Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
()..,
Trong ký túc xá có 6 tầng, không có thang máy. Chân Minh Châu ở 509, lúc cô xách cặp hộp coem chạy đến tầng năm, đã quá một chút.
Cửa ký túc xá khóa trong, cô gõ hai tiếng gọi: “Vương Viện?”
Phòng 509 có 6 nữ sinh. Trong đó Nhiêu Lệ và Trần Anh là lớp 10-8, còn lại là cùng lớp cô, có Tống Tương Tương, Nhạc Linh San và Vương Viện. Tống Tương Tương và cô ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Nhạc Linh San hàng ngày ít nói, hầu như lúc nào cũng dậy sớm một mình, cũng không thu hút. Vương Viện là bí thư đoàn lớp 10-8 bọn họ, tính tình hòa đồng thành tích cũng tốt, tiếng cửa vang lên.
“Kẽo kẹt ——”
Một tiếng vang nhỏ, Vương Viện mở cửa ra.
“Mình đây. ” Chân Minh Châu cười với cô ấy một tiếng, đi vài ký túc xá.
Ký túc xá rất yên tĩnh, Vương Viện chắc là chưa ngủ, trên bàn còn vó mấy bài thi, Tống Tương Tương và Nhạc Linh San đều đang ngủ, Trần Ang lớp 10-8 không ở đây, Nhiêu Lệ ngồi nghe nhạc trên giường
Chân Minh Châu nhìn Nhiêu Lệ một cái.
Nhiêu Lệ là cô gái có thành tích không tồi, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt lớn bằng bàn tay yếu đuối đáng yêu, rất nhiều nam sinh thích cô. Cuối tuần, Từ Mộng Trạch tặng cô ấy điện thoại sửa màu đỏ sữa, hai người trước mắt đang là bạn.
Nhưng mà, Từ Mộng Trạch từ cấp hai đã theo đuổi nữ sinh, đuổi lại không sao thân được, trước đây anh có năm đến sáu người bạn gái lâu nhất chưa qua hai tháng. Lý Thành Công dùng mấy chữ hình dung anh: “Đê tiện đê tiện."
Đối với việc này, Chân Minh Châu cũng rất buồn bực.
Nói anh háo sắc, cô chưa bao giờ thấy Từ Mộng Trạch thân mật với nữ sinh nào, ôm một cái cũng không có, hứng thú với anh như món quà nhỏ đưa đến hàng ngày, nhưng không có trả lời. Sau đó cô nghĩ, cô cảm thấy có lẽ là anh chán.
Đến nỗi những người bạn gái của anh, phần lớn giống như Nhiêu Lệ, bất hòa với cô.
Tùy ý nghĩ lại, Chân Minh Châu đem hộp cơm đặt lên bàn cho Tống Tương Tương, nhỏ giọng họi: “Sóng Lớn, ăn cơm.”
Tống Tương Tương xoay người, vẻ mặt khốn đốn: “Mấy giờ rồi?"
“1 giờ rưỡi rồi.”
“A.” Tống Tương Tương ngồi dậy từ trên giường, cầm tóc vẻ mặt bực bội nói, “Đau chết mất, cậu nói xem tại sao con gái lại có cái dì cả này?” Đây là vấn đề không thể giải thích, cô ấy cũng không muốn Chân Minh Châu trả lời, đứng dậy xuống giường.
Ga giường trong ký túc xá đều là màu xanh nhạt, mỗi người một bộ, một bộ chỉ có 1m2, ngủ vừa vặn. Mở tủ sách và ngăn kéo tủ quần áo ra, lấy đồ vật hàng ngày xuống. Tống Tương Tương xuống dưới, cúi đầu xỏ giày nghe thấy tiếng giống như suy nghĩ của Chân Minh Châu: “Cậu nói xem học sinh lớp 12 có phải hầu hết đều ở trọ trong trường hay không?”
Tống Tương Tương ừ một tiếng: “Theo lý luận là như vậy.”
Lớp 12 việc học rất quan tiết tự học buổi tối đều kéo dài thêm hơn nửa tiếng, đấn gần 10 giờ mới tan học, vì thế để suy xét an toàn cho việc học tập, học sinh sẽ chọn trọ ở trường, cuối tuần về nghỉ một chút nhân tiện lấy thêm đồ và quần áo.
Mùi xương sườn đập vào mũi, Tống Tương Tương lấy thìa múc canh, nghiêng đầu liếc mắt một cái, chần chờ hỏi: “Cậu không phải thật sự muốn vậy chứ?”
Chân Minh Châu cười nhạo: “Theo đuổi Trình Nghiên Ninh sao?”
“Ừ."
“À, mình chuẩn bị trọ ở trường.”
“Hự ——”
Tống Tương Tương khó khăn nuốt một ngụm canh xuống, hỏi cô: “Trọ ở trường? Cậu không nhầm chứ, điều kiện như thế cậu cũng ở?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ký túc xá bỗng dưng yên tĩnh.
Vương Viện đang tính toán liền dừng bút, Nhiêu Lệ đang xuống giường cũng dừng một chút, Nhạc Linh San đang ngủ trưa cũng bị đánh thức, nghe những lời này mở to mắt, ngốc nghếch đáo một câu: “Ký túc xá cũng tốt mà.”
Nhiêu Lệ đặt điện thoại lên bàn, cười nhạo nói: “Ký túc xá cả phòng vệ sinh cũng không có, rửa tay cũng không thể, tốt ở chỗ nào?”
Nhạc Linh San ngồi trên gường nhìn xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tốt hơn nhà mình nhiều. Mình chỉ có thể chạy ra ngoài đi Wc, Wc là đá và gỗ tùy tiện đặt vài, lúc trời mưa dột xuống, đi vào phải cầm theo ô mới được."
Nhiêu Lệ bị dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy làm cho sửng sốt, phát ra tiếng cười không rõ.
Lúc này Vương Viện đang làm bài ngẩng đầu, nhẹ thanh nói: “Điều kiện kém mà cậu có thể học tốt như vậy, đúng là không dễ dàng.”
Nhạc Linh San im một giây: “Cô giáo nói tri thức có thể thay đổi vận mệnh.”
Người trong ký túc xá không kịp phòng ngừa đón ngay một bát canh gà, sửng sốt hai giây, Tống Tương Tương quay đầu nói: “Ha, bạn Nhạc đáng yêu như vật mẹ cậu có biết không?”
“A?”
“Ha ha ha ——”
Tống Tương Tương đang cười thì tiếng điện thoại di động đáng gãy, Nhiêu Lệ cầm điện thoại sửa chữa trên bàn, thuận miệng gọi: “Alo, Từ Mộng Trạch.”
Những lời này của cô thành công làm Tống Tương Tương im miệng, hơn nữa ra hiệu mắt cho Chân Minh Châu.
“A, vậy không được rồi, chiều mình phải đi học.”
“…… Alo?”
Sau hai tiếng tút, Nhiêu Lệ lấy điện thoại bên tai ra, tự nhủ nói thầm một câu “Sao lại cắt đứt quan hệ,” lại ra ban công gọi điện thoại.
Cô ấy kéo cửa ban công ra, Tống Tương Tương lập tức cười, bĩu môi nói: “Từ Mộng Trạch cúp điện thoại rồi, chậc, không thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
Chân Minh Châu không kịp nói chuyện, điện thoại mình cũng vang lên.
Cô tùy tay nhận, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Viễn ở bên kia nói: “Không phải nói xe cậu hỏng sao? Buổi chiều mang cậu chơi, muốn không?"
“Trốn học sao?”
“Sinh học địa lý cũng không có ý nghĩa gì.”
Chân Minh Châu xì một tiếng: “Có ý cũng không thấy cậu nghiêm túc nghe bao giờ.”
“Mẹ nó.” Tần Viễn cười mắng trong điện thoại một tiếng, giọng lộ ra sung sướng nhẹ nhàng, “Đến không, chúng ta ở Thế Kỷ Mới.”
Chân Minh Châu ngước mắt nhìn Tống Tương Tương: “Chiều ở Thế Kỷ Mới, đi không?”
Tống Tương Tương chơi Kính Vũ Đoàn, là cô gái nghiện game không hơn không kém, giờ phút này một tay cầm thìa nhìn qua, lại lắc đầu: “Máu chảy thành sông, mình ở ký túc xá ngủ.”
Chân Minh Châu nghe vậy cũng không mời cô ấy nữa, trả lời điện thọi: “Được rồi, một lúc nữa mình tới.”
Cô treo điện thoại, Nhiêu Lệ vừa lúc từ ban công trở về.
Cửa lý túc xá vang lên tiếng kẽo kẹt, cô ấy cầm điênh thoại nhìn qua, đúng lúc thấy Trần Anh vào cửa, nghĩ một lúc liền mở miệng hỏi: “Trần Anh chiều cậu có đi học không?”
Trần Anh khá cai, là nữ sinh tóc ngắn gọn gàng, nghe được lời này ngốc một chút, gật đầu, lại hỏi lại: “Cậu không đi sao? Tiết đầu chính là tiết của Diệt Tuyệt Lý.”
Giáo viên lớp 10-7 và lớp 10-8 hầu như giống nhau, Diệt Tuyệt Lý tên thật là Lý Hiểu Diễm, giáo viện dạy toán, có là là đến thời mãn kinh, tính tình rất kém, cực kỳ nghiêm khắc, học sinh truyền một cái tên như vậy. Tiết đó Chân Minh Châu cũng không dám quấy, không phải là sợ, đơn giản là giáo viên này rất thích phiền, là người lười chọc.
Trần Anh thốt ra lời này, mấy người trong ký túc xá theo bản năng nhìn qua.
Nhiêu Lệ cũng rất lo lắng, nhưng hiếm khi Từ Mộng Trạch hẹn cô một lần, giọng còn lạnh như vậy, lúc anh cúp điện thoại, làm cô cảm thấy có chút lo sợ không yên. Trong đầu hiện ra gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của nam sinh, lòng Nhiêu Lệ trầm xuống, có chút ngượng ngùng cười nói: “Ừ, Từ Mộng Trạch muốn đi chơi game, chiều không đi học, tý nữa xin lớp trưởng nghỉ dùm mình.”
Giọng của cô ấy rất lạ, Trần Anh lại mặt lộ vẻ khó xử: “Có phải không ổn lắm hay không?”
“Không sao, sao có thể xui như vậy được……”
Nhiêu Lệ dông dài một lúc, mặt Chân Minh Châu lười nghe hết, Tống Tương Tương đối diện cũng nhín vai, tỏ vẻ mình không sao cả.
Kiểu nữ sinh như Nhiêu Lệ hay nghĩ nhiều, nói một lời trong đầu còn nghĩ đến ba lời khác, đã bất hòa, lại tưởng thành bạn gái Từ Mộng Trạch thì giống như bọn cô, nhưng nếu là Từ Mộng Trạch muốn mang cô ta đi chơi, vậy cô cũng không có ý kiến gì.
Nghĩ như vậy, Chân Minh Châu kéo ngăn tủ ta, chuẩn bị thay quần áo.
Trong ký túc xá có 6 tầng, không có thang máy. Chân Minh Châu ở 509, lúc cô xách cặp hộp coem chạy đến tầng năm, đã quá một chút.
Cửa ký túc xá khóa trong, cô gõ hai tiếng gọi: “Vương Viện?”
Phòng 509 có 6 nữ sinh. Trong đó Nhiêu Lệ và Trần Anh là lớp 10-8, còn lại là cùng lớp cô, có Tống Tương Tương, Nhạc Linh San và Vương Viện. Tống Tương Tương và cô ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Nhạc Linh San hàng ngày ít nói, hầu như lúc nào cũng dậy sớm một mình, cũng không thu hút. Vương Viện là bí thư đoàn lớp 10-8 bọn họ, tính tình hòa đồng thành tích cũng tốt, tiếng cửa vang lên.
“Kẽo kẹt ——”
Một tiếng vang nhỏ, Vương Viện mở cửa ra.
“Mình đây. ” Chân Minh Châu cười với cô ấy một tiếng, đi vài ký túc xá.
Ký túc xá rất yên tĩnh, Vương Viện chắc là chưa ngủ, trên bàn còn vó mấy bài thi, Tống Tương Tương và Nhạc Linh San đều đang ngủ, Trần Ang lớp 10-8 không ở đây, Nhiêu Lệ ngồi nghe nhạc trên giường
Chân Minh Châu nhìn Nhiêu Lệ một cái.
Nhiêu Lệ là cô gái có thành tích không tồi, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt lớn bằng bàn tay yếu đuối đáng yêu, rất nhiều nam sinh thích cô. Cuối tuần, Từ Mộng Trạch tặng cô ấy điện thoại sửa màu đỏ sữa, hai người trước mắt đang là bạn.
Nhưng mà, Từ Mộng Trạch từ cấp hai đã theo đuổi nữ sinh, đuổi lại không sao thân được, trước đây anh có năm đến sáu người bạn gái lâu nhất chưa qua hai tháng. Lý Thành Công dùng mấy chữ hình dung anh: “Đê tiện đê tiện."
Đối với việc này, Chân Minh Châu cũng rất buồn bực.
Nói anh háo sắc, cô chưa bao giờ thấy Từ Mộng Trạch thân mật với nữ sinh nào, ôm một cái cũng không có, hứng thú với anh như món quà nhỏ đưa đến hàng ngày, nhưng không có trả lời. Sau đó cô nghĩ, cô cảm thấy có lẽ là anh chán.
Đến nỗi những người bạn gái của anh, phần lớn giống như Nhiêu Lệ, bất hòa với cô.
Tùy ý nghĩ lại, Chân Minh Châu đem hộp cơm đặt lên bàn cho Tống Tương Tương, nhỏ giọng họi: “Sóng Lớn, ăn cơm.”
Tống Tương Tương xoay người, vẻ mặt khốn đốn: “Mấy giờ rồi?"
“1 giờ rưỡi rồi.”
“A.” Tống Tương Tương ngồi dậy từ trên giường, cầm tóc vẻ mặt bực bội nói, “Đau chết mất, cậu nói xem tại sao con gái lại có cái dì cả này?” Đây là vấn đề không thể giải thích, cô ấy cũng không muốn Chân Minh Châu trả lời, đứng dậy xuống giường.
Ga giường trong ký túc xá đều là màu xanh nhạt, mỗi người một bộ, một bộ chỉ có 1m2, ngủ vừa vặn. Mở tủ sách và ngăn kéo tủ quần áo ra, lấy đồ vật hàng ngày xuống. Tống Tương Tương xuống dưới, cúi đầu xỏ giày nghe thấy tiếng giống như suy nghĩ của Chân Minh Châu: “Cậu nói xem học sinh lớp 12 có phải hầu hết đều ở trọ trong trường hay không?”
Tống Tương Tương ừ một tiếng: “Theo lý luận là như vậy.”
Lớp 12 việc học rất quan tiết tự học buổi tối đều kéo dài thêm hơn nửa tiếng, đấn gần 10 giờ mới tan học, vì thế để suy xét an toàn cho việc học tập, học sinh sẽ chọn trọ ở trường, cuối tuần về nghỉ một chút nhân tiện lấy thêm đồ và quần áo.
Mùi xương sườn đập vào mũi, Tống Tương Tương lấy thìa múc canh, nghiêng đầu liếc mắt một cái, chần chờ hỏi: “Cậu không phải thật sự muốn vậy chứ?”
Chân Minh Châu cười nhạo: “Theo đuổi Trình Nghiên Ninh sao?”
“Ừ."
“À, mình chuẩn bị trọ ở trường.”
“Hự ——”
Tống Tương Tương khó khăn nuốt một ngụm canh xuống, hỏi cô: “Trọ ở trường? Cậu không nhầm chứ, điều kiện như thế cậu cũng ở?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ký túc xá bỗng dưng yên tĩnh.
Vương Viện đang tính toán liền dừng bút, Nhiêu Lệ đang xuống giường cũng dừng một chút, Nhạc Linh San đang ngủ trưa cũng bị đánh thức, nghe những lời này mở to mắt, ngốc nghếch đáo một câu: “Ký túc xá cũng tốt mà.”
Nhiêu Lệ đặt điện thoại lên bàn, cười nhạo nói: “Ký túc xá cả phòng vệ sinh cũng không có, rửa tay cũng không thể, tốt ở chỗ nào?”
Nhạc Linh San ngồi trên gường nhìn xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tốt hơn nhà mình nhiều. Mình chỉ có thể chạy ra ngoài đi Wc, Wc là đá và gỗ tùy tiện đặt vài, lúc trời mưa dột xuống, đi vào phải cầm theo ô mới được."
Nhiêu Lệ bị dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy làm cho sửng sốt, phát ra tiếng cười không rõ.
Lúc này Vương Viện đang làm bài ngẩng đầu, nhẹ thanh nói: “Điều kiện kém mà cậu có thể học tốt như vậy, đúng là không dễ dàng.”
Nhạc Linh San im một giây: “Cô giáo nói tri thức có thể thay đổi vận mệnh.”
Người trong ký túc xá không kịp phòng ngừa đón ngay một bát canh gà, sửng sốt hai giây, Tống Tương Tương quay đầu nói: “Ha, bạn Nhạc đáng yêu như vật mẹ cậu có biết không?”
“A?”
“Ha ha ha ——”
Tống Tương Tương đang cười thì tiếng điện thoại di động đáng gãy, Nhiêu Lệ cầm điện thoại sửa chữa trên bàn, thuận miệng gọi: “Alo, Từ Mộng Trạch.”
Những lời này của cô thành công làm Tống Tương Tương im miệng, hơn nữa ra hiệu mắt cho Chân Minh Châu.
“A, vậy không được rồi, chiều mình phải đi học.”
“…… Alo?”
Sau hai tiếng tút, Nhiêu Lệ lấy điện thoại bên tai ra, tự nhủ nói thầm một câu “Sao lại cắt đứt quan hệ,” lại ra ban công gọi điện thoại.
Cô ấy kéo cửa ban công ra, Tống Tương Tương lập tức cười, bĩu môi nói: “Từ Mộng Trạch cúp điện thoại rồi, chậc, không thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
Chân Minh Châu không kịp nói chuyện, điện thoại mình cũng vang lên.
Cô tùy tay nhận, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Viễn ở bên kia nói: “Không phải nói xe cậu hỏng sao? Buổi chiều mang cậu chơi, muốn không?"
“Trốn học sao?”
“Sinh học địa lý cũng không có ý nghĩa gì.”
Chân Minh Châu xì một tiếng: “Có ý cũng không thấy cậu nghiêm túc nghe bao giờ.”
“Mẹ nó.” Tần Viễn cười mắng trong điện thoại một tiếng, giọng lộ ra sung sướng nhẹ nhàng, “Đến không, chúng ta ở Thế Kỷ Mới.”
Chân Minh Châu ngước mắt nhìn Tống Tương Tương: “Chiều ở Thế Kỷ Mới, đi không?”
Tống Tương Tương chơi Kính Vũ Đoàn, là cô gái nghiện game không hơn không kém, giờ phút này một tay cầm thìa nhìn qua, lại lắc đầu: “Máu chảy thành sông, mình ở ký túc xá ngủ.”
Chân Minh Châu nghe vậy cũng không mời cô ấy nữa, trả lời điện thọi: “Được rồi, một lúc nữa mình tới.”
Cô treo điện thoại, Nhiêu Lệ vừa lúc từ ban công trở về.
Cửa lý túc xá vang lên tiếng kẽo kẹt, cô ấy cầm điênh thoại nhìn qua, đúng lúc thấy Trần Anh vào cửa, nghĩ một lúc liền mở miệng hỏi: “Trần Anh chiều cậu có đi học không?”
Trần Anh khá cai, là nữ sinh tóc ngắn gọn gàng, nghe được lời này ngốc một chút, gật đầu, lại hỏi lại: “Cậu không đi sao? Tiết đầu chính là tiết của Diệt Tuyệt Lý.”
Giáo viên lớp 10-7 và lớp 10-8 hầu như giống nhau, Diệt Tuyệt Lý tên thật là Lý Hiểu Diễm, giáo viện dạy toán, có là là đến thời mãn kinh, tính tình rất kém, cực kỳ nghiêm khắc, học sinh truyền một cái tên như vậy. Tiết đó Chân Minh Châu cũng không dám quấy, không phải là sợ, đơn giản là giáo viên này rất thích phiền, là người lười chọc.
Trần Anh thốt ra lời này, mấy người trong ký túc xá theo bản năng nhìn qua.
Nhiêu Lệ cũng rất lo lắng, nhưng hiếm khi Từ Mộng Trạch hẹn cô một lần, giọng còn lạnh như vậy, lúc anh cúp điện thoại, làm cô cảm thấy có chút lo sợ không yên. Trong đầu hiện ra gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của nam sinh, lòng Nhiêu Lệ trầm xuống, có chút ngượng ngùng cười nói: “Ừ, Từ Mộng Trạch muốn đi chơi game, chiều không đi học, tý nữa xin lớp trưởng nghỉ dùm mình.”
Giọng của cô ấy rất lạ, Trần Anh lại mặt lộ vẻ khó xử: “Có phải không ổn lắm hay không?”
“Không sao, sao có thể xui như vậy được……”
Nhiêu Lệ dông dài một lúc, mặt Chân Minh Châu lười nghe hết, Tống Tương Tương đối diện cũng nhín vai, tỏ vẻ mình không sao cả.
Kiểu nữ sinh như Nhiêu Lệ hay nghĩ nhiều, nói một lời trong đầu còn nghĩ đến ba lời khác, đã bất hòa, lại tưởng thành bạn gái Từ Mộng Trạch thì giống như bọn cô, nhưng nếu là Từ Mộng Trạch muốn mang cô ta đi chơi, vậy cô cũng không có ý kiến gì.
Nghĩ như vậy, Chân Minh Châu kéo ngăn tủ ta, chuẩn bị thay quần áo.
Bình luận facebook