Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606
Mẫu thân chỉ là bị phong hàn, thêm vào nhớ thương con trai nên mới bệnh. Thiệu Cảnh Văn trở về hai ngày sau thì mẫu thân gã dần khỏe mạnh. Gã nghe nói thành Lạc Kinh bị phá, rất lo lắng tình hình Tấn Nam, quyết định ngày mai trở về.
Buổi sáng, Thiệu Cảnh Văn đang ở trong thư phòng đọc sách thì thê tử Bùi thị bưng ly trà tiến đến.
- Bọn nhỏ đâu?
Bùi thị đặt chén trà lên bàn:
- Buổi sáng chúng phải đọc sách, buổi chiều ngươi cùng chúng một lúc đi. Ngươi luôn ở bên ngoài, chúng rất nhớ ngươi.
Thiệu Cảnh Văn gật đầu:
- Ngày mai ta phải trở về, hôm nay sẽ không đi đâu hết, ở trong nhà với các ngươi.
- Nhưng ngươi đã nói chập tối phải đi gặp Thân tướng quốc mà?
- Cái này…đợi tối rồi nói đi!
- Văn lang, hay là đi đi thôi! Hắn vẫn đối xử với ngươi không tệ, nếu ngươi trở về không gặp hắn, trong lòng hắn chắc sẽ không thoải mái. Lúc mẫu thân sinh bệnh hắn cũng phái thị thiếp tới đưa nhân sâm thượng đẳng. Về tình về lý thì ngươi nên đi thăm đáp lễ bái tạ.
- Được rồi! Tối ta đi xong sẽ trở về.
Lúc này lão quản gia tới cửa bẩm báo:
- Lão gia, lễ bộ Chu thượng thư đến, đang chờ ngoài cửa phủ.
Thiệu Cảnh Văn ngẩn ra. Chu Kỳ Luân tìm mình làm gì? Hơn nữa từ đâu gã biết mình đã trở về?
Gã không kịp nghĩ nhiều, liền nói:
- Mời hắn vào phòng khách quý chờ một lát.
Tuy thân phận Chu Kỳ Luân cao nhưng không có giao tình gì với Thiệu Cảnh Văn, cho nên sẽ không mời gã tới thư phòng trò chuyện.
Thiệu Cảnh Văn dặn dò thê tử vài câu, lập tức đi hướng phòng khách. Đi tới cửa phòng thì thấy Chu Kỳ Luân ngồi uống trà, gã liền nở nụ cười chắp tay đi vào.
- Đã để Chu thượng thư đợi lâu, thật rất có lỗi!
Chu Kỳ Luân vội đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Không mời mà đến, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi quý giá của Thiệu tướng quân, là ta nên xin lỗi mới đúng.
- Không cần đa lễ, mời Chu thượng thư ngồi!
Hai người chia chủ khách ngồi xuống, một nha hoàng bưng lên ly trà cho Thiệu Cảnh Văn.
Chu Kỳ Luân trước tiên thở dài nói:
- Thành Lạc Kinh phá, Tề vương không rõ sinh tử, thật là khiến người thổn thức.
Thiệu Cảnh Văn mỉm cười nói:
- Ta lại cảm thấy Tề vương tiêu đời là chuyện tốt với dân chúng Lạc Kinh. Hắn thất bại là tất nhiên, cứ ôm may mắn Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm lĩnh Tề Châu liền ngừng bước, không có dã tâm chỉ muốn hư danh đăng cơ nhất thời, sao hắn không bại cho được?
Chu Kỳ Luân vốn tưởng cùng Thiệu Cảnh Văn tìm cộng đồng ngôn ngữ, hình thành cộng minh, chậm rãi xâm nhập với gã. Ai ngờ hai người vừa mở miệng liền hiện ra quan điểm khác nhau, thật khiến Chu Kỳ Luân lúng túng, bỗng chốc không tìm thấy lời nào để nói, trong phòng không khí biến lạnh.
Lát sau Chu Kỳ Luân cười khan, nói:
- Không biết hiện tại Tấn Nam có nhiều ít quân đội?
Chu Kỳ Luân hỏi chuyện có chút đường đột, nếu như là hộ bộ thượng thư hỏi thì có lẽ là quan tâm hậu cần quân lương. Nhưng Chu Kỳ Luân là Lễ bộ thượng thư, gã hỏi câu này có chút chẳng ra cái gì.
Thiệu Cảnh Văn hơi cau mày, gã không biết đối phương có ý gì, không tiện đối đáp, dù sao đối phương là trọng thần.
Gã cười qua loa nói:
- Đại khái hơn mười vạn một chút! Làm sao vậy, Chu thượng thư cũng quan tâm quân đội?
- Thế thì không. Bởi vì Hoàng Phủ Vô Tấn đoạt Lạc Kinh, không lâu sau Hoàng Hà sắp kết băng, ta rất lo nếu Sở quân vượt qua Hoàng Hà, tấn công Tấn Nam, kỳ thật bệ hạ cũng rất lo âu về điều này.
Thiệu Cảnh Văn hơi ngây ra, hoàng thượng lo lắng? Kỳ thật gã biết Chu Kỳ Luân này vốn là thái phó của Sở vương, quan hệ với Hoàng Phủ Điềm không tầm thường. Gã chợt giật mình, thì ra Chu Kỳ Luân là đại biểu hoàng thượng đến thăm mình.
Chu Kỳ Luân thầm chán nản. Vốn gã định nói chuyện vui vẻ với Thiệu Cảnh Văn rồi mới chậm rãi lộ ra hoàng thượng quan tâm, khi đó Thiệu Cảnh Văn chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng thật sự nói chuyện thì gã phát hiện, Thiệu Cảnh Văn đang cố ý bảo trì khoảng cách với mình. Như vậy thì gã không tiện lập tức nói rõ ý đồ đến, để Thiệu Cảnh Văn quy hàng hoàng thượng, thôi thì từ từ sẽ đến vậy.
Gã lấy ra một chiếc hộp gấm đặt trên bàn, mở nắp ra. Bên trong là một nhân sâm đã thành hình người, đẩy hướng Thiệu Cảnh Văn, cười nói:
- Hoàng thượng nghe nói mẫu thân tướng quân bị bệnh cảm, đặc biệt để ta đưa một gốc nhân sâm cho lệnh đường bổ thân thể. Đây là chút tâm ý của hoàng thượng, xin tướng quân hãy nhận lấy!
Chu Kỳ Luân cáo từ rời đi, .hiệu Cảnh Văn cầm nhân sâm ngàn năm, suy tư thật lâu. Hoàng đế quan tâm thần tử, sai người đưa nhân sâm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Thiệu Cảnh Văn cứ thấy bên trong ẩn giấu cái gì. Đầu tiên, để thượng thư đến đưa dược có chút không hợp tình lý. Hơn nữa làm sao hoàng thượng biết mẫu thân của mình bị bệnh?
Lúc này, thê tử của gã, Bùi thị tiến lên. Bà thấy trượng phu lặng im không nói, liền hỏi:
- Văn lang, xảy ra chuyện gì sao?
- Phu nhân, ngươi nói xem tiểu hoàng đế làm sao biết mẫu thân bị bệnh? Ngươi có nói cho người khác biết việc mẫu thân bị bệnh không?
Bùi thị ngẫm nghĩ, mày nhíu lại:
- Chẳng lẽ là cậu của ta?
Cậu của Bùi thị là một tiểu quan tại thái thường tự. Mấy ngày trước mợ từng đến phủ tìm mình, gặp mẫu thân bị bệnh.
- Văn lang, mợ ta biết mẫu thân bị bệnh, có quan hệ gì sao?
- Quan hệ không lớn, chẳng qua ta cảm thấy có chút đột ngột.
Thiệu Cảnh Văn đứng dậy nói:
- Hiện giờ ta đi Thân tướng quốc phủ một chuyến, buổi tối không đi.
Gã đưa nhân sâm cho thê tử:
- Nhân sâm này giá trị không nhỏ, ngươi trước tiên cất đi!
Thiệu Cảnh Văn thay bộ đồ, tâm sự nặng nề đi phủ Thân quốc cửu.
Bởi vì Tề vương bại vong, triều đình Ung Kinh chuế triêu ba ngày, Thân quốc cữu cũng vì thế mà ở nhà nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian hô hào kéo thái hậu xuống đài, Thân quốc cữu cũng bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Vì tị hiềm, Thân quốc cữu không ra ngoài gặp bất cứ đồng liêu nào. Y nhốt mình trong nhà, tuyên bố với bên ngoài là thân thể chưa lành bệnh, cần tĩnh tâm tu dưỡng.
Y đang quan sát, quan sát hướng đi tình hình chính trị, cũng quan sát động tĩnh của thái hậu. Thái hậu và quân đội im lặng khiến Thân quốc cữu có chút bất an. Y cảm thấy có nguy hiểm tiềm tàng. Nhưng y biết rõ, nếu không thừa cơ cải cách chế độ thái hậu buông rèm chấp chính, thời gian kéo dài càng lâu thì sẽ càng bất lợi với y. Hơn nữa thái hậu đương chính bị người trong thiên hạ lên án, sớm muộn gì cũng sẽ hủy Đại Ninh vương triều.
Buổi sáng, Thiệu Cảnh Văn đang ở trong thư phòng đọc sách thì thê tử Bùi thị bưng ly trà tiến đến.
- Bọn nhỏ đâu?
Bùi thị đặt chén trà lên bàn:
- Buổi sáng chúng phải đọc sách, buổi chiều ngươi cùng chúng một lúc đi. Ngươi luôn ở bên ngoài, chúng rất nhớ ngươi.
Thiệu Cảnh Văn gật đầu:
- Ngày mai ta phải trở về, hôm nay sẽ không đi đâu hết, ở trong nhà với các ngươi.
- Nhưng ngươi đã nói chập tối phải đi gặp Thân tướng quốc mà?
- Cái này…đợi tối rồi nói đi!
- Văn lang, hay là đi đi thôi! Hắn vẫn đối xử với ngươi không tệ, nếu ngươi trở về không gặp hắn, trong lòng hắn chắc sẽ không thoải mái. Lúc mẫu thân sinh bệnh hắn cũng phái thị thiếp tới đưa nhân sâm thượng đẳng. Về tình về lý thì ngươi nên đi thăm đáp lễ bái tạ.
- Được rồi! Tối ta đi xong sẽ trở về.
Lúc này lão quản gia tới cửa bẩm báo:
- Lão gia, lễ bộ Chu thượng thư đến, đang chờ ngoài cửa phủ.
Thiệu Cảnh Văn ngẩn ra. Chu Kỳ Luân tìm mình làm gì? Hơn nữa từ đâu gã biết mình đã trở về?
Gã không kịp nghĩ nhiều, liền nói:
- Mời hắn vào phòng khách quý chờ một lát.
Tuy thân phận Chu Kỳ Luân cao nhưng không có giao tình gì với Thiệu Cảnh Văn, cho nên sẽ không mời gã tới thư phòng trò chuyện.
Thiệu Cảnh Văn dặn dò thê tử vài câu, lập tức đi hướng phòng khách. Đi tới cửa phòng thì thấy Chu Kỳ Luân ngồi uống trà, gã liền nở nụ cười chắp tay đi vào.
- Đã để Chu thượng thư đợi lâu, thật rất có lỗi!
Chu Kỳ Luân vội đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Không mời mà đến, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi quý giá của Thiệu tướng quân, là ta nên xin lỗi mới đúng.
- Không cần đa lễ, mời Chu thượng thư ngồi!
Hai người chia chủ khách ngồi xuống, một nha hoàng bưng lên ly trà cho Thiệu Cảnh Văn.
Chu Kỳ Luân trước tiên thở dài nói:
- Thành Lạc Kinh phá, Tề vương không rõ sinh tử, thật là khiến người thổn thức.
Thiệu Cảnh Văn mỉm cười nói:
- Ta lại cảm thấy Tề vương tiêu đời là chuyện tốt với dân chúng Lạc Kinh. Hắn thất bại là tất nhiên, cứ ôm may mắn Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm lĩnh Tề Châu liền ngừng bước, không có dã tâm chỉ muốn hư danh đăng cơ nhất thời, sao hắn không bại cho được?
Chu Kỳ Luân vốn tưởng cùng Thiệu Cảnh Văn tìm cộng đồng ngôn ngữ, hình thành cộng minh, chậm rãi xâm nhập với gã. Ai ngờ hai người vừa mở miệng liền hiện ra quan điểm khác nhau, thật khiến Chu Kỳ Luân lúng túng, bỗng chốc không tìm thấy lời nào để nói, trong phòng không khí biến lạnh.
Lát sau Chu Kỳ Luân cười khan, nói:
- Không biết hiện tại Tấn Nam có nhiều ít quân đội?
Chu Kỳ Luân hỏi chuyện có chút đường đột, nếu như là hộ bộ thượng thư hỏi thì có lẽ là quan tâm hậu cần quân lương. Nhưng Chu Kỳ Luân là Lễ bộ thượng thư, gã hỏi câu này có chút chẳng ra cái gì.
Thiệu Cảnh Văn hơi cau mày, gã không biết đối phương có ý gì, không tiện đối đáp, dù sao đối phương là trọng thần.
Gã cười qua loa nói:
- Đại khái hơn mười vạn một chút! Làm sao vậy, Chu thượng thư cũng quan tâm quân đội?
- Thế thì không. Bởi vì Hoàng Phủ Vô Tấn đoạt Lạc Kinh, không lâu sau Hoàng Hà sắp kết băng, ta rất lo nếu Sở quân vượt qua Hoàng Hà, tấn công Tấn Nam, kỳ thật bệ hạ cũng rất lo âu về điều này.
Thiệu Cảnh Văn hơi ngây ra, hoàng thượng lo lắng? Kỳ thật gã biết Chu Kỳ Luân này vốn là thái phó của Sở vương, quan hệ với Hoàng Phủ Điềm không tầm thường. Gã chợt giật mình, thì ra Chu Kỳ Luân là đại biểu hoàng thượng đến thăm mình.
Chu Kỳ Luân thầm chán nản. Vốn gã định nói chuyện vui vẻ với Thiệu Cảnh Văn rồi mới chậm rãi lộ ra hoàng thượng quan tâm, khi đó Thiệu Cảnh Văn chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng thật sự nói chuyện thì gã phát hiện, Thiệu Cảnh Văn đang cố ý bảo trì khoảng cách với mình. Như vậy thì gã không tiện lập tức nói rõ ý đồ đến, để Thiệu Cảnh Văn quy hàng hoàng thượng, thôi thì từ từ sẽ đến vậy.
Gã lấy ra một chiếc hộp gấm đặt trên bàn, mở nắp ra. Bên trong là một nhân sâm đã thành hình người, đẩy hướng Thiệu Cảnh Văn, cười nói:
- Hoàng thượng nghe nói mẫu thân tướng quân bị bệnh cảm, đặc biệt để ta đưa một gốc nhân sâm cho lệnh đường bổ thân thể. Đây là chút tâm ý của hoàng thượng, xin tướng quân hãy nhận lấy!
Chu Kỳ Luân cáo từ rời đi, .hiệu Cảnh Văn cầm nhân sâm ngàn năm, suy tư thật lâu. Hoàng đế quan tâm thần tử, sai người đưa nhân sâm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Thiệu Cảnh Văn cứ thấy bên trong ẩn giấu cái gì. Đầu tiên, để thượng thư đến đưa dược có chút không hợp tình lý. Hơn nữa làm sao hoàng thượng biết mẫu thân của mình bị bệnh?
Lúc này, thê tử của gã, Bùi thị tiến lên. Bà thấy trượng phu lặng im không nói, liền hỏi:
- Văn lang, xảy ra chuyện gì sao?
- Phu nhân, ngươi nói xem tiểu hoàng đế làm sao biết mẫu thân bị bệnh? Ngươi có nói cho người khác biết việc mẫu thân bị bệnh không?
Bùi thị ngẫm nghĩ, mày nhíu lại:
- Chẳng lẽ là cậu của ta?
Cậu của Bùi thị là một tiểu quan tại thái thường tự. Mấy ngày trước mợ từng đến phủ tìm mình, gặp mẫu thân bị bệnh.
- Văn lang, mợ ta biết mẫu thân bị bệnh, có quan hệ gì sao?
- Quan hệ không lớn, chẳng qua ta cảm thấy có chút đột ngột.
Thiệu Cảnh Văn đứng dậy nói:
- Hiện giờ ta đi Thân tướng quốc phủ một chuyến, buổi tối không đi.
Gã đưa nhân sâm cho thê tử:
- Nhân sâm này giá trị không nhỏ, ngươi trước tiên cất đi!
Thiệu Cảnh Văn thay bộ đồ, tâm sự nặng nề đi phủ Thân quốc cửu.
Bởi vì Tề vương bại vong, triều đình Ung Kinh chuế triêu ba ngày, Thân quốc cữu cũng vì thế mà ở nhà nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian hô hào kéo thái hậu xuống đài, Thân quốc cữu cũng bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Vì tị hiềm, Thân quốc cữu không ra ngoài gặp bất cứ đồng liêu nào. Y nhốt mình trong nhà, tuyên bố với bên ngoài là thân thể chưa lành bệnh, cần tĩnh tâm tu dưỡng.
Y đang quan sát, quan sát hướng đi tình hình chính trị, cũng quan sát động tĩnh của thái hậu. Thái hậu và quân đội im lặng khiến Thân quốc cữu có chút bất an. Y cảm thấy có nguy hiểm tiềm tàng. Nhưng y biết rõ, nếu không thừa cơ cải cách chế độ thái hậu buông rèm chấp chính, thời gian kéo dài càng lâu thì sẽ càng bất lợi với y. Hơn nữa thái hậu đương chính bị người trong thiên hạ lên án, sớm muộn gì cũng sẽ hủy Đại Ninh vương triều.
Bình luận facebook