• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-412

Chương 412: Đáng hận




Trần An cảm thấy cần phải nói chuyện với cậu tư.



Lúc này, Kiều Thế Phương đã bước xuống cầu thang.



Anh ta nhìn thấy một người thuộc hạ ở cửa, mỉm cười: “Chú hai đã nói trước với tôi rằng tối nay sẽ có khách quý đến để tôi lo liệu. Không ngờ tới sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng phải đợi đến quá nửa đêm. ”



Người thuộc hạ vừa nhìn thấy Kiều Thế Phương, lập tức nở nụ cười: “Anh Kiều! Quốc vương Hoa Kỳ Quốc của tôi đã đến, hãy gọi đại công chúa ra đây, quốc vương muốn đưa đại công chúa về nhà.”



Trần An bước sang một bên, nghiêng tai lắng nghe, mặc dù Yến Bắc là ông nội của của anh ta, nhưng là một người là việc có chừng mực, nếu chưa đến đúng thời điểm, Yến Bắc cũng sẽ không nói lung tung cho trẻ con.



Đột nhiên có một người đàn ông cao lớn từ cửa xông vào, trước đây Trần An đã từng thấy ông ta trong cung, ông ta là Lam Tư Pháp!



“Quốc vương Hoa Kỳ Quốc!” Anh ta lễ phép chào, Trần Tín và Yến Bắc cũng bước ra.



Lam Tư Pháp nhìn quanh một lượt, nhưng không nhìn thấy người muốn gặp, lập tức túm lấy cổ áo người thuộc hạ ở cửa: “Tôi kêu cậu qua trước sao?”



Tên thuộc hạ sợ hãi tái mặt, nhưng trước mặt anh ta là quốc vương, anh ta không thể cãi lại!



Kiều Thế Phương mỉm cười: “Quốc vương, đã lâu không gặp!”



“Anh Kiều!” Lam Tư Pháp lập tức buông thuộc hạ của mình ra.



Dáng người cao gầy của ông ta bước vào nhà: “Anh Kiều, tôi đến đây để nhận con gái! Con gái tôi là người thừa kế Hoa Kỳ Quốc của tôi, tôi muốn đưa con gái tôi về nhà!”



Da dẻ của Lam Tư Pháp đã tốt hơn nhiều so với ba ngày trước.



Trong lời nói của ông ta cũng đầy hơi thở, sức lực nắm lấy cổ áo vừa rồi cũng tràn đầy sức mạnh.



Đáy mắt Trần Tín xẹt qua một tia u ám, chỉ nói: “Sức khỏe quốc vương đã tốt hơn nhiều rồi sao?”



Lam Tư Pháp sững người một chút, lập tức gật đầu: “Nhờ chú Thiên Lăng cho tôi một loại thuốc quý, tôi kiên trì uống ba ngày, quả thực cảm thấy cơ thể có sức sống hơn trước rất nhiều.”



Kiều Thế Phương lập tức mỉm cười nói: “Vậy quốc vương chờ một lát, tôi đi báo lại.”



“Tôi đi cùng anh!”



“Không tiện!”



Kiều Thế Phương kiên quyết từ chối, dưới ánh mắt có phần khó chịu của Lam Tư Pháp, anh ta không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn cười:”Quốc vương, người mà ông muốn đưa đi hôm nay chính là thái tử phi của Ninh Quốc, cũng là hoàng hậu tương lai! Cô ấy đã kết hôn, cho nên, không tiện!”



Lam Tư Pháp vừa nghe xong lập tức bị sốc, sững người tại chỗ!



Ông ta có cảm giác bị gậy ông đập lưng ông, lại cảm thấy cảm thấy như ảo giác, hoàn toàn không thể tin được.



Sau khi Tống Vĩnh Nhi rời đi ba ngày trước, ông ta nhốt hoàng hậu trong hậu cung, không hề đến thăm, ông ta cũng cho vũ khí làm hòn đảo nhân tạo nổ tung!



Những người sống sót còn lại của đội quân bí mật bị bắt trở thành tù binh và làm bằng chứng, bị áp giải đến nhà tù ở thủ đô của Hoa Kỳ Quốc!



Bạch Ly Mạt bị cá sấu cắn nhưng không nghiêm trọng, đã được đưa đến bệnh viện, nhưng Lam Tư Pháp cũng không cho anh ta thoải mái, vừa điều trị cho anh ta lại vừa gửi điên báo cho Mạc Ly Quốc, đưa Bạch Ly Mạt đến biên cương Hoa Kỳ Quốc đưa ra lần lượt chứng cứ cho việc thành lập quân đội riêng, yêu cầu Mạc Ly Quốc đưa ra lời giải thích!



Tin tức này bùng nổ trên toàn thế giới.



Hưởng ứng đầu tiên chính là Ninh Quốc!



Lạc Kiệt Hy trước tiên cho rằng: “Đây là một đội quân riêng được xây dựng có mục đích, được tính toán trước! Việc làm như vậy đã làm tổn hại nghiêm trọng tình hữu nghị giữa các quốc gia láng giềng, nếu không được phát hiện sớm, quả thực hậu quả có thể rất thảm khốc!”



Quốc vương của Mạc Ly Quốc căn bản không ngờ rằng hoàng tử sẽ xây dựng quân đội riêng, vì vậy ông ta trước tiên là đi tìm Gia Luật Sở Hi.



Gia Luật Sở Hi đương nhiên không chịu nhận tội, đồng thời nhất quyết chối tội, ông ta còn bênh vực Bạch Ly Mạt, cho rằng Bạch Ly Mạt là người điều binh khiển tướng, tài giỏi nên bị ganh ghét, chắc chắn là bị người khác hãm hại!



Trong chốc lát, mỗi bên nói một ý không ai giống ai, nhưng người phát ngôn của Hoa Kỳ Quốc nói rõ: “Trước những bằng chứng phạm tội đầy đủ như vậy, vẫn còn chối tội, thực sự giống như một tên cướp thật không biết xấu hổ!”



Dư luận cũng theo đó mà dậy sóng, Liên Hợp Quốc cũng yêu cầu Mạc Ly Quốc phải xử lý chuyện này.



Nhưng bây giờ, đối với Lam Tư Pháp, xử lý Bạch Ly Mạt như thế nào không còn quan trọng nữa!



Điều quan trọng nhất là ông ta phải nhanh chóng đưa người con gái duy nhất của mình về!



Hoa Kỳ Quốc cũng tiếp nối truyền thống đa thê, đặc biệt là trong hoàng gia, thứ bậc của thê thiếp rất nghiêm ngặt!



Con gái của mười người thiếp không bằng một người con gái của hoàng hậu!



Đó chính là sự khác biệt giữa con của vợ cả và con của vợ lẽ!



Cho dù hoàng hậu có sai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dòng dõi cao quý của Tống Vĩnh Nhi, lúc này Lam Tư Pháp đang phát điên vì muốn nhận lại con gái của mình!



Kể từ khi có kết quả xét nghiệm DNA lúc chín giờ tối, ông ta không bình tĩnh được một phút giây nào!



Tất cả trong đầu ông ta đều là những gì Tống Vĩnh Nhi nói trên bàn ăn ngày hôm đó, cô nói rằng không phải cô không muốn về nhà mà là ba mẹ cô không cần cô!



Hai ngày trước ông ta cũng đã gọi điện để xác minh những gì Tống Vĩnh Nhi đã nói. Quả thực từng có khai báo về việc một em bé bị bỏ rơi trong khách sạn vào năm đó, hồ sơ cũng được tìm thấy trong ghi chép của sở cảnh sát, thậm chí trong hồ sơ phúc lợi cũ cũng còn lưu lại địa chỉ của vợ chồng Tống Quốc Cường, chính là ở Thanh Thành ngoại ô thành phố M.



Thật đáng hận!



Đơn giản như vậy là có thể tìm được con gái, nhưng chính người đàn bà cùng chăn gối với ông ta mấy chục năm nay ngay cả đi tìm cũng chưa từng thử!



Thảo nào ánh mắt Tống Vĩnh Nhi lúc ấy lại lãnh đạm thờ ơ như thế, chính vì phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức, mới tự trở nên mạnh mẽ như vây!



Lam Tư Pháp lúc này cảm thấy chỉ cần có thể đưa được con gái về, bắt ông quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi với con gái cũng được!



Kiều Thế Phương đi một lúc lâu chưa thấy quay lại, Trần An pha trà và mang hoa quả mời Lam Tư Pháp, nhưng chính Lam Tư Pháp đã không còn tâm trạng ngồi xuống đợi.



Ông ta cứ như người mất hồn, đi đi lại lại ở đầu cầu thang, liên tục đưa mắt tìm kiếm.



Lúc này, Trần An mới biết người được gọi là đại công chúa vừa rồi hóa ra chính là thái tử phi.



Kiều Thế Phương gõ cửa phòng Lạc Thiên Lăng, Lạc Thiên Lăng chỉ nói: “Việc riêng của bọn trẻ, cứ để chúng lo liệu.”



Thực ra, trong lòng ông ta đã biết rõ, mình cũng đã nói với đứa cháu ngoan rồi, đứa cháu ngoan của ông ta sẽ tìm mọi cách để tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để giành lấy Hoa Kỳ Quốc.



Sau khi Kiều Thế Phương gõ cửa phòng Lăng Ngạo, giải thích tình hình, từ bên trong phòng chỉ nghe tiếng Lăng Ngạo đáp lại cũng không rõ cảm xúc như thế nào: “Bé Ngoan nói rằng cô ấy sẽ không đi đâu cả, tôi ở đâu thì đó là nhà của cô ấy.”



Kiều Thế Phương khẽ thở dài, miễn cưỡng đi xuống nhà.



Thấy anh ta đi xuống, Lam Tư Pháp lập tức hỏi thăm, ánh mắt mong chờ: “Anh Kiều, công chúa của tôi đâu?”



Kiều Thế Phương áy náy mở miệng: “Thái tử phi nói rằng nơi mà thái tử ở chính là nhà của cô ấy.”



Câu nói này làm cho Lam Tư Pháp lùi lại một bước, khóe mắt nhất thời ươn ướt, từ đáy lòng run lên: “Con bé đang trách tôi, trách tôi không bảo vệ được nó!”



Kiều Thế Phương im lặng không nói.



Dù ai cũng nhìn ra Lam Tư Pháp thực sự rất muốn nhận con gái, nhưng chỉ sợ vô cùng khó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom