• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hôm nay rung động vì em (5 Viewers)

  • Chương 17

Trời đã trở lạnh. Tối thứ ba bắt đầu có những cơn mưa nhỏ đến sáng mới tạnh. Buổi sáng Diệp Đằng ngáp ngủ đi vào cổng trường, nghe thấy hai người phía trước nói rằng Vương Văn Trác rất sợ vợ.
"Tớ cũng nghe người khác kể rồi. Hai ngày trước ở trung tâm thương mại, Vương Văn Trác chủ nhiệm lớp năm còn buộc dây giày cho vợ, bình thường ông ấy rất ác, hóa ra còn sủng vợ như vậy."
Diệp Đằng ngáp một cái rồi nhanh chóng đi về, cô thật không thể tưởng tượng ra cảnh lão Vương buộc dây giày cho vợ. Lên đến lớp cô gặp Phùng Thiên ở cửa, tay cậu ta xách túi sữa bò, trong miệng còn đang ngậm miếng bánh mì, sải bước dài để đuổi kịp, chặn đường đi của cô.
"Này, sáng sớm nên khó chịu à?" Biết Phùng Thiên đã lâu, cô phát hiện cậu ta là tên ngốc to con. Lúc trước ném bóng vào đầu cô tám phần là do cú ném quá tệ, định ném vào người cô nhưng lại không nhắm chuẩn... Lần ném bóng rổ đó cũng không phải trả thù, nghe cậu ta nói là cầu thủ tiền vệ rất tức giận.
Cũng không biết cậu ta làm thế nào mà trở thành kẻ bắt nạt. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại, Diệp Đằng không thích cậu ta, quả thực cậu ta là một tên kiêu ngạo và quá mức phiền phức.
"Cho cậu uống." Phùng Thiên đưa túi sẽ bò trong tay cho cô, còn mang theo hơi ấm: "Tôi ghét nhất là sữa bò."
"Vậy cậu còn mang đi, có bệnh à?" Diệp Đằng đoán không ra suy nghĩ của cậu ta, tại sao suốt ngày đi làm phiền cô vậy?
"Mẹ tôi đưa cho tôi mang đi, dù sao cậu cũng giúp tôi uống hết nó." Phùng Thiên ném túi sữa bò lên người cô, cho rằng cô sẽ đỡ được nhưng lại không nghĩ đến tay cô vẫn đang đút trong túi áo, chưa kịp giơ tay ra đỡ túi sữa đã rơi xuống đất.
"Cậu!"
"Cậu không muốn uống thì đưa cho tôi? Tôi là cái thùng rác của cậu à?"
Phùng Thiên bực mình nhưng thấy cô nói cũng có lý, không phản bác lại được, xoay người lại nhặt, trên cổ lộ ra một vật.
Diệp Đằng liếc mắt một cái liền thấy được, sợi dây màu bạc, phía dưới có một viên hắc diệu thạch.
Phùng Thiên đứng dậy, không phát hiện ra, theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua, nhanh chóng kéo sợi dây xuống, lỗ tai do xấu hổ mà đỏ ửng lên. Cậu ta định giải thích một hai câu như lại không biết mở miệng thế nào, cúi đầu cắn mở túi sữa bò, xoay người bỏ đi.
Cô làm gì mà muốn giải thích cho cô? Giải thích cái trứng!
Diệp Đằng ngượng ngùng rút tay ra, quơ quơ vòng tay hắc diệu thạch, ghét bỏ mà rùng mình một cái, nhanh tay tháo vòng tay, thiếu chút nữa là chạy theo cãi nhau với cậu ta.
Đến tiết toán, Diệp Đằng không thể nhìn thẳng vào thầy giáo. Cô tự hỏi một người đàn ông trung niên nghiêm túc như vậy khi yêu có dịu dàng hơn không. Nhưng cô không biết rằng, tên gia hỏa* Phùng Thiên này lại có thể đi yêu thầm người khác.
*Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: anh chàng này, cái con đó, v.v.
Không biết ai lại xui xẻo như vậy, bị cậu ta yêu thầm.
"Diệp Đằng, ra ngoài đi." Bạn ngồi cửa hô lớn.
Lâm Mạt đẩy ghế ra ghé vào bàn Diệp Đằng đang ngủ: "Đằng Đằng, có người tìm cậu."
Diệp Đằng khẽ nhíu mày: "Ai?"
Cô ba ngày hai đầu đều có người tìm, phần lớn là nam sinh lớp khác đến thổ lộ, đưa thư tình, tặng quà, không thể hiểu được còn có mấy người đến gặp cô, sau đó bàn tán.
Lâm Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò: "Anh trai của tớ."
Diệp Đằng mở to hai mắt nhìn: "Lâm Sơ?"
Lâm Sơ tới tìm cô? Hỏi về đề toán à? Nhưng cô lại không thích thảo luận về việc học với người lớp khác.
Cô đi ra ngoài đã thấy, quả nhiên là Lâm Sơ, cậu ta đúng là giành giật từng giây một, sang lớp khác mà vẫn cầm theo quyển sách.
Thấy Diệp Đằng đi ra, hơi ngẩng đầu lên, mặt vô cảm mà đưa cho cô một cái túi: "Bạn tôi bảo tôi đưa cho cậu đồ, không có việc gì thì tôi đi trước."
Bên cạnh có mấy người trốn sau tường chờ xem kết quả đều bị người này chọc cho bật cười, "Người khởi xướng" có thể là nam sinh đang đỏ bừng mặt.
"Vậy bạn của cậu có lẽ thật sự hối hận vì đã nhờ cậu đưa." Diệp Đằng mở túi ra xem, là một ít đồ ăn vặt, cố ý chọn nhiều loại khác nhau và tất nhiên không thể thiếu một bức thư.
Lâm Sơ đã đọc xong quyển sách: "Tôi nói với bọn họ là cậu có người thích rồi nhưng họ không tin, tôi cũng chẳng có cách nào khác."
Mấy người trong cùng một khối tới tới lui lui, có lẽ đều biết được có một mỹ nữ mới chuyển tới - Diệp Đằng, được mọi người yêu mến.
Thiếu chút nữa là cô phun ngụm máu ở trong miệng ra, hình như Lâm Sơ là do ông trời phái đến tra tấn cô.
"Còn có việc gì sao?" Lâm Sơ làm ra cái vẻ "Cậu không biết cậu đang làm gì à? Cậu đang lãng phí thời gian quý giá của một nhà khoa học tương lai.
Diệp Đằng ôm suy nghĩ không thể làm chậm trễ sự phát triển của tổ quốc trong tương lai, hào hứng mà vẫy vẫy tay: "Đi thong thả không tiễn."
Cô còn bổ sung thêm một câu: "Thuận tiễn nói với bạn của cậu tôi cảm ơn, cả xin lỗi nữa."
Nam sinh kia không biết đã đi chưa, có thể hay không nghe thấy, hay là vẫn tránh ở góc tường. Diệp Đằng dần dần nhận ra, mỗi một phần yêu thích đều xứng đáng được đối đáp ôn nhu.
- ---------------
Thứ sáu.
Bài kiểm tra dự kiến sẽ diễn ra vào thứ sáu, kiểm tra xong là đến cuối tuần, mọi người kích động mà múa bút thành văn, không như trước là vò đầu bứt tai. Tiếng chuông vang lên, tất cả đều trở thành những chú chim nhỏ tự do bay lượn.
"Đằng Đằng, cuối tuần đến nhà tớ chơi đi. Mẹ tớ nói phải về một chuyến, một mình tớ ở nhà chán lắm."
"Anh trai cậu đâu?" Diệp Đằng ở một bên thu dọn đồ đạc hỏi, đột nhiên ý thức mình vừa hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, cùng Lâm Mạt trăm miệng một lời: "Học bài!"
Hai cô gái nhỏ ngây ngô bật cười.
"Anh trai cậu vì cái gì mà nỗ lực thế?" Diệp Đằng vẫn luôn thắc mắc điều này.
"Không phải là anh ấy nỗ lực mà là do anh ấy thích." Lâm Mạt yên lặng nói: "Bọn họ đều nói cậu có người thích rồi, thật không?"
Diệp Đằng ngừng một lúc, cô cũng không xác định được loại tâm tình này có tính là thích không: "Là do anh cậu nói, cậu tự đi hỏi đi."
"Tớ nói là không." Vốn dĩ Lâm Mạt không tin, là do Phùng Thiên một hai bắt cô tới xác nhận.
"Vậy còn cậu?" Diệp Đằng thuận miệng hỏi.
"Tớ?" Lâm Mạt ngây ra, mặt đỏ bừng bừng: "Tớ cũng không có."
Cuối tuần đến nhà Lâm Mạt, Phương Thục Trân cũng yên tâm. Bà mong Diệp Đằng và Lâm Mạt có thể trở thành bạn tốt, vốn dĩ sợ cô đột nhiên đổi một hoàn cảnh mới sẽ cô đơn, huống chi còn là con của bạn mình, tương đối an tâm.
Diệp Đằng tự mình đi tàu điện ngầm đến, mọi người đều phải đứng. Mắt cá chân của cô đau nhức, buổi sáng cô đã do dự nửa ngày mới quyết định đi giày cao gót, bình thường đi học không cần mặc đẹp nhưng do không đi thường xuyên nên rất đau.
Khi tàu điện ngầm đến nơi, cô đứng trước chiếc kính đen đánh giá quần áo hôm nay mặc. Nghe nói nhà của Đào Dã sửa gần xong, thứ bảy mới vừa dọn về, không chừng hai người sẽ gặp nhau. Diệp Đằng cắn môi, thấy có chút thấp thỏm.
"Sao cậu không đi taxi đến?" Lâm Mạt nhìn cô đi vào liền cảm thấy có điểm không thích hợp: "Gót chân của cậu chảy máu rồi kìa."
Diệp Đằng cởi giày nhìn thoáng qua: "Mạt Mạt cậu tìm cho tớ cái băng urgo với."
Bệnh đa nghi của Phương Thục Trân rất nghiêm trọng, Hứa Kính Nghiêu đã nói với cô, con gái họ qua đời là do tai nạn xe hơi, tình huống cụ thể cô cũng không rõ, cô cũng không hỏi. Diệp Đằng đi tàu điện ngầm là cho bọn họ an tâm.
Nhưng cô lại đi loại giày này đi tàu điện ngầm vì một việc không biết có ngẫu nhiên mà xảy ra không.
Diệp Đằng nghĩ đến đây thiếu chút nữa là bị sặc nước mà chết, Lâm Mạt vỗ vỗ lưng cô: "Cậu uống nước từ từ thôi."
Đáng tiếc cái việc ngẫu nhiên có thể xảy ra kia lại không xảy ra. Lâm Mạt cảm thấy bên ngoài quá oi bức, liền ở nhà xem phim. Hai người ăn cơm hộp rồi ăn bỏng ngô uống coca xem phim, hai cô gái xem từ hài kịch đến phim kinh dị, giữa chừng còn ngủ một giấc, tỉnh lại mới phát hiện trời đã tối.
"Tớ phải về rồi." Diệp Đằng dụi mắt.
"Tớ tiễn cậu." Lâm Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như trời sắp mưa to, hay là tối nay cậu ở đây đi, đừng về."
Ngoài trời thật sự mưa tầm tã, như là muốn đem một chút oi bức cuối cùng dẹp đi.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua điện thoại, mẹ cô cho rằng cô sợ nên gọi liên tục. Cô bấm nút chấp nhận cuộc gọi: "Con không sợ à? Tốt, còn anh thì sao?"
Lâm Mạt mở cửa đi ra ngoài, nhìn phòng Lâm Sơ: "Về rồi ạ. Vâng, con biết rồi."
Lâm Mạt tắt điện thoại: "Mẹ tớ nói mưa lớn thế này thì cậu đừng về, nguy hiểm lắm!"
Diệp Đằng gọi điện thoại về nhà, Phương Thục Trân nói rằng một lát nữa sẽ tới đón cô. Cô cúp máy, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai: "Tớ thu dọn một chút rồi xuống dưới tầng chờ."
Trời tối đen, Diệp Đằng không để Lâm Mạt đi xuống, cô tới đây đã nhiều lần, coi như đây là nhà của mình,
Thang máy đing một tiếng, thực ra một lát nữa Phương Thục Trân mới đến. Cô muốn xuống dưới thử vận may. Cô bật ô, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, mở túi đeo cái vòng tay vào, cầm ô đi vào màn mưa.
Tai nghe bật một bài ngẫu nhiên, cô quay lại.
Hình như Đào Dã đi ra ngoài, mặc một cái áo thun đen rộng, cầm ô, trong tay cầm một cái túi không biết có phải là cơm nắm không. Anh cứ như vậy mà đi đến trước mặt cô.
Trong tai nghe vừa mới kết thúc một bài hát, phát tiếp một bài cô không biết tên ca sĩ, khúc dạo đầu là tiếng đàn ghi-ta như kích thích tâm trạng của cô.
Anh đến gần, ca sĩ bắt đầu hát: "Băng qua sân vận động. Để mưa ướt thân tôi. Cơn ngượng ngùng bối rối...."*
*Đây là bài Thời trung học (中学时代) của Lý Kiện. Đây là link cho mọi người tham khảo: Nếu mọi người không tìm được thì mình có ghim ở phần giới thiệu của mình.
Diệp Đằng kéo tai nghe xuống: "Anh nói gì?"
"Sao lại ở đây?" Đào Dã lấy từ trong túi ra cái bánh nếp đưa cho cô: "Mua ở cửa hàng tiện lợi."
"Tôi tới chơi với Mạt Mạt." Vốn dĩ đây là lời nói thật nhưng cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Thực tế điều cô muốn nói là: "Tôi tới để gặp anh."
Cô mặc một chiếc váy rất đẹp nhưng lại bị chảy máu chân, buồn cả ngày nhưng gặp anh trong nháy mắt liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Không thể không thừa nhận Lâm sơ cũng thật thông minh.
Cô thích Đào Dã, không thể nghi ngờ.
☘️Hết chương 18☘️
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom