Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Trong ngữ điệu của cô ấy hàm chứa một tia phức tạp, Từ Mộng Trạch đang lốp bốp gõ bàn phím đều ngừng lại, thấp giọng cảnh cáo: "Biết là được rồi."
Chân Minh Châu ở An Thành Nhất Trung là không ai dám trêu chọc, Nhiêu Lệ tốt xấu gì cũng là bạn gái trên danh nghĩa của mình, Từ Mộng Trạch cũng không muốn bởi vì cô ấy mà đem phiền phức không sao nói rõ được, cho nên, trong giọng nói của anh ấy lộ ra một chút lãnh ý.
Nhiêu Lệ bị ánh mắt của anh ấy nhìn mà trong lòng giật mình, nhếch môi gật gật đầu.
*
"Loảng xoảng —— "
Truyền đến tiếng cánh cửa xếp bị đẩy lên.
Chân Minh Châu giật mình, vừa ngồi dậy liền nghe phanh một tiếng, đụng cái mắt nổi đom đóm. Lúc ngã về trong lồng ngựcTần Viễn cô mở mắt ra, gương mặt mê mang.
"Tê —— "
Tần Viễn một tay nâng trán, hít vào nói: "Xác chết vùng dậy a?"
Chân Minh Châu nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu đang kề gần, mờ mịt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Viễn xoa nhẹ trán của mình, vịn cô ngồi lại trên ghế sa pha của mình, hậm hực nói: "Cậu chỉ ngủ có một giấc cứ nhích tới nhích lui, nhìn cậu không thoải mái, mình đem cậu đầu đặt trên đùi mình, bây giờ cái chân này cũng mất cảm giác luôn, cậu ngược lại thì tốt rồi, lương tâm bị chó tha sao?"
Chân Minh Châu nhìn gương mặt dở khóc dở cười của Tống Tương Tương, nhớ tới việc bản thân mình đang lên mạng lại ngủ quên mất, quay đầu lại trông thấy Tần Viễn nhíu lông mày lại mà đấm chân, vội và trưng ra bộ mặt tươi cười, lấy lòng nói: "Coi như là mình sai coi như là mình sai, bớt giận bớt giận."
Tần Viễn liếc cô một cái, tức giận hừ một tiếng.
Chân Minh Châu tiến tới: "Đừng tức giận ài, tiểu nhân giúp ngài đấm bóp chân?"
“Cho phép đó." Tần Viễn ung dung đưa chân tới.
Chân Minh Châu a một tiếng đẩy cậu một cái, cười đến hết sức vui vẻ: "Cậu nằm mơ đi, nghĩ hay lắm."
Tần Viễn bỗng chốc bị cô đẩy lên người Từ Mộng Trạch, cậu lười nhác đứng dậy, cả người thuận thế dựa qua đấy, ngáp một cái hỏi: "Lão Từ, mấy giờ rồi?"
Từ Mộng Trạch thân thể có chút cứng đờ, thanh âm cũng giống vậy: "Sáu giờ mười lăm."
"Sáu điểm mười lăm rồi sao?" Bên trái của cậu là Nhiêu Lệ gục xuống bàn ngủ đang mơ mơ màng màng ghe được câu này, lập tức ngồi thẳng, "6 giờ 40 là tập thể dục buổi sáng a."
Từ Mộng Trạch liếc nhìn cô ấy một cái, ừm một tiếng, thuận tay tắt máy vi tính.
Anh ấy tắt máy tính nhưng lại không đứng dậy, chờ Tần Viễn một tay đỡ chân của cậu rồi từ người anh ấy đứng lên, lúc đó anh ấy mới đứng người lên, vòng qua ghế sô pha đi tới cửa.
Chân Minh Châu ở An Thành Nhất Trung là không ai dám trêu chọc, Nhiêu Lệ tốt xấu gì cũng là bạn gái trên danh nghĩa của mình, Từ Mộng Trạch cũng không muốn bởi vì cô ấy mà đem phiền phức không sao nói rõ được, cho nên, trong giọng nói của anh ấy lộ ra một chút lãnh ý.
Nhiêu Lệ bị ánh mắt của anh ấy nhìn mà trong lòng giật mình, nhếch môi gật gật đầu.
*
"Loảng xoảng —— "
Truyền đến tiếng cánh cửa xếp bị đẩy lên.
Chân Minh Châu giật mình, vừa ngồi dậy liền nghe phanh một tiếng, đụng cái mắt nổi đom đóm. Lúc ngã về trong lồng ngựcTần Viễn cô mở mắt ra, gương mặt mê mang.
"Tê —— "
Tần Viễn một tay nâng trán, hít vào nói: "Xác chết vùng dậy a?"
Chân Minh Châu nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu đang kề gần, mờ mịt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Viễn xoa nhẹ trán của mình, vịn cô ngồi lại trên ghế sa pha của mình, hậm hực nói: "Cậu chỉ ngủ có một giấc cứ nhích tới nhích lui, nhìn cậu không thoải mái, mình đem cậu đầu đặt trên đùi mình, bây giờ cái chân này cũng mất cảm giác luôn, cậu ngược lại thì tốt rồi, lương tâm bị chó tha sao?"
Chân Minh Châu nhìn gương mặt dở khóc dở cười của Tống Tương Tương, nhớ tới việc bản thân mình đang lên mạng lại ngủ quên mất, quay đầu lại trông thấy Tần Viễn nhíu lông mày lại mà đấm chân, vội và trưng ra bộ mặt tươi cười, lấy lòng nói: "Coi như là mình sai coi như là mình sai, bớt giận bớt giận."
Tần Viễn liếc cô một cái, tức giận hừ một tiếng.
Chân Minh Châu tiến tới: "Đừng tức giận ài, tiểu nhân giúp ngài đấm bóp chân?"
“Cho phép đó." Tần Viễn ung dung đưa chân tới.
Chân Minh Châu a một tiếng đẩy cậu một cái, cười đến hết sức vui vẻ: "Cậu nằm mơ đi, nghĩ hay lắm."
Tần Viễn bỗng chốc bị cô đẩy lên người Từ Mộng Trạch, cậu lười nhác đứng dậy, cả người thuận thế dựa qua đấy, ngáp một cái hỏi: "Lão Từ, mấy giờ rồi?"
Từ Mộng Trạch thân thể có chút cứng đờ, thanh âm cũng giống vậy: "Sáu giờ mười lăm."
"Sáu điểm mười lăm rồi sao?" Bên trái của cậu là Nhiêu Lệ gục xuống bàn ngủ đang mơ mơ màng màng ghe được câu này, lập tức ngồi thẳng, "6 giờ 40 là tập thể dục buổi sáng a."
Từ Mộng Trạch liếc nhìn cô ấy một cái, ừm một tiếng, thuận tay tắt máy vi tính.
Anh ấy tắt máy tính nhưng lại không đứng dậy, chờ Tần Viễn một tay đỡ chân của cậu rồi từ người anh ấy đứng lên, lúc đó anh ấy mới đứng người lên, vòng qua ghế sô pha đi tới cửa.
Bình luận facebook