Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-sung-60
Chương 60: Mỹ nhân
Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu đến.
Từ trước ngày nguyệt sự của nàng đến thì trong bụng đều trướng khó chịu, đứng ngồi không yên. Hai tháng này, trải qua việc Hoàng Đế gọi người tới điều dưỡng thì đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Có đều, Hoàng Đế đối với nàng vẫn rất cẩn thận, như rất sợ nơi nào đó đụng phải nàng vậy. Trong mấy ngày này, thời gian ăn trưa liền muốn hoãn chính sự, đến Tê Phượng Cung nhìn coi ngó Tiết Tĩnh Xu dùng bữa cho tốt.
Tiết Tĩnh Xu vừa thật sự bất đắc dĩ, vừa thấy ngọt ngào, sợ hắn chậm trễ để lỡ chính sự, lúc nào cũng thúc giục hắn vội vàng về Sùng Đức Điện.
Thời tiết càng lúc càng nóng hơn, cung nhân ở bên trong cung điện đều đã đặt băng.
Ngự thiện phòng cũng làm điểm tâm, đồ uống thích hợp cho ngày mùa hè, ví dụ như nước ô mai ướp lạnh rải một ít vụn băng nhỏ lên.
Không biết Hoàng Đế từ nơi nào nghe nói rằng nữ tử không thích hợp ăn đồ ăn lạnh. Bởi vậy, dù nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu đã hết, cũng không cho nàng ăn dù là chút ít.
Chỉ có mỗi ngày, lúc Tiết Tĩnh Xu đi tới trong cung Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, mới có thể nhân tiện ăn được một hai miếng.
Hôm nay, Tiết Tĩnh Xu theo thường lệ đi đến cung Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an.
Mới vừa tiến vào Trường Nhạc Cung, liền có tiểu cung nữ tiến lên nhắc nhở nàng: "Nương nương, An Dương Trưởng công chúa mang một vị cô nương họ Tô tới để bồi Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện."
Tiết Tĩnh Xu hơi sững sờ, gật đầu một cái, nói: "Được, ta biết rồi."
Một mặt nàng mang người đi vào trong, một mặt trong lòng suy nghĩ về vị cô nương họ Tô này.
Nhà chồng Tô gia của Trưởng Công chúa, lúc nàng ta gả đến Tô gia sau đó sinh một trai một gái. Nếu là nữ nhi của nàng ta vào cung, cung nữ tuyệt đối sẽ không chỉ nói là một vị cô nương họ Tô, nghĩ đến vị Tô cô nương này hẳn là nữ nhi khác của Tô gia.
Một nữ nhi khác của Tô gia, có thể làm cho Trưởng Công chúa đặc biệt mang vào cung, chỉ sợ cũng chỉ có vị liên tục giữ ở trong khuê phòng kia, đoán rằng đưa vào trong nội cung là Tô Đinh Lan cô nương.
Tiết Tĩnh Xu trong lòng suy nghĩ chuyện này, chậm rãi đi vào nội điện thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, đứng lên, khẽ gật đầu với An Dương Trưởng Công chúa: "Hoàng tỷ cũng tới à."
An Dương Trưởng Công chúa ủy khuất hành lễ, mà vị cô nương bên cạnh nàng cũng quỳ xuống, trong miệng nói: "Tiểu nữ Tô Đinh Lan gặp qua Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Quả nhiên là nàng ta, Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ. "Tô cô nương miễn lễ."
Nàng quay đầu lại cười nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Hôm nay trong cung Hoàng tổ mẫu náo nhiệt như vậy, ta tới có vẻ rất đúng lúc."
Tất nhiên là Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết rõ dụng ý của An Dương trưởng công chúa đem Tô Đinh Lan mang vào trong nội cung, bà còn sợ Tiết Tĩnh Xu gặp nàng ta thì sẽ không thoải mái, nhưng mà lúc này thấy nàng thanh thản tự nhiên, trong mắt mỉm cười, không khỏi âm thầm tán thành gật đầu một cái.
Không hổ là Hoàng Hậu mà bà nhìn trúng, một phần khí độ này có mấy người có được chứ.
Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu cười hơ hớ nói: "Con tới làm gì mà không đúng lúc chứ? Ta vừa mới gọi người chuẩn bị pho mát sữa dê ướp lạnh, nếu con đã đến, ta thấy là con đã đoán ra đi!"
Tiết Tĩnh Xu cười dài nói: "Vẫn là Hoàng tổ mẫu hiểu con, cũng chỉ Hoàng tổ mẫu hiểu rõ con nhất."
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Đế không cho con ăn, là vì nghĩ cho thân thể của con. Nếu như cho hắn biết ta vụng trộm để cho con ăn, nói không chừng sẽ trách ta đấy."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Con lại không tham ăn nha. Một lần chỉ ăn một hai miếng. Hoàng tổ mẫu không nói, con không nói, sao Bệ hạ có thể biết được?"
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu cười nói: "Con nha..." Trong giọng nói tràn đầy sủng ái và dung túng.
Hai người ngươi một câu ta một câu, trong lời nói khiến cho người khác không thể chen lọt vào giữa để mà thân mật. An Dương Trưởng công chúa cùng Tô Đinh Lan cúi đầu đứng ở một bên, không khỏi khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn hai người, nói: "Sao Hoàng tỷ cùng Tô cô nương lại không ngồi?"
Thái Hoàng Thái Hậu cũng nói: "Đều ngồi xuống đi, không cần câu nệ."
Hai người mới tạ ơn, ngồi ở trên ghế thêu.
Mà Tiết Tĩnh Xu cùng Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trên nệm trên giường êm.
Thái Hoàng Thái Hậu cùng Tiết Tĩnh Xu và An Dương Trưởng công chúa nói chuyện, ngẫu nhiên cũng hỏi Tô Đinh Lan vài câu.
Tiết Tĩnh Xu mượn cơ hội quan sát Tô Đinh Lan kia vài lần.
Ban đầu nàng cho rằng vị Tô cô nương này là một giai nhân xinh đẹp thanh cao, hiện tại gặp mặt mới phát hiện, tướng mạo nàng ta đúng là không thể chỉ dùng "thướt tha yêu kiều" để miêu tả, tư thái hoàn toàn biểu hiện ra bộ dáng phong lưu uyển chuyển, giống như trời cho vẻ xinh đẹp từ trong xương cốt, cộng thêm tính cách ôn nhu, đúng là không chỗ nào không mê người, không chỗ nào không làm cho người ta yêu thương.
Nàng là nữ tử mà khi nhìn thấy nàng ta còn cảm thấy vừa gặp đã thích. Nếu có nam tử nhìn thấy, chỉ sợ lập tức liền vấn vương, khó có thể quên đi.
Tiết Tĩnh Xu không khỏi nhìn An Dương Trưởng công chúa một cái, thầm nghĩ, cô nương như vậy khó trách Trưởng công chúa đã tính trước mang vào cung.
Chỉ sợ là nàng ta có nắm chắc mười phần, một khi để cho Hoàng Đế gặp cô nương này một lần, liền ngay lập tức thu nàng ta vào hậu cung.
Trong nội tâm của An Dương Trưởng công chúa quả thật là có ý nghĩ này. Nàng ta sớm đã cho người hỏi thăm rõ ràng ngày giờ mỗi khi Hoàng Đế đến thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên hôm nay đặc biệt dẫn theo vị chất nữ của nhà chồng này lại đây, chính là muốn để cho Hoàng Đế nhìn một lần.
Mặc dù trong lòng nàng ta không so sánh Hoàng Hậu và Tô Đinh Lan với nhau, dù cho Tô Đinh Lan không xinh đẹp như Hoàng Hậu nhưng dáng vẻ nhu nhược kia, nàng ta tin chắc không có một người nam nhân nào có thể kháng cự.
Quả nhiên không bao lâu sau nội giám truyền lời, Hoàng Đế đến để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
An Dương Trưởng công chúa vội vàng đứng dậy, Tô Đinh Lan là quỳ ở một bên.
Hoàng Đế sải bước vào bên trong, mắt nhìn thẳng đến bên cạnh, thi lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, rồi nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu: "Hoàng hậu cũng ở đây à."
Tiết Tĩnh Xu đứng lên cười nói: "Hôm nay Hoàng tỷ cũng vào cung, thiếp liền ngồi thêm chốc lát."
An Dương Trưởng công chúa thấy mình được nhắc tới, vội vàng cùng Tô Đinh Lan hai người hành lễ.
"Hoàng tỷ không cần đa lễ." Hoàng Đế nói.
Hai người An Dương Trưởng công chúa đứng dậy, có đều Hoàng Đế còn chưa ngồi, các nàng cũng không dám ngồi xuống.
Hoàng Đế theo thường lệ hỏi về tình hình thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu liền đáp lại từng câu, vừa cười vừa nói: "Hoàng Đế có tâm, ngồi xuống nói chuyện, vừa vặn ta cho người mang pho mát sữa dê lên, tiện đây bưng cho Hoàng Đế một chén."
Hoàng Đế liền nắm tay Tiết Tĩnh Xu đi đến chỗ ngồi bình thường hai người hay ngồi, nghe lời nói này của Thái Hoàng Thái Hậu, mắt nhìn Tiết Tĩnh Xu, hỏi nàng: "Hoàng Hậu cũng vừa mới dùng pho mát sao?"
Tiết Tĩnh Xu trừng mắt nhìn: "Đó là Hoàng tổ mẫu dùng."
Hoàng Đế đột nhiên vươn tay ở môi nàng sờ soạng một cái, đưa ra kết luận: "Lạnh này."
Tiết Tĩnh Xu không ngờ ở trước mặt người khác mà hắn đột nhiên làm động tác thân mật như vậy, trên mặt hơi đỏ lên, vội vàng bụm miệng.
Hoàng Đế lại hỏi: "Hoàng Hậu dùng bao nhiêu?"
Tiết Tĩnh Xu bị hắn bắt tại trận, bất đắc dĩ thừa nhận, nói: "Chỉ ăn hai miếng, chàng không tin thì hỏi Hoàng tổ mẫu đi, Hoàng tổ mẫu có thể làm chứng cho thiếp."
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Quả thật Hoàng hậu chỉ ăn hai miếng, là ta tận mắt nhìn thấy. Trời nóng như vậy, ăn một miếng băng cũng không có gì, Hoàng Đế quan tâm Hoàng Hậu, thật ý quan tâm là tốt, chỉ là cũng không nên hà khắc quá mức."
Hoàng Đế nói: "Chỉ một lần này thôi, về sau Hoàng Hậu phải nhớ kĩ lời dặn của thái y."
Trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu lầm bầm không thôi, bản thân Hoàng Đế cả ngày kén ăn, ngày ngày thịt heo cay, không ăn đồ chay. Lại đối với chuyện ăn uống của nàng thì lại quản chặt, ngày ngày năm mươi bước nhân muốn quản trăm bước, sao có thể làm cho người khác tin phục được chứ?
Mấy người các nàng nói chuyện, An Dương Trưởng công chúa cùng Tô Đinh Lan không chen miệng được, trong nội tâm của An Dương Trưởng công chúa không khỏi sốt ruột. Thấy tiểu nội giám bưng pho mát đến cho Hoàng Đế, vội nói: "Đinh Lan, nhanh đi bưng cho Bệ hạ."
"Vâng." Mặt Tô Đinh Lan đỏ bừng nhìn Hoàng Đế một cái, lại rất nhanh rủ xuống, lả lướt lượn lờ đi đến trước mặt tiểu nội giám, bưng chén pho mát lại.
Hoàng Đế vừa mới đi vào, nàng ta lớn gan nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trái tim dường như đã ngập tràn toàn bộ bóng hình oai hùng phi phàm này rồi.
Lúc nhỏ nàng ta mất cha, liên tục sống nhờ ở quý phủ Nhị thúc, mà Nhị thúc lại là phò mã của Trưởng Công chúa.
Từ nhỏ đã sống ăn nhờ ở đậu, khiến cho nàng ta học được nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, cũng học được làm thế nào để đi nịnh nọt người khác, để đổi lấy vật mà mình muốn.
Đợi đến tuổi, Nhị thúc Nhị thẩm nói với nàng ta là dự định muốn đưa nàng ta vào trong nội cung, trong lòng nàng ta không có kháng cự, chỉ có mừng rỡ.
Nàng ta biết rất rõ "vốn liếng" của mình, cũng biết dạng nữ nhân nào là nam nhân yêu nhất.
Nàng ta có lòng tin, nếu có thể để cho nàng ta vào cung, nhất định có thể khiến cho Bệ hạ độc sủng nàng ta.
Đến lúc đó, dưới một người trên vạn người, tất cả mọi người đều phải cúi đầu với nàng ta, đều phải xem sắc mặt nàng ta mà làm việc, đó là điều mà nàng ta tha thiết ước mơ mỗi ngày.
Bản thân nàng ta thập phần tự tin, chỉ cần Bệ hạ liếc nhìn mình một cái, có thể khiến cho Bệ hạ nhớ kỹ nàng ta.
Nhưng thật sự thì nàng ta có chút lo lắng, Bệ hạ vào lâu như vậy rồi lại chỉ chú ý nói chuyện đến Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, chưa từng để ý nàng ta một lần.
Bây giờ không hề giống so với dự đoán của nàng ta. Cơ hội vào cung không nhiều, nếu như bỏ qua hôm nay, sẽ không biết lần tiếp theo là tới khi nào, mà nàng ta cũng đã thật sự chịu đủ cảnh ăn nhờ ở đậu rồi, không muốn lại nhẫn nại nữa.
Nàng bưng cái chén đi từng chậm rãi về phía Hoàng Đế, trong nội tâm nghĩ tới vô số ý niệm trong đầu.
Nghĩ tới làm thế nào lưu cho Bệ hạ một ấn tượng khó quên về lần đầu gặp gỡ, khiến cho hắn lại không quên được mình.
Nàng bày ra tư thế đẹp nhất, giương cao vẻ mặt vũ mị nhất có thể, rồi sau đó dưới chân nhẹ nhàng trẹo một cái, chậm rãi ngã về phía trước.
Có cái gì có thể so với một mỹ nhân nhu nhược không xương, càng làm cho người ta khó có thể quên đây?
Chỉ cần Hoàng Đế tiếp nhận nàng ta, hậu cung kia nhất định sẽ có thêm một vị nương nương, ngày độc sủng của Hoàng Hậu cuối cũng cũng bị chấm dứt rồi.
Nghĩ đến chỗ này, nàng ta không khỏi có chút tò mò, muốn nhìn thử xem một chút vẻ mặt của Hoàng Hậu lúc này là gì.
Lúc Hoàng Hậu vừa mới đi vào, vẫn cứ đoan trang khoan thai như vậy, lại cao cao tại thượng, dường như tất cả chuyện của mọi người nàng ấy đều không để vào mắt hay để ở trong lòng.
Tô Đinh Lan nghĩ nếu như bản thân có thể đoạt sủng ái Hoàng Đế, thì Hoàng Hậu còn có thể lạnh nhạt hào phóng như vậy sao?
Quả thật nàng ta có chút không thể chờ đợi được mà muốn nhìn Hoàng Hậu mất đi huyết sắc, và gương mặt yếu ớt thống khổ.
Nàng ta khẽ quay đầu đi, nhìn về phía Hoàng Hậu.
Nhưng mà lần nữa lại ngoài dự liệu của nàng ta là, trên mặt Hoàng Hậu cũng không hề có một vẻ kinh sợ nào, mà chỉ là mỉm cười nhìn mình.
Sự tình giống như so với dự đoán của nàng ta lại lần nữa không hề giống vậy, Tô Đinh Lan nhíu mày, nhưng không kịp cho nàng ta thời gian nghĩ nhiều, mà nàng ta và cái chén đều ngã xuống trên mặt đất.
Hóa ra, vừa rồi thời điểm lúc chân nàng ta bị trẹo ngã xuống, Hoàng Đế cũng không có tiến lên để đỡ nàng ta mà là đứng dậy lùi một bước, tùy ý để cho nàng ta nặng nề ngã trên mặt đất.
--------------------
TiểuPi: bàchịđãquyến zdũ saiđối tượng, xinnénbi thương.
Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu đến.
Từ trước ngày nguyệt sự của nàng đến thì trong bụng đều trướng khó chịu, đứng ngồi không yên. Hai tháng này, trải qua việc Hoàng Đế gọi người tới điều dưỡng thì đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Có đều, Hoàng Đế đối với nàng vẫn rất cẩn thận, như rất sợ nơi nào đó đụng phải nàng vậy. Trong mấy ngày này, thời gian ăn trưa liền muốn hoãn chính sự, đến Tê Phượng Cung nhìn coi ngó Tiết Tĩnh Xu dùng bữa cho tốt.
Tiết Tĩnh Xu vừa thật sự bất đắc dĩ, vừa thấy ngọt ngào, sợ hắn chậm trễ để lỡ chính sự, lúc nào cũng thúc giục hắn vội vàng về Sùng Đức Điện.
Thời tiết càng lúc càng nóng hơn, cung nhân ở bên trong cung điện đều đã đặt băng.
Ngự thiện phòng cũng làm điểm tâm, đồ uống thích hợp cho ngày mùa hè, ví dụ như nước ô mai ướp lạnh rải một ít vụn băng nhỏ lên.
Không biết Hoàng Đế từ nơi nào nghe nói rằng nữ tử không thích hợp ăn đồ ăn lạnh. Bởi vậy, dù nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu đã hết, cũng không cho nàng ăn dù là chút ít.
Chỉ có mỗi ngày, lúc Tiết Tĩnh Xu đi tới trong cung Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, mới có thể nhân tiện ăn được một hai miếng.
Hôm nay, Tiết Tĩnh Xu theo thường lệ đi đến cung Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an.
Mới vừa tiến vào Trường Nhạc Cung, liền có tiểu cung nữ tiến lên nhắc nhở nàng: "Nương nương, An Dương Trưởng công chúa mang một vị cô nương họ Tô tới để bồi Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện."
Tiết Tĩnh Xu hơi sững sờ, gật đầu một cái, nói: "Được, ta biết rồi."
Một mặt nàng mang người đi vào trong, một mặt trong lòng suy nghĩ về vị cô nương họ Tô này.
Nhà chồng Tô gia của Trưởng Công chúa, lúc nàng ta gả đến Tô gia sau đó sinh một trai một gái. Nếu là nữ nhi của nàng ta vào cung, cung nữ tuyệt đối sẽ không chỉ nói là một vị cô nương họ Tô, nghĩ đến vị Tô cô nương này hẳn là nữ nhi khác của Tô gia.
Một nữ nhi khác của Tô gia, có thể làm cho Trưởng Công chúa đặc biệt mang vào cung, chỉ sợ cũng chỉ có vị liên tục giữ ở trong khuê phòng kia, đoán rằng đưa vào trong nội cung là Tô Đinh Lan cô nương.
Tiết Tĩnh Xu trong lòng suy nghĩ chuyện này, chậm rãi đi vào nội điện thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, đứng lên, khẽ gật đầu với An Dương Trưởng Công chúa: "Hoàng tỷ cũng tới à."
An Dương Trưởng Công chúa ủy khuất hành lễ, mà vị cô nương bên cạnh nàng cũng quỳ xuống, trong miệng nói: "Tiểu nữ Tô Đinh Lan gặp qua Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Quả nhiên là nàng ta, Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ. "Tô cô nương miễn lễ."
Nàng quay đầu lại cười nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Hôm nay trong cung Hoàng tổ mẫu náo nhiệt như vậy, ta tới có vẻ rất đúng lúc."
Tất nhiên là Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết rõ dụng ý của An Dương trưởng công chúa đem Tô Đinh Lan mang vào trong nội cung, bà còn sợ Tiết Tĩnh Xu gặp nàng ta thì sẽ không thoải mái, nhưng mà lúc này thấy nàng thanh thản tự nhiên, trong mắt mỉm cười, không khỏi âm thầm tán thành gật đầu một cái.
Không hổ là Hoàng Hậu mà bà nhìn trúng, một phần khí độ này có mấy người có được chứ.
Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu cười hơ hớ nói: "Con tới làm gì mà không đúng lúc chứ? Ta vừa mới gọi người chuẩn bị pho mát sữa dê ướp lạnh, nếu con đã đến, ta thấy là con đã đoán ra đi!"
Tiết Tĩnh Xu cười dài nói: "Vẫn là Hoàng tổ mẫu hiểu con, cũng chỉ Hoàng tổ mẫu hiểu rõ con nhất."
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Đế không cho con ăn, là vì nghĩ cho thân thể của con. Nếu như cho hắn biết ta vụng trộm để cho con ăn, nói không chừng sẽ trách ta đấy."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Con lại không tham ăn nha. Một lần chỉ ăn một hai miếng. Hoàng tổ mẫu không nói, con không nói, sao Bệ hạ có thể biết được?"
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu cười nói: "Con nha..." Trong giọng nói tràn đầy sủng ái và dung túng.
Hai người ngươi một câu ta một câu, trong lời nói khiến cho người khác không thể chen lọt vào giữa để mà thân mật. An Dương Trưởng công chúa cùng Tô Đinh Lan cúi đầu đứng ở một bên, không khỏi khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn hai người, nói: "Sao Hoàng tỷ cùng Tô cô nương lại không ngồi?"
Thái Hoàng Thái Hậu cũng nói: "Đều ngồi xuống đi, không cần câu nệ."
Hai người mới tạ ơn, ngồi ở trên ghế thêu.
Mà Tiết Tĩnh Xu cùng Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trên nệm trên giường êm.
Thái Hoàng Thái Hậu cùng Tiết Tĩnh Xu và An Dương Trưởng công chúa nói chuyện, ngẫu nhiên cũng hỏi Tô Đinh Lan vài câu.
Tiết Tĩnh Xu mượn cơ hội quan sát Tô Đinh Lan kia vài lần.
Ban đầu nàng cho rằng vị Tô cô nương này là một giai nhân xinh đẹp thanh cao, hiện tại gặp mặt mới phát hiện, tướng mạo nàng ta đúng là không thể chỉ dùng "thướt tha yêu kiều" để miêu tả, tư thái hoàn toàn biểu hiện ra bộ dáng phong lưu uyển chuyển, giống như trời cho vẻ xinh đẹp từ trong xương cốt, cộng thêm tính cách ôn nhu, đúng là không chỗ nào không mê người, không chỗ nào không làm cho người ta yêu thương.
Nàng là nữ tử mà khi nhìn thấy nàng ta còn cảm thấy vừa gặp đã thích. Nếu có nam tử nhìn thấy, chỉ sợ lập tức liền vấn vương, khó có thể quên đi.
Tiết Tĩnh Xu không khỏi nhìn An Dương Trưởng công chúa một cái, thầm nghĩ, cô nương như vậy khó trách Trưởng công chúa đã tính trước mang vào cung.
Chỉ sợ là nàng ta có nắm chắc mười phần, một khi để cho Hoàng Đế gặp cô nương này một lần, liền ngay lập tức thu nàng ta vào hậu cung.
Trong nội tâm của An Dương Trưởng công chúa quả thật là có ý nghĩ này. Nàng ta sớm đã cho người hỏi thăm rõ ràng ngày giờ mỗi khi Hoàng Đế đến thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên hôm nay đặc biệt dẫn theo vị chất nữ của nhà chồng này lại đây, chính là muốn để cho Hoàng Đế nhìn một lần.
Mặc dù trong lòng nàng ta không so sánh Hoàng Hậu và Tô Đinh Lan với nhau, dù cho Tô Đinh Lan không xinh đẹp như Hoàng Hậu nhưng dáng vẻ nhu nhược kia, nàng ta tin chắc không có một người nam nhân nào có thể kháng cự.
Quả nhiên không bao lâu sau nội giám truyền lời, Hoàng Đế đến để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
An Dương Trưởng công chúa vội vàng đứng dậy, Tô Đinh Lan là quỳ ở một bên.
Hoàng Đế sải bước vào bên trong, mắt nhìn thẳng đến bên cạnh, thi lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, rồi nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu: "Hoàng hậu cũng ở đây à."
Tiết Tĩnh Xu đứng lên cười nói: "Hôm nay Hoàng tỷ cũng vào cung, thiếp liền ngồi thêm chốc lát."
An Dương Trưởng công chúa thấy mình được nhắc tới, vội vàng cùng Tô Đinh Lan hai người hành lễ.
"Hoàng tỷ không cần đa lễ." Hoàng Đế nói.
Hai người An Dương Trưởng công chúa đứng dậy, có đều Hoàng Đế còn chưa ngồi, các nàng cũng không dám ngồi xuống.
Hoàng Đế theo thường lệ hỏi về tình hình thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu liền đáp lại từng câu, vừa cười vừa nói: "Hoàng Đế có tâm, ngồi xuống nói chuyện, vừa vặn ta cho người mang pho mát sữa dê lên, tiện đây bưng cho Hoàng Đế một chén."
Hoàng Đế liền nắm tay Tiết Tĩnh Xu đi đến chỗ ngồi bình thường hai người hay ngồi, nghe lời nói này của Thái Hoàng Thái Hậu, mắt nhìn Tiết Tĩnh Xu, hỏi nàng: "Hoàng Hậu cũng vừa mới dùng pho mát sao?"
Tiết Tĩnh Xu trừng mắt nhìn: "Đó là Hoàng tổ mẫu dùng."
Hoàng Đế đột nhiên vươn tay ở môi nàng sờ soạng một cái, đưa ra kết luận: "Lạnh này."
Tiết Tĩnh Xu không ngờ ở trước mặt người khác mà hắn đột nhiên làm động tác thân mật như vậy, trên mặt hơi đỏ lên, vội vàng bụm miệng.
Hoàng Đế lại hỏi: "Hoàng Hậu dùng bao nhiêu?"
Tiết Tĩnh Xu bị hắn bắt tại trận, bất đắc dĩ thừa nhận, nói: "Chỉ ăn hai miếng, chàng không tin thì hỏi Hoàng tổ mẫu đi, Hoàng tổ mẫu có thể làm chứng cho thiếp."
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Quả thật Hoàng hậu chỉ ăn hai miếng, là ta tận mắt nhìn thấy. Trời nóng như vậy, ăn một miếng băng cũng không có gì, Hoàng Đế quan tâm Hoàng Hậu, thật ý quan tâm là tốt, chỉ là cũng không nên hà khắc quá mức."
Hoàng Đế nói: "Chỉ một lần này thôi, về sau Hoàng Hậu phải nhớ kĩ lời dặn của thái y."
Trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu lầm bầm không thôi, bản thân Hoàng Đế cả ngày kén ăn, ngày ngày thịt heo cay, không ăn đồ chay. Lại đối với chuyện ăn uống của nàng thì lại quản chặt, ngày ngày năm mươi bước nhân muốn quản trăm bước, sao có thể làm cho người khác tin phục được chứ?
Mấy người các nàng nói chuyện, An Dương Trưởng công chúa cùng Tô Đinh Lan không chen miệng được, trong nội tâm của An Dương Trưởng công chúa không khỏi sốt ruột. Thấy tiểu nội giám bưng pho mát đến cho Hoàng Đế, vội nói: "Đinh Lan, nhanh đi bưng cho Bệ hạ."
"Vâng." Mặt Tô Đinh Lan đỏ bừng nhìn Hoàng Đế một cái, lại rất nhanh rủ xuống, lả lướt lượn lờ đi đến trước mặt tiểu nội giám, bưng chén pho mát lại.
Hoàng Đế vừa mới đi vào, nàng ta lớn gan nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trái tim dường như đã ngập tràn toàn bộ bóng hình oai hùng phi phàm này rồi.
Lúc nhỏ nàng ta mất cha, liên tục sống nhờ ở quý phủ Nhị thúc, mà Nhị thúc lại là phò mã của Trưởng Công chúa.
Từ nhỏ đã sống ăn nhờ ở đậu, khiến cho nàng ta học được nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, cũng học được làm thế nào để đi nịnh nọt người khác, để đổi lấy vật mà mình muốn.
Đợi đến tuổi, Nhị thúc Nhị thẩm nói với nàng ta là dự định muốn đưa nàng ta vào trong nội cung, trong lòng nàng ta không có kháng cự, chỉ có mừng rỡ.
Nàng ta biết rất rõ "vốn liếng" của mình, cũng biết dạng nữ nhân nào là nam nhân yêu nhất.
Nàng ta có lòng tin, nếu có thể để cho nàng ta vào cung, nhất định có thể khiến cho Bệ hạ độc sủng nàng ta.
Đến lúc đó, dưới một người trên vạn người, tất cả mọi người đều phải cúi đầu với nàng ta, đều phải xem sắc mặt nàng ta mà làm việc, đó là điều mà nàng ta tha thiết ước mơ mỗi ngày.
Bản thân nàng ta thập phần tự tin, chỉ cần Bệ hạ liếc nhìn mình một cái, có thể khiến cho Bệ hạ nhớ kỹ nàng ta.
Nhưng thật sự thì nàng ta có chút lo lắng, Bệ hạ vào lâu như vậy rồi lại chỉ chú ý nói chuyện đến Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, chưa từng để ý nàng ta một lần.
Bây giờ không hề giống so với dự đoán của nàng ta. Cơ hội vào cung không nhiều, nếu như bỏ qua hôm nay, sẽ không biết lần tiếp theo là tới khi nào, mà nàng ta cũng đã thật sự chịu đủ cảnh ăn nhờ ở đậu rồi, không muốn lại nhẫn nại nữa.
Nàng bưng cái chén đi từng chậm rãi về phía Hoàng Đế, trong nội tâm nghĩ tới vô số ý niệm trong đầu.
Nghĩ tới làm thế nào lưu cho Bệ hạ một ấn tượng khó quên về lần đầu gặp gỡ, khiến cho hắn lại không quên được mình.
Nàng bày ra tư thế đẹp nhất, giương cao vẻ mặt vũ mị nhất có thể, rồi sau đó dưới chân nhẹ nhàng trẹo một cái, chậm rãi ngã về phía trước.
Có cái gì có thể so với một mỹ nhân nhu nhược không xương, càng làm cho người ta khó có thể quên đây?
Chỉ cần Hoàng Đế tiếp nhận nàng ta, hậu cung kia nhất định sẽ có thêm một vị nương nương, ngày độc sủng của Hoàng Hậu cuối cũng cũng bị chấm dứt rồi.
Nghĩ đến chỗ này, nàng ta không khỏi có chút tò mò, muốn nhìn thử xem một chút vẻ mặt của Hoàng Hậu lúc này là gì.
Lúc Hoàng Hậu vừa mới đi vào, vẫn cứ đoan trang khoan thai như vậy, lại cao cao tại thượng, dường như tất cả chuyện của mọi người nàng ấy đều không để vào mắt hay để ở trong lòng.
Tô Đinh Lan nghĩ nếu như bản thân có thể đoạt sủng ái Hoàng Đế, thì Hoàng Hậu còn có thể lạnh nhạt hào phóng như vậy sao?
Quả thật nàng ta có chút không thể chờ đợi được mà muốn nhìn Hoàng Hậu mất đi huyết sắc, và gương mặt yếu ớt thống khổ.
Nàng ta khẽ quay đầu đi, nhìn về phía Hoàng Hậu.
Nhưng mà lần nữa lại ngoài dự liệu của nàng ta là, trên mặt Hoàng Hậu cũng không hề có một vẻ kinh sợ nào, mà chỉ là mỉm cười nhìn mình.
Sự tình giống như so với dự đoán của nàng ta lại lần nữa không hề giống vậy, Tô Đinh Lan nhíu mày, nhưng không kịp cho nàng ta thời gian nghĩ nhiều, mà nàng ta và cái chén đều ngã xuống trên mặt đất.
Hóa ra, vừa rồi thời điểm lúc chân nàng ta bị trẹo ngã xuống, Hoàng Đế cũng không có tiến lên để đỡ nàng ta mà là đứng dậy lùi một bước, tùy ý để cho nàng ta nặng nề ngã trên mặt đất.
--------------------
TiểuPi: bàchịđãquyến zdũ saiđối tượng, xinnénbi thương.
Bình luận facebook