Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 624
Hoàng Phủ Tuấn Thừa ngày càng giận dữ, cơ hồ không muốn đề cập tới từ trốn này nữa.
Hoàng Phủ La Tống khoát tay nói với Hoàng Phủ Tử Hàn:
- Tứ đệ nếu đệ muốn chạy trốn thì cũng không có chỗ để mà trốn đâu.
Hắn thở dài một hơi:
- Đây là nguy cơ sinh tốn lớn nhất mà hoàng tộc chúng ta gặp phải trong bốn mươi năm nay, Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu của Tấn An hoàng đế, năm đó chúng ta đều phản bội bỏ đá xuống giếng, hắn làm sao có thể tha cho chúng ta. Nhưng Ung kinh còn đáng sợ hơn, Thân thị toàn quyền ta hoài nghi lần này là nhằm vào hoàng tộc mà hành động, Thân gia trước đoạt tài sản của chúng ta sau tiêu diệt chúng ta không còn, khi đó Thân gia có thể thoải mái soán vị đăng cơ, các vị không thấy vậy sao/
Hoàng Phủ Tuấn Thừa gật gật đầu;
- Nhị ca hiện tại có hai con đường một là Thân thái hậu muốn theo Võ Tắc Thiên đăng cơ một đường là Thân Tể đăng cơ làm đế mặc kệ bọn họ ai làm hoàng đế thì đều là chuyện của nhà họ Thân, hoặc cũng có khả năng Võ Tắc Thiên truyền ngôi cho Võ Tam Tư, Thân thái hậu đăng cơ làm đế sau đó truyền ngôi cho con của Thân Tể, lúc đó Đại Ninh vương triều xong rồi.
Hoàng Phủ Tử Hàn sợ tới mức run rẩy tay chân nếu như là đoạt của hắn có thể nhịn nhưng tịch biên gia sản chém giết cả nhà thì hắn liền sợ hãi, hắn không phải là người ngu biết rõ chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
- Vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hắn run rẩy hỏi.
- Không có làm sao bây giờ.
Hoàng Phủ La Tống cắn răng gằn từng chữ.
- Nếu không muốn bị người ta tiêu diệt thì lực lượng phải đủ mạnh, chúng ta phải tìm được đại biểu cho mình.
Hoàng Phủ Tuấn Thừa trầm ngâm giây lát rồi tỉnh ngộ:
- Nhị ca ý là nói hoàng đế Hoàng Phủ Điềm?
Hoàng Phủ La Tống gật nhẹ đầu:
- Đúng thế có lẽ hiện tại chỉ có y đứng cùng một bên với chúng ta.
Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền tới giọng bẩm báo của quản gia:
- Vương gia bên ngoài có một người khách đến tìm nói là muốn có chuyện nói với vương gia.
- Là ai?
- Hình như tên là Từ Quân?
- Từ Quân?
Ba người đồng loạt ngây ra, Từ Quân không phải đã mang tới Từ Dương quận làm thứ sử sao?
- Mau mời hắn vào.
Ba người nhìn nhau tất cả đều minh bạch nhất định Hoàng Phủ Điềm phái y tới đây tới thật đúng lúc.
Một lát sau Từ Quân đi vào tĩnh thất, hắn xác định nhận mệnh tới Từ Dương làm thái tử nhưng vừa vặn đây là năm mới, hắn đầu tháng giêng mới xuất phát.
Hắn ngồi ở trên ghế cười nói với mọi người:
- Ta được mệnh tới đây an ủi mọi người...
Sau khi tiến hành một buổi nói chuyện dài với Thân Quốc Cữu, tiểu hoàng đế Hoàng Phủ Điềm như thông suốt, hắn đã trầm mặc bắt đầu khắc khổ đọc sách, tựa hồ không nghe thấy chuyện bên ngoài đối với chuyện hai vị sư phó điều đi hắn biểu thị tiếp nhận.
Hắn xác thực tỉnh ngộ rồi, khiến cho Thân thái hậu vô cùng thỏa mãn, cũng lần đầu tiên chấp nhận cho hai sư phó đầu năm sau mới đi nhậm chức.
Cơ hội đã sắp tới rồi cuối năm trước Lạc kinh bõng nhiên phát động thế công đại quy mô với Đồng Quan và Tấn Nam hơn nữa bọn họ còn dùng pháo sắc bén nhất của mình, khiến cho hai mươi vạn đại quân được điều đi Đồng Quan trước mắt Ung kinh binh lực trở nên hư không.
Không chỉ có thế, đột phát chiến tranh khiến cho quốc khố căng thẳng cơ hồ không thể chịu nổi quân phí tiếng kêu sôi trào khiến cho thái hậu không thể không ra tay.
Điều bất ngờ đã tới, Hoàng Phủ Điềm vô cùng hưng phấn Thân Quốc Cữu đã ám chỉ nếu như có hành động hắn sẽ giúp đỡ một tay, khiến cho Hoàng Phủ Điềm thấy được hi vọng thành công.
Ở trong thư phòng Hoàng Phủ Điềm đang trải một tờ giấy trắng tinh ra mà tính toán binh lực toàn thành, vốn Thân Quốc Cữu ở kinh thành có ba vạn quân nhưng không lâu sau đó hai vạn đã điều đi Hán Trung chỉ còn lại một vạn người, trong đó năm nghìn người là Tú Y vệ bốn nghìn ngươi đi các nơi trong Quan Trung kê biên tài sản, chỉ còn lại một nghìn người, hiện tại đổi tên thành Long Vũ quân đóng ở phía tây nội uyển.
Hiện tại toàn bộ kinh thành cũng chỉ có ba vạn quân đội Mao Tương lại tỏ vẻ thuần phục với hắn như vậy bên cạnh thái hậu chỉ có một vạn người, đây là cơ hội nghìn năm một thuở, nếu như hắn không nắm lấy cơ hội thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Lúc này ở trong thư phòng bỗng nhiên được mở cửa ra, Hoàng Phủ Điềm cả giận nói:
- Là ai?
- Bệ hạ tiểu nô là Trương Đức Sinh đưa trà sâm cho bệ hạ.
Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh bỗng nhiên bưng một chén trà sâm tới, Hoàng Phủ Điềm luống cuống tay chân thu thập đồ ở trên bàn hắn tức giận vô cùng mà mắng:
- Nô tài chết tiệt này ai bảo ngươi tới đây cút ra ngoài ngay cho trẫm.
- Nô tài không biết nô tài đáng chết.
Trương Đức Sinh cuống quít bưng trà sâm ra ngoài đi ra tới cửa ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua cái tủ trong lòng nhảy dựng lên, hắn một mực ẩn thân ở đó vậy mà không thấy nữa chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao?
Trong lòng hắn lo lắng bát trà không giữ được thăng bằng, choang một tiếng giòn tan chén trà rớt xuống, Trương Đức Sinh sợ hãi co quắp ngồi dưới mặt đất
- Thằng khốn.
Hoàng Phủ Điềm không kìm chế được giận dữ vỗ bàn một tiếng:
- Người đâu.
Vài thị vệ vọt tới Trương Đức Sinh hoảng sọ cuống quít dập đầu:
- Bệ hạ tha mạng bệ hạ tha mạng.
Hoàng Phủ Điểm chỉ tay vào hắn:
- Đem tên khốn kiếp này ra ngoài đánh ba mươi côn.
Mấy tên thị vệ kéo đi Trương Đức Sinh cũng bình tĩnh lại hoàng thượng xem ra không phát hiện ra chuyện hắn làm, sở dĩ đem tủ rời đi là vì ở đó Hoàng Phủ Điềm muốn treo một bức họa đế vương của Đại Ninh vương triều nhắc nhở mình gia tộc này là gia tộc của họ Hoàng Phủ.
- Đa tạ bệ hạ tha mạng đa tạ bệ hạ tha mạng.
Trương Đức Sinh bị lôi xuống đúng lúc này hắn thấy Từ Quân đi tới hắn lập tức sững sờ người này tại sao lại tới đây.
Ở trong thư phòng vài tên tiểu hoạn quan đang bận lục đục thu thập mấy mảnh vỡ và nước đọng, Hoàng Phủ Điềm tâm phiền ý loạn, tên nô tài kia đã khiến cho suy nghĩ của hắn rối loạn.
- Bệ hạ.
Một tiểu hoạn quan ở cửa ra vào bẩm báo:
- Từ tiên sinh đã tới rồi.
Hoàng Phủ Điềm đại hỉ:
- Mau mời tới đây.
Hắn lại nói với hoạn quan đang bận rộn thu thập:
- Toàn bộ lui ra đợi lát nữa rồi thu dọn.
Vài tên tiểu hoạn quan liên tục lui ra một lát sau Từ Quân tiến tới, Hoàng Phủ Điềm được hắn dạy đọc sách năm năm đi vào thư phòng rất tùy ý trên mặt của hắn lộ ra vẻ vui mừng mà thi lễ:
- Chúc mừng bệ hạ.
Hoàng Phủ Điềm kích động trong lòng hỏi:
- Là tin tức tốt nhất sao
- Không chỉ là tin tức tốt nhất mà còn tốt hơn nữa.
- Sư phó mau ngồi xuống nói với trẫm.
Hoàng Phủ La Tống khoát tay nói với Hoàng Phủ Tử Hàn:
- Tứ đệ nếu đệ muốn chạy trốn thì cũng không có chỗ để mà trốn đâu.
Hắn thở dài một hơi:
- Đây là nguy cơ sinh tốn lớn nhất mà hoàng tộc chúng ta gặp phải trong bốn mươi năm nay, Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu của Tấn An hoàng đế, năm đó chúng ta đều phản bội bỏ đá xuống giếng, hắn làm sao có thể tha cho chúng ta. Nhưng Ung kinh còn đáng sợ hơn, Thân thị toàn quyền ta hoài nghi lần này là nhằm vào hoàng tộc mà hành động, Thân gia trước đoạt tài sản của chúng ta sau tiêu diệt chúng ta không còn, khi đó Thân gia có thể thoải mái soán vị đăng cơ, các vị không thấy vậy sao/
Hoàng Phủ Tuấn Thừa gật gật đầu;
- Nhị ca hiện tại có hai con đường một là Thân thái hậu muốn theo Võ Tắc Thiên đăng cơ một đường là Thân Tể đăng cơ làm đế mặc kệ bọn họ ai làm hoàng đế thì đều là chuyện của nhà họ Thân, hoặc cũng có khả năng Võ Tắc Thiên truyền ngôi cho Võ Tam Tư, Thân thái hậu đăng cơ làm đế sau đó truyền ngôi cho con của Thân Tể, lúc đó Đại Ninh vương triều xong rồi.
Hoàng Phủ Tử Hàn sợ tới mức run rẩy tay chân nếu như là đoạt của hắn có thể nhịn nhưng tịch biên gia sản chém giết cả nhà thì hắn liền sợ hãi, hắn không phải là người ngu biết rõ chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
- Vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hắn run rẩy hỏi.
- Không có làm sao bây giờ.
Hoàng Phủ La Tống cắn răng gằn từng chữ.
- Nếu không muốn bị người ta tiêu diệt thì lực lượng phải đủ mạnh, chúng ta phải tìm được đại biểu cho mình.
Hoàng Phủ Tuấn Thừa trầm ngâm giây lát rồi tỉnh ngộ:
- Nhị ca ý là nói hoàng đế Hoàng Phủ Điềm?
Hoàng Phủ La Tống gật nhẹ đầu:
- Đúng thế có lẽ hiện tại chỉ có y đứng cùng một bên với chúng ta.
Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền tới giọng bẩm báo của quản gia:
- Vương gia bên ngoài có một người khách đến tìm nói là muốn có chuyện nói với vương gia.
- Là ai?
- Hình như tên là Từ Quân?
- Từ Quân?
Ba người đồng loạt ngây ra, Từ Quân không phải đã mang tới Từ Dương quận làm thứ sử sao?
- Mau mời hắn vào.
Ba người nhìn nhau tất cả đều minh bạch nhất định Hoàng Phủ Điềm phái y tới đây tới thật đúng lúc.
Một lát sau Từ Quân đi vào tĩnh thất, hắn xác định nhận mệnh tới Từ Dương làm thái tử nhưng vừa vặn đây là năm mới, hắn đầu tháng giêng mới xuất phát.
Hắn ngồi ở trên ghế cười nói với mọi người:
- Ta được mệnh tới đây an ủi mọi người...
Sau khi tiến hành một buổi nói chuyện dài với Thân Quốc Cữu, tiểu hoàng đế Hoàng Phủ Điềm như thông suốt, hắn đã trầm mặc bắt đầu khắc khổ đọc sách, tựa hồ không nghe thấy chuyện bên ngoài đối với chuyện hai vị sư phó điều đi hắn biểu thị tiếp nhận.
Hắn xác thực tỉnh ngộ rồi, khiến cho Thân thái hậu vô cùng thỏa mãn, cũng lần đầu tiên chấp nhận cho hai sư phó đầu năm sau mới đi nhậm chức.
Cơ hội đã sắp tới rồi cuối năm trước Lạc kinh bõng nhiên phát động thế công đại quy mô với Đồng Quan và Tấn Nam hơn nữa bọn họ còn dùng pháo sắc bén nhất của mình, khiến cho hai mươi vạn đại quân được điều đi Đồng Quan trước mắt Ung kinh binh lực trở nên hư không.
Không chỉ có thế, đột phát chiến tranh khiến cho quốc khố căng thẳng cơ hồ không thể chịu nổi quân phí tiếng kêu sôi trào khiến cho thái hậu không thể không ra tay.
Điều bất ngờ đã tới, Hoàng Phủ Điềm vô cùng hưng phấn Thân Quốc Cữu đã ám chỉ nếu như có hành động hắn sẽ giúp đỡ một tay, khiến cho Hoàng Phủ Điềm thấy được hi vọng thành công.
Ở trong thư phòng Hoàng Phủ Điềm đang trải một tờ giấy trắng tinh ra mà tính toán binh lực toàn thành, vốn Thân Quốc Cữu ở kinh thành có ba vạn quân nhưng không lâu sau đó hai vạn đã điều đi Hán Trung chỉ còn lại một vạn người, trong đó năm nghìn người là Tú Y vệ bốn nghìn ngươi đi các nơi trong Quan Trung kê biên tài sản, chỉ còn lại một nghìn người, hiện tại đổi tên thành Long Vũ quân đóng ở phía tây nội uyển.
Hiện tại toàn bộ kinh thành cũng chỉ có ba vạn quân đội Mao Tương lại tỏ vẻ thuần phục với hắn như vậy bên cạnh thái hậu chỉ có một vạn người, đây là cơ hội nghìn năm một thuở, nếu như hắn không nắm lấy cơ hội thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Lúc này ở trong thư phòng bỗng nhiên được mở cửa ra, Hoàng Phủ Điềm cả giận nói:
- Là ai?
- Bệ hạ tiểu nô là Trương Đức Sinh đưa trà sâm cho bệ hạ.
Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh bỗng nhiên bưng một chén trà sâm tới, Hoàng Phủ Điềm luống cuống tay chân thu thập đồ ở trên bàn hắn tức giận vô cùng mà mắng:
- Nô tài chết tiệt này ai bảo ngươi tới đây cút ra ngoài ngay cho trẫm.
- Nô tài không biết nô tài đáng chết.
Trương Đức Sinh cuống quít bưng trà sâm ra ngoài đi ra tới cửa ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua cái tủ trong lòng nhảy dựng lên, hắn một mực ẩn thân ở đó vậy mà không thấy nữa chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao?
Trong lòng hắn lo lắng bát trà không giữ được thăng bằng, choang một tiếng giòn tan chén trà rớt xuống, Trương Đức Sinh sợ hãi co quắp ngồi dưới mặt đất
- Thằng khốn.
Hoàng Phủ Điềm không kìm chế được giận dữ vỗ bàn một tiếng:
- Người đâu.
Vài thị vệ vọt tới Trương Đức Sinh hoảng sọ cuống quít dập đầu:
- Bệ hạ tha mạng bệ hạ tha mạng.
Hoàng Phủ Điểm chỉ tay vào hắn:
- Đem tên khốn kiếp này ra ngoài đánh ba mươi côn.
Mấy tên thị vệ kéo đi Trương Đức Sinh cũng bình tĩnh lại hoàng thượng xem ra không phát hiện ra chuyện hắn làm, sở dĩ đem tủ rời đi là vì ở đó Hoàng Phủ Điềm muốn treo một bức họa đế vương của Đại Ninh vương triều nhắc nhở mình gia tộc này là gia tộc của họ Hoàng Phủ.
- Đa tạ bệ hạ tha mạng đa tạ bệ hạ tha mạng.
Trương Đức Sinh bị lôi xuống đúng lúc này hắn thấy Từ Quân đi tới hắn lập tức sững sờ người này tại sao lại tới đây.
Ở trong thư phòng vài tên tiểu hoạn quan đang bận lục đục thu thập mấy mảnh vỡ và nước đọng, Hoàng Phủ Điềm tâm phiền ý loạn, tên nô tài kia đã khiến cho suy nghĩ của hắn rối loạn.
- Bệ hạ.
Một tiểu hoạn quan ở cửa ra vào bẩm báo:
- Từ tiên sinh đã tới rồi.
Hoàng Phủ Điềm đại hỉ:
- Mau mời tới đây.
Hắn lại nói với hoạn quan đang bận rộn thu thập:
- Toàn bộ lui ra đợi lát nữa rồi thu dọn.
Vài tên tiểu hoạn quan liên tục lui ra một lát sau Từ Quân tiến tới, Hoàng Phủ Điềm được hắn dạy đọc sách năm năm đi vào thư phòng rất tùy ý trên mặt của hắn lộ ra vẻ vui mừng mà thi lễ:
- Chúc mừng bệ hạ.
Hoàng Phủ Điềm kích động trong lòng hỏi:
- Là tin tức tốt nhất sao
- Không chỉ là tin tức tốt nhất mà còn tốt hơn nữa.
- Sư phó mau ngồi xuống nói với trẫm.
Bình luận facebook