Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Hắn cắn răng một cái rồi nói:
- Một vạn hai nghìn lượng bạc, kể cả gian phòng cầm đồ này, bên cạnh còn có ngõ hẻm hồ dân, ta toàn bộ bán cho ngươi, được không?
Vô Tấn lắc đầu trên người của hắn chỉ có một vạn hai nghìn lượng bạc, còn phải chịu thuế đúng là không đủ tiền, hắn cũng không muốn hỏi ngũ thúc.
- Thế nhưng mà...
Lương viên ngoại nóng nảy:
- Đây chính là ba mươi sáu mẫu đất, lại ở gần Bát Tiên Kiều, một vạn hai nghìn lượng bạc, không thể bớt hơn nữa.
- Việc buôn bán cần phải trả giá một chút.
Vô Tấn cười nhạt một tiếng:
- Trên người ta chỉ có một vạn một nghìn lượng bạc, còn phải nộp thuế, mớ ruộng đất này tối đa là một vạn một nghìn lượng, được không?
Hoàng Phủ Quý ở bên cạnh thì ngây dại, tên tiểu tử này từ khi nào có một vạn lượng bạc, không định tính luôn cửa hàng mình vào chứ?
Lương viên ngoại hơi do dự, năm năm trước có người ra giá một vạn năm nghìn lượng nhưng hắn không bán, bây giờ Vô Tấn lấy ra phong thư, đem ngân phiếu mang ra, chính là ngân phiếu của Đông Lai tiền trang, hắn liền nóng lòng rồi, hắn đang cần tiền để lâu chỉ sợ không bán được hắn liền chắc chắn:
- Được rồi theo ý của ngươi một vạn một nghìn ượng bạc, mặt khác hai trăm lượng bạc thuê sang nhượng theo quy củ mỗi người gánh một nửa, không có vấn đề gì chứ?
- Chúng ta một lời đã định.
....
Lương viên ngoại chạy về mang khế đất cho Vô Tấn, Hoàng Phủ QUý nhìn chằm chằm vào chồng ngân phiếu trên tay của, Vô Tấn, hắn đoán là gia chủ cho Vô Tấn, trong lòng cảm thấy đau lòng không thôi.
Một vạn lượng đó, chúng ta có thể mua hai mẫu tốt ở thành thị, tại sao phải tới nơi này mua khối đất này?
- Ngũ thúc mảnh đất này rất lớn, con rất thích.
- Lớn thì làm được gì? Cần phải có phố khẩu tốt mới được. Ta nói cho ngươi biết cái mảnh đất này giá trị còn không bằng một nửa hai mẫu đấtcủa cửa hàng Dương Ký.
Lợi hại như vậy sao?
Vô Tấn không thể tin được
- Hai mẫu đất của cửa hàng Dương Ký đáng giá bao nhiêu tiền, hai vạn lwuzj sao?
- Số này còn chưa đủ.
Hoàng Phủ Quý tiếc rèn sắt không thành thép hắn duỗi ba ngón tay ra:
- Là ba vạn lượng bạc ngươi không biết sao, có người ra giá ba vạn lượng bạc người ta còn không muốn bán, người ta có phố khẩu tốt mỗi năm phải thu tới một vạn lượng.
Vô Tấn chớp chớp mi:
- Không sao cả chúng ta không so với bọn họ, nuế không được thì có thể trồng rau.
- Trồng rau?
Hoàng Phủ Quý thực sự muốn điên rồi.
- Trồng rau ngươi ra ngoài có thể mua một nghìn mẫu đất rồi.
Hoàng Phủ Quý cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ nếu như cho hắn một vạn một nghìn lượng bạc hắn có thể làm được bao nhiêu chuyện đại sự, đánh chết hắn cũng không mua một miếng đất vô dụng ở đây, đem tiền hãm chết, đây đúng là tên phá gia chi tử.
- Lão Quý, ngươi bình tĩnh một chút.
La tú tài ở bên cạnh liền khuyên can.
- Ta nghĩ thấy kỳ thật Vô Tấn cũng nói có đạo lý, ở đây tuy phố khẩu cũng tốt nhưng nương tựa sông Tử Đồng, có thể xây vài bến tàu và nhà kho, cho Hồ thương thuê, ta đoán chừng hàng năm có thể lấy được hai nghìn lượng bạc tiền lời, mười năm là có thể thu hồi, lâu dài thì không lỗ.
Hoàng Phủ Quý dần tỉnh táo lại hắn sờ cằm lo nghĩ:
- Nói thì có vài phần đạo lý nhưng mười năm thì hơi dài một chút.
Vô Tấn cảm thấy hắn đã nghĩ quá xa liền cười nói:
- Không sao mấu chốt hiện tại là sang tên, đất đai đến tay rồi chúng ta từ từ cân nhắc.
....
Có lẽ là vội vã cần tiền cho nên nửa canh giờ sau Lương viên ngoại đã cầm khế đất về, La tú tài đứng ở giữa, bọn họ ba phương ký tên đóng dấu, giao chuyển khế ước, sau đó song phương tới huyện nha hoàn tất thủ tục, tiền thuế bán đất hai trăm lượng mỗi bên chịu một nửa.
Khối đất này ở phía tây bát tiên kiều, chiếm diện tích chừng ba mươi sáu mẫu, chính thức trở thành sở hữu của Vô Tấn.
Lúc chạng vạng tối, Vô Tấn đi vào trong đất trống, La tú tài như tùy tùng theo hắn, giới thiệu những vùng xung quanh đây.
- Công tử bên kia là cửa sau quán rượu Dương Ký.
La tú tài chỉ vào tầng ba, giới thiệu cho Vô Tấn:
- Nó chính là nơi sinh ý tốt nhất ở Duy Dương huyện, đối diện chính là quầy bán thuốc Duy Hồng, ông chủ tên là Dương Kinh Châu, lão bà hắn họ Tề là con cháu của Tề thị gia tộc.
La Tú Tài sợ Vô Tấn nghe không hiểu cho nên liền bổ sung:
- Chính là gia tộc của Tề thụy phúc thương hội, đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh triều.
Vô Tấn nghĩ tới băng mỹ nhân kia, đã một thời gian không gặp nàng, không biết bao giờ nàng mới tới Duy Dương huyện.
Suy nghĩ của hắn trở nên vòng vo hắn cảm thấy hơi kỳ quái, quán rượu Dương Ký lưng tựa vào khối đất trống tại sao Dương Ký quán rượu chỉ dùng hai mẫu đất mà không mỏ rộng ra, hắn hoàn toàn có thể mua thêm vài mẫu phía sau xây dựng một tòa phó lâu như vậy quán rượu càng lớn kiếm càng nhiều tiền, vì sao không mua, thật là kỳ quái.
La tú tài phảng phất đã minh bạch nghi hoặc ở trong lòng Vô Tấn liền giải thích cho hắn:
- Việc buôn bán cần phải mê tín, mảnh đất này vì gia đạo suy tàn cho nên tất cả mọi người đều không muốn dính vào, sợ hư mất phong thủy.
Vô Tấn khinh thường hừ một tiếng, hắn đối với những lời nói này chẳng thèm ngó tới cái gì mà hư mất phong thủy, Dương Ký quán rượu hai mẫu đất không từng có người chết ở đó sao? Chưa từng có nhà nào suy tàn ở đó sao? Chớ nói tới cửa hàng này mà ngay cả vương triều mấy nghìn năm nay cũng phải phản phục nhiều lần, hưng hưng suy suy có suy mới có hưng.
- Vậy sao không xây một cây cầu cũng sợ hư mất bảo địa sao?
- Đó là đương nhiên.
La tú tài khẳng định nói:
- Duy Dương huyện ở cửa khẩu Trường Giang, vì đầu rồng mà có thể hưng thịnh mà Bát Tiên Kiều nguyên có tên là Cửu Long kiều, vì kiêng kỵ chữ long nên thái tông hoàng đế mới đổi tên thành bát tiên kiều, vừa vặn chỗ này tạo thành một nơi phong thủy rất tốt.
- Phong thủy tốt?
Vô Tấn cười lạnh một tiếng:
- Nếu như phong thủy tốt thì tại sao Lương lão quân nhà lại suy vi như vậy?
- Đó là bọn họ chôn phần mộ tổ tiên không tốt nguyên nhân ai cũng biết.
La tú tài nghe thấy giọng nói của Vô Tấn tràn ngập vẻ khinh thường không tin hắn thì vội nói:
- Phong thủy liên quan rất nhiều tới việc buôn bán, công tử không thể không tin, hơn nữa tiểu Cửu Long này là do hoàng đế kim khẩu thân phong.
- Một vạn hai nghìn lượng bạc, kể cả gian phòng cầm đồ này, bên cạnh còn có ngõ hẻm hồ dân, ta toàn bộ bán cho ngươi, được không?
Vô Tấn lắc đầu trên người của hắn chỉ có một vạn hai nghìn lượng bạc, còn phải chịu thuế đúng là không đủ tiền, hắn cũng không muốn hỏi ngũ thúc.
- Thế nhưng mà...
Lương viên ngoại nóng nảy:
- Đây chính là ba mươi sáu mẫu đất, lại ở gần Bát Tiên Kiều, một vạn hai nghìn lượng bạc, không thể bớt hơn nữa.
- Việc buôn bán cần phải trả giá một chút.
Vô Tấn cười nhạt một tiếng:
- Trên người ta chỉ có một vạn một nghìn lượng bạc, còn phải nộp thuế, mớ ruộng đất này tối đa là một vạn một nghìn lượng, được không?
Hoàng Phủ Quý ở bên cạnh thì ngây dại, tên tiểu tử này từ khi nào có một vạn lượng bạc, không định tính luôn cửa hàng mình vào chứ?
Lương viên ngoại hơi do dự, năm năm trước có người ra giá một vạn năm nghìn lượng nhưng hắn không bán, bây giờ Vô Tấn lấy ra phong thư, đem ngân phiếu mang ra, chính là ngân phiếu của Đông Lai tiền trang, hắn liền nóng lòng rồi, hắn đang cần tiền để lâu chỉ sợ không bán được hắn liền chắc chắn:
- Được rồi theo ý của ngươi một vạn một nghìn ượng bạc, mặt khác hai trăm lượng bạc thuê sang nhượng theo quy củ mỗi người gánh một nửa, không có vấn đề gì chứ?
- Chúng ta một lời đã định.
....
Lương viên ngoại chạy về mang khế đất cho Vô Tấn, Hoàng Phủ QUý nhìn chằm chằm vào chồng ngân phiếu trên tay của, Vô Tấn, hắn đoán là gia chủ cho Vô Tấn, trong lòng cảm thấy đau lòng không thôi.
Một vạn lượng đó, chúng ta có thể mua hai mẫu tốt ở thành thị, tại sao phải tới nơi này mua khối đất này?
- Ngũ thúc mảnh đất này rất lớn, con rất thích.
- Lớn thì làm được gì? Cần phải có phố khẩu tốt mới được. Ta nói cho ngươi biết cái mảnh đất này giá trị còn không bằng một nửa hai mẫu đấtcủa cửa hàng Dương Ký.
Lợi hại như vậy sao?
Vô Tấn không thể tin được
- Hai mẫu đất của cửa hàng Dương Ký đáng giá bao nhiêu tiền, hai vạn lwuzj sao?
- Số này còn chưa đủ.
Hoàng Phủ Quý tiếc rèn sắt không thành thép hắn duỗi ba ngón tay ra:
- Là ba vạn lượng bạc ngươi không biết sao, có người ra giá ba vạn lượng bạc người ta còn không muốn bán, người ta có phố khẩu tốt mỗi năm phải thu tới một vạn lượng.
Vô Tấn chớp chớp mi:
- Không sao cả chúng ta không so với bọn họ, nuế không được thì có thể trồng rau.
- Trồng rau?
Hoàng Phủ Quý thực sự muốn điên rồi.
- Trồng rau ngươi ra ngoài có thể mua một nghìn mẫu đất rồi.
Hoàng Phủ Quý cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ nếu như cho hắn một vạn một nghìn lượng bạc hắn có thể làm được bao nhiêu chuyện đại sự, đánh chết hắn cũng không mua một miếng đất vô dụng ở đây, đem tiền hãm chết, đây đúng là tên phá gia chi tử.
- Lão Quý, ngươi bình tĩnh một chút.
La tú tài ở bên cạnh liền khuyên can.
- Ta nghĩ thấy kỳ thật Vô Tấn cũng nói có đạo lý, ở đây tuy phố khẩu cũng tốt nhưng nương tựa sông Tử Đồng, có thể xây vài bến tàu và nhà kho, cho Hồ thương thuê, ta đoán chừng hàng năm có thể lấy được hai nghìn lượng bạc tiền lời, mười năm là có thể thu hồi, lâu dài thì không lỗ.
Hoàng Phủ Quý dần tỉnh táo lại hắn sờ cằm lo nghĩ:
- Nói thì có vài phần đạo lý nhưng mười năm thì hơi dài một chút.
Vô Tấn cảm thấy hắn đã nghĩ quá xa liền cười nói:
- Không sao mấu chốt hiện tại là sang tên, đất đai đến tay rồi chúng ta từ từ cân nhắc.
....
Có lẽ là vội vã cần tiền cho nên nửa canh giờ sau Lương viên ngoại đã cầm khế đất về, La tú tài đứng ở giữa, bọn họ ba phương ký tên đóng dấu, giao chuyển khế ước, sau đó song phương tới huyện nha hoàn tất thủ tục, tiền thuế bán đất hai trăm lượng mỗi bên chịu một nửa.
Khối đất này ở phía tây bát tiên kiều, chiếm diện tích chừng ba mươi sáu mẫu, chính thức trở thành sở hữu của Vô Tấn.
Lúc chạng vạng tối, Vô Tấn đi vào trong đất trống, La tú tài như tùy tùng theo hắn, giới thiệu những vùng xung quanh đây.
- Công tử bên kia là cửa sau quán rượu Dương Ký.
La tú tài chỉ vào tầng ba, giới thiệu cho Vô Tấn:
- Nó chính là nơi sinh ý tốt nhất ở Duy Dương huyện, đối diện chính là quầy bán thuốc Duy Hồng, ông chủ tên là Dương Kinh Châu, lão bà hắn họ Tề là con cháu của Tề thị gia tộc.
La Tú Tài sợ Vô Tấn nghe không hiểu cho nên liền bổ sung:
- Chính là gia tộc của Tề thụy phúc thương hội, đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh triều.
Vô Tấn nghĩ tới băng mỹ nhân kia, đã một thời gian không gặp nàng, không biết bao giờ nàng mới tới Duy Dương huyện.
Suy nghĩ của hắn trở nên vòng vo hắn cảm thấy hơi kỳ quái, quán rượu Dương Ký lưng tựa vào khối đất trống tại sao Dương Ký quán rượu chỉ dùng hai mẫu đất mà không mỏ rộng ra, hắn hoàn toàn có thể mua thêm vài mẫu phía sau xây dựng một tòa phó lâu như vậy quán rượu càng lớn kiếm càng nhiều tiền, vì sao không mua, thật là kỳ quái.
La tú tài phảng phất đã minh bạch nghi hoặc ở trong lòng Vô Tấn liền giải thích cho hắn:
- Việc buôn bán cần phải mê tín, mảnh đất này vì gia đạo suy tàn cho nên tất cả mọi người đều không muốn dính vào, sợ hư mất phong thủy.
Vô Tấn khinh thường hừ một tiếng, hắn đối với những lời nói này chẳng thèm ngó tới cái gì mà hư mất phong thủy, Dương Ký quán rượu hai mẫu đất không từng có người chết ở đó sao? Chưa từng có nhà nào suy tàn ở đó sao? Chớ nói tới cửa hàng này mà ngay cả vương triều mấy nghìn năm nay cũng phải phản phục nhiều lần, hưng hưng suy suy có suy mới có hưng.
- Vậy sao không xây một cây cầu cũng sợ hư mất bảo địa sao?
- Đó là đương nhiên.
La tú tài khẳng định nói:
- Duy Dương huyện ở cửa khẩu Trường Giang, vì đầu rồng mà có thể hưng thịnh mà Bát Tiên Kiều nguyên có tên là Cửu Long kiều, vì kiêng kỵ chữ long nên thái tông hoàng đế mới đổi tên thành bát tiên kiều, vừa vặn chỗ này tạo thành một nơi phong thủy rất tốt.
- Phong thủy tốt?
Vô Tấn cười lạnh một tiếng:
- Nếu như phong thủy tốt thì tại sao Lương lão quân nhà lại suy vi như vậy?
- Đó là bọn họ chôn phần mộ tổ tiên không tốt nguyên nhân ai cũng biết.
La tú tài nghe thấy giọng nói của Vô Tấn tràn ngập vẻ khinh thường không tin hắn thì vội nói:
- Phong thủy liên quan rất nhiều tới việc buôn bán, công tử không thể không tin, hơn nữa tiểu Cửu Long này là do hoàng đế kim khẩu thân phong.
Bình luận facebook