Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (14).
_____________________________
Thời điểm Chu Dĩ Lễ tỉnh táo lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của An Thúy, anh ngơ ngẩn tách ra, cánh môi kề sát, đôi môi đỏ mọng của An Thúy còn có một chút vệt nước ái muội, cô híp mắt vươn đầu lưỡi liếm liếm. Oanh một chút, rốt cuộc cũng phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, anh giống như bị điện giật mà đứng bật dậy, đầu đập vào nóc xe.
An Thúy: “Phốc.”
Chu Dĩ Lễ giờ này khắc này, thật sự hận không thể tìm khe hở chui vào.
Nhưng mà An Thúy lại vươn tay xoa xoa đầu anh, mỉm cười nói: “Đừng có đập hỏng cái đầu thông minh này.”
Chu Dĩ Lễ cảm thấy toàn bộ trong xe đều là tiếng tim đập của anh, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, tựa hồ là đang nhắc nhở anh mau chạy đi, nhưng mà đôi chân anh như nhũn ra.
Mãi cho đến khi An Thúy đưa Chu Dĩ Lễ đến nhà, Chu Dĩ Lễ cũng không có nói chuyện.
“Người nhà của anh không ở đây?” An Thúy nhìn thấy đèn bên trong Chu gia đều tắt.
“Chắc là đi dạo siêu thị.” Chu Dĩ Lễ thấp giọng nói. Nhà bọn họ cứ cách một đoạn thời gian là đi siêu thị mua một ít đồ gia dụng.
“Vậy thì thật đúng lúc.” An Thúy xuống xe đi theo.
Chu Dĩ Lễ nhìn cô một cái, mở của ra cho cô đi vào.
Anh vốn định trực tiếp đưa cô đến phòng anh, kết quả là An Thúy cũng không có tính toán đi lên đó.
“Phòng của anh quá nhỏ, không thuận tiện.”
Chu Dĩ Lễ cho rằng cô lại có tính toán xấu xa nào, khẩn trương đến không được, đang muốn cố gắng nói lý với cô, kết quả là An Thúy chỉ mở nhạc, đem hai tay anh gác ở trên eo cô, đôi tay cô thì câu lấy cổ anh, thân thể lắc lư khiêu vũ.
Anh rũ mắt liền nhìn thấy đôi mắt rất có ma lực của cô, cùng với cánh môi đỏ mọng phía dưới, cánh môi vốn dĩ đã gợi cảm, lúc này lại càng thêm đỏ mọng no đủ như nước sốt cánh hoa hồng, phá lệ mê người.
Anh cảm thấy mình đang bị cô mê hoặc, nhịn không được mà nhìn môi cô, có một loại xúc động muốn cúi đầu hôn xuống, dùng hết tự chủ của cả đời mới nhẫn nại được, huyệt thái dương phảng phất như là bởi vì vậy mà dùng sức nhảy lên.
Nhưng mà lúc này An Thúy lại nói: “Anh cộm tôi.”
“…… Tôi còn có biện pháp nào, cô dán quá gần.” Chu Dĩ Lễ quay mặt đi, có chút tự sa ngã nói. Cô cố ý.
An Thúy xấu xa nói: “Anh như vậy là không được nha, chờ một chút nữa ba mẹ anh nếu trở về bắt gặp chúng ta khiêu vũ cũng không sao, nhưng nếu thấy anh trong tình trạng này mà nói……”
Vì thế Chu Dĩ Lễ lại trừng cô.
Kết quả là lúc này cửa mở, An Thúy có thể cảm nhận được anh sợ tới mức run lên một chút, bàn tay nắm eo cô siết rất chặt chặt, hai người quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Chu Dĩ Văn đang đứng đơ ra tại chỗ.
Chu Dĩ Văn yên lặng nhìn anh trai cùng An Thúy, sau đó che mắt lại hô to: “Em cái gì cũng không nhìn thấy!!” Sau đó xoay người chạy ra cửa.
Vẻ mặt Chu Dĩ Văn hưng phấn chạy ra cửa, gặp được Chung Vân Oái đang muốn đến nhà cậu, vì phòng ngừa chuyện tốt của lão ca bị đánh gãy, còn ngăn cản người ta lại.
Chung Vân Oái nhìn chằm chằm chiếc siêu xe màu đỏ ngừng ở cửa, hỏi Chu Dĩ Văn: “Trong nhà có khách sao?”
“Không sai.”
“Ai vậy?”
“Bạn học của anh trai tôi. Không phải, chuyện này thì có liên quan gì đến cô?” Chu Dĩ Văn một chút cũng không khách khí, cậu không thích Nhan Yên mà cũng không thích Chung Vân Oái, thật vất vả rốt cuộc anh trai mình cũng gỡ xuống cái kính lọc dày khui, thích một người chân chính tốt, cậu sẽ không cho phép Chung Vân Oái phá hư đâu.
Chung Vân Oái cảm thấy không vui khi Chu Dĩ Văn không khách khí với mình, cô ả ở trường học là người tương đối được nam sinh hoan nghênh, cũng coi như là mỹ nữ, cho rằng hẳn là bởi vì dung mạo nên được ưu đãi, Chu Dĩ Văn không khách khí khiến cô ả cảm nhận được mị lực của mình có chút bị hao tổn. Đứa nhóc này là học sinh trung học, e rằng là chưa thông suốt. Nên cô ta chỉ có thể tự an ủi mình.
Sau đó xoay người rời đi. Suy cho cùng, chỉ là bạn học thì cũng không sao, trường anh học là đại học quý tộc, có bạn học có tiền thì rất bình thường, đối thủ của cô ta là Nhan Yên, bởi vì Chu Dĩ Lễ thích Nhan Yên. Cái người Nhan Yên này còn có chút tài năng, một bên đoạt Âu Dương Thần của Diệp Cẩm, một bên còn có thể treo Chu Dĩ Lễ, chuyện này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của cô ả, cô ả nếu có thể đánh bại cô ta, thì cảm giác sẽ rất sảng khoái.
Đuổi chung Vân Oái đi, Chu Dĩ Văn lắc lư ở bên ngoài, thuận tiện canh chừng giúp anh trai cậu, chờ sau khi An Thúy lái xe rời đi, mới hưng phấn chạy về nhà.
“Lão ca! Thành thật khai báo, anh có phải là đang cùng chị Diệp Cẩm yêu đương phải không?” Điên cuồng gõ cửa phòng ngủ Chu Dĩ Lễ.
Chu Dĩ Lễ một hồi lâu mới mở cửa, tóc cùng quần áo có chút ướt, lướt qua hắn đi xuống lầu, “Không có.”
“Không có?? Cái này còn có thể không có!” Chu Dĩ Văn theo ở phía sau, “Anh tưởng em ngốc chắc! Em nói anh này, nếu anh cùng Diệp Cẩm tỷ tỷ kết giao thì em tán đồng hai tay hai chân, chị ấy tốt hơn Nhan Yên nhiều, lớn lên còn đẹp như vậy, người còn tốt nữa, ơn giúp đỡ nhà chúng ta lớn như vậy, anh lấy thân báo đáp cũng không quá……”
“Đừng nói nhảm.”
“Sao có thể là nói nhảm? Hai người vừa mới còn ôm nhau khiêu vũ đấy! Cọ xát cọ xát……”
Chu Dĩ Lễ dừng bước chân, quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Chu Dĩ Văn nghẹn lại, làm ra động tác kéo khóa miệng, xoay đầu chạy về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn có Chu Dĩ Lễ, anh đứng tại chỗ phát ngốc trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi, uống hết một ly nước sôi để nguội, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào dạ dày, phảng phất cũng áp xuống hơi chút tâm tình đang sôi trào.
Mà bên kia, ở trường học.
Âu Dương Thần ở trên hành lang “ngẫu nhiên gặp được” Nhan Yên bị khi dễ, anh ta từ toilet ra, liền nhìn thấy Nhan Yên bị đẩy ngã trên mặt đất, có mấy chiếc lông vũ của lễ phục xinh đẹp trên người rơi ra, giống như bồ công anh bạch bạch rơi đầy đất.
Người khi dễ chính là người trước kia giúp đỡ Diệp Cẩm khi dễ cô ta, tiểu tuỳ tùng của Diệp Cẩm.
“Thật là không biết xấu hổ, đã chia tay với Âu Dương thiếu gia, còn không biết xấu hổ mặc lễ phục anh ấy đưa, cũng không nhìn xem loại người như cô có thể mặc sao?”
“Còn dám mắng chúng ta, nói chúng ta là sâu mọt của xã hội, nhà của chúng ta mỗi năm nộp thuế bao nhiêu cô có biết không?”
Nhan Yên dùng ánh mắt quật cường không chịu thua trừng mắt các cô, yên lặng từ trên mặt đất đứng lên, sau đó lại bị đẩy ngã.
“Đừng tưởng rằng Diệp Cẩm buông tha cô, liền……”
“Đủ rồi!” Âu Dương Thần chung quy là nhịn không được lên tiếng ngăn các cô lại, tuy rằng Nhan Yên hung hăng mà làm ảnh ta tổn thương, nhưng trong lòng anh ta suy cho cùng thì vẫn còn yêu cô ta, cho nên không thể chịu được khi bắt gặp người khác ngay trước mặt mình khi dễ cô ta.
Âu Dương Thần đuổi mấy nữ sinh kia đi, sau đó cũng muốn đi, kết quả lại nghe được thanh âm Nhan Yên hút khí, theo bản năng quay đầu, thì nhìn thấy cô ta đang cong người ấn mắt cá chân, vẻ mặt rất đau đớn.
Nội tâm anh ta giãy giụa một hồi lâu, chung quy là vẫn trầm khuôn mặt đi qua bế cô ta lên.
Nhan Yên được Âu Dương Thần một đường ôm lên xe anh ta, muốn nói trong lòng hoàn toàn không có xúc động là không có khả năng, thời điểm bọn họ yêu đương Âu Dương Thần thật sự rất yêu cô ta, một bộ có thể vì cô ta mà từ bỏ hết thảy, thời điểm mới vừa kết hôn cũng rất tốt, nhưng mà vì sao lúc sau lại muốn ngoại tình chứ? Tưởng tượng đến chuyện về sau anh ta sẽ ngoại tình, cô ta liền cảm thấy ghê tởm, trong lòng một chút xúc động cũng không có, cảm thấy vẫn là Chu Dĩ Lễ tương đối tốt hơn.
Bởi vì Âu Dương Thần một đường ôm Nhan Yên rời đi, ngày hôm sau trường học liền đồn đãi Âu Dương Thần và Nhan Yên đã hòa hảo, bất luận là nam sinh hay là nữ sinh đều nghĩ trăm lần cũng không ra, Nhan Yên rốt cuộc là có chỗ nào tốt? Cô ta có phải đã hạ cổ Âu Dương Thần hay không? Thái độ Âu Dương Thần đối với Nhan Yên còn không phải là thái độ trước kia Diệp Cẩm đối với Âu Dương Thần sao? Ngược anh ta trăm ngàn lần, ngay cả khi cô ta là mối tình đầu…… À, cô ta xác thật là mối tình đầu của Âu Dương Thần.
Chuyện này đối với đám hảo huynh đệ của Âu Dương Thần thì có chút hỏng mất.
“Không phải chứ? Không phải là đã hoàn toàn kết thúc rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên nhấc lên quan hệ?” Vân Triệt bảo trì không nổi gương mặt cười tủm tỉm của hắn ta.
“A Thần, hai người các cậu đang làm gì vậy?” Một người khác cũng nói.
Bọn họ vốn dĩ không có nhiều ý kiến lắm đối với Nhan Yên, Âu Dương Thần thích thì thích, nhưng mà khoảng thời gian trước cô ta đột nhiên tuyệt tình trở mặt, còn nháo đến khó coi như vậy, khiến bọn họ càng chán ghét cô ta thêm, Âu Dương Thần muốn cùng cô ta hòa hảo, bọn họ cũng không có khả năng lại giống như lúc trước yêu ai thì yêu cả đường đi như vậy.
“Cái gì mà làm gì? Tôi không có hòa hảo với cô ấy.”
“Không được, tôi phải đi tìm Diệp Cẩm.”
Âu Dương Thần thế nhưng thật sự có loại cảm giác mạc danh chột dạ, lập tức rống lên: “Cậu có tật xấu gì vậy, tìm Diệp Cẩm làm gì?”
“Đương nhiên là tìm cô ấy đánh tỉnh cậu!” Bọn họ đều biết chuyện An Thúy đã cứu Âu Dương Thần một lần còn thuận tiện ẩu đả anh ta một lần nữa.
Nói tìm An Thúy, là thật sự đi tìm An Thúy, động tác nhất trí chen vào phòng nghỉ của Thúy, An Thúy cũng không biết bản thân khi nào lại quen thuộc với bọn họ như vậy nữa.
Thời điểm Chu Dĩ Lễ tới phòng nghỉ tìm An Thúy, liền nhìn thấy trong phòng một người hai người ba người bốn người đàn ông, anh sửng sốt một chút, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Âu Dương Thần, xoay người rời đi.
Hôm nay tâm tình của anh thật sự không tốt, thời điểm buổi tối 8-9 giờ nhận được điện thoại của Nhan Yên, nói với anh là cô ta uống chút rượu, bị người xa lạ đưa tới khách sạn, bảo anh đi cứu cô ta, không cần báo nguy, bởi vì không muốn bởi vậy mà vào cục cảnh sát còn bị cha mẹ biết.
Tình cảm nhiều năm, cũng đủ để anh đi cứu cô ta, hơn nữa còn băn khoăn đến thanh danh của cô ta.
Chu Dĩ Lễ chạy tới phòng khách sạn mà Nhan Yên nói, kết quả là sau khi cửa mở chỉ thấy Nhan Yên.
Nhan Yên uống không ít rượu, quần áo bất chỉnh, không bằng là nói không có mặc quần áo. Cả người cô ta giống như mì sợi quấn lên trên người Chu Dĩ Lễ, thẳng thắn câu dẫn. Đây là biện pháp cuối cùng mà cô ta có thể nghĩ đến, loại tính cách này của Chu Dĩ Lễ, nếu cùng cô ta lên giường nhất định sẽ phụ trách, ngay cả trong lòng anh có chút cảm tình với An Thúy, thì cũng sẽ vì như vậy mà hết hy vọng, chuyên tâm đối tốt với một mình cô ta.
Nhan Yên đây là đi đến tuyệt cảnh hấp hối giãy giụa, cô ta muốn cho Chu Dĩ Lễ ăn xuân dược, nhưng trên thế giới này không có cái loại xuân dược thần kỳ này, muốn cho anh uống thuốc mê, thì Chu Dĩ Lễ cũng phải ngốc tử nên sẽ không uống đồ uống ở trong phòng khách sạn mà cô ta đưa cho, nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng không còn có biện pháp nào, chỉ có thể như vậy. Nam nhân muốn cưỡng bách nữ nhân phát sinh quan hệ đơn giản như vậy, nhưng nữ nhân muốn cưỡng bách nam nhân sao lại khó thế chứ!
Nhưng mà Chu Dĩ Lễ vốn dĩ cũng không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi của, không nói đến lúc này trong lòng anh có tình cảm khác với An Thúy, ngay cả có thật sự còn thích cô ta, thì cũng không có khả năng động tay động chân với cô ta. Anh còn cảm thấy rất tức giận, không biết Nhan Yên rốt cuộc là bị như thế nào, cô ta đã là một bộ anh hoàn toàn không quen biết.
Lúc này cửa bị gõ đến bang bang, đánh gãy Nhan Yên càn quấy, chính là Chung Vân Oái nhìn thấy bộ dáng Chu Dĩ Lễ vội vã mà trộm theo đuôi.
Chuyện này không chỉ không thành, mà còn bị Chung Vân Oái chê cười. Sau khi Chu Dĩ Lễ rời đi, Nhan Yên khóc lớn, sau đó gọi điện thoại cho Âu Dương Thần.
……
Ngày hôm sau, toàn trường đều biết Âu Dương Thần và Nhan Yên thật sự hòa hảo.
___________
28/08/2021.
ತ_ʖತ
_____________________________
Thời điểm Chu Dĩ Lễ tỉnh táo lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của An Thúy, anh ngơ ngẩn tách ra, cánh môi kề sát, đôi môi đỏ mọng của An Thúy còn có một chút vệt nước ái muội, cô híp mắt vươn đầu lưỡi liếm liếm. Oanh một chút, rốt cuộc cũng phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, anh giống như bị điện giật mà đứng bật dậy, đầu đập vào nóc xe.
An Thúy: “Phốc.”
Chu Dĩ Lễ giờ này khắc này, thật sự hận không thể tìm khe hở chui vào.
Nhưng mà An Thúy lại vươn tay xoa xoa đầu anh, mỉm cười nói: “Đừng có đập hỏng cái đầu thông minh này.”
Chu Dĩ Lễ cảm thấy toàn bộ trong xe đều là tiếng tim đập của anh, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, tựa hồ là đang nhắc nhở anh mau chạy đi, nhưng mà đôi chân anh như nhũn ra.
Mãi cho đến khi An Thúy đưa Chu Dĩ Lễ đến nhà, Chu Dĩ Lễ cũng không có nói chuyện.
“Người nhà của anh không ở đây?” An Thúy nhìn thấy đèn bên trong Chu gia đều tắt.
“Chắc là đi dạo siêu thị.” Chu Dĩ Lễ thấp giọng nói. Nhà bọn họ cứ cách một đoạn thời gian là đi siêu thị mua một ít đồ gia dụng.
“Vậy thì thật đúng lúc.” An Thúy xuống xe đi theo.
Chu Dĩ Lễ nhìn cô một cái, mở của ra cho cô đi vào.
Anh vốn định trực tiếp đưa cô đến phòng anh, kết quả là An Thúy cũng không có tính toán đi lên đó.
“Phòng của anh quá nhỏ, không thuận tiện.”
Chu Dĩ Lễ cho rằng cô lại có tính toán xấu xa nào, khẩn trương đến không được, đang muốn cố gắng nói lý với cô, kết quả là An Thúy chỉ mở nhạc, đem hai tay anh gác ở trên eo cô, đôi tay cô thì câu lấy cổ anh, thân thể lắc lư khiêu vũ.
Anh rũ mắt liền nhìn thấy đôi mắt rất có ma lực của cô, cùng với cánh môi đỏ mọng phía dưới, cánh môi vốn dĩ đã gợi cảm, lúc này lại càng thêm đỏ mọng no đủ như nước sốt cánh hoa hồng, phá lệ mê người.
Anh cảm thấy mình đang bị cô mê hoặc, nhịn không được mà nhìn môi cô, có một loại xúc động muốn cúi đầu hôn xuống, dùng hết tự chủ của cả đời mới nhẫn nại được, huyệt thái dương phảng phất như là bởi vì vậy mà dùng sức nhảy lên.
Nhưng mà lúc này An Thúy lại nói: “Anh cộm tôi.”
“…… Tôi còn có biện pháp nào, cô dán quá gần.” Chu Dĩ Lễ quay mặt đi, có chút tự sa ngã nói. Cô cố ý.
An Thúy xấu xa nói: “Anh như vậy là không được nha, chờ một chút nữa ba mẹ anh nếu trở về bắt gặp chúng ta khiêu vũ cũng không sao, nhưng nếu thấy anh trong tình trạng này mà nói……”
Vì thế Chu Dĩ Lễ lại trừng cô.
Kết quả là lúc này cửa mở, An Thúy có thể cảm nhận được anh sợ tới mức run lên một chút, bàn tay nắm eo cô siết rất chặt chặt, hai người quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Chu Dĩ Văn đang đứng đơ ra tại chỗ.
Chu Dĩ Văn yên lặng nhìn anh trai cùng An Thúy, sau đó che mắt lại hô to: “Em cái gì cũng không nhìn thấy!!” Sau đó xoay người chạy ra cửa.
Vẻ mặt Chu Dĩ Văn hưng phấn chạy ra cửa, gặp được Chung Vân Oái đang muốn đến nhà cậu, vì phòng ngừa chuyện tốt của lão ca bị đánh gãy, còn ngăn cản người ta lại.
Chung Vân Oái nhìn chằm chằm chiếc siêu xe màu đỏ ngừng ở cửa, hỏi Chu Dĩ Văn: “Trong nhà có khách sao?”
“Không sai.”
“Ai vậy?”
“Bạn học của anh trai tôi. Không phải, chuyện này thì có liên quan gì đến cô?” Chu Dĩ Văn một chút cũng không khách khí, cậu không thích Nhan Yên mà cũng không thích Chung Vân Oái, thật vất vả rốt cuộc anh trai mình cũng gỡ xuống cái kính lọc dày khui, thích một người chân chính tốt, cậu sẽ không cho phép Chung Vân Oái phá hư đâu.
Chung Vân Oái cảm thấy không vui khi Chu Dĩ Văn không khách khí với mình, cô ả ở trường học là người tương đối được nam sinh hoan nghênh, cũng coi như là mỹ nữ, cho rằng hẳn là bởi vì dung mạo nên được ưu đãi, Chu Dĩ Văn không khách khí khiến cô ả cảm nhận được mị lực của mình có chút bị hao tổn. Đứa nhóc này là học sinh trung học, e rằng là chưa thông suốt. Nên cô ta chỉ có thể tự an ủi mình.
Sau đó xoay người rời đi. Suy cho cùng, chỉ là bạn học thì cũng không sao, trường anh học là đại học quý tộc, có bạn học có tiền thì rất bình thường, đối thủ của cô ta là Nhan Yên, bởi vì Chu Dĩ Lễ thích Nhan Yên. Cái người Nhan Yên này còn có chút tài năng, một bên đoạt Âu Dương Thần của Diệp Cẩm, một bên còn có thể treo Chu Dĩ Lễ, chuyện này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của cô ả, cô ả nếu có thể đánh bại cô ta, thì cảm giác sẽ rất sảng khoái.
Đuổi chung Vân Oái đi, Chu Dĩ Văn lắc lư ở bên ngoài, thuận tiện canh chừng giúp anh trai cậu, chờ sau khi An Thúy lái xe rời đi, mới hưng phấn chạy về nhà.
“Lão ca! Thành thật khai báo, anh có phải là đang cùng chị Diệp Cẩm yêu đương phải không?” Điên cuồng gõ cửa phòng ngủ Chu Dĩ Lễ.
Chu Dĩ Lễ một hồi lâu mới mở cửa, tóc cùng quần áo có chút ướt, lướt qua hắn đi xuống lầu, “Không có.”
“Không có?? Cái này còn có thể không có!” Chu Dĩ Văn theo ở phía sau, “Anh tưởng em ngốc chắc! Em nói anh này, nếu anh cùng Diệp Cẩm tỷ tỷ kết giao thì em tán đồng hai tay hai chân, chị ấy tốt hơn Nhan Yên nhiều, lớn lên còn đẹp như vậy, người còn tốt nữa, ơn giúp đỡ nhà chúng ta lớn như vậy, anh lấy thân báo đáp cũng không quá……”
“Đừng nói nhảm.”
“Sao có thể là nói nhảm? Hai người vừa mới còn ôm nhau khiêu vũ đấy! Cọ xát cọ xát……”
Chu Dĩ Lễ dừng bước chân, quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Chu Dĩ Văn nghẹn lại, làm ra động tác kéo khóa miệng, xoay đầu chạy về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn có Chu Dĩ Lễ, anh đứng tại chỗ phát ngốc trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi, uống hết một ly nước sôi để nguội, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào dạ dày, phảng phất cũng áp xuống hơi chút tâm tình đang sôi trào.
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
Mà bên kia, ở trường học.
Âu Dương Thần ở trên hành lang “ngẫu nhiên gặp được” Nhan Yên bị khi dễ, anh ta từ toilet ra, liền nhìn thấy Nhan Yên bị đẩy ngã trên mặt đất, có mấy chiếc lông vũ của lễ phục xinh đẹp trên người rơi ra, giống như bồ công anh bạch bạch rơi đầy đất.
Người khi dễ chính là người trước kia giúp đỡ Diệp Cẩm khi dễ cô ta, tiểu tuỳ tùng của Diệp Cẩm.
“Thật là không biết xấu hổ, đã chia tay với Âu Dương thiếu gia, còn không biết xấu hổ mặc lễ phục anh ấy đưa, cũng không nhìn xem loại người như cô có thể mặc sao?”
“Còn dám mắng chúng ta, nói chúng ta là sâu mọt của xã hội, nhà của chúng ta mỗi năm nộp thuế bao nhiêu cô có biết không?”
Nhan Yên dùng ánh mắt quật cường không chịu thua trừng mắt các cô, yên lặng từ trên mặt đất đứng lên, sau đó lại bị đẩy ngã.
“Đừng tưởng rằng Diệp Cẩm buông tha cô, liền……”
“Đủ rồi!” Âu Dương Thần chung quy là nhịn không được lên tiếng ngăn các cô lại, tuy rằng Nhan Yên hung hăng mà làm ảnh ta tổn thương, nhưng trong lòng anh ta suy cho cùng thì vẫn còn yêu cô ta, cho nên không thể chịu được khi bắt gặp người khác ngay trước mặt mình khi dễ cô ta.
Âu Dương Thần đuổi mấy nữ sinh kia đi, sau đó cũng muốn đi, kết quả lại nghe được thanh âm Nhan Yên hút khí, theo bản năng quay đầu, thì nhìn thấy cô ta đang cong người ấn mắt cá chân, vẻ mặt rất đau đớn.
Nội tâm anh ta giãy giụa một hồi lâu, chung quy là vẫn trầm khuôn mặt đi qua bế cô ta lên.
Nhan Yên được Âu Dương Thần một đường ôm lên xe anh ta, muốn nói trong lòng hoàn toàn không có xúc động là không có khả năng, thời điểm bọn họ yêu đương Âu Dương Thần thật sự rất yêu cô ta, một bộ có thể vì cô ta mà từ bỏ hết thảy, thời điểm mới vừa kết hôn cũng rất tốt, nhưng mà vì sao lúc sau lại muốn ngoại tình chứ? Tưởng tượng đến chuyện về sau anh ta sẽ ngoại tình, cô ta liền cảm thấy ghê tởm, trong lòng một chút xúc động cũng không có, cảm thấy vẫn là Chu Dĩ Lễ tương đối tốt hơn.
Bởi vì Âu Dương Thần một đường ôm Nhan Yên rời đi, ngày hôm sau trường học liền đồn đãi Âu Dương Thần và Nhan Yên đã hòa hảo, bất luận là nam sinh hay là nữ sinh đều nghĩ trăm lần cũng không ra, Nhan Yên rốt cuộc là có chỗ nào tốt? Cô ta có phải đã hạ cổ Âu Dương Thần hay không? Thái độ Âu Dương Thần đối với Nhan Yên còn không phải là thái độ trước kia Diệp Cẩm đối với Âu Dương Thần sao? Ngược anh ta trăm ngàn lần, ngay cả khi cô ta là mối tình đầu…… À, cô ta xác thật là mối tình đầu của Âu Dương Thần.
Chuyện này đối với đám hảo huynh đệ của Âu Dương Thần thì có chút hỏng mất.
“Không phải chứ? Không phải là đã hoàn toàn kết thúc rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên nhấc lên quan hệ?” Vân Triệt bảo trì không nổi gương mặt cười tủm tỉm của hắn ta.
“A Thần, hai người các cậu đang làm gì vậy?” Một người khác cũng nói.
Bọn họ vốn dĩ không có nhiều ý kiến lắm đối với Nhan Yên, Âu Dương Thần thích thì thích, nhưng mà khoảng thời gian trước cô ta đột nhiên tuyệt tình trở mặt, còn nháo đến khó coi như vậy, khiến bọn họ càng chán ghét cô ta thêm, Âu Dương Thần muốn cùng cô ta hòa hảo, bọn họ cũng không có khả năng lại giống như lúc trước yêu ai thì yêu cả đường đi như vậy.
“Cái gì mà làm gì? Tôi không có hòa hảo với cô ấy.”
“Không được, tôi phải đi tìm Diệp Cẩm.”
Âu Dương Thần thế nhưng thật sự có loại cảm giác mạc danh chột dạ, lập tức rống lên: “Cậu có tật xấu gì vậy, tìm Diệp Cẩm làm gì?”
“Đương nhiên là tìm cô ấy đánh tỉnh cậu!” Bọn họ đều biết chuyện An Thúy đã cứu Âu Dương Thần một lần còn thuận tiện ẩu đả anh ta một lần nữa.
Nói tìm An Thúy, là thật sự đi tìm An Thúy, động tác nhất trí chen vào phòng nghỉ của Thúy, An Thúy cũng không biết bản thân khi nào lại quen thuộc với bọn họ như vậy nữa.
Thời điểm Chu Dĩ Lễ tới phòng nghỉ tìm An Thúy, liền nhìn thấy trong phòng một người hai người ba người bốn người đàn ông, anh sửng sốt một chút, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Âu Dương Thần, xoay người rời đi.
Hôm nay tâm tình của anh thật sự không tốt, thời điểm buổi tối 8-9 giờ nhận được điện thoại của Nhan Yên, nói với anh là cô ta uống chút rượu, bị người xa lạ đưa tới khách sạn, bảo anh đi cứu cô ta, không cần báo nguy, bởi vì không muốn bởi vậy mà vào cục cảnh sát còn bị cha mẹ biết.
Tình cảm nhiều năm, cũng đủ để anh đi cứu cô ta, hơn nữa còn băn khoăn đến thanh danh của cô ta.
Chu Dĩ Lễ chạy tới phòng khách sạn mà Nhan Yên nói, kết quả là sau khi cửa mở chỉ thấy Nhan Yên.
Nhan Yên uống không ít rượu, quần áo bất chỉnh, không bằng là nói không có mặc quần áo. Cả người cô ta giống như mì sợi quấn lên trên người Chu Dĩ Lễ, thẳng thắn câu dẫn. Đây là biện pháp cuối cùng mà cô ta có thể nghĩ đến, loại tính cách này của Chu Dĩ Lễ, nếu cùng cô ta lên giường nhất định sẽ phụ trách, ngay cả trong lòng anh có chút cảm tình với An Thúy, thì cũng sẽ vì như vậy mà hết hy vọng, chuyên tâm đối tốt với một mình cô ta.
Nhan Yên đây là đi đến tuyệt cảnh hấp hối giãy giụa, cô ta muốn cho Chu Dĩ Lễ ăn xuân dược, nhưng trên thế giới này không có cái loại xuân dược thần kỳ này, muốn cho anh uống thuốc mê, thì Chu Dĩ Lễ cũng phải ngốc tử nên sẽ không uống đồ uống ở trong phòng khách sạn mà cô ta đưa cho, nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng không còn có biện pháp nào, chỉ có thể như vậy. Nam nhân muốn cưỡng bách nữ nhân phát sinh quan hệ đơn giản như vậy, nhưng nữ nhân muốn cưỡng bách nam nhân sao lại khó thế chứ!
Nhưng mà Chu Dĩ Lễ vốn dĩ cũng không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi của, không nói đến lúc này trong lòng anh có tình cảm khác với An Thúy, ngay cả có thật sự còn thích cô ta, thì cũng không có khả năng động tay động chân với cô ta. Anh còn cảm thấy rất tức giận, không biết Nhan Yên rốt cuộc là bị như thế nào, cô ta đã là một bộ anh hoàn toàn không quen biết.
Lúc này cửa bị gõ đến bang bang, đánh gãy Nhan Yên càn quấy, chính là Chung Vân Oái nhìn thấy bộ dáng Chu Dĩ Lễ vội vã mà trộm theo đuôi.
Chuyện này không chỉ không thành, mà còn bị Chung Vân Oái chê cười. Sau khi Chu Dĩ Lễ rời đi, Nhan Yên khóc lớn, sau đó gọi điện thoại cho Âu Dương Thần.
……
Ngày hôm sau, toàn trường đều biết Âu Dương Thần và Nhan Yên thật sự hòa hảo.
___________
28/08/2021.
ತ_ʖತ
Bình luận facebook