Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Nghị sự Đại Đường của Phủ Hoàng Phủ là trung tâm của cả tộc. Đây là một tòa kiến trúc độc lập được xây trên hai mẫu đất, trong đường rộng rãi sáng sủa, có thể chứa cả vài trăm người. Lúc này gia tộc Hoàng Phủ Thị đang thương nghị chuyện lớn của gia tộc, để quyết định việc chọn người tham gia ứng tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự của gia tộc Hoàng Phủ Thị.
Ứng viên Hộ Tào Chủ Sự đã bắt đầu được thương nghị từ cả một tháng trước. Trước nhất là do tam lão gia Hoàng Phủ Bách Uy đề nghị do đích thứ tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc làm ứng viên cho Hoàng Phủ gia. Lí do rất đơn giản, Hoàng Phủ Trác Ngọc là cháu đích tôn, ứng viên này không dành cho chàng thì dành cho ai?
Nhưng tộc trưởng Hoàng Phủ Bách Linh phản đối Hoàng Phủ Trác ngọc làm ứng viên. Hoàng Phủ Trác Ngọc ngay cả tú tài cũng thi không đỗ, làm sao cạnh tranh với con cháu tài giỏi của năm gia tộc còn lại. Đúng vào lúc này, Hoàng Phủ Duy Minh vừa đỗ Cống Cữ Sĩ, đã đem đến vinh dự rất lớn cho gia tộc. Hoàng Phủ Bách Linh bèn kiến nghị do Hoàng Phủ Duy Minh đại diện gia tộc Hoàng Phủ làm ứng viên tham gia tranh cử chức Hộ Tào Chủ Sự .
Hôm nay là thời khắc quyết định người được chọn cuối cùng. Hơn hai mươi vị gia trưởng địa vị tương đối cao trong tộc đều tụ tập tại Đại Đường. Tộc trưởng Hoàng Phủ Bách Linh ngồi chính giữa, hai bên là hai hàng ghế dài, ngồi đủ các thành viên gia tộc, ngồi ở ghế cuối cùng của dãy bên trái là Hoàng Phủ Duy Minh. Vị trí đối diện của chàng lại trống không, đó là vị trí của đích thứ tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc. Nhưng đến giờ chàng vẫn chưa đến, như vậy, Hoàng Phủ Duy Minh duy nhất ngồi đây là con cháu đời thứ ba.
“BOONG!”
Một hồi chuông vang lên báo hiệu thời gian thương nghị đã bắt đầu. Hoàng Phủ Bách Linh vốn đang chợp mắt nghĩ ngơi từ từ mở mắt ra, ông liếc nhìn vị trí ghế trống cuối cùng. Trong mắt ông lóe lên một ánh mắt bất mãn. Hội tộc quan trọng như thế, vậy mà vẫn có người dám không đến.
Ánh mắt của ông lại nhìn về phía Duy Minh. Bất chợt thầm thở dài, trong lòng ông trỗi lên một sự thất vọng vô tận. Tưởng rằng Duy Minh mà ông xem trọng có thể gánh vác được trọng trách của gia tộc. Hôm nay tại hội tộc sẽ cùng ông tranh đoạt. Nhưng không ngờ hắn lại là một người quá cẩn trọng sợ sệt. Thà là để cho con trai mình bị người ta đánh gãy ngón tay, cũng không dám đắc tội lão nhị.
Nói cho cùng thì Duy Minh vẫn còn thiếu tính quyết đoán. Mà người thiếu tính quyết đoán thì không thể gánh vác trọng trách của Hoàng Phủ gia tộc để đi cạnh tranh với các gia tộc khác. Hoàng Phủ Bách Linh trong lòng cảm thấy rất đau buồn.
Ánh mắt sáng rực của tổ phụ làm cho Duy Minh cúi đầu xuống. Trong lòng chàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tổ phụ đặt hi vọng lớn ở trên người mình như thế, nhưng chàng lại không dám đi giành lấy.
Chàng biết hậu quả sau khi giành lấy chức vị này sẽ như thế nào. Nhất định sẽ giấy lên một trận sóng gió trong nội bộ gia tộc. Gia tộc cũng có thể vì thế mà bị chia rẽ. Không được nhị thúc ủng hộ thì chàng vốn không thể nào cạnh tranh được. Mà lại có thể vì vậy mà đắc tội với nhị thúc. Sau này khi nhị thúc kế nhiệm chức tộc trưởng, thì chàng khó có thể sống yên ổn.
Duy Minh rất mong muốn có được chức vụ đó. Nhưng chàng càng hi vọng nhị thúc có thể bỏ qua được thành kiến để toàn lực ủng hộ mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến hôm qua chàng gắng nhẫn nhịn khi con trai bị đánh gãy ngón tay.
Chàng hi vọng nhị thúc cảm thấy có lỗi với mình, để rồi cuối cùng ông ta đồng ý để cho chàng đại diện gia tộc đi ứng tuyển.
Giờ phút này, trong lòng Duy Minh cũng bất chợt thở dài. Chàng cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ. Gãy ngón tay là một việc, nhưng tham gia ứng tuyển lại là chuyện khác. Nhị thúc làm sao có thể vì chuyện này mà bỏ đi tiền đồ của con trai ông ta chứ.
Trên đại đường, người ngồi tại vị trí đầu tiên bên phải đương nhiên là đích trưởng tử Hoàng Phủ Húc. Ông nhìn ra vẻ bất mãn trong lòng phụ thân, trong lòng cứ chửi thầm thằng con khốn nạn. Thời khắc quan trọng này mà lại không thấy nó. Không cần hỏi, nhất định là lại đi kiếm con ca kĩ Như Ý kia rồi.
Tuy là ông hận con trai mình bất tài, nhưng trong lòng ông lại mừng thầm. Tối hôm qua ông đã nhận được tin báo, phụ thân có khả năng se bỏ ý định chọn Duy Minh làm người ứng tuyển chức Hô Tào Chủ Sự. Ông biết là chuyện này nhất định đều nhờ Hoàng Phủ Cừ đứng sau lưng sắp đặt.
“Đã đến giờ rồi. Vẫn còn người chưa đến. Chúng ta cũng không đợi nữa. Chiếu theo tộc quy. Người nào không đến tham gia hội tộc quá ba lần, sẽ bị hủy tư cách tham gia các buổi lễ tế tộc. Bất luận là ai!”
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn con trai Hoàng Phủ Húc của mình đầy nghiêm nghị. Xem đó như là lời cảnh cáo đối với ông. Hoàng Phủ Húc lau mồ hôi trên chán, không dám giải thích gì.
“Buổi họp hôm nay là để đưa ra quyết định cuối cùng ứng viên đi tranh tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự. Chức Chủ Sự này để trống đã lâu. Quận nha đã mở lời, sẽ chọn ra người Chủ Sự mới trong sáu đại gia tộc của huyện Duy Dương. Chức vị Hộ Tào Chủ Sự rất là quan trọng, liên quan trực tiếp đến lợi ích thiết thực của Hoàng Phủ Gia chúng ta tại quận Đông Hải này. Cho nên ta hi vọng Hoàng Phủ Gia chúng ta có thể giành được chức vị này. Vậy ai sẽ đại diện cho Hoàng Phủ Gia. Xin mọi người đề xuất ý kiến!”
Câu nói này của tộc trưởng làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngác. Không phải là đã quyết định chọn Duy Minh rồi sao? Buổi họp hôm nay chỉ là hình thức mà thôi. Tại sao lại kêu mọi người đề xuất ý kiến?
Người có tâm cơ nhạy bén thì sẽ lập tức nhận ra. Đây nhất định là sóng gió do Hoàng Phủ Húc gây nên. Sự việc thay đổi, cả Đại Đường im phăng phắt, không ai dám lên tiếng.
Lúc bấy giờ, Tam lão gia Hoàng Phủ Bách Uy mới đứng dậy cười và nói:
“Tộc trưởng, đệ xin nguyện tiến cử một người.”
Hoàng Phủ Bách Linh nở một nụ cười gượng. Ông vốn nghĩ là còn hi vọng, hi vọng Duy Minh có thể chủ động xin ứng tuyển, nhưng xem ra hiện giờ, Duy Minh không còn cơ hội nữa, ông bèn gật đầu:
“Đệ cứ nói!”
“Đệ xin tiến cử đích trưởng tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc đại diện Hoàng Phủ Gia đi ứng tuyển. Nó là đích thứ tôn, không ai có thể thay thế, không biết tộc trưởng cho rằng có được hay không?”
Trong Đại Đường liền thì thầm to nhỏ, tiến cử đích thứ tôn, nhưng đích thứ tôn lại không có mặt, như vậy gọi là sao?
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn đứa con đang đắc ý. Ông biết rằng Hoàng Phủ Trác Ngọc nhất định là tranh không lại những gia tộc khác. Nhưng nếu không chọn chàng. Con trai ông cũng sẽ không để yên, nhất định sẽ vẫn còn sinh sự. Thôi vậy! Ông đang định đồng ý. Vào lúc này, bên ngoài vài tên gia nhân định chạy vào, nhưng bị chặn ở trước cửa. Họ bồn chồn nhảy lên, nói lớn với Hoàng Phủ Húc với vẻ mặt đầy hốt hoảng:
“Lão gia! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hoàng Phủ Húc bỗng đầy giận dữ quát mắng họ:
“Cẩu nô tài! Đang mở tộc hội. Ai cho phép các ngươi vào quấy rối?”
Hoàng Phủ Bách Linh liền đứng dậy hỏi:
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?”
“Tộc trưởng! Lão gia! Trác Ngọc nhị công tử bị người ta đánh gãy hai chân tại Như Ý lầu. Thương tích rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?”
Hoàng Phủ Húc sợ đến nổi nhảy lên, ông cũng không còn tâm chí hội họp nữa, quát lớn:
“Ai đã làm chuyện này? Là ai? Ai dám làm con trai ta bị thương?”
“Lão gia! Là một người bên ngoài tới. Nghe nói là con trai Sử bộ Lý Thượng Thư, tên là Lý Điệp.”
(Chú: Lý Điệp - từ gần âm với cha ngươi)
Trong Đại Đường không ít người đều cười lên. Thật là một lũ ngu đần. Có ai lại dám đặt tên gọi là “Cha ngươi” chứ?
Lúc này, Hoàng Phủ Bách Linh như bất chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt nhìn về phía Duy Minh. Chỉ thấy sắc mặt chàng trắng bệch, trên đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Bách Linh đột nhiên hiểu ra. Ông từ từ nhắm mắt lại, âm thầm đưa ngón tay cái lên,
‘Làm rất tốt, rất có tính quyết đoán!’
Trong giây phút ấy, trong lòng ông liền thay đổi chủ ý, liền ho một tiếng, nói với Hoàng Phủ Húc đang nhảy lên vì giận dữ:
“Trước hết hãy nhanh chóng họp xong hội tộc đã. Sau đó con hãy đến thanh lâu xem con trai của mình.”
Hoàng Phủ Húc nghe giọng đầy không vui của phụ thân, rõ ràng là đang rất bất mãn Trác Ngọc lại ở Như Ý lầu. Ông chẳng biết làm sao, chỉ biết đành kiềm chế cơn giận trong lòng, phủi tay nói:
“Vâng! Xin tộc trưởng tiếp tục.”
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn Duy Minh, bèn chậm rãi nói với mọi người:
“Bách Uy đề cử Trác Ngọc làm ứng viên Hộ Tào Chủ Sự. Vốn dĩ cũng tốt. Nhưng giờ nó đã bị đánh trọng thương. Dưới tình hình thương tích còn chưa rõ, chúng ta cũng nên có sự chuẩn bị. Ta kiến nghị sẽ do Duy Minh làm dự bị ứng tuyển. Nếu như thương tích của Trác Ngọc không kịp hồi phục để tham tuyển Hô Tào Chủ Sự, thì sẽ do Duy Minh đi dự tuyển. Nó thi đỗ Cống Cữ Sĩ, đã mang về một vinh dự rất lớn cho gia tộc. Đủ sức đảm nhiệm trọng trách này, mọi người thấy như thế nào?”
Mọi người đều đồng thanh nhất trí. Thực ra thì Trác Ngọc trên danh nghĩa là người được chọn đầu tiên, nhưng giờ chân chàng cũng đã gãy rồi, làm sao có thể đi dự tuyển được. Hoàng Phủ Bách Linh không chờ cho Hoàng Phủ Húc đứng dậy phản đối, bèn nói chắc như đinh đóng cột:
“Nếu như mọi người đã nhất trí. Vậy sẽ chính thức quyết định, Duy Minh sẽ là người dự bị ứng tuyển thứ hai.”
Duy Minh không ngờ xảy ra biến cố này, mặc dù chàng cuối cùng cũng giành được tư cách tham gia ứng tuyển. Nhưng chuyện Trác Ngọc bị đánh trọng thương thì trong lòng chàng cũng hiểu rất rõ, chàng kêu thầm trong lòng:
“ Vô Tấn à, đệ đã gây ra đại họa cho đại ca rồi.”
. . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi họp xong, Hoàng Phủ Duy Minh được một gia nhân dẫn đến trước thư phòng của tộc trưởng, gia nhân gọi cửa:
“Lão gia, người đã được đưa đến.”
“Là Duy Minh phải không? Vào đây!”
Trong phòng vọng ra tiếng của Hoàng Phủ Bách Linh.
Duy Minh bước vào. Đây là lần thứ hai chàng vào thư phòng của tổ phụ. Lần trước là cách đây nửa tháng. Thư phòng được bố trí gọn gàng trang nhã. Trên tường treo một bức tranh “Bách tử chúc thọ”. Gần cửa sổ đặt một chiếc bàn đọc sách, phía trước bàn đọc sách là một chiếc ghế lưng cao làm từ gỗ cây Thanh Đàn, Hoàng Phủ Bách Linh ngồi trên chiếc ghế ấy nhìn chàng mà cười.
Duy Minh liền khom người hành lễ:
“Tôn nhi tham kiến tổ phụ!”
“Không cần đa lễ! Mau ra đóng cửa lại.”
Hoàng Phủ Bách Linh cười mỉm:
“Có phải là đang oán hận đệ đệ của cháu gây ra họa. Làm cho cháu bị ép phải nhận chức vị này không?”
“Tôn nhi không dám.”
Chuyện đến nước này rồi, Duy Minh cũng không dám che giấu suy nghĩ của mình, chàng cúi người nói:
“Tôn nhi đích thực rất muốn đi dự tuyển.”
“Vậy thì còn chấp nhận được! Đàn ông đại trượng phu. Trong lòng làm sao mà không có hoài bảo chí hướng?”
Dừng một hồi, Hoàng Phủ Bách Linh lại cười nói:
“Nhưng mà ta cũng rất thích Vô Tấn. Tuy là nó đánh bị thương Trác Ngọc. Nhưng ta lại thích nhất cái cách trả đũa này. Cái thằng khốn ấy lại dám bỏ đi khi đang mở cuộc họp quan trọng. Cũng nên dạy cho nó một bài học, đánh gãy chân nó. Thật vừa lòng của ta.”
“Thế nhưng tổ phụ, không có chứng cứ nào nói là do Vô Tấn gây ra, cháu cũng không thấy nó đâu.”
Hoàng Phủ Bách Linh nhìn chàng hồi lâu, liền cười nhạt:
“Tấm lòng bênh vực huynh đệ của cháu ta đây hiểu rõ. Nhưng ở trước mặt ta, cháu cũng đừng có che giấu điều gì. Ta đã nói rồi, ta rất quí nó, mà sau này cháu đi cạnh tranh với ngũ đại gia tộc còn lại. Ta hi vọng Vô Tấn cũng có thể giúp được cháu.”
Hoàng Phủ Bách Linh chắp tay sau lưng tiến về phía cửa sổ. Ánh mắt ông đổ dồn về một cây hạnh bên ngoài cửa sổ. Nhánh cây đã nở đầy những nụ xuân xanh. Trong mắt ông lộ ra nét nhìn đầy phức tạp, ông chậm rãi nói:
“Duy Minh à! Cháu cũng biết là cha của cháu không phải là con đẻ của ta. Nhưng hai mươi bảy năm qua, ta luôn xem cháu là cháu ruột của ta. Năm cha cháu qua đời đã để lại lời nchàng cho ta là hi vọng hai huynh đệ cháu có thể sống bình an, không gặp suốt một đời. Nhưng ta không ngờ rằng cháu lại thi đỗ Cống Cữ Sĩ, mà Vô Tấn lại cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất. Ta thấy rằng đây quả là ý trời. Nếu như ý trời đã như vậy, vậy ta cũng đành thuận theo. Cháu cứ tận lực đi tranh chức Hộ Tào Chủ Sự, gia tộc sẽ hết sức ủng hộ cháu.”
Trong lòng Duy Minh cười gượng, chức Hộ Tào Chủ sự này không phải chàng cố gắng là có thể giành được. Đây thực tế là cuộc tranh giành quyền lực chốn quan trường của quận Đông Hải. Đây là cuộc cạnh tranh tài lực giữa sáu đại gia tộc. Kì thực thì không hề liên quan gì đến chàng cả.
Duy Minh lúc này càng quan tâm đến thân thế của bản thân. Tổ phụ đã nhắc đến phụ thân, đã kích động nổi lòng mong muốn biết được thân thế của mình, chàng hạ giọng hỏi:
“Tôn nhi đã hai mươi bảy tuổi rồi. Đã sắp đến tuổi lập nghiệp, tổ phụ có thể nói cho cháu biết một chút về thân thế thực sự của phụ thân được không ạ?
Hoàng Phủ Bách Linh lắc đầu:
“Ta đã hứa với cha của cháu. Khi cháu ba mươi tuổi mới nói cho cháu biết thân thế thực sự của cháu. Nhưng có một điều ta có thể nói cho cháu biết trước. Tên thực sự của phụ thân cháu không phải là Thiên Trúc, mà là Thiên Phụng.”
Hoàng Phủ Bách Linh cố hạ giọng:
“Cháu phải ghi nhớ, tên thật của cha cháu đến giờ chỉ có ta và cháu biết, không thể tiết lộ với bất kì ai, bao gồm cả Vô Tấn. Nếu không cháu sẽ gặp phải họa sát thân đấy.”
“Tổ Phụ yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
“Thiên Phụng!”
Duy Minh chậm chậm nhẩm cái tên này, chàng đột nhiên lại hỏi:
“Phụ thân trước khi qua đời đã từng nói với cháu. Thân phận thực sự của người khi bị tiết lộ, sẽ gây nên một trận sóng gió đẩm máu tại vương triều Đại Ninh. Tổ phụ! Có phải như vậy không?”
“Cháu không cần phải hỏi ta. Ta đã nói rồi. Khi cháu ba mươi tuổi, ta sẽ tự khắc nói cho cháu biết.”
Ứng viên Hộ Tào Chủ Sự đã bắt đầu được thương nghị từ cả một tháng trước. Trước nhất là do tam lão gia Hoàng Phủ Bách Uy đề nghị do đích thứ tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc làm ứng viên cho Hoàng Phủ gia. Lí do rất đơn giản, Hoàng Phủ Trác Ngọc là cháu đích tôn, ứng viên này không dành cho chàng thì dành cho ai?
Nhưng tộc trưởng Hoàng Phủ Bách Linh phản đối Hoàng Phủ Trác ngọc làm ứng viên. Hoàng Phủ Trác Ngọc ngay cả tú tài cũng thi không đỗ, làm sao cạnh tranh với con cháu tài giỏi của năm gia tộc còn lại. Đúng vào lúc này, Hoàng Phủ Duy Minh vừa đỗ Cống Cữ Sĩ, đã đem đến vinh dự rất lớn cho gia tộc. Hoàng Phủ Bách Linh bèn kiến nghị do Hoàng Phủ Duy Minh đại diện gia tộc Hoàng Phủ làm ứng viên tham gia tranh cử chức Hộ Tào Chủ Sự .
Hôm nay là thời khắc quyết định người được chọn cuối cùng. Hơn hai mươi vị gia trưởng địa vị tương đối cao trong tộc đều tụ tập tại Đại Đường. Tộc trưởng Hoàng Phủ Bách Linh ngồi chính giữa, hai bên là hai hàng ghế dài, ngồi đủ các thành viên gia tộc, ngồi ở ghế cuối cùng của dãy bên trái là Hoàng Phủ Duy Minh. Vị trí đối diện của chàng lại trống không, đó là vị trí của đích thứ tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc. Nhưng đến giờ chàng vẫn chưa đến, như vậy, Hoàng Phủ Duy Minh duy nhất ngồi đây là con cháu đời thứ ba.
“BOONG!”
Một hồi chuông vang lên báo hiệu thời gian thương nghị đã bắt đầu. Hoàng Phủ Bách Linh vốn đang chợp mắt nghĩ ngơi từ từ mở mắt ra, ông liếc nhìn vị trí ghế trống cuối cùng. Trong mắt ông lóe lên một ánh mắt bất mãn. Hội tộc quan trọng như thế, vậy mà vẫn có người dám không đến.
Ánh mắt của ông lại nhìn về phía Duy Minh. Bất chợt thầm thở dài, trong lòng ông trỗi lên một sự thất vọng vô tận. Tưởng rằng Duy Minh mà ông xem trọng có thể gánh vác được trọng trách của gia tộc. Hôm nay tại hội tộc sẽ cùng ông tranh đoạt. Nhưng không ngờ hắn lại là một người quá cẩn trọng sợ sệt. Thà là để cho con trai mình bị người ta đánh gãy ngón tay, cũng không dám đắc tội lão nhị.
Nói cho cùng thì Duy Minh vẫn còn thiếu tính quyết đoán. Mà người thiếu tính quyết đoán thì không thể gánh vác trọng trách của Hoàng Phủ gia tộc để đi cạnh tranh với các gia tộc khác. Hoàng Phủ Bách Linh trong lòng cảm thấy rất đau buồn.
Ánh mắt sáng rực của tổ phụ làm cho Duy Minh cúi đầu xuống. Trong lòng chàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tổ phụ đặt hi vọng lớn ở trên người mình như thế, nhưng chàng lại không dám đi giành lấy.
Chàng biết hậu quả sau khi giành lấy chức vị này sẽ như thế nào. Nhất định sẽ giấy lên một trận sóng gió trong nội bộ gia tộc. Gia tộc cũng có thể vì thế mà bị chia rẽ. Không được nhị thúc ủng hộ thì chàng vốn không thể nào cạnh tranh được. Mà lại có thể vì vậy mà đắc tội với nhị thúc. Sau này khi nhị thúc kế nhiệm chức tộc trưởng, thì chàng khó có thể sống yên ổn.
Duy Minh rất mong muốn có được chức vụ đó. Nhưng chàng càng hi vọng nhị thúc có thể bỏ qua được thành kiến để toàn lực ủng hộ mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến hôm qua chàng gắng nhẫn nhịn khi con trai bị đánh gãy ngón tay.
Chàng hi vọng nhị thúc cảm thấy có lỗi với mình, để rồi cuối cùng ông ta đồng ý để cho chàng đại diện gia tộc đi ứng tuyển.
Giờ phút này, trong lòng Duy Minh cũng bất chợt thở dài. Chàng cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ. Gãy ngón tay là một việc, nhưng tham gia ứng tuyển lại là chuyện khác. Nhị thúc làm sao có thể vì chuyện này mà bỏ đi tiền đồ của con trai ông ta chứ.
Trên đại đường, người ngồi tại vị trí đầu tiên bên phải đương nhiên là đích trưởng tử Hoàng Phủ Húc. Ông nhìn ra vẻ bất mãn trong lòng phụ thân, trong lòng cứ chửi thầm thằng con khốn nạn. Thời khắc quan trọng này mà lại không thấy nó. Không cần hỏi, nhất định là lại đi kiếm con ca kĩ Như Ý kia rồi.
Tuy là ông hận con trai mình bất tài, nhưng trong lòng ông lại mừng thầm. Tối hôm qua ông đã nhận được tin báo, phụ thân có khả năng se bỏ ý định chọn Duy Minh làm người ứng tuyển chức Hô Tào Chủ Sự. Ông biết là chuyện này nhất định đều nhờ Hoàng Phủ Cừ đứng sau lưng sắp đặt.
“Đã đến giờ rồi. Vẫn còn người chưa đến. Chúng ta cũng không đợi nữa. Chiếu theo tộc quy. Người nào không đến tham gia hội tộc quá ba lần, sẽ bị hủy tư cách tham gia các buổi lễ tế tộc. Bất luận là ai!”
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn con trai Hoàng Phủ Húc của mình đầy nghiêm nghị. Xem đó như là lời cảnh cáo đối với ông. Hoàng Phủ Húc lau mồ hôi trên chán, không dám giải thích gì.
“Buổi họp hôm nay là để đưa ra quyết định cuối cùng ứng viên đi tranh tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự. Chức Chủ Sự này để trống đã lâu. Quận nha đã mở lời, sẽ chọn ra người Chủ Sự mới trong sáu đại gia tộc của huyện Duy Dương. Chức vị Hộ Tào Chủ Sự rất là quan trọng, liên quan trực tiếp đến lợi ích thiết thực của Hoàng Phủ Gia chúng ta tại quận Đông Hải này. Cho nên ta hi vọng Hoàng Phủ Gia chúng ta có thể giành được chức vị này. Vậy ai sẽ đại diện cho Hoàng Phủ Gia. Xin mọi người đề xuất ý kiến!”
Câu nói này của tộc trưởng làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngác. Không phải là đã quyết định chọn Duy Minh rồi sao? Buổi họp hôm nay chỉ là hình thức mà thôi. Tại sao lại kêu mọi người đề xuất ý kiến?
Người có tâm cơ nhạy bén thì sẽ lập tức nhận ra. Đây nhất định là sóng gió do Hoàng Phủ Húc gây nên. Sự việc thay đổi, cả Đại Đường im phăng phắt, không ai dám lên tiếng.
Lúc bấy giờ, Tam lão gia Hoàng Phủ Bách Uy mới đứng dậy cười và nói:
“Tộc trưởng, đệ xin nguyện tiến cử một người.”
Hoàng Phủ Bách Linh nở một nụ cười gượng. Ông vốn nghĩ là còn hi vọng, hi vọng Duy Minh có thể chủ động xin ứng tuyển, nhưng xem ra hiện giờ, Duy Minh không còn cơ hội nữa, ông bèn gật đầu:
“Đệ cứ nói!”
“Đệ xin tiến cử đích trưởng tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc đại diện Hoàng Phủ Gia đi ứng tuyển. Nó là đích thứ tôn, không ai có thể thay thế, không biết tộc trưởng cho rằng có được hay không?”
Trong Đại Đường liền thì thầm to nhỏ, tiến cử đích thứ tôn, nhưng đích thứ tôn lại không có mặt, như vậy gọi là sao?
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn đứa con đang đắc ý. Ông biết rằng Hoàng Phủ Trác Ngọc nhất định là tranh không lại những gia tộc khác. Nhưng nếu không chọn chàng. Con trai ông cũng sẽ không để yên, nhất định sẽ vẫn còn sinh sự. Thôi vậy! Ông đang định đồng ý. Vào lúc này, bên ngoài vài tên gia nhân định chạy vào, nhưng bị chặn ở trước cửa. Họ bồn chồn nhảy lên, nói lớn với Hoàng Phủ Húc với vẻ mặt đầy hốt hoảng:
“Lão gia! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hoàng Phủ Húc bỗng đầy giận dữ quát mắng họ:
“Cẩu nô tài! Đang mở tộc hội. Ai cho phép các ngươi vào quấy rối?”
Hoàng Phủ Bách Linh liền đứng dậy hỏi:
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?”
“Tộc trưởng! Lão gia! Trác Ngọc nhị công tử bị người ta đánh gãy hai chân tại Như Ý lầu. Thương tích rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?”
Hoàng Phủ Húc sợ đến nổi nhảy lên, ông cũng không còn tâm chí hội họp nữa, quát lớn:
“Ai đã làm chuyện này? Là ai? Ai dám làm con trai ta bị thương?”
“Lão gia! Là một người bên ngoài tới. Nghe nói là con trai Sử bộ Lý Thượng Thư, tên là Lý Điệp.”
(Chú: Lý Điệp - từ gần âm với cha ngươi)
Trong Đại Đường không ít người đều cười lên. Thật là một lũ ngu đần. Có ai lại dám đặt tên gọi là “Cha ngươi” chứ?
Lúc này, Hoàng Phủ Bách Linh như bất chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt nhìn về phía Duy Minh. Chỉ thấy sắc mặt chàng trắng bệch, trên đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Bách Linh đột nhiên hiểu ra. Ông từ từ nhắm mắt lại, âm thầm đưa ngón tay cái lên,
‘Làm rất tốt, rất có tính quyết đoán!’
Trong giây phút ấy, trong lòng ông liền thay đổi chủ ý, liền ho một tiếng, nói với Hoàng Phủ Húc đang nhảy lên vì giận dữ:
“Trước hết hãy nhanh chóng họp xong hội tộc đã. Sau đó con hãy đến thanh lâu xem con trai của mình.”
Hoàng Phủ Húc nghe giọng đầy không vui của phụ thân, rõ ràng là đang rất bất mãn Trác Ngọc lại ở Như Ý lầu. Ông chẳng biết làm sao, chỉ biết đành kiềm chế cơn giận trong lòng, phủi tay nói:
“Vâng! Xin tộc trưởng tiếp tục.”
Hoàng Phủ Bách Linh liếc nhìn Duy Minh, bèn chậm rãi nói với mọi người:
“Bách Uy đề cử Trác Ngọc làm ứng viên Hộ Tào Chủ Sự. Vốn dĩ cũng tốt. Nhưng giờ nó đã bị đánh trọng thương. Dưới tình hình thương tích còn chưa rõ, chúng ta cũng nên có sự chuẩn bị. Ta kiến nghị sẽ do Duy Minh làm dự bị ứng tuyển. Nếu như thương tích của Trác Ngọc không kịp hồi phục để tham tuyển Hô Tào Chủ Sự, thì sẽ do Duy Minh đi dự tuyển. Nó thi đỗ Cống Cữ Sĩ, đã mang về một vinh dự rất lớn cho gia tộc. Đủ sức đảm nhiệm trọng trách này, mọi người thấy như thế nào?”
Mọi người đều đồng thanh nhất trí. Thực ra thì Trác Ngọc trên danh nghĩa là người được chọn đầu tiên, nhưng giờ chân chàng cũng đã gãy rồi, làm sao có thể đi dự tuyển được. Hoàng Phủ Bách Linh không chờ cho Hoàng Phủ Húc đứng dậy phản đối, bèn nói chắc như đinh đóng cột:
“Nếu như mọi người đã nhất trí. Vậy sẽ chính thức quyết định, Duy Minh sẽ là người dự bị ứng tuyển thứ hai.”
Duy Minh không ngờ xảy ra biến cố này, mặc dù chàng cuối cùng cũng giành được tư cách tham gia ứng tuyển. Nhưng chuyện Trác Ngọc bị đánh trọng thương thì trong lòng chàng cũng hiểu rất rõ, chàng kêu thầm trong lòng:
“ Vô Tấn à, đệ đã gây ra đại họa cho đại ca rồi.”
. . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi họp xong, Hoàng Phủ Duy Minh được một gia nhân dẫn đến trước thư phòng của tộc trưởng, gia nhân gọi cửa:
“Lão gia, người đã được đưa đến.”
“Là Duy Minh phải không? Vào đây!”
Trong phòng vọng ra tiếng của Hoàng Phủ Bách Linh.
Duy Minh bước vào. Đây là lần thứ hai chàng vào thư phòng của tổ phụ. Lần trước là cách đây nửa tháng. Thư phòng được bố trí gọn gàng trang nhã. Trên tường treo một bức tranh “Bách tử chúc thọ”. Gần cửa sổ đặt một chiếc bàn đọc sách, phía trước bàn đọc sách là một chiếc ghế lưng cao làm từ gỗ cây Thanh Đàn, Hoàng Phủ Bách Linh ngồi trên chiếc ghế ấy nhìn chàng mà cười.
Duy Minh liền khom người hành lễ:
“Tôn nhi tham kiến tổ phụ!”
“Không cần đa lễ! Mau ra đóng cửa lại.”
Hoàng Phủ Bách Linh cười mỉm:
“Có phải là đang oán hận đệ đệ của cháu gây ra họa. Làm cho cháu bị ép phải nhận chức vị này không?”
“Tôn nhi không dám.”
Chuyện đến nước này rồi, Duy Minh cũng không dám che giấu suy nghĩ của mình, chàng cúi người nói:
“Tôn nhi đích thực rất muốn đi dự tuyển.”
“Vậy thì còn chấp nhận được! Đàn ông đại trượng phu. Trong lòng làm sao mà không có hoài bảo chí hướng?”
Dừng một hồi, Hoàng Phủ Bách Linh lại cười nói:
“Nhưng mà ta cũng rất thích Vô Tấn. Tuy là nó đánh bị thương Trác Ngọc. Nhưng ta lại thích nhất cái cách trả đũa này. Cái thằng khốn ấy lại dám bỏ đi khi đang mở cuộc họp quan trọng. Cũng nên dạy cho nó một bài học, đánh gãy chân nó. Thật vừa lòng của ta.”
“Thế nhưng tổ phụ, không có chứng cứ nào nói là do Vô Tấn gây ra, cháu cũng không thấy nó đâu.”
Hoàng Phủ Bách Linh nhìn chàng hồi lâu, liền cười nhạt:
“Tấm lòng bênh vực huynh đệ của cháu ta đây hiểu rõ. Nhưng ở trước mặt ta, cháu cũng đừng có che giấu điều gì. Ta đã nói rồi, ta rất quí nó, mà sau này cháu đi cạnh tranh với ngũ đại gia tộc còn lại. Ta hi vọng Vô Tấn cũng có thể giúp được cháu.”
Hoàng Phủ Bách Linh chắp tay sau lưng tiến về phía cửa sổ. Ánh mắt ông đổ dồn về một cây hạnh bên ngoài cửa sổ. Nhánh cây đã nở đầy những nụ xuân xanh. Trong mắt ông lộ ra nét nhìn đầy phức tạp, ông chậm rãi nói:
“Duy Minh à! Cháu cũng biết là cha của cháu không phải là con đẻ của ta. Nhưng hai mươi bảy năm qua, ta luôn xem cháu là cháu ruột của ta. Năm cha cháu qua đời đã để lại lời nchàng cho ta là hi vọng hai huynh đệ cháu có thể sống bình an, không gặp suốt một đời. Nhưng ta không ngờ rằng cháu lại thi đỗ Cống Cữ Sĩ, mà Vô Tấn lại cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất. Ta thấy rằng đây quả là ý trời. Nếu như ý trời đã như vậy, vậy ta cũng đành thuận theo. Cháu cứ tận lực đi tranh chức Hộ Tào Chủ Sự, gia tộc sẽ hết sức ủng hộ cháu.”
Trong lòng Duy Minh cười gượng, chức Hộ Tào Chủ sự này không phải chàng cố gắng là có thể giành được. Đây thực tế là cuộc tranh giành quyền lực chốn quan trường của quận Đông Hải. Đây là cuộc cạnh tranh tài lực giữa sáu đại gia tộc. Kì thực thì không hề liên quan gì đến chàng cả.
Duy Minh lúc này càng quan tâm đến thân thế của bản thân. Tổ phụ đã nhắc đến phụ thân, đã kích động nổi lòng mong muốn biết được thân thế của mình, chàng hạ giọng hỏi:
“Tôn nhi đã hai mươi bảy tuổi rồi. Đã sắp đến tuổi lập nghiệp, tổ phụ có thể nói cho cháu biết một chút về thân thế thực sự của phụ thân được không ạ?
Hoàng Phủ Bách Linh lắc đầu:
“Ta đã hứa với cha của cháu. Khi cháu ba mươi tuổi mới nói cho cháu biết thân thế thực sự của cháu. Nhưng có một điều ta có thể nói cho cháu biết trước. Tên thực sự của phụ thân cháu không phải là Thiên Trúc, mà là Thiên Phụng.”
Hoàng Phủ Bách Linh cố hạ giọng:
“Cháu phải ghi nhớ, tên thật của cha cháu đến giờ chỉ có ta và cháu biết, không thể tiết lộ với bất kì ai, bao gồm cả Vô Tấn. Nếu không cháu sẽ gặp phải họa sát thân đấy.”
“Tổ Phụ yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
“Thiên Phụng!”
Duy Minh chậm chậm nhẩm cái tên này, chàng đột nhiên lại hỏi:
“Phụ thân trước khi qua đời đã từng nói với cháu. Thân phận thực sự của người khi bị tiết lộ, sẽ gây nên một trận sóng gió đẩm máu tại vương triều Đại Ninh. Tổ phụ! Có phải như vậy không?”
“Cháu không cần phải hỏi ta. Ta đã nói rồi. Khi cháu ba mươi tuổi, ta sẽ tự khắc nói cho cháu biết.”
Bình luận facebook