Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
Chương 403: Thái tử
Đầu óc của cô nhóc này, có đôi lúc thông minh lên cũng khiến người khác giận sôi.
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ kinh sợ của cô gái nhỏ, trong lòng đau đớn, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
Anh có thể vào chốn lao tù, có thể bày mưu tính kế, có thể đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt vẫn bất biến, duy chỉ không thể khiến Tống Vĩnh Nhi phải đau lòng khổ sở.
Hiếm khi, Lăng Ngạo có chút hận chính mình!
Trước đây, họ đến đây là để thuyết phục cô tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, anh thậm chí còn cổ vũ cô, nói cha mẹ vứt bỏ cô là bất đắc dĩ, anh đã cho cô một hy vọng tốt đẹp, khiến cho tâm hồn vốn đã mơ mộng của cô sôi sục, thay đổi thái độ bắt đầu chờ đợi tin tức của cha mẹ ruột.
Thậm chí cô đã từng hỏi anh vào một buổi tối: “Ông chú, chờ ba mẹ em xuất hiện trước mặt em, em cũng muốn giống anh, nói với bọn họ: Không phải lo lắng, giờ em sống rất tốt, em không hận bọn họ. Bởi vì em không còn khổ sở nữa, em là máu thịt của họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến em, nhớ về em, tròn mười tám năm.”
Kết quả…
Mục đích mà mẹ đẻ cô vứt bỏ cô, chính là để mưu lợi, cô không thể mang lại lợi ích cho mẹ mình nên phải chịu nổi đau bị mẹ mình vứt bỏ!
Người phụ nữ kia đối với Tống Vĩnh Nhi không hề có chút yêu thương nào, không có nửa điểm không nỡ, thậm chí, đến giờ vẫn không có chút hối hận!
Mặc dù quốc vương đã mở miệng tha thứ cho người đàn bà đó, chỉ cần bà ta tìm Tống Vĩnh Nhi về, nhưng bà ta không hề có suy nghĩ tìm lại Tống Vĩnh Nhi, thà mang một công chúa giả về cũng không hề nhắc đến sự tồn tại của Tống Vĩnh Nhi!
Người phụ nữ đó từ đầu chí cuối đã quên mất Tống Vĩnh Nhi.
Thấy ông chú im lặng như vậy, Tống Vĩnh Nhi chực trào nước mắt.
Lăng Ngạo kéo tay Lạc Thiên Lăng ngày càng dùng sức, anh cũng không cảm nhận được.
Lạc Thiên Lăng đứng giữa thấy đau khổ vô cùng.
Cánh tay của ông sắp bị cháu ngoan của mình bẻ gãy rồi.
“Cháu ngoan, ông muốn ăn cá, cả mì thịt băm nữa. Hay là cháu với cô nhóc này đi chuẩn bị một chút đi? Ông đói bụng rồi.”
Lạc Thiên Lăng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, ông là người từng trải, biết chuyện này chỉ có thể để hai vợ chồng tự giải quyết.
Tống Vĩnh Nhi vốn định lùi bước, không hiểu sao đáy lòng bỗng dâng lên sự kiên quyết, cô siết chặt tay: “Được ạ!”
Cô xoay người đi về phía phòng bếp, bóng lưng lộ ra vẻ cương quyết và kiên định.
Cho dù thế nào, cô cũng phải biết được sự thật, dù cho có tàn khốc, cô cũng muốn sống một cách rõ ràng!
Lạc Thiên Lăng vỗ vỗ vai Lăng Ngạo, xoay người ngồi xuống ghế salon, Lăng Ngạo lại nhìn Lạc Thiên Lăng, có chút tức giận hỏi: “Chuyện này ông cũng biết?”
Lạc Thiên Lăng cười khổ lắc đầu: “Lúc đầu ông không biết, sau đó thấy ảnh chụp của cháu với con bé, nhìn thấy mặt nó mới để tâm đi điều tra, dù sao cháu cũng là độc đinh duy nhất của họ Lạc chúng ta, ông không thể để một người con gái lai lịch không rõ tiến vào cửa nhà họ Lạc được.”
Lăng Ngạo có xúc động muốn bùng nổ: “Cho nên ông mới bảo cháu đi thu phục nước Hoa Kỳ?”
Lạc Thiên Lăng dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, giống như rất oan ức: “Trừ cháu ra, còn có ai là con rể của quốc vương Hoa Kỳ nữa? Đương nhiên là chỉ có con mới có bản lĩnh đó. Bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán khác đâu, ông đã từng này tuổi rồi, chỉ có tâm nguyện thống nhất đất nước thôi, cháu còn không thương cho ông già này!:
“Vậy mà trong điện thoại ông còn lừa bé ngoan, nói tình cảnh sau này của cô ấy đáng thương như vậy, lừa cô ấy sinh con?”
“Không phải là vì ông suy nghĩ cho huyết mạch hoàng gia hay sao? Nào có thể gọi là lừa? Đời này ông chưa gạt ai, chỉ biết đe dọa thôi, con bé chỉ bị ông dọa thôi. Hơn nữa, ông đang tranh thủ phúc lợi cho cháu mà, sao cháu còn không vui?”
“…”
“Cháu ngoan, đừng trừng ông như vậy, ông đói rồi!”
“..”
Lăng Ngạo thực sự không thể thốt lên được câu nào nữa!
Gừng càng già càng cay!
Khi anh xoay người nhanh chóng đi về phía phòng bếp, Yến Bắc cũng bật cười, không nhịn được nói: “Lão gia, tiểu điện hạ vừa nãy toàn thân đều khó chịu.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu: “Ừm.”
Chỉ đơn giản đáp lại một chữ, Lạc Thiên Lăng không còn phản ứng gì khác.
Đúng lúc này, những bộ đội tinh nhuệ dưới sự hướng dẫn của Kiều Thế Phương đã bao vây lấy ngôi biệt thự này.
Kiều Thế Phương còn dẫn một người đàn ông mặc quân trang bước vào.
Người đàn ông nọ nhìn thấy Lạc Thiên Lăng bèn cúi người chào hỏi: “Hân hạnh được gặp Đại đế Thiên Lăng!”
Lạc Thiên Lăng không hề có cảm xúc gì, Kiều Thế Phương tiến lên, ghé vào tai ông nói: “Quốc vương Hoa Kỳ đã phái quân bao vây hòn đảo của Lăng Vân, cháu đã bảo đội quân 464 ( tên gọi của quân đội đóng trú tại biên giới nước Hoa Kỳ và Ninh Quốc) cùng với lính Hoa Kỳ cùng bao vây tiêu diệt, quốc vương nói ông ấy biết vị trí của hòn đảo nhỏ kia, chúng ta không cần lo lắng.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu, ngước mắt nhìn Kiều Thế Phương: “Vất vả rồi.”
“Vâng.” Kiều Thế Phương lui sang một bên.
Người đàn ông khi nãy lại giới thiệu: “Đại đế Thiên Lăng, tôi là sĩ quan quốc phòng của nước Hoa Kỳ, quốc vương của chúng tôi rất cảm ơn sự hỗ trợ lớn lao của ngài, chuyện nước Mạc Ly xây dựng quân đội riêng tại Hoa Kỳ, chúng tôi đã nghe ngóng được, cũng đang âm thầm điều tra, nhưng căn bản không ngờ đến đội quân đó lại được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo mà quốc vương tặng cho hoàng hậu. Lần này hoàng tử điện hạ của quý quốc…”
“Thái tử!”
Lạc Thiên Lăng bỗng nhiên ngắt lời người đàn ông kia!
Ánh mắt sáng quắc nhìn ông ta: “Đó là thái tử Ninh Quốc chúng ta, là thái tử!”
Người đàn ông nghe vậy thì cả kinh!
Việc hoàng tử xông vào hiểm nguy giúp đỡ với việc thái tử xông vào hiểm nguy tương trợ hoàn toàn là hai việc khác nhau!
“Vâng! Lần này Thái tử điện hạ của quý quốc lấy thân xông vào nguy hiểm, giúp chúng tôi xác định được quân đội ngầm của Mạc Ly, đây quả thực là trừ đi khúc mắc cho Hoa Kỳ chúng tôi! Quốc vương nói, ngày mai sẽ mở yến tiệc để tạ ơn Đại Đế Thiên Lăng và Hoàng Thái tử điện hạ!”
Người đàn ông đã không nói thêm được gì nữa, ông ta sắp sợ đến chết rồi, may mà thái tử Ninh Quốc bình an vô sự, nếu thiếu mất một cánh tay hay một cái chân, hoặc là xảy ra chuyện trên đất Hoa Kỳ thì nguy to!
Lạc Thiên Lăng nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu vẫn không lên tiếng đáp lại.
Ngay vào lúc người đàn ông kia nghi ngờ liệu quý ngài đây có phải đã ngủ quên rồi hay không, Lạc Thiên Lăng liền chậm rãi mở miệng, nói: “Được, điều gì nên tới thì vẫn phải tới thôi.”
Ở phòng bếp —–
Lăng Ngạo nói với hai anh lính thịt cá phải chọn miếng cá lớn, hai người kia bèn đi tìm.
Cạnh biển, hải sản gì cũng có sẵn, đằng sau tòa biệt thự này có một dãy hàng quán bán hải sản, muốn thứ gì có thứ đó.
Lăng Ngạo ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Tống Vĩnh Nhi đứng trước miếng thớt cẩn thận băm thịt.
Anh thấy hoảng hốt trong lòng, cẩn thận bước qua: “Có cần anh giúp một tay không?”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Em có thể nhìn thấy sự khó xử của anh, cho nên em hỏi anh ba câu, anh chỉ cần trả lời phải hay không thôi.”
Đầu óc của cô nhóc này, có đôi lúc thông minh lên cũng khiến người khác giận sôi.
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ kinh sợ của cô gái nhỏ, trong lòng đau đớn, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
Anh có thể vào chốn lao tù, có thể bày mưu tính kế, có thể đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt vẫn bất biến, duy chỉ không thể khiến Tống Vĩnh Nhi phải đau lòng khổ sở.
Hiếm khi, Lăng Ngạo có chút hận chính mình!
Trước đây, họ đến đây là để thuyết phục cô tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, anh thậm chí còn cổ vũ cô, nói cha mẹ vứt bỏ cô là bất đắc dĩ, anh đã cho cô một hy vọng tốt đẹp, khiến cho tâm hồn vốn đã mơ mộng của cô sôi sục, thay đổi thái độ bắt đầu chờ đợi tin tức của cha mẹ ruột.
Thậm chí cô đã từng hỏi anh vào một buổi tối: “Ông chú, chờ ba mẹ em xuất hiện trước mặt em, em cũng muốn giống anh, nói với bọn họ: Không phải lo lắng, giờ em sống rất tốt, em không hận bọn họ. Bởi vì em không còn khổ sở nữa, em là máu thịt của họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến em, nhớ về em, tròn mười tám năm.”
Kết quả…
Mục đích mà mẹ đẻ cô vứt bỏ cô, chính là để mưu lợi, cô không thể mang lại lợi ích cho mẹ mình nên phải chịu nổi đau bị mẹ mình vứt bỏ!
Người phụ nữ kia đối với Tống Vĩnh Nhi không hề có chút yêu thương nào, không có nửa điểm không nỡ, thậm chí, đến giờ vẫn không có chút hối hận!
Mặc dù quốc vương đã mở miệng tha thứ cho người đàn bà đó, chỉ cần bà ta tìm Tống Vĩnh Nhi về, nhưng bà ta không hề có suy nghĩ tìm lại Tống Vĩnh Nhi, thà mang một công chúa giả về cũng không hề nhắc đến sự tồn tại của Tống Vĩnh Nhi!
Người phụ nữ đó từ đầu chí cuối đã quên mất Tống Vĩnh Nhi.
Thấy ông chú im lặng như vậy, Tống Vĩnh Nhi chực trào nước mắt.
Lăng Ngạo kéo tay Lạc Thiên Lăng ngày càng dùng sức, anh cũng không cảm nhận được.
Lạc Thiên Lăng đứng giữa thấy đau khổ vô cùng.
Cánh tay của ông sắp bị cháu ngoan của mình bẻ gãy rồi.
“Cháu ngoan, ông muốn ăn cá, cả mì thịt băm nữa. Hay là cháu với cô nhóc này đi chuẩn bị một chút đi? Ông đói bụng rồi.”
Lạc Thiên Lăng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, ông là người từng trải, biết chuyện này chỉ có thể để hai vợ chồng tự giải quyết.
Tống Vĩnh Nhi vốn định lùi bước, không hiểu sao đáy lòng bỗng dâng lên sự kiên quyết, cô siết chặt tay: “Được ạ!”
Cô xoay người đi về phía phòng bếp, bóng lưng lộ ra vẻ cương quyết và kiên định.
Cho dù thế nào, cô cũng phải biết được sự thật, dù cho có tàn khốc, cô cũng muốn sống một cách rõ ràng!
Lạc Thiên Lăng vỗ vỗ vai Lăng Ngạo, xoay người ngồi xuống ghế salon, Lăng Ngạo lại nhìn Lạc Thiên Lăng, có chút tức giận hỏi: “Chuyện này ông cũng biết?”
Lạc Thiên Lăng cười khổ lắc đầu: “Lúc đầu ông không biết, sau đó thấy ảnh chụp của cháu với con bé, nhìn thấy mặt nó mới để tâm đi điều tra, dù sao cháu cũng là độc đinh duy nhất của họ Lạc chúng ta, ông không thể để một người con gái lai lịch không rõ tiến vào cửa nhà họ Lạc được.”
Lăng Ngạo có xúc động muốn bùng nổ: “Cho nên ông mới bảo cháu đi thu phục nước Hoa Kỳ?”
Lạc Thiên Lăng dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, giống như rất oan ức: “Trừ cháu ra, còn có ai là con rể của quốc vương Hoa Kỳ nữa? Đương nhiên là chỉ có con mới có bản lĩnh đó. Bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán khác đâu, ông đã từng này tuổi rồi, chỉ có tâm nguyện thống nhất đất nước thôi, cháu còn không thương cho ông già này!:
“Vậy mà trong điện thoại ông còn lừa bé ngoan, nói tình cảnh sau này của cô ấy đáng thương như vậy, lừa cô ấy sinh con?”
“Không phải là vì ông suy nghĩ cho huyết mạch hoàng gia hay sao? Nào có thể gọi là lừa? Đời này ông chưa gạt ai, chỉ biết đe dọa thôi, con bé chỉ bị ông dọa thôi. Hơn nữa, ông đang tranh thủ phúc lợi cho cháu mà, sao cháu còn không vui?”
“…”
“Cháu ngoan, đừng trừng ông như vậy, ông đói rồi!”
“..”
Lăng Ngạo thực sự không thể thốt lên được câu nào nữa!
Gừng càng già càng cay!
Khi anh xoay người nhanh chóng đi về phía phòng bếp, Yến Bắc cũng bật cười, không nhịn được nói: “Lão gia, tiểu điện hạ vừa nãy toàn thân đều khó chịu.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu: “Ừm.”
Chỉ đơn giản đáp lại một chữ, Lạc Thiên Lăng không còn phản ứng gì khác.
Đúng lúc này, những bộ đội tinh nhuệ dưới sự hướng dẫn của Kiều Thế Phương đã bao vây lấy ngôi biệt thự này.
Kiều Thế Phương còn dẫn một người đàn ông mặc quân trang bước vào.
Người đàn ông nọ nhìn thấy Lạc Thiên Lăng bèn cúi người chào hỏi: “Hân hạnh được gặp Đại đế Thiên Lăng!”
Lạc Thiên Lăng không hề có cảm xúc gì, Kiều Thế Phương tiến lên, ghé vào tai ông nói: “Quốc vương Hoa Kỳ đã phái quân bao vây hòn đảo của Lăng Vân, cháu đã bảo đội quân 464 ( tên gọi của quân đội đóng trú tại biên giới nước Hoa Kỳ và Ninh Quốc) cùng với lính Hoa Kỳ cùng bao vây tiêu diệt, quốc vương nói ông ấy biết vị trí của hòn đảo nhỏ kia, chúng ta không cần lo lắng.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu, ngước mắt nhìn Kiều Thế Phương: “Vất vả rồi.”
“Vâng.” Kiều Thế Phương lui sang một bên.
Người đàn ông khi nãy lại giới thiệu: “Đại đế Thiên Lăng, tôi là sĩ quan quốc phòng của nước Hoa Kỳ, quốc vương của chúng tôi rất cảm ơn sự hỗ trợ lớn lao của ngài, chuyện nước Mạc Ly xây dựng quân đội riêng tại Hoa Kỳ, chúng tôi đã nghe ngóng được, cũng đang âm thầm điều tra, nhưng căn bản không ngờ đến đội quân đó lại được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo mà quốc vương tặng cho hoàng hậu. Lần này hoàng tử điện hạ của quý quốc…”
“Thái tử!”
Lạc Thiên Lăng bỗng nhiên ngắt lời người đàn ông kia!
Ánh mắt sáng quắc nhìn ông ta: “Đó là thái tử Ninh Quốc chúng ta, là thái tử!”
Người đàn ông nghe vậy thì cả kinh!
Việc hoàng tử xông vào hiểm nguy giúp đỡ với việc thái tử xông vào hiểm nguy tương trợ hoàn toàn là hai việc khác nhau!
“Vâng! Lần này Thái tử điện hạ của quý quốc lấy thân xông vào nguy hiểm, giúp chúng tôi xác định được quân đội ngầm của Mạc Ly, đây quả thực là trừ đi khúc mắc cho Hoa Kỳ chúng tôi! Quốc vương nói, ngày mai sẽ mở yến tiệc để tạ ơn Đại Đế Thiên Lăng và Hoàng Thái tử điện hạ!”
Người đàn ông đã không nói thêm được gì nữa, ông ta sắp sợ đến chết rồi, may mà thái tử Ninh Quốc bình an vô sự, nếu thiếu mất một cánh tay hay một cái chân, hoặc là xảy ra chuyện trên đất Hoa Kỳ thì nguy to!
Lạc Thiên Lăng nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu vẫn không lên tiếng đáp lại.
Ngay vào lúc người đàn ông kia nghi ngờ liệu quý ngài đây có phải đã ngủ quên rồi hay không, Lạc Thiên Lăng liền chậm rãi mở miệng, nói: “Được, điều gì nên tới thì vẫn phải tới thôi.”
Ở phòng bếp —–
Lăng Ngạo nói với hai anh lính thịt cá phải chọn miếng cá lớn, hai người kia bèn đi tìm.
Cạnh biển, hải sản gì cũng có sẵn, đằng sau tòa biệt thự này có một dãy hàng quán bán hải sản, muốn thứ gì có thứ đó.
Lăng Ngạo ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Tống Vĩnh Nhi đứng trước miếng thớt cẩn thận băm thịt.
Anh thấy hoảng hốt trong lòng, cẩn thận bước qua: “Có cần anh giúp một tay không?”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Em có thể nhìn thấy sự khó xử của anh, cho nên em hỏi anh ba câu, anh chỉ cần trả lời phải hay không thôi.”
Bình luận facebook