Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 94: Đánh mất nhau đến muôn đời
Hạ Trì rời khỏi căn nhà đó, nhất quyết đi tìm Bách Thời.
Chạy mãi chạy mãi, Hạ Trì cũng không biết nơi đâu mới là nơi mình cần đi đến. Cho đến khi hắn dừng xe lại, hắn mới nhận ra mình đã chạy về căn nhà mà hắn đã sống từ nhỏ, nhà của Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi.
Hạ Trì từ bên ngoài đã nhìn thấy có vài ba tên vệ sĩ đang đứng gác trước nhà, hắn lấy làm lạ, bèn dựng xe đi vào trong.
Bước vào phòng khách, nhìn thấy đâu đâu cũng là người quen, ba mẹ hắn, Lạc Doanh, Lê Học, Thế Sinh, Trục Kha và còn có cả… Bách Thời, Hạ Trì đột ngột mất kiểm soát, lao đến túm lấy cổ áo của Bách Thời kéo dậy.
Những người xung quanh chấn kinh, lập tức lôi kéo Hạ Trì tránh xa Bách Thời.
Hạ Trì quá mạnh, không ai có thể kéo nổi hắn ra, Hạ Cảnh Thâm liền ra lệnh cho mấy hai vệ sĩ ở bên ngoài vào ngăn chặn. Bách Thời ngước lại bình tĩnh bảo với nhóm vệ sĩ "Không cần đâu ạ."
Thấy Bách Thời là người trầm ổn nhất, mà cậu lại còn bảo rằng không cần sự giúp đỡ, mọi người vì thế cũng không lao vào, tất cả đứng im hồi hộp chờ đợi.
Hạ Trì vẫn túm cổ áo Bách Thời, đôi mắt hằn lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu tới đây làm gì chứ hả?"
Bách Thời nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm: "Hạ Trì, tôi từng nói rồi cậu không nhớ sao? Tôi từng nói, một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi cậu. Và ngày ấy… chính là hôm nay."
Tâm trạng Hạ Trì thay đổi mau lẹ, từ phẫn nộ sang không đành lòng. Hắn hạ tay xuống khỏi cổ áo cậu.
Bách Thời nói tiếp: "Cậu nhìn đi, tất cả mọi người đều đứng về phía tôi, tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nếu như cậu nghĩ cậu vẫn còn cơ hội để bắt tôi lại, thì cậu đã lầm rồi. Ngay cả ba mẹ cậu cũng đã biết việc làm sai trái của cậu rồi, cậu không thể nào tiếp tục sống với lý tưởng sai lầm của cậu nữa đâu."
Lệ Thi không nhịn nổi mà lên tiếng: "Hạ Trì, mẹ thật sự không hiểu, sao con phải làm đến mức này chứ? Mẹ không cấm con yêu bất kỳ ai, nhưng yêu đến mức gây ra những chuyện ô uế như vậy thì không thể chấp nhận được."
Thế Sinh cũng nói thêm vào: "Cậu có biết việc giam giữ người khác là việc làm phi pháp không? Bọn tôi vì nghĩ cho ba mẹ cậu cho nên mới không báo cảnh sát đấy, còn việc cậu đâm Trục Kha nữa, nếu cậu không phải là bạn thân của cậu ấy, cậu ấy đã đi tố cáo cậu rồi."
Hạ Trì nghe tất cả mọi người lên án hắn, hắn nhoẻn miệng cười khổ: "Vậy sao? Cảm động quá đi mất."
"Hạ Trì, kể từ gặp cậu, cuộc sống của tôi chẳng có ngày nào yên ổn cả. Kể cả những người mà tôi yêu quý cũng bị ảnh hưởng theo. Vì vậy cho nên, tôi thật tâm khẩn cầu… " Bách Thời nhấn mạnh: "Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Cả tôi và cậu, hãy cứ huyễn hoặc rằng người kia đã chết rồi đi."
Hạ Trì nhìn Bách Thời không chớp mắt, trái tim hắn sau khi nghe câu nói của Bách Thời thì liền vụn vỡ. Máu chảy khắp người cơ hồ bị ứ đọng không thể lưu thông.
Hắn thất thần đứng đó cả buổi trời.
Ngay cả Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi cũng bị dọa sợ khi thấy cảnh này, ngoài trừ lúc Hạ Trì ra đời, bọn họ chưa một lần nào thấy Hạ Trì buồn bã đến mức rơi nước mắt.
Bách Thời xoay người cúi chào Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi: "Con xin phép. Còn về chuyện cô chú đề xuất lúc nãy, con sẽ suy nghĩ." Trước khi Hạ Trì xuất hiện, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi đã cho cậu một cơ hội tốt đẹp để làm lại từ đầu bằng việc đi du học. Vì vẫn chưa có câu trả lời nên cậu đành hẹn lại sau.
Bách Thời gọi bạn bè: "Chúng ta về thôi."
Nói xong, Bách Thời lướt qua mặt Hạ Trì.
Hạ Trì không cam tâm, hắn xoay người ôm lấy Bách Thời từ phía sau, nức nở thành tiếng: "Tôi… tôi xin lỗi."
Bách Thời cảm thấy Hạ Trì thật ấu trĩ, sau bao nhiêu chuyện khốn nạn hắn làm với cậu, hắn nghĩ rằng một câu xin lỗi có thể xóa sổ tất thảy sao.
Hạ Trì siết lấy cơ thể Bách Thời chặt đến mức như muốn vò nát cậu thành tro bụi rồi cất vào túi lưu giữ bên mình. Hắn nói tiếp: "Tôi biết lời xin lỗi của tôi hoàn toàn vô giá trị với cậu lúc này, nhưng tôi không biết phải nói gì cho đúng."
Bách Thời im lặng, con ngươi kiên định không chút lay động nhìn về phía trước.
Hạ Trì thực sự không nén nổi nước mắt: "Cậu đánh tôi đi, tôi sẽ không phản kháng đâu. Cậu làm gì tôi cũng được, tôi sẽ mặc cho cậu quyết định, nhưng xin cậu, hãy ở bên cạnh tôi. Không yêu tôi cũng được, hận tôi cũng được, ghét tôi cũng tôi được, chỉ cần cậu mãi mãi ở trong tầm mắt tôi thôi."
Mấy giây trôi qua, Bách Thời chầm chậm quay lại đối mặt với Hạ Trì, sau đó, cậu không nể nang hay kiêng kỵ mà tát Hạ Trì một cái.
Lúc Hạ Trì xoay mặt trở về, Bách Thời lại tát hắn một cái nữa. Cậu nói: "Tôi đánh cậu, vì tôi thực muốn, không phải vì tôi chấp nhận yêu cầu của cậu."
Lời này, Bách Thời chính là gián tiếp nói rằng: "Dù cho tôi có đánh cậu thêm bao nhiêu cái đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ rời khỏi cậu."
Hạ Trì đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Bách Thời xa khuất, hắn có linh cảm rằng, lần này, hắn đã đánh mất Bách Thời đến trường cửu.
Chạy mãi chạy mãi, Hạ Trì cũng không biết nơi đâu mới là nơi mình cần đi đến. Cho đến khi hắn dừng xe lại, hắn mới nhận ra mình đã chạy về căn nhà mà hắn đã sống từ nhỏ, nhà của Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi.
Hạ Trì từ bên ngoài đã nhìn thấy có vài ba tên vệ sĩ đang đứng gác trước nhà, hắn lấy làm lạ, bèn dựng xe đi vào trong.
Bước vào phòng khách, nhìn thấy đâu đâu cũng là người quen, ba mẹ hắn, Lạc Doanh, Lê Học, Thế Sinh, Trục Kha và còn có cả… Bách Thời, Hạ Trì đột ngột mất kiểm soát, lao đến túm lấy cổ áo của Bách Thời kéo dậy.
Những người xung quanh chấn kinh, lập tức lôi kéo Hạ Trì tránh xa Bách Thời.
Hạ Trì quá mạnh, không ai có thể kéo nổi hắn ra, Hạ Cảnh Thâm liền ra lệnh cho mấy hai vệ sĩ ở bên ngoài vào ngăn chặn. Bách Thời ngước lại bình tĩnh bảo với nhóm vệ sĩ "Không cần đâu ạ."
Thấy Bách Thời là người trầm ổn nhất, mà cậu lại còn bảo rằng không cần sự giúp đỡ, mọi người vì thế cũng không lao vào, tất cả đứng im hồi hộp chờ đợi.
Hạ Trì vẫn túm cổ áo Bách Thời, đôi mắt hằn lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu tới đây làm gì chứ hả?"
Bách Thời nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm: "Hạ Trì, tôi từng nói rồi cậu không nhớ sao? Tôi từng nói, một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi cậu. Và ngày ấy… chính là hôm nay."
Tâm trạng Hạ Trì thay đổi mau lẹ, từ phẫn nộ sang không đành lòng. Hắn hạ tay xuống khỏi cổ áo cậu.
Bách Thời nói tiếp: "Cậu nhìn đi, tất cả mọi người đều đứng về phía tôi, tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nếu như cậu nghĩ cậu vẫn còn cơ hội để bắt tôi lại, thì cậu đã lầm rồi. Ngay cả ba mẹ cậu cũng đã biết việc làm sai trái của cậu rồi, cậu không thể nào tiếp tục sống với lý tưởng sai lầm của cậu nữa đâu."
Lệ Thi không nhịn nổi mà lên tiếng: "Hạ Trì, mẹ thật sự không hiểu, sao con phải làm đến mức này chứ? Mẹ không cấm con yêu bất kỳ ai, nhưng yêu đến mức gây ra những chuyện ô uế như vậy thì không thể chấp nhận được."
Thế Sinh cũng nói thêm vào: "Cậu có biết việc giam giữ người khác là việc làm phi pháp không? Bọn tôi vì nghĩ cho ba mẹ cậu cho nên mới không báo cảnh sát đấy, còn việc cậu đâm Trục Kha nữa, nếu cậu không phải là bạn thân của cậu ấy, cậu ấy đã đi tố cáo cậu rồi."
Hạ Trì nghe tất cả mọi người lên án hắn, hắn nhoẻn miệng cười khổ: "Vậy sao? Cảm động quá đi mất."
"Hạ Trì, kể từ gặp cậu, cuộc sống của tôi chẳng có ngày nào yên ổn cả. Kể cả những người mà tôi yêu quý cũng bị ảnh hưởng theo. Vì vậy cho nên, tôi thật tâm khẩn cầu… " Bách Thời nhấn mạnh: "Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Cả tôi và cậu, hãy cứ huyễn hoặc rằng người kia đã chết rồi đi."
Hạ Trì nhìn Bách Thời không chớp mắt, trái tim hắn sau khi nghe câu nói của Bách Thời thì liền vụn vỡ. Máu chảy khắp người cơ hồ bị ứ đọng không thể lưu thông.
Hắn thất thần đứng đó cả buổi trời.
Ngay cả Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi cũng bị dọa sợ khi thấy cảnh này, ngoài trừ lúc Hạ Trì ra đời, bọn họ chưa một lần nào thấy Hạ Trì buồn bã đến mức rơi nước mắt.
Bách Thời xoay người cúi chào Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi: "Con xin phép. Còn về chuyện cô chú đề xuất lúc nãy, con sẽ suy nghĩ." Trước khi Hạ Trì xuất hiện, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi đã cho cậu một cơ hội tốt đẹp để làm lại từ đầu bằng việc đi du học. Vì vẫn chưa có câu trả lời nên cậu đành hẹn lại sau.
Bách Thời gọi bạn bè: "Chúng ta về thôi."
Nói xong, Bách Thời lướt qua mặt Hạ Trì.
Hạ Trì không cam tâm, hắn xoay người ôm lấy Bách Thời từ phía sau, nức nở thành tiếng: "Tôi… tôi xin lỗi."
Bách Thời cảm thấy Hạ Trì thật ấu trĩ, sau bao nhiêu chuyện khốn nạn hắn làm với cậu, hắn nghĩ rằng một câu xin lỗi có thể xóa sổ tất thảy sao.
Hạ Trì siết lấy cơ thể Bách Thời chặt đến mức như muốn vò nát cậu thành tro bụi rồi cất vào túi lưu giữ bên mình. Hắn nói tiếp: "Tôi biết lời xin lỗi của tôi hoàn toàn vô giá trị với cậu lúc này, nhưng tôi không biết phải nói gì cho đúng."
Bách Thời im lặng, con ngươi kiên định không chút lay động nhìn về phía trước.
Hạ Trì thực sự không nén nổi nước mắt: "Cậu đánh tôi đi, tôi sẽ không phản kháng đâu. Cậu làm gì tôi cũng được, tôi sẽ mặc cho cậu quyết định, nhưng xin cậu, hãy ở bên cạnh tôi. Không yêu tôi cũng được, hận tôi cũng được, ghét tôi cũng tôi được, chỉ cần cậu mãi mãi ở trong tầm mắt tôi thôi."
Mấy giây trôi qua, Bách Thời chầm chậm quay lại đối mặt với Hạ Trì, sau đó, cậu không nể nang hay kiêng kỵ mà tát Hạ Trì một cái.
Lúc Hạ Trì xoay mặt trở về, Bách Thời lại tát hắn một cái nữa. Cậu nói: "Tôi đánh cậu, vì tôi thực muốn, không phải vì tôi chấp nhận yêu cầu của cậu."
Lời này, Bách Thời chính là gián tiếp nói rằng: "Dù cho tôi có đánh cậu thêm bao nhiêu cái đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ rời khỏi cậu."
Hạ Trì đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Bách Thời xa khuất, hắn có linh cảm rằng, lần này, hắn đã đánh mất Bách Thời đến trường cửu.
Bình luận facebook