Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 4: Mất khống chế
Cửu Minh hít một hơi thật sâu, thử quan sát Bách Thời có tâm hơn một chút, rốt cuộc thì cũng phát hiện Hạ Trì nói rất đúng, Bách Thời quả thật nhìn không khác gì con gái cả, đường nét khuôn mặt thanh thoát dịu dàng, nếu như đội tóc giả đàng hoàng vào, lên đồ xinh xắn đẹp đẽ, chắc chắn sẽ không ai nhận ra cậu là con trai.
Cửu Minh nói: "Tạ Duy, đưa tao lọ thuốc." Nếu suy xét theo hướng khách quan thì đây chính là phúc lợi, tuy nhiên bản năng yêu phụ nữ của Cửu Minh vẫn cần có thứ thuốc kia hỗ trợ thì mới có thể dìm xuống được vài giờ.
"Mày chơi liều luôn à?" Tạ Duy cả kinh.
Cửu Minh không nhiều lời, mở lọ thuốc đổ một mửa vào miệng, một nửa còn lại là chừa cho Bách Thời.
Bách Thời hoảng loạn tột bậc, khổ sở đứng dậy muốn chạy thoát, kết quả lại bị Hạ Trì gạt chân, cậu loạng choạng mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, suýt nữa là bị bể đầu.
Tạ Duy và Cửu Minh kéo Bách Thời đứng dậy, sau đó lôi cậu vào trong kho. Bách Thời sợ hãi cầu cứu lòng nhân từ ít ỏi của Hạ Trì: "Đừng mà, thả tôi ra. Hạ Trì, xin cậu đó, tôi không muốn, làm ơn." Cậu nhìn bóng dáng của Hạ Trì từ từ nhỏ lại, đến khi bản thân bị lôi hẳn vào trong kho, cậu mới chấp nhận sự thật "hôm nay chính là ngày tàn" của cậu.1
Hạ Trì tâm trạng phức tạp đứng lẻ loi trên tầng thượng nhìn chằm chằm vào căn nhà kho cũ kỹ ở bên cạnh. Sự rối bời đến từ thân thể quyến rũ một cách quái lạ của Bách Thời vẫn còn vương vấn trong đại não của hắn chưa thể phai nhòa.
Càng nghĩ tới người kia hắn lại càng mất khống chế, vì vậy mà nơi địa phương tối mật đặc thù mang đậm mùi vị đàn ông của hắn đang không ngừng rục rịch vì hình ảnh ướt át của Bách Thời cách đây vài phút trước.
Hà Trì bực dọc nhìn xuống đũng quần chính mình, tự mắng một câu: "Mày ngóc đầu dậy chỉ vì một thằng con trai sao? Đồ thần kinh." Sỉ nhục bản thân xong, hắn nhét tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lá cùng hộp quẹt. Dựa vào thứ này, hắn hy vọng bản thân có thể tỉnh táo lên được đôi chút.
Bên trong nhà kho, bụi bặm bủa vây, mạng nhện giăng kín, bàn ghế ngổn ngang dơ bẩn, xung quanh khắp nơi đều là những thiết bị dụng cụ đã hỏng hóc của nhà trường.
"Thả tôi ra. Cứu với!" Tạ Duy và Cửu Minh mạnh bạo mang Bách Thời ném lên bàn. Một cú va đập này khiến lưng Bách Thời như thể bị nứt ra đau điếng. Chân mày cậu nhăn lại, răng hàm cắn chặt vào nhau, đôi môi vì thế mà tạm thời ngừng kêu cứu.
Tạ Duy chế trụ hai tay Bách Thời ở hai bên đầu, cười gian manh nói: "Đừng có kêu gào nữa. Vô dụng thôi."
Nói xong, Tạ Duy lập tức đưa mắt ra hiệu cho thằng bạn bên cạnh, Cửu Minh hiểu thấu nên phối hợp cực kỳ ăn ý, không nhanh không chậm bóp lấy cằm của Bách Thời, ép cậu mở miệng ra, sau đó ác liệt trút hết lọ thuốc nghiệp chướng kia vào miệng cậu.
Bách Thời bị ép uống thuốc kích dục đến khổ tâm mà rơi nước mắt. Dòng nước mát lạnh chỉ vừa chạy ngang qua cổ họng, Bách Thời đã cảm nhận được nó đang từ từ thiêu đốt từng tế bào của cậu. Từ đầu đến chân như có hàng nghìn mũi kim đâm chọc, vừa đau vừa ngứa, lại vừa khó chịu vô cùng.
Tạ Duy cùng Cửu Minh tạm thời buông tha cho Bách Thời, phó thác khoảng thời gian này cho tác dụng của thuốc.
Bách Thời yếu ớt nằm trên bàn co ro thành một cục. Thần trí của cậu đã bay bổng lên tận không trung hết nửa phần, một nửa lý trí còn sót lại khiến kiên cường nhất quyết không cho phép bản thân đổ gục.
Bách Thời mơ màng nhìn ra cửa sổ nói thầm trong bụng: "Hạ Trì, xin cậu hãy dừng lại đi. Đừng làm vậy với tôi." Cậu hy vọng Hạ Trì ở ngoài kia sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm và xông vào đây ra lệnh cho Tạ Duy và Cửu Minh tha cho cậu.
Nhưng cho tận đến khi thứ thuốc kia gần như bao trùm hết cơ thể và tâm thức, Bách Thời mới nhận ra sợi dây hy vọng vốn dĩ đã mỏng manh đã đứt rời không thể cứu vãn.
Bách Thời hoàn toàn mất kiểm soát. Dù không muốn, nhưng sắc tình dục vọng bên trong cậu vẫn cứ mãnh liệt cuồng trào dậy sóng. Hơi thở cậu ngày càng dồn dập, cơ thể ngày một nóng rang, những nơi riêng tư cơ mật nhất trên cơ thể đồng loạt ngứa ngáy sôi trào, cậu muốn được ai đó chạm vào mình thật nhanh.
Mắt thấy Bách Thời đã có biểu hiện ngấm thuốc, tay chân đang vô thức vỗ về cơ thể chính mình, Tạ Duy liếm mép không giấu diếm được vẻ mặt tà dâm.
"Cửu Minh, tao chơi trước cho. Mày...." Tạ Duy còn chưa phân chia trước sau cho rạch ròi thì Cửu Minh đã không nhịn được mà vồ lấy Bách Thời trước. Tạ Duy chỉ có thể chửi thề: "Ôi đệch."
Cũng chẳng trách được, Cửu Minh ban nãy cũng dùng thuốc y chang Bách Thời, hiển nhiên là gấp gáp hơn người bình thường rồi.
Bậc thang tác dụng của thuốc dâng lên đến cảnh giới cao nhất, cơ thể Bách Thời bắt đầu vặn vẹo khoa trương gợi tình, ánh mắt mơ hồ, cánh tay vô thức ôm lấy cổ của Cửu Minh, mặc cho Cửu Minh vồn vã gặm gò má và cắn xương quai xanh của cậu,
Tạ Duy nhìn cảnh tượng kích thích trước mắt mà nội tâm không thể bình tĩnh chờ đợi được, lập tức tiến lên gia nhập cuộc chơi. Trước khi bắt đầu, Tạ Duy lấy điện thoại di động ra đặt trên cửa sổ, toàn bộ cuộc vui này tất thảy đều được ghi lại.
Lúc này, Hạ Trì ở bên ngoài đã hút hết năm điếu thuốc, cảm giác bồn chồn vẫn chưa thuyên giảm được bao nhiêu. Sự loay hoay bứt rứt này dĩ nhiên không đến từ lương tâm bị cắn rứt, mà nó chính là đến từ dục vọng cháy rực muốn nổ tung.
Tại sao hình ảnh rụt rè phòng bị nhưng quyến rũ của Bách Thời cứ nhấp nhô mãi trong đầu của hắn? Sống chung với Bách Thời mười mấy năm, hắn có bao giờ có cảm giác này đâu.
Hạ Trì bất chợt nhớ lại một câu nói của Trục Kha cách đây khá lâu khi cả hai tâm sự: "Không phải cứ là gay thì nhìn thấy đàn ông nào cũng yêu thích đâu. Mỗi người có một hình mẫu. Tôi trước đây cũng không biết mình là gay, cho đến khi gặp được tình yêu của riêng mình."
Hạ Trì càng nghĩ càng rối bời tức tối, nếu như lúc này đứng trước mắt là một bản sao yêu thích đàn ông của chính hắn, hắn thề rằng sẽ bóp cổ bản sao đó cho tới chết.
"A… a… ưm… Đừng mà, chậm lại một chút."
Chân mày Hạ Trì co rút, hiếm khi trở nên trì độn như thế này, tất thảy là vì thanh âm rên rỉ phản cảm của Bách Thời đột ngột to lớn đánh vào bên tai.
Hạ Trì cắn chặt răng, siết tay thành nắm đấm đến run rẩy, bất tri bất giác bước đến cửa nhà kho máy móc đẩy vào. Trong mắt hắn lập tức hiện ra hình ảnh thác loạn điên cuồng hoang dại của ba người ở bên trong.
Qua khe cửa, hắn thấy Bách Thời khỏa thân ngồi trên bàn dựa lưng vào lồng ngực của Tạ Duy, hai bàn tay của Tạ Duy tàn ác đùa bỡn hai điểm nhỏ trên của Bách Thời đến sưng tấy, chỉ có Cửu Minh là đứng dưới đất, hướng thẳng phân thân thô lỗ vào giữa hai chân của Bách Thời.
Cơ thể của Bách Thời rất trắng lại uyển chuyển, chiếc eo nhỏ nhắn u mê lòng người, tựa hồ Bách Thời là một viên nam châm cực lớn thu hút đường nhìn của Hạ Trì. Khóe mắt Hạ Trì đỏ lên đến ghê rợn, tơ máu hằn lên như dã quỷ xuất hồn, đáy lòng kích động.1
Tạ Duy và Cửu Minh lúc này đang thay phiên nhau hành hạ Bách Thời, đột nhiên bên ngoài xuất hiện âm thanh lạ, giống như có thứ gì đó bay rất nhanh và đập thằng vào tường. Cửu Minh đã hoàn toàn giải phóng bên trong cơ thể của Bách Thời, đồng thời công dụng của thuốc cũng đã mất hẳn, vì vậy liền nhường chỗ cho Tạ Duy, nói: "Để tao."
Cửu Minh nói: "Tạ Duy, đưa tao lọ thuốc." Nếu suy xét theo hướng khách quan thì đây chính là phúc lợi, tuy nhiên bản năng yêu phụ nữ của Cửu Minh vẫn cần có thứ thuốc kia hỗ trợ thì mới có thể dìm xuống được vài giờ.
"Mày chơi liều luôn à?" Tạ Duy cả kinh.
Cửu Minh không nhiều lời, mở lọ thuốc đổ một mửa vào miệng, một nửa còn lại là chừa cho Bách Thời.
Bách Thời hoảng loạn tột bậc, khổ sở đứng dậy muốn chạy thoát, kết quả lại bị Hạ Trì gạt chân, cậu loạng choạng mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, suýt nữa là bị bể đầu.
Tạ Duy và Cửu Minh kéo Bách Thời đứng dậy, sau đó lôi cậu vào trong kho. Bách Thời sợ hãi cầu cứu lòng nhân từ ít ỏi của Hạ Trì: "Đừng mà, thả tôi ra. Hạ Trì, xin cậu đó, tôi không muốn, làm ơn." Cậu nhìn bóng dáng của Hạ Trì từ từ nhỏ lại, đến khi bản thân bị lôi hẳn vào trong kho, cậu mới chấp nhận sự thật "hôm nay chính là ngày tàn" của cậu.1
Hạ Trì tâm trạng phức tạp đứng lẻ loi trên tầng thượng nhìn chằm chằm vào căn nhà kho cũ kỹ ở bên cạnh. Sự rối bời đến từ thân thể quyến rũ một cách quái lạ của Bách Thời vẫn còn vương vấn trong đại não của hắn chưa thể phai nhòa.
Càng nghĩ tới người kia hắn lại càng mất khống chế, vì vậy mà nơi địa phương tối mật đặc thù mang đậm mùi vị đàn ông của hắn đang không ngừng rục rịch vì hình ảnh ướt át của Bách Thời cách đây vài phút trước.
Hà Trì bực dọc nhìn xuống đũng quần chính mình, tự mắng một câu: "Mày ngóc đầu dậy chỉ vì một thằng con trai sao? Đồ thần kinh." Sỉ nhục bản thân xong, hắn nhét tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lá cùng hộp quẹt. Dựa vào thứ này, hắn hy vọng bản thân có thể tỉnh táo lên được đôi chút.
Bên trong nhà kho, bụi bặm bủa vây, mạng nhện giăng kín, bàn ghế ngổn ngang dơ bẩn, xung quanh khắp nơi đều là những thiết bị dụng cụ đã hỏng hóc của nhà trường.
"Thả tôi ra. Cứu với!" Tạ Duy và Cửu Minh mạnh bạo mang Bách Thời ném lên bàn. Một cú va đập này khiến lưng Bách Thời như thể bị nứt ra đau điếng. Chân mày cậu nhăn lại, răng hàm cắn chặt vào nhau, đôi môi vì thế mà tạm thời ngừng kêu cứu.
Tạ Duy chế trụ hai tay Bách Thời ở hai bên đầu, cười gian manh nói: "Đừng có kêu gào nữa. Vô dụng thôi."
Nói xong, Tạ Duy lập tức đưa mắt ra hiệu cho thằng bạn bên cạnh, Cửu Minh hiểu thấu nên phối hợp cực kỳ ăn ý, không nhanh không chậm bóp lấy cằm của Bách Thời, ép cậu mở miệng ra, sau đó ác liệt trút hết lọ thuốc nghiệp chướng kia vào miệng cậu.
Bách Thời bị ép uống thuốc kích dục đến khổ tâm mà rơi nước mắt. Dòng nước mát lạnh chỉ vừa chạy ngang qua cổ họng, Bách Thời đã cảm nhận được nó đang từ từ thiêu đốt từng tế bào của cậu. Từ đầu đến chân như có hàng nghìn mũi kim đâm chọc, vừa đau vừa ngứa, lại vừa khó chịu vô cùng.
Tạ Duy cùng Cửu Minh tạm thời buông tha cho Bách Thời, phó thác khoảng thời gian này cho tác dụng của thuốc.
Bách Thời yếu ớt nằm trên bàn co ro thành một cục. Thần trí của cậu đã bay bổng lên tận không trung hết nửa phần, một nửa lý trí còn sót lại khiến kiên cường nhất quyết không cho phép bản thân đổ gục.
Bách Thời mơ màng nhìn ra cửa sổ nói thầm trong bụng: "Hạ Trì, xin cậu hãy dừng lại đi. Đừng làm vậy với tôi." Cậu hy vọng Hạ Trì ở ngoài kia sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm và xông vào đây ra lệnh cho Tạ Duy và Cửu Minh tha cho cậu.
Nhưng cho tận đến khi thứ thuốc kia gần như bao trùm hết cơ thể và tâm thức, Bách Thời mới nhận ra sợi dây hy vọng vốn dĩ đã mỏng manh đã đứt rời không thể cứu vãn.
Bách Thời hoàn toàn mất kiểm soát. Dù không muốn, nhưng sắc tình dục vọng bên trong cậu vẫn cứ mãnh liệt cuồng trào dậy sóng. Hơi thở cậu ngày càng dồn dập, cơ thể ngày một nóng rang, những nơi riêng tư cơ mật nhất trên cơ thể đồng loạt ngứa ngáy sôi trào, cậu muốn được ai đó chạm vào mình thật nhanh.
Mắt thấy Bách Thời đã có biểu hiện ngấm thuốc, tay chân đang vô thức vỗ về cơ thể chính mình, Tạ Duy liếm mép không giấu diếm được vẻ mặt tà dâm.
"Cửu Minh, tao chơi trước cho. Mày...." Tạ Duy còn chưa phân chia trước sau cho rạch ròi thì Cửu Minh đã không nhịn được mà vồ lấy Bách Thời trước. Tạ Duy chỉ có thể chửi thề: "Ôi đệch."
Cũng chẳng trách được, Cửu Minh ban nãy cũng dùng thuốc y chang Bách Thời, hiển nhiên là gấp gáp hơn người bình thường rồi.
Bậc thang tác dụng của thuốc dâng lên đến cảnh giới cao nhất, cơ thể Bách Thời bắt đầu vặn vẹo khoa trương gợi tình, ánh mắt mơ hồ, cánh tay vô thức ôm lấy cổ của Cửu Minh, mặc cho Cửu Minh vồn vã gặm gò má và cắn xương quai xanh của cậu,
Tạ Duy nhìn cảnh tượng kích thích trước mắt mà nội tâm không thể bình tĩnh chờ đợi được, lập tức tiến lên gia nhập cuộc chơi. Trước khi bắt đầu, Tạ Duy lấy điện thoại di động ra đặt trên cửa sổ, toàn bộ cuộc vui này tất thảy đều được ghi lại.
Lúc này, Hạ Trì ở bên ngoài đã hút hết năm điếu thuốc, cảm giác bồn chồn vẫn chưa thuyên giảm được bao nhiêu. Sự loay hoay bứt rứt này dĩ nhiên không đến từ lương tâm bị cắn rứt, mà nó chính là đến từ dục vọng cháy rực muốn nổ tung.
Tại sao hình ảnh rụt rè phòng bị nhưng quyến rũ của Bách Thời cứ nhấp nhô mãi trong đầu của hắn? Sống chung với Bách Thời mười mấy năm, hắn có bao giờ có cảm giác này đâu.
Hạ Trì bất chợt nhớ lại một câu nói của Trục Kha cách đây khá lâu khi cả hai tâm sự: "Không phải cứ là gay thì nhìn thấy đàn ông nào cũng yêu thích đâu. Mỗi người có một hình mẫu. Tôi trước đây cũng không biết mình là gay, cho đến khi gặp được tình yêu của riêng mình."
Hạ Trì càng nghĩ càng rối bời tức tối, nếu như lúc này đứng trước mắt là một bản sao yêu thích đàn ông của chính hắn, hắn thề rằng sẽ bóp cổ bản sao đó cho tới chết.
"A… a… ưm… Đừng mà, chậm lại một chút."
Chân mày Hạ Trì co rút, hiếm khi trở nên trì độn như thế này, tất thảy là vì thanh âm rên rỉ phản cảm của Bách Thời đột ngột to lớn đánh vào bên tai.
Hạ Trì cắn chặt răng, siết tay thành nắm đấm đến run rẩy, bất tri bất giác bước đến cửa nhà kho máy móc đẩy vào. Trong mắt hắn lập tức hiện ra hình ảnh thác loạn điên cuồng hoang dại của ba người ở bên trong.
Qua khe cửa, hắn thấy Bách Thời khỏa thân ngồi trên bàn dựa lưng vào lồng ngực của Tạ Duy, hai bàn tay của Tạ Duy tàn ác đùa bỡn hai điểm nhỏ trên của Bách Thời đến sưng tấy, chỉ có Cửu Minh là đứng dưới đất, hướng thẳng phân thân thô lỗ vào giữa hai chân của Bách Thời.
Cơ thể của Bách Thời rất trắng lại uyển chuyển, chiếc eo nhỏ nhắn u mê lòng người, tựa hồ Bách Thời là một viên nam châm cực lớn thu hút đường nhìn của Hạ Trì. Khóe mắt Hạ Trì đỏ lên đến ghê rợn, tơ máu hằn lên như dã quỷ xuất hồn, đáy lòng kích động.1
Tạ Duy và Cửu Minh lúc này đang thay phiên nhau hành hạ Bách Thời, đột nhiên bên ngoài xuất hiện âm thanh lạ, giống như có thứ gì đó bay rất nhanh và đập thằng vào tường. Cửu Minh đã hoàn toàn giải phóng bên trong cơ thể của Bách Thời, đồng thời công dụng của thuốc cũng đã mất hẳn, vì vậy liền nhường chỗ cho Tạ Duy, nói: "Để tao."
Bình luận facebook