Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Thời gian thấm thoắt qua đi. Vết thương của Tần Tư Lăng cuối cùng cũng đã gần như khôi phục. Chính vì vậy mà Trình Nhiễm đã thu dọn đồ đạc cùng Tần Tư Lăng chuẩn bị rời đi. Hai người cũng đã làm phiền ông bà Cao một thời gian rồi nên không thể tiếp tục phiền đến họ nữa.
"Hai đứa tính đi thật sao?"
Bà Cao cũng không nỡ để cho Trình Nhiễm đi như vậy. Đối với bà, Trình Nhiễm là đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Hai ông bà hiếm muộn không thể có con nhưng từ khi có vợ chồng Trình Nhiễm tới đây thì căn nhà nhỏ này thật ấm cúng.
Thật sự là để cho hai đứa đi thì bà Cao cảm thấy có chút buồn thật.
"Thời gian qua chúng cháu đã làm phiền đến ông bà rồi. Cháu và anh ấy định trở về nhà, nếu không người thân chúng cháu sẽ lo lắng."
"Thôi thì tùy hai đứa. Nhưng sau này nếu có thể, nhớ đến thăm ta. Trình Nhiễm, ta sẽ rất nhớ món canh linh chi hầm của cháu."
"Cháu cũng nhớ những món ăn ngon bà làm lắm."
Rất nhanh, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng từ biệt ông bà Cao rồi lên đường. Vì bên ngoài làng có rất nhiều bọn khung bố lởn vởn nên ông cụ Cao đã nhờ một người bạn hay lái xe đi trao đổi hàng hóa của mình chỉ đường cho hai người.
Con đường mòn xuống núi vô cùng dốc và rất khó đi. Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng ngồi trên chiếc xe chở hàng của ông lão. Vì đường gập ghềnh mà cô như muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài. Cũng may Tần Tư Lăng suốt dọc đường nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng còn vuốt lưng cô cho dễ chịu. Nếu không thì từ lúc đi đến giờ cô đã nôn không biết bao nhiêu lần rồi.
"Lần này trở về, em nghi là sẽ có chuyện xảy ra. Vì thế, chúng ta tạm thời ở bên ngoài theo dõi tình hình đã rồi tính tiếp."
"Được."
Suốt thời gian ở lại nhà ông bà Cao dưỡng thương, Tần Tư Lăng cũng đã nghe Trình Nhiễm thuật lại gần như hết mọi chuyện. Hai người gặp tai nạn máy bay, may mắn sống sót như vậy cũng là một kì tích rồi. Hiện tại hắn chưa thể nhớ ra chuyện gì nên không thể khẳng định hay nghi ngờ một ai cả. Dù sao thì mọi chuyện cũng phải từ từ mà giải quyết. Nếu không hắn chỉ sợ rằng lần sau sẽ không may mắn sống sót như lần này nữa.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn ông Cao mà Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng an toàn đi qua khu vực của bọn khủng bố. Hai người đến một thành phố mới rồi xuống xe, muốn tự mình đi tiếp. Trước khi rời đi, Trình Nhiễm còn rút mấy tờ tiền trong balo ra đưa cho ông cụ ngỏ ý cảm ơn.
Nhắc mới nhớ, may là trước khi xuất phát lên máy bay thì cô đã chuẩn bị kha khá tiền đầy đủ. Có số tiền này, hai người cũng bớt đi bao nhiêu gánh nặng.
Đi cả ngày, cuối cùng Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng thuê một phòng khách sạn mà nghỉ ngơi.
Vừa thả mình nằm xuống giường, Trình Nhiễm liền nói.
"Từ đây chúng ta trở về thành phố thì còn khoảng mấy tiếng nữa. Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, mai chúng ta tiếp tục."
Tần Tư Lăng nhìn cái bộ dạng của Trình Nhiễm thì bất giác thở dài. Hắn đi đến, cúi xuống nhặt chiếc balo nhỏ của cô lên để gọn trên ghế. Cuối cùng tự mình đi vào phòng tắm trước.
Nhìn bóng lưng của Tần Tư Lăng rời đi, trong đầu của Trình Nhiễm nảy ra một ý.
Đừng cho rằng mà cô chủ động chứ thực ra cô cũng hết cách rồi. Trước khi Tần Tư Lăng nhớ lại thì cô phải cố gắng mang thai. Nếu không, sau này chắc chắn hắn sẽ làm mọi cách để ngăn không cho cô có em bé. Tần Tư Lăng là người thế nào thì cô đều rõ hơn cả. Chỉ lần này thôi, có một đứa con cũng được...
Nghĩ là làm, Trình Nhiễm đi ra đóng chặt cửa rồi từ từ cởi đồ trên người mình đi về phía phòng tắm. Bên trong vọng ra những tiếng nước xối xả. Cô hít một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa. Tần Tư Lăng vặn vòi nước lại rồi tiện ta mở chốt.
"Có chuyện gì sao?"
"Em tắm cùng anh."
Không để cho Tần Tư Lăng kịp phản ứng thì Trình Nhiễm đã cúi xuống lẻn vào trong phòng tắm cùng hắn.
Mọi chuyện diễn ra tiếp theo không cần phải nghĩ cũng biết được cô đã thành công đưa Tần Tư Lăng lên giường. Có điều... Sáng hôm sau cô lại lần nữa cảm nhận được cái eo và chân nó rã rời ra sao. Trình Nhiễm mệt đến nỗi mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn không xuống giường được.
Tần Tư Lăng cũng không vội, hắn nằm cạnh cô, gác tay lên trán từ từ suy ngẫm lại về chuyện tối qua. Trình Nhiễm không hề hay biết gì mà lại quay người tiện tay vòng qua ôm lấy hắn.
"Tư Lăng, cơ thể anh tốt thật đấy. Trước kia ngày nào cũng tập thể hình à?"
"Sáng nay chưa đủ liệt giường sao? Bỏ tay ra khỏi người anh mau."
Cứ mỗi lần hắn đã cố gắng không chế lại mà Trình Nhiễm cứ chạm đến giới hạn của hắn. Không biết trước lúc mất trí nhớ ra sao chứ bây giờ năng lực kìm chế của hắn đã tụt xuống con số âm rồi.
"Này, Tần Tư Lăng... Hôm qua anh cưỡng hiếp em. Bây giờ còn muốn lớn tiếng với em à?"
Tính cách của Tần Tư Lăng ngày một thất thường. Chính vì vậy mà Trình Nhiễm không thể để yên được nữa. Cô hừ lạnh một cái rồi quay lưng lại phía hắn. Lúc lâu sau thấy cô không quay lại, Tần Tư Lăng hơi nghiêng người sang nhìn, thấy Trình Nhiễm đang khóc thì vội hoảng loạn.
"Em... Khóc cái gì chứ..."
"Anh mắng em..."
"Được rồi, lần sau anh sẽ không lớn tiếng nữa."
"Nhưng người em đau... Lại muốn đi tắm..."
"Anh giúp em."
Vậy là chỉ vài đường cơ bản mà Trình Nhiễm đã thành công gạt được Tần quái gở. Hắn mặc quần áo vào rồi đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn to, bọc cả người Trình Nhiễm rồi bế cô đi tắm. Còn Trình Nhiễm chỉ cần hưởng thụ sự đối đãi vô cùng ân cần mà cẩn thận đó.
Dám lớn tiếng với cô, lần sau cô sẽ dùng chiêu khác mạnh hơn.
Đến tầm giữa trưa, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng mới đi xuống quầy lễ tân thanh toán trả phòng. Khi hai người vừa bước ra bên ngoài thì một tiếng súng vang lên. Tiếp đó là hàng loạt những tiếng súng khác. Mọi người thi nhau bỏ chạy lấy mạng.
Tần Tư Lăng có giữ một người qua đường lại dò hỏi thì mới biết ở trong thành phố đang xảy ra bạo động. Bọn khủng bố bỗng dưng nổi hứng tấn công bắn chết rất nhiều người. Vừa nghe xong tin tức, sắc mặt của Tần Tư Lăng lập tức rất khó coi rồi nắm lấy tay của Trình Nhiễm cũng chạy đi.
"Chúng ta phải rời khỏi cái thành phố này càng sớm càng tốt. Ở đây quá nguy hiểm."
Tần Tư ăng chạy một đoạn thì dừng lạo quan sát. Phía sau có vài người bị trúng đạn chết tại chỗ. Cuối cùng xác định hướng đi, Tần Tư Lăng kéo Trình Nhiễm xuống dưới đường hầm chạy đến chỗ tàu điện ngầm.
Hai người cứ ra sức chạy bạt mạng về phía trước. Đến khi bảng thông báo đập vào mắt của Tần Tư Lăng thì hắn càng chắc chắn suy đoán của mình hơn. Còn mấy phút nữa là tàu điện ngầm bắt đầu xuất phát. Hắn phải dẫn Trình Nhiễm lên đó trước khi quá muộn.
Trước mặt là một đám hành khách đang lần lượt đi lên tàu. Khi Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm vừa tới nơi thì cũng kịp lúc có tiếng thông báo vang lên là tàu chuẩn bị khởi hành.
"Chúng ta sẽ ngồi chuyến tàu này đi đến chạm cuối. Sau đó tìm một phương tiện gì đó trở về thành phố bên cạnh."
Trình Nhiễm không nói gì cả, chỉ cúi xuống thở dốc. Chuyến đi hưởng tuần trăng mật như vậy là đã kết thúc thật rồi. Chết tiệt! Cô còn chưa kịp tận hưởng trải nghiệm du lịch nữa...
Trình Nhiễm cứ cúi mặt xuống nên Tần Tư Lăng hiểu lầm là cô sợ hãi. Vì vậy mà hắn liền vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng an ủi.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ không để em phải chết."
Hắn vừa dứt lời thì trong đầu lại vang lên một câu nói quen thuộc. Hình ảnh máy bay, cùng với Trình Nhiễm nắm tay rồi an ủi cô... Tất cả hiện lên khiến đầu hắn đau như bùa bổ.
Hình như hắn cũng đã từng nói.
"Đi theo anh. Anh nhất định sẽ không để em phải chết."
........
"Hai đứa tính đi thật sao?"
Bà Cao cũng không nỡ để cho Trình Nhiễm đi như vậy. Đối với bà, Trình Nhiễm là đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Hai ông bà hiếm muộn không thể có con nhưng từ khi có vợ chồng Trình Nhiễm tới đây thì căn nhà nhỏ này thật ấm cúng.
Thật sự là để cho hai đứa đi thì bà Cao cảm thấy có chút buồn thật.
"Thời gian qua chúng cháu đã làm phiền đến ông bà rồi. Cháu và anh ấy định trở về nhà, nếu không người thân chúng cháu sẽ lo lắng."
"Thôi thì tùy hai đứa. Nhưng sau này nếu có thể, nhớ đến thăm ta. Trình Nhiễm, ta sẽ rất nhớ món canh linh chi hầm của cháu."
"Cháu cũng nhớ những món ăn ngon bà làm lắm."
Rất nhanh, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng từ biệt ông bà Cao rồi lên đường. Vì bên ngoài làng có rất nhiều bọn khung bố lởn vởn nên ông cụ Cao đã nhờ một người bạn hay lái xe đi trao đổi hàng hóa của mình chỉ đường cho hai người.
Con đường mòn xuống núi vô cùng dốc và rất khó đi. Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng ngồi trên chiếc xe chở hàng của ông lão. Vì đường gập ghềnh mà cô như muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài. Cũng may Tần Tư Lăng suốt dọc đường nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng còn vuốt lưng cô cho dễ chịu. Nếu không thì từ lúc đi đến giờ cô đã nôn không biết bao nhiêu lần rồi.
"Lần này trở về, em nghi là sẽ có chuyện xảy ra. Vì thế, chúng ta tạm thời ở bên ngoài theo dõi tình hình đã rồi tính tiếp."
"Được."
Suốt thời gian ở lại nhà ông bà Cao dưỡng thương, Tần Tư Lăng cũng đã nghe Trình Nhiễm thuật lại gần như hết mọi chuyện. Hai người gặp tai nạn máy bay, may mắn sống sót như vậy cũng là một kì tích rồi. Hiện tại hắn chưa thể nhớ ra chuyện gì nên không thể khẳng định hay nghi ngờ một ai cả. Dù sao thì mọi chuyện cũng phải từ từ mà giải quyết. Nếu không hắn chỉ sợ rằng lần sau sẽ không may mắn sống sót như lần này nữa.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn ông Cao mà Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng an toàn đi qua khu vực của bọn khủng bố. Hai người đến một thành phố mới rồi xuống xe, muốn tự mình đi tiếp. Trước khi rời đi, Trình Nhiễm còn rút mấy tờ tiền trong balo ra đưa cho ông cụ ngỏ ý cảm ơn.
Nhắc mới nhớ, may là trước khi xuất phát lên máy bay thì cô đã chuẩn bị kha khá tiền đầy đủ. Có số tiền này, hai người cũng bớt đi bao nhiêu gánh nặng.
Đi cả ngày, cuối cùng Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng thuê một phòng khách sạn mà nghỉ ngơi.
Vừa thả mình nằm xuống giường, Trình Nhiễm liền nói.
"Từ đây chúng ta trở về thành phố thì còn khoảng mấy tiếng nữa. Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, mai chúng ta tiếp tục."
Tần Tư Lăng nhìn cái bộ dạng của Trình Nhiễm thì bất giác thở dài. Hắn đi đến, cúi xuống nhặt chiếc balo nhỏ của cô lên để gọn trên ghế. Cuối cùng tự mình đi vào phòng tắm trước.
Nhìn bóng lưng của Tần Tư Lăng rời đi, trong đầu của Trình Nhiễm nảy ra một ý.
Đừng cho rằng mà cô chủ động chứ thực ra cô cũng hết cách rồi. Trước khi Tần Tư Lăng nhớ lại thì cô phải cố gắng mang thai. Nếu không, sau này chắc chắn hắn sẽ làm mọi cách để ngăn không cho cô có em bé. Tần Tư Lăng là người thế nào thì cô đều rõ hơn cả. Chỉ lần này thôi, có một đứa con cũng được...
Nghĩ là làm, Trình Nhiễm đi ra đóng chặt cửa rồi từ từ cởi đồ trên người mình đi về phía phòng tắm. Bên trong vọng ra những tiếng nước xối xả. Cô hít một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa. Tần Tư Lăng vặn vòi nước lại rồi tiện ta mở chốt.
"Có chuyện gì sao?"
"Em tắm cùng anh."
Không để cho Tần Tư Lăng kịp phản ứng thì Trình Nhiễm đã cúi xuống lẻn vào trong phòng tắm cùng hắn.
Mọi chuyện diễn ra tiếp theo không cần phải nghĩ cũng biết được cô đã thành công đưa Tần Tư Lăng lên giường. Có điều... Sáng hôm sau cô lại lần nữa cảm nhận được cái eo và chân nó rã rời ra sao. Trình Nhiễm mệt đến nỗi mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn không xuống giường được.
Tần Tư Lăng cũng không vội, hắn nằm cạnh cô, gác tay lên trán từ từ suy ngẫm lại về chuyện tối qua. Trình Nhiễm không hề hay biết gì mà lại quay người tiện tay vòng qua ôm lấy hắn.
"Tư Lăng, cơ thể anh tốt thật đấy. Trước kia ngày nào cũng tập thể hình à?"
"Sáng nay chưa đủ liệt giường sao? Bỏ tay ra khỏi người anh mau."
Cứ mỗi lần hắn đã cố gắng không chế lại mà Trình Nhiễm cứ chạm đến giới hạn của hắn. Không biết trước lúc mất trí nhớ ra sao chứ bây giờ năng lực kìm chế của hắn đã tụt xuống con số âm rồi.
"Này, Tần Tư Lăng... Hôm qua anh cưỡng hiếp em. Bây giờ còn muốn lớn tiếng với em à?"
Tính cách của Tần Tư Lăng ngày một thất thường. Chính vì vậy mà Trình Nhiễm không thể để yên được nữa. Cô hừ lạnh một cái rồi quay lưng lại phía hắn. Lúc lâu sau thấy cô không quay lại, Tần Tư Lăng hơi nghiêng người sang nhìn, thấy Trình Nhiễm đang khóc thì vội hoảng loạn.
"Em... Khóc cái gì chứ..."
"Anh mắng em..."
"Được rồi, lần sau anh sẽ không lớn tiếng nữa."
"Nhưng người em đau... Lại muốn đi tắm..."
"Anh giúp em."
Vậy là chỉ vài đường cơ bản mà Trình Nhiễm đã thành công gạt được Tần quái gở. Hắn mặc quần áo vào rồi đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn to, bọc cả người Trình Nhiễm rồi bế cô đi tắm. Còn Trình Nhiễm chỉ cần hưởng thụ sự đối đãi vô cùng ân cần mà cẩn thận đó.
Dám lớn tiếng với cô, lần sau cô sẽ dùng chiêu khác mạnh hơn.
Đến tầm giữa trưa, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng mới đi xuống quầy lễ tân thanh toán trả phòng. Khi hai người vừa bước ra bên ngoài thì một tiếng súng vang lên. Tiếp đó là hàng loạt những tiếng súng khác. Mọi người thi nhau bỏ chạy lấy mạng.
Tần Tư Lăng có giữ một người qua đường lại dò hỏi thì mới biết ở trong thành phố đang xảy ra bạo động. Bọn khủng bố bỗng dưng nổi hứng tấn công bắn chết rất nhiều người. Vừa nghe xong tin tức, sắc mặt của Tần Tư Lăng lập tức rất khó coi rồi nắm lấy tay của Trình Nhiễm cũng chạy đi.
"Chúng ta phải rời khỏi cái thành phố này càng sớm càng tốt. Ở đây quá nguy hiểm."
Tần Tư ăng chạy một đoạn thì dừng lạo quan sát. Phía sau có vài người bị trúng đạn chết tại chỗ. Cuối cùng xác định hướng đi, Tần Tư Lăng kéo Trình Nhiễm xuống dưới đường hầm chạy đến chỗ tàu điện ngầm.
Hai người cứ ra sức chạy bạt mạng về phía trước. Đến khi bảng thông báo đập vào mắt của Tần Tư Lăng thì hắn càng chắc chắn suy đoán của mình hơn. Còn mấy phút nữa là tàu điện ngầm bắt đầu xuất phát. Hắn phải dẫn Trình Nhiễm lên đó trước khi quá muộn.
Trước mặt là một đám hành khách đang lần lượt đi lên tàu. Khi Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm vừa tới nơi thì cũng kịp lúc có tiếng thông báo vang lên là tàu chuẩn bị khởi hành.
"Chúng ta sẽ ngồi chuyến tàu này đi đến chạm cuối. Sau đó tìm một phương tiện gì đó trở về thành phố bên cạnh."
Trình Nhiễm không nói gì cả, chỉ cúi xuống thở dốc. Chuyến đi hưởng tuần trăng mật như vậy là đã kết thúc thật rồi. Chết tiệt! Cô còn chưa kịp tận hưởng trải nghiệm du lịch nữa...
Trình Nhiễm cứ cúi mặt xuống nên Tần Tư Lăng hiểu lầm là cô sợ hãi. Vì vậy mà hắn liền vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng an ủi.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ không để em phải chết."
Hắn vừa dứt lời thì trong đầu lại vang lên một câu nói quen thuộc. Hình ảnh máy bay, cùng với Trình Nhiễm nắm tay rồi an ủi cô... Tất cả hiện lên khiến đầu hắn đau như bùa bổ.
Hình như hắn cũng đã từng nói.
"Đi theo anh. Anh nhất định sẽ không để em phải chết."
........
Bình luận facebook