Hồng Ngũ
Tác giả VW
-
Chương 3: Bánh mì bơ
Từ Hoa là hàng xóm với nhà cô đã được 5 năm. Gia đình chị có truyền thống làm giáo viên nên thực lực của Từ Hoa rất tốt. Trong những cuộc thi lớn nhỏ đều đạt giải nhất nên mẹ cô muốn chị kèm cho anh trai vì Từ Hoa và Hồng Phong học cùng khối.
Từ Hoa là người thuỳ mị nết na, cử chỉ ôn nhu như tiên tử. Chị có gương mặt toát ra vẻ tri thức, dáng dấp uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nhưng anh trai cô không thích chị kèm cặp mình. Anh nghĩ thế rất nhục, bởi vậy sáng sớm mới thái độ lồi lõm khó chịu.
Hồi đầu năm, Hồng Phong bị gọi phu huynh như cơm bữa nên mẹ cô tức lắm! Bà mặc con trai cậu xin liền sang nhờ chị Từ Hoa giúp đỡ. Hồng Lam rất hả hê và lấy chuyện này cười anh cả tuần.
-----
Đêm qua trời mưa nên sáng nay đường xá nhiều vũng nước. Cây cỏ vươn mình trước nắng mai rồi nghiêng ngả theo gió mai. Đàn chim líu lo bài ca mùa hạ.
Hồng Lam qua nhà bạn thân gọi nàng đi học. Ngũ Vân hay dậy trên nên cô thường sang sớm để đợi. Nhưng mẹ nàng lại mở cửa ra, giọng nói dịu dàng mà bảo:" ai, Hồng Lam ra đón Ngữ Vân hả? khổ nỗi hôm qua nó dầm mưa nên ốm mất. Nhờ cháu xin cô giáo giúp bác nhé"
" Dạ Vâng" Cô đáp, chào mẹ bạn thân rồi đến trường một mình. Ngũ Vân thói hư không chịu bỏ. Nàng thích nghịch nước như trẻ con. Nhờ vậy mà nhiều giải bơi lội bị Ngũ Vân giành đoạt. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Đến ngã ba thì có đèn đỏ, cô định dừng xe đợi nhưng hương thơm từ những chiếc bánh mì quết bơ sực nức quanh chóp mũi.
Hàng bán rong này mở được gần chục năm. chủ là một ông lão trung niên dáng người gầy gò. mái tóc bạc phơ, bộ quần áo cũ xù chỉ và đôi dép rách hơn nửa. Nghe bà con kể, vợ lão bỏ đi biệt xứ mấy năm nay để lại đứa con gái bị khuyết tật. ông một mình nuôi nấng nay đã lớn khôn, thậm trí còn vượt qua hoàn cảnh mà đạt giải toán quốc gia. Tiệm bánh của lão rất nổi tiếng, thường bán vào sáng sớm và chiều tà. Hồng Lam là một trong những người nghiện đồ ăn ông bán.
Cô để xe vào sâu bên trong, lụi hụi tìm tiền trong ba lo. May là mẹ cho ba chục, cô niềm nở nói giơ tiền ra:" ông ơi , bán cho con bằng này tiền bánh mì ạ"
Nhận ra khánh quen, lão vui vẻ cười. Một tay chống vào đầu gối lấy cái hộp xốp ở dưới tủ. Ông run run cầm chiếc gắp lấy bánh bỏ vào hộp rồi cười mỉm: " của cháu đây". cô hai tay nhận lấy rồi đưa tiền trả ông.
Từ Hoa là người thuỳ mị nết na, cử chỉ ôn nhu như tiên tử. Chị có gương mặt toát ra vẻ tri thức, dáng dấp uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nhưng anh trai cô không thích chị kèm cặp mình. Anh nghĩ thế rất nhục, bởi vậy sáng sớm mới thái độ lồi lõm khó chịu.
Hồi đầu năm, Hồng Phong bị gọi phu huynh như cơm bữa nên mẹ cô tức lắm! Bà mặc con trai cậu xin liền sang nhờ chị Từ Hoa giúp đỡ. Hồng Lam rất hả hê và lấy chuyện này cười anh cả tuần.
-----
Đêm qua trời mưa nên sáng nay đường xá nhiều vũng nước. Cây cỏ vươn mình trước nắng mai rồi nghiêng ngả theo gió mai. Đàn chim líu lo bài ca mùa hạ.
Hồng Lam qua nhà bạn thân gọi nàng đi học. Ngũ Vân hay dậy trên nên cô thường sang sớm để đợi. Nhưng mẹ nàng lại mở cửa ra, giọng nói dịu dàng mà bảo:" ai, Hồng Lam ra đón Ngữ Vân hả? khổ nỗi hôm qua nó dầm mưa nên ốm mất. Nhờ cháu xin cô giáo giúp bác nhé"
" Dạ Vâng" Cô đáp, chào mẹ bạn thân rồi đến trường một mình. Ngũ Vân thói hư không chịu bỏ. Nàng thích nghịch nước như trẻ con. Nhờ vậy mà nhiều giải bơi lội bị Ngũ Vân giành đoạt. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Đến ngã ba thì có đèn đỏ, cô định dừng xe đợi nhưng hương thơm từ những chiếc bánh mì quết bơ sực nức quanh chóp mũi.
Hàng bán rong này mở được gần chục năm. chủ là một ông lão trung niên dáng người gầy gò. mái tóc bạc phơ, bộ quần áo cũ xù chỉ và đôi dép rách hơn nửa. Nghe bà con kể, vợ lão bỏ đi biệt xứ mấy năm nay để lại đứa con gái bị khuyết tật. ông một mình nuôi nấng nay đã lớn khôn, thậm trí còn vượt qua hoàn cảnh mà đạt giải toán quốc gia. Tiệm bánh của lão rất nổi tiếng, thường bán vào sáng sớm và chiều tà. Hồng Lam là một trong những người nghiện đồ ăn ông bán.
Cô để xe vào sâu bên trong, lụi hụi tìm tiền trong ba lo. May là mẹ cho ba chục, cô niềm nở nói giơ tiền ra:" ông ơi , bán cho con bằng này tiền bánh mì ạ"
Nhận ra khánh quen, lão vui vẻ cười. Một tay chống vào đầu gối lấy cái hộp xốp ở dưới tủ. Ông run run cầm chiếc gắp lấy bánh bỏ vào hộp rồi cười mỉm: " của cháu đây". cô hai tay nhận lấy rồi đưa tiền trả ông.
Bình luận facebook