Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225 “Lãnh công tử muốn đi đâu?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Lãnh Thiên Minh đi đến gian cuối cùng, Nhất Đằng Lập Nhân ra hiệu, hai người ngồi xuống, sau đó, chợt nghe âm thanh truyền qua từ gian cách vách…
“Lý đại nhân, số lần ngài tới đây ngày càng ít, ta sắp nhớ ngài chết mất”, một giọng nữ vang lên.
“Tiểu bảo bối, ta bận đó mà, không phải nàng không biết, sau khi nhị hoàng tử chết, đại hoàng tử như mặt trời một phương, ta phải lo nịnh bợ một chút chứ”, là giọng nam.
“Vậy tin tức lần trước ngài nghe ngóng được đã lo liệu xong chưa? Chủ nhân nhà ta đang chờ đây, nói xong việc còn có năm ngàn lượng bạc trắng muốn tặng ngài”.
Người đàn ông cười nói: “Được thôi, được thôi, việc xét duyệt chi phí cho thuỷ quân không được thông qua, vẫn là mấy chiếc thuyền rách đó thôi. Ta nghe nói đến cả tiền sửa pháo đài cũng không có, chỉ là cái vỏ rỗng. Mọi số liệu cụ thể của thuỷ quân phương nam đều nằm trong phủ của ta, ta đợi cô mang bạc tới lấy về, ha ha…”
“Ây da, Lý đại nhân, ông hư thật đó, vậy sáng mai ta sẽ ghé qua…”, người phụ nữ nói.
Người đàn ông cười nói: “Vậy giờ để lão gia thoải mái chút nào, ha ha..."
Tiếp đó, những âm thanh thô tục phát ra.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, người có thể lấy được số liệu cụ thể của thuỷ quân ít nhất cũng phải là quan nhị phẩm trở lên, chuyện này đúng là không tưởng.
Nhất Đằng Lập Nhân đứng dậy, đưa Lãnh Thiên Minh ra ngoài rồi nói: “Vị này là trung thư của Đại Lương - Viện Đại Khanh, phụ trách việc điều động thuỷ quân nước Đại Lương, bọn ta đã tốn không ít tiền và phụ nữ cho lão ta”.
Lãnh Thiên Minh đáp: “Lão ta biết thân phận của các ngươi không?”
Nhất Đằng Lập Nhân cười nói: “Đương nhiên lão ta biết thân phận của bọn ta rồi, nhưng đối với người này, dù phương nam chết thêm vài mạng, mất vài tấc đất thì có ảnh hưởng gì tới bản thân lão ta? Cho dù Đại Lương này diệt vong, cùng lắm bọn chúng chỉ là chó đổi chủ mà thôi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu rồi, mấy đại thần như này, các ngươi lôi kéo được bao nhiêu người rồi?”
Nhất Đằng Lập Nhân đáp: “Khoảng mười mấy người, nhưng chắc chắn danh sách cụ thể không thể tiết lộ với ngài! Ngài chỉ cần biết cách thức hoạt động và khả năng của bọn ta là được. Không giấu gì ngài, số đại thần không bị chúng ta mua chuộc chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
“Vậy các ngươi không sợ có người bị bắt rồi bán đứng các ngươi sao?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Ha ha, mỗi một người bọn ta sẽ liên hệ theo một đường dây, cho dù bị bắt, cùng lắm chỉ khai ra được một nhánh, những nhánh khác sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, bọn họ chỉ phụ trách thu thập tin tức, không có cơ hội tiếp xúc với cấp trên, cả thành Thiên Khải này cũng chỉ mình ta mới có thể gửi tin đến Phù Tang”, Nhất Đằng Lập Nhân đáp.
Lãnh Thiên Minh cảm thán, hệ thống gián điệp của hải tặc quá hoàn thiện, nội bộ Đại Lương lại mục nát nghiêm trọng.
Vài ngày sau, Lãnh Thiên Minh quyết định đi gặp Lưu Bất Đắc, ôm theo một bao đồ, dặn dò Liễu Ỷ La ở đây đợi mình, sau đó rời khỏi phòng.
Ai ngờ, vừa đi ra cửa hậu viện đã bị người cản lại. Nhất Đằng Lập Nhân bước tới nói: “Lãnh công tử muốn đi đâu?”
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Trước khi tới đây ta đã nói với cấp trên các người, ta đi gặp trung thư lệnh Lưu Bất Đắc của Đại Lương, ông ta là người phe mình”.
Nhất Đằng Lập Nhân đáp: “Đã rõ, có điều ngài vác theo tay nải to như vậy, bên trong chứa gì?”
Lãnh Thiên Minh đi đến gian cuối cùng, Nhất Đằng Lập Nhân ra hiệu, hai người ngồi xuống, sau đó, chợt nghe âm thanh truyền qua từ gian cách vách…
“Lý đại nhân, số lần ngài tới đây ngày càng ít, ta sắp nhớ ngài chết mất”, một giọng nữ vang lên.
“Tiểu bảo bối, ta bận đó mà, không phải nàng không biết, sau khi nhị hoàng tử chết, đại hoàng tử như mặt trời một phương, ta phải lo nịnh bợ một chút chứ”, là giọng nam.
“Vậy tin tức lần trước ngài nghe ngóng được đã lo liệu xong chưa? Chủ nhân nhà ta đang chờ đây, nói xong việc còn có năm ngàn lượng bạc trắng muốn tặng ngài”.
Người đàn ông cười nói: “Được thôi, được thôi, việc xét duyệt chi phí cho thuỷ quân không được thông qua, vẫn là mấy chiếc thuyền rách đó thôi. Ta nghe nói đến cả tiền sửa pháo đài cũng không có, chỉ là cái vỏ rỗng. Mọi số liệu cụ thể của thuỷ quân phương nam đều nằm trong phủ của ta, ta đợi cô mang bạc tới lấy về, ha ha…”
“Ây da, Lý đại nhân, ông hư thật đó, vậy sáng mai ta sẽ ghé qua…”, người phụ nữ nói.
Người đàn ông cười nói: “Vậy giờ để lão gia thoải mái chút nào, ha ha..."
Tiếp đó, những âm thanh thô tục phát ra.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, người có thể lấy được số liệu cụ thể của thuỷ quân ít nhất cũng phải là quan nhị phẩm trở lên, chuyện này đúng là không tưởng.
Nhất Đằng Lập Nhân đứng dậy, đưa Lãnh Thiên Minh ra ngoài rồi nói: “Vị này là trung thư của Đại Lương - Viện Đại Khanh, phụ trách việc điều động thuỷ quân nước Đại Lương, bọn ta đã tốn không ít tiền và phụ nữ cho lão ta”.
Lãnh Thiên Minh đáp: “Lão ta biết thân phận của các ngươi không?”
Nhất Đằng Lập Nhân cười nói: “Đương nhiên lão ta biết thân phận của bọn ta rồi, nhưng đối với người này, dù phương nam chết thêm vài mạng, mất vài tấc đất thì có ảnh hưởng gì tới bản thân lão ta? Cho dù Đại Lương này diệt vong, cùng lắm bọn chúng chỉ là chó đổi chủ mà thôi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu rồi, mấy đại thần như này, các ngươi lôi kéo được bao nhiêu người rồi?”
Nhất Đằng Lập Nhân đáp: “Khoảng mười mấy người, nhưng chắc chắn danh sách cụ thể không thể tiết lộ với ngài! Ngài chỉ cần biết cách thức hoạt động và khả năng của bọn ta là được. Không giấu gì ngài, số đại thần không bị chúng ta mua chuộc chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
“Vậy các ngươi không sợ có người bị bắt rồi bán đứng các ngươi sao?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Ha ha, mỗi một người bọn ta sẽ liên hệ theo một đường dây, cho dù bị bắt, cùng lắm chỉ khai ra được một nhánh, những nhánh khác sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, bọn họ chỉ phụ trách thu thập tin tức, không có cơ hội tiếp xúc với cấp trên, cả thành Thiên Khải này cũng chỉ mình ta mới có thể gửi tin đến Phù Tang”, Nhất Đằng Lập Nhân đáp.
Lãnh Thiên Minh cảm thán, hệ thống gián điệp của hải tặc quá hoàn thiện, nội bộ Đại Lương lại mục nát nghiêm trọng.
Vài ngày sau, Lãnh Thiên Minh quyết định đi gặp Lưu Bất Đắc, ôm theo một bao đồ, dặn dò Liễu Ỷ La ở đây đợi mình, sau đó rời khỏi phòng.
Ai ngờ, vừa đi ra cửa hậu viện đã bị người cản lại. Nhất Đằng Lập Nhân bước tới nói: “Lãnh công tử muốn đi đâu?”
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Trước khi tới đây ta đã nói với cấp trên các người, ta đi gặp trung thư lệnh Lưu Bất Đắc của Đại Lương, ông ta là người phe mình”.
Nhất Đằng Lập Nhân đáp: “Đã rõ, có điều ngài vác theo tay nải to như vậy, bên trong chứa gì?”