Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Chiếu hết phim.
Hai người rời khỏi rạp.
Bên ngoài sắc trời có chút tối, Phan Dịch hỏi Tống Tương Tương bên cạnh “Đói bụng không?”
Ra ngoài cả một ngày, Tống Tương Tương không dám tiếp tục ở bên ngoài, mím môi nhìn anh ta một chút, nói “Tôi phải về nhà.”
“Đúng a, trời sắp tối rồi.”Phan Dịch nhìn hoàng hôn bao phủ thành phố, hậu tri hậu giác phát hiện vậy mà mình lại cùng nữ sinh đi dạo cả ngày, còn cảm thấy chưa đủ, thật không thể tin nổi.
Thu hồi suy nghĩ anh ta cười nói “Lấy quần áo một chút, tôi đưa cậu về nhà.”
Tống Tương Tương sửng sốt, từ chối nói “Không cần đâu, cậu đi qua nhiều phiền phức, tôi ngồi xe bus về là được.”
Phan Dịch cười “Tôi lái xe của bạn, cách không xa.”
Lái xe?
Chuyện này có chút ngoài dự kiến của Tống Tương Tương, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, liền không từ chối.
Hai người cùng nhau đi lấy quần áo, đi bộ đến chỗ Phan Dịch đỗ xe.”
Phan Dịch lái một chiếc Volkswagen màu đen, đi vào dòng xe cộ cũng không gây chú ý, Tống Tương Tương ngồi ghế phụ, trên đường có chút mệt, đầu hướng sang một bên, thoáng cái liền ngủ gà ngủ gật.
Động tác này làm Phan Dịch chú ý, anh ta nhìn cô cười cười, ánh mắt nhìn xuống dưới người cô.
Dây an toàn thít chặt tạo ra một khe rãnh sâu……..
Dáng người Tống Tương Tương tốt, khi tiểu học thường xuyên làm đồng học chú ý, lúc đầu anh ta chú ý đến cô cũng vì điểm này, nhưng lúc này nhìn thấy bộ ngực cô gần trong gang tấc, trong đầu nhớ lại bộ dáng nữ sinh ngại ngùng cúi đầu cong lưng, không cảm thấy buồn cười mà lại thương tiếc.
Khi lần nữa bị dừng lại, Phan Dịch ra khỏi ghế lái, mở ghế phụ, điều chỉnh ghế dựa thấp xuống giúp Tống Tương Tương.
*
Tống Tương Tương ngủ không lâu.
Khi Phan Dịch lái xe đến tiểu khu nhà cô liền tỉnh lại.
Khi tỉnh lại phát hiện chỗ ngồi khác thường, sửng sốt một chút, ngại ngùng hỏi Phan Dịch “Cậu điều chỉnh ghế giúp tôi sao?”
“Ừm, đầu cậu đều sắp gãy.” Phan Dịch thuận miệng nói.
Trong lời nói của anh ta mang theo trêu đùa, Tống Tương Tương lại không cười nổi, thấy xe cách tiểu khu càng gần liền vội vàng nói “Cậu đừng lái về phía trước, đem xe dừng ở ven đường đi, tôi đi bộ về nhà.”
Phan Dịch nhìn cô, đem xe dừng một bên, hỏi “Sao vậy, sợ bố mẹ cậu phát hiện sao?”
Tống Tương Tương trầm mặc một chút, cắn môi “ Ân.”
Hoàn cảnh gia đình cô bình thường, đương nhiên bố mẹ cũng giống như bố mẹ gia đình bình thường khác, hy vọng con gái thành phượng hoàng, hơn nữa có điểm buồn bực chính là nhà cô và nhà An Oánh cùng tiểu khu, mẹ cô và mẹ An Oánh có quen biết, so sánh hai người, người làm con gái như cô đương nhiên không thể chịu thua kém.
Nghĩ tới đủ loại trước đây, nhất thời cảm xúc của Tống Tương Tương liền đi xuống.
Phan Dịch tắt thuốc, ngón tay cuộn tròn, điểm nhẹ vô-lăng, một hồi lâu lên tiếng hỏi “Ở cùng một chỗ với tôi có áp lực?”
Giọng điệu của cậu có chút nghiêm túc, Tống Tương Tương kinh ngạc, liền vội vàng phủ nhận “Không có.”
Phan Dịch lại cười, cầm một bàn tay cô vừa vuốt nhẹ vừa nói “Trước đây tôi suy nghĩ không chu đáo, dù sao cậu còn đang đi học, Nhất Trung là trường học trọng điểm, bài tập quan trọng hơn.”
Tống Tương Tương mím môi nhìn anh ta, không nói gì.
“Nếu không liền thôi đi.” Phan Dịch nhìn cô, cười nói.
Hai người rời khỏi rạp.
Bên ngoài sắc trời có chút tối, Phan Dịch hỏi Tống Tương Tương bên cạnh “Đói bụng không?”
Ra ngoài cả một ngày, Tống Tương Tương không dám tiếp tục ở bên ngoài, mím môi nhìn anh ta một chút, nói “Tôi phải về nhà.”
“Đúng a, trời sắp tối rồi.”Phan Dịch nhìn hoàng hôn bao phủ thành phố, hậu tri hậu giác phát hiện vậy mà mình lại cùng nữ sinh đi dạo cả ngày, còn cảm thấy chưa đủ, thật không thể tin nổi.
Thu hồi suy nghĩ anh ta cười nói “Lấy quần áo một chút, tôi đưa cậu về nhà.”
Tống Tương Tương sửng sốt, từ chối nói “Không cần đâu, cậu đi qua nhiều phiền phức, tôi ngồi xe bus về là được.”
Phan Dịch cười “Tôi lái xe của bạn, cách không xa.”
Lái xe?
Chuyện này có chút ngoài dự kiến của Tống Tương Tương, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, liền không từ chối.
Hai người cùng nhau đi lấy quần áo, đi bộ đến chỗ Phan Dịch đỗ xe.”
Phan Dịch lái một chiếc Volkswagen màu đen, đi vào dòng xe cộ cũng không gây chú ý, Tống Tương Tương ngồi ghế phụ, trên đường có chút mệt, đầu hướng sang một bên, thoáng cái liền ngủ gà ngủ gật.
Động tác này làm Phan Dịch chú ý, anh ta nhìn cô cười cười, ánh mắt nhìn xuống dưới người cô.
Dây an toàn thít chặt tạo ra một khe rãnh sâu……..
Dáng người Tống Tương Tương tốt, khi tiểu học thường xuyên làm đồng học chú ý, lúc đầu anh ta chú ý đến cô cũng vì điểm này, nhưng lúc này nhìn thấy bộ ngực cô gần trong gang tấc, trong đầu nhớ lại bộ dáng nữ sinh ngại ngùng cúi đầu cong lưng, không cảm thấy buồn cười mà lại thương tiếc.
Khi lần nữa bị dừng lại, Phan Dịch ra khỏi ghế lái, mở ghế phụ, điều chỉnh ghế dựa thấp xuống giúp Tống Tương Tương.
*
Tống Tương Tương ngủ không lâu.
Khi Phan Dịch lái xe đến tiểu khu nhà cô liền tỉnh lại.
Khi tỉnh lại phát hiện chỗ ngồi khác thường, sửng sốt một chút, ngại ngùng hỏi Phan Dịch “Cậu điều chỉnh ghế giúp tôi sao?”
“Ừm, đầu cậu đều sắp gãy.” Phan Dịch thuận miệng nói.
Trong lời nói của anh ta mang theo trêu đùa, Tống Tương Tương lại không cười nổi, thấy xe cách tiểu khu càng gần liền vội vàng nói “Cậu đừng lái về phía trước, đem xe dừng ở ven đường đi, tôi đi bộ về nhà.”
Phan Dịch nhìn cô, đem xe dừng một bên, hỏi “Sao vậy, sợ bố mẹ cậu phát hiện sao?”
Tống Tương Tương trầm mặc một chút, cắn môi “ Ân.”
Hoàn cảnh gia đình cô bình thường, đương nhiên bố mẹ cũng giống như bố mẹ gia đình bình thường khác, hy vọng con gái thành phượng hoàng, hơn nữa có điểm buồn bực chính là nhà cô và nhà An Oánh cùng tiểu khu, mẹ cô và mẹ An Oánh có quen biết, so sánh hai người, người làm con gái như cô đương nhiên không thể chịu thua kém.
Nghĩ tới đủ loại trước đây, nhất thời cảm xúc của Tống Tương Tương liền đi xuống.
Phan Dịch tắt thuốc, ngón tay cuộn tròn, điểm nhẹ vô-lăng, một hồi lâu lên tiếng hỏi “Ở cùng một chỗ với tôi có áp lực?”
Giọng điệu của cậu có chút nghiêm túc, Tống Tương Tương kinh ngạc, liền vội vàng phủ nhận “Không có.”
Phan Dịch lại cười, cầm một bàn tay cô vừa vuốt nhẹ vừa nói “Trước đây tôi suy nghĩ không chu đáo, dù sao cậu còn đang đi học, Nhất Trung là trường học trọng điểm, bài tập quan trọng hơn.”
Tống Tương Tương mím môi nhìn anh ta, không nói gì.
“Nếu không liền thôi đi.” Phan Dịch nhìn cô, cười nói.
Bình luận facebook