Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-417
Chương 417: Mẫu thân
Lăng Ngạo sẽ luôn đứng ở vị trí của Tống Vĩnh Nhi, vì cô mà suy nghĩ.
Giống như sợ cô khó xử, anh chủ động nhượng bộ nói rằng tạm thời không đồng ý trở về Hoa Kỳ, anh đã lựa chọn một thoả hiệp khế ước trăm năm.
Nhưng mà đối với Hoàng hậu Hoa Kỳ, Lăng Ngạo lại không thể nào tha thứ được.
Anh không muốn Bé Ngoan ôm bất kì hi vọng nào đi gặp bà ta, bởi vì người phụ nữ đó hoàn toàn không có cách nào để cứu chữa, nếu như Bé Ngoan có ôm mong đợi với bà ta, dù chỉ là một tia nhỏ nhoi, thì đều có khả năng bị người phụ nữ nham hiểm và độc ác đó lợi dụng.
Anh biết Bé Ngoan thông minh, nhưng người dù thông minh đến đâu cũng sẽ xử trí theo cảm tính.
Anh muốn phòng ngừa ngộ nhỡ.
Mà cách tốt nhất, chính là để cho Bé Ngoan hoàn toàn chết tâm với người phụ nữ đó trước khi gặp được người phụ nữ đó.
Tống Vĩnh Nhi thẳng người sững sờ tại chỗ, không dám tin nói: “Bà ta…suýt nữa đã bắn chết anh?”
“Ừm, lúc đó Lăng Vân đã đánh bà ta choáng váng, nếu không thì anh đã chết, em đã không nhìn thấy được anh nữa.” Lăng Ngạo nói xong, kéo lấy tay cô làm nũng, đáng thương hề hề nói: “Anh chết đi cũng không sao cả, sau này trong thế giới của Bé Ngoan đã không có anh, thế nên làm sao bây giờ đây?”
Tất cả mọi người khi nghe lời này đều kinh ngạc và toát ra một thân mồ hôi.
Sắc mặt của Lạc Thiên Lăng trầm xuống, rõ ràng là đã nổi giận, chỉ là chịu đựng không bộc phát ra mà thôi.
Tống Vĩnh Nhi càng nghĩ lại mà sợ, bổ nhào vào trong lòng của Lăng Ngạo, vội vàng ôm lấy anh: “Sẽ không sẽ không, chú sẽ không biến mất! Sao không nói cho em biết sớm chứ?
Lăng Ngạo mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói ra mục đích của mình: “Cho nên, anh cùng em đi một chuyến. Anh biết mặc kệ em có thích bà ta làm mẹ của em hay không, nếu như thật sự không gặp mặt một lần, thì trong lòng của em đều sẽ có tiếc nuối cả đời. Nhưng anh không muốn em bị bà ta che đậy, anh cảm thấy…”
Hơi do dự một chút, Lăng Ngạo đã đưa ra câu trả lời thích hợp cho cô: “Đều nói rằng hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người đã sinh ra em này, lại so với hổ còn muốn độc ác hơn. Bé Ngoan, em nhất định phải cẩn thận!”
Trong lòng đau khổ tràn lan vô hạn!
Tống Vĩnh Nhi nhìn chăm chú con ngươi nghiêm túc của Lăng Ngạo, dằn vặt và đấu tranh!
Lạc Thiên Lăng liếc mắt nhìn Lam Tư Pháp, trong giọng điệu trách móc mang theo một tia khinh thường: “Người đầu ấp tay gối ở bên cạnh cũng không nhận biết rõ, khó trách dưới sự cai quản Hoa Kỳ bao năm như thế của cậu, cũng chỉ có như vậy!”
Lam Tư Pháp đối với người Hoàng Hậu này cũng là vừa yêu vừa hận!
Trước mắt sinh mạng của ông ta sắp kết thúc, thời gian lưu lại ở trên đời không nhiều nữa, ông ta không dám lãng phí thêm nữa, lập tức thúc giục lên: “Hoàng Nhi, hồi cung cùng phụ thân!”
Tống Vĩnh Nhi đã siết chặt bàn tay to của Lăng Ngạo: “Chúng ta cùng nhau.”
Lạc Thiên Lăng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Thế Phương: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đều chuyển đến Hoàng cung Hoa Kỳ!”
Cháu trai cháu dâu đều không ở đây nữa, một mình lão già như ông ở lại chỗ này thì có ý nghĩa gì? Cảnh biển lại đẹp đi nữa cũng trở nên buồn tẻ và nhạt nhẽo!
Hơn nữa, ông phải đi theo, ông phải thúc giục triển khai đại điển kế vị của Tống Vĩnh Nhi nhanh chút, ở trên đại điển kế vị như thế, ông cùng với Lam Tư Pháp lấy thân phận là trưởng bối, tuyên bố hôn ước giữa người kế thừa của hai nước.
Đến lúc đó, phương tiện truyền thông của toàn thế giới đều sẽ tập trung mọi ánh đèn ở Hoa Kỳ Quốc, mà đứa cháu ngoan của ông phong hoa tuyệt đại, xuất sắc tiêu sái, cũng là lần đầu tiên lấy hình tượng hoàn hảo để xuất hiện trước mắt người đời.
Đúng rồi!
Ông phải giấu đi!
Hãy để cho thằng nhỏ Lạc Kiệt Hy kia đỏ mắt mà xem trước màn hình TV!
Để cái thằng nhỏ đó trước kia cứ luôn khoe khoang với ông, một lát nói đã ăn mì thịt, một hồi lại nói đã ăn cá, hừ!
Lam Tư Pháp sững sờ một chút, nhưng mà nghĩ đến những sắp xếp tiếp theo cũng không thể thiếu cần phải đi tìm Lạc Thiên Lăng bàn bạc, bèn cũng gật đầu, tay ra lệnh cho hạ nhân giúp đỡ thu xếp.
Thời gian chỉ có mười lăm phút, đồ đạc của tất cả mọi người đều được đóng gói xong.
Xe của Lam Tư Pháp mang đến không ngồi được, bèn để cho Lăng Ngạo bọn họ thuê bốn chiếc xe việt dã đi theo, cùng tiến về phía hoàng cung mà đi.
Cứ như thế Tống Vĩnh Nhi lòng đầy lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt một mảng, mặc cho Lăng Ngạo đã nắm chặt lấy tay cô như thế nào, thế mà nhiệt độ cũng không ấm lên chút nào.
Lam Tư Pháp yêu cầu cũng không nhiều, trên đường cũng không nói chuyện với Tống Vĩnh Nhi nữa, chỉ cần cô quay về hoàng cung là tốt rồi.
Họ đã đến trước khách sạn Quốc Tân, được bao quanh bởi cấm vệ quân
Nơi đây là khách sạn Hoàng Gia của Hoa Kỳ, dùng để chiêu đãi quốc sự của những người lãnh đạo quốc gia đến viếng thăm, Lạc Thiên Lăng, Nghê Chiến toàn bộ chuyển vào đến, ở trong bốn phòng dành cho tổng thống.
Lam Tư Pháp nghĩ muốn cho Tống Vĩnh Nhi ở trong Hậu Cung, nhưng mà Tống Vĩnh Nhi tạm thời không bằng lòng.
Hậu Cung có công chúa và hậu phi của Lam Tư Pháp, nếu cô đi vào ở, chắc chắn sẽ phải tách ra với Lăng Ngạo, cô không muốn.
Lam Tư Pháp cũng không có kiên trì, đã cho họ một chút thời gian để nghỉ ngơi, nói một tiếng sau đến đón cô đi gặp Hoàng Hậu.
Mà cái gọi là phòng tổng thống, chẳng qua chỉ là một phòng xa hoa gồm hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp mà thôi, Lạc Thiên Lăng với vợ chồng Lăng Ngạo một gian phòng, còn Yến Bắc và Trần An thì ở trong phòng khách chờ lệnh bất cứ lúc nào; Nghê Chiến cùng Kiều Thế Phương một gian; Trần Tín, Thanh Ninh cùng Cố Duyên một gian; Lăng Vân cùng 24 tên lính đặc chủng một gian.
Tuy rằng nơi này là Hoàng cung Hoa Kỳ, nhưng mà nguy cơ ở khắp mọi nơi, các chiến sĩ của quân đội tác chiến đặc biệt không dám sơ suất, đã được Kiều Thế Phương xếp đặt xuống dưới, bảo vệ nghiêm mật bốn gian phòng.
Một tiếng sau
Lam Tư Pháp mặc lên trang phục của gia tộc Hoa Kỳ, đích thân đến đón vợ chồng Lăng Ngạo đi gặp Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu họ Hạ, tên Kỳ Lộ
Một đường dọc theo phong cách kiến trúc của Hy Lạp không ngừng đi sâu vào hậu cung Hoa Kỳ, Tống Vĩnh Nhi càng cảm thấy nơi này thân thiết mà lại xa lạ. Đây là một loại cảm giác của tâm hồn trở về, có gợn sóng hồi họp trông mong, lại càng có thổn thức.
Tin tức người thừa kế hoàng gia trở về dần dần lan truyền khắp nơi trong thâm cung.
Tống Vĩnh Nhi đi đến nơi đâu thì tất cả cung nhân lần lượt quỳ xuống hành lễ.
Cô chợt nhận ra rằng Hoa Kỳ là một quốc gia quá nhiều lễ nghi rườm rà để tuân thủ, nói toạc ra, chính là văn minh lạc hậu.
Cuối cùng khi Lam Tư Pháp dẫn theo họ đến trước một cánh cửa, cung nữ hai bên lần lượt lui xuống.
Ông ta liếc nhìn vợ chồng Lăng Ngạo, quay đầu lại, đối với bên trong phòng gọi to với giọng điệu phức tạp: “Kỳ Lộ! Con gái của chúng ta, còn có con rể đến đây!”
Người bên trong dường như bị giật mình, ngăn cách bởi khung cửa sổ thuỷ tinh thủ công theo phong cách điền viên màu trắng ngà, Tống Vĩnh Nhi rõ ràng đã nhìn thấy một cơ thể của người phụ nữ run rẩy trước giá vẽ.
Lam Tư Pháp tự tay mở cửa ra.
Lăng Ngạo không có quá nhiều biểu tình, Hạ Kỳ Lộ xinh đẹp vô cùng giống như những gì anh đã gặp qua ở Đảo Cá Sấu.
Mà khi đôi mắt của Tống Vĩnh Nhi dừng lại ở trên người bà ta, cả người cũng đều giật mình, trong lòng cô nhắc nhở bản thân cần phải chết tâm, cần phải tuyệt vọng, nhưng mà đôi mắt lại không chịu được sự khống chế mà tham lam nhìn chăm chú mẫu thân ở trước mắt.
Người phụ nữ đáng hận này, người phụ nữ đã vứt bỏ cô, đã cho cô sinh mệnh quý giá nhất!
Hạ Kỳ Lộ cũng đã bị kinh ngạc, lập tức đứng lên trước giá vẽ, bút vẽ trong tay rơi xuống đất!
Bà ta không phải là bị Tống Vĩnh Nhi làm cho kinh ngạc, mà bà ta là bị Lăng Ngạo làm kinh ngạc.
Lam Tư Pháp khẽ thở dài, vẫy tay cho tất cả cung nhân ở ngoài cung điện thoái lui, một bên đi vào trong phòng, một bên nói: “Nàng có biết hay không, người mà nàng suýt chút nữa bắn chết ở trên tiểu đảo là con rể của nàng? Nàng trước đó đã nói qua với ta là đứa bé đó là một tử thai, bây giờ đứng ở trước mắt nàng, ta tìm nó trở về rồi đây!”
Lăng Ngạo sẽ luôn đứng ở vị trí của Tống Vĩnh Nhi, vì cô mà suy nghĩ.
Giống như sợ cô khó xử, anh chủ động nhượng bộ nói rằng tạm thời không đồng ý trở về Hoa Kỳ, anh đã lựa chọn một thoả hiệp khế ước trăm năm.
Nhưng mà đối với Hoàng hậu Hoa Kỳ, Lăng Ngạo lại không thể nào tha thứ được.
Anh không muốn Bé Ngoan ôm bất kì hi vọng nào đi gặp bà ta, bởi vì người phụ nữ đó hoàn toàn không có cách nào để cứu chữa, nếu như Bé Ngoan có ôm mong đợi với bà ta, dù chỉ là một tia nhỏ nhoi, thì đều có khả năng bị người phụ nữ nham hiểm và độc ác đó lợi dụng.
Anh biết Bé Ngoan thông minh, nhưng người dù thông minh đến đâu cũng sẽ xử trí theo cảm tính.
Anh muốn phòng ngừa ngộ nhỡ.
Mà cách tốt nhất, chính là để cho Bé Ngoan hoàn toàn chết tâm với người phụ nữ đó trước khi gặp được người phụ nữ đó.
Tống Vĩnh Nhi thẳng người sững sờ tại chỗ, không dám tin nói: “Bà ta…suýt nữa đã bắn chết anh?”
“Ừm, lúc đó Lăng Vân đã đánh bà ta choáng váng, nếu không thì anh đã chết, em đã không nhìn thấy được anh nữa.” Lăng Ngạo nói xong, kéo lấy tay cô làm nũng, đáng thương hề hề nói: “Anh chết đi cũng không sao cả, sau này trong thế giới của Bé Ngoan đã không có anh, thế nên làm sao bây giờ đây?”
Tất cả mọi người khi nghe lời này đều kinh ngạc và toát ra một thân mồ hôi.
Sắc mặt của Lạc Thiên Lăng trầm xuống, rõ ràng là đã nổi giận, chỉ là chịu đựng không bộc phát ra mà thôi.
Tống Vĩnh Nhi càng nghĩ lại mà sợ, bổ nhào vào trong lòng của Lăng Ngạo, vội vàng ôm lấy anh: “Sẽ không sẽ không, chú sẽ không biến mất! Sao không nói cho em biết sớm chứ?
Lăng Ngạo mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói ra mục đích của mình: “Cho nên, anh cùng em đi một chuyến. Anh biết mặc kệ em có thích bà ta làm mẹ của em hay không, nếu như thật sự không gặp mặt một lần, thì trong lòng của em đều sẽ có tiếc nuối cả đời. Nhưng anh không muốn em bị bà ta che đậy, anh cảm thấy…”
Hơi do dự một chút, Lăng Ngạo đã đưa ra câu trả lời thích hợp cho cô: “Đều nói rằng hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người đã sinh ra em này, lại so với hổ còn muốn độc ác hơn. Bé Ngoan, em nhất định phải cẩn thận!”
Trong lòng đau khổ tràn lan vô hạn!
Tống Vĩnh Nhi nhìn chăm chú con ngươi nghiêm túc của Lăng Ngạo, dằn vặt và đấu tranh!
Lạc Thiên Lăng liếc mắt nhìn Lam Tư Pháp, trong giọng điệu trách móc mang theo một tia khinh thường: “Người đầu ấp tay gối ở bên cạnh cũng không nhận biết rõ, khó trách dưới sự cai quản Hoa Kỳ bao năm như thế của cậu, cũng chỉ có như vậy!”
Lam Tư Pháp đối với người Hoàng Hậu này cũng là vừa yêu vừa hận!
Trước mắt sinh mạng của ông ta sắp kết thúc, thời gian lưu lại ở trên đời không nhiều nữa, ông ta không dám lãng phí thêm nữa, lập tức thúc giục lên: “Hoàng Nhi, hồi cung cùng phụ thân!”
Tống Vĩnh Nhi đã siết chặt bàn tay to của Lăng Ngạo: “Chúng ta cùng nhau.”
Lạc Thiên Lăng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Thế Phương: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đều chuyển đến Hoàng cung Hoa Kỳ!”
Cháu trai cháu dâu đều không ở đây nữa, một mình lão già như ông ở lại chỗ này thì có ý nghĩa gì? Cảnh biển lại đẹp đi nữa cũng trở nên buồn tẻ và nhạt nhẽo!
Hơn nữa, ông phải đi theo, ông phải thúc giục triển khai đại điển kế vị của Tống Vĩnh Nhi nhanh chút, ở trên đại điển kế vị như thế, ông cùng với Lam Tư Pháp lấy thân phận là trưởng bối, tuyên bố hôn ước giữa người kế thừa của hai nước.
Đến lúc đó, phương tiện truyền thông của toàn thế giới đều sẽ tập trung mọi ánh đèn ở Hoa Kỳ Quốc, mà đứa cháu ngoan của ông phong hoa tuyệt đại, xuất sắc tiêu sái, cũng là lần đầu tiên lấy hình tượng hoàn hảo để xuất hiện trước mắt người đời.
Đúng rồi!
Ông phải giấu đi!
Hãy để cho thằng nhỏ Lạc Kiệt Hy kia đỏ mắt mà xem trước màn hình TV!
Để cái thằng nhỏ đó trước kia cứ luôn khoe khoang với ông, một lát nói đã ăn mì thịt, một hồi lại nói đã ăn cá, hừ!
Lam Tư Pháp sững sờ một chút, nhưng mà nghĩ đến những sắp xếp tiếp theo cũng không thể thiếu cần phải đi tìm Lạc Thiên Lăng bàn bạc, bèn cũng gật đầu, tay ra lệnh cho hạ nhân giúp đỡ thu xếp.
Thời gian chỉ có mười lăm phút, đồ đạc của tất cả mọi người đều được đóng gói xong.
Xe của Lam Tư Pháp mang đến không ngồi được, bèn để cho Lăng Ngạo bọn họ thuê bốn chiếc xe việt dã đi theo, cùng tiến về phía hoàng cung mà đi.
Cứ như thế Tống Vĩnh Nhi lòng đầy lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt một mảng, mặc cho Lăng Ngạo đã nắm chặt lấy tay cô như thế nào, thế mà nhiệt độ cũng không ấm lên chút nào.
Lam Tư Pháp yêu cầu cũng không nhiều, trên đường cũng không nói chuyện với Tống Vĩnh Nhi nữa, chỉ cần cô quay về hoàng cung là tốt rồi.
Họ đã đến trước khách sạn Quốc Tân, được bao quanh bởi cấm vệ quân
Nơi đây là khách sạn Hoàng Gia của Hoa Kỳ, dùng để chiêu đãi quốc sự của những người lãnh đạo quốc gia đến viếng thăm, Lạc Thiên Lăng, Nghê Chiến toàn bộ chuyển vào đến, ở trong bốn phòng dành cho tổng thống.
Lam Tư Pháp nghĩ muốn cho Tống Vĩnh Nhi ở trong Hậu Cung, nhưng mà Tống Vĩnh Nhi tạm thời không bằng lòng.
Hậu Cung có công chúa và hậu phi của Lam Tư Pháp, nếu cô đi vào ở, chắc chắn sẽ phải tách ra với Lăng Ngạo, cô không muốn.
Lam Tư Pháp cũng không có kiên trì, đã cho họ một chút thời gian để nghỉ ngơi, nói một tiếng sau đến đón cô đi gặp Hoàng Hậu.
Mà cái gọi là phòng tổng thống, chẳng qua chỉ là một phòng xa hoa gồm hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp mà thôi, Lạc Thiên Lăng với vợ chồng Lăng Ngạo một gian phòng, còn Yến Bắc và Trần An thì ở trong phòng khách chờ lệnh bất cứ lúc nào; Nghê Chiến cùng Kiều Thế Phương một gian; Trần Tín, Thanh Ninh cùng Cố Duyên một gian; Lăng Vân cùng 24 tên lính đặc chủng một gian.
Tuy rằng nơi này là Hoàng cung Hoa Kỳ, nhưng mà nguy cơ ở khắp mọi nơi, các chiến sĩ của quân đội tác chiến đặc biệt không dám sơ suất, đã được Kiều Thế Phương xếp đặt xuống dưới, bảo vệ nghiêm mật bốn gian phòng.
Một tiếng sau
Lam Tư Pháp mặc lên trang phục của gia tộc Hoa Kỳ, đích thân đến đón vợ chồng Lăng Ngạo đi gặp Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu họ Hạ, tên Kỳ Lộ
Một đường dọc theo phong cách kiến trúc của Hy Lạp không ngừng đi sâu vào hậu cung Hoa Kỳ, Tống Vĩnh Nhi càng cảm thấy nơi này thân thiết mà lại xa lạ. Đây là một loại cảm giác của tâm hồn trở về, có gợn sóng hồi họp trông mong, lại càng có thổn thức.
Tin tức người thừa kế hoàng gia trở về dần dần lan truyền khắp nơi trong thâm cung.
Tống Vĩnh Nhi đi đến nơi đâu thì tất cả cung nhân lần lượt quỳ xuống hành lễ.
Cô chợt nhận ra rằng Hoa Kỳ là một quốc gia quá nhiều lễ nghi rườm rà để tuân thủ, nói toạc ra, chính là văn minh lạc hậu.
Cuối cùng khi Lam Tư Pháp dẫn theo họ đến trước một cánh cửa, cung nữ hai bên lần lượt lui xuống.
Ông ta liếc nhìn vợ chồng Lăng Ngạo, quay đầu lại, đối với bên trong phòng gọi to với giọng điệu phức tạp: “Kỳ Lộ! Con gái của chúng ta, còn có con rể đến đây!”
Người bên trong dường như bị giật mình, ngăn cách bởi khung cửa sổ thuỷ tinh thủ công theo phong cách điền viên màu trắng ngà, Tống Vĩnh Nhi rõ ràng đã nhìn thấy một cơ thể của người phụ nữ run rẩy trước giá vẽ.
Lam Tư Pháp tự tay mở cửa ra.
Lăng Ngạo không có quá nhiều biểu tình, Hạ Kỳ Lộ xinh đẹp vô cùng giống như những gì anh đã gặp qua ở Đảo Cá Sấu.
Mà khi đôi mắt của Tống Vĩnh Nhi dừng lại ở trên người bà ta, cả người cũng đều giật mình, trong lòng cô nhắc nhở bản thân cần phải chết tâm, cần phải tuyệt vọng, nhưng mà đôi mắt lại không chịu được sự khống chế mà tham lam nhìn chăm chú mẫu thân ở trước mắt.
Người phụ nữ đáng hận này, người phụ nữ đã vứt bỏ cô, đã cho cô sinh mệnh quý giá nhất!
Hạ Kỳ Lộ cũng đã bị kinh ngạc, lập tức đứng lên trước giá vẽ, bút vẽ trong tay rơi xuống đất!
Bà ta không phải là bị Tống Vĩnh Nhi làm cho kinh ngạc, mà bà ta là bị Lăng Ngạo làm kinh ngạc.
Lam Tư Pháp khẽ thở dài, vẫy tay cho tất cả cung nhân ở ngoài cung điện thoái lui, một bên đi vào trong phòng, một bên nói: “Nàng có biết hay không, người mà nàng suýt chút nữa bắn chết ở trên tiểu đảo là con rể của nàng? Nàng trước đó đã nói qua với ta là đứa bé đó là một tử thai, bây giờ đứng ở trước mắt nàng, ta tìm nó trở về rồi đây!”
Bình luận facebook