Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Trong đám người, một hán tử vóc người gầy yếu xoay đầu, ánh mắt híp lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ở bên cạnh hắn là một hán tử khác có thần thái uy mãnh.
Ban đầu thì ba người Lâm Phách Hà cả kinh, nhưng sau khi thấy rõ mặt của người hán tử đó thì trong lòng lại có nghi ngờ không giải thích được.
- Ngươi là ai?
Một gã võ tướng hỏi. Bọn họ lúc này đang mặc thường phục, vả lại tự nói là chưa bao giờ gặp hán tử kia, sao hán tử đó lại nói là 'đợi thật lâu' là làm sao.
- Ha ha, mới chỉ có mấy ngày mà Lâm đại nhân đã không nhận ra ta rồi sao?
Phương Vân cười to nói.
Ánh mắt Lâm Hà Phách hơi biến đổi, đột nhiên nhìn qua Quản Công Minh bên cạnh Phương Vân, sắc mặt đại biến:
- Ngươi là Phương Vân.
Phương Vân nào sẽ cho hắn cơ hội nói ra. Sắc mặt lạnh lẽo, không nói hai lời lập tức cầm kiếm ra, dùng kiếm để thi triển thức thứ nhất của Luân Hồi đao pháp, Giang Hà Luân Hồi đao!
Ầm!
Một đạo đao khí phóng lên trời, tiếp theo đó một hóa thành ba, lấy khí thế sét đánh đánh xuống ba người.
- Trốn!
Lâm Hà Phách hét lớn một tiếng, không chút nghĩ ngợi lập tức tránh đi. Nhưng thực lực Phương Vân lúc này lại cao vô cùng, Lâm Hà Phách có thể tránh được đao không có nghĩa hai đồng bạn của hắn cũng có thể tránh được, mắt thấy hai đao kia đã trực tiếp chém chết hai tên võ tướng kia.
Vào thời điểm hai người này chết đi thì mắt còn trừng to lên, không thể nào tin được Phương Vân lại cường đại đến mức này.
Phải biết rằng, vào mấy ngày trước lúc còn ở Tụ Bảo các, bọn họ còn thương lượng muốn giết chết Phương Vân.
- Thực lực của hắn sao lại đáng sợ đến như vậy?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu hai người rồi lâm vào trong bóng tối vô tận.
Hoảng hốt!
Đột nhiên thấy ở cửa thành có ánh đao phóng lên cao, sau đó máu thịt bay ra khắp nơi, có hai người bị chém thành hai nửa ngã trong vũng máu, nhất thời cửa thành đại loạn, khắp nơi nổi lên tiếng kinh hô.
- Lâm Hà Phách, ngươi còn muốn trốn sao?
Âm thanh của Phương Vân lúc này như tử thần quanh quẩn cả Lạc thành. Thực lực của gã hôm nay bạo tăng, lại được ba chiêu đao pháp của Đao Quân cho nên ngay cả cường giả Địa Biến cảnh cũng có thể liều chết một phen. Võ đạo Lâm Hà Phách mặc dù cao, nhưng còn chưa đạt đến Địa Biến cảnh thì làm sao có thể là đối thủ của Phương Vân.
Hai người một trước một sau, một đuổi một chay, cứ như thế đã tiến nhập vào trong dãy núi bên ngoài Lạc thành.
- Phương Vân, ngươi thật to gan! Ta là thuộc hạ Võ hầu, ngươi lại dám xuất thủ với ta!
Âm thanh tức giận của Lâm Hà Phách từ trước truyền đến.
- Hừ! Người làm thì đừng sợ người khác phát hiện, các ngươi lại dám cấu kết với Đao Quân muốn mượn tay hắn trừ khử ta, các ngươi cũng nên biết sẽ có ngày bị ta giết lại!
Phương Vân cười lạnh nói.
- Phương Vân, ngươi không nên ép người quá đáng. Cho dù ta chết thì ta cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng.
Lâm Hà Phách có cảm giác Phương Vân theo sát không nghĩ, thấy vào đường cùng cho nên ngoài mạnh trong yếu nói.
- Vậy cũng phải xem ngươi có bản lãnh này không đã!
Phương Vân khinh thường nói.
Tên Lâm Hà Phách này có khoảng ba mươi con phi long lực. Thực lực như vậy đã là tương đối mạnh rồi. Nếu như đổi lại trước kia lúc mà Phương Vân chỉ có hai mươi con phi long lực, còn chưa có dùng nội đan Long Kình thì có thể gã còn có điều cố kỵ. Nhưng giờ đây thì cái cố kỵ đó căn bản đã không còn tồn tại nữa.
Ngay cả người đã bước nửa chân vào Địa Biến cảnh thì phải có pháp khí mới có thể đối phó được gã, nếu như không có pháp khí thì vẫn sẽ bị gã đánh cho mà chạy, huống chi là người như Lâm Hà Phách.
- Vậy thì cùng chết đi!
Vẻ mặt Lâm Hà Phách dữ tợn, mạnh mẽ thông qua trường đao bày ra bộ dáng như muốn lấy mạng đổi mạng, tấn công về phía Phương Vân.
- Hử?
Phương Vân khẽ nhíu mày, Lâm Hà Phách lấy ra thế đánh mạng đổi mạng này làm cho hắn cũng phải có chút nhức đầu.
Uống!
Phương Vân không muốn chờ đợi, lập tức vung kiếm chém tới trường đao của Lâm Hà Phách.
Rầm!
Ngay lúc Phương Vân đánh bay trường đao của Lâm Hà Phách, hai người còn cách nhau khoảng mười trượng thì lập tức trong mắt của Lâm Hà Phách hiện ra tia xảo trá.
- Phương Vân, đi chết đi!
Âm thanh vừa rơi xuống thì đã có hai mươi viên châu bắn ra!
- Phích Lịch Tử!
Thần sắc Phương Vân cả kinh, liền nhận ra hơn hai mươi viên châu này. Loại đồ này chính là do Đan Sĩ vào hiến tặng cho hoàng thất Đại Chu, không ngờ trong tay Lâm Hà Phách lại có đồ này,. hơn nữa còn ném ra hơn hai mươi viên, rõ ràng là muốn mình nổ chết mà.
- Hừ! Muốn hại ta ư, ngươi còn kém lắm!
Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân lập tức triệu Vu Ma ra, Vu Ma khổng lồ vừa mới xuất hiện lập tức ném Phương Van ra ngoài.
Ầm Ầm Ầm!
Khói nổ đầy trời bao phủ cả Vu Ma, mà ở cách Vu Ma hơn trăm trượng thì Phương Vân đang huyền phù ở không trung. Thân hình hơi định lại, lập tức từ trên bầu trời lao xuống.
Nhìn thấy Phương Vân từ trên bầu trời lao xuống, sắc mặt Lâm Hà Phách như tro tàn. Hắn một đường bôn tẩu chính là muốn lấy lui làm tiến, làm nên tràng cảng tuyệt cảnh này sau đó dùng Phích Lịch Tử để đánh chết Phương Vân, nhưng không ngờ Phương Vân lại tránh được.
- Chết đi, cùng chết đi!
Lâm Hà Phách điên cuồng hét lên, lần nữa dùng chiêu thức mạng đổi mạng. Lần đầu tiên hắn muốn giả bộ, nhưng lần này thật là liều mạng rồi. Lâm Hà Phách biết rõ đây chính là sinh cơ duy nhất của mình. Một cao thủ Tinh Phách cảnh ba mươi phi long lực liều mạng, phát ra lực uy hiếp khổng lồ. Nhưng Phương Vân sao có thể để cho hắn đạt được ý nguyện.
- Tà Quân huyễn pháp!
Thân hình Phương Vân thoáng một cái liền hóa thành năm bóng người đánh tới Lâm Hà Phách. Trong mắt Lâm Hà Phách hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc hắn còn do dự thì trường kiếm Phương Vân đã xẹt qua thân thể của hắn, chém hắn thành hai nửa.
Phịch! Phịch!
Hai khúc thi thể rơi xuống bên trong dãy núi, Phương Vân phi thân đáp xuống theo. Gã nhìn một hồi rồi lấy cái túi gấm ngay bên hông Lâm Hà Phách. Trọng lượng của túi gấm rất nhẹ, Phương Vân đưa tay đi vào, lấy ra được một bình sứ.
- Diễm Dương đan! Đan dược thượng phẩm!
Phương Vân liền đọc lên tên của đan dược.
Ngay lúc này thì Quản Công Minh đã chạy tới rồi. Thấy thi thể trên mặt đất, trên mặt Quản Công hiện lên thần sắc bối rối. Tuy thực lực của hắn lúc này đã rất khá, nhưng nếu so với Phương Vân và cái thi thể trên mặt đất này thì đúng là còn kém rất xa, chờ lúc hắn tới thì chiến đấu đã xong rồi.
- Tiếp theo là...
Phương Vân cũng không để ý tới Quản Công Minh, bàn tay lại tiếp tục đưa vào trong túi gấm, nhưng lần này Phương Vân lập tức cảm giác thấy có vấn đề.
Cái túi gấm này cũng không lớn, lẽ ra chỉ cần hắn đưa tay tới một chút là có thể chạm đến đáy chứ, nhưng Phương Vân lại căn bản không chạm được đáy.
- Kỳ quái!
Phương Vân nhướng mày, lập tức móc ra hơn mười bình sứ ném ra ngoài. Gã liên tiếp ném nhiều bình sứ như vậy làm cho Quản Công Minh không sao hiểu được, nhưng rất nhanh đã hiểu được chỗ kỳ quái - Cái túi gấm này không lớn, nhưng sao lại có thể có nhiều bình sứ như vậy chứ?
- Đây rõ ràng là một bảo bối.
Phương Vân thầm đoán trong lòng.
Võ giả sau khi đạt tới Trận Pháp cảnh thì nội lực sẽ hóa thành bùa, có thể luyện hóa được rất nhiều thứ như trường kiếm, pháp khí. Sau khi tế luyện xong thì có thể đưa vào trong đan điền, nhưng những thứ như đan dược, linh thảo thì không thể làm thế, những thứ này chỉ có thể bỏ vào trong túi rồi mang theo bên người, vô cùng phiền toái.
- Cái túi này lại giống như động không đáy, có vật này thì sau này đi lại cũng dễ hơn nhiều.
- Cái này...hình như là túi không gian?
Quản Công Minh nói.
- Hử?
Phương Vân mặt lộ ra vẻ tò mò.
- Nghe nói lúc trước khi triều đình diệt các tông phái thì đã thu được túi này. Loại túi này chỉ có người trong tông phái mới có thể luyện chế, hơn nữa lại cực kỳ đặc thù. Nghe nói muốn làm ra thì phải gia công vào đó một thứ gọi là mảnh vỡ không gian.
- Mảnh vỡ không gian!
Phương Vân làm ra bộ dáng bất khả tư nghị.
- Khụ khụ.
Quản Công Minh ho khan hai tiếng, vẻ mặt lúng túng:
- Cái này ta cũng chỉ vô tình nghe Dương Hoằng nói đến. Cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết, nhưng nghe nói có rất nhiều cao thủ muốn dùng đến vật này, hơn nữa còn cực kỳ cần! Nghe nói loại túi không gian này hết sức hiếm hoi, cả triều đình cũng chỉ có bảy cái.
Quản Công Minh nói lập lờ, hắn là một người thô tục, có thể biết nhiều như vậy đã là không tệ rồi.
- Bảy cái...triều đình có bảy cái mà có thể ban thưởng một cho Dương Hoằng, thật đúng là coi trọng hắn a.
Ánh mắt Phương Vân híp lại, có rất nhiều suy nghĩ đang hiện lên:
- Ta hiểu rồi. Cái túi không gian có nhiều đan dược cùng pháp khí như vậy, rõ ràng là mua được từ Tụ Bảo các. Nhiều đan dược như vậy chắc hẳn cũng hao tổn không ít của Dương Hoằng, nhưng cho dù là Võ hầu thì hắn cũng không thể có nhiều hoàng kim như vậy được...Mà Dương Hoằng mấy tháng trước đánh dẹp hải tộc lại thu được rất nhiều đan dược hạ phẩm. Ngoài ra, vật quý như túi không gian này, Dương Hoằng chắc chắn sẽ không cho võ tướng của mình, cách giải thích duy nhất là những đan dược hạ phẩm kia quá nhiều, nếu dùng xe ngựa thì sẽ không biết phải dùng bao nhiêu xe, cho nên hắn đưa vào trong túi không gian này đưa đến Tây Nhị thành để cho ba người này đổi hết thành đan dược cùng pháp khí!
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, suy nghĩ một hồi liền biết lần này mình đã chiếm đại tiện nghi rồi.
- Ha ha ha, Dương Hoằng lần này là đi giết hải tộc giùm ta rồi! Tặng ta lượng lớn đan dược, pháp khí không nói đi, ngay cả túi không gian của mình mà cũng đưa cho ta!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Vân sảng khoái vô cùng. Dương Hoằng nếu như biết người của mình bị gã giết, hơn nữa còn tổn thất một cái túi không gian thì chắc hẳn sẽ tức chết đi thôi!
- Đi, trở về!
Phương Vân vung tay lên, lập tức cùng Quản Công Minh trở về Tây Nhị thành. Hai người bí mật vào trong phủ tướng quân, Phương Vân thu khôi lỗi lại, sau đó khôi phục lại diện mạo vốn có.
Rầm rầm!
Vừa mở túi không gian ra đổ xuống thì toàn bộ vật trong đó liền bị dốc ra ngoài, lập tức có vô số bình sứ màu trắng rớt ra, xếp thành núi.
- Đại nhân, lần này chúng ta phát đạt rồi, toàn bộ đều là đan dược trung, thượng phẩm, hơn nữa còn có pháp khí!
Đám người Sở Cuồng, Trần Liệt vây quanh ở trong phủ tướng quân, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đem kiểm kê lại chút đã.
Phương Vân vung tay lên, nói mấy người trước mắt phân loại ra.
- Vâng.
Đám người Sở Cuồng hưng phấn gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
- Cái túi không gian này chắc hẳn giống pháp khí, ta phải luyện hóa nó!
Tâm thần Phương Vân vừa động, nội lực trong đan điền liền hóa thành bùa chú luyện hóa cái túi không gian này!
Rầm!
Vừa mới tế luyện thì túi không gian lập tức phát ra quang mang kinh người, đánh văng nội lực của Phương Vân. Cùng một thời gian đó, trong phủ Anh Vũ hầu ở kinh thành.
- Không tốt!
Dương Hoằng chợt ngồi dậy, trong hai mắt hiện lên quang mang chói mắt:
- Lâm Hà Phách bị giết rồi!
- Cái gì?
- Ta có thể cảm thấy có người đang cố gắng tế luyện túi không gian của ta!
Dương Hoằng sao có thể dễ dàng để cho bọn người Lâm Hà Phách sử dụng túi không gian của mình, cho nên hắn đã để lại trong đó một tia ý thức tinh thần chìm vào dưới đáy. Nếu như không có ai cố gắng tế luyện thì sẽ không sao, nó sẽ giống như một cái túi bình thường, nhưng mà, nếu như cố gắng tế luyện thì lập tức sẽ làm kinh động đến ý thức tinh thần mà hắn đã để lại.
- Hừ!
Dương Hoằng cười lạnh một tiếng:
- Đồ không biết sống chết, đồ của Dương Hoằng ta lại dễ động đến như vậy sao?
Âm thanh vừa phát ra, Dương Hoằng lập tức bấm tay sử dụng pháp quyết.
.
Ban đầu thì ba người Lâm Phách Hà cả kinh, nhưng sau khi thấy rõ mặt của người hán tử đó thì trong lòng lại có nghi ngờ không giải thích được.
- Ngươi là ai?
Một gã võ tướng hỏi. Bọn họ lúc này đang mặc thường phục, vả lại tự nói là chưa bao giờ gặp hán tử kia, sao hán tử đó lại nói là 'đợi thật lâu' là làm sao.
- Ha ha, mới chỉ có mấy ngày mà Lâm đại nhân đã không nhận ra ta rồi sao?
Phương Vân cười to nói.
Ánh mắt Lâm Hà Phách hơi biến đổi, đột nhiên nhìn qua Quản Công Minh bên cạnh Phương Vân, sắc mặt đại biến:
- Ngươi là Phương Vân.
Phương Vân nào sẽ cho hắn cơ hội nói ra. Sắc mặt lạnh lẽo, không nói hai lời lập tức cầm kiếm ra, dùng kiếm để thi triển thức thứ nhất của Luân Hồi đao pháp, Giang Hà Luân Hồi đao!
Ầm!
Một đạo đao khí phóng lên trời, tiếp theo đó một hóa thành ba, lấy khí thế sét đánh đánh xuống ba người.
- Trốn!
Lâm Hà Phách hét lớn một tiếng, không chút nghĩ ngợi lập tức tránh đi. Nhưng thực lực Phương Vân lúc này lại cao vô cùng, Lâm Hà Phách có thể tránh được đao không có nghĩa hai đồng bạn của hắn cũng có thể tránh được, mắt thấy hai đao kia đã trực tiếp chém chết hai tên võ tướng kia.
Vào thời điểm hai người này chết đi thì mắt còn trừng to lên, không thể nào tin được Phương Vân lại cường đại đến mức này.
Phải biết rằng, vào mấy ngày trước lúc còn ở Tụ Bảo các, bọn họ còn thương lượng muốn giết chết Phương Vân.
- Thực lực của hắn sao lại đáng sợ đến như vậy?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu hai người rồi lâm vào trong bóng tối vô tận.
Hoảng hốt!
Đột nhiên thấy ở cửa thành có ánh đao phóng lên cao, sau đó máu thịt bay ra khắp nơi, có hai người bị chém thành hai nửa ngã trong vũng máu, nhất thời cửa thành đại loạn, khắp nơi nổi lên tiếng kinh hô.
- Lâm Hà Phách, ngươi còn muốn trốn sao?
Âm thanh của Phương Vân lúc này như tử thần quanh quẩn cả Lạc thành. Thực lực của gã hôm nay bạo tăng, lại được ba chiêu đao pháp của Đao Quân cho nên ngay cả cường giả Địa Biến cảnh cũng có thể liều chết một phen. Võ đạo Lâm Hà Phách mặc dù cao, nhưng còn chưa đạt đến Địa Biến cảnh thì làm sao có thể là đối thủ của Phương Vân.
Hai người một trước một sau, một đuổi một chay, cứ như thế đã tiến nhập vào trong dãy núi bên ngoài Lạc thành.
- Phương Vân, ngươi thật to gan! Ta là thuộc hạ Võ hầu, ngươi lại dám xuất thủ với ta!
Âm thanh tức giận của Lâm Hà Phách từ trước truyền đến.
- Hừ! Người làm thì đừng sợ người khác phát hiện, các ngươi lại dám cấu kết với Đao Quân muốn mượn tay hắn trừ khử ta, các ngươi cũng nên biết sẽ có ngày bị ta giết lại!
Phương Vân cười lạnh nói.
- Phương Vân, ngươi không nên ép người quá đáng. Cho dù ta chết thì ta cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng.
Lâm Hà Phách có cảm giác Phương Vân theo sát không nghĩ, thấy vào đường cùng cho nên ngoài mạnh trong yếu nói.
- Vậy cũng phải xem ngươi có bản lãnh này không đã!
Phương Vân khinh thường nói.
Tên Lâm Hà Phách này có khoảng ba mươi con phi long lực. Thực lực như vậy đã là tương đối mạnh rồi. Nếu như đổi lại trước kia lúc mà Phương Vân chỉ có hai mươi con phi long lực, còn chưa có dùng nội đan Long Kình thì có thể gã còn có điều cố kỵ. Nhưng giờ đây thì cái cố kỵ đó căn bản đã không còn tồn tại nữa.
Ngay cả người đã bước nửa chân vào Địa Biến cảnh thì phải có pháp khí mới có thể đối phó được gã, nếu như không có pháp khí thì vẫn sẽ bị gã đánh cho mà chạy, huống chi là người như Lâm Hà Phách.
- Vậy thì cùng chết đi!
Vẻ mặt Lâm Hà Phách dữ tợn, mạnh mẽ thông qua trường đao bày ra bộ dáng như muốn lấy mạng đổi mạng, tấn công về phía Phương Vân.
- Hử?
Phương Vân khẽ nhíu mày, Lâm Hà Phách lấy ra thế đánh mạng đổi mạng này làm cho hắn cũng phải có chút nhức đầu.
Uống!
Phương Vân không muốn chờ đợi, lập tức vung kiếm chém tới trường đao của Lâm Hà Phách.
Rầm!
Ngay lúc Phương Vân đánh bay trường đao của Lâm Hà Phách, hai người còn cách nhau khoảng mười trượng thì lập tức trong mắt của Lâm Hà Phách hiện ra tia xảo trá.
- Phương Vân, đi chết đi!
Âm thanh vừa rơi xuống thì đã có hai mươi viên châu bắn ra!
- Phích Lịch Tử!
Thần sắc Phương Vân cả kinh, liền nhận ra hơn hai mươi viên châu này. Loại đồ này chính là do Đan Sĩ vào hiến tặng cho hoàng thất Đại Chu, không ngờ trong tay Lâm Hà Phách lại có đồ này,. hơn nữa còn ném ra hơn hai mươi viên, rõ ràng là muốn mình nổ chết mà.
- Hừ! Muốn hại ta ư, ngươi còn kém lắm!
Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân lập tức triệu Vu Ma ra, Vu Ma khổng lồ vừa mới xuất hiện lập tức ném Phương Van ra ngoài.
Ầm Ầm Ầm!
Khói nổ đầy trời bao phủ cả Vu Ma, mà ở cách Vu Ma hơn trăm trượng thì Phương Vân đang huyền phù ở không trung. Thân hình hơi định lại, lập tức từ trên bầu trời lao xuống.
Nhìn thấy Phương Vân từ trên bầu trời lao xuống, sắc mặt Lâm Hà Phách như tro tàn. Hắn một đường bôn tẩu chính là muốn lấy lui làm tiến, làm nên tràng cảng tuyệt cảnh này sau đó dùng Phích Lịch Tử để đánh chết Phương Vân, nhưng không ngờ Phương Vân lại tránh được.
- Chết đi, cùng chết đi!
Lâm Hà Phách điên cuồng hét lên, lần nữa dùng chiêu thức mạng đổi mạng. Lần đầu tiên hắn muốn giả bộ, nhưng lần này thật là liều mạng rồi. Lâm Hà Phách biết rõ đây chính là sinh cơ duy nhất của mình. Một cao thủ Tinh Phách cảnh ba mươi phi long lực liều mạng, phát ra lực uy hiếp khổng lồ. Nhưng Phương Vân sao có thể để cho hắn đạt được ý nguyện.
- Tà Quân huyễn pháp!
Thân hình Phương Vân thoáng một cái liền hóa thành năm bóng người đánh tới Lâm Hà Phách. Trong mắt Lâm Hà Phách hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc hắn còn do dự thì trường kiếm Phương Vân đã xẹt qua thân thể của hắn, chém hắn thành hai nửa.
Phịch! Phịch!
Hai khúc thi thể rơi xuống bên trong dãy núi, Phương Vân phi thân đáp xuống theo. Gã nhìn một hồi rồi lấy cái túi gấm ngay bên hông Lâm Hà Phách. Trọng lượng của túi gấm rất nhẹ, Phương Vân đưa tay đi vào, lấy ra được một bình sứ.
- Diễm Dương đan! Đan dược thượng phẩm!
Phương Vân liền đọc lên tên của đan dược.
Ngay lúc này thì Quản Công Minh đã chạy tới rồi. Thấy thi thể trên mặt đất, trên mặt Quản Công hiện lên thần sắc bối rối. Tuy thực lực của hắn lúc này đã rất khá, nhưng nếu so với Phương Vân và cái thi thể trên mặt đất này thì đúng là còn kém rất xa, chờ lúc hắn tới thì chiến đấu đã xong rồi.
- Tiếp theo là...
Phương Vân cũng không để ý tới Quản Công Minh, bàn tay lại tiếp tục đưa vào trong túi gấm, nhưng lần này Phương Vân lập tức cảm giác thấy có vấn đề.
Cái túi gấm này cũng không lớn, lẽ ra chỉ cần hắn đưa tay tới một chút là có thể chạm đến đáy chứ, nhưng Phương Vân lại căn bản không chạm được đáy.
- Kỳ quái!
Phương Vân nhướng mày, lập tức móc ra hơn mười bình sứ ném ra ngoài. Gã liên tiếp ném nhiều bình sứ như vậy làm cho Quản Công Minh không sao hiểu được, nhưng rất nhanh đã hiểu được chỗ kỳ quái - Cái túi gấm này không lớn, nhưng sao lại có thể có nhiều bình sứ như vậy chứ?
- Đây rõ ràng là một bảo bối.
Phương Vân thầm đoán trong lòng.
Võ giả sau khi đạt tới Trận Pháp cảnh thì nội lực sẽ hóa thành bùa, có thể luyện hóa được rất nhiều thứ như trường kiếm, pháp khí. Sau khi tế luyện xong thì có thể đưa vào trong đan điền, nhưng những thứ như đan dược, linh thảo thì không thể làm thế, những thứ này chỉ có thể bỏ vào trong túi rồi mang theo bên người, vô cùng phiền toái.
- Cái túi này lại giống như động không đáy, có vật này thì sau này đi lại cũng dễ hơn nhiều.
- Cái này...hình như là túi không gian?
Quản Công Minh nói.
- Hử?
Phương Vân mặt lộ ra vẻ tò mò.
- Nghe nói lúc trước khi triều đình diệt các tông phái thì đã thu được túi này. Loại túi này chỉ có người trong tông phái mới có thể luyện chế, hơn nữa lại cực kỳ đặc thù. Nghe nói muốn làm ra thì phải gia công vào đó một thứ gọi là mảnh vỡ không gian.
- Mảnh vỡ không gian!
Phương Vân làm ra bộ dáng bất khả tư nghị.
- Khụ khụ.
Quản Công Minh ho khan hai tiếng, vẻ mặt lúng túng:
- Cái này ta cũng chỉ vô tình nghe Dương Hoằng nói đến. Cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết, nhưng nghe nói có rất nhiều cao thủ muốn dùng đến vật này, hơn nữa còn cực kỳ cần! Nghe nói loại túi không gian này hết sức hiếm hoi, cả triều đình cũng chỉ có bảy cái.
Quản Công Minh nói lập lờ, hắn là một người thô tục, có thể biết nhiều như vậy đã là không tệ rồi.
- Bảy cái...triều đình có bảy cái mà có thể ban thưởng một cho Dương Hoằng, thật đúng là coi trọng hắn a.
Ánh mắt Phương Vân híp lại, có rất nhiều suy nghĩ đang hiện lên:
- Ta hiểu rồi. Cái túi không gian có nhiều đan dược cùng pháp khí như vậy, rõ ràng là mua được từ Tụ Bảo các. Nhiều đan dược như vậy chắc hẳn cũng hao tổn không ít của Dương Hoằng, nhưng cho dù là Võ hầu thì hắn cũng không thể có nhiều hoàng kim như vậy được...Mà Dương Hoằng mấy tháng trước đánh dẹp hải tộc lại thu được rất nhiều đan dược hạ phẩm. Ngoài ra, vật quý như túi không gian này, Dương Hoằng chắc chắn sẽ không cho võ tướng của mình, cách giải thích duy nhất là những đan dược hạ phẩm kia quá nhiều, nếu dùng xe ngựa thì sẽ không biết phải dùng bao nhiêu xe, cho nên hắn đưa vào trong túi không gian này đưa đến Tây Nhị thành để cho ba người này đổi hết thành đan dược cùng pháp khí!
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, suy nghĩ một hồi liền biết lần này mình đã chiếm đại tiện nghi rồi.
- Ha ha ha, Dương Hoằng lần này là đi giết hải tộc giùm ta rồi! Tặng ta lượng lớn đan dược, pháp khí không nói đi, ngay cả túi không gian của mình mà cũng đưa cho ta!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Vân sảng khoái vô cùng. Dương Hoằng nếu như biết người của mình bị gã giết, hơn nữa còn tổn thất một cái túi không gian thì chắc hẳn sẽ tức chết đi thôi!
- Đi, trở về!
Phương Vân vung tay lên, lập tức cùng Quản Công Minh trở về Tây Nhị thành. Hai người bí mật vào trong phủ tướng quân, Phương Vân thu khôi lỗi lại, sau đó khôi phục lại diện mạo vốn có.
Rầm rầm!
Vừa mở túi không gian ra đổ xuống thì toàn bộ vật trong đó liền bị dốc ra ngoài, lập tức có vô số bình sứ màu trắng rớt ra, xếp thành núi.
- Đại nhân, lần này chúng ta phát đạt rồi, toàn bộ đều là đan dược trung, thượng phẩm, hơn nữa còn có pháp khí!
Đám người Sở Cuồng, Trần Liệt vây quanh ở trong phủ tướng quân, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đem kiểm kê lại chút đã.
Phương Vân vung tay lên, nói mấy người trước mắt phân loại ra.
- Vâng.
Đám người Sở Cuồng hưng phấn gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
- Cái túi không gian này chắc hẳn giống pháp khí, ta phải luyện hóa nó!
Tâm thần Phương Vân vừa động, nội lực trong đan điền liền hóa thành bùa chú luyện hóa cái túi không gian này!
Rầm!
Vừa mới tế luyện thì túi không gian lập tức phát ra quang mang kinh người, đánh văng nội lực của Phương Vân. Cùng một thời gian đó, trong phủ Anh Vũ hầu ở kinh thành.
- Không tốt!
Dương Hoằng chợt ngồi dậy, trong hai mắt hiện lên quang mang chói mắt:
- Lâm Hà Phách bị giết rồi!
- Cái gì?
- Ta có thể cảm thấy có người đang cố gắng tế luyện túi không gian của ta!
Dương Hoằng sao có thể dễ dàng để cho bọn người Lâm Hà Phách sử dụng túi không gian của mình, cho nên hắn đã để lại trong đó một tia ý thức tinh thần chìm vào dưới đáy. Nếu như không có ai cố gắng tế luyện thì sẽ không sao, nó sẽ giống như một cái túi bình thường, nhưng mà, nếu như cố gắng tế luyện thì lập tức sẽ làm kinh động đến ý thức tinh thần mà hắn đã để lại.
- Hừ!
Dương Hoằng cười lạnh một tiếng:
- Đồ không biết sống chết, đồ của Dương Hoằng ta lại dễ động đến như vậy sao?
Âm thanh vừa phát ra, Dương Hoằng lập tức bấm tay sử dụng pháp quyết.
.