Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Trên chiếc thuyền hoa màu đỏ, Lan Cửu và Kỷ Ninh ngồi đối diện nhau, bây giờ đã là đêm, ban đêm mùa hè dân chúng rất náo nhiệt, dòng người đi qua đi lại trên bờ, tiếng rao của tiểu thương vang lên không ngớt, Lan Cửu nghiêng đầu nhìn lồng đèn màu đỏ treo bên bờ, thuyền hoa chậm rãi trôi theo con nước, phía trước có một cây cầu màu xanh.
Lúc thuyền hoa đi ngang gầm cầu, giọng Vân Mặc truyền vào tai hai người, Vân Mặc cầm hai vò rượu đi vào, bày bốn cái chén bạch ngọc chỉnh tề, làm xong, hắn lẳng lặng đi ra phía sau thuyền hoa.
Chiếc thuyền đã đi ra khỏi bóng cây cầu, đèn đuốc rực rỡ bên bờ chiếu sáng bàn rượu, hai vò rượu giống nhau như đúc, Kỷ Ninh yên lặng, giương mắt nhìn Lan Cửu. Hắn không nhìn Kỷ Ninh, trực tiếp cầm một vò rượu lên, mở cái nắp đóng vải đỏ ra.
Cúi đầu hít một hơi, dường như khá hài lòng, sau đó nâng chén lên rót rượu.
Rượu vào chén khiến bạch ngọc ánh lên vẻ bóng loáng.
Lan Cửu lại rót một vò khác, sắc rượu đỏ trong nhuộm đỏ lòng chén bằng ngọc trắng.
Lan Cửu duỗi tay, đẩy một chén xanh một chén đỏ lại trước mặt Kỷ Ninh, sau đó thu tay lại, cười nhẹ nói: "Không biết ngươi thích uống loại nào nên chuẩn bị cả hai, một chén nhạt một chén nồng, ngươi tự chọn đi."
Kỷ Ninh rũ mắt nhìn hai chén rượu trước mặt, khẽ mím môi, đôi mắt sâu thẳm, đèn hoa trên thuyền chiếu lên khuôn mặt như bạch ngọc của hắn. Kỷ Ninh cúi đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng tay cũng cử động, hắn lấy chén rượu màu đỏ, uống sạch không chút do dự.
Rượu mạnh chạy dọc cổ họng, thiêu đốt làm khuôn mặt Kỷ Ninh đỏ bừng trong nháy mắt.
Lan Cửu yên lặng nhìn, đôi mắt không có một tia dao động.
Kỷ Ninh không nhìn Lan Cửu, cũng không dừng lại, hắn cầm cái chén xanh uống cạn, bốn cái chén đã uống hết hai, hắn rót đầy hai chén còn lại rồi đẩy về phía Lan Cửu, chậm rãi nói: "Thần thích cả hai loại, không biết Hoàng thượng thích loại nào?"
Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn Lan Cửu, Lan Cửu rũ mắt nhìn hai chén rượu trước mặt mình.
Một chén xanh, một chén đỏ.
Lan Cửu vẫn chưa động tới nhưng Kỷ Ninh chắc chắn hắn sẽ chọn màu xanh, thận trọng lão luyện, không giống như màu đỏ, mặc dù diễm lệ nhưng quá mãnh liệt. Một lúc sau, hai tay Lan Cửu hành động, hắn uống hai chén rượu cùng lúc dưới con mắt kinh ngạc của Kỷ Ninh.
Lan Cửu nhìn Kỷ Ninh đang bất ngờ.
"Trẫm cũng thích cả hai loại."
Kỷ Ninh: "Chỉ có thể chọn một loại thôi."
Lan Cửu: "Chỉ có thể giữ lại một loại thôi sao?"
Lan Cửu đổi từ "chọn" của Kỷ Ninh thành từ "giữ", Kỷ Ninh cũng không bắt bẻ lại, hắn gật đầu: "Chỉ một loại." Lan Cửu ngước mắt nhìn Kỷ Ninh, gió đêm thổi đến, áo bào đỏ bị thổi bay về sau, làm lộ thân thể gầy hơn so với người thường của hắn ta, quá gầy, gầy hơn Kỷ Ninh năm đó rất nhiều.
Vậy là, một thân thể không chứa được hai hồn phách sao?
Lan Cửu nghiêng đầu nhìn về phía bờ, thuyền hoa khoan thai trôi theo dòng nước, không biết đã đi đến chỗ vắng người từ lúc nào, không một bóng người nào lọt vào tầm mắt, chỉ có cành liễu ven bờ đung đưa rì rào theo gió đêm. Lan Cửu nhìn một lát rồi quay đầu, nhìn Kỷ Ninh đang ung dung nói: "Trẫm không phải người ủ rượu, trẫm không thể đưa ra quyết định thay hắn."
Khóe mắt Kỷ Ninh co giật, đôi mắt rũ xuống lần nữa.
Lan Cửu: "Chỉ có điều trẫm vẫn có thể cho chút ý kiến."
Kỷ Ninh ngẩng đầu.
Lan Cửu nói: "Có muốn đến biên ải một khoảng thời gian không?"
Kỷ Ninh nhíu mày, đến biên ải làm cái gì?
Lan Cửu nói: "Nơi này ngươi không phát huy được, trẫm cho ngươi quyền, chỉ cần không ảnh hưởng đến Đại Chu, biên giới kẻ địch, ngươi muốn gây tai họa thế nào thì gây, trẫm sẽ phái ngự y đi theo."
Từ thái y?
Mặc dù người khác vẫn còn gọi Từ Quảng Bác một tiếng thái y nhưng hắn đã từ chức ở Thái y viện từ lâu, luôn đi theo bên cạnh Hoàng thượng, không xem bệnh cho người ngoài, là vị thái y có y thuật cao nhất.
Kỷ Ninh yên lặng nhìn Lan Cửu.
Lan Cửu tiếp tục nói: "Một ngày, mười ngày, thậm chí là một năm, tùy ý ngươi, chừng nào suy nghĩ thông suốt hẳn trở về."
Kỷ Ninh chưa từng phủ nhận Lan Cửu là minh quân, nhưng không ngờ rằng hắn có thể sáng suốt như vậy. Thông qua Tô Mật nói cho hắn biết mình có hai linh hồn, không hề ổn định, không những hắn không cảm thấy kì lạ, thậm chí còn chủ động tạo điều kiện để mình lựa chọn.
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn Lan Cửu.
"Thần cho rằng sau chuyện của Tô gia người sẽ để thần tự sinh tự diệt!"
Lan Cửu à một tiếng, hắn gật đầu.
"Trên phương diện tình cảm, trẫm thật sự muốn làm như vậy."
Kỷ Ninh: …
Đột nhiên Lan Cửu cười một tiếng, nụ cười sáng rực, giống y như đúc nụ cười khiêu khích từ xa ở quân doanh ngày đó.
"Lý trí nói cho trẫm biết, Tô Mật chỉ coi ngươi như đệ đệ mà thôi."
Kỷ Ninh gỡ miếng ngọc bội màu xanh vẫn luôn đeo bên hông xuống, nhìn thẳng Lan Cửu, gằn từng chữ một: "Tự tiện lấy đi đồ của người khác, không phải là hành động của minh quân!" Chưa từng thấy Tô Mật đeo miếng ngọc bội kia, chắc chắn là đã bị người trước mặt lấy đi! Lan Cửu cười "khiêm tốn": "Sửa lại chút, không phải lấy đi mà là bóp nát."
Kỷ Ninh: "Đây là tín vật đính ước."
Lan Cửu: "Đính ước là nhà các người nói, Tô Tinh Nguyệt chưa từng đồng ý." Hắn nghiêng đầu cười, hạ giọng: "Từ đầu đến cuối, Tô Tinh Nguyệt không muốn liên lụy đến Kỷ gia."
Kỷ Ninh: "Tính chiếm hữu quá cao sẽ mất nhiều hơn được."
Lan Cửu: "Dù gì cũng tốt hơn chưa từng chiếm được."
Kỷ Ninh híp mắt, nhấc vò rượu lên.
"Nào, đấu chứ?"
Lan Cửu vui vẻ nghênh chiến.
"Đến đây!"
…
Đêm đã khuya, đừng nói là người đi đường, ngay cả mèo con cũng vào ổ rồi, hai gã trực đêm của Kỷ gia cũng tựa vào cửa ngủ mơ màng.
"Rầm rầm!"
Cửa lớn phát ra tiếng động, tên gác cổng bàng hoàng tỉnh lại, xém chút té ngã ra đất. Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, tên gác cổng thấy khó hiểu. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại gõ cửa chính vậy nhỉ? Không phải ban đêm các chủ tử đều đi cửa phụ sao? Trong lòng nghĩ như vậy, gã nhanh chóng mở đại môn, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Vân Mặc.
Người Kỷ gia biết rõ về người luôn đi theo Lan Cửu này.
Đang định hành lễ với Vân Mặc thì nhìn thấy người hắn cõng trên lưng, đôi tay buông thõng, nhìn không rõ lắm nhưng dựa vào y phục và chiều dài của chân tay thì đây là Hoàng thượng? Vân Mặc cõng Lan Cửu đi thẳng vào trong, lúc đi ngang qua tên gác cổng, mùi rượu nồng nặc khiến gã muốn choáng váng.
Hoàng Thượng uống đến say như chết được người khác cõng trở về?
Gã còn chưa hoàn hồn thì phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, tên gác cổng quay đầu. Vân Thanh cõng Kỷ Ninh xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, Kỷ Ninh cũng say bí tỉ.
"Ôi trời, Thất gia!"
Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng Thượng và tiểu Thất say như chết cùng nhau trở về Kỷ gia, các chủ tử đã ngủ đều bò dậy, hết chuẩn bị nước rồi đến nấu canh, cả hai đều bất tỉnh nhân sự, không biết người bên ngoài kinh ngạc đến mức nào, Kỷ gia náo loạn từ trên xuống dưới, chỉ có Lưu Phương viện là không bị quấy rầy.
Không ai dám quấy rầy Tô Mật nghỉ ngơi.
Nhưng Tô Mật cũng không có nghỉ ngơi, nàng làm ổ trên giường đọc sách, tay cầm chén trà xanh. Buổi chiều bị Lan Cửu quấy rối đến mê man thiếp đi, ngủ một giấc đến tận lúc trăng lên, hiện tại nàng không thấy buồn ngủ nữa, thân thể mềm nhũn, vốn định vẽ tranh, ai ngờ tay cũng run run, nàng thầm mắng Lan Cửu ngàn vạn lần, chỉ đành phải đọc sách.
Lúc nghe tiếng mở cửa bên ngoài, Tô Mật lẳng lặng mài dao trong lòng, còn dám đến đây!
Sau đó Tô Mật liền thấy Vân Mặc và Vân Thanh một trái một phải khiêng Lan Cửu đi vào, Lan Cửu cúi thấp đầu đi không nổi, Tô Mật kinh ngạc đứng dậy: "Chuyện này là sao?" Chưa đến gần đã phải che mũi, nói giọng ồm ồm: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Ngửi mùi thôi cũng khiến người khác say.
Vân Mặc Vân Thanh không đáp, cúi đầu bỏ Lan Cửu xuống giường, không dám ngước lên nhìn Tô Mật, khom người nói: "Hoàng Thượng đã được rửa mặt, còn lại làm phiền cô nương." Nói xong lập tức lặn đi, Tô Mật nhìn khuôn mặt mê man ửng đỏ của Lan Cửu.
Nàng thở dài một hơi, đắp chăn mỏng lên cho hắn.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài căn dặn thức ăn sáng ngày mai. Mỗi lần Lan Cửu uống say, sáng hôm sau chỉ dùng cháo trắng không thêm bất kì gia vị gì, thức ăn sáng mấy hôm nay của nàng là cháo được nấu bằng nước hầm gà. Dặn dò vài câu rồi trở về phòng, vừa mở cửa đã bắt gặp một ánh mắt dọa người đang nhìn nàng.
Tô Mật thấy người đáng ra đang ngủ say giờ lại ngồi ngay ngắn trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng. Mái tóc ươn ướt xõa xuống vai, áo trong nửa hở làm rộ khuôn ngực rắn chắc. Biểu hiện Lan Cửu rất bình thường, nếu mặt không đỏ và không có mùi rượu thì không biết là hắn đang say.
Tô Mật đi đến.
"Chàng tỉnh rồi à?"
Lan Cửu dán chặt tầm mắt trên người Tô Mật, giống như không nghe thấy nàng nói gì.
Được rồi.
Vẫn chưa tỉnh.
Tô Mật không muốn tranh luận với ma men, nàng cười cười đẩy bả vai hắn, miệng dụ dỗ: "Ngủ đi, ngoan nè." Đẩy mấy lần mà hắn không ngã, Tô Mật thấy Lan Cửu chậm rãi chau mày, môi cũng nhếch lên, từ trên xuống dưới đều cho thấy hắn không vui, Tô Mật khó hiểu, thấp giọng nói: "Sao vậy?"
Lan Cửu: "Đệ đệ nàng chuốc rượu trẫm!"
Tô Mật: "Hả?"
Mình lấy đâu ra đệ đệ?
Lan Cửu cười đắc ý.
"Nhưng hắn cũng thảm chết đi được, bị trẫm hạ rồi!"
Tô Mật: . . .
Bắt đầu nói sảng rồi? Tô Mật thở dài lần nữa, nhẫn nại dỗ hắn: "Được được, chàng lợi hại nhất, chúng ta đi ngủ trước có được không?"
Lan Cửu lập tức nắm lấy tay Tô Mật, khẽ mím môi có chút uất ức, ngẩng đầu nhìn Tô Mật: "Ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng đừng thích đệ đệ có được không?"
Tô Mật: . . .
"Ngoan, đi ngủ, ta không có đệ đệ, ta chỉ thích chàng."
Lan Cửu: "Thật sao?"
Tô Mật: "Thật!"
Lan Cửu: "Vậy sau này nàng đừng nhìn hắn, đừng nói chuyện riêng với hắn, càng không nên nhớ hắn!"
Sự kiên nhẫn của Tô Mật hoàn toàn biến mất, uống say mà còn ngang ngược như vậy, một người không hiểu thấu đệ đệ, còn lên mặt? Nàng làm mặt hung dữ: "Đi ngủ!"
"Nàng hung dữ với trẫm!"
Lan Cửu phồng má lên án.
"Quả nhiên nàng rất thích đệ đệ! Nàng còn vì hắn mà hung dữ với trẫm!"
Tô Mật: . . .
Mệt tim quá à, có thể đánh tên này một gậy để hắn bất tỉnh luôn không!?
Lúc thuyền hoa đi ngang gầm cầu, giọng Vân Mặc truyền vào tai hai người, Vân Mặc cầm hai vò rượu đi vào, bày bốn cái chén bạch ngọc chỉnh tề, làm xong, hắn lẳng lặng đi ra phía sau thuyền hoa.
Chiếc thuyền đã đi ra khỏi bóng cây cầu, đèn đuốc rực rỡ bên bờ chiếu sáng bàn rượu, hai vò rượu giống nhau như đúc, Kỷ Ninh yên lặng, giương mắt nhìn Lan Cửu. Hắn không nhìn Kỷ Ninh, trực tiếp cầm một vò rượu lên, mở cái nắp đóng vải đỏ ra.
Cúi đầu hít một hơi, dường như khá hài lòng, sau đó nâng chén lên rót rượu.
Rượu vào chén khiến bạch ngọc ánh lên vẻ bóng loáng.
Lan Cửu lại rót một vò khác, sắc rượu đỏ trong nhuộm đỏ lòng chén bằng ngọc trắng.
Lan Cửu duỗi tay, đẩy một chén xanh một chén đỏ lại trước mặt Kỷ Ninh, sau đó thu tay lại, cười nhẹ nói: "Không biết ngươi thích uống loại nào nên chuẩn bị cả hai, một chén nhạt một chén nồng, ngươi tự chọn đi."
Kỷ Ninh rũ mắt nhìn hai chén rượu trước mặt, khẽ mím môi, đôi mắt sâu thẳm, đèn hoa trên thuyền chiếu lên khuôn mặt như bạch ngọc của hắn. Kỷ Ninh cúi đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng tay cũng cử động, hắn lấy chén rượu màu đỏ, uống sạch không chút do dự.
Rượu mạnh chạy dọc cổ họng, thiêu đốt làm khuôn mặt Kỷ Ninh đỏ bừng trong nháy mắt.
Lan Cửu yên lặng nhìn, đôi mắt không có một tia dao động.
Kỷ Ninh không nhìn Lan Cửu, cũng không dừng lại, hắn cầm cái chén xanh uống cạn, bốn cái chén đã uống hết hai, hắn rót đầy hai chén còn lại rồi đẩy về phía Lan Cửu, chậm rãi nói: "Thần thích cả hai loại, không biết Hoàng thượng thích loại nào?"
Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn Lan Cửu, Lan Cửu rũ mắt nhìn hai chén rượu trước mặt mình.
Một chén xanh, một chén đỏ.
Lan Cửu vẫn chưa động tới nhưng Kỷ Ninh chắc chắn hắn sẽ chọn màu xanh, thận trọng lão luyện, không giống như màu đỏ, mặc dù diễm lệ nhưng quá mãnh liệt. Một lúc sau, hai tay Lan Cửu hành động, hắn uống hai chén rượu cùng lúc dưới con mắt kinh ngạc của Kỷ Ninh.
Lan Cửu nhìn Kỷ Ninh đang bất ngờ.
"Trẫm cũng thích cả hai loại."
Kỷ Ninh: "Chỉ có thể chọn một loại thôi."
Lan Cửu: "Chỉ có thể giữ lại một loại thôi sao?"
Lan Cửu đổi từ "chọn" của Kỷ Ninh thành từ "giữ", Kỷ Ninh cũng không bắt bẻ lại, hắn gật đầu: "Chỉ một loại." Lan Cửu ngước mắt nhìn Kỷ Ninh, gió đêm thổi đến, áo bào đỏ bị thổi bay về sau, làm lộ thân thể gầy hơn so với người thường của hắn ta, quá gầy, gầy hơn Kỷ Ninh năm đó rất nhiều.
Vậy là, một thân thể không chứa được hai hồn phách sao?
Lan Cửu nghiêng đầu nhìn về phía bờ, thuyền hoa khoan thai trôi theo dòng nước, không biết đã đi đến chỗ vắng người từ lúc nào, không một bóng người nào lọt vào tầm mắt, chỉ có cành liễu ven bờ đung đưa rì rào theo gió đêm. Lan Cửu nhìn một lát rồi quay đầu, nhìn Kỷ Ninh đang ung dung nói: "Trẫm không phải người ủ rượu, trẫm không thể đưa ra quyết định thay hắn."
Khóe mắt Kỷ Ninh co giật, đôi mắt rũ xuống lần nữa.
Lan Cửu: "Chỉ có điều trẫm vẫn có thể cho chút ý kiến."
Kỷ Ninh ngẩng đầu.
Lan Cửu nói: "Có muốn đến biên ải một khoảng thời gian không?"
Kỷ Ninh nhíu mày, đến biên ải làm cái gì?
Lan Cửu nói: "Nơi này ngươi không phát huy được, trẫm cho ngươi quyền, chỉ cần không ảnh hưởng đến Đại Chu, biên giới kẻ địch, ngươi muốn gây tai họa thế nào thì gây, trẫm sẽ phái ngự y đi theo."
Từ thái y?
Mặc dù người khác vẫn còn gọi Từ Quảng Bác một tiếng thái y nhưng hắn đã từ chức ở Thái y viện từ lâu, luôn đi theo bên cạnh Hoàng thượng, không xem bệnh cho người ngoài, là vị thái y có y thuật cao nhất.
Kỷ Ninh yên lặng nhìn Lan Cửu.
Lan Cửu tiếp tục nói: "Một ngày, mười ngày, thậm chí là một năm, tùy ý ngươi, chừng nào suy nghĩ thông suốt hẳn trở về."
Kỷ Ninh chưa từng phủ nhận Lan Cửu là minh quân, nhưng không ngờ rằng hắn có thể sáng suốt như vậy. Thông qua Tô Mật nói cho hắn biết mình có hai linh hồn, không hề ổn định, không những hắn không cảm thấy kì lạ, thậm chí còn chủ động tạo điều kiện để mình lựa chọn.
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn Lan Cửu.
"Thần cho rằng sau chuyện của Tô gia người sẽ để thần tự sinh tự diệt!"
Lan Cửu à một tiếng, hắn gật đầu.
"Trên phương diện tình cảm, trẫm thật sự muốn làm như vậy."
Kỷ Ninh: …
Đột nhiên Lan Cửu cười một tiếng, nụ cười sáng rực, giống y như đúc nụ cười khiêu khích từ xa ở quân doanh ngày đó.
"Lý trí nói cho trẫm biết, Tô Mật chỉ coi ngươi như đệ đệ mà thôi."
Kỷ Ninh gỡ miếng ngọc bội màu xanh vẫn luôn đeo bên hông xuống, nhìn thẳng Lan Cửu, gằn từng chữ một: "Tự tiện lấy đi đồ của người khác, không phải là hành động của minh quân!" Chưa từng thấy Tô Mật đeo miếng ngọc bội kia, chắc chắn là đã bị người trước mặt lấy đi! Lan Cửu cười "khiêm tốn": "Sửa lại chút, không phải lấy đi mà là bóp nát."
Kỷ Ninh: "Đây là tín vật đính ước."
Lan Cửu: "Đính ước là nhà các người nói, Tô Tinh Nguyệt chưa từng đồng ý." Hắn nghiêng đầu cười, hạ giọng: "Từ đầu đến cuối, Tô Tinh Nguyệt không muốn liên lụy đến Kỷ gia."
Kỷ Ninh: "Tính chiếm hữu quá cao sẽ mất nhiều hơn được."
Lan Cửu: "Dù gì cũng tốt hơn chưa từng chiếm được."
Kỷ Ninh híp mắt, nhấc vò rượu lên.
"Nào, đấu chứ?"
Lan Cửu vui vẻ nghênh chiến.
"Đến đây!"
…
Đêm đã khuya, đừng nói là người đi đường, ngay cả mèo con cũng vào ổ rồi, hai gã trực đêm của Kỷ gia cũng tựa vào cửa ngủ mơ màng.
"Rầm rầm!"
Cửa lớn phát ra tiếng động, tên gác cổng bàng hoàng tỉnh lại, xém chút té ngã ra đất. Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, tên gác cổng thấy khó hiểu. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại gõ cửa chính vậy nhỉ? Không phải ban đêm các chủ tử đều đi cửa phụ sao? Trong lòng nghĩ như vậy, gã nhanh chóng mở đại môn, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Vân Mặc.
Người Kỷ gia biết rõ về người luôn đi theo Lan Cửu này.
Đang định hành lễ với Vân Mặc thì nhìn thấy người hắn cõng trên lưng, đôi tay buông thõng, nhìn không rõ lắm nhưng dựa vào y phục và chiều dài của chân tay thì đây là Hoàng thượng? Vân Mặc cõng Lan Cửu đi thẳng vào trong, lúc đi ngang qua tên gác cổng, mùi rượu nồng nặc khiến gã muốn choáng váng.
Hoàng Thượng uống đến say như chết được người khác cõng trở về?
Gã còn chưa hoàn hồn thì phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, tên gác cổng quay đầu. Vân Thanh cõng Kỷ Ninh xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, Kỷ Ninh cũng say bí tỉ.
"Ôi trời, Thất gia!"
Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng Thượng và tiểu Thất say như chết cùng nhau trở về Kỷ gia, các chủ tử đã ngủ đều bò dậy, hết chuẩn bị nước rồi đến nấu canh, cả hai đều bất tỉnh nhân sự, không biết người bên ngoài kinh ngạc đến mức nào, Kỷ gia náo loạn từ trên xuống dưới, chỉ có Lưu Phương viện là không bị quấy rầy.
Không ai dám quấy rầy Tô Mật nghỉ ngơi.
Nhưng Tô Mật cũng không có nghỉ ngơi, nàng làm ổ trên giường đọc sách, tay cầm chén trà xanh. Buổi chiều bị Lan Cửu quấy rối đến mê man thiếp đi, ngủ một giấc đến tận lúc trăng lên, hiện tại nàng không thấy buồn ngủ nữa, thân thể mềm nhũn, vốn định vẽ tranh, ai ngờ tay cũng run run, nàng thầm mắng Lan Cửu ngàn vạn lần, chỉ đành phải đọc sách.
Lúc nghe tiếng mở cửa bên ngoài, Tô Mật lẳng lặng mài dao trong lòng, còn dám đến đây!
Sau đó Tô Mật liền thấy Vân Mặc và Vân Thanh một trái một phải khiêng Lan Cửu đi vào, Lan Cửu cúi thấp đầu đi không nổi, Tô Mật kinh ngạc đứng dậy: "Chuyện này là sao?" Chưa đến gần đã phải che mũi, nói giọng ồm ồm: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Ngửi mùi thôi cũng khiến người khác say.
Vân Mặc Vân Thanh không đáp, cúi đầu bỏ Lan Cửu xuống giường, không dám ngước lên nhìn Tô Mật, khom người nói: "Hoàng Thượng đã được rửa mặt, còn lại làm phiền cô nương." Nói xong lập tức lặn đi, Tô Mật nhìn khuôn mặt mê man ửng đỏ của Lan Cửu.
Nàng thở dài một hơi, đắp chăn mỏng lên cho hắn.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài căn dặn thức ăn sáng ngày mai. Mỗi lần Lan Cửu uống say, sáng hôm sau chỉ dùng cháo trắng không thêm bất kì gia vị gì, thức ăn sáng mấy hôm nay của nàng là cháo được nấu bằng nước hầm gà. Dặn dò vài câu rồi trở về phòng, vừa mở cửa đã bắt gặp một ánh mắt dọa người đang nhìn nàng.
Tô Mật thấy người đáng ra đang ngủ say giờ lại ngồi ngay ngắn trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng. Mái tóc ươn ướt xõa xuống vai, áo trong nửa hở làm rộ khuôn ngực rắn chắc. Biểu hiện Lan Cửu rất bình thường, nếu mặt không đỏ và không có mùi rượu thì không biết là hắn đang say.
Tô Mật đi đến.
"Chàng tỉnh rồi à?"
Lan Cửu dán chặt tầm mắt trên người Tô Mật, giống như không nghe thấy nàng nói gì.
Được rồi.
Vẫn chưa tỉnh.
Tô Mật không muốn tranh luận với ma men, nàng cười cười đẩy bả vai hắn, miệng dụ dỗ: "Ngủ đi, ngoan nè." Đẩy mấy lần mà hắn không ngã, Tô Mật thấy Lan Cửu chậm rãi chau mày, môi cũng nhếch lên, từ trên xuống dưới đều cho thấy hắn không vui, Tô Mật khó hiểu, thấp giọng nói: "Sao vậy?"
Lan Cửu: "Đệ đệ nàng chuốc rượu trẫm!"
Tô Mật: "Hả?"
Mình lấy đâu ra đệ đệ?
Lan Cửu cười đắc ý.
"Nhưng hắn cũng thảm chết đi được, bị trẫm hạ rồi!"
Tô Mật: . . .
Bắt đầu nói sảng rồi? Tô Mật thở dài lần nữa, nhẫn nại dỗ hắn: "Được được, chàng lợi hại nhất, chúng ta đi ngủ trước có được không?"
Lan Cửu lập tức nắm lấy tay Tô Mật, khẽ mím môi có chút uất ức, ngẩng đầu nhìn Tô Mật: "Ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng đừng thích đệ đệ có được không?"
Tô Mật: . . .
"Ngoan, đi ngủ, ta không có đệ đệ, ta chỉ thích chàng."
Lan Cửu: "Thật sao?"
Tô Mật: "Thật!"
Lan Cửu: "Vậy sau này nàng đừng nhìn hắn, đừng nói chuyện riêng với hắn, càng không nên nhớ hắn!"
Sự kiên nhẫn của Tô Mật hoàn toàn biến mất, uống say mà còn ngang ngược như vậy, một người không hiểu thấu đệ đệ, còn lên mặt? Nàng làm mặt hung dữ: "Đi ngủ!"
"Nàng hung dữ với trẫm!"
Lan Cửu phồng má lên án.
"Quả nhiên nàng rất thích đệ đệ! Nàng còn vì hắn mà hung dữ với trẫm!"
Tô Mật: . . .
Mệt tim quá à, có thể đánh tên này một gậy để hắn bất tỉnh luôn không!?
Bình luận facebook