Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254 "To gan, đây là thầy của bệ hạ".
*Chương có nội dung hình ảnh
Cả thành Thiên Khải lúc này đã không còn vẻ phồn hoa ngày xưa nữa, khắp nơi đều là nỗi hoảng sợ, bốn phía trên đường phố là binh lính đang bắt loạn đảng phản tặc, rất nhiều đại thần trung thành với hoàng đế Hiên Vũ đều bị tịch thu tài sản, trước cổng ngọ môn là một mảng máu tươi.
Hiên Vũ Khuyết mặc long bào vừa được làm xong, tay cầm ngắm nghía một thanh trường đao, nói với một đám người mặc áo đen phía dưới: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Đại hoàng tử... chúng thần đã phong tỏa tất cả cổng thành, chỉ cần phát hiện ra công chúa, chúng thần sẽ lập tức giết chết tại chỗ".
Hiên Vũ Khuyết đi tới, lạnh lùng nói với người mặc áo đen: "Ngươi lại liên tiếp nói sai hai câu liền, đầu tiên phải gọi ta là bệ hạ, thứ hai nghịch tặc chứ không phải là công chúa, kiếp sau phải nhớ cho kỹ vào".
Nói rồi Hiên Vũ Khuyết một đao chém bay đầu của người mặc áo đen đó, những kẻ mặc áo đen còn lại lập tức quỳ xuống đất xin tha mạng.
"Bệ hạ tha mạng... bệ hạ tha mạng..."
Cung nữ bên cạnh sợ đến mức bật khóc, Hiên Vũ Khuyết vừa lau máu tươi trên đao, vừa ra hiệu 'xuỵt' với cung nữ: "Đừng khóc, thứ ta không chịu được nhất là người khác khóc trước mặt ta, nhớ kỹ chưa?"
Ánh mắt cung nữ tràn ngập vẻ sợ hãi, quỳ xuống đất nói: "Nhớ kỹ rồi ạ, bệ hạ, nô tỳ nhớ... nhớ kỹ rồi ạ".
Hiên Vũ Khuyết quay đầu lại nhìn nhóm người mặc áo đen quỳ dưới đất nói: "Phái thêm người đi, bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra được con nha đầu đó cho ta, đem đầu của nó về đây".
"Vâng".
Hiên Vũ Ngọc Nhi lúc này đang trốn ở phủ thái phó, thái phó Lí Ngang chính là thầy giáo của Đại hoàng tử, trước mắt trong phủ không bị ảnh hưởng gì.
"Công chúa, hiện tại đội vệ quân đang lục soát từng nhà một, nơi này của lão phu e là cũng không giấu được bao lâu nữa, tên nghịch tử này thủ đoạn tàn ác như vậy, sợ là đến người thầy là ta đây hắn ta cũng không coi ra gì đâu, vẫn phải nhanh chóng đưa người ra khỏi thành".
"Thái phó đại nhân, cảm ơn ông, lúc này rồi mà vẫn còn mạo hiểm cho ta ở lại".
"Công chúa nói gì vậy, bảo vệ người và bệ hạ vốn là trách nhiệm của chúng đại thần, đáng tiếc thực sự lực bất tòng tâm, ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa rồi, có thể đưa công chúa an toàn ra ngoài hay không thì giờ chỉ có thể mạo hiểm thử thôi".
Cổng nam thành Thiên Khải.
Lượng lớn vệ quân đang đóng tại nơi này, kiểm tra gắt gao từng người ra khỏi thành, xe ngựa của thái phó đi tới.
"Đứng lại, người nào?"
"To gan, đây là thầy của bệ hạ".
Lính gác thủ thành lập tức bái lạy nói: "Hóa ra là thái phó đại nhân, tiểu nhân thất lễ rồi, thái phó đại nhân đi đâu vậy ạ?"
"Trong thành ồn ào quá, ta muốn ra ngoài ở hai ngày".
"Nhưng bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm quan viên ra ngoài".
"Lão phu chẳng qua chỉ là một thầy giáo dạy học mà thôi, không muốn tham gia vào chuyện triều đình, lẽ nào chút việc nhỏ này cũng phải để bệ hạ ra mặt ư?"
"Không dám, không dám, chỉ là hiện tại đang truy nã tội phạm quan trọng, nếu như ngài nhất định muốn ra khỏi thành thì tiểu nhân đành phải lục soát một lượt".
"To gan", nô bộc bên cạnh nói: "Thái phó là người ngươi nói lục soát là có thể lục soát sao? Cút..."
Cả thành Thiên Khải lúc này đã không còn vẻ phồn hoa ngày xưa nữa, khắp nơi đều là nỗi hoảng sợ, bốn phía trên đường phố là binh lính đang bắt loạn đảng phản tặc, rất nhiều đại thần trung thành với hoàng đế Hiên Vũ đều bị tịch thu tài sản, trước cổng ngọ môn là một mảng máu tươi.
Hiên Vũ Khuyết mặc long bào vừa được làm xong, tay cầm ngắm nghía một thanh trường đao, nói với một đám người mặc áo đen phía dưới: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Đại hoàng tử... chúng thần đã phong tỏa tất cả cổng thành, chỉ cần phát hiện ra công chúa, chúng thần sẽ lập tức giết chết tại chỗ".
Hiên Vũ Khuyết đi tới, lạnh lùng nói với người mặc áo đen: "Ngươi lại liên tiếp nói sai hai câu liền, đầu tiên phải gọi ta là bệ hạ, thứ hai nghịch tặc chứ không phải là công chúa, kiếp sau phải nhớ cho kỹ vào".
Nói rồi Hiên Vũ Khuyết một đao chém bay đầu của người mặc áo đen đó, những kẻ mặc áo đen còn lại lập tức quỳ xuống đất xin tha mạng.
"Bệ hạ tha mạng... bệ hạ tha mạng..."
Cung nữ bên cạnh sợ đến mức bật khóc, Hiên Vũ Khuyết vừa lau máu tươi trên đao, vừa ra hiệu 'xuỵt' với cung nữ: "Đừng khóc, thứ ta không chịu được nhất là người khác khóc trước mặt ta, nhớ kỹ chưa?"
Ánh mắt cung nữ tràn ngập vẻ sợ hãi, quỳ xuống đất nói: "Nhớ kỹ rồi ạ, bệ hạ, nô tỳ nhớ... nhớ kỹ rồi ạ".
Hiên Vũ Khuyết quay đầu lại nhìn nhóm người mặc áo đen quỳ dưới đất nói: "Phái thêm người đi, bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra được con nha đầu đó cho ta, đem đầu của nó về đây".
"Vâng".
Hiên Vũ Ngọc Nhi lúc này đang trốn ở phủ thái phó, thái phó Lí Ngang chính là thầy giáo của Đại hoàng tử, trước mắt trong phủ không bị ảnh hưởng gì.
"Công chúa, hiện tại đội vệ quân đang lục soát từng nhà một, nơi này của lão phu e là cũng không giấu được bao lâu nữa, tên nghịch tử này thủ đoạn tàn ác như vậy, sợ là đến người thầy là ta đây hắn ta cũng không coi ra gì đâu, vẫn phải nhanh chóng đưa người ra khỏi thành".
"Thái phó đại nhân, cảm ơn ông, lúc này rồi mà vẫn còn mạo hiểm cho ta ở lại".
"Công chúa nói gì vậy, bảo vệ người và bệ hạ vốn là trách nhiệm của chúng đại thần, đáng tiếc thực sự lực bất tòng tâm, ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa rồi, có thể đưa công chúa an toàn ra ngoài hay không thì giờ chỉ có thể mạo hiểm thử thôi".
Cổng nam thành Thiên Khải.
Lượng lớn vệ quân đang đóng tại nơi này, kiểm tra gắt gao từng người ra khỏi thành, xe ngựa của thái phó đi tới.
"Đứng lại, người nào?"
"To gan, đây là thầy của bệ hạ".
Lính gác thủ thành lập tức bái lạy nói: "Hóa ra là thái phó đại nhân, tiểu nhân thất lễ rồi, thái phó đại nhân đi đâu vậy ạ?"
"Trong thành ồn ào quá, ta muốn ra ngoài ở hai ngày".
"Nhưng bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm quan viên ra ngoài".
"Lão phu chẳng qua chỉ là một thầy giáo dạy học mà thôi, không muốn tham gia vào chuyện triều đình, lẽ nào chút việc nhỏ này cũng phải để bệ hạ ra mặt ư?"
"Không dám, không dám, chỉ là hiện tại đang truy nã tội phạm quan trọng, nếu như ngài nhất định muốn ra khỏi thành thì tiểu nhân đành phải lục soát một lượt".
"To gan", nô bộc bên cạnh nói: "Thái phó là người ngươi nói lục soát là có thể lục soát sao? Cút..."