Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-422
Chương 422: Đổi kế hoạch bay
Lạc Kiệt Hy vừa phát trực tiếp ở bộ thông tin và truyền thông của Ninh Quốc, một lát sau cả trường quay liền được sự đồng ý tiến về đảo Nguyệt Nha.
Hôm nay ông ta quá kích động!
Hàng ngàn hàng vạn ngày đêm, ông ta đều không nhịn được muốn làm cái việc mà lúc nãy ông vừa làm, muốn tại trước mặt tất cả những người trong đất nước này tuyên bố rằng Nghê Tịch Nguyệt là người phụ nữ của mình.
Hôm nay cuối cùng ông cũng làm được, không những là công nhận bà, còn công nhận cả con trai của bọn họ.
Lúc Lạc Kiệt Hy đến, ông ta vừa vào cửa thì nhìn thấy Nghê Tịch Nguyệt đứng ở trước cửa sổ, bà lấy tay bịt miệng rồi không ngừng khóc.
“Tiểu Nguyệt Nha!”
Hốc mắt của ông cũng đỏ rồi, ông bước về trước hai ba bước rồi ôm bà vào lòng: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, để em và Tiểu Ngạo đợi ngày này quá lâu rồi!”
Nghê Tịch Nguyệt ôm chặt ông, bà cũng không nói được gì khác.
Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ nhàng vỗ lưng bà, dịu dàng nói: “Muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
Bà sững sờ một lúc rồi ngước mắt nhìn ông ta, thẹn thùng đến đỏ cả tai: “Chúng ta có còn trẻ nữa đâu, không cần…hơn nữa Nghê Chiến đã nói qua điện thoại với tôi là Vĩnh Nhi vừa mang thai, vẫn là cho các con tổ chức hôn lễ đi! Cái bụng của Vĩnh Nhi không đợi được, nó còn nhỏ quá, mới 18 tuổi, thế mà đã bằng lòng sinh con cho Tiểu Ngạo đã là khó khăn lắm rồi, con bé còn đưa về cả Hoa Kỳ Quốc, chúng ta không thể làm con bé tủi thân được.”
Nghê Tịch Nguyệt vẫn là dáng vẻ này, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước rồi mới nghĩ đến bản thân.
Bà lương thiện và cao thượng, luôn chu toàn đại cục, đây chính là cái gốc xuất sắc mà bà được kế thừa từ nhà họ Nghê.
Lạc Kiệt Hy đầy xúc động nhìn bà chăm chú, ông không nhịn được nói: “Tiểu Nguyệt Nha, em thương con dâu nhưng anh lại thương em, nhiều năm như vậy rồi, sự ấm ức mà em phải chịu thật sự rất lớn, sự hi sinh em bỏ ra mới là sự hi sinh thật sự.”
Sau đó lại một lần nữa ôm chặt bà vào lòng, Lạc Kiệt Hy nghiêm túc nói với bà: “Bây giờ chuyện của chúng ta đã công cáo với thiên hạ rồi, cho dù anh đồng ý không tổ chức hôn lễ, chỉ sợ con dân của chúng ta sẽ không đồng ý.”
Lạc Kiệt Hy vừa lên tiếng trong tin thời sự xong thì tin tức này nhanh như chớp đã truyền đi khắp thế giới.
Nhân dân Hoa Kỳ Quốc đều sửng sốt.
Thì ra nữ hoàng trong tương lai của bọn họ sẽ lấy thái tử của Ninh Quốc?
Hoa Kỳ sẽ sáp nhập vào Ninh Quốc?
Là Ninh Quốc mà bất kể về kinh tế, y tế, giáo dục, chính trị, quân đội,…đều tiên tiến và tiến bộ đó sao?
Còn những đại thần nội các xúi bẩy dân chúng biểu tình đó cũng sững sờ, Ninh Quốc có thái tử từ khi nào, bọn họ toàn toàn không biết! Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?
Đến cả Mạc Ly Quốc ai nấy đều cảm thấy bất an.
Bọn họ ham muốn có lãnh tổ của Hoa Kỳ Quốc lâu lắm rồi, tuy Hoa Kỳ không đủ lớn mạnh, nhưng bốn bề đều là biển, bao năm nay dựa vào du lịch và những sản phẩm từ biển để sinh tồn, đặc biệt là chưa từng có ai ở Hoa Kỳ từng khai thác dầu mỏ, ai biết được sẽ có những nguồn tài nguyên tự nhiên khác hay không?
Lúc trước cũng biết Ninh Quốc bảo vệ Hoa Kỳ, cho nên bọn họ không dám tấn công quá rõ ràng, lâu lâu mới bày chuyện gây hấn một chút.
Bây giờ thì hay rồi, Hoa Kỳ trực tiếp sáp nhập vào Ninh Quốc rồi!
Bây giờ còn nhăm nhe Hoa Kỳ thì chính là nhăm nhe Ninh Quốc!
Tất cả mọi tin đồn chưa cần đánh đã tan, chiều hướng của đám dư luận hung hăng cũng đã thay đổi, chỉ trích, mắng mỏ, chê cười, thất vọng, đều biến thành mong chờ, lo lắng, hi vọng.
Cứ giống như một người không đủ tài giỏi đang chạy trên con phố lớn của xã hội, ai mà không hi vọng đột nhiên có một nhà tài phiệt xuất hiện, không chút keo kiệt mà kéo bản thân mình lên.
Nhân dân của Hoa Kỳ tất nhiên cũng là như vậy.
Dân nghèo, dân trí thấp, cũng là có lý thôi.
Vì lễ đăng cơ được định vào hai tháng sau nên Lạc Thiên Lăng cũng cảm thấy rằng đám cưới của con trai và con dâu phải nhanh chóng tổ chức trong vòng hai tháng!
Những thứ mà nhà họ Lạc bọn họ mắc nợ Nghê Tịch Nguyệt quá nhiều rồi.
Thừa lúc đêm tối và không hề để lộ một chút tin tức nào ra bên ngoài, Lạc Thiên Lăng dưới sự bảo vệ của một nhóm cấm vệ quân Hoa Kỳ được tiễn để bay đến sân bay thủ đô, có Lam Tư Pháp đích thân đến tiễn.
Ông cầm lấy tay Tống Vĩnh Nhi lưu luyến không rời: “Hoàng nhi, phụ hoàng sẽ thu xếp ổn thỏa tất cả, đợi hai tháng sau hai con trở về đăng cơ, con không cần lo chuyện gì cả, chỉ cần bồi bổ sức khỏe cho thật tốt là được.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn ông, khóe mắt cô hơi ướt, cô gật đầu.
Tiếng “phụ hoàng”, hoặc là “ba” đó, cuối cùng cũng không gọi thành tiếng được.
Cho dù chuyện cô mang thai là một chuyện lớn như vậy, người mà cô muốn nói cho họ biết đầu tiên, cũng là ba mẹ Tống đang ở Ninh Quốc xa xôi.
Đợi tất cả mọi người đều lên máy bay rồi, trước lúc cất cánh thì có tiếp viên đến kiểm tra như thông thường.
Lúc này, Lạc Thiên Lăng đột nhiên nói với nữ tiếp viên: “Bay đến thành phố H của Ninh Quốc!”
Nữ tiếp viên ngây ra một lúc rồi vội vàng nói: “Đại đế Thiên Lăng, kế hoạch hàng không đã được định sẵn rồi, nếu muốn bay đến thành phố H thì có lẽ phải kiểm tra sự khống chế lưu lượng.”
Cái gọi là sự khống chế lưu lượng chính là khi bay từ nơi xuất phát đến nơi cần đến, trong khoảng thời gian này, chỉ có thể cố định có bao nhiêu chiếc máy bay sẽ bay qua không phận này, nếu lưu lượng quá lớn, máy bay quá nhiều thì sẽ dễ va vào nhau gây ra sự cố.
Lạc Thiên Lăng mỉm cười: “Vậy bây giờ kiểm tra đi, cùng lắm thì muộn thêm 2 tiếng nữa cũng không sao!”
Tiếp viên gật đầu rồi lui xuống.
Nghê Chiến nheo mắt cười rồi hướng về phía Lăng Ngạo nói: “Ông nội anh đang muốn giúp bố anh đến nhà em đề nghị kết thông gia đấy!”
Lý do đủ để một nhân vật như Lạc Thiên Lăng đây đi đến thành phố H, bây giờ chỉ còn lại là một Nghê Tử Dương đối xử chân thành với ông.
Ánh mắt của Lăng Ngạo ấm áp hơn, anh từng nói rằng, lần này anh đã lập công lớn, phần thưởng duy nhất mà anh muốn chính là thấy dược đám cưới của ba mẹ.
Tống Vĩnh Nhi ngồi bên cạnh anh, cảm thấy khí chất trên người Lăng Ngạo đã thay đổi, cô chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Chú ơi, lúc em vừa quen anh ấy, anh rất hà khắc, nhỏ mọn, lạnh lùng, có cả đống khuyết điểm luôn, bây giờ lại trở nên nhã nhặn, dịu dàng, ấm áp, đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta thích, em tin rằng lần này nếu chúng ta đến thành phố H, ông bà ngoại thấy anh bây giờ chắc chắn sẽ vui mừng thay anh!”
Cái miệng nhỏ của cô nói ra những lời đó cũng không biết là chê anh hay khen anh nữa.
Dù sao thì Lăng Ngạo cũng say rồi, vì bây giờ cô cứ cười tít mắt, hai bên má còn có lúm hạt gạo, đôi mắt sáng long lanh rất có thần, thần sắc cũng rất tốt, trước khi ra khỏi nhà còn ăn rất nhiều đồ ăn ngon.
Thấy cô bình yên ở bên cạnh mình, lòng Lăng Ngạo cứ mềm nhũn ra, anh luôn cảm thấy rất an nhàn.
Trước mặt, Lạc Thiên Lăng cũng xa xăm nhìn qua, thở dài nói: “Nếu như hai cháu đột nhiên có một ngày phải xa nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy rằng có thiếu chút gì đó, ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Phụt!” Tống Vĩnh Nhi bật cười nói: “Ông nội có phải nhớ bà nội rồi không? Vậy còn không nhanh về cung thăm bà nội?”
Lạc Thiên Lăng mỉm cười: “Vậy mà cũng bị cháu nhìn ra được sao? He he, người mà cả đời này ở bên ta trong lúc hoạn nạn mà, sao lại không nhớ được.”
Rất nhanh tiếp viên đã đến báo cho Lạc Thiên Lăng: “Đại đế Thiên Lăng, vì lưu lượng không vực của thành phố H vẫn chưa vượt quá giới hạn, nên bây giờ chúng ta có thể cất cánh rồi.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu.
Thế là chuyến bay về thành phố H này sẽ bay đến một nơi không chỉ là một quốc gia quen thuộc, mà còn là hành trình mới của cuộc đời.
Lạc Kiệt Hy vừa phát trực tiếp ở bộ thông tin và truyền thông của Ninh Quốc, một lát sau cả trường quay liền được sự đồng ý tiến về đảo Nguyệt Nha.
Hôm nay ông ta quá kích động!
Hàng ngàn hàng vạn ngày đêm, ông ta đều không nhịn được muốn làm cái việc mà lúc nãy ông vừa làm, muốn tại trước mặt tất cả những người trong đất nước này tuyên bố rằng Nghê Tịch Nguyệt là người phụ nữ của mình.
Hôm nay cuối cùng ông cũng làm được, không những là công nhận bà, còn công nhận cả con trai của bọn họ.
Lúc Lạc Kiệt Hy đến, ông ta vừa vào cửa thì nhìn thấy Nghê Tịch Nguyệt đứng ở trước cửa sổ, bà lấy tay bịt miệng rồi không ngừng khóc.
“Tiểu Nguyệt Nha!”
Hốc mắt của ông cũng đỏ rồi, ông bước về trước hai ba bước rồi ôm bà vào lòng: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, để em và Tiểu Ngạo đợi ngày này quá lâu rồi!”
Nghê Tịch Nguyệt ôm chặt ông, bà cũng không nói được gì khác.
Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ nhàng vỗ lưng bà, dịu dàng nói: “Muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
Bà sững sờ một lúc rồi ngước mắt nhìn ông ta, thẹn thùng đến đỏ cả tai: “Chúng ta có còn trẻ nữa đâu, không cần…hơn nữa Nghê Chiến đã nói qua điện thoại với tôi là Vĩnh Nhi vừa mang thai, vẫn là cho các con tổ chức hôn lễ đi! Cái bụng của Vĩnh Nhi không đợi được, nó còn nhỏ quá, mới 18 tuổi, thế mà đã bằng lòng sinh con cho Tiểu Ngạo đã là khó khăn lắm rồi, con bé còn đưa về cả Hoa Kỳ Quốc, chúng ta không thể làm con bé tủi thân được.”
Nghê Tịch Nguyệt vẫn là dáng vẻ này, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước rồi mới nghĩ đến bản thân.
Bà lương thiện và cao thượng, luôn chu toàn đại cục, đây chính là cái gốc xuất sắc mà bà được kế thừa từ nhà họ Nghê.
Lạc Kiệt Hy đầy xúc động nhìn bà chăm chú, ông không nhịn được nói: “Tiểu Nguyệt Nha, em thương con dâu nhưng anh lại thương em, nhiều năm như vậy rồi, sự ấm ức mà em phải chịu thật sự rất lớn, sự hi sinh em bỏ ra mới là sự hi sinh thật sự.”
Sau đó lại một lần nữa ôm chặt bà vào lòng, Lạc Kiệt Hy nghiêm túc nói với bà: “Bây giờ chuyện của chúng ta đã công cáo với thiên hạ rồi, cho dù anh đồng ý không tổ chức hôn lễ, chỉ sợ con dân của chúng ta sẽ không đồng ý.”
Lạc Kiệt Hy vừa lên tiếng trong tin thời sự xong thì tin tức này nhanh như chớp đã truyền đi khắp thế giới.
Nhân dân Hoa Kỳ Quốc đều sửng sốt.
Thì ra nữ hoàng trong tương lai của bọn họ sẽ lấy thái tử của Ninh Quốc?
Hoa Kỳ sẽ sáp nhập vào Ninh Quốc?
Là Ninh Quốc mà bất kể về kinh tế, y tế, giáo dục, chính trị, quân đội,…đều tiên tiến và tiến bộ đó sao?
Còn những đại thần nội các xúi bẩy dân chúng biểu tình đó cũng sững sờ, Ninh Quốc có thái tử từ khi nào, bọn họ toàn toàn không biết! Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?
Đến cả Mạc Ly Quốc ai nấy đều cảm thấy bất an.
Bọn họ ham muốn có lãnh tổ của Hoa Kỳ Quốc lâu lắm rồi, tuy Hoa Kỳ không đủ lớn mạnh, nhưng bốn bề đều là biển, bao năm nay dựa vào du lịch và những sản phẩm từ biển để sinh tồn, đặc biệt là chưa từng có ai ở Hoa Kỳ từng khai thác dầu mỏ, ai biết được sẽ có những nguồn tài nguyên tự nhiên khác hay không?
Lúc trước cũng biết Ninh Quốc bảo vệ Hoa Kỳ, cho nên bọn họ không dám tấn công quá rõ ràng, lâu lâu mới bày chuyện gây hấn một chút.
Bây giờ thì hay rồi, Hoa Kỳ trực tiếp sáp nhập vào Ninh Quốc rồi!
Bây giờ còn nhăm nhe Hoa Kỳ thì chính là nhăm nhe Ninh Quốc!
Tất cả mọi tin đồn chưa cần đánh đã tan, chiều hướng của đám dư luận hung hăng cũng đã thay đổi, chỉ trích, mắng mỏ, chê cười, thất vọng, đều biến thành mong chờ, lo lắng, hi vọng.
Cứ giống như một người không đủ tài giỏi đang chạy trên con phố lớn của xã hội, ai mà không hi vọng đột nhiên có một nhà tài phiệt xuất hiện, không chút keo kiệt mà kéo bản thân mình lên.
Nhân dân của Hoa Kỳ tất nhiên cũng là như vậy.
Dân nghèo, dân trí thấp, cũng là có lý thôi.
Vì lễ đăng cơ được định vào hai tháng sau nên Lạc Thiên Lăng cũng cảm thấy rằng đám cưới của con trai và con dâu phải nhanh chóng tổ chức trong vòng hai tháng!
Những thứ mà nhà họ Lạc bọn họ mắc nợ Nghê Tịch Nguyệt quá nhiều rồi.
Thừa lúc đêm tối và không hề để lộ một chút tin tức nào ra bên ngoài, Lạc Thiên Lăng dưới sự bảo vệ của một nhóm cấm vệ quân Hoa Kỳ được tiễn để bay đến sân bay thủ đô, có Lam Tư Pháp đích thân đến tiễn.
Ông cầm lấy tay Tống Vĩnh Nhi lưu luyến không rời: “Hoàng nhi, phụ hoàng sẽ thu xếp ổn thỏa tất cả, đợi hai tháng sau hai con trở về đăng cơ, con không cần lo chuyện gì cả, chỉ cần bồi bổ sức khỏe cho thật tốt là được.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn ông, khóe mắt cô hơi ướt, cô gật đầu.
Tiếng “phụ hoàng”, hoặc là “ba” đó, cuối cùng cũng không gọi thành tiếng được.
Cho dù chuyện cô mang thai là một chuyện lớn như vậy, người mà cô muốn nói cho họ biết đầu tiên, cũng là ba mẹ Tống đang ở Ninh Quốc xa xôi.
Đợi tất cả mọi người đều lên máy bay rồi, trước lúc cất cánh thì có tiếp viên đến kiểm tra như thông thường.
Lúc này, Lạc Thiên Lăng đột nhiên nói với nữ tiếp viên: “Bay đến thành phố H của Ninh Quốc!”
Nữ tiếp viên ngây ra một lúc rồi vội vàng nói: “Đại đế Thiên Lăng, kế hoạch hàng không đã được định sẵn rồi, nếu muốn bay đến thành phố H thì có lẽ phải kiểm tra sự khống chế lưu lượng.”
Cái gọi là sự khống chế lưu lượng chính là khi bay từ nơi xuất phát đến nơi cần đến, trong khoảng thời gian này, chỉ có thể cố định có bao nhiêu chiếc máy bay sẽ bay qua không phận này, nếu lưu lượng quá lớn, máy bay quá nhiều thì sẽ dễ va vào nhau gây ra sự cố.
Lạc Thiên Lăng mỉm cười: “Vậy bây giờ kiểm tra đi, cùng lắm thì muộn thêm 2 tiếng nữa cũng không sao!”
Tiếp viên gật đầu rồi lui xuống.
Nghê Chiến nheo mắt cười rồi hướng về phía Lăng Ngạo nói: “Ông nội anh đang muốn giúp bố anh đến nhà em đề nghị kết thông gia đấy!”
Lý do đủ để một nhân vật như Lạc Thiên Lăng đây đi đến thành phố H, bây giờ chỉ còn lại là một Nghê Tử Dương đối xử chân thành với ông.
Ánh mắt của Lăng Ngạo ấm áp hơn, anh từng nói rằng, lần này anh đã lập công lớn, phần thưởng duy nhất mà anh muốn chính là thấy dược đám cưới của ba mẹ.
Tống Vĩnh Nhi ngồi bên cạnh anh, cảm thấy khí chất trên người Lăng Ngạo đã thay đổi, cô chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Chú ơi, lúc em vừa quen anh ấy, anh rất hà khắc, nhỏ mọn, lạnh lùng, có cả đống khuyết điểm luôn, bây giờ lại trở nên nhã nhặn, dịu dàng, ấm áp, đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta thích, em tin rằng lần này nếu chúng ta đến thành phố H, ông bà ngoại thấy anh bây giờ chắc chắn sẽ vui mừng thay anh!”
Cái miệng nhỏ của cô nói ra những lời đó cũng không biết là chê anh hay khen anh nữa.
Dù sao thì Lăng Ngạo cũng say rồi, vì bây giờ cô cứ cười tít mắt, hai bên má còn có lúm hạt gạo, đôi mắt sáng long lanh rất có thần, thần sắc cũng rất tốt, trước khi ra khỏi nhà còn ăn rất nhiều đồ ăn ngon.
Thấy cô bình yên ở bên cạnh mình, lòng Lăng Ngạo cứ mềm nhũn ra, anh luôn cảm thấy rất an nhàn.
Trước mặt, Lạc Thiên Lăng cũng xa xăm nhìn qua, thở dài nói: “Nếu như hai cháu đột nhiên có một ngày phải xa nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy rằng có thiếu chút gì đó, ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Phụt!” Tống Vĩnh Nhi bật cười nói: “Ông nội có phải nhớ bà nội rồi không? Vậy còn không nhanh về cung thăm bà nội?”
Lạc Thiên Lăng mỉm cười: “Vậy mà cũng bị cháu nhìn ra được sao? He he, người mà cả đời này ở bên ta trong lúc hoạn nạn mà, sao lại không nhớ được.”
Rất nhanh tiếp viên đã đến báo cho Lạc Thiên Lăng: “Đại đế Thiên Lăng, vì lưu lượng không vực của thành phố H vẫn chưa vượt quá giới hạn, nên bây giờ chúng ta có thể cất cánh rồi.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu.
Thế là chuyến bay về thành phố H này sẽ bay đến một nơi không chỉ là một quốc gia quen thuộc, mà còn là hành trình mới của cuộc đời.
Bình luận facebook