Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Sau khi vào mùa đông, An Thành có tuyết rơi hai lần.
Lần thứ hai tuyết rơi một tuần, khắp nơi phủ tuyết, đón lễ Giáng Sinh.
Tống Tương Tương mua một quyển sách, chọn vài cách khác nhau để dệt mấy chiếc khăn quàng cổ tặng mọi người, Tần Viễn thấy vậy liền năn nỉ Chân Minh Châu làm cho cậu một chiếc, làm quà Giáng Sinh.
Nhớ đến cậu luôn chiếu cố chăm sóc mình, Chân Minh Châu không nói hai lời liền đồng ý.
Lúc này, là tiết hóa học cuối cùng của buổi sáng.
Chuông tan học vang lên, Chân Minh Châu tiện tay từ trong ngăn bàn lấy một túi nhỏ ra, gọi “Tần Viễn.”
Tần Viễn vừa nâng mắt, một túi đồ vừa vặn bay vào trong ngực cậu.
Cúi đầu nhìn, khăn quàng cổ màu khói hiện ra, cậu kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu, thuận tiện lôi khăn quàng cổ ra, xem xong rồi nhíu mày cười nói “Tay nghề không tồi a, có phải là mua mọt cái rồi lừa mình không?”
“Lừa cái đầu cậu.” Chân Minh Châu tức giận nói xong, một quyển sách liền bay đến chỗ cậu.
Một tay Tần Viễn cầm sách, nhìn cô cười cười.
Khoảng thời gian này thời tiết lạnh chết người, trong phòng học còn không có lò sưởi, Chân Minh Châu mặc một cái áo lông cừu liền mũ màu da cam bên ngoài, trên chiếc mũ còn nhô ra một cái mỏ vịt, vô cùng đáng yêu.
Tần Viễn nhét túi vào trong ngăn bàn, quàng khăn cổ một vòng, bước đến trước mặt Lý Thành Công hỏi “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai làm người người oán trách.” Lý Thành Công nịnh hót xong, quay người chặn Nhạc Linh San đang trốn đi, cười híp mắt hỏi “Bạn học Nhạc, cậu còn chưa tặng mình quà Giáng Sinh.”
Anh ấy vừa dứt lời, Nhạc Linh San lùi lại phía sau từng bước, có chút khó xử nói “Mình còn chưa làm tốt.”
“…….A?” Lý Thành Công sửng sốt một chút, không dám tin hỏi “Cậu tự làm quà Giáng Sinh cho mình?
Nhạc Linh san quay đầu nhìn Châm Minh Châu.
Khoảng thời gian này Chân Minh Châu thường ở ký túc xá, cũng thường xuyên cho cô ấy một chút đồ có ích, sau khi tự học buổi tối còn thường xuyên kéo cô ấy và Tống Tương Tương đi ăn cơm, hơn nữa Chân Minh Châu cũng rất nhiệt tình, nhiều khi cô ấy không có biện pháp từ chối.
Thường xuyên qua lại, khi cô đề nghị cô ấy làm quà Giáng Sinh cho Lý Thành Công, cô ấy ngại ngùng từ chối.
Hơn nữa, trong những đồ cô đưa cho Nhạc Linh San, hơn nửa là của Lý Thành Công.
Đáng tiếc, lúc này không hiểu sao Chân Minh Châu lại cúi đầu, không chú ý đến ánh mánh cầu cứu của cô ấy, đương nhiên không thể giải vây cho cô ấy. Nhạc Linh San da mặt mỏng, rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói “Ân, cậu để mình đi qua trước.”
Lý Thành Công đắm chìm trong khiếp sợ, ngây ngốc dịch ra.
Anh ấy đứng tại chỗ vài giây, sau đó bổ nhào đến trước mặt Chân Minh Châu, vội vàng hỏi “Uy uy uy, bạn học Nhạc muốn tự tay làm quà Giáng Sinh cho mình?”
Chân Minh Châu nhét túi quà vào trong ngăn bàn, nga một tiếng.
Lý Thành Công không chú ý đến vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên, cười hỏi “Cái gì vậy?”
Bộ dáng kinh hỷ lại vui vẻ của anh ấy làm Chân Minh Châu hoàn hồn, gật gật đầu lại đột nhiên nói “Cậu đoán a.”
“Chân Chân.”
Lần thứ hai tuyết rơi một tuần, khắp nơi phủ tuyết, đón lễ Giáng Sinh.
Tống Tương Tương mua một quyển sách, chọn vài cách khác nhau để dệt mấy chiếc khăn quàng cổ tặng mọi người, Tần Viễn thấy vậy liền năn nỉ Chân Minh Châu làm cho cậu một chiếc, làm quà Giáng Sinh.
Nhớ đến cậu luôn chiếu cố chăm sóc mình, Chân Minh Châu không nói hai lời liền đồng ý.
Lúc này, là tiết hóa học cuối cùng của buổi sáng.
Chuông tan học vang lên, Chân Minh Châu tiện tay từ trong ngăn bàn lấy một túi nhỏ ra, gọi “Tần Viễn.”
Tần Viễn vừa nâng mắt, một túi đồ vừa vặn bay vào trong ngực cậu.
Cúi đầu nhìn, khăn quàng cổ màu khói hiện ra, cậu kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu, thuận tiện lôi khăn quàng cổ ra, xem xong rồi nhíu mày cười nói “Tay nghề không tồi a, có phải là mua mọt cái rồi lừa mình không?”
“Lừa cái đầu cậu.” Chân Minh Châu tức giận nói xong, một quyển sách liền bay đến chỗ cậu.
Một tay Tần Viễn cầm sách, nhìn cô cười cười.
Khoảng thời gian này thời tiết lạnh chết người, trong phòng học còn không có lò sưởi, Chân Minh Châu mặc một cái áo lông cừu liền mũ màu da cam bên ngoài, trên chiếc mũ còn nhô ra một cái mỏ vịt, vô cùng đáng yêu.
Tần Viễn nhét túi vào trong ngăn bàn, quàng khăn cổ một vòng, bước đến trước mặt Lý Thành Công hỏi “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai làm người người oán trách.” Lý Thành Công nịnh hót xong, quay người chặn Nhạc Linh San đang trốn đi, cười híp mắt hỏi “Bạn học Nhạc, cậu còn chưa tặng mình quà Giáng Sinh.”
Anh ấy vừa dứt lời, Nhạc Linh San lùi lại phía sau từng bước, có chút khó xử nói “Mình còn chưa làm tốt.”
“…….A?” Lý Thành Công sửng sốt một chút, không dám tin hỏi “Cậu tự làm quà Giáng Sinh cho mình?
Nhạc Linh san quay đầu nhìn Châm Minh Châu.
Khoảng thời gian này Chân Minh Châu thường ở ký túc xá, cũng thường xuyên cho cô ấy một chút đồ có ích, sau khi tự học buổi tối còn thường xuyên kéo cô ấy và Tống Tương Tương đi ăn cơm, hơn nữa Chân Minh Châu cũng rất nhiệt tình, nhiều khi cô ấy không có biện pháp từ chối.
Thường xuyên qua lại, khi cô đề nghị cô ấy làm quà Giáng Sinh cho Lý Thành Công, cô ấy ngại ngùng từ chối.
Hơn nữa, trong những đồ cô đưa cho Nhạc Linh San, hơn nửa là của Lý Thành Công.
Đáng tiếc, lúc này không hiểu sao Chân Minh Châu lại cúi đầu, không chú ý đến ánh mánh cầu cứu của cô ấy, đương nhiên không thể giải vây cho cô ấy. Nhạc Linh San da mặt mỏng, rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói “Ân, cậu để mình đi qua trước.”
Lý Thành Công đắm chìm trong khiếp sợ, ngây ngốc dịch ra.
Anh ấy đứng tại chỗ vài giây, sau đó bổ nhào đến trước mặt Chân Minh Châu, vội vàng hỏi “Uy uy uy, bạn học Nhạc muốn tự tay làm quà Giáng Sinh cho mình?”
Chân Minh Châu nhét túi quà vào trong ngăn bàn, nga một tiếng.
Lý Thành Công không chú ý đến vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên, cười hỏi “Cái gì vậy?”
Bộ dáng kinh hỷ lại vui vẻ của anh ấy làm Chân Minh Châu hoàn hồn, gật gật đầu lại đột nhiên nói “Cậu đoán a.”
“Chân Chân.”
Bình luận facebook