-
Chương 19: Phiên ngoại 2.3: Tự ta lựa chọn
Không khí giữa chúng ta trở nên trầm mặc.
Trên thực tế, ta còn muốn nói với hắn vài chuyện, hỏi xem gần đây hắn có khỏe mạnh không. Nhưng ta biết nếu ta mở miệng nói, sẽ tạo thành hậu quả khả năng vô pháp vãn hồi.
Ta chỉ có thể trầm mặc.
Lúc này hắn bỗng nhiên nói: “Sắp tới nên ở trong nhà đừng ra cửa, tranh đấu giữa ta cùng Lục Vân Giản sắp bắt đầu rồi.”
Ta cả kinh, nhìn về phía hắn.
Hắn thấy ta nhìn lại, kéo kéo khóe miệng: “Gần tới hôn kỳ, sao Lục Vân Giản có thể trơ mắt nhìn Ninh Hân gả cho ta đây.”
Ta ngẫm lại cũng đúng.
Lục Vân Giản chính là tính cách như vậy, cố chấp lại điên cuồng, có thể chế trụ hắn, chỉ có Ninh Hân.
“Vậy Thái Tử ca ca có tính toán gì không?” Ta hỏi.
“Ta đang đợi.” Hắn nói, trên mặt vậy mà lại hiện ra một trận mờ mịt.
Ta nhìn ra được, trong lòng hắn có chuyện hắn không muốn làm, nhưng lại không thể không toan tính.
Hắn cùng Lục Vân Giản có một trận chiến, đạo lý được làm vua thua làm giặc, hắn hiểu, ta cũng hiểu.
“Uyển Uyển.” Hắn gọi ta một tiếng.
Ta nhìn về phía hắn, hắn do dự nói: “Nếu ta thắng, nàng có nguyện ý hay không……”
Hắn nói đột nhiên im bặt, ta quay đầu lại, thấy Ninh Hân.
Lúc này Ninh Hân đã đi đến, nhìn chúng ta, thần sắc chúng ta đều có chút xấu hổ.
Hắn dừng một chút, giống như giải thích với nàng ấy: “Vốn định chọn vài món trang sức đưa cho Hân Nhi, lại không nghĩ vừa vặn đụng tới Lâm cô nương.”
Lâm cô nương.
Ta hiện tại xác thật cũng…… Chỉ là Lâm cô nương.
Nhưng so với xưng hô này, ta để ý lời hắn vừa mới nói hơn.
Hắn muốn hỏi, ta có nguyện ý làm cái gì hay không?
Khi cha ta mang tin tức triều đình rung chuyển tới cho ta, ta một chút cũng không bất ngờ.
Theo như lời Thái Tử phân tích ngày ấy ở Trân Bảo Các, Lục Vân Giản đợi không được Ninh Hân xuất giá, hắn nhất định trước khi đại hôn hành động.
Cho nên hiện tại lòng người trong triều hoảng sợ. Mà ta đang ở khuê phòng cũng cũng vô pháp yên ổn.
Ta luôn ngăn không được nghĩ, nếu Thái Tử thua sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến hậu quả, ta thật sự không cách nào an tâm. Nhưng đồng thời ta cũng biết, chúng ta đã không có đường lui, tương lai, không sống thì chết.
Đêm qua mưa to, buổi sáng hôm nay, Lục Vân Giản bỗng nhiên xông vào, kích động hỏi ta cho Ninh Hân ăn thứ gì.
Ta đã biết, Thái Tử bắt đầu ứng đối rồi. Ta đây càng không thể cản trở chàng. Vì thế ta thản nhiên nói: “À, ta hạ độc nàng ta.”
Hắn mạnh mẽ lao tới bóp chặt cổ ta, giống như một con dã thú nổi điên, hét to với ta: “Ngươi điên rồi! Chuyện này thì liên quan gì đến nàng ấy!”
Ta cười lạnh, muốn nói không liên quan đến nàng ta chỉ là bởi vì ngươi thích nàng mà thôi. Nhưng hiện tại ta bị hắn bóp cổ nói không nên lời. Ta tin hắn có thể trực tiếp bóp nát cổ ta. Có điều chẳng sao hết. Ta làm chuyện đuối lý, là ta xứng đáng.
Khi ta sắp không thở nổi, một người từ bên lao ra cho hắn một quyền. Hắn lảo đảo một cái buông ta ra.
Người nọ ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Lấy lại bình tĩnh, ta mới nhận ra, là Thái Tử.
Lục Vân Giản cũng đứng lên, hắn đỏ mắt hỏi: “Ngươi xác định phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?”
Không biết có phải ảo giác hay không, bóng dáng cao lớn của hắn lại như thêm vài phần yếu ớt. Thái Tử cười cười: “Là ngươi muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ta trước.”
Lục Vân Giản lập tức nói: “Ta sẽ rời khỏi, ngươi đem giải dược cho Ninh Hân.”
Nghe được lời này, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước chúng ta đã nghĩ nhất định phải có được kết quả này. Nhưng làm ta ngoài ý muốn chính là lúc này Thái Tử lại mở miệng.
“Không có giải dược.” Chàng nói.
Ta kinh ngạc nhìn về phía chàng. Sao có thể không có giải dược chứ. Giải dược tuy khó tìm, nhưng ta biết ở biên cương chắc chắn có. Tiêu phí chút thời gian là có thể tìm được.
Ta không hiểu rõ rốt cuộc chàng làm vậy là vì điều gì. Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt ta, chàng bỗng nhiên kéo tay của ta nhéo nhéo.
Đây là ý nói ta không cần lắm miệng.
Lục Vân Giản giận quá bật cười: “Nếu như Ninh Hân xảy ra chuyện, ta muốn các ngươi chôn cùng nàng ấy!”
Dứt lời hắn liền rời đi. Mà ta nhìn về phía Thái Tử, nhận được ánh mắt ta, chàng nhẹ nhàng cười: “Hắc, thủ đoạn này quả nhiên vẫn là quá đê tiện.”
Ta hiểu ý của chàng.
Nếu lấy Ninh Hân uy hiếp Lục Vân Giản, đương nhiên chàng không chút do dự, nhưng dựa vào thủ đoạn này để bước lên ngôi vị hoàng đế thì chàng cũng cảm thấy hổ thẹn.
Chàng cũng cảm thấy tội lỗi như ta, chàng cũng bất an như ta.
Chúng ta quả nhiên là cùng một loại người. Cho nên dứt khoát nói cho Lục Vân Giản không có giải dược, k1ch thích hắn đường đường chính chính đánh một hồi.
Thắng thì sống, thua thì chết.
Những đạo lý này ta đều hiểu, ta đều biết.
Nhưng mà…… nhưng mà……
Chàng xoay người lau lau nước mắt ta: “Giải dược của Hân Nhi nàng làm được chứ.” Ta gật gật đầu.
Chàng như thở phào nhẹ nhõm, vẫn cười: “Lần này để ta tự mình chọn đi.”
Nhìn biểu tình của chàng, ta có chút dự cảm bất hảo.
Chàng nhìn như…… chán ghét. Bởi vì sinh ra ở trong bụng Hoàng Hậu nương nương, chàng vừa ra đời đã là Thái Tử, không có người hỏi chàng có nguyện ý hay không.
Cái thân phận Thái Tử này là cầu thang cũng là xiềng xích, chàng chỉ có một con đường này để đi. Thậm chí khi có người tới đoạt vị trí này, vô số người sẽ đẩy chàng lên trước đối kháng.
Chàng vẫn giống như năm đó, không cách nào chọn được chiếc đèn lưu li mà mình thích, cũng chẳng cách nào chọn được vận mệnh mà mình muốn.
Cho nên hiện tại, chàng chán ghét vị trí Thái Tử.
Ta có chút muốn khóc, nhưng ta cố nén, nói sang chuyện khác: “Ngày ấy ở Trân Bảo Các, chàng hỏi ta có nguyện ý hay không cái gì?”
Chàng ngẩn người, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ mặt ta: “Nếu cuối cùng ta còn sống thì sẽ nói với nàng.”
Lòng ta nóng lên. Qủa nhiên chàng đã tính toán đến kết cục xấu nhất.
Trên thực tế, ta còn muốn nói với hắn vài chuyện, hỏi xem gần đây hắn có khỏe mạnh không. Nhưng ta biết nếu ta mở miệng nói, sẽ tạo thành hậu quả khả năng vô pháp vãn hồi.
Ta chỉ có thể trầm mặc.
Lúc này hắn bỗng nhiên nói: “Sắp tới nên ở trong nhà đừng ra cửa, tranh đấu giữa ta cùng Lục Vân Giản sắp bắt đầu rồi.”
Ta cả kinh, nhìn về phía hắn.
Hắn thấy ta nhìn lại, kéo kéo khóe miệng: “Gần tới hôn kỳ, sao Lục Vân Giản có thể trơ mắt nhìn Ninh Hân gả cho ta đây.”
Ta ngẫm lại cũng đúng.
Lục Vân Giản chính là tính cách như vậy, cố chấp lại điên cuồng, có thể chế trụ hắn, chỉ có Ninh Hân.
“Vậy Thái Tử ca ca có tính toán gì không?” Ta hỏi.
“Ta đang đợi.” Hắn nói, trên mặt vậy mà lại hiện ra một trận mờ mịt.
Ta nhìn ra được, trong lòng hắn có chuyện hắn không muốn làm, nhưng lại không thể không toan tính.
Hắn cùng Lục Vân Giản có một trận chiến, đạo lý được làm vua thua làm giặc, hắn hiểu, ta cũng hiểu.
“Uyển Uyển.” Hắn gọi ta một tiếng.
Ta nhìn về phía hắn, hắn do dự nói: “Nếu ta thắng, nàng có nguyện ý hay không……”
Hắn nói đột nhiên im bặt, ta quay đầu lại, thấy Ninh Hân.
Lúc này Ninh Hân đã đi đến, nhìn chúng ta, thần sắc chúng ta đều có chút xấu hổ.
Hắn dừng một chút, giống như giải thích với nàng ấy: “Vốn định chọn vài món trang sức đưa cho Hân Nhi, lại không nghĩ vừa vặn đụng tới Lâm cô nương.”
Lâm cô nương.
Ta hiện tại xác thật cũng…… Chỉ là Lâm cô nương.
Nhưng so với xưng hô này, ta để ý lời hắn vừa mới nói hơn.
Hắn muốn hỏi, ta có nguyện ý làm cái gì hay không?
Khi cha ta mang tin tức triều đình rung chuyển tới cho ta, ta một chút cũng không bất ngờ.
Theo như lời Thái Tử phân tích ngày ấy ở Trân Bảo Các, Lục Vân Giản đợi không được Ninh Hân xuất giá, hắn nhất định trước khi đại hôn hành động.
Cho nên hiện tại lòng người trong triều hoảng sợ. Mà ta đang ở khuê phòng cũng cũng vô pháp yên ổn.
Ta luôn ngăn không được nghĩ, nếu Thái Tử thua sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến hậu quả, ta thật sự không cách nào an tâm. Nhưng đồng thời ta cũng biết, chúng ta đã không có đường lui, tương lai, không sống thì chết.
Đêm qua mưa to, buổi sáng hôm nay, Lục Vân Giản bỗng nhiên xông vào, kích động hỏi ta cho Ninh Hân ăn thứ gì.
Ta đã biết, Thái Tử bắt đầu ứng đối rồi. Ta đây càng không thể cản trở chàng. Vì thế ta thản nhiên nói: “À, ta hạ độc nàng ta.”
Hắn mạnh mẽ lao tới bóp chặt cổ ta, giống như một con dã thú nổi điên, hét to với ta: “Ngươi điên rồi! Chuyện này thì liên quan gì đến nàng ấy!”
Ta cười lạnh, muốn nói không liên quan đến nàng ta chỉ là bởi vì ngươi thích nàng mà thôi. Nhưng hiện tại ta bị hắn bóp cổ nói không nên lời. Ta tin hắn có thể trực tiếp bóp nát cổ ta. Có điều chẳng sao hết. Ta làm chuyện đuối lý, là ta xứng đáng.
Khi ta sắp không thở nổi, một người từ bên lao ra cho hắn một quyền. Hắn lảo đảo một cái buông ta ra.
Người nọ ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Lấy lại bình tĩnh, ta mới nhận ra, là Thái Tử.
Lục Vân Giản cũng đứng lên, hắn đỏ mắt hỏi: “Ngươi xác định phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?”
Không biết có phải ảo giác hay không, bóng dáng cao lớn của hắn lại như thêm vài phần yếu ớt. Thái Tử cười cười: “Là ngươi muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ta trước.”
Lục Vân Giản lập tức nói: “Ta sẽ rời khỏi, ngươi đem giải dược cho Ninh Hân.”
Nghe được lời này, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước chúng ta đã nghĩ nhất định phải có được kết quả này. Nhưng làm ta ngoài ý muốn chính là lúc này Thái Tử lại mở miệng.
“Không có giải dược.” Chàng nói.
Ta kinh ngạc nhìn về phía chàng. Sao có thể không có giải dược chứ. Giải dược tuy khó tìm, nhưng ta biết ở biên cương chắc chắn có. Tiêu phí chút thời gian là có thể tìm được.
Ta không hiểu rõ rốt cuộc chàng làm vậy là vì điều gì. Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt ta, chàng bỗng nhiên kéo tay của ta nhéo nhéo.
Đây là ý nói ta không cần lắm miệng.
Lục Vân Giản giận quá bật cười: “Nếu như Ninh Hân xảy ra chuyện, ta muốn các ngươi chôn cùng nàng ấy!”
Dứt lời hắn liền rời đi. Mà ta nhìn về phía Thái Tử, nhận được ánh mắt ta, chàng nhẹ nhàng cười: “Hắc, thủ đoạn này quả nhiên vẫn là quá đê tiện.”
Ta hiểu ý của chàng.
Nếu lấy Ninh Hân uy hiếp Lục Vân Giản, đương nhiên chàng không chút do dự, nhưng dựa vào thủ đoạn này để bước lên ngôi vị hoàng đế thì chàng cũng cảm thấy hổ thẹn.
Chàng cũng cảm thấy tội lỗi như ta, chàng cũng bất an như ta.
Chúng ta quả nhiên là cùng một loại người. Cho nên dứt khoát nói cho Lục Vân Giản không có giải dược, k1ch thích hắn đường đường chính chính đánh một hồi.
Thắng thì sống, thua thì chết.
Những đạo lý này ta đều hiểu, ta đều biết.
Nhưng mà…… nhưng mà……
Chàng xoay người lau lau nước mắt ta: “Giải dược của Hân Nhi nàng làm được chứ.” Ta gật gật đầu.
Chàng như thở phào nhẹ nhõm, vẫn cười: “Lần này để ta tự mình chọn đi.”
Nhìn biểu tình của chàng, ta có chút dự cảm bất hảo.
Chàng nhìn như…… chán ghét. Bởi vì sinh ra ở trong bụng Hoàng Hậu nương nương, chàng vừa ra đời đã là Thái Tử, không có người hỏi chàng có nguyện ý hay không.
Cái thân phận Thái Tử này là cầu thang cũng là xiềng xích, chàng chỉ có một con đường này để đi. Thậm chí khi có người tới đoạt vị trí này, vô số người sẽ đẩy chàng lên trước đối kháng.
Chàng vẫn giống như năm đó, không cách nào chọn được chiếc đèn lưu li mà mình thích, cũng chẳng cách nào chọn được vận mệnh mà mình muốn.
Cho nên hiện tại, chàng chán ghét vị trí Thái Tử.
Ta có chút muốn khóc, nhưng ta cố nén, nói sang chuyện khác: “Ngày ấy ở Trân Bảo Các, chàng hỏi ta có nguyện ý hay không cái gì?”
Chàng ngẩn người, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ mặt ta: “Nếu cuối cùng ta còn sống thì sẽ nói với nàng.”
Lòng ta nóng lên. Qủa nhiên chàng đã tính toán đến kết cục xấu nhất.
Bình luận facebook