Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Sau khi lấy lại tinh thần, Tiết Phi nói “Đây là ngoài ý muốn, đề thi văn của mình hiếm thấy được không?”
Trình Nghiễn Ninh nga một tiếng, cười nhạo “Thi vào đại học không có ngoài ý muốn.”
“!”
Tiết Phi oán hận nhìn bóng lưng anh, đá một cước.
*
Chỗ Tần Viễn mời khách cách trường không xa.
Taxi đi hơn mười phút đã đến nơi, Tống Tương Tương chủ động trả tiền xe, mở cửa xuống xe.
Mấy năm nay An Thành phát triển rất nhanh, với những người chú ý một chút, câu lạc bộ, quán ba đều trở nên bình thường không có gì đặc biệt, quán ăn riêng lại trở thành một loại phong trào, yên lặng không tiếng động xuất hiện.
Là người thuộc lớp bình dân, Tống Tương Tuong chưa đi qua chỗ này.
Nhưng mà ngồi trên xe nghe Tần Viễn gọi điện thoại đặt chỗ, trong lòng cô cũng hiểu đôi chút, liền cảm khái.
Làm con nhà quan, thực ra Tần Viễn cũng không huênh hoang như vậy, trái lại mặc dù cậu kém cỏi, nhưng không khoe khoang bối cảnh gia đình, ngay cả cô cũng không rõ bố mẹ cậu làm cức vụ gì.
Mà cậu, hôm nay dùng mối quan hệ của bố cậu mời mọi người ăn cơm cũng coi như phá lệ một lần.
Tất cả những việc này đều vì Chân Minh Châu.
Đáng tiếc, làm bạn bè cô chỉ có thể giúp không nhiều.
Hai người này từ cấp hai đã như hình với bóng, nếu Tần Viễn muốn thổ lộ hẳn là có rất nhiều cơ hội, nhưng cậu không nói chắc là có băn khoăn và đạo lý của cậu.
Có lẽ giống như Chân Chân nói: làm không tốt một cái có lẽ cũng không thể làm cả bạn bè.
Hoặc có lẽ, còn có nguyên nhân khác…….
Tống Tương Tương miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Chân Minh Châu ở bên cạnh đụng cô một cái, quay đầu hỏi “Uy, nghĩ cái gì vậy?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Tống Tương Tương thu hồi suy nghĩ, cười hỏi.
Chân Minh Châu sờ trán mình, có chút suy nghĩ nói “Cảm thấy muốn chơi đùa,”
Cô vừa nói xong, quay đầu nói với Tần Viễn “Nếu không buổi chiều chúng ta đừng đi học, đi công viên Hưng An chơi, nghe nói bên trong có khu trò chơi, có bánh xe quay rất lớn, còn có xe ô tô điện, rất lâu không chơi rồi.”
Từ trước đến nay, Tần Viễn luôn đáp ứng yêu cầu của cô, không cần nghĩ liền nói “Được, ăn cơm xong liền đi.”
Tống Tương Tương: “……………”
Cô không nói lời nào, Lý Thành Công và Từ Mộng Trạch cũng không nói lời nào, ở cùng nhau một thời gian dài, bọn họ đã sớm quen với việc Tần công tử luôn sủng Chân Chân, ngược lại An Doanh mới gia nhập vào sửng sốt nói “Sáu người chúng ta đi sẽ bị thầy giáo phát hiện.”
Cô ấy vừa nói xong, bốn người Chân Minh Châu không hẹn mà cùng nhìn cô ấy.
Hai giây sau, Lý Thành Công xì một tiếng “Phát hiện liền phát hiện, thầy giáo có thể làm gì, mời bố mẹ? ha ha.”
Vừa nói lời này, Tần Viễn nhớ tới lần trước Chân Minh Châu chủ động yêu cầu mời cha mẹ, nhếch môi, cười nhạt nhìn cô.
Chân Minh Châu không phát hiện ra ánh mắt cậu, nhún nhún vau phụ họa Lý Thành Công, “Đúng vậy, lão tử không sợ.”
Tần Viễn tức giận vỗ đầu cô, thấy cô muốn đứng lên liền nhanh tay lẹ mắt ấn vai cô, nâng mắt nhìn An Doanh nói “Cậu có thể về trước.”
An Doanh mím môi, nhìn Tống Tương Tương.
Trong miệng mẹ Tống Tương Tương, cô ấy đều là “Con gái nhà người ta”.
Có tấm gương làm đệm lưng, Tống Tương Tương cũng không sợ, nói “Đúng vậy, cậu có thể về trước đi học.”
An Doanh cũng cười “Vậy mình đi cùng với các cậu, có chuyện gì mọi người cùng chịu.”
Cô ấy nói như vậy, mọi người cũng không có ý kiến.
“Đinh.”
Thang máy dừng lại, mấy người lần lượt đi ra ngoài.
Trình Nghiễn Ninh nga một tiếng, cười nhạo “Thi vào đại học không có ngoài ý muốn.”
“!”
Tiết Phi oán hận nhìn bóng lưng anh, đá một cước.
*
Chỗ Tần Viễn mời khách cách trường không xa.
Taxi đi hơn mười phút đã đến nơi, Tống Tương Tương chủ động trả tiền xe, mở cửa xuống xe.
Mấy năm nay An Thành phát triển rất nhanh, với những người chú ý một chút, câu lạc bộ, quán ba đều trở nên bình thường không có gì đặc biệt, quán ăn riêng lại trở thành một loại phong trào, yên lặng không tiếng động xuất hiện.
Là người thuộc lớp bình dân, Tống Tương Tuong chưa đi qua chỗ này.
Nhưng mà ngồi trên xe nghe Tần Viễn gọi điện thoại đặt chỗ, trong lòng cô cũng hiểu đôi chút, liền cảm khái.
Làm con nhà quan, thực ra Tần Viễn cũng không huênh hoang như vậy, trái lại mặc dù cậu kém cỏi, nhưng không khoe khoang bối cảnh gia đình, ngay cả cô cũng không rõ bố mẹ cậu làm cức vụ gì.
Mà cậu, hôm nay dùng mối quan hệ của bố cậu mời mọi người ăn cơm cũng coi như phá lệ một lần.
Tất cả những việc này đều vì Chân Minh Châu.
Đáng tiếc, làm bạn bè cô chỉ có thể giúp không nhiều.
Hai người này từ cấp hai đã như hình với bóng, nếu Tần Viễn muốn thổ lộ hẳn là có rất nhiều cơ hội, nhưng cậu không nói chắc là có băn khoăn và đạo lý của cậu.
Có lẽ giống như Chân Chân nói: làm không tốt một cái có lẽ cũng không thể làm cả bạn bè.
Hoặc có lẽ, còn có nguyên nhân khác…….
Tống Tương Tương miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Chân Minh Châu ở bên cạnh đụng cô một cái, quay đầu hỏi “Uy, nghĩ cái gì vậy?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Tống Tương Tương thu hồi suy nghĩ, cười hỏi.
Chân Minh Châu sờ trán mình, có chút suy nghĩ nói “Cảm thấy muốn chơi đùa,”
Cô vừa nói xong, quay đầu nói với Tần Viễn “Nếu không buổi chiều chúng ta đừng đi học, đi công viên Hưng An chơi, nghe nói bên trong có khu trò chơi, có bánh xe quay rất lớn, còn có xe ô tô điện, rất lâu không chơi rồi.”
Từ trước đến nay, Tần Viễn luôn đáp ứng yêu cầu của cô, không cần nghĩ liền nói “Được, ăn cơm xong liền đi.”
Tống Tương Tương: “……………”
Cô không nói lời nào, Lý Thành Công và Từ Mộng Trạch cũng không nói lời nào, ở cùng nhau một thời gian dài, bọn họ đã sớm quen với việc Tần công tử luôn sủng Chân Chân, ngược lại An Doanh mới gia nhập vào sửng sốt nói “Sáu người chúng ta đi sẽ bị thầy giáo phát hiện.”
Cô ấy vừa nói xong, bốn người Chân Minh Châu không hẹn mà cùng nhìn cô ấy.
Hai giây sau, Lý Thành Công xì một tiếng “Phát hiện liền phát hiện, thầy giáo có thể làm gì, mời bố mẹ? ha ha.”
Vừa nói lời này, Tần Viễn nhớ tới lần trước Chân Minh Châu chủ động yêu cầu mời cha mẹ, nhếch môi, cười nhạt nhìn cô.
Chân Minh Châu không phát hiện ra ánh mắt cậu, nhún nhún vau phụ họa Lý Thành Công, “Đúng vậy, lão tử không sợ.”
Tần Viễn tức giận vỗ đầu cô, thấy cô muốn đứng lên liền nhanh tay lẹ mắt ấn vai cô, nâng mắt nhìn An Doanh nói “Cậu có thể về trước.”
An Doanh mím môi, nhìn Tống Tương Tương.
Trong miệng mẹ Tống Tương Tương, cô ấy đều là “Con gái nhà người ta”.
Có tấm gương làm đệm lưng, Tống Tương Tương cũng không sợ, nói “Đúng vậy, cậu có thể về trước đi học.”
An Doanh cũng cười “Vậy mình đi cùng với các cậu, có chuyện gì mọi người cùng chịu.”
Cô ấy nói như vậy, mọi người cũng không có ý kiến.
“Đinh.”
Thang máy dừng lại, mấy người lần lượt đi ra ngoài.
Bình luận facebook