Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (54)
Editor: Mai Tuyết Vân
"Tất nhiên là có liên quan đến em!"" Thích Hà cam chịu nói: "Ông ta muốn tôi cưới người khác, còn tôi chỉ muốn cưới em, cho nên tôi bị Thích Mộc Vũ đuổi ra ngoài.""
Thích Hà không chớp mắt nhìn chằm chằm Phồn Tinh, trong con ngươi tĩnh lặng chỉ còn lại một mình cô.
"Bé ngốc, tôi chỉ còn có em, về sau em phải nuôi tôi, còn phải gả cho tôi, có biết không? Nếu không muốn, sao em có thể phụ lòng tôi như vậy?"
Văn Nhân Nho không ngờ khi nghe những lời này, gân xanh trên trán không kiềm được giật giật. Hắn lừa dối một người thiểu năng, chẳng lẽ lương tâm hắn không đau sao?
Hắn sống nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nào vô sĩ đến thế. Nhưng cùng lúc đó, chút không cam lòng trong lòng đã dần tiêu tan.
Qủa thật Thích Hà so với hắn rất thẳng thắn, lại càng thêm khâm phục. Hắn luyến tiếc gia nghiệp nhà Văn Nhân, nhưng Thích Hà lại bỏ được, vậy thì chứng minh, Thích Hà và cô ngốc Vân Phồn Tinh mới là một đôi.
Tuy Văn Nhân Nho tự nhận hắn không phải người tốt, nhưng cũng là người ngay thẳng thành thật. Trong lòng rất rõ ràng, đã lựa chọn cái gì nhất định phải buông bỏ cái khác, tuyệt đối không thể được voi đòi tiên, vọng tưởng muốn hướng thụ hết phúc trên đời.
Phồn Tinh nghe xong lời nói của Thích Hà, thì cau mày lại. Không phải...Cô luôn nuôi bông hoa nhỏ sao? Bông hoa nhỏ có phải...Đang hiểu lầm gì không?
"Bé ngốc, em nghe có hiểu lời tôi nói không?" Cau mày là ý gì? Không đồng ý sao?
Không phải chứ, nếu cô ngốc nghe không hiểu, sẽ lập tức gật đầu có lệ mới đúng! Đến lúc đó, hắn có thể thuận lợi đưa người đi tổ chức hôn lễ rồi. Thích Hà phát hiện, bản thân hắn là một kẻ vô cùng tâm cơ.
"...À."" Bản thân bông hoa nhỏ, còn phải đợi mình nuông chiều, Phồn Tinh chậm rãi lên tiếng.
Thích Hà vội vàng nhân cơ hội truy hỏi: "Ý của em là đồng ý gả cho tôi rồi sao?"
Phồn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, không biết vì sao, lại có cảm giác có chỗ nào không đúng. Nhưng với chỉ số thông minh trước mắt của Phồn Tinh, lại không phản ứng kịp. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ rõ ràng, không thể thích người khác nếu không sẽ chết!
Về phần những chuyện khác, có thể làm hay không làm, không có nhận thức này.
"Được."" Hình như bông hoa nhỏ rất sốt ruột, không yên lòng, chưa có được đáp án của cô lại mang dáng vẻ bị tổn thương.
Một khi đã như vậy, thì cứ đồng ý đi, đồng ý với bông hoa nhỏ để hắn vui vẻ.
Sưu Thần Hào: [???]
Bây giờ nó rất tuyệt vọng, nó nên làm gì bây giờ hả? Nó vốn trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản Ngân Phồn Tinh nổi lên tâm tư không nên có với Chiến thần đại nhân. Còn bây giờ, thấy rõ ràng là Chiến thần đại nhân tự mình rơi vào lưới tình.
Chẳng lẽ nó phải khuyên Phồn Tinh không đồng ý sao? Chiến thần đại nhân sẽ đau lòng, khổ sở rất nhiều, còn rất mất mặt!
Làm chó săn trung thành nhất của Chiến thần đại nhân, nó hoàn toàn không làm được chuyện đó! Á á á, quá khó rồi, làm khó nó quá rồi!
Sau khi Thích Hà nhận được câu trả lời có, vui mừng đến mức hận không thể xoay vòng tại chỗ. Kích động đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống, rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời cần nói, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
Văn Nhân Nho ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, sâu trong lòng bật cười một tiếng. Hừ, không có tiền đồ!
*
Từ khi Phồn Tinh đồng ý, Thích Hà bắt đầu tổ chức hôn lễ, hắn vì cô ngốc đã buông bỏ toàn bộ nhà họ Thích. Cho nên để bồi thường, cô ngốc phải nhanh chóng gả cho hắn, để hắn có vợ con sưởi ấm cuộc đời, an ủi trái tim bị thương của hắn.
Được rồi, hắn nhanh chóng muốn thực hành, đã từng xem qua sách nhạy cảm, thì thế nào? Có sai sao?
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, rồi làm sao? Cho nên hắn có vợ, còn những kẻ khác đều là chó độc thân!
Thật ra có đôi lúc nghĩ lại, hắn và cô ngốc có hoàn cảnh giống nhau, đều bị cha mẹ ghét bỏ, không nơi nương tựa. Cho nên việc kết hôn, hắn cũng không định báo cho nhà họ Thích và Vân. Đến lúc đó không chỉ không chúc phúc mà còn bận lòng.
Khi ấy chỉ mời một vài bạn bè của hắn, cùng với đám anh em thủ hạ của Phồn Tinh đến dự cho náo nhiệt. Còn về phần mời hay không mời, Văn Nhân nho...
Chà, phải xem tâm tình, tên khốn đừng tưởng hắn không biết Văn Nhân Nho thầm mến Phồn Tinh!
"Tất nhiên là có liên quan đến em!"" Thích Hà cam chịu nói: "Ông ta muốn tôi cưới người khác, còn tôi chỉ muốn cưới em, cho nên tôi bị Thích Mộc Vũ đuổi ra ngoài.""
Thích Hà không chớp mắt nhìn chằm chằm Phồn Tinh, trong con ngươi tĩnh lặng chỉ còn lại một mình cô.
"Bé ngốc, tôi chỉ còn có em, về sau em phải nuôi tôi, còn phải gả cho tôi, có biết không? Nếu không muốn, sao em có thể phụ lòng tôi như vậy?"
Văn Nhân Nho không ngờ khi nghe những lời này, gân xanh trên trán không kiềm được giật giật. Hắn lừa dối một người thiểu năng, chẳng lẽ lương tâm hắn không đau sao?
Hắn sống nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nào vô sĩ đến thế. Nhưng cùng lúc đó, chút không cam lòng trong lòng đã dần tiêu tan.
Qủa thật Thích Hà so với hắn rất thẳng thắn, lại càng thêm khâm phục. Hắn luyến tiếc gia nghiệp nhà Văn Nhân, nhưng Thích Hà lại bỏ được, vậy thì chứng minh, Thích Hà và cô ngốc Vân Phồn Tinh mới là một đôi.
Tuy Văn Nhân Nho tự nhận hắn không phải người tốt, nhưng cũng là người ngay thẳng thành thật. Trong lòng rất rõ ràng, đã lựa chọn cái gì nhất định phải buông bỏ cái khác, tuyệt đối không thể được voi đòi tiên, vọng tưởng muốn hướng thụ hết phúc trên đời.
Phồn Tinh nghe xong lời nói của Thích Hà, thì cau mày lại. Không phải...Cô luôn nuôi bông hoa nhỏ sao? Bông hoa nhỏ có phải...Đang hiểu lầm gì không?
"Bé ngốc, em nghe có hiểu lời tôi nói không?" Cau mày là ý gì? Không đồng ý sao?
Không phải chứ, nếu cô ngốc nghe không hiểu, sẽ lập tức gật đầu có lệ mới đúng! Đến lúc đó, hắn có thể thuận lợi đưa người đi tổ chức hôn lễ rồi. Thích Hà phát hiện, bản thân hắn là một kẻ vô cùng tâm cơ.
"...À."" Bản thân bông hoa nhỏ, còn phải đợi mình nuông chiều, Phồn Tinh chậm rãi lên tiếng.
Thích Hà vội vàng nhân cơ hội truy hỏi: "Ý của em là đồng ý gả cho tôi rồi sao?"
Phồn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, không biết vì sao, lại có cảm giác có chỗ nào không đúng. Nhưng với chỉ số thông minh trước mắt của Phồn Tinh, lại không phản ứng kịp. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ rõ ràng, không thể thích người khác nếu không sẽ chết!
Về phần những chuyện khác, có thể làm hay không làm, không có nhận thức này.
"Được."" Hình như bông hoa nhỏ rất sốt ruột, không yên lòng, chưa có được đáp án của cô lại mang dáng vẻ bị tổn thương.
Một khi đã như vậy, thì cứ đồng ý đi, đồng ý với bông hoa nhỏ để hắn vui vẻ.
Sưu Thần Hào: [???]
Bây giờ nó rất tuyệt vọng, nó nên làm gì bây giờ hả? Nó vốn trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản Ngân Phồn Tinh nổi lên tâm tư không nên có với Chiến thần đại nhân. Còn bây giờ, thấy rõ ràng là Chiến thần đại nhân tự mình rơi vào lưới tình.
Chẳng lẽ nó phải khuyên Phồn Tinh không đồng ý sao? Chiến thần đại nhân sẽ đau lòng, khổ sở rất nhiều, còn rất mất mặt!
Làm chó săn trung thành nhất của Chiến thần đại nhân, nó hoàn toàn không làm được chuyện đó! Á á á, quá khó rồi, làm khó nó quá rồi!
Sau khi Thích Hà nhận được câu trả lời có, vui mừng đến mức hận không thể xoay vòng tại chỗ. Kích động đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống, rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời cần nói, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
Văn Nhân Nho ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, sâu trong lòng bật cười một tiếng. Hừ, không có tiền đồ!
*
Từ khi Phồn Tinh đồng ý, Thích Hà bắt đầu tổ chức hôn lễ, hắn vì cô ngốc đã buông bỏ toàn bộ nhà họ Thích. Cho nên để bồi thường, cô ngốc phải nhanh chóng gả cho hắn, để hắn có vợ con sưởi ấm cuộc đời, an ủi trái tim bị thương của hắn.
Được rồi, hắn nhanh chóng muốn thực hành, đã từng xem qua sách nhạy cảm, thì thế nào? Có sai sao?
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, rồi làm sao? Cho nên hắn có vợ, còn những kẻ khác đều là chó độc thân!
Thật ra có đôi lúc nghĩ lại, hắn và cô ngốc có hoàn cảnh giống nhau, đều bị cha mẹ ghét bỏ, không nơi nương tựa. Cho nên việc kết hôn, hắn cũng không định báo cho nhà họ Thích và Vân. Đến lúc đó không chỉ không chúc phúc mà còn bận lòng.
Khi ấy chỉ mời một vài bạn bè của hắn, cùng với đám anh em thủ hạ của Phồn Tinh đến dự cho náo nhiệt. Còn về phần mời hay không mời, Văn Nhân nho...
Chà, phải xem tâm tình, tên khốn đừng tưởng hắn không biết Văn Nhân Nho thầm mến Phồn Tinh!
Bình luận facebook