Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? - Chương 64: Cậu Sáng
Tình huống đột ngột xoay chuyển khiến mọi người không lường trước được, Phạm Đạt từ một người hùng hổ đi hỏi tội bỗng chốc biến thành kẻ ác hung tàn đánh đập tôi tớ, ép nó vu khống hãm hại cháu trai mình.
Gã tức tới mức bật cười, giật lại đầu gậy bị Phạm Sáng nắm trong tay ra, gõ "cộc cộc" liên tục dưới đất, mắng: "Hay cho một con chó phản chủ! Được lắm, tụi bây được lắm!"
Phạm Sáng đẩy nhẹ gọng kính, lạnh nhạt nói: "Người là chú đưa tới, cũng do chú đánh, là chú một mực bắt nó phải nói. Bây giờ chú lại muốn bác bỏ lời nó nói ư?"1
Phạm Đạt tức giận đá bay chiếc ghế bên cạnh, nheo mắt nhìn đứa cháu trai vẻ mặt hiền lành trước mặt hồi lâu, mới nói: "Tao đánh giá thấp mày rồi. Cũng đúng, con trai Phạm Vĩnh sao có thể là một đứa thành thật, khờ khạo như vẻ bề ngoài được! Tao cũng thật tò mò muốn biết mày dùng cách gì mua chuộc con chó bên cạnh tao để nó trung thành với mày như thế. Cháu trai ngoan, mày đúng là không đơn giản!"
Phạm Sáng nghe thế cười nhạt, phủi nhẹ vạt áo hơi nhăn của mình, trả lời: "Chú nói chuyện kì lạ thật đó. Nó là tôi tớ của chú, giấy bán thân còn nằm trong tay chú, thử hỏi tôi mua chuộc nó bằng cách nào? Chẳng qua nó biết phân biệt đúng sai, không muốn nghe lời chú làm mấy chuyện thất nhân thất đức đó nên mới nói ra sự thật mà thôi. Người làm chuyện ác không chỉ bản thân mang tội, còn tạo nghiệp cho con cháu đời sau. Chú Đạt, đạo lí này chắc chú hiểu chứ nhỉ?"
"Phận con cháu như mày được phép lên mặt dạy đời tao à?" Phạm Đạt hầm hừ, thô lỗ quát đám tôi tớ theo hầu mình: "Còn không mau đưa cái thằng phản chủ này trở về. Hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao hả! Chỉ biết ăn hại phá hỏng chuyện tốt của tao, chả được tích sự gì cả!"
Thằng hầu như đã nhìn thấy được kết cục bi thảm của mình, hai hàng nước mắt lăn dài, cắn răng không nói thêm gì nữa.
Trúc nhìn theo đoàn người hối hả chạy tới rồi vội vàng rời đi, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp. Cô không hiểu vì sao thằng hầu kia lại không đứng về phía Phạm Đạt, nó nói giúp cho Phạm Sáng đồng nghĩa từ bỏ mạng sống, nhưng vẫn cắn răng mà làm.
Là nó thật sự ngu ngốc, hay đúng như lời Phạm Sáng nói là một kẻ thật thà không biết nói lời gian dối? Có điều Trúc hoàn toàn không tin hai giả thiết trên, nhất định trong này còn có ẩn tình nào đó mà cô chưa biết.1
Phạm Sáng đứng đó thẩn thờ một lúc, rồi lật đật chạy đi tìm ông chủ quán ăn tính toán bồi thường. Chút bạc lẻ này cậu vẫn dư sức trả được, chỉ là tâm trạng có vẻ không vui.
Cậu ta đi tới bàn Trúc, lưỡng lự nửa ngày, mới nói bằng giọng lí nhí: "Thật ngại quá, lại để Trúc chứng kiến chuyện xấu trong nhà tôi rồi. Mà chẳng hiểu sao mấy chuyện không đâu cứ liên tiếp ập vào người tôi, tôi thật sự không biết bản thân nên làm gì mới tốt!"
Nếu mọi chuyện đúng như những gì Phạm Sáng nói, Trúc thật sự đồng cảm sâu sắc với người này. Gia đình đang ấm êm, đột nhiên con riêng chạy tới muốn ăn chia một phần gia sản, quậy đến mức chó gà không yên, đổi lại là cô thì sớm đã chống hông chửi đổng từ lâu rồi.
Cô còn chưa kịp nói mấy câu an ủi khách sáo, cậu ba Hưởng bên cạnh đã trơ trơ nói xen vào: "Sao lại là chuyện không đâu, chuyện này có liên quan rất lớn với cậu đấy chứ. Thân là người thừa kế tương lai, cậu muốn gánh vác một gia tộc, thì phải chịu được sức nặng của nó. Còn nếu sợ phiền sợ khổ thì chứ hai tay dâng một nửa gia sản cho Phạm Đạt hay đứa con riêng mới trở về đi, tôi nghĩ hai người đó rất vui vẻ và sẵn sàng thay cậu chịu nỗi khổ này.”
Gương mặt Phạm Sáng hơi trắng, dáng người cao gầy trông vừa yếu ớt lại mỏng manh, hoàn toàn đối lập với vóc dáng lưng dài vai rộng của cậu ba Hưởng, thành ra người không biết chuyện nhìn vào sẽ rất dễ hiểu lầm rằng cậu ba Hưởng đang ức hiếp người ta.
Phạm Sáng nhìn thẳng vào ba Hưởng, nét cười nhợt nhạt trên môi như ẩn như hiện, đáp lời: “Cậu Hưởng nói đúng lắm, tôi còn phải học tập từ cậu đây nhiều lắm, tỉ như sự quyết đoán, biết toan tính, lợi dụng tất cả các mối quan hệ để thu về lợi ích cho mình, hoặc là... lòng trót nhớ thương phương Bắc, nhưng vì danh lợi mà ngả về trời Tây.”1
Ba Hưởng nghe xong lại bật cười vui vẻ, trêu tức nói: “Cậu đừng quá ngưỡng mộ tôi, tôi sẽ cảm thấy ngại lắm đa.”
Trúc chỉ ước gì mình có thể đập thẳng bình trà vào mặt kẻ không biết xấu hổ bên cạnh thôi. Điệu bộ thế này có chỗ nào giống với một người đang ngại chứ hả?
Thấy cô mấp máy môi muốn nói chen vào, ba Hưởng lập tức giành mở miệng trước. Cậu nheo mắt, lười biếng dựa lưng ra sau ghế, ngón tay gõ nhịp trên bàn, trầm giọng hỏi: “Cậu Sáng đây có vẻ rất để tâm đến tình cảm vợ chồng nhà tôi thì phải. Sẵn đây tôi cũng có lời nhắc nhở cậu, cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng được nước lấn tới kẻo mất nhiều hơn được.”
“Giới hạn của mỗi người không giống nhau, cậu Hưởng vẫn nên lo cho thân mình tốt hơn.” Dứt lời, Phạm Sáng nhìn về phía Trúc, cả khuôn mặt lập tức sáng bừng lên như hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, cười nói: “Chờ tôi giải quyết xong việc nhà nhất định sẽ dẫn Trúc đi chơi một bữa khuây khoả nhé! Trúc không từ chối được đâu, chúng ta đã ngoéo tay rồi cơ mà!”
Đúng là đã hứa thì không nên nuốt lời, nếu không sẽ bị bò đá đó đa!
Miệng tuy cười nhưng trong lòng khổ không thể tả, vì thế dưới ánh mắt nóng rực của cậu ba nhà mình, Trúc vẫn phải cắn răng trả lời: “Được chứ. Nhưng với điều kiện lúc đó tôi vẫn còn ở lại tỉnh Giang.”
Phạm Sáng cười đến hai mắt cong cong, liên tục gật đầu, nói: “Nhất định rồi, tôi sẽ không để Trúc chờ quá lâu đâu.”
Trúc cũng cười cười đáp lại, thái độ của Phạm Sáng đối với cô và cậu ba Hưởng khác nhau một trời một vực, nhìn qua... lại có hơi buồn cười!
Bầu không khí tĩnh lặng duy trì chưa đến ba giây, thằng Đực đứng hầu cạnh bên đột nhiên hét thảm, nó nhảy tưng tưng, hai mắt hoảng sợ nhìn cậu nhà mình, hoang mang hỏi: “Cậu... sao cậu lại đạp con?”
Ba Hưởng lặng lẽ thu chân về lại dưới gầm bàn, vẻ mặt không chút cảm xúc, bình tĩnh trả lời: “Tao chỉ muốn thử coi tao có đang tồn tại ở chỗ này hay không.” Ngụ ý rằng tao còn sống sờ sờ cạnh bên, mà mợ mày dám hẹn hò ra ngoài với trai kia kìa! Coi có tức không! Có tức không!
Thằng Đực ấm ức, cậu giận mợ, rồi mắc gì cậu đạp con chứ hả? Nhưng cho nó thêm mười lá gan, nó cũng không dám thốt lời này ra khỏi miệng!
Bên này động tĩnh lớn như thế, Trúc làm sao không nghe hiểu ẩn ý trong lời cậu. Cô bất đắc dĩ thở dài, nói với Phạm Sáng vẫn đang nhìn mình cười ngốc, nói: “Hiện tại vợ chồng tôi phải trở về, chúng tôi đi trước đây, không phiền cậu nữa.”
Phạm Sáng cũng không níu kéo giữ người, cậu gật đầu nói lời tạm biệt, rồi đưa mắt dõi theo vợ chồng Trúc đang tay trong tay rời đi.
Người đã đi xa, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt. Cậu lẳng lặng đứng đó nhìn mọi người trong quán lần lượt đua nhau ra về, không bao lâu sau thì có một đứa tôi tớ chạy tới bên cạnh cậu, nhỏ giọng thưa: “Dạ cậu, bà đang tìm cậu ạ.”
Phạm Sáng nhăn mày, hỏi: “Chuyện tao dặn mày làm, có kết quả chưa?”
“Dạ cậu, người chúng ta vừa đến nơi thì không tìm thấy người nọ đâu nữa ạ. Con đã cho người hỏi thăm những người sống gần đó, nhưng vẫn không có tin tức gì. Nhưng để chắc chắn, con đã dặn người ở lại đó canh chừng, chỉ cần người nọ xuất hiện sẽ lập tức báo lại cậu ngay.”
Phạm Sáng chấp tay sau lưng, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói: “Rút hết người về đi, không tìm được ở đó nữa đâu. Trở về thôi, kẻo để bà đợi lâu thì không tốt!”
Vẫn là gương mặt đó, vóc dáng đó, nhưng điệu bộ và cử chỉ của Phạm Sáng lại không hề có chút ngô nghê như những gì đã biểu hiện ra trước đó. Vài người qua đường lướt qua dường như không quá ngạc nhiên với điều này, chỉ cung kính chào một tiếng “Cậu Sáng” rồi vội vàng rời đi.
Gã tức tới mức bật cười, giật lại đầu gậy bị Phạm Sáng nắm trong tay ra, gõ "cộc cộc" liên tục dưới đất, mắng: "Hay cho một con chó phản chủ! Được lắm, tụi bây được lắm!"
Phạm Sáng đẩy nhẹ gọng kính, lạnh nhạt nói: "Người là chú đưa tới, cũng do chú đánh, là chú một mực bắt nó phải nói. Bây giờ chú lại muốn bác bỏ lời nó nói ư?"1
Phạm Đạt tức giận đá bay chiếc ghế bên cạnh, nheo mắt nhìn đứa cháu trai vẻ mặt hiền lành trước mặt hồi lâu, mới nói: "Tao đánh giá thấp mày rồi. Cũng đúng, con trai Phạm Vĩnh sao có thể là một đứa thành thật, khờ khạo như vẻ bề ngoài được! Tao cũng thật tò mò muốn biết mày dùng cách gì mua chuộc con chó bên cạnh tao để nó trung thành với mày như thế. Cháu trai ngoan, mày đúng là không đơn giản!"
Phạm Sáng nghe thế cười nhạt, phủi nhẹ vạt áo hơi nhăn của mình, trả lời: "Chú nói chuyện kì lạ thật đó. Nó là tôi tớ của chú, giấy bán thân còn nằm trong tay chú, thử hỏi tôi mua chuộc nó bằng cách nào? Chẳng qua nó biết phân biệt đúng sai, không muốn nghe lời chú làm mấy chuyện thất nhân thất đức đó nên mới nói ra sự thật mà thôi. Người làm chuyện ác không chỉ bản thân mang tội, còn tạo nghiệp cho con cháu đời sau. Chú Đạt, đạo lí này chắc chú hiểu chứ nhỉ?"
"Phận con cháu như mày được phép lên mặt dạy đời tao à?" Phạm Đạt hầm hừ, thô lỗ quát đám tôi tớ theo hầu mình: "Còn không mau đưa cái thằng phản chủ này trở về. Hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao hả! Chỉ biết ăn hại phá hỏng chuyện tốt của tao, chả được tích sự gì cả!"
Thằng hầu như đã nhìn thấy được kết cục bi thảm của mình, hai hàng nước mắt lăn dài, cắn răng không nói thêm gì nữa.
Trúc nhìn theo đoàn người hối hả chạy tới rồi vội vàng rời đi, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp. Cô không hiểu vì sao thằng hầu kia lại không đứng về phía Phạm Đạt, nó nói giúp cho Phạm Sáng đồng nghĩa từ bỏ mạng sống, nhưng vẫn cắn răng mà làm.
Là nó thật sự ngu ngốc, hay đúng như lời Phạm Sáng nói là một kẻ thật thà không biết nói lời gian dối? Có điều Trúc hoàn toàn không tin hai giả thiết trên, nhất định trong này còn có ẩn tình nào đó mà cô chưa biết.1
Phạm Sáng đứng đó thẩn thờ một lúc, rồi lật đật chạy đi tìm ông chủ quán ăn tính toán bồi thường. Chút bạc lẻ này cậu vẫn dư sức trả được, chỉ là tâm trạng có vẻ không vui.
Cậu ta đi tới bàn Trúc, lưỡng lự nửa ngày, mới nói bằng giọng lí nhí: "Thật ngại quá, lại để Trúc chứng kiến chuyện xấu trong nhà tôi rồi. Mà chẳng hiểu sao mấy chuyện không đâu cứ liên tiếp ập vào người tôi, tôi thật sự không biết bản thân nên làm gì mới tốt!"
Nếu mọi chuyện đúng như những gì Phạm Sáng nói, Trúc thật sự đồng cảm sâu sắc với người này. Gia đình đang ấm êm, đột nhiên con riêng chạy tới muốn ăn chia một phần gia sản, quậy đến mức chó gà không yên, đổi lại là cô thì sớm đã chống hông chửi đổng từ lâu rồi.
Cô còn chưa kịp nói mấy câu an ủi khách sáo, cậu ba Hưởng bên cạnh đã trơ trơ nói xen vào: "Sao lại là chuyện không đâu, chuyện này có liên quan rất lớn với cậu đấy chứ. Thân là người thừa kế tương lai, cậu muốn gánh vác một gia tộc, thì phải chịu được sức nặng của nó. Còn nếu sợ phiền sợ khổ thì chứ hai tay dâng một nửa gia sản cho Phạm Đạt hay đứa con riêng mới trở về đi, tôi nghĩ hai người đó rất vui vẻ và sẵn sàng thay cậu chịu nỗi khổ này.”
Gương mặt Phạm Sáng hơi trắng, dáng người cao gầy trông vừa yếu ớt lại mỏng manh, hoàn toàn đối lập với vóc dáng lưng dài vai rộng của cậu ba Hưởng, thành ra người không biết chuyện nhìn vào sẽ rất dễ hiểu lầm rằng cậu ba Hưởng đang ức hiếp người ta.
Phạm Sáng nhìn thẳng vào ba Hưởng, nét cười nhợt nhạt trên môi như ẩn như hiện, đáp lời: “Cậu Hưởng nói đúng lắm, tôi còn phải học tập từ cậu đây nhiều lắm, tỉ như sự quyết đoán, biết toan tính, lợi dụng tất cả các mối quan hệ để thu về lợi ích cho mình, hoặc là... lòng trót nhớ thương phương Bắc, nhưng vì danh lợi mà ngả về trời Tây.”1
Ba Hưởng nghe xong lại bật cười vui vẻ, trêu tức nói: “Cậu đừng quá ngưỡng mộ tôi, tôi sẽ cảm thấy ngại lắm đa.”
Trúc chỉ ước gì mình có thể đập thẳng bình trà vào mặt kẻ không biết xấu hổ bên cạnh thôi. Điệu bộ thế này có chỗ nào giống với một người đang ngại chứ hả?
Thấy cô mấp máy môi muốn nói chen vào, ba Hưởng lập tức giành mở miệng trước. Cậu nheo mắt, lười biếng dựa lưng ra sau ghế, ngón tay gõ nhịp trên bàn, trầm giọng hỏi: “Cậu Sáng đây có vẻ rất để tâm đến tình cảm vợ chồng nhà tôi thì phải. Sẵn đây tôi cũng có lời nhắc nhở cậu, cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng được nước lấn tới kẻo mất nhiều hơn được.”
“Giới hạn của mỗi người không giống nhau, cậu Hưởng vẫn nên lo cho thân mình tốt hơn.” Dứt lời, Phạm Sáng nhìn về phía Trúc, cả khuôn mặt lập tức sáng bừng lên như hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, cười nói: “Chờ tôi giải quyết xong việc nhà nhất định sẽ dẫn Trúc đi chơi một bữa khuây khoả nhé! Trúc không từ chối được đâu, chúng ta đã ngoéo tay rồi cơ mà!”
Đúng là đã hứa thì không nên nuốt lời, nếu không sẽ bị bò đá đó đa!
Miệng tuy cười nhưng trong lòng khổ không thể tả, vì thế dưới ánh mắt nóng rực của cậu ba nhà mình, Trúc vẫn phải cắn răng trả lời: “Được chứ. Nhưng với điều kiện lúc đó tôi vẫn còn ở lại tỉnh Giang.”
Phạm Sáng cười đến hai mắt cong cong, liên tục gật đầu, nói: “Nhất định rồi, tôi sẽ không để Trúc chờ quá lâu đâu.”
Trúc cũng cười cười đáp lại, thái độ của Phạm Sáng đối với cô và cậu ba Hưởng khác nhau một trời một vực, nhìn qua... lại có hơi buồn cười!
Bầu không khí tĩnh lặng duy trì chưa đến ba giây, thằng Đực đứng hầu cạnh bên đột nhiên hét thảm, nó nhảy tưng tưng, hai mắt hoảng sợ nhìn cậu nhà mình, hoang mang hỏi: “Cậu... sao cậu lại đạp con?”
Ba Hưởng lặng lẽ thu chân về lại dưới gầm bàn, vẻ mặt không chút cảm xúc, bình tĩnh trả lời: “Tao chỉ muốn thử coi tao có đang tồn tại ở chỗ này hay không.” Ngụ ý rằng tao còn sống sờ sờ cạnh bên, mà mợ mày dám hẹn hò ra ngoài với trai kia kìa! Coi có tức không! Có tức không!
Thằng Đực ấm ức, cậu giận mợ, rồi mắc gì cậu đạp con chứ hả? Nhưng cho nó thêm mười lá gan, nó cũng không dám thốt lời này ra khỏi miệng!
Bên này động tĩnh lớn như thế, Trúc làm sao không nghe hiểu ẩn ý trong lời cậu. Cô bất đắc dĩ thở dài, nói với Phạm Sáng vẫn đang nhìn mình cười ngốc, nói: “Hiện tại vợ chồng tôi phải trở về, chúng tôi đi trước đây, không phiền cậu nữa.”
Phạm Sáng cũng không níu kéo giữ người, cậu gật đầu nói lời tạm biệt, rồi đưa mắt dõi theo vợ chồng Trúc đang tay trong tay rời đi.
Người đã đi xa, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt. Cậu lẳng lặng đứng đó nhìn mọi người trong quán lần lượt đua nhau ra về, không bao lâu sau thì có một đứa tôi tớ chạy tới bên cạnh cậu, nhỏ giọng thưa: “Dạ cậu, bà đang tìm cậu ạ.”
Phạm Sáng nhăn mày, hỏi: “Chuyện tao dặn mày làm, có kết quả chưa?”
“Dạ cậu, người chúng ta vừa đến nơi thì không tìm thấy người nọ đâu nữa ạ. Con đã cho người hỏi thăm những người sống gần đó, nhưng vẫn không có tin tức gì. Nhưng để chắc chắn, con đã dặn người ở lại đó canh chừng, chỉ cần người nọ xuất hiện sẽ lập tức báo lại cậu ngay.”
Phạm Sáng chấp tay sau lưng, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói: “Rút hết người về đi, không tìm được ở đó nữa đâu. Trở về thôi, kẻo để bà đợi lâu thì không tốt!”
Vẫn là gương mặt đó, vóc dáng đó, nhưng điệu bộ và cử chỉ của Phạm Sáng lại không hề có chút ngô nghê như những gì đã biểu hiện ra trước đó. Vài người qua đường lướt qua dường như không quá ngạc nhiên với điều này, chỉ cung kính chào một tiếng “Cậu Sáng” rồi vội vàng rời đi.
Bình luận facebook