Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22-23-24-25
Chương 21: Cô ơi em là bé ngoan mà !
Lưu Oánh bị Giang Văn đá đau, cả người mất thăng bằng, mà chân của Giang Văn cũng đặt ở chỗ chẳng ra làm sao.
Nên Lưu Oánh liền ngã về phía Giang Văn.
Lúc này, Giang Văn đã lấy lại được thăng bằng, thấy Lưu Oánh ngã về phía mình thì hơi sợ, chống hai cùi trỏ rồi lùi về sau, nhưng phía sau là vách tường, anh không lùi đi đâu được nữa.
Lưu Oánh khi ấy không còn quan tâm đến Giang Văn nữa, phát đá kia tuy không nặng nhưng chỗ bị đá thì hơi sai sai.
Lưu Oánh đau đớn nên không để ý đến gì khác, hai tay quơ đại vào nơi nào đó.
“Bụp” một tiếng, hai người cuối cùng vẫn chạm vào nhau.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, vì nơi mà đầu Lưu Oánh đụng vào chính là chỗ quý giá mà yếu ớt nhất trên cơ thể anh.
Mà Lưu Oánh cũng sợ hãi trước cảnh tượng này, cảm thấy đầu mình có gì đó mềm mềm mà cứng cứng, rất khó tả, mà cả một mùi vị là lạ nữa, tuy nó lạ nhưng lại làm cô hơi mê mẩn.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, hai tay Lưu Oánh chống lên hai chân của Giang Văn, ngẩng đầu nhìn.
Mà Giang Văn đã đau đến phát khóc, hai tay vội vàng che lấy nơi kia.
Giang Văn không buồn nhìn xuống, nên hai tay cũng ôm lấy đầu của Lưu Oánh luôn.
Sau đó anh mới nhịn đau nhìn xuống, cái đệch, thôi xong rồi, phụ nữ ai cũng là dã thú biến hình à? Thế này thì ai mà chịu nổi.
Hai người đều ngẩn ra, vẻ mặt kỳ quái. Giang Văn thì là kiểu nhịn đau, cắn chặt răng, cổ rướn ra.
Còn Lưu Oánh cũng đau đớn, lúc này cô đang quỳ dưới đất, hai tay ôm lấy bắp đùi Giang Văn, đầu thì bị hai tay của Giang Văn ôm lấy.
Chính vào lúc này, chiếc cửa vốn đang đóng bị đá cái “rầm”.
Giang Văn đã không quan tâm người tới là ai nữa rồi, mà anh cũng không phản ứng kịp. Lưu Oánh cũng vậy, bị Giang Văn ôm chặt lấy đầu, làm sao quay ra nhìn xem là ai đến được chứ.
“Chị, hai người, hai người đang làm gì đấy?”, người đến là Lưu Bân, khi thấy cảnh tượng bên trong, Lưu Bân cũng sốc.
Tư thế này của hai người cũng, cũng quá là, không đẹp mắt đi.
Nữ thì quỳ trước người nam, hai tay ôm lấy đùi người nam, eo còn hơi con cong, mà biểu cảm của người nam lại khiến anh ta nghĩ đến một cảnh rất không trong sáng.
Quan trọng nhất nhất nhất là hai tay của người nam còn ôm lấy đầu của người nữ, tư thế này rõ ràng là ấn vào hướng nào đó.
Giang Văn bị tiếng “chị” làm cho tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu nhìn, là Lưu Bân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Lưu Bân thì cũng nhìn xuống.
Giang Văn hốt hoảng, sao lại thế này? Anh xong đời mất thôi.
Giang Văn vội vàng thả tay ra khỏi đầu Lưu Oánh, định lùi về sau.
Lưu Oánh vốn đang giằng co với tay của Giang Văn, khi anh thả hai tay ra thì đầu của cô ấy liền rơi xuống nơi nào đó theo quán tính.
Tay của anh cách đó không xa, nhìn thấy vậy, anh lại lấy tay che hạ bộ theo phản xạ, sau đó đầu của Lưu Oánh liền chạm vào tay anh.
Giang Văn thấy anh sắp xong đời rồi, đây gọi là gì nhỉ? Trêu chọc giáo viên à?
Lúc này Lưu Bân mới phản ứng lại, im lặng sầm mặt nhìn Giang Văn, nhưng ánh mắt lại phát ra sát khí làm Giang Văn lạnh người. Anh mặc kệ cơn đau, vội vàng đẩy đầu Lưu Oánh ra, sau đó đứng dậy, lúng túng nhìn Lưu Bân. Chỉ dựa vào một tiếng “chị” kia là anh đã biết Lưu Bân với Lưu Oánh là chị em rồi.
Lưu Oánh đã tỉnh táo lại từ lúc đầu mình đập vào mu bàn tay của Giang Văn rồi.
Sau khi Giang Văn đứng dậy, Lưu Oánh cũng đứng lên theo, cô ấy dĩ nhiên biết là em trai mình đến, nhưng lại không biết nói sao, chỉ quay ra lườm Giang Văn một cái rồi mới xoa đầu gối đang đau của mình rồi bước nhanh ra ngoài.
Lưu Bân thấy Lưu Oánh đi ra ngoài, liền cầm cây chổi ở cạnh cửa lên, hung dữ đóng cửa lại rồi từ từ đi về phía Giang Văn.
Giang Văn lúc này giống như một chú chim nhỏ run rẩy, thấy Lưu Bân tiến tới, anh lại lùi về sau theo phản xạ.
Lưu Oánh đi được một quãng thì nghe thấy giọng của Lưu Bân: “Giỏi lắm, cái đồ khốn nạn này, đồ lưu manh, cậu dám động vào chị gái tôi, tôi sẽ đánh chết cậu”, rồi sau đó là tiếng bịch bịch vang lên không dứt.
Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, khiến cho Lưu Oánh thấy không nỡ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, mặt cô ấy liền đỏ lên, suy nghĩ một lúc rồi quyết định xoay người rời đi.
Giang Văn bám vào cửa sổ, thấy Lưu Oánh đã đi ra khỏi cửa ký túc xá liền xua tay với Lưu Bân.
Lưu Bân đang ôm một cái gối to, còn chổi thì đánh vào cái gối, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn.
Hóa ra là hai người kết hợp diễn trò. Lúc này cả hai nhìn nhau cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Giang Văn đã trở về như cũ, tuy vẫn hơi khó chịu ở chỗ đó, nhưng cũng coi như bình thường trở lại.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt sát khí đằng đằng của Lưu Bân, anh sợ hết hồn.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Bân cầm gối lên, miệng mắng chửi, còn đập mạnh vào gối thì anh cũng thông minh phản ứng lại, kêu gào thật lớn cho bên ngoài nghe thấy.
“Má nó chứ, cậu đỉnh quá đấy nhớ, dám, dám chén cả chị tôi luôn?”, âm thanh kinh ngạc của Lưu Bân khiến Giang Văn thấy khó hiểu.
“Đỉnh, thế mà đỉnh à? Đây là xui xẻo đó?”, Giang Văn kiên nhẫn giải thích.
Nhưng có giải thích cũng vô dụng, Lưu Bân vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lộ ra nụ cười bại hoại rồi bắt đầu kể về lịch sử huy hoàng của chị gái mình.
Giang Văn bất lực, cạn lời với đám háo sắc này.
Anh còn đang định đi học, nhưng giờ thì chẳng còn hứng thú nữa.
Phụ nữ, haizz, từ khi sinh ra đến giờ anh đã phạm lỗi gì với phụ nữ hay sao? Nếu không phải vì Lâm Tuệ thì anh cũng sẽ không thể nào sống lại trong cơ thể này được.
Còn cả hai người phụ nữ ác độc là Vương Vũ Phân và Lưu Oánh, một cọp cái, một sư tử Hà Đông, anh không động vào được thì chẳng lẽ không trốn được chắc?
Anh thật sự không muốn nhìn thấy hai người đó nữa, liền dứt khoát đi đến văn phòng hiệu trưởng, nếu đã có quan hệ rồi thì sao lại không dùng chứ.
Thuận lợi lấy được đơn xin nghỉ dài ngày từ chỗ hiệu trưởng, còn thời hạn bao lâu thì phải xem tâm trạng và năng lực của bản thân đã. Khi nào anh đầu đội trời chân đạp đất rồi thì sẽ quay lại bắt hai người phụ nữ đó thần phục trước “cậu lớn” của mình. Giang Văn muốn làm thợ săn thành phố, săn hết sạch những người phụ nữ bạo lực như thế. Anh hung tợn nghĩ, nhưng tất cả cũng mới chỉ là sự tưởng tượng của chính anh mà thôi.
Nhờ Lưu Bân đem đơn xin nghỉ cho giáo viên phụ trách xong thì Giang Văn đi ra ngoài cổng trường.
Sau đó anh lái con Lamborghini đi về biệt thự. Hiện giờ nơi này chỉ có ba người ở: anh, Lãnh Nguyệt, Lang Côn. Má nó chứ, cứ nghĩ đến Lan Côn là anh lại tức điên lên, rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại ném anh vào cùng một chỗ với con cọp mẹ kia chứ?
Nhưng làn da và cơ thể của cô ta cũng nuột, mỗi tội tính khí thì hơi xốc nổi.
Giang Văn sảng khoái lái xe, từ trường đến biệt thự cũng xa, nhưng có sao đâu, đâu có vội, cứ đi từ từ thôi.
Đi qua một khu ổ chuột, lòng Giang Văn run lên, dừng xe lại theo bản năng, nhìn vào nơi mà mình sinh ra và lớn lên này, ánh mắt anh hơi hoài niệm.
Giờ anh đã có thân phận khác nhưng vẫn không thể nào quên được những ký ức hồi còn nhỏ.
Bước xuống xe, anh chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ cũ nát.
Khu ổ chuột này không đến nỗi quá xập xệ, chỉ là hơi cũ một chút, thành phố còn chưa quy hoạch đến đây, nên nó vẫn mang dáng vẻ của mười năm trước.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Văn lại đi về phía nhà của mình, do dự có nên đi vào hay không.
Nhìn nơi đã nuôi nấng mình suốt mười mấy năm này, lúc trước thì thấy nó cũ nát, trời mưa còn dột, nhưng giờ nhìn lại thì thấy nó thật ấm áp, nhưng anh sẽ mãi không quay lại được nơi đây nữa.
Giang Văn hít sâu rồi mạnh mẽ thở ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Đập vào mắt là một phòng khách nhỏ, trong mắt Giang Văn hiện ra một cảnh tượng ấm áp, một đứa bé đang nằm trong lòng của bố, đòi bố kể chuyện cho nghe, cười cười nói nói, đây là chuyện hồi bé anh hay làm.
Nhưng bên trong phòng khách bây giờ có ba người ngồi.
Ba người này nhìn rất quen mắt.
Bố, mẹ anh, và một người mà anh không ngờ là sẽ tới, Tạ Đông, anh Đông của Giang Văn.
Ba người đang nói chuyện, Tạ Đông liên tục pha trò cho hai ông bà cười vui vẻ, nhưng Giang Văn vẫn nhìn thấy nỗi đau thương ở trong mắt của bọn họ.
Lúc này Giang Văn rất muốn cảm ơn Tạ Đông, nếu anh ta không tới đây trò chuyện với bố mẹ anh thì chắc bọn họ không thể vượt qua được nỗi đau thương vì anh đã qua đời.
“Cho hỏi, cậu là?”, Tạ Đông vẫn vậy, luôn lịch sự nho nhã với người lạ, nhưng với người quen thì tên háo sắc lại khác hẳn ngay.
Nhìn thấy Tạ Đông len lén phòng bị, Giang Văn cười rồi nén lại tâm trạng đang kích động của mình lại, nói: “Chào anh, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, rảnh rỗi nên vào ghé chơi thôi”.
“Rảnh rỗi nên ghé chơi?”, Tạ Đông nghi ngờ nhìn Giang Văn, còn có cả loại người như vậy sao? Rảnh rỗi nên đến khu ổ chuột thăm thú?
“Người tới thì là khách mà, Đông Tử, mời khách vào đi”, bà Giang đứng phía sau nhiệt tình nói, nhanh chóng vào bếp chuẩn bị nước trà.
“Cậu vào đi”, Tạ Đông nhường đường cho Giang Văn đi vào, trong lúc Giang Văn đi qua thì nhỏ giọng nói: “Không cần biết ai phái mày tới đây, nhưng tao sẽ không để mày đạt được mục đích đâu”.
Câu nói này làm cho Giang Văn thấy khó hiểu, chẳng lẽ sau khi anh chết, vẫn có người tới làm phiền ư?
“Ngồi đi ngồi đi, cho hỏi cậu tới đây để làm gì?”, thấy bố mình cũng nhiệt tình mời ngồi, trong lòng Giang Văn như bị kim châm vào.
Anh ngồi trên sô-pha, giả vờ nhìn quanh rồi nói: “Bác ơi, căn nhà này chắc xây từ lâu rồi phải không ạ?”.
“Cũng lâu rồi, nhưng vẫn ở được”, ông Giang bứt rứt trả lời.
Giang Văn thở dài, bình thường bạn của bố cũng giống ông, hôm nay anh ăn mặc thế này mà ngồi ở đây cũng không được thích hợp cho lắm.
“Nếu được, bác có muốn bán căn nhà này không ạ?”, Giang Văn nghĩ một lúc rồi nói. Hiện giờ nếu muốn giúp đỡ bố mẹ thì chỉ còn cách giấu kín bí mật chuyện mình sống lại thôi.
Chương 22: Bố mẹ đẻ
“Ý cậu là sao?”, Tạ Đông ngồi đối diện đột nhiên hỏi, anh ta không ngại như ông Giang mà trực tiếp thắc mắc luôn.
“Ha ha, nhìn quần áo tôi mặc là mọi người có thể đoán được một chút nhỉ, tôi định xây nhà ở đây”, Giang Văn cười, không quan tâm giọng điệu của Tạ Đông lắm. Nói thật, anh muốn cảm ơn Tạ Đông còn không đủ kìa, sao còn để ý đến giọng điệu của anh ta chứ. Vả lại, Tạ Đông nói như vậy cũng là để phòng ngừa anh có mưu đồ gì với bố mẹ anh, cũng dễ hiểu mà.
“Cậu muốn xây nhà ở đây? Cậu ở bên bất động sản à?”, Tạ Đông sờ mũi hỏi, hình như anh ta đã hiểu nhầm Giang Văn rồi.
“Tôi không mang theo danh thiếp ở đây, nhưng anh có thể đi nghe ngóng xem, tôi là người của tập đoàn Giang Thị, chúng tôi định quy hoạch một mảnh đất ở đây để xây khu buôn bán hoặc khu biệt thự”, nói dối là sở trường của Giang Văn rồi, ánh mắt anh tự tin không gợn sóng.
“Tập đoàn Giang Thị?”, Tạ Đông nâng cao giọng, hình như tên công ty khiến anh ta chấn động.
“Ha ha, hai bác, cháu có thể đi xem xung quanh được không ạ?”, Giang Văn không quan tâm Tạ Đông nữa, mà quay ra nói với bố mình.
Tạ Đông nghe vậy thì chau mày, hơi mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Chàng trai này khiến anh ta cảm thấy rất lạ, tựa như đã quen từ lâu.
Hai người ngồi trong xe, im lặng không nói.
Giang Văn đang nghĩ đến vài chuyện, không biết nên mở lời thế nào, còn Tạ Đông thì đang tò mò về mục đích Giang Văn nên kéo anh ta lên xe.
Vốn dĩ Giang Văn ngồi một lúc rồi đi, Tạ Đông phụ trách tiễn anh.
Tạ Đông còn chưa cất lời, Giang Văn đã mời anh ta lên xe ngồi nói chuyện, rồi hai người cứ vậy mà lên Lamborghini ngồi.
Tạ Đông còn trẻ, nên cũng rất say mê xe hơi. Chiếc Lamborghini này đã làm anh ta rất kinh ngạc, xem ra chàng trai này thật sự có chuyện cần nói, thêm nữa tập đoàn Giang Thị là một công ty rất có tiếng, nên Tạ Đông mới lựa chọn tin Giang Văn.
Nhưng Tạ Đông vẫn nghi ngờ về thân phận của Giang Dương, làm gì có ai đi làm thuê mà lại lái Lamborghini chứ? Chàng trai này chắc chắn phải là người góp vốn cho tập đoàn Giang Thị hoặc là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị.
“Anh ta”, Giang Văn nghĩ rồi nói ra một từ, nhưng lại không nói tiếp được nữa, vì không biết phải hỏi thế nào.
“Ai cơ?”, Tạ Đông ngẩn ra rồi hỏi.
“Văn Tử”, Giang Văn chậm rãi nói ra hai từ đó, nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào mà chỉ thấy căng thẳng. Dẫu sao khi nghe tin bản thân bị chôn hoặc hỏa táng thì ai mà không buồn bực chứ, tâm trạng đương nhiên sẽ không vui rồi.
“Hả? Cậu ấy?”, Tạ Đông sững sờ, sao chàng trai nhà giàu này lại quen biết Văn Tử chứ? Mặc dù anh ta biết Văn Tử có rất nhiều bạn, nhưng nếu thật sự có người bạn nào lái Lamborghini, mặc đồ hiệu như này thì thằng nhóc đã nói cho anh ta lâu rồi, làm gì có chuyện anh ta không biết được chứ?
“Ừm, đúng vậy”, Giang Văn gật đầu, lộ ra vẻ đau thương.
Tạ Đông bị sự bi thương của Giang Văn lây nhiễm, cũng phải kìm nén, nhớ lại Văn Tử vì cứu anh ta mà chết, chính anh ta lại là người tự tay kết liễu đời cậu ấy, chuyện này khiến anh ta không đêm nào ngủ yên, chỉ có thể làm vài việc để tha thứ cho bản thân.
“Cậu ấy được an táng ở công viên Tiêu Sơn”, Tạ Đông thở dài, hung dữ vò đầu bứt tai.
“Thật ra anh không cần tự trách đâu, sống chết có số mà”, Giang Văn cũng thấy sự hối hận trong mắt Tạ Đông, anh không muốn Tạ Đông sống như vậy chút nào.
“Vậy ý cậu là Văn Tử đáng chết à?”, Tạ Đông bỗng phát cuồng, gào lên với Giang Văn.
Mà Giang Văn nhìn thấy Tạ Đông như vậy thì chỉ mỉm cười rồi lái xe rời khỏi khu ổ chuột, đưa Tạ Đông đến một nơi khác.
Trên bãi cát, Tạ Đông im lặng nhìn ra xa, không biết vì sao Giang Văn lại biết đến nơi này.
Đây là nơi anh ta và Văn Tử thường đến, có khi hai người đến đây chỉ đơn giản để trút giận, cầm theo mấy chai bia, vừa uống vừa chém gió, thật thoải mái biết bao. Nhưng có những lúc hai người lại không trút giận bằng bia mà là điên cuồng đánh nhau.
Đánh đến khi kiệt sức mới thôi, rồi nhìn đối phương cười vui vẻ.
Nhưng tất cả đã trở thành ngày hôm qua rồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa. Tạ Đông thở dài, với anh ta, tên công tử này chỉ trùng hợp đưa anh ta đến đây thôi.
“Tôi với cậu ta rất giống nhau, tuy không phải bạn bè, nhưng tôi rất khâm phục cậu ta, có thể làm tất cả vì bạn bè, cậu ta thật sự là một người anh em tốt”, Giang Văn bước trên bãi cát rồi xoay người hét lên với Tạ Đông.
“Anh nên vui mừng vì có một người anh em như vậy, anh nên tự hào vì mạng của anh là do cậu ta đổi lấy, cho nên anh phải trân trọng nó, đừng có sống mãi trong sự hối hận nữa. Con người có ai chưa từng phạm sai lầm đâu, nhưng đừng chỉ mãi bám vào những sai lầm đó, như vậy anh sẽ chỉ càng sai nhiều hơn mà thôi”, lúc này, Giang Văn đi đến bên cạnh Tạ Đông, nhỏ giọng nói.
Tạ Đông cúi đầu, mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra hôm qua, vì cứu anh ta mà Giang Văn đã cứng rắn chống lại đối thủ, cũng bởi vì anh ta từng cho cậu cơ hội.
Đúng vậy, anh ta nên tự hào vì có một người anh em như vậy mới phải.
Anh ta nên trân trọng mạng sống này, vì nó được đổi lấy bằng mạng sống người anh em của mình.
Tạ Đông đột ngột ngẩng đầu, chạy ra phía biển, để những cơn sóng thoải mái đánh vào chân mình, hét lớn với biển: “Văn Tử, cậu đi thanh thản nhé, còn lại cứ giao cho anh, ở bên đó cậu cứ yên tâm, cô chú đã nhận anh là con nuôi rồi, sau này anh sẽ chăm sóc cho bọn họ, thay cậu làm tròn đạo hiếu”, Tạ Đông nức nở, dần quỳ xuống, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nhưng giọng nói thì càng lúc càng nhỏ đi, Giang Văn không nghe rõ nên tò mò đi đến gần hơn để nghe: “Yên tâm nhé, nếu cậu muốn phát triển thế lực ở bên đó thì cứ nói cho anh biết, cậu muốn gì bọn anh cũng sẽ gửi cho, máy bay hay xe tăng, AK – 47 hay tiền đô, bọn anh sẽ gửi hết cho cậu. Nếu cậu thiếu tiền thì cũng cứ nói, mấy trăm triệu cũng sẽ có cho cậu luôn. Nếu thấy gái ở đó không xinh đẹp thì hãy nói nhé, muốn ai thì bọn anh sẽ đốt cho cậu”.
Nghe vậy, Giang Văn dở khóc dở cười, người này đúng là hài hước thật, còn định đốt đồ cho mình nữa!!
Trêu chọc một lúc, Tạ Đông nghiêm túc nói tiếp: “Văn Tử, cậu biết không? Từ ngày cậu đi, ngày nào Thiến Thiến cũng khóc đòi muốn đi cùng cậu, không ăn không uống, nếu cậu thật sự coi anh là anh em, thì hãy nói với con bé, bảo con bé nghĩ thông đi. Cậu cũng đâu muốn con bé phải kết thúc đời mình vì cậu đúng không. Cậu cũng biết, anh chỉ có một bảo bối là Thiến Thiến thôi, nếu con bé đi cùng cậu thì anh sẽ chỉ còn lại một mình thôi, sao cậu nỡ chứ. Xin đừng trách anh, Thiến Thiến còn nhỏ, vẫn còn thanh xuân phía trước, hãy để con bé được yêu…”
Giang Văn không thể nghe được những lời phía sau nữa, Tạ Thiến Thiến, em gái của Tạ Đông, kém anh một tuổi. Lúc nhỏ cô ấy hay theo đuôi anh, có khi Tạ Đông còn phải ghen tị, không biết ai mới là anh trai ruột. Thời gian bố mẹ Tạ Đông qua đời, nếu không có Giang Văn, Tạ Đông thật sự không an ủi nổi cô gái này. Kỳ lạ là, chỉ cần Giang Văn xuất hiện và yêu cầu Thiến Thiến làm cái gì thì cô ấy sẽ ngoan ngoãn làm cái đó, không hề do dự.
Giang Văn hiểu rõ Thiến Thiến rất thích mình, thích từ nhỏ, nhưng lúc ấy Giang Văn đã thích người khác, nên chỉ coi Thiến Thiến như em gái mà thôi. Không ngờ cô gái này lại muốn đi theo mình, Giang Văn cảm động, khóe mắt ươn ướt.
“Được rồi, về thôi nào”, Giang Văn vỗ vai Tạ Đông nói.
“Tôi rất tò mò, cậu biết Văn Tử từ bao giờ vậy? Tôi thấy hai người chẳng có điểm chung nào cả”, Tạ Đông lau nước mắt, đứng dậy, cười nhìn Giang Văn nói.
“Ha ha, sau này anh cứ coi tôi là anh em là tốt rồi”, Giang Văn quay đi, sảng khoái trả lời.
“Ha ha”, Tạ Đông nhìn Giang Văn thật lâu, cũng cười theo.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người trên bờ biển cũng kéo dài, anh em, thì không cần bất kỳ lí do nào.
Giang Văn về nhà liền lập tức gọi Lãnh Nguyệt tới chuẩn bị nước tắm.
Sau đó anh ngồi trong phòng khác, nhìn Lang Côn đối diện. Sau khi anh đi vào đây Lang Côn cũng vào theo, rõ ràng là đi theo bảo vệ anh, nhưng Giang Văn không hề phát hiện ra, đúng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ có khác.
“Anh Lang, sau này anh đừng làm mấy chuyện vô nghĩa đó được không?”, Giang Văn bất lực hỏi.
Lang Côn nghe vậy thì hơi nghi hoặc. Tên nhóc này là công tử nhà giàu, mà còn gầy yếu như thế, chắc là loại ăn chơi trác táng mới đúng, những gì anh ta làm đáng lý phải khiến cậu ta vừa ý chứ?
Không chờ Lang Côn trả lời, Giang Văn lại nói tiếp: “Anh Lang, anh nghĩ cái cơ thể này của tôi mà đi làm chuyện đó thì được bao lâu sẽ chết vì quá sức?”.
“Một năm”, Lang Côn nhướng mắt nói.
“Đúng vậy, tôi cũng biết thế nên mới không động vào phụ nữ, nhưng chắc anh mới tới nên chưa biết điều này. À, anh Lang, anh giúp tôi một chuyện được không?”, Giang Văn sờ vai của mình, ngượng nghịu nói.
“Chuyện gì?”.
“Tôi muốn nhờ anh Lang lập một kế hoạch luyện tập cho tôi để thay đổi cái cơ thể này. Nếu không tập luyện thì dễ chết lắm”, Giang Văn cười đau khổ, nói. Anh lăn lộn từ cái khổ nên đương nhiên hiểu rõ sức khỏe quan trọng thế nào.
“Cậu? Chắc chắn?”, Lang Côn nhìn cơ thể như tàu lá của Giang Văn, thể hiện rõ sự nghi ngờ.
“Ừm, chắc chắn. Tối nay anh lập cho tôi đi, mai tôi sẽ chấp hành”, Giang Văn nghĩ rồi nói tiếp: “Anh Lăng, anh lớn hơn tôi nên tôi sẽ gọi là anh Lăng, và muốn mời anh làm huấn luyện viên của tôi, nên đừng ngại thân phận, cứ coi tôi là tân binh mà giã”.
Giang Văn bĩu môi, ngại thân phận? Nếu không quen biết với bố Giang thì anh ta còn lâu mới đồng ý bảo vệ cái tên vô dụng này. Nhưng anh ta cũng tràn đầy nghi ngờ với yêu cầu của Giang Văn. Phải biết rằng tại Hoa Hạ, bộ đội đặc chủng Lam Ảnh là đơn vị tác chiến mạnh nhất, nằm top ba thế giới, tất cả đều được quyết định bởi cường độ huấn luyện.
“Cậu chủ, nước tắm đã được chuẩn bị xong”, sau khi bị Giang Văn cưỡng hôn thì Lãnh Nguyệt trở nên dịu dàng hơn, làm gì cũng cẩn thận hơn.
“Ừ, được rồi, anh Lang, nhờ cả vào anh đấy, sáng mai sẽ bắt đầu nhé. Anh làm xong kế hoạch cũng không cần đưa tôi xem đâu, cứ gọi tôi dậy là được. Một tháng, trong vòng một tháng, anh sẽ huấn luyện tôi theo kiểu quân sự, bỏ đi thân phận cậu chủ của tôi, muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không oán trách anh”, Giang Văn cung kính nói. Với những người có năng lực thì phải tôn trọng, đây là chuyện trước giờ anh vẫn luôn làm.
Chương 23: Huấn luyện đặc biệt
“Được thôi, cậu đã nói vậy thì sau này đừng trách tôi ác”, Lang Côn vẫn không tin Giang Văn có thể kiên trì được mấy ngày. Anh ta nghĩ tên công tử này chỉ nói vậy thôi, đến lúc luyện tập thì lại rút lui ngay.
“Vậy tôi đi tắm đây”, Giang Văn đứng dậy, đi vào phòng tắm, Lãnh Nguyệt cũng theo sát đằng sau.
Lang Côn nhìn bóng dáng Giang Văn, suy tư môt lúc rồi về phòng, bắt đầu lên kế hoạch luyện tập, thôi thì cứ chọn chế độ luyện tập cho binh vương vậy, mong là tên nhóc kia sẽ thấy khó mà lui.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Giang Văn ngủ rất ngon, ngon đến mức không thể ngon hơn, vì anh đã mơ thấy hai người phụ nữ đáng sợ kia, nhưng trong mơ, bọn họ đã bị thuần phục, ngoan ngoãn nghe lời anh, khiến sáng nay anh thức dậy với tinh thần vô cùng sảng khoái.
Anh đột nhiên thấy hơi sợ khi đối mặt với Lang Côn, vì phương thức anh ta gọi anh dậy có hơi đáng sợ, bằng một cái loa siêu to không biết lấy ở đâu ra. Mới sáng sớm, khi Giang Văn đang chuẩn bị lên giường cùng hai mỹ nhân thì bên tai vang lên mấy tiếng.
“Dậy, trong vòng một phút, tập hợp tại phòng khách, quá giờ thì tự chịu hậu quả”, một lần, chỉ một lần, Lang Côn lấy loa hét vào tai Giang Văn rồi rời đi.
Giang Văn lẩm bẩm một câu rồi vội vàng mặc bộ đồ vận động mà Lãnh Nguyệt đã chuẩn bị vào, sau đó chạy xuống tầng.
Lang Côn đứng thẳng ở giữa phòng khách, đúng tiêu chuẩn quân đội.
Giang Văn vội vàng chạy qua, đứng đối diện với Lang Côn, anh dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, vẫn còn nhèm mắt đây này.
“Ok, sớm đấy, hết hẳn 31 giây, từ ngày mai thời gian sẽ đổi thành 25 giây”, Lang Côn vô cảm nhìn đồng hồ trong tay rồi nói.
“Rõ, thưa huấn luyện viên!”, Giang Văn dùng toàn bộ sức lực để hét to.
Tiếng hét của Giang Văn khiến Lang Côn sững sờ, anh ta kinh ngạc nhìn Giang Văn, im lặng một lúc, thấy Giang Văn đã hô hấp bình thường trở lại thì vẫy tay nói: “Bài tập đầu tiên của sáng nay, chạy bộ năm nghìn mét, đi theo tôi!”.
Nói rồi anh ta từ từ chạy ra khỏi biệt thự. Giang Văn vội vàng đi theo sau, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Kết thúc một ngày, Giang Văn cuối cùng cũng hiểu được sự đáng sợ của Lang Côn.
Chạy đường dài năm nghìn mét vào buổi sáng đã khiến anh thở không ra hơi, sau đó là hít đất năm mươi cái, rồi ăn sáng, ăn xong thì đứng lên ngồi xuống năm mươi cái, rồi ném cho anh một đống sách để học, Giang Văn đau nhức khắp người, làm sao mà xem nổi chỗ sách đó.
Buổi chiều thì đánh nhau, chủ yếu là anh bị đánh, Lang Côn còn nói nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì phải học cách chịu đòn đã.
Kết thúc một ngày, Giang Văn mệt đến nỗi không còn sức ăn cơm, Lang Côn lại còn bảo Lãnh Nguyệt đưa chìa khóa bếp cho anh ta nữa chứ. Tốc độ ăn cơm phải nhanh, quá giờ sẽ không được ăn nữa, Giang Văn chưa được ăn tối chỉ đành đáng thương nhìn Lãnh Nguyệt, mong rằng cô ấy có thể đem chút đồ ăn cho mình.
Ai ngờ, sau khi bị Lang Côn tẩy não, Lãnh Nguyệt chỉ chuyên tâm nấu ăn, mà toàn nấu những món tốt cho sức khỏe chứ chẳng ngon lành gì, cũng chẳng động lòng trước sự cầu cứu của Giang Văn mà còn dùng ánh mắt cổ vũ nói với anh: “Cậu chủ, anh làm được mà, cố lên!”
Nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt đi về phòng ngủ, Giang Văn chỉ còn biết trách bản thân không đúng giờ thôi.
Toàn thân đau nhức khiến anh không thể nào ngủ được, cuối cùng vẫn phải chịu sự hành hạ của Lang Côn, nhưng lần này thì anh không có gì để nói, vì Lang Côn đã cầm một chai rượu thuốc tới xoa bóp cho anh.
Thấy Giang Văn được xoa bóp đã dần dần chìm vào giấc ngủ, Lang Côn hơi dừng lại, ấn tượng về Giang Văn cũng tốt hơn nhiều. Theo anh ta, cường độ huấn luyện sáng nay đúng là quá khủng bố so với cậu nhóc này, nhưng không ngờ Giang Văn vẫn có thể hoàn thành được, mà còn không oán than một câu nào. Điều làm anh ta kinh ngạc nhất chính là trí nhớ của Giang Văn. Những bài học buổi trưa không hề bị phung phí, mà là cách để giúp các binh sĩ nhanh chóng thay đổi trạng thái, tiến vào trạng thái học tập. Lang Côn vốn không nghĩ tên nhóc này có thể nhớ tất cả những thứ cậu ta từng xem nhanh như thế.
Lang Côn tự nhủ phải quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu tên nhóc này thật sự ra gì thì mình sẽ huấn luyện cậu ta thành thần binh.
“Anh Lang, anh đưa tôi đi đâu vậy?”, Giang Văn nhìn quanh, chiếc xe này được che chắn kín kẽ, là Lang Côn đã mạnh mẽ kéo anh lên đây, nói rằng sẽ đưa anh đến một nơi rất hay ho, đúng là buồn bực thật.
“Tới rồi biết”, Lang Côn bình thường lạnh lùng, hôm nay lại nở ra nụ cười như trẻ con khiến Giang Văn kinh ngạc.
Nếu không hỏi được thì anh không ép nữa, Giang Văn cũng không phải loại ngu ngốc, liền chuyển sang nói chuyện phiếm với Lang Côn.
Suốt một tháng nay, Giang Văn đã thay đổi không ít. Đầu tiên là cơ thể, thân hình vốn yếu ớt kia sau một tháng đã phát triển mạnh mẽ, nhưng dù thế thì cũng không tính là gì, nếu so với người bình thường thì vẫn còn hơi gầy gò, có điều toàn thân đều là cơ bắp. Lang Côn từng nói lực bộc phát của anh rất tốt, rất thích hợp để giết chết đối thủ trong tích tắc.
Bởi vì toàn thân Giang Văn đã bộc phát mạnh mẽ, nên thỉnh thoảng Lang Côn cũng phải chật vật đối phó với anh. Cách để giải quyết Giang Văn tốt nhất chính là kéo dài thời gian, chỉ cần thêm vài phút là Giang Văn sẽ tự thua.
Vẫn cần tập luyện thêm, giờ Giang Văn cũng coi như bậc thầy lý luận rồi, các loại súng ống, máy bay, pháo nổ anh đều biết cả, nhưng còn thực tế thì sao?
Mỗi chiều tối đều là thời gian đáng sợ nhất đối với Giang Văn, vì cứ lúc ấy là cả người anh sẽ bị thương.
Lang Côn vẫn muốn huấn luyện năng lực chịu đòn của Giang Văn, từ việc nhẹ nhàng bắt anh quỳ xuống cho đến điên cuồng công kích, cho đến khi anh đau đớn khắp người, chịu không nổi phải nằm bò trên mặt đất thì mới thôi. Sau đó thì Lang Côn lại nói câu “Vẫn không chịu được đòn” khiến Giang Văn tức điên. Anh âm thầm thề rồi sẽ có một ngày anh đánh cho Lang Côn răng rụng đầy đất.
Nhưng Giang Văn vẫn chưa tìm được cơ hội, anh không biết thực lực của Lang Côn mạnh cỡ nào, nhưng anh biết, mỗi lần hai người đánh nhau thì Lang Côn đều chưa dùng hết sức.
Còn về lai lịch của Lang Côn, Giang Văn cũng không muốn đi tra, mà anh cũng lười tra. Gì mà bộ đội đặc chủng Lam Ảnh đã giải ngũ, anh chưa nghe đến bao giờ, hình như là chẳng có trong hệ thống quân đội của Hoa Hạ, dù là trung đội cũng không có luôn.
Nhưng sáng nay, lúc Giang Văn vừa mới tỉnh dậy thì thấy Lang Côn đang ngồi trên sô-pha chờ anh rồi. Ngày nào Lang Côn cũng đứng giữa phòng khách, sao hôm nay lại ngồi?
“Hôm nay tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, không cần tập luyện nữa”, Lang Côn cười nói. Từ sau khi Giang Văn có thể chịu được cường độ luyện tập của anh ta, Lang Côn bắt đầu tán thưởng Giang Văn hơn, biểu cảm khuôn mặt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa. Anh ta nhận ra làm bạn với Giang Văn là một lựa chọn không tồi.
“Đi đâu vậy?”, Giang Văn ngờ nghệch hỏi, nhưng anh cũng kinh ngạc vì Lang Côn đã cười. Có thể nói số lần anh thấy Lang Côn cười chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
“Đi, đi theo tôi”, Lang Côn đứng dậy, dẫn Giang Văn đến một cái xe, hai người lái chiếc xe thương vụ này đi ra ngoại ô.
Đến một cái ngã ba thì đổi xe, cho đến tận bây giờ.
Giang Văn không rõ xung quanh có gì, vì cửa số của xe này đã được đóng kín, hai người đang ở một không gian hoàn toàn kín, không nghe được âm thanh bên ngoài hay nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Xe có người lái riêng, nên không cần phải lo lắng, vì thế mà Giang Văn học Lang Côn nhắm mắt dưỡng sức.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, lúc Giang Văn mở mắt ra thì xe cũng dừng, cửa sau của xe được mở ra, Lang Côn kéo tay Giang Văn, ý bảo anh xuống xe.
Lúc này anh mới chậm rãi nhảy xuống, nhìn xung quanh.
Kinh ngạc, đây rõ ràng không phải trên đất liền. Theo kinh nghiệm, có lẽ đây là nơi nào đó dưới lòng đất, rộng cỡ mấy cái sân đá bóng. Ở đây xây có vài căn phòng, trên đỉnh đầu là bóng đèn sáng choang, chiếu sáng khắp mặt đất.
Ở mỗi góc đều có một chiếc đèn pha lớn, chiếu sáng phía trên.
Nhìn giống như một căn phòng hình hộp, đỉnh phòng là hình bán cầu.
Không chỉ vậy, điều khiến Giang Văn chấn động còn là những bóng người không ngừng di chuyển kia. Vì bọn họ đều mặc quân phục, đội mũ lính, đeo huy hiệu quân đội, như đang chứng tỏ với Giang Văn bọn họ là quân nhân thực thụ.
“Đây là?”, mắt Giang Văn dại ra, anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Lang Côn nhìn bốn phía, mở rộng hai vai ra cảm nhận rồi cười nói: “Bất ngờ lắm đúng không, lúc đầu tôi cũng giống cậu đấy, nhưng yên tâm, tôi sẽ không ném cậu ở đây đâu, đi nào!”
Dẫn đường cho hai người là một người đàn ông mặc vest đen, nhưng chỉ nhìn cách đi đường của anh ta thôi Giang Văn liền biết đây cũng là một quân nhân.
Trên đường đi, Lang Côn không hề giải thích cho Giang Văn biết đây là bộ đội gì, khiến cho Giang Văn rất mơ hồ khó hiểu.
“Đây là bộ đội Lam Ảnh sao?”, Giang Văn đột nhiên nhớ tới lai lịch của Lang Côn, liền vội vàng hỏi.
“Suỵt, đừng nói gì cả”, Lang Côn nhìn Giang Văn, bảo anh im lặng.
“Làm trò con bò, chả hiểu để làm gì?”, Giang Văn trợn mắt, buồn bực nói.
“Hello, Sói Hoang, chào mừng quay lại làm khách”, đột nhiên một giọng cười sảng khoái truyền tới, sau đó là một người đàn ông mập mạp xuất hiện.
Giang Văn trợn mắt, ống quần của tên béo này chắc gấp đôi của anh quá.
“Heo Mập, cậu lại béo lên rồi à”, Lang Côn cũng cười đáp, nhìn vào bụng của tên béo.
“Mấy tháng rồi?”, Giang Văn nhìn bụng tên béo rồi đột nhiên hỏi.
“Ha ha ha, cười chết mất thôi”, sau khi Giang Văn hỏi, Lang Côn quay sang nhìn Giang Văn rồi chạm vào tên béo, cười to.
“Thằng nhóc này là ai đây?”, nhưng tên mập lại nhìn Giang Văn với ánh mắt không mấy hoà nhã.
“Ừm, có thể coi là học trò của tôi, tôi dẫn cậu ta đến đây để làm quen với mấy thứ ấy mà”, Lang Côn cười rồi nói.
“Sói Hoang, cấp trên nói rồi, không được đưa người lạ tới đây. Anh bị điếc hay mù?”, tên béo nhìn Giang Văn không chớp mắt, giọng điệu đã không còn thân thiện nữa.
“Xử cậu ta đi, tôi chờ cậu ở đằng kia”, Lang Côn không quan tâm, vỗ vai Giang Văn nói rồi xoay người rời đi.
Thấy Lang Côn đang đứng ở một nơi không xa, khoanh tay nhìn về bên này, Giang Văn hiểu ý rồi lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị công kích.
Chương 24: Đánh tên béo
“Shit, f*ck, Sói Hoang, anh là tên chết tiệt”, tên béo nhìn tư thế tấn công vô cùng chuyên nghiệp của Giang Văn liền nhận ra, thằng nhóc này chính là đệ tử chân truyền của Sói Hoang. Cần phải biết, thế võ của Sói Hoang tuyệt đối không được phép truyền cho người ngoài, trừ phi là học trò của anh ta.
Giang Văn bước lên một bước, sau đó lấy đà bằng chân sau rồi phi cả người lên, tên béo chưa kịp phản ứng lại thì cổ đã bị đè xuống.
“No, no, no, Sói Hoang, tôi không đùa nữa, mẹ nó, chiêu này nhất định không phải là của anh, là bản sửa đổi”, tên béo biết không trốn nổi đòn tấn công của Giang Văn nên trực tiếp dơ tay đầu hàng, miệng liên tục oán trách, cả người bắt đầu lùi về sau.
Nhưng đã quá muộn, mặc dù Giang Văn khi thấy câu đầu hàng của tên béo thì đã thu lại lực, nhưng đang ở giữa chừng, sao có thể nói thu là thu được. Dù sao tên này cũng thuộc dạng da dày thịt béo, thôi thì để anh ta chịu chút khổ vậy.
Nghĩ vậy, Giang Văn liền tung đùi phải, đá thẳng vào cái bụng béo của tên béo.
“À, quên không nói, đừng đá vào bụng tên béo nhé, ôi, muộn mất rồi”, Lang Côn vừa nhìn thấy Giang Văn thay đổi vị trí tấn công liền lập tức bi thảmhô to.
Chân của Giang Văn đã đá lên bụng của tên béo, bụng tên béo ngay lập tức co lại mấy xen-ti-mét, nhưng Giang Văn vẫn cảm thấy không phải mình đá, mà như là do tên béo hít vào, nhưng mà anh ta cũng biết nắm thời cơ phết, khiến bản thân sinh ra ảo giác.
Quả nhiên, bụng của tên béo đột nhiên phồng lên, lực đạo chưa xuất ra của bản thân bị phản trở lại, Giang Văn trở tay không kịp, cả người bay lên, bị văng ra xa. Anh xoay người trên không trung, cố gắng điều khiển cơ thể đáp xuống đất.
“Mẹ kiếp, Sói Hoang, anh tìm đâu ra tên mạnh thế này thế, lực bộc phát quá kinh, thôi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đúng thật là”, tên béo mặc dù chiếm ưu thế nhưng mới chỉ một chiêu này cũng đã đủ để anh ta biết được trình độ của Giang Văn. Anh ta xua tay lia lịa, xoay người đi về phía Lang Côn.
“Ha ha, Heo Mập, muốn giảm béo cho cậu mà cậu lại không chịu, bây giờ còn thua cả học trò của tôi, đáng đời”, Lang Côn còn cười trên sự đau khổ của người khác, trêu trọc tên béo.
“À đúng rồi, lần này anh đưa cậu ta đến đây làm gì?”, trong hội này, có vẻ như địa vị của tên béo cũng không thấp, lúc anh ta hỏi Lang Côn cũng không hề tỏ ra kiêng dè.
“Nói rồi, cho làm quen chút súng đạn, học trò của tôi mà không quen dùng súng, thì đúng là bôi nhọ danh tiếng của Sói Hoang rồi”, Lang Côn cười nói, sau đó ngoắc ngoắc tay với Giang Văn, ý gọi anh lại đây.
Đợi đến khi Giang Văn đi qua, anh ta xoay người đi vào trong, tên béo nhanh chân bước theo, Giang Văn cũng đi theo sau. Hai bên đường không có mấy bóng người, chỉ có vài người mặc quân phục, nhưng không có ai huấn luyện, đây rốt cuộc là đâu?
Họ dừng lại trước một căn phòng nhìn có vẻ to.
“Tôi không vào đâu, cậu phải biết kiềm chế, đạn có hạn thôi”, tên béo đứng cạnh nhìn, im lặng nghe tiếng đạn truyền tới, miệng mím chặt, nói xong liền quay người rời đi. Giang Văn vẫn đứng đấy, ngơ ngác nhìn tên béo nhanh chóng rời đi, suýt nữa không gọi kịp.
“Kinh thật, thằng nhóc đó là siêu nhân à? Béo mà chạy nhanh vậy, nhiều khi chỉ muốn bổ não cậu ta ra, nhìn xem bên trong có gì?”, Lang Côn nhìn bóng lưng của tên béo, cười gượng mà nói.
“Anh à, chân chạy nhanh không liên quan đến não nhé”, Giang Văn bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm, nếu như Giang Văn còn nói nữa thì nhất định Lang Côn sẽ nổi điên.
Mở cửa ra, bên trong là một sân bắn lớn, Giang Văn không ngờ trong đây lại có một sân bắn lớn như vậy, lúc nãy nhìn từ ngoài vào trông cũng không to đến thế, chẳng nhẽ đầu bên kia được đục xuyên ra bên ngoài?
“Sói Hoang, anh đến rồi à?”, đột nhiên Giang Văn cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm dần, giống như đột nhiên đi xuống hầm băng.
“No, no, no, Tiểu Xà Nữ, sao cô lại dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ, chẳng nhẽ cô không biết rằng tôi không thích bị nhìn như thế sao?”, Lang Côn nhìn cô gái trước mắt nói.
Cô gái trẻ đang trợn to hai mắt, hung hãn nhìn chằm chằm vào Lang Côn.
Giang Dương âm thầm nghĩ: tên này dường như không được người khác yêu quý lắm nhỉ.
“Anh đã nói là không quay lại nữa cơ mà”, cô gái kia dường nhưng đang cáu với Lang Côn, Giang Văn cảm nhận được giọng điệu của cô ta vừa vui vừa buồn, rất phức tạp.
“Không phải tôi về rồi sao? À, giới thiệu với cô, đây là Văn Tử học trò của tôi”, Lang Côn chỉ vào Giang Văn, sau đó chỉ vào cô gái kia rồi nói: “Cậu chỉ cần gọi cô ấy là chị là được”.
Giang Văn phát hiện bản thân hơi sợ cô gái kia, có thể nói anh ấy đã mắc chứng sợ phụ nữ.
“Chào chị”, Giang Văn đè nén tâm tình, mặt lạnh nói.
“Văn Tử?”, cô gái thấy giọng nói của anh lạnh lùng, cứng nhắc, cô ta nhìn Lang Côn với ánh mắt khó hiểu.
Lang Côn đương nhiên hiểu tại sao Giang Văn lại bị như vậy, kết quả như ngày nay là do bản thân mình gây ra. Vậy nên tên nhóc này nhiều lần lén tấn công anh ta, thủ đoạn nhiều vô cùng, khiến bản thân anh ta cũng phải mệt mỏi mà chống đỡ.
Đối mặt với vấn đề này, Lang Côn không muốn tiếp tục thảo luận.
“Được rồi, hôm nay tôi đưa cậu ta đến đây để làm quen với súng, thế nên, cô có thể đưa cậu ấy mấy khẩu súng để cậu nghịch không?”, Lang Côn cười khan nhìn cô gái.
“Oke”, cô gái đồng ý, sau đó lôi ra một chiếc thùng lớn đặt trên mặt đất rồi nói: “Thích chơi cái nào thì cứ lấy mà chơi”.
“Chọn thoải mái đi”, thấy Lang Côn cũng nói vậy, Giang Văn cũng không khách khí. Mở hòm ra, bên trong chất đầy súng ống đạn dược mà bản thân chỉ có thể thấy qua TV, sách truyện, cảm giác này khiến anh kích động không nói nên lời.
Giang Văn cẩm cầm khẩu súng lục màu bạc lên, khẩu này có vẻ to, hình như là Desert Eagle.
Khá nặng đấy, có điều trọng lượng này bây giờ đối với anh mà nói thì chả là gì cả.
Nhìn thấy khẩu thứ nhất Giang Văn chọn là Desert Eagle, Lang Côn cười cười không nói gì
Cầm súng lên, Giang Văn thuần thục mở chốt an toàn, nhắm vào cái bia ở trước mặt.
Ánh sáng ở đây không được đầy đủ lắm, nhưng trong mắt Giang Văn, tất cả đều là một màn đêm đen kịt, chẳng có chút ánh sáng nào.
Anh nhắm thẳng vào cái bia kia, nhìn qua điểm ruồi rồi bóp cò.
Tiếng động phát ra rất lớn, nổ vang bên tai, loại âm thanh này đối với đàn ông mà nói, thì chẳng có gì đáng sợ cả, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Được cầm súng là ước mơ của mọi thằng đàn ông, mỗi người đàn ông đều ước mơ được trở thành cao bồi, hai tay hai súng, sau đó tung hoành khắp non sông bốn bể, trên đường gặp cảnh bất bình liền nổ súng giải quyết, có điều pháp luật hiện nay không cho phép việc này.
Anh bắn hết cả một băng đạn lên tấm bia ở phía sau, Giang Văn hạ tay xuống, súng giật quá, cả cánh tay anh đều nhức mỏi hết cả.
Giang Văn ngẩng đầu nhìn tấm bia, lúc này vẫn chưa thu về, Giang Văn nhìn chằm chằm vào tấm bia, lúc này anh nhận thấy mấy tâm bia này như có chân biết chạy.
Quả nhiên, khi anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tấm bia, hồng tâm của tấm bia dần dần to lên trước mắt anh, loại cảm giác này đúng là kì diệu mà. Trong thời khắc ấy, Giang Văn không nghe thấy tiếng của Lang Côn,
“Văn Tử, Văn Tử?”, Lang Côn hét lên một tiếng, anh phát hiện Giang Văn không nghe thấy, đập mạnh vào đầu anh nói: “Nhóc con, định làm gì thế”.
Giang Văn bị đánh nên tỉnh, lại nhìn vào tấm bia, tấm bia lại quay lại vị trí cũ ở đằng xa.
Anh sờ sờ đầu, sau đó quay sang nhìn Lang Côn nói: “Anh Sói, sao vậy?”
“Khá lắm nhóc, cậu cũng có tài ấy”, Lang Côn đeo ống nhòm lên, cười nói.
Giang Văn ngẩng đầu nhìn tấm bia, lúc này vẫn chưa thu về, Giang Văn nhìn chằm chằm vào tấm bia, lúc này anh nhận thấy mấy tâm bia này như có chân biết chạy.
Quả nhiên, khi anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tấm bia, hồng tâm của tấm bia dần dần to lên trước mắt anh, loại cảm giác này đúng là kì diệu mà. Trong thời khắc ấy, Giang Văn không nghe thấy tiếng của Lang Côn,
“Văn Tử, Văn Tử?”, Lang Côn hét lên một tiếng, anh phát hiện Giang Văn không nghe thấy, đập mạnh vào đầu anh nói: “Nhóc con, định làm gì thế”.
Giang Văn bị đánh nên tỉnh, lại nhìn vào tấm bia, tấm bia lại quay lại vị trí cũ ở đằng xa.
Anh sờ sờ đầu, sau đó quay sang nhìn Lang Côn nói: “Anh Sói, sao vậy?”
“Khá lắm nhóc, cậu cũng có tài ấy”, Lang Côn đeo ống nhòm lên, cười nói.
“Tôi nói cho cậu biết một số nguyên tắc khi bắn súng”, Lang Côn kệ cô gái kia, bắt đầu cầm tay Giang Văn hướng dẫn dùng súng.
Giang Văn đương nhiên rất thích súng, luôn muốn được dùng súng, bây giờ có cơ hội rồi, đương nhiên phải chăm chỉ học tập, trước đây anh mới nắm được lý thuyết, bây giờ lại được thực hành.
“Ngắm chính xác hồng tâm, sau đó hướng lên cao một chút, bởi vì khi đạn bay ra khỏi nòng súng sẽ có độ cong nhất định, đúng vậy, nổ súng”, bên tai vang lên tiếng súng, Giang Văn đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào hồng tâm, quả nhiên, vẫn như lúc nãy, hồng tâm dần dần lại gần, cùng với tiếng nhịp tim, cuối cùng trước mắt Giang Văn chỉ còn lại một điểm như quốc kì của một quốc đảo nào đó.
“Bằng, bằng, bằng, bằng”, Giang Văn không nghĩ gì, liên tục nổ súng, lần này bởi vì Lang Côn đã nói qua về cách phòng tránh độ giật của súng nên Giang Văn đã có sự chuẩn bị, bắn hết băng đạn, tay không còn cảm giác đau nhức nữa. Giang Dương thấy cả băng đạn đều bắn trúng hồng tâm, hơn còn là trúng liên tục một điểm nên cũng không định đi xem bia bắn, mà rút ra một cây sút bắn tỉa lớn để nghiên cứu.
“Tiểu Xà Nữ, cô lại đây xem giúp tôi, đối diện có mấy điểm”, Lang Côn ngốc nghếch nhìn vào ông nhòm, chậm rãi nói với cô gái bên cạnh.
Cô ta thấy dáng vẻ không bình thường của Lang Côn cũng hiếu kì mà cầm ông nhòm lên nhìn về phía trước, mấy chục giây sau, cô gái đặt ông nhòm xuống, bĩu môi nói: “Chúc mừng anh đã tìm được một học trò có khả năng bắn súng điệu nghệ”.
“Cậu có chắc là trước kia chưa bao giờ sử dụng súng hay không?”, Lang Côn nắm lấy Giang Văn đang lắp súng bắn tỉa, kích động hỏi.
“Anh Sói*, tôi chưa từng dùng mà, chẳng nhẽ anh lại không rõ trước kia tôi đã dùng hay chưa sao?” Giang Văn bị Lang Côn lắc đến choáng váng đầu óc, vội hất Lang Côn ra.
(*) Chữ Lang trong tên Lang Côn đồng âm với chữ Sói, nên mọi người gọi Lang Côn là anh Sói.
“Ha ha, rất tốt, tốt lắm, ấy, cậu đang lắp lại nó?”, Lang Côn khen mấy câu tốt tốt xong, liền vui đến mức không biết nói gì, đúng lúc nhìn thấy Giang Văn đang bày súng bắn tỉa trên đất.
Chương 25: Xà nữ
Giang Văn gật đầu không nói gì, tiếp tục lắp, chẳng bao lâu sau, một khẩu súng bắn tỉa mới tinh xuất hiện trước mặt Lang Côn.
Cô gái kia cũng vô cùng ngạc nhiên, không dám tin vào mặt mình.
Giang Văn lại tiếp tục tháo khẩu súng ra, sau đó tiếp tục lắp lại, nhưng lần này tốc độ nhanh hơn đáng kể.
“Ha ha, Tiểu Xà Nữ đến hôn tôi một cái đi”, Lang Côn vui muốn chết, ôm lấy cô gái kia rồi quay vòng vòng, hôn choẹt một phát trên mặt cô ta.
“Lưu manh”, hai chữ này khiến cho Giang Văn cảm thấy khinh bỉ, mẹ nó, hai người mập mờ cái gì, rõ ràng yêu nhau đến chết đi sống lại mà còn không người nhận, bày đặt giận dỗi, tình yêu ấy mà, vẫn cần to gan một chút, đấy, chẳng phải Lang Côn đang làm rất tốt sao?
“Cô đưa Khỉ Điên đến đây, tôi muốn kiểm tra khả năng chiến đấu của Giang Văn”, ba người vừa đi ra khỏi phòng luyện bắn, Lang Côn liền nói với cô gái kia.
Lang Côn cũng không quan tâm đến khả năng bắn súng của Giang Văn nữa, tên nhóc này đúng là siêu nhân. Cho dù có xa đến đâu cũng có thể bắn trúng bia, mặc dù có hơi chệch một chút, nhưng có thể bắn được như thế đã là rất giỏi rồi. Việc này còn cần luyện tập, dù sao cũng chỉ có thể tự mình cảm nhận, không có cách nào để dạy.
Lang Côn đưa Giang Văn đi qua phía khác của căn cứ.
“Tí nữa cậu nhất định phải chú ý phòng ngự, đừng vội tấn công, đối thủ có khả năng bộc phát trong nháy mắt, vậy nên chúc cậu may mắn. Chỉ cần nhớ rằng đối thủ của cậu là một người thuộc kiểu bộc phát là được”, trên đường đi, Lang Côn bắt đầu lải nhải không ngừng, Giang Văn cũng nghiêm túc nghe, dù sao đánh nhau cũng không giống nghịch súng, có thể tự mình nghịch, đánh nhau thì cần hai người cùng đánh qua lại.
Lang Côn dừng lại, Giang Văn lúc này mới ngẩng đầu quan sát tình hình phía trước.
Cánh cửa trước mặt giống y hệt cánh cửa phòng luyện bắn, bên trên viết “Phòng cận chiến”, điểm khác biệt duy nhất là đằng sau cánh cửa có một hàng giày dép.
Cũng không nhiều lắm, chỉ có vài đôi thôi.
Lang Côn mở cửa, dẫn đầu đi vào.
Vừa vào đã nghe thấy mấy tiếng gầm thét, Giang Dương thấy một cặp nam nữ đang đánh nhau. Tuy nhiên nhìn vào cách đánh, Giang Văn có chút e ngại, chiêu thức này, rõ ràng là muốn đoạt mạng người khác mà, thế này mà là luyện tập à. Trong tức khắc, Giang Văn cũng có chút sợ hãi trước đối thủ của bản thân, chính là người tên Khỉ Điên kia.
Anh hiểu rõ về lực bộc phát của bản thân. Đối thủ cũng là kiểu bộc phát, vậy nhất định cũng giống anh, nằm lòng chiêu thức một chiêu hạ đất, dù sao cũng không có nhiều sức lực để chơi đùa cùng đối thủ.
Thấy hai người tiến đến, những người kia cũng dừng tay. Thấy Lang Côn đến, một số người còn chào ra chào hỏi: “Anh Sói”.
Giang Văn khóe miệng giần giật, hình như tên này là lãnh đạo cao nhất của nơi này, chắc chắn địa vị của tên này không hề thấp. Anh ta có thể ra ra vào vào nơi này, thì sao có thể là người thường được.
“Anh Sói”, đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh, âm thanh này có chút cuồng nhiệt, khiến cho Giang Dương cảm thấy giống như ai đó đang mót tiểu, đột nhiên nhìn thấy nhà vệ sinh, hô to rồi xông vào nhà vệ sinh.
Quay đầu lại, đó là một người đàn ông gầy gầy, không cao, Lang Côn đi qua vỗ vai người đàn ông, sau đó sờ sờ bắp thịt trên cánh tay rồi cười nói: “Nhóc Khỉ, sao cậu không mọc được thêm cân thịt nào vậy, đừng có nói là vứt hết thịt cho Heo Mập ăn rồi ấy nhé?”
“Anh Sói, anh tìm em có việc gì vậy? Em tìm anh lâu lắm rồi, hay là anh em mình làm mấy chiêu?”, tên Khỉ Điên đó không nghe lời Lang Côn nói mà trực tiếp đưa ra lời thách đấu.
Lang Côn lắc đầu cười: “Không vội, cậu đánh bại học trò của tôi rồi chúng ta nói chuyện tiếp”, nói xong liền chỉ về phía Giang Văn.
Giang Văn so sánh vóc dáng của mình và Khỉ Điên, có vẻ như bản thân vẫn có chút thịt.
“Học trò của anh?”, Giang Văn bây giờ mới hiểu, hóa ra tên nhóc này là một kẻ cuồng đánh nhau, trong mắt anh ta chỉ có đánh đấm.
“Xin chào, cứ gọi tôi là Văn Tử”, Giang Văn đúng mực đưa tay ra.
Khỉ Điên liếc nhìn Giang Văn một cách kì lạ, sau đó cũng duỗi tay ra, bắt tay với Giang Văn.
Lang Côn bất lực lắc đầu, Giang Dương đúng là quái vật, người khác đều thuận tay phải, tên nhóc này lại thuận tay trái, hơn nữa lực tay của tay trái còn mạnh hơn tay phải rất nhiều.
Quả nhiên, hai bàn tay trái nắm chặt lấy nhau, không ai nói gì, mọi người trên sân tập đều hiểu rõ nên cũng chỉ yên lặng đứng nhìn.
Lúc mới bắt đầu, hai người còn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Lang Côn vốn hiểu rõ tình hình, anh ta cũng chẳng buồn xem hai người so tài mà lặng lẽ kéo Tiểu Xà Nữ đi, với hiểu biết của anh ta về Khỉ Điên, hai người ít nhất phải mất mấy phút mới so thắng bại. Vậy nên nhân cơ hội này làm việc gì đó vui vẻ hơn cũng là lựa chọn không tồi.
Quả nhiên, vài phút sau, sắc mặt hai người dần thay đổi, có điều sắc mặt Giang Văn không thay đổi mấy còn sắc mặt của Khỉ Điên đã chuyển sang màu đỏ rực.
“A”, hai người cùng hô to, sau đó buông tay nhau ra.
Giang Văn chiếm thế thượng phong nhưng anh cũng không định làm khó Khỉ Điên. Anh biết chỉ cần mình dùng thêm chút lực, tay của Khỉ Điên chắc chắc sẽ bị thương, mà vết thương cần ít nhất một tháng để hồi phục.
“Sức lực không tồi, chỉ là kĩ thuật không ra làm sao cả. Có nhiều lúc, kĩ thuật quan trọng hơn sức lực nhiều”, Khỉ Điên xoa tay, cười cười nói.
“He he, anh Khỉ cứ nói đùa, tôi đây sao có thể là đối thủ của anh Khỉ được?”, Giang Văn xấu hổ cười nói.
“Có cần quần áo bảo hộ không?”, Khỉ Điên không quan tâm, trực tiếp hỏi.
“Quần áo bảo hộ?”, Giang Văn xoay người nhìn về phía Lang Côn vẫn còn đang ở phía xa ôm cô gái tên là Tiểu Xà Nữ kia, lại còn hôn hôn hít hít, rõ ràng đang làm chuyện vụng trộm gì đó.
“Không cần”, khi Giang Văn nhìn qua, Lang Côn cũng nói ra một câu.
“Được thôi, vậy không dùng”, Khỉ Điên vừa nghe xong liền lập tức vứt bộ đồ bảo hộ màu vàng vốn định đưa cho Giang Văn đi, chân chần đi tới tấm đệm mỏng, chờ Giang Văn.
Giang Văn thầm mắng Lang Côn một câu, mẹ nó, anh hiểu rõ năng lực của bản thân, mới luyện tập được một tháng thì sẽ giỏi đến cỡ nào được chứ, cho dù luyện tập đến đâu, mà không có bí kịp tuyệt thế võ công thì cũng chẳng thể trở thành cao thủ được, tuy nhiên anh vẫn tiến lên miếng đệm kia.
Hai người bày ra thế tấn công, thận trọng nhìn đối thủ.
Khí chất toàn thân hai người cũng thay đổi, Giang Văn thì không quá khó ràng, nhưng tên Khỉ Điên kia làm Giang Văn hết sức kinh ngạc, bởi vì sau khi bản thân bước vào thế tấn công liền cảm thấy ánh mắt của Khỉ Điên đang dính chặt lên người mình.
“A”, Khỉ Điên không nói lời nào liền chạy nhanh từng bước nhỏ, sau đó đánh một quyền đơn giản về Giang Văn.
Giang Văn đã âm thầm cảnh giác ngay từ khi Khỉ Điên động thủ rồi, nhìn thấy đối phương ra quyền cũng không hạ cảnh giác, mà còn tránh được trước quyền kia.
Giang Văn hiểu rõ năng lực bộc phát của bản thân, mà đối thủ cũng là kiểu bộc phát, vậy nhược điểm bản thân có, đối phương nhất định sẽ có.
Quả nhiên, ngay khi quyền kia chỉ cách Giang Văn nửa mét thì bất ngờ gia tăng tốc hộ, bùng nổ trước mặt Giang Văn. Tuy nhiên lúc này, Giang Văn đã kịp tránh, không cho Khỉ Điên chút cơ hội nào để tấn công, tiếp đó là chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân, đùi phải đá qua vùng dưới eo của Khỉ Điên. Anh tính toán được, nếu như bản thân ra chiêu này, vùng dưới eo nhất định không vững, trọng tâm của toàn cơ thể sẽ dồn về phía trước.
Quả nhiên, Giang Văn vừa tung chiêu Hoành Tảo Thiên Quân liền có thể lật được Khỉ Điên xuống mặt đất.
Tốc độ của Giang Văn nhanh kinh khủng, anh nhất định phải giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất. Vậy nên anh chỉ có thể dùng những chiêu có tính chí mạng, mặc dù đánh nhau với Khỉ Điên không cần dùng đến sát chiêu, nhưng bắt buộc phải khiến Khỉ Điên tạm thời mất đi khả năng chiến đấu.
Khỉ Điên bị lật xuống đất nên vô cùng bất ngờ, anh ta không ngờ Giang Văn có thể tung ra chiêu này, có điều anh ta là một người có kinh nghiệm chiến đấu, anh ta có thể trực tiếp dùng tay phải chống xuống đất, dùng lực đứng dậy, đúng lúc tránh được một đòn đánh vào đầu gối của Giang Văn.
Giang Văn nhìn Khỉ Điên rời khỏi mặt đất, nhanh chóng rút lại sức lực, dần dần thay đổi phương hướng, tay trái hơi dùng lực, bình tĩnh đứng trên đất đối mặt với Khỉ Điên ở đằng xa.
Hai người đều vô cũng kinh ngạc, nhất là Khỉ Điên, anh ta không ngờ rằng Giang Văn có thể tung ra cú đó trong thời gian ngắn như vậy, có vẻ như đã được Lang Côn truyền bí kíp cho.
“Nhóc con, không tệ, nhưng mà vẫn chưa đủ điêu luyện”, Khỉ Điên thu lại ánh mắt điên cuồng, ánh mắt nhìn Giang Văn trở nên cẩn thận hơn.
Giang Văn không nói gì, anh mô phỏng lại động tác lúc nãy của Khỉ Điên.
Nhìn thấy Giang Văn làm động tác lúc nãy của mình, miệng Khỉ Điên giật giật, anh ta cũng nhanh chóng đưa ra chiêu thức đối phó.
Tuy nhiên Giang Văn không trực tiếp tấn công mà chờ tới khi đến gần Khỉ Điên. Lúc ấy, cả người anh ta bỗng nhiên nghiêng đi mà nhanh chóng trượt về phía hai chân của Khỉ Điên.
Thủ thuật này giống như cú đá trượt mà các binh sĩ dũng cảm đã sử dụng.
Nhìn thấy thế tấn của kì lạ của Giang Văn, Khỉ Điên nhất thời sửng sốt. Tuy nhiên, anh ta cũng không phải loại tầm thường, anh ta nhanh chóng tính toán tốc độ của Giang Văn, sau đó nhảy lên thật cao, đợi đến khi Giang Văn trượt đến liền đạp gẫy chân của Giang Văn.
Nhưng anh ta không tài nào đoán được chiêu tiếp theo của Giang Văn.
Giang Văn lại chờ đến khi Khỉ Điên nhảy lên, anh đột nhiên chống tay xuống, xoay người giữa không trung, đá về khía Khỉ Điên.
“Độc Long Toản?”, người đàn ông đứng xem hình như là biết chiêu thức này, hắn bất ngờ buột miệng nói ra.
Khỉ Điên đang ở giữa không trung, nhìn thấy cách tấn công kì quái của Giang Văn nhưng cũng chẳng thế làm gì, vì cơ thể của anh ta đang ở giữa không trung, căn bản không có chỗ nào để mượn lực, vậy nên anh ta chỉ có thể dương mắt nhìn hai chân Giang Văn cùng lúc đạp lên bụng mình, sau đó bản thân bị văng ra xa.
Giang Văn đạp bay Khỉ điên xong liền đứng dậy, xoa xoa tay, sau đó nhìn về Khỉ Khỉ điên bị rơi cách đó không xa.
Khỉ Điên không đứng dậy được, chỉ sờ ngực mình, kinh ngạc nhìn Giang Văn.
Giang Văn thở mạnh, nhìn Khỉ Điên bị mình đạp trên đất không đứng dậy nổi, chắc là mình thắng rồi nhỉ?
“Tên nhóc này!!”, Lang Côn đột nhiên vỗ vai Giang Văn, bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên đỡ Khỉ điên đứng dậy.
Khi đánh nhau với Giang Văn, Lang Côn cũng rất kiêng dè trước mấy chiêu thức quái dị của cậu. Về lí thuyết mà nói, những chiêu thức này không có tính ứng dụng cao, nhưng Giang Văn lại có thể vận dụng rất tốt, không chỉ biết cách chớp thời cơ, mà sức lực cũng rất chuẩn.
Giang Văn cố gắng thở bình thường lại, ngại ngùng nhìn Khỉ Điên đang được Lang Côn đỡ dậy, lúng túng cười.
Nhóc con, mấy kĩ xảo cận chiến này không phải anh Sói dạy cậu, cậu học từ đâu thế?”, Khỉ Điên xoa xoa ngực mình, sức lực kinh khủng thật, nếu khả năng chịu đòn của mình không tốt thì chắc cũng bị một cước của thằng nhóc này tiễn xuống lỗ rồi.
Lưu Oánh bị Giang Văn đá đau, cả người mất thăng bằng, mà chân của Giang Văn cũng đặt ở chỗ chẳng ra làm sao.
Nên Lưu Oánh liền ngã về phía Giang Văn.
Lúc này, Giang Văn đã lấy lại được thăng bằng, thấy Lưu Oánh ngã về phía mình thì hơi sợ, chống hai cùi trỏ rồi lùi về sau, nhưng phía sau là vách tường, anh không lùi đi đâu được nữa.
Lưu Oánh khi ấy không còn quan tâm đến Giang Văn nữa, phát đá kia tuy không nặng nhưng chỗ bị đá thì hơi sai sai.
Lưu Oánh đau đớn nên không để ý đến gì khác, hai tay quơ đại vào nơi nào đó.
“Bụp” một tiếng, hai người cuối cùng vẫn chạm vào nhau.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, vì nơi mà đầu Lưu Oánh đụng vào chính là chỗ quý giá mà yếu ớt nhất trên cơ thể anh.
Mà Lưu Oánh cũng sợ hãi trước cảnh tượng này, cảm thấy đầu mình có gì đó mềm mềm mà cứng cứng, rất khó tả, mà cả một mùi vị là lạ nữa, tuy nó lạ nhưng lại làm cô hơi mê mẩn.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, hai tay Lưu Oánh chống lên hai chân của Giang Văn, ngẩng đầu nhìn.
Mà Giang Văn đã đau đến phát khóc, hai tay vội vàng che lấy nơi kia.
Giang Văn không buồn nhìn xuống, nên hai tay cũng ôm lấy đầu của Lưu Oánh luôn.
Sau đó anh mới nhịn đau nhìn xuống, cái đệch, thôi xong rồi, phụ nữ ai cũng là dã thú biến hình à? Thế này thì ai mà chịu nổi.
Hai người đều ngẩn ra, vẻ mặt kỳ quái. Giang Văn thì là kiểu nhịn đau, cắn chặt răng, cổ rướn ra.
Còn Lưu Oánh cũng đau đớn, lúc này cô đang quỳ dưới đất, hai tay ôm lấy bắp đùi Giang Văn, đầu thì bị hai tay của Giang Văn ôm lấy.
Chính vào lúc này, chiếc cửa vốn đang đóng bị đá cái “rầm”.
Giang Văn đã không quan tâm người tới là ai nữa rồi, mà anh cũng không phản ứng kịp. Lưu Oánh cũng vậy, bị Giang Văn ôm chặt lấy đầu, làm sao quay ra nhìn xem là ai đến được chứ.
“Chị, hai người, hai người đang làm gì đấy?”, người đến là Lưu Bân, khi thấy cảnh tượng bên trong, Lưu Bân cũng sốc.
Tư thế này của hai người cũng, cũng quá là, không đẹp mắt đi.
Nữ thì quỳ trước người nam, hai tay ôm lấy đùi người nam, eo còn hơi con cong, mà biểu cảm của người nam lại khiến anh ta nghĩ đến một cảnh rất không trong sáng.
Quan trọng nhất nhất nhất là hai tay của người nam còn ôm lấy đầu của người nữ, tư thế này rõ ràng là ấn vào hướng nào đó.
Giang Văn bị tiếng “chị” làm cho tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu nhìn, là Lưu Bân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Lưu Bân thì cũng nhìn xuống.
Giang Văn hốt hoảng, sao lại thế này? Anh xong đời mất thôi.
Giang Văn vội vàng thả tay ra khỏi đầu Lưu Oánh, định lùi về sau.
Lưu Oánh vốn đang giằng co với tay của Giang Văn, khi anh thả hai tay ra thì đầu của cô ấy liền rơi xuống nơi nào đó theo quán tính.
Tay của anh cách đó không xa, nhìn thấy vậy, anh lại lấy tay che hạ bộ theo phản xạ, sau đó đầu của Lưu Oánh liền chạm vào tay anh.
Giang Văn thấy anh sắp xong đời rồi, đây gọi là gì nhỉ? Trêu chọc giáo viên à?
Lúc này Lưu Bân mới phản ứng lại, im lặng sầm mặt nhìn Giang Văn, nhưng ánh mắt lại phát ra sát khí làm Giang Văn lạnh người. Anh mặc kệ cơn đau, vội vàng đẩy đầu Lưu Oánh ra, sau đó đứng dậy, lúng túng nhìn Lưu Bân. Chỉ dựa vào một tiếng “chị” kia là anh đã biết Lưu Bân với Lưu Oánh là chị em rồi.
Lưu Oánh đã tỉnh táo lại từ lúc đầu mình đập vào mu bàn tay của Giang Văn rồi.
Sau khi Giang Văn đứng dậy, Lưu Oánh cũng đứng lên theo, cô ấy dĩ nhiên biết là em trai mình đến, nhưng lại không biết nói sao, chỉ quay ra lườm Giang Văn một cái rồi mới xoa đầu gối đang đau của mình rồi bước nhanh ra ngoài.
Lưu Bân thấy Lưu Oánh đi ra ngoài, liền cầm cây chổi ở cạnh cửa lên, hung dữ đóng cửa lại rồi từ từ đi về phía Giang Văn.
Giang Văn lúc này giống như một chú chim nhỏ run rẩy, thấy Lưu Bân tiến tới, anh lại lùi về sau theo phản xạ.
Lưu Oánh đi được một quãng thì nghe thấy giọng của Lưu Bân: “Giỏi lắm, cái đồ khốn nạn này, đồ lưu manh, cậu dám động vào chị gái tôi, tôi sẽ đánh chết cậu”, rồi sau đó là tiếng bịch bịch vang lên không dứt.
Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn, khiến cho Lưu Oánh thấy không nỡ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, mặt cô ấy liền đỏ lên, suy nghĩ một lúc rồi quyết định xoay người rời đi.
Giang Văn bám vào cửa sổ, thấy Lưu Oánh đã đi ra khỏi cửa ký túc xá liền xua tay với Lưu Bân.
Lưu Bân đang ôm một cái gối to, còn chổi thì đánh vào cái gối, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết của Giang Văn.
Hóa ra là hai người kết hợp diễn trò. Lúc này cả hai nhìn nhau cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Giang Văn đã trở về như cũ, tuy vẫn hơi khó chịu ở chỗ đó, nhưng cũng coi như bình thường trở lại.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt sát khí đằng đằng của Lưu Bân, anh sợ hết hồn.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Bân cầm gối lên, miệng mắng chửi, còn đập mạnh vào gối thì anh cũng thông minh phản ứng lại, kêu gào thật lớn cho bên ngoài nghe thấy.
“Má nó chứ, cậu đỉnh quá đấy nhớ, dám, dám chén cả chị tôi luôn?”, âm thanh kinh ngạc của Lưu Bân khiến Giang Văn thấy khó hiểu.
“Đỉnh, thế mà đỉnh à? Đây là xui xẻo đó?”, Giang Văn kiên nhẫn giải thích.
Nhưng có giải thích cũng vô dụng, Lưu Bân vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lộ ra nụ cười bại hoại rồi bắt đầu kể về lịch sử huy hoàng của chị gái mình.
Giang Văn bất lực, cạn lời với đám háo sắc này.
Anh còn đang định đi học, nhưng giờ thì chẳng còn hứng thú nữa.
Phụ nữ, haizz, từ khi sinh ra đến giờ anh đã phạm lỗi gì với phụ nữ hay sao? Nếu không phải vì Lâm Tuệ thì anh cũng sẽ không thể nào sống lại trong cơ thể này được.
Còn cả hai người phụ nữ ác độc là Vương Vũ Phân và Lưu Oánh, một cọp cái, một sư tử Hà Đông, anh không động vào được thì chẳng lẽ không trốn được chắc?
Anh thật sự không muốn nhìn thấy hai người đó nữa, liền dứt khoát đi đến văn phòng hiệu trưởng, nếu đã có quan hệ rồi thì sao lại không dùng chứ.
Thuận lợi lấy được đơn xin nghỉ dài ngày từ chỗ hiệu trưởng, còn thời hạn bao lâu thì phải xem tâm trạng và năng lực của bản thân đã. Khi nào anh đầu đội trời chân đạp đất rồi thì sẽ quay lại bắt hai người phụ nữ đó thần phục trước “cậu lớn” của mình. Giang Văn muốn làm thợ săn thành phố, săn hết sạch những người phụ nữ bạo lực như thế. Anh hung tợn nghĩ, nhưng tất cả cũng mới chỉ là sự tưởng tượng của chính anh mà thôi.
Nhờ Lưu Bân đem đơn xin nghỉ cho giáo viên phụ trách xong thì Giang Văn đi ra ngoài cổng trường.
Sau đó anh lái con Lamborghini đi về biệt thự. Hiện giờ nơi này chỉ có ba người ở: anh, Lãnh Nguyệt, Lang Côn. Má nó chứ, cứ nghĩ đến Lan Côn là anh lại tức điên lên, rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại ném anh vào cùng một chỗ với con cọp mẹ kia chứ?
Nhưng làn da và cơ thể của cô ta cũng nuột, mỗi tội tính khí thì hơi xốc nổi.
Giang Văn sảng khoái lái xe, từ trường đến biệt thự cũng xa, nhưng có sao đâu, đâu có vội, cứ đi từ từ thôi.
Đi qua một khu ổ chuột, lòng Giang Văn run lên, dừng xe lại theo bản năng, nhìn vào nơi mà mình sinh ra và lớn lên này, ánh mắt anh hơi hoài niệm.
Giờ anh đã có thân phận khác nhưng vẫn không thể nào quên được những ký ức hồi còn nhỏ.
Bước xuống xe, anh chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ cũ nát.
Khu ổ chuột này không đến nỗi quá xập xệ, chỉ là hơi cũ một chút, thành phố còn chưa quy hoạch đến đây, nên nó vẫn mang dáng vẻ của mười năm trước.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Văn lại đi về phía nhà của mình, do dự có nên đi vào hay không.
Nhìn nơi đã nuôi nấng mình suốt mười mấy năm này, lúc trước thì thấy nó cũ nát, trời mưa còn dột, nhưng giờ nhìn lại thì thấy nó thật ấm áp, nhưng anh sẽ mãi không quay lại được nơi đây nữa.
Giang Văn hít sâu rồi mạnh mẽ thở ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Đập vào mắt là một phòng khách nhỏ, trong mắt Giang Văn hiện ra một cảnh tượng ấm áp, một đứa bé đang nằm trong lòng của bố, đòi bố kể chuyện cho nghe, cười cười nói nói, đây là chuyện hồi bé anh hay làm.
Nhưng bên trong phòng khách bây giờ có ba người ngồi.
Ba người này nhìn rất quen mắt.
Bố, mẹ anh, và một người mà anh không ngờ là sẽ tới, Tạ Đông, anh Đông của Giang Văn.
Ba người đang nói chuyện, Tạ Đông liên tục pha trò cho hai ông bà cười vui vẻ, nhưng Giang Văn vẫn nhìn thấy nỗi đau thương ở trong mắt của bọn họ.
Lúc này Giang Văn rất muốn cảm ơn Tạ Đông, nếu anh ta không tới đây trò chuyện với bố mẹ anh thì chắc bọn họ không thể vượt qua được nỗi đau thương vì anh đã qua đời.
“Cho hỏi, cậu là?”, Tạ Đông vẫn vậy, luôn lịch sự nho nhã với người lạ, nhưng với người quen thì tên háo sắc lại khác hẳn ngay.
Nhìn thấy Tạ Đông len lén phòng bị, Giang Văn cười rồi nén lại tâm trạng đang kích động của mình lại, nói: “Chào anh, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, rảnh rỗi nên vào ghé chơi thôi”.
“Rảnh rỗi nên ghé chơi?”, Tạ Đông nghi ngờ nhìn Giang Văn, còn có cả loại người như vậy sao? Rảnh rỗi nên đến khu ổ chuột thăm thú?
“Người tới thì là khách mà, Đông Tử, mời khách vào đi”, bà Giang đứng phía sau nhiệt tình nói, nhanh chóng vào bếp chuẩn bị nước trà.
“Cậu vào đi”, Tạ Đông nhường đường cho Giang Văn đi vào, trong lúc Giang Văn đi qua thì nhỏ giọng nói: “Không cần biết ai phái mày tới đây, nhưng tao sẽ không để mày đạt được mục đích đâu”.
Câu nói này làm cho Giang Văn thấy khó hiểu, chẳng lẽ sau khi anh chết, vẫn có người tới làm phiền ư?
“Ngồi đi ngồi đi, cho hỏi cậu tới đây để làm gì?”, thấy bố mình cũng nhiệt tình mời ngồi, trong lòng Giang Văn như bị kim châm vào.
Anh ngồi trên sô-pha, giả vờ nhìn quanh rồi nói: “Bác ơi, căn nhà này chắc xây từ lâu rồi phải không ạ?”.
“Cũng lâu rồi, nhưng vẫn ở được”, ông Giang bứt rứt trả lời.
Giang Văn thở dài, bình thường bạn của bố cũng giống ông, hôm nay anh ăn mặc thế này mà ngồi ở đây cũng không được thích hợp cho lắm.
“Nếu được, bác có muốn bán căn nhà này không ạ?”, Giang Văn nghĩ một lúc rồi nói. Hiện giờ nếu muốn giúp đỡ bố mẹ thì chỉ còn cách giấu kín bí mật chuyện mình sống lại thôi.
Chương 22: Bố mẹ đẻ
“Ý cậu là sao?”, Tạ Đông ngồi đối diện đột nhiên hỏi, anh ta không ngại như ông Giang mà trực tiếp thắc mắc luôn.
“Ha ha, nhìn quần áo tôi mặc là mọi người có thể đoán được một chút nhỉ, tôi định xây nhà ở đây”, Giang Văn cười, không quan tâm giọng điệu của Tạ Đông lắm. Nói thật, anh muốn cảm ơn Tạ Đông còn không đủ kìa, sao còn để ý đến giọng điệu của anh ta chứ. Vả lại, Tạ Đông nói như vậy cũng là để phòng ngừa anh có mưu đồ gì với bố mẹ anh, cũng dễ hiểu mà.
“Cậu muốn xây nhà ở đây? Cậu ở bên bất động sản à?”, Tạ Đông sờ mũi hỏi, hình như anh ta đã hiểu nhầm Giang Văn rồi.
“Tôi không mang theo danh thiếp ở đây, nhưng anh có thể đi nghe ngóng xem, tôi là người của tập đoàn Giang Thị, chúng tôi định quy hoạch một mảnh đất ở đây để xây khu buôn bán hoặc khu biệt thự”, nói dối là sở trường của Giang Văn rồi, ánh mắt anh tự tin không gợn sóng.
“Tập đoàn Giang Thị?”, Tạ Đông nâng cao giọng, hình như tên công ty khiến anh ta chấn động.
“Ha ha, hai bác, cháu có thể đi xem xung quanh được không ạ?”, Giang Văn không quan tâm Tạ Đông nữa, mà quay ra nói với bố mình.
Tạ Đông nghe vậy thì chau mày, hơi mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Chàng trai này khiến anh ta cảm thấy rất lạ, tựa như đã quen từ lâu.
Hai người ngồi trong xe, im lặng không nói.
Giang Văn đang nghĩ đến vài chuyện, không biết nên mở lời thế nào, còn Tạ Đông thì đang tò mò về mục đích Giang Văn nên kéo anh ta lên xe.
Vốn dĩ Giang Văn ngồi một lúc rồi đi, Tạ Đông phụ trách tiễn anh.
Tạ Đông còn chưa cất lời, Giang Văn đã mời anh ta lên xe ngồi nói chuyện, rồi hai người cứ vậy mà lên Lamborghini ngồi.
Tạ Đông còn trẻ, nên cũng rất say mê xe hơi. Chiếc Lamborghini này đã làm anh ta rất kinh ngạc, xem ra chàng trai này thật sự có chuyện cần nói, thêm nữa tập đoàn Giang Thị là một công ty rất có tiếng, nên Tạ Đông mới lựa chọn tin Giang Văn.
Nhưng Tạ Đông vẫn nghi ngờ về thân phận của Giang Dương, làm gì có ai đi làm thuê mà lại lái Lamborghini chứ? Chàng trai này chắc chắn phải là người góp vốn cho tập đoàn Giang Thị hoặc là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị.
“Anh ta”, Giang Văn nghĩ rồi nói ra một từ, nhưng lại không nói tiếp được nữa, vì không biết phải hỏi thế nào.
“Ai cơ?”, Tạ Đông ngẩn ra rồi hỏi.
“Văn Tử”, Giang Văn chậm rãi nói ra hai từ đó, nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào mà chỉ thấy căng thẳng. Dẫu sao khi nghe tin bản thân bị chôn hoặc hỏa táng thì ai mà không buồn bực chứ, tâm trạng đương nhiên sẽ không vui rồi.
“Hả? Cậu ấy?”, Tạ Đông sững sờ, sao chàng trai nhà giàu này lại quen biết Văn Tử chứ? Mặc dù anh ta biết Văn Tử có rất nhiều bạn, nhưng nếu thật sự có người bạn nào lái Lamborghini, mặc đồ hiệu như này thì thằng nhóc đã nói cho anh ta lâu rồi, làm gì có chuyện anh ta không biết được chứ?
“Ừm, đúng vậy”, Giang Văn gật đầu, lộ ra vẻ đau thương.
Tạ Đông bị sự bi thương của Giang Văn lây nhiễm, cũng phải kìm nén, nhớ lại Văn Tử vì cứu anh ta mà chết, chính anh ta lại là người tự tay kết liễu đời cậu ấy, chuyện này khiến anh ta không đêm nào ngủ yên, chỉ có thể làm vài việc để tha thứ cho bản thân.
“Cậu ấy được an táng ở công viên Tiêu Sơn”, Tạ Đông thở dài, hung dữ vò đầu bứt tai.
“Thật ra anh không cần tự trách đâu, sống chết có số mà”, Giang Văn cũng thấy sự hối hận trong mắt Tạ Đông, anh không muốn Tạ Đông sống như vậy chút nào.
“Vậy ý cậu là Văn Tử đáng chết à?”, Tạ Đông bỗng phát cuồng, gào lên với Giang Văn.
Mà Giang Văn nhìn thấy Tạ Đông như vậy thì chỉ mỉm cười rồi lái xe rời khỏi khu ổ chuột, đưa Tạ Đông đến một nơi khác.
Trên bãi cát, Tạ Đông im lặng nhìn ra xa, không biết vì sao Giang Văn lại biết đến nơi này.
Đây là nơi anh ta và Văn Tử thường đến, có khi hai người đến đây chỉ đơn giản để trút giận, cầm theo mấy chai bia, vừa uống vừa chém gió, thật thoải mái biết bao. Nhưng có những lúc hai người lại không trút giận bằng bia mà là điên cuồng đánh nhau.
Đánh đến khi kiệt sức mới thôi, rồi nhìn đối phương cười vui vẻ.
Nhưng tất cả đã trở thành ngày hôm qua rồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa. Tạ Đông thở dài, với anh ta, tên công tử này chỉ trùng hợp đưa anh ta đến đây thôi.
“Tôi với cậu ta rất giống nhau, tuy không phải bạn bè, nhưng tôi rất khâm phục cậu ta, có thể làm tất cả vì bạn bè, cậu ta thật sự là một người anh em tốt”, Giang Văn bước trên bãi cát rồi xoay người hét lên với Tạ Đông.
“Anh nên vui mừng vì có một người anh em như vậy, anh nên tự hào vì mạng của anh là do cậu ta đổi lấy, cho nên anh phải trân trọng nó, đừng có sống mãi trong sự hối hận nữa. Con người có ai chưa từng phạm sai lầm đâu, nhưng đừng chỉ mãi bám vào những sai lầm đó, như vậy anh sẽ chỉ càng sai nhiều hơn mà thôi”, lúc này, Giang Văn đi đến bên cạnh Tạ Đông, nhỏ giọng nói.
Tạ Đông cúi đầu, mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra hôm qua, vì cứu anh ta mà Giang Văn đã cứng rắn chống lại đối thủ, cũng bởi vì anh ta từng cho cậu cơ hội.
Đúng vậy, anh ta nên tự hào vì có một người anh em như vậy mới phải.
Anh ta nên trân trọng mạng sống này, vì nó được đổi lấy bằng mạng sống người anh em của mình.
Tạ Đông đột ngột ngẩng đầu, chạy ra phía biển, để những cơn sóng thoải mái đánh vào chân mình, hét lớn với biển: “Văn Tử, cậu đi thanh thản nhé, còn lại cứ giao cho anh, ở bên đó cậu cứ yên tâm, cô chú đã nhận anh là con nuôi rồi, sau này anh sẽ chăm sóc cho bọn họ, thay cậu làm tròn đạo hiếu”, Tạ Đông nức nở, dần quỳ xuống, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nhưng giọng nói thì càng lúc càng nhỏ đi, Giang Văn không nghe rõ nên tò mò đi đến gần hơn để nghe: “Yên tâm nhé, nếu cậu muốn phát triển thế lực ở bên đó thì cứ nói cho anh biết, cậu muốn gì bọn anh cũng sẽ gửi cho, máy bay hay xe tăng, AK – 47 hay tiền đô, bọn anh sẽ gửi hết cho cậu. Nếu cậu thiếu tiền thì cũng cứ nói, mấy trăm triệu cũng sẽ có cho cậu luôn. Nếu thấy gái ở đó không xinh đẹp thì hãy nói nhé, muốn ai thì bọn anh sẽ đốt cho cậu”.
Nghe vậy, Giang Văn dở khóc dở cười, người này đúng là hài hước thật, còn định đốt đồ cho mình nữa!!
Trêu chọc một lúc, Tạ Đông nghiêm túc nói tiếp: “Văn Tử, cậu biết không? Từ ngày cậu đi, ngày nào Thiến Thiến cũng khóc đòi muốn đi cùng cậu, không ăn không uống, nếu cậu thật sự coi anh là anh em, thì hãy nói với con bé, bảo con bé nghĩ thông đi. Cậu cũng đâu muốn con bé phải kết thúc đời mình vì cậu đúng không. Cậu cũng biết, anh chỉ có một bảo bối là Thiến Thiến thôi, nếu con bé đi cùng cậu thì anh sẽ chỉ còn lại một mình thôi, sao cậu nỡ chứ. Xin đừng trách anh, Thiến Thiến còn nhỏ, vẫn còn thanh xuân phía trước, hãy để con bé được yêu…”
Giang Văn không thể nghe được những lời phía sau nữa, Tạ Thiến Thiến, em gái của Tạ Đông, kém anh một tuổi. Lúc nhỏ cô ấy hay theo đuôi anh, có khi Tạ Đông còn phải ghen tị, không biết ai mới là anh trai ruột. Thời gian bố mẹ Tạ Đông qua đời, nếu không có Giang Văn, Tạ Đông thật sự không an ủi nổi cô gái này. Kỳ lạ là, chỉ cần Giang Văn xuất hiện và yêu cầu Thiến Thiến làm cái gì thì cô ấy sẽ ngoan ngoãn làm cái đó, không hề do dự.
Giang Văn hiểu rõ Thiến Thiến rất thích mình, thích từ nhỏ, nhưng lúc ấy Giang Văn đã thích người khác, nên chỉ coi Thiến Thiến như em gái mà thôi. Không ngờ cô gái này lại muốn đi theo mình, Giang Văn cảm động, khóe mắt ươn ướt.
“Được rồi, về thôi nào”, Giang Văn vỗ vai Tạ Đông nói.
“Tôi rất tò mò, cậu biết Văn Tử từ bao giờ vậy? Tôi thấy hai người chẳng có điểm chung nào cả”, Tạ Đông lau nước mắt, đứng dậy, cười nhìn Giang Văn nói.
“Ha ha, sau này anh cứ coi tôi là anh em là tốt rồi”, Giang Văn quay đi, sảng khoái trả lời.
“Ha ha”, Tạ Đông nhìn Giang Văn thật lâu, cũng cười theo.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người trên bờ biển cũng kéo dài, anh em, thì không cần bất kỳ lí do nào.
Giang Văn về nhà liền lập tức gọi Lãnh Nguyệt tới chuẩn bị nước tắm.
Sau đó anh ngồi trong phòng khác, nhìn Lang Côn đối diện. Sau khi anh đi vào đây Lang Côn cũng vào theo, rõ ràng là đi theo bảo vệ anh, nhưng Giang Văn không hề phát hiện ra, đúng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ có khác.
“Anh Lang, sau này anh đừng làm mấy chuyện vô nghĩa đó được không?”, Giang Văn bất lực hỏi.
Lang Côn nghe vậy thì hơi nghi hoặc. Tên nhóc này là công tử nhà giàu, mà còn gầy yếu như thế, chắc là loại ăn chơi trác táng mới đúng, những gì anh ta làm đáng lý phải khiến cậu ta vừa ý chứ?
Không chờ Lang Côn trả lời, Giang Văn lại nói tiếp: “Anh Lang, anh nghĩ cái cơ thể này của tôi mà đi làm chuyện đó thì được bao lâu sẽ chết vì quá sức?”.
“Một năm”, Lang Côn nhướng mắt nói.
“Đúng vậy, tôi cũng biết thế nên mới không động vào phụ nữ, nhưng chắc anh mới tới nên chưa biết điều này. À, anh Lang, anh giúp tôi một chuyện được không?”, Giang Văn sờ vai của mình, ngượng nghịu nói.
“Chuyện gì?”.
“Tôi muốn nhờ anh Lang lập một kế hoạch luyện tập cho tôi để thay đổi cái cơ thể này. Nếu không tập luyện thì dễ chết lắm”, Giang Văn cười đau khổ, nói. Anh lăn lộn từ cái khổ nên đương nhiên hiểu rõ sức khỏe quan trọng thế nào.
“Cậu? Chắc chắn?”, Lang Côn nhìn cơ thể như tàu lá của Giang Văn, thể hiện rõ sự nghi ngờ.
“Ừm, chắc chắn. Tối nay anh lập cho tôi đi, mai tôi sẽ chấp hành”, Giang Văn nghĩ rồi nói tiếp: “Anh Lăng, anh lớn hơn tôi nên tôi sẽ gọi là anh Lăng, và muốn mời anh làm huấn luyện viên của tôi, nên đừng ngại thân phận, cứ coi tôi là tân binh mà giã”.
Giang Văn bĩu môi, ngại thân phận? Nếu không quen biết với bố Giang thì anh ta còn lâu mới đồng ý bảo vệ cái tên vô dụng này. Nhưng anh ta cũng tràn đầy nghi ngờ với yêu cầu của Giang Văn. Phải biết rằng tại Hoa Hạ, bộ đội đặc chủng Lam Ảnh là đơn vị tác chiến mạnh nhất, nằm top ba thế giới, tất cả đều được quyết định bởi cường độ huấn luyện.
“Cậu chủ, nước tắm đã được chuẩn bị xong”, sau khi bị Giang Văn cưỡng hôn thì Lãnh Nguyệt trở nên dịu dàng hơn, làm gì cũng cẩn thận hơn.
“Ừ, được rồi, anh Lang, nhờ cả vào anh đấy, sáng mai sẽ bắt đầu nhé. Anh làm xong kế hoạch cũng không cần đưa tôi xem đâu, cứ gọi tôi dậy là được. Một tháng, trong vòng một tháng, anh sẽ huấn luyện tôi theo kiểu quân sự, bỏ đi thân phận cậu chủ của tôi, muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không oán trách anh”, Giang Văn cung kính nói. Với những người có năng lực thì phải tôn trọng, đây là chuyện trước giờ anh vẫn luôn làm.
Chương 23: Huấn luyện đặc biệt
“Được thôi, cậu đã nói vậy thì sau này đừng trách tôi ác”, Lang Côn vẫn không tin Giang Văn có thể kiên trì được mấy ngày. Anh ta nghĩ tên công tử này chỉ nói vậy thôi, đến lúc luyện tập thì lại rút lui ngay.
“Vậy tôi đi tắm đây”, Giang Văn đứng dậy, đi vào phòng tắm, Lãnh Nguyệt cũng theo sát đằng sau.
Lang Côn nhìn bóng dáng Giang Văn, suy tư môt lúc rồi về phòng, bắt đầu lên kế hoạch luyện tập, thôi thì cứ chọn chế độ luyện tập cho binh vương vậy, mong là tên nhóc kia sẽ thấy khó mà lui.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Giang Văn ngủ rất ngon, ngon đến mức không thể ngon hơn, vì anh đã mơ thấy hai người phụ nữ đáng sợ kia, nhưng trong mơ, bọn họ đã bị thuần phục, ngoan ngoãn nghe lời anh, khiến sáng nay anh thức dậy với tinh thần vô cùng sảng khoái.
Anh đột nhiên thấy hơi sợ khi đối mặt với Lang Côn, vì phương thức anh ta gọi anh dậy có hơi đáng sợ, bằng một cái loa siêu to không biết lấy ở đâu ra. Mới sáng sớm, khi Giang Văn đang chuẩn bị lên giường cùng hai mỹ nhân thì bên tai vang lên mấy tiếng.
“Dậy, trong vòng một phút, tập hợp tại phòng khách, quá giờ thì tự chịu hậu quả”, một lần, chỉ một lần, Lang Côn lấy loa hét vào tai Giang Văn rồi rời đi.
Giang Văn lẩm bẩm một câu rồi vội vàng mặc bộ đồ vận động mà Lãnh Nguyệt đã chuẩn bị vào, sau đó chạy xuống tầng.
Lang Côn đứng thẳng ở giữa phòng khách, đúng tiêu chuẩn quân đội.
Giang Văn vội vàng chạy qua, đứng đối diện với Lang Côn, anh dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, vẫn còn nhèm mắt đây này.
“Ok, sớm đấy, hết hẳn 31 giây, từ ngày mai thời gian sẽ đổi thành 25 giây”, Lang Côn vô cảm nhìn đồng hồ trong tay rồi nói.
“Rõ, thưa huấn luyện viên!”, Giang Văn dùng toàn bộ sức lực để hét to.
Tiếng hét của Giang Văn khiến Lang Côn sững sờ, anh ta kinh ngạc nhìn Giang Văn, im lặng một lúc, thấy Giang Văn đã hô hấp bình thường trở lại thì vẫy tay nói: “Bài tập đầu tiên của sáng nay, chạy bộ năm nghìn mét, đi theo tôi!”.
Nói rồi anh ta từ từ chạy ra khỏi biệt thự. Giang Văn vội vàng đi theo sau, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Kết thúc một ngày, Giang Văn cuối cùng cũng hiểu được sự đáng sợ của Lang Côn.
Chạy đường dài năm nghìn mét vào buổi sáng đã khiến anh thở không ra hơi, sau đó là hít đất năm mươi cái, rồi ăn sáng, ăn xong thì đứng lên ngồi xuống năm mươi cái, rồi ném cho anh một đống sách để học, Giang Văn đau nhức khắp người, làm sao mà xem nổi chỗ sách đó.
Buổi chiều thì đánh nhau, chủ yếu là anh bị đánh, Lang Côn còn nói nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì phải học cách chịu đòn đã.
Kết thúc một ngày, Giang Văn mệt đến nỗi không còn sức ăn cơm, Lang Côn lại còn bảo Lãnh Nguyệt đưa chìa khóa bếp cho anh ta nữa chứ. Tốc độ ăn cơm phải nhanh, quá giờ sẽ không được ăn nữa, Giang Văn chưa được ăn tối chỉ đành đáng thương nhìn Lãnh Nguyệt, mong rằng cô ấy có thể đem chút đồ ăn cho mình.
Ai ngờ, sau khi bị Lang Côn tẩy não, Lãnh Nguyệt chỉ chuyên tâm nấu ăn, mà toàn nấu những món tốt cho sức khỏe chứ chẳng ngon lành gì, cũng chẳng động lòng trước sự cầu cứu của Giang Văn mà còn dùng ánh mắt cổ vũ nói với anh: “Cậu chủ, anh làm được mà, cố lên!”
Nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt đi về phòng ngủ, Giang Văn chỉ còn biết trách bản thân không đúng giờ thôi.
Toàn thân đau nhức khiến anh không thể nào ngủ được, cuối cùng vẫn phải chịu sự hành hạ của Lang Côn, nhưng lần này thì anh không có gì để nói, vì Lang Côn đã cầm một chai rượu thuốc tới xoa bóp cho anh.
Thấy Giang Văn được xoa bóp đã dần dần chìm vào giấc ngủ, Lang Côn hơi dừng lại, ấn tượng về Giang Văn cũng tốt hơn nhiều. Theo anh ta, cường độ huấn luyện sáng nay đúng là quá khủng bố so với cậu nhóc này, nhưng không ngờ Giang Văn vẫn có thể hoàn thành được, mà còn không oán than một câu nào. Điều làm anh ta kinh ngạc nhất chính là trí nhớ của Giang Văn. Những bài học buổi trưa không hề bị phung phí, mà là cách để giúp các binh sĩ nhanh chóng thay đổi trạng thái, tiến vào trạng thái học tập. Lang Côn vốn không nghĩ tên nhóc này có thể nhớ tất cả những thứ cậu ta từng xem nhanh như thế.
Lang Côn tự nhủ phải quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu tên nhóc này thật sự ra gì thì mình sẽ huấn luyện cậu ta thành thần binh.
“Anh Lang, anh đưa tôi đi đâu vậy?”, Giang Văn nhìn quanh, chiếc xe này được che chắn kín kẽ, là Lang Côn đã mạnh mẽ kéo anh lên đây, nói rằng sẽ đưa anh đến một nơi rất hay ho, đúng là buồn bực thật.
“Tới rồi biết”, Lang Côn bình thường lạnh lùng, hôm nay lại nở ra nụ cười như trẻ con khiến Giang Văn kinh ngạc.
Nếu không hỏi được thì anh không ép nữa, Giang Văn cũng không phải loại ngu ngốc, liền chuyển sang nói chuyện phiếm với Lang Côn.
Suốt một tháng nay, Giang Văn đã thay đổi không ít. Đầu tiên là cơ thể, thân hình vốn yếu ớt kia sau một tháng đã phát triển mạnh mẽ, nhưng dù thế thì cũng không tính là gì, nếu so với người bình thường thì vẫn còn hơi gầy gò, có điều toàn thân đều là cơ bắp. Lang Côn từng nói lực bộc phát của anh rất tốt, rất thích hợp để giết chết đối thủ trong tích tắc.
Bởi vì toàn thân Giang Văn đã bộc phát mạnh mẽ, nên thỉnh thoảng Lang Côn cũng phải chật vật đối phó với anh. Cách để giải quyết Giang Văn tốt nhất chính là kéo dài thời gian, chỉ cần thêm vài phút là Giang Văn sẽ tự thua.
Vẫn cần tập luyện thêm, giờ Giang Văn cũng coi như bậc thầy lý luận rồi, các loại súng ống, máy bay, pháo nổ anh đều biết cả, nhưng còn thực tế thì sao?
Mỗi chiều tối đều là thời gian đáng sợ nhất đối với Giang Văn, vì cứ lúc ấy là cả người anh sẽ bị thương.
Lang Côn vẫn muốn huấn luyện năng lực chịu đòn của Giang Văn, từ việc nhẹ nhàng bắt anh quỳ xuống cho đến điên cuồng công kích, cho đến khi anh đau đớn khắp người, chịu không nổi phải nằm bò trên mặt đất thì mới thôi. Sau đó thì Lang Côn lại nói câu “Vẫn không chịu được đòn” khiến Giang Văn tức điên. Anh âm thầm thề rồi sẽ có một ngày anh đánh cho Lang Côn răng rụng đầy đất.
Nhưng Giang Văn vẫn chưa tìm được cơ hội, anh không biết thực lực của Lang Côn mạnh cỡ nào, nhưng anh biết, mỗi lần hai người đánh nhau thì Lang Côn đều chưa dùng hết sức.
Còn về lai lịch của Lang Côn, Giang Văn cũng không muốn đi tra, mà anh cũng lười tra. Gì mà bộ đội đặc chủng Lam Ảnh đã giải ngũ, anh chưa nghe đến bao giờ, hình như là chẳng có trong hệ thống quân đội của Hoa Hạ, dù là trung đội cũng không có luôn.
Nhưng sáng nay, lúc Giang Văn vừa mới tỉnh dậy thì thấy Lang Côn đang ngồi trên sô-pha chờ anh rồi. Ngày nào Lang Côn cũng đứng giữa phòng khách, sao hôm nay lại ngồi?
“Hôm nay tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, không cần tập luyện nữa”, Lang Côn cười nói. Từ sau khi Giang Văn có thể chịu được cường độ luyện tập của anh ta, Lang Côn bắt đầu tán thưởng Giang Văn hơn, biểu cảm khuôn mặt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa. Anh ta nhận ra làm bạn với Giang Văn là một lựa chọn không tồi.
“Đi đâu vậy?”, Giang Văn ngờ nghệch hỏi, nhưng anh cũng kinh ngạc vì Lang Côn đã cười. Có thể nói số lần anh thấy Lang Côn cười chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
“Đi, đi theo tôi”, Lang Côn đứng dậy, dẫn Giang Văn đến một cái xe, hai người lái chiếc xe thương vụ này đi ra ngoại ô.
Đến một cái ngã ba thì đổi xe, cho đến tận bây giờ.
Giang Văn không rõ xung quanh có gì, vì cửa số của xe này đã được đóng kín, hai người đang ở một không gian hoàn toàn kín, không nghe được âm thanh bên ngoài hay nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Xe có người lái riêng, nên không cần phải lo lắng, vì thế mà Giang Văn học Lang Côn nhắm mắt dưỡng sức.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, lúc Giang Văn mở mắt ra thì xe cũng dừng, cửa sau của xe được mở ra, Lang Côn kéo tay Giang Văn, ý bảo anh xuống xe.
Lúc này anh mới chậm rãi nhảy xuống, nhìn xung quanh.
Kinh ngạc, đây rõ ràng không phải trên đất liền. Theo kinh nghiệm, có lẽ đây là nơi nào đó dưới lòng đất, rộng cỡ mấy cái sân đá bóng. Ở đây xây có vài căn phòng, trên đỉnh đầu là bóng đèn sáng choang, chiếu sáng khắp mặt đất.
Ở mỗi góc đều có một chiếc đèn pha lớn, chiếu sáng phía trên.
Nhìn giống như một căn phòng hình hộp, đỉnh phòng là hình bán cầu.
Không chỉ vậy, điều khiến Giang Văn chấn động còn là những bóng người không ngừng di chuyển kia. Vì bọn họ đều mặc quân phục, đội mũ lính, đeo huy hiệu quân đội, như đang chứng tỏ với Giang Văn bọn họ là quân nhân thực thụ.
“Đây là?”, mắt Giang Văn dại ra, anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Lang Côn nhìn bốn phía, mở rộng hai vai ra cảm nhận rồi cười nói: “Bất ngờ lắm đúng không, lúc đầu tôi cũng giống cậu đấy, nhưng yên tâm, tôi sẽ không ném cậu ở đây đâu, đi nào!”
Dẫn đường cho hai người là một người đàn ông mặc vest đen, nhưng chỉ nhìn cách đi đường của anh ta thôi Giang Văn liền biết đây cũng là một quân nhân.
Trên đường đi, Lang Côn không hề giải thích cho Giang Văn biết đây là bộ đội gì, khiến cho Giang Văn rất mơ hồ khó hiểu.
“Đây là bộ đội Lam Ảnh sao?”, Giang Văn đột nhiên nhớ tới lai lịch của Lang Côn, liền vội vàng hỏi.
“Suỵt, đừng nói gì cả”, Lang Côn nhìn Giang Văn, bảo anh im lặng.
“Làm trò con bò, chả hiểu để làm gì?”, Giang Văn trợn mắt, buồn bực nói.
“Hello, Sói Hoang, chào mừng quay lại làm khách”, đột nhiên một giọng cười sảng khoái truyền tới, sau đó là một người đàn ông mập mạp xuất hiện.
Giang Văn trợn mắt, ống quần của tên béo này chắc gấp đôi của anh quá.
“Heo Mập, cậu lại béo lên rồi à”, Lang Côn cũng cười đáp, nhìn vào bụng của tên béo.
“Mấy tháng rồi?”, Giang Văn nhìn bụng tên béo rồi đột nhiên hỏi.
“Ha ha ha, cười chết mất thôi”, sau khi Giang Văn hỏi, Lang Côn quay sang nhìn Giang Văn rồi chạm vào tên béo, cười to.
“Thằng nhóc này là ai đây?”, nhưng tên mập lại nhìn Giang Văn với ánh mắt không mấy hoà nhã.
“Ừm, có thể coi là học trò của tôi, tôi dẫn cậu ta đến đây để làm quen với mấy thứ ấy mà”, Lang Côn cười rồi nói.
“Sói Hoang, cấp trên nói rồi, không được đưa người lạ tới đây. Anh bị điếc hay mù?”, tên béo nhìn Giang Văn không chớp mắt, giọng điệu đã không còn thân thiện nữa.
“Xử cậu ta đi, tôi chờ cậu ở đằng kia”, Lang Côn không quan tâm, vỗ vai Giang Văn nói rồi xoay người rời đi.
Thấy Lang Côn đang đứng ở một nơi không xa, khoanh tay nhìn về bên này, Giang Văn hiểu ý rồi lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị công kích.
Chương 24: Đánh tên béo
“Shit, f*ck, Sói Hoang, anh là tên chết tiệt”, tên béo nhìn tư thế tấn công vô cùng chuyên nghiệp của Giang Văn liền nhận ra, thằng nhóc này chính là đệ tử chân truyền của Sói Hoang. Cần phải biết, thế võ của Sói Hoang tuyệt đối không được phép truyền cho người ngoài, trừ phi là học trò của anh ta.
Giang Văn bước lên một bước, sau đó lấy đà bằng chân sau rồi phi cả người lên, tên béo chưa kịp phản ứng lại thì cổ đã bị đè xuống.
“No, no, no, Sói Hoang, tôi không đùa nữa, mẹ nó, chiêu này nhất định không phải là của anh, là bản sửa đổi”, tên béo biết không trốn nổi đòn tấn công của Giang Văn nên trực tiếp dơ tay đầu hàng, miệng liên tục oán trách, cả người bắt đầu lùi về sau.
Nhưng đã quá muộn, mặc dù Giang Văn khi thấy câu đầu hàng của tên béo thì đã thu lại lực, nhưng đang ở giữa chừng, sao có thể nói thu là thu được. Dù sao tên này cũng thuộc dạng da dày thịt béo, thôi thì để anh ta chịu chút khổ vậy.
Nghĩ vậy, Giang Văn liền tung đùi phải, đá thẳng vào cái bụng béo của tên béo.
“À, quên không nói, đừng đá vào bụng tên béo nhé, ôi, muộn mất rồi”, Lang Côn vừa nhìn thấy Giang Văn thay đổi vị trí tấn công liền lập tức bi thảmhô to.
Chân của Giang Văn đã đá lên bụng của tên béo, bụng tên béo ngay lập tức co lại mấy xen-ti-mét, nhưng Giang Văn vẫn cảm thấy không phải mình đá, mà như là do tên béo hít vào, nhưng mà anh ta cũng biết nắm thời cơ phết, khiến bản thân sinh ra ảo giác.
Quả nhiên, bụng của tên béo đột nhiên phồng lên, lực đạo chưa xuất ra của bản thân bị phản trở lại, Giang Văn trở tay không kịp, cả người bay lên, bị văng ra xa. Anh xoay người trên không trung, cố gắng điều khiển cơ thể đáp xuống đất.
“Mẹ kiếp, Sói Hoang, anh tìm đâu ra tên mạnh thế này thế, lực bộc phát quá kinh, thôi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đúng thật là”, tên béo mặc dù chiếm ưu thế nhưng mới chỉ một chiêu này cũng đã đủ để anh ta biết được trình độ của Giang Văn. Anh ta xua tay lia lịa, xoay người đi về phía Lang Côn.
“Ha ha, Heo Mập, muốn giảm béo cho cậu mà cậu lại không chịu, bây giờ còn thua cả học trò của tôi, đáng đời”, Lang Côn còn cười trên sự đau khổ của người khác, trêu trọc tên béo.
“À đúng rồi, lần này anh đưa cậu ta đến đây làm gì?”, trong hội này, có vẻ như địa vị của tên béo cũng không thấp, lúc anh ta hỏi Lang Côn cũng không hề tỏ ra kiêng dè.
“Nói rồi, cho làm quen chút súng đạn, học trò của tôi mà không quen dùng súng, thì đúng là bôi nhọ danh tiếng của Sói Hoang rồi”, Lang Côn cười nói, sau đó ngoắc ngoắc tay với Giang Văn, ý gọi anh lại đây.
Đợi đến khi Giang Văn đi qua, anh ta xoay người đi vào trong, tên béo nhanh chân bước theo, Giang Văn cũng đi theo sau. Hai bên đường không có mấy bóng người, chỉ có vài người mặc quân phục, nhưng không có ai huấn luyện, đây rốt cuộc là đâu?
Họ dừng lại trước một căn phòng nhìn có vẻ to.
“Tôi không vào đâu, cậu phải biết kiềm chế, đạn có hạn thôi”, tên béo đứng cạnh nhìn, im lặng nghe tiếng đạn truyền tới, miệng mím chặt, nói xong liền quay người rời đi. Giang Văn vẫn đứng đấy, ngơ ngác nhìn tên béo nhanh chóng rời đi, suýt nữa không gọi kịp.
“Kinh thật, thằng nhóc đó là siêu nhân à? Béo mà chạy nhanh vậy, nhiều khi chỉ muốn bổ não cậu ta ra, nhìn xem bên trong có gì?”, Lang Côn nhìn bóng lưng của tên béo, cười gượng mà nói.
“Anh à, chân chạy nhanh không liên quan đến não nhé”, Giang Văn bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm, nếu như Giang Văn còn nói nữa thì nhất định Lang Côn sẽ nổi điên.
Mở cửa ra, bên trong là một sân bắn lớn, Giang Văn không ngờ trong đây lại có một sân bắn lớn như vậy, lúc nãy nhìn từ ngoài vào trông cũng không to đến thế, chẳng nhẽ đầu bên kia được đục xuyên ra bên ngoài?
“Sói Hoang, anh đến rồi à?”, đột nhiên Giang Văn cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm dần, giống như đột nhiên đi xuống hầm băng.
“No, no, no, Tiểu Xà Nữ, sao cô lại dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ, chẳng nhẽ cô không biết rằng tôi không thích bị nhìn như thế sao?”, Lang Côn nhìn cô gái trước mắt nói.
Cô gái trẻ đang trợn to hai mắt, hung hãn nhìn chằm chằm vào Lang Côn.
Giang Dương âm thầm nghĩ: tên này dường như không được người khác yêu quý lắm nhỉ.
“Anh đã nói là không quay lại nữa cơ mà”, cô gái kia dường nhưng đang cáu với Lang Côn, Giang Văn cảm nhận được giọng điệu của cô ta vừa vui vừa buồn, rất phức tạp.
“Không phải tôi về rồi sao? À, giới thiệu với cô, đây là Văn Tử học trò của tôi”, Lang Côn chỉ vào Giang Văn, sau đó chỉ vào cô gái kia rồi nói: “Cậu chỉ cần gọi cô ấy là chị là được”.
Giang Văn phát hiện bản thân hơi sợ cô gái kia, có thể nói anh ấy đã mắc chứng sợ phụ nữ.
“Chào chị”, Giang Văn đè nén tâm tình, mặt lạnh nói.
“Văn Tử?”, cô gái thấy giọng nói của anh lạnh lùng, cứng nhắc, cô ta nhìn Lang Côn với ánh mắt khó hiểu.
Lang Côn đương nhiên hiểu tại sao Giang Văn lại bị như vậy, kết quả như ngày nay là do bản thân mình gây ra. Vậy nên tên nhóc này nhiều lần lén tấn công anh ta, thủ đoạn nhiều vô cùng, khiến bản thân anh ta cũng phải mệt mỏi mà chống đỡ.
Đối mặt với vấn đề này, Lang Côn không muốn tiếp tục thảo luận.
“Được rồi, hôm nay tôi đưa cậu ta đến đây để làm quen với súng, thế nên, cô có thể đưa cậu ấy mấy khẩu súng để cậu nghịch không?”, Lang Côn cười khan nhìn cô gái.
“Oke”, cô gái đồng ý, sau đó lôi ra một chiếc thùng lớn đặt trên mặt đất rồi nói: “Thích chơi cái nào thì cứ lấy mà chơi”.
“Chọn thoải mái đi”, thấy Lang Côn cũng nói vậy, Giang Văn cũng không khách khí. Mở hòm ra, bên trong chất đầy súng ống đạn dược mà bản thân chỉ có thể thấy qua TV, sách truyện, cảm giác này khiến anh kích động không nói nên lời.
Giang Văn cẩm cầm khẩu súng lục màu bạc lên, khẩu này có vẻ to, hình như là Desert Eagle.
Khá nặng đấy, có điều trọng lượng này bây giờ đối với anh mà nói thì chả là gì cả.
Nhìn thấy khẩu thứ nhất Giang Văn chọn là Desert Eagle, Lang Côn cười cười không nói gì
Cầm súng lên, Giang Văn thuần thục mở chốt an toàn, nhắm vào cái bia ở trước mặt.
Ánh sáng ở đây không được đầy đủ lắm, nhưng trong mắt Giang Văn, tất cả đều là một màn đêm đen kịt, chẳng có chút ánh sáng nào.
Anh nhắm thẳng vào cái bia kia, nhìn qua điểm ruồi rồi bóp cò.
Tiếng động phát ra rất lớn, nổ vang bên tai, loại âm thanh này đối với đàn ông mà nói, thì chẳng có gì đáng sợ cả, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Được cầm súng là ước mơ của mọi thằng đàn ông, mỗi người đàn ông đều ước mơ được trở thành cao bồi, hai tay hai súng, sau đó tung hoành khắp non sông bốn bể, trên đường gặp cảnh bất bình liền nổ súng giải quyết, có điều pháp luật hiện nay không cho phép việc này.
Anh bắn hết cả một băng đạn lên tấm bia ở phía sau, Giang Văn hạ tay xuống, súng giật quá, cả cánh tay anh đều nhức mỏi hết cả.
Giang Văn ngẩng đầu nhìn tấm bia, lúc này vẫn chưa thu về, Giang Văn nhìn chằm chằm vào tấm bia, lúc này anh nhận thấy mấy tâm bia này như có chân biết chạy.
Quả nhiên, khi anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tấm bia, hồng tâm của tấm bia dần dần to lên trước mắt anh, loại cảm giác này đúng là kì diệu mà. Trong thời khắc ấy, Giang Văn không nghe thấy tiếng của Lang Côn,
“Văn Tử, Văn Tử?”, Lang Côn hét lên một tiếng, anh phát hiện Giang Văn không nghe thấy, đập mạnh vào đầu anh nói: “Nhóc con, định làm gì thế”.
Giang Văn bị đánh nên tỉnh, lại nhìn vào tấm bia, tấm bia lại quay lại vị trí cũ ở đằng xa.
Anh sờ sờ đầu, sau đó quay sang nhìn Lang Côn nói: “Anh Sói, sao vậy?”
“Khá lắm nhóc, cậu cũng có tài ấy”, Lang Côn đeo ống nhòm lên, cười nói.
Giang Văn ngẩng đầu nhìn tấm bia, lúc này vẫn chưa thu về, Giang Văn nhìn chằm chằm vào tấm bia, lúc này anh nhận thấy mấy tâm bia này như có chân biết chạy.
Quả nhiên, khi anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tấm bia, hồng tâm của tấm bia dần dần to lên trước mắt anh, loại cảm giác này đúng là kì diệu mà. Trong thời khắc ấy, Giang Văn không nghe thấy tiếng của Lang Côn,
“Văn Tử, Văn Tử?”, Lang Côn hét lên một tiếng, anh phát hiện Giang Văn không nghe thấy, đập mạnh vào đầu anh nói: “Nhóc con, định làm gì thế”.
Giang Văn bị đánh nên tỉnh, lại nhìn vào tấm bia, tấm bia lại quay lại vị trí cũ ở đằng xa.
Anh sờ sờ đầu, sau đó quay sang nhìn Lang Côn nói: “Anh Sói, sao vậy?”
“Khá lắm nhóc, cậu cũng có tài ấy”, Lang Côn đeo ống nhòm lên, cười nói.
“Tôi nói cho cậu biết một số nguyên tắc khi bắn súng”, Lang Côn kệ cô gái kia, bắt đầu cầm tay Giang Văn hướng dẫn dùng súng.
Giang Văn đương nhiên rất thích súng, luôn muốn được dùng súng, bây giờ có cơ hội rồi, đương nhiên phải chăm chỉ học tập, trước đây anh mới nắm được lý thuyết, bây giờ lại được thực hành.
“Ngắm chính xác hồng tâm, sau đó hướng lên cao một chút, bởi vì khi đạn bay ra khỏi nòng súng sẽ có độ cong nhất định, đúng vậy, nổ súng”, bên tai vang lên tiếng súng, Giang Văn đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào hồng tâm, quả nhiên, vẫn như lúc nãy, hồng tâm dần dần lại gần, cùng với tiếng nhịp tim, cuối cùng trước mắt Giang Văn chỉ còn lại một điểm như quốc kì của một quốc đảo nào đó.
“Bằng, bằng, bằng, bằng”, Giang Văn không nghĩ gì, liên tục nổ súng, lần này bởi vì Lang Côn đã nói qua về cách phòng tránh độ giật của súng nên Giang Văn đã có sự chuẩn bị, bắn hết băng đạn, tay không còn cảm giác đau nhức nữa. Giang Dương thấy cả băng đạn đều bắn trúng hồng tâm, hơn còn là trúng liên tục một điểm nên cũng không định đi xem bia bắn, mà rút ra một cây sút bắn tỉa lớn để nghiên cứu.
“Tiểu Xà Nữ, cô lại đây xem giúp tôi, đối diện có mấy điểm”, Lang Côn ngốc nghếch nhìn vào ông nhòm, chậm rãi nói với cô gái bên cạnh.
Cô ta thấy dáng vẻ không bình thường của Lang Côn cũng hiếu kì mà cầm ông nhòm lên nhìn về phía trước, mấy chục giây sau, cô gái đặt ông nhòm xuống, bĩu môi nói: “Chúc mừng anh đã tìm được một học trò có khả năng bắn súng điệu nghệ”.
“Cậu có chắc là trước kia chưa bao giờ sử dụng súng hay không?”, Lang Côn nắm lấy Giang Văn đang lắp súng bắn tỉa, kích động hỏi.
“Anh Sói*, tôi chưa từng dùng mà, chẳng nhẽ anh lại không rõ trước kia tôi đã dùng hay chưa sao?” Giang Văn bị Lang Côn lắc đến choáng váng đầu óc, vội hất Lang Côn ra.
(*) Chữ Lang trong tên Lang Côn đồng âm với chữ Sói, nên mọi người gọi Lang Côn là anh Sói.
“Ha ha, rất tốt, tốt lắm, ấy, cậu đang lắp lại nó?”, Lang Côn khen mấy câu tốt tốt xong, liền vui đến mức không biết nói gì, đúng lúc nhìn thấy Giang Văn đang bày súng bắn tỉa trên đất.
Chương 25: Xà nữ
Giang Văn gật đầu không nói gì, tiếp tục lắp, chẳng bao lâu sau, một khẩu súng bắn tỉa mới tinh xuất hiện trước mặt Lang Côn.
Cô gái kia cũng vô cùng ngạc nhiên, không dám tin vào mặt mình.
Giang Văn lại tiếp tục tháo khẩu súng ra, sau đó tiếp tục lắp lại, nhưng lần này tốc độ nhanh hơn đáng kể.
“Ha ha, Tiểu Xà Nữ đến hôn tôi một cái đi”, Lang Côn vui muốn chết, ôm lấy cô gái kia rồi quay vòng vòng, hôn choẹt một phát trên mặt cô ta.
“Lưu manh”, hai chữ này khiến cho Giang Văn cảm thấy khinh bỉ, mẹ nó, hai người mập mờ cái gì, rõ ràng yêu nhau đến chết đi sống lại mà còn không người nhận, bày đặt giận dỗi, tình yêu ấy mà, vẫn cần to gan một chút, đấy, chẳng phải Lang Côn đang làm rất tốt sao?
“Cô đưa Khỉ Điên đến đây, tôi muốn kiểm tra khả năng chiến đấu của Giang Văn”, ba người vừa đi ra khỏi phòng luyện bắn, Lang Côn liền nói với cô gái kia.
Lang Côn cũng không quan tâm đến khả năng bắn súng của Giang Văn nữa, tên nhóc này đúng là siêu nhân. Cho dù có xa đến đâu cũng có thể bắn trúng bia, mặc dù có hơi chệch một chút, nhưng có thể bắn được như thế đã là rất giỏi rồi. Việc này còn cần luyện tập, dù sao cũng chỉ có thể tự mình cảm nhận, không có cách nào để dạy.
Lang Côn đưa Giang Văn đi qua phía khác của căn cứ.
“Tí nữa cậu nhất định phải chú ý phòng ngự, đừng vội tấn công, đối thủ có khả năng bộc phát trong nháy mắt, vậy nên chúc cậu may mắn. Chỉ cần nhớ rằng đối thủ của cậu là một người thuộc kiểu bộc phát là được”, trên đường đi, Lang Côn bắt đầu lải nhải không ngừng, Giang Văn cũng nghiêm túc nghe, dù sao đánh nhau cũng không giống nghịch súng, có thể tự mình nghịch, đánh nhau thì cần hai người cùng đánh qua lại.
Lang Côn dừng lại, Giang Văn lúc này mới ngẩng đầu quan sát tình hình phía trước.
Cánh cửa trước mặt giống y hệt cánh cửa phòng luyện bắn, bên trên viết “Phòng cận chiến”, điểm khác biệt duy nhất là đằng sau cánh cửa có một hàng giày dép.
Cũng không nhiều lắm, chỉ có vài đôi thôi.
Lang Côn mở cửa, dẫn đầu đi vào.
Vừa vào đã nghe thấy mấy tiếng gầm thét, Giang Dương thấy một cặp nam nữ đang đánh nhau. Tuy nhiên nhìn vào cách đánh, Giang Văn có chút e ngại, chiêu thức này, rõ ràng là muốn đoạt mạng người khác mà, thế này mà là luyện tập à. Trong tức khắc, Giang Văn cũng có chút sợ hãi trước đối thủ của bản thân, chính là người tên Khỉ Điên kia.
Anh hiểu rõ về lực bộc phát của bản thân. Đối thủ cũng là kiểu bộc phát, vậy nhất định cũng giống anh, nằm lòng chiêu thức một chiêu hạ đất, dù sao cũng không có nhiều sức lực để chơi đùa cùng đối thủ.
Thấy hai người tiến đến, những người kia cũng dừng tay. Thấy Lang Côn đến, một số người còn chào ra chào hỏi: “Anh Sói”.
Giang Văn khóe miệng giần giật, hình như tên này là lãnh đạo cao nhất của nơi này, chắc chắn địa vị của tên này không hề thấp. Anh ta có thể ra ra vào vào nơi này, thì sao có thể là người thường được.
“Anh Sói”, đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh, âm thanh này có chút cuồng nhiệt, khiến cho Giang Dương cảm thấy giống như ai đó đang mót tiểu, đột nhiên nhìn thấy nhà vệ sinh, hô to rồi xông vào nhà vệ sinh.
Quay đầu lại, đó là một người đàn ông gầy gầy, không cao, Lang Côn đi qua vỗ vai người đàn ông, sau đó sờ sờ bắp thịt trên cánh tay rồi cười nói: “Nhóc Khỉ, sao cậu không mọc được thêm cân thịt nào vậy, đừng có nói là vứt hết thịt cho Heo Mập ăn rồi ấy nhé?”
“Anh Sói, anh tìm em có việc gì vậy? Em tìm anh lâu lắm rồi, hay là anh em mình làm mấy chiêu?”, tên Khỉ Điên đó không nghe lời Lang Côn nói mà trực tiếp đưa ra lời thách đấu.
Lang Côn lắc đầu cười: “Không vội, cậu đánh bại học trò của tôi rồi chúng ta nói chuyện tiếp”, nói xong liền chỉ về phía Giang Văn.
Giang Văn so sánh vóc dáng của mình và Khỉ Điên, có vẻ như bản thân vẫn có chút thịt.
“Học trò của anh?”, Giang Văn bây giờ mới hiểu, hóa ra tên nhóc này là một kẻ cuồng đánh nhau, trong mắt anh ta chỉ có đánh đấm.
“Xin chào, cứ gọi tôi là Văn Tử”, Giang Văn đúng mực đưa tay ra.
Khỉ Điên liếc nhìn Giang Văn một cách kì lạ, sau đó cũng duỗi tay ra, bắt tay với Giang Văn.
Lang Côn bất lực lắc đầu, Giang Dương đúng là quái vật, người khác đều thuận tay phải, tên nhóc này lại thuận tay trái, hơn nữa lực tay của tay trái còn mạnh hơn tay phải rất nhiều.
Quả nhiên, hai bàn tay trái nắm chặt lấy nhau, không ai nói gì, mọi người trên sân tập đều hiểu rõ nên cũng chỉ yên lặng đứng nhìn.
Lúc mới bắt đầu, hai người còn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Lang Côn vốn hiểu rõ tình hình, anh ta cũng chẳng buồn xem hai người so tài mà lặng lẽ kéo Tiểu Xà Nữ đi, với hiểu biết của anh ta về Khỉ Điên, hai người ít nhất phải mất mấy phút mới so thắng bại. Vậy nên nhân cơ hội này làm việc gì đó vui vẻ hơn cũng là lựa chọn không tồi.
Quả nhiên, vài phút sau, sắc mặt hai người dần thay đổi, có điều sắc mặt Giang Văn không thay đổi mấy còn sắc mặt của Khỉ Điên đã chuyển sang màu đỏ rực.
“A”, hai người cùng hô to, sau đó buông tay nhau ra.
Giang Văn chiếm thế thượng phong nhưng anh cũng không định làm khó Khỉ Điên. Anh biết chỉ cần mình dùng thêm chút lực, tay của Khỉ Điên chắc chắc sẽ bị thương, mà vết thương cần ít nhất một tháng để hồi phục.
“Sức lực không tồi, chỉ là kĩ thuật không ra làm sao cả. Có nhiều lúc, kĩ thuật quan trọng hơn sức lực nhiều”, Khỉ Điên xoa tay, cười cười nói.
“He he, anh Khỉ cứ nói đùa, tôi đây sao có thể là đối thủ của anh Khỉ được?”, Giang Văn xấu hổ cười nói.
“Có cần quần áo bảo hộ không?”, Khỉ Điên không quan tâm, trực tiếp hỏi.
“Quần áo bảo hộ?”, Giang Văn xoay người nhìn về phía Lang Côn vẫn còn đang ở phía xa ôm cô gái tên là Tiểu Xà Nữ kia, lại còn hôn hôn hít hít, rõ ràng đang làm chuyện vụng trộm gì đó.
“Không cần”, khi Giang Văn nhìn qua, Lang Côn cũng nói ra một câu.
“Được thôi, vậy không dùng”, Khỉ Điên vừa nghe xong liền lập tức vứt bộ đồ bảo hộ màu vàng vốn định đưa cho Giang Văn đi, chân chần đi tới tấm đệm mỏng, chờ Giang Văn.
Giang Văn thầm mắng Lang Côn một câu, mẹ nó, anh hiểu rõ năng lực của bản thân, mới luyện tập được một tháng thì sẽ giỏi đến cỡ nào được chứ, cho dù luyện tập đến đâu, mà không có bí kịp tuyệt thế võ công thì cũng chẳng thể trở thành cao thủ được, tuy nhiên anh vẫn tiến lên miếng đệm kia.
Hai người bày ra thế tấn công, thận trọng nhìn đối thủ.
Khí chất toàn thân hai người cũng thay đổi, Giang Văn thì không quá khó ràng, nhưng tên Khỉ Điên kia làm Giang Văn hết sức kinh ngạc, bởi vì sau khi bản thân bước vào thế tấn công liền cảm thấy ánh mắt của Khỉ Điên đang dính chặt lên người mình.
“A”, Khỉ Điên không nói lời nào liền chạy nhanh từng bước nhỏ, sau đó đánh một quyền đơn giản về Giang Văn.
Giang Văn đã âm thầm cảnh giác ngay từ khi Khỉ Điên động thủ rồi, nhìn thấy đối phương ra quyền cũng không hạ cảnh giác, mà còn tránh được trước quyền kia.
Giang Văn hiểu rõ năng lực bộc phát của bản thân, mà đối thủ cũng là kiểu bộc phát, vậy nhược điểm bản thân có, đối phương nhất định sẽ có.
Quả nhiên, ngay khi quyền kia chỉ cách Giang Văn nửa mét thì bất ngờ gia tăng tốc hộ, bùng nổ trước mặt Giang Văn. Tuy nhiên lúc này, Giang Văn đã kịp tránh, không cho Khỉ Điên chút cơ hội nào để tấn công, tiếp đó là chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân, đùi phải đá qua vùng dưới eo của Khỉ Điên. Anh tính toán được, nếu như bản thân ra chiêu này, vùng dưới eo nhất định không vững, trọng tâm của toàn cơ thể sẽ dồn về phía trước.
Quả nhiên, Giang Văn vừa tung chiêu Hoành Tảo Thiên Quân liền có thể lật được Khỉ Điên xuống mặt đất.
Tốc độ của Giang Văn nhanh kinh khủng, anh nhất định phải giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất. Vậy nên anh chỉ có thể dùng những chiêu có tính chí mạng, mặc dù đánh nhau với Khỉ Điên không cần dùng đến sát chiêu, nhưng bắt buộc phải khiến Khỉ Điên tạm thời mất đi khả năng chiến đấu.
Khỉ Điên bị lật xuống đất nên vô cùng bất ngờ, anh ta không ngờ Giang Văn có thể tung ra chiêu này, có điều anh ta là một người có kinh nghiệm chiến đấu, anh ta có thể trực tiếp dùng tay phải chống xuống đất, dùng lực đứng dậy, đúng lúc tránh được một đòn đánh vào đầu gối của Giang Văn.
Giang Văn nhìn Khỉ Điên rời khỏi mặt đất, nhanh chóng rút lại sức lực, dần dần thay đổi phương hướng, tay trái hơi dùng lực, bình tĩnh đứng trên đất đối mặt với Khỉ Điên ở đằng xa.
Hai người đều vô cũng kinh ngạc, nhất là Khỉ Điên, anh ta không ngờ rằng Giang Văn có thể tung ra cú đó trong thời gian ngắn như vậy, có vẻ như đã được Lang Côn truyền bí kíp cho.
“Nhóc con, không tệ, nhưng mà vẫn chưa đủ điêu luyện”, Khỉ Điên thu lại ánh mắt điên cuồng, ánh mắt nhìn Giang Văn trở nên cẩn thận hơn.
Giang Văn không nói gì, anh mô phỏng lại động tác lúc nãy của Khỉ Điên.
Nhìn thấy Giang Văn làm động tác lúc nãy của mình, miệng Khỉ Điên giật giật, anh ta cũng nhanh chóng đưa ra chiêu thức đối phó.
Tuy nhiên Giang Văn không trực tiếp tấn công mà chờ tới khi đến gần Khỉ Điên. Lúc ấy, cả người anh ta bỗng nhiên nghiêng đi mà nhanh chóng trượt về phía hai chân của Khỉ Điên.
Thủ thuật này giống như cú đá trượt mà các binh sĩ dũng cảm đã sử dụng.
Nhìn thấy thế tấn của kì lạ của Giang Văn, Khỉ Điên nhất thời sửng sốt. Tuy nhiên, anh ta cũng không phải loại tầm thường, anh ta nhanh chóng tính toán tốc độ của Giang Văn, sau đó nhảy lên thật cao, đợi đến khi Giang Văn trượt đến liền đạp gẫy chân của Giang Văn.
Nhưng anh ta không tài nào đoán được chiêu tiếp theo của Giang Văn.
Giang Văn lại chờ đến khi Khỉ Điên nhảy lên, anh đột nhiên chống tay xuống, xoay người giữa không trung, đá về khía Khỉ Điên.
“Độc Long Toản?”, người đàn ông đứng xem hình như là biết chiêu thức này, hắn bất ngờ buột miệng nói ra.
Khỉ Điên đang ở giữa không trung, nhìn thấy cách tấn công kì quái của Giang Văn nhưng cũng chẳng thế làm gì, vì cơ thể của anh ta đang ở giữa không trung, căn bản không có chỗ nào để mượn lực, vậy nên anh ta chỉ có thể dương mắt nhìn hai chân Giang Văn cùng lúc đạp lên bụng mình, sau đó bản thân bị văng ra xa.
Giang Văn đạp bay Khỉ điên xong liền đứng dậy, xoa xoa tay, sau đó nhìn về Khỉ Khỉ điên bị rơi cách đó không xa.
Khỉ Điên không đứng dậy được, chỉ sờ ngực mình, kinh ngạc nhìn Giang Văn.
Giang Văn thở mạnh, nhìn Khỉ Điên bị mình đạp trên đất không đứng dậy nổi, chắc là mình thắng rồi nhỉ?
“Tên nhóc này!!”, Lang Côn đột nhiên vỗ vai Giang Văn, bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên đỡ Khỉ điên đứng dậy.
Khi đánh nhau với Giang Văn, Lang Côn cũng rất kiêng dè trước mấy chiêu thức quái dị của cậu. Về lí thuyết mà nói, những chiêu thức này không có tính ứng dụng cao, nhưng Giang Văn lại có thể vận dụng rất tốt, không chỉ biết cách chớp thời cơ, mà sức lực cũng rất chuẩn.
Giang Văn cố gắng thở bình thường lại, ngại ngùng nhìn Khỉ Điên đang được Lang Côn đỡ dậy, lúng túng cười.
Nhóc con, mấy kĩ xảo cận chiến này không phải anh Sói dạy cậu, cậu học từ đâu thế?”, Khỉ Điên xoa xoa ngực mình, sức lực kinh khủng thật, nếu khả năng chịu đòn của mình không tốt thì chắc cũng bị một cước của thằng nhóc này tiễn xuống lỗ rồi.
Bình luận facebook