Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 811 “Khinh khí cầu của người Trung Nguyên sao?”
“Rõ... La tướng quân, ngài nói người Phù Tang này... có phải có hơi thê thảm không”.
“Sao lại nói vậy?”
“Khó khăn lắm mới lượm được chút tàu nát thì hoàng thượng lại hạ lệnh không tiếc mọi giá phải hủy diệt chúng, người Phù Tang này đúng là đen đủi”.
“Đám cẩu tặc này đúng là thiếu đòn, hoàng thượng đã từng nói không thể cho chúng một tia cơ hội nghỉ ngơi nào, đám Phù Tang này chính là súc sinh, ban đầu khi hải quân của chúng ta còn non yếu, khu vực duyên hải không ít lần chịu sự sỉ nhục của chúng, đây chẳng qua chỉ là đang trả nợ thôi”.
Gần ngàn chiếc chiến hạm cũ rích của Phù Tang lúc này đang yên lặng phiêu bạt ở eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, đã hơn nửa tháng trời rồi, đồ tiếp tế trên thuyền cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ có thể đợi đại quân đi cướp về.
“Ừ... vừa bắt về được một Hoa cô nương...”
“Quả nhiên...”
Mấy chục tên binh lính Phù Tang đang vây quanh một cô gái Ấn Độ đen nhẻm.
“Hoa cô nương này bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười mấy tuổi...”
“Hả... không có ít tuổi hơn à?”
“Những người có thể bắt được đều đã bắt cả, đây là trẻ nhất rồi, bên trong còn có một cô hơn mười tuổi, ngươi muốn cô nào?”
“Vẫn là cô ả này đi...”
“Được thôi...”
Người Phù Tang bất luận đi đến đâu, sống ở đâu thì tính xấu của dân tộc này chung quy vẫn không thay đổi, dù là đám thủ quân đang lang bạt trên chiến hạm này cũng vẫn tác oai tác quái hằng ngày, dân chúng xung quanh gần như tử thương không còn ai...
Đúng trong lúc này, đốm đen vô thanh vô tức bay tới.
“Mau xem, đó là gì?”
“Hình như là...”
“Khinh khí cầu của người Trung Nguyên sao?”
“Trời ơi... sao lại là người Trung Nguyên, mau chạy đi... khinh khí cầu của người Trung Nguyên đến rồi”.
Vô số chiến hạm bắt đầu chậm dãi di chuyển, cố gắng phân tán, thế nhưng khinh khí cầu đã được trang bị máy Nữu Khắc Man hoạt động trong chớp mắt đã tới bên trên chiến hạm.
“Các khinh khí cầu tự do tấn công...”
“Tấn công trước chiến hạm xung quanh, đừng để chúng chạy thoát...”
“Sưu... sưu... sưu”.
“Oanh... oanh... oanh”.
Hàng trăm chiếc khinh khí cầu nhắm vào hạm đội Phù Tang không có khả năng đánh trả bắt đầu điên cuồng nã pháo, khắp nơi đều là lửa lớn do bom đạn dẫn đến, cùng với vô số tiếng kêu thê thảm từng chiếc chiến hạm của Phù Tang bắt đầu chìm nghỉm...
Từ lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh nhận được tin người Phù tang tấn công Ấn Độ thì đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể cho Phù Tang cơ hội xả hơi, hiện nay quân đội Phù Tang đã không còn đến trăm vạn, lần này lại phái 50 vạn quân tới bán đảo Ấn Độ để cướp đoạt, cũng có thể nói rằng binh lính bản bản thổ Phù tang hiện nay đã không còn đến 50 vạn, còn đều là một lũ già yếu bệnh tật, chỉ cần giải quyết được 50 vạn quân ở bán đảo Ấn Đồ này thì Phù tang cũng sắp xong đời rồi...
“Sao lại nói vậy?”
“Khó khăn lắm mới lượm được chút tàu nát thì hoàng thượng lại hạ lệnh không tiếc mọi giá phải hủy diệt chúng, người Phù Tang này đúng là đen đủi”.
“Đám cẩu tặc này đúng là thiếu đòn, hoàng thượng đã từng nói không thể cho chúng một tia cơ hội nghỉ ngơi nào, đám Phù Tang này chính là súc sinh, ban đầu khi hải quân của chúng ta còn non yếu, khu vực duyên hải không ít lần chịu sự sỉ nhục của chúng, đây chẳng qua chỉ là đang trả nợ thôi”.
Gần ngàn chiếc chiến hạm cũ rích của Phù Tang lúc này đang yên lặng phiêu bạt ở eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, đã hơn nửa tháng trời rồi, đồ tiếp tế trên thuyền cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ có thể đợi đại quân đi cướp về.
“Ừ... vừa bắt về được một Hoa cô nương...”
“Quả nhiên...”
Mấy chục tên binh lính Phù Tang đang vây quanh một cô gái Ấn Độ đen nhẻm.
“Hoa cô nương này bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười mấy tuổi...”
“Hả... không có ít tuổi hơn à?”
“Những người có thể bắt được đều đã bắt cả, đây là trẻ nhất rồi, bên trong còn có một cô hơn mười tuổi, ngươi muốn cô nào?”
“Vẫn là cô ả này đi...”
“Được thôi...”
Người Phù Tang bất luận đi đến đâu, sống ở đâu thì tính xấu của dân tộc này chung quy vẫn không thay đổi, dù là đám thủ quân đang lang bạt trên chiến hạm này cũng vẫn tác oai tác quái hằng ngày, dân chúng xung quanh gần như tử thương không còn ai...
Đúng trong lúc này, đốm đen vô thanh vô tức bay tới.
“Mau xem, đó là gì?”
“Hình như là...”
“Khinh khí cầu của người Trung Nguyên sao?”
“Trời ơi... sao lại là người Trung Nguyên, mau chạy đi... khinh khí cầu của người Trung Nguyên đến rồi”.
Vô số chiến hạm bắt đầu chậm dãi di chuyển, cố gắng phân tán, thế nhưng khinh khí cầu đã được trang bị máy Nữu Khắc Man hoạt động trong chớp mắt đã tới bên trên chiến hạm.
“Các khinh khí cầu tự do tấn công...”
“Tấn công trước chiến hạm xung quanh, đừng để chúng chạy thoát...”
“Sưu... sưu... sưu”.
“Oanh... oanh... oanh”.
Hàng trăm chiếc khinh khí cầu nhắm vào hạm đội Phù Tang không có khả năng đánh trả bắt đầu điên cuồng nã pháo, khắp nơi đều là lửa lớn do bom đạn dẫn đến, cùng với vô số tiếng kêu thê thảm từng chiếc chiến hạm của Phù Tang bắt đầu chìm nghỉm...
Từ lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh nhận được tin người Phù tang tấn công Ấn Độ thì đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể cho Phù Tang cơ hội xả hơi, hiện nay quân đội Phù Tang đã không còn đến trăm vạn, lần này lại phái 50 vạn quân tới bán đảo Ấn Độ để cướp đoạt, cũng có thể nói rằng binh lính bản bản thổ Phù tang hiện nay đã không còn đến 50 vạn, còn đều là một lũ già yếu bệnh tật, chỉ cần giải quyết được 50 vạn quân ở bán đảo Ấn Đồ này thì Phù tang cũng sắp xong đời rồi...
Bình luận facebook