Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-423
Chương 423: Đoàn tụ
Hoa Kỳ và Ninh Quốc vốn là giáp nhau, đi máy bay về thủ đô chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, chỉ là bọn họ đột nhiên đổi kế hoạch bay rồi bay đến thành phố H, Ninh Quốc đất rộng của nhiều, từ thành phố H bay đến thủ đô cần 3 tiếng đồng hồ.
Vì vậy lúc đoàn của Lạc Thiên Lăng từ sân bay đi ra thì trời đã sáng dần lên và có mưa lất phất.
Trước khi máy bay cất cánh Nghê Chiến đã âm thầm gửi tin nhắn cho ông nội, cho nên lúc mấy người bọn họ bước ra chỉ như là khách du lịch bình thường, đội mũ rộng vành và kính râm lớn, họ thấy Nghê Tử Dương đang dịu dàng mỉm cười đứng đó đợi họ rồi.
Lạc Thiên Lăng đã tuổi đã cao, lúc ngồi trên máy bay bệnh viêm khớp lại tái phát.
Vừa xuống xe thì có Lăng Ngạo đích thân đẩy ông, Kiều Thế Phương và Nghê Chiến thì bảo vệ ở sau. Vết thương của Cố Duyên cũng đỡ nhiều rồi, cô đi cùng với Tống Vĩnh Nhi, đi rất chậm, Thanh Ninh thì kéo lấy tay Trần Tín đưa qua đưa lại, ở phía trước dẫn đường cho bọn họ, những người còn lại ở hai bên đi theo sát sao, 24 chiến sĩ toàn bộ đều đi theo sau.
Lúc khuôn mặt của Lạc Thiên Lăng xuất hiện trước tầm mắt của Nghê Tử Dương, một bàn tay trắng bóc của Nghê Tử Dương vịn lên tay vịn và tay kia bắt tay liên tục, có một cảm giác mất mát gì đó dội vào tim ông, chua chát quá và buồn bã.
“Anh Thiên Lăng!”
Cuối cùng ông cũng cười rồi, tiếng cười không lớn nhưng ngọt ngào êm tai, Lạc Thiên Lăng đã nghe thấy rồi.
Ông nhìn Nghê Tử Dương, bàn tay đan chéo nhau được đặt trên chân cũng thay đổi rất nhiều động tác, đôi mắt đó như là sợ không ngắm đủ người bạn cũ, ông chăm chú nhìn Nghê Tử Dương: “Haha, Tử Dương à, cách biệt đã lâu, em vẫn khỏe chứ?”
“Ông nội!”
“Ông dượng!”
“Ông ngoại”
“Nghê lão gia!”
“Chú Nghê!”
Đám người trẻ mồm năm miệng mười ồn ào chào hỏi, hướng về phía Nghê Tử Dương gọi liên tục.
Nghê Tử Dương mỉm cười, rời ánh mắt khỏi Lạc Thiên Lăng, thấy cháu ngoại đẹp trai cao lớn của mình, sau khi đợi bọn họ tiến đến gần, ông mới đưa tay lên vỗ mấy cái vào vai Lăng Ngạo, cứ như là có hàng nghìn câu nói nghẹn ở trong tim, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu: “Đi thôi, về nhà!”
Nhà họ Nghê đưa đến một đoàn xe vừa lớn vừa sang trọng. Đường chính từ sân bay đến Thanh Ly Uyển dưới sự dặn dò của Nghê Tử Dương đã được chính quyền sở tại thiết quân luật, đợi đoàn người của Nghê Tử Dương thuận lợi đi qua, đồng thời đến được Thanh Ly Uyển thì mới khôi phục lại sự thông suốt cho con đường.
Trên đường đi, mọi người có rất nhiều điều muốn nói nhưng có rất ít lời có thể nói ra thành lời.
Lúc Lạc Thiên Lăng đến được cửa của Thanh Ly Uyển, ông liền bật cười.
Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Lạc Thiên Lăng theo bản năng xoa đầu gối của mình, Lăng Ngạo ngay lập tức thuần thạo giúp ông kéo xe lăn ra, đang định dìu ông đi vào thì bị Nghê Tử Dương ngăn lại: “Để ông!”
Lăng Ngạo nhìn ông ngoại rồi mỉm cười lùi ra, rất ngoan ngoãn nghe lời. Anh đứng dưới ánh nắng cười dịu dàng, để lộ ra hàm răng trắng sáng, dáng vẻ này không hoàn toàn giống người của nhà họ Lạc, còn có một chút gì đó ngây ngô, rất giống với Nghê Tịch Nguyệt.
Nghê Tử Dương thấy anh bây giờ đã trở thành như thế này thì rất vui mừng, ông quay đầu nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Nha đầu giỏi lắm, đều là công của cháu đấy!”
Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt rồi cười hihi: “Không phải đâu ạ, là ở chỗ ông ngoại có địa linh nhân kiệt, đất thiêng thì sinh ra người tài, cho nên mọi người ở đây đều cảm thấy rất thanh thản tự tại, nên mới thấy ông chú này trẻ ra rất nhiều, nhìn cũng sáng sủa hơn nữa!”
“Ha ha ha, giỏi nịnh quá!” Nghê Tử Dương vừa cười vừa từ từ đẩy Lạc Thiên Lăng vào phòng.
Ánh mắt của Lạc Thiên Lăng bắt đầu quan sát tứ phía, thấy ở chỗ ngoặt có một bức ảnh chụp gia đình nhiều năm về trước, ông nhíu mày: “Anh trai của em sau đó có tin tức gì không?”
Ánh mắt của Nghê Tử Dương hơi u ám đi, ông nói: “Sau khi anh ấy giao nhà họ Nghê cho em thì không có tin tức gì nữa, 10 năm trước lại gửi về nhà một bức ảnh, trên đó là góc nghiêng lúc anh ấy và Mộc Mộc ngắm hoàng hôn, không có địa chỉ, không có số điện thoại, em đã lần theo dấu bưu kiện đi tìm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu rồi nói chuyện khác: “Tối qua cái tên tiểu tử hồ đồ đó ở trước mặt mọi người trên toàn thế giới nhận lỗi với con gái em, em xem rồi chứ?”
Nghê Tử Dương hớn hở cười nói: “Xem rồi, lần nào cũng khoa trương như vậy, một lần là tất cả mọi kênh trong nước đều trực tiếp, bá đạo quá mà! Lần này còn biết chọn thời gian hơn nữa!”
“Khụ khụ.”
Lạc Thiên Lăng đưa tay đặt lên miệng, ông ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Tử Dương à, em xem đấy, anh cũng đích thân đến rồi, chuyện hôn sự của Kiệt Hy và Nguyệt Nha, em có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Nghê Tử Dương cười gượng lắc đầu, cháu ngoại đã lớn vậy rồi, chắt ngoại cũng đã có rồi, bọn họ còn có thể nói gì đây?
Thân phận, danh dự, địa vị, tiền tài, những thứ này nhà họ Nghê không thiếu.
Lạc Thiên Lăng dường như biết được Nghê Tử Dương sẽ không nói gì, lúc Nghê Tử Dương đẩy ông đến trước ghế sô pha, sau đó đi sang bên cạnh ông ngồi xuống, đôi mắt sáng mang theo ý cười nhìn sang Nghê Tử Dương: “Hay là đề nghị Tiểu Dương Dương hoặc Nghê Chiến làm thân vương, được không?”
“Không!”
Nghê Tử Dương ngay lập tức từ chối: “Không cần đâu! Em nói rồi, dòng máu của em không phong hầu bái tướng gì nữa! Bọn em cứ kiên định mà làm nghề thương nhân của bọn em, cũng tốt lắm!”
Hai người già ngồi ở giữa phòng khách, anh một câu tôi một câu cứ như là đấu võ mồm.
Lúc này đây, là một thời gian rất đẹp đẽ, không có ai muốn quấy rầy bọn họ.
Nhưng mà Nghê Chiến lại rất sốt ruột, bởi vì anh đưa Cố Duyên về rồi! Cố Duyên đó!
Anh biết ông bà nội thích kiểu con gái hiền lành dịu dàng, cho nên đặc biệt chọn cho Cố Duyên một chiếc váy màu trắng, cô vốn dĩ đã điềm đạm và nội hướng, sau khi mặc chiếc váy này lên thì xinh đẹp như một bông hoa cúc trắng tinh khiết, hoặc là một bông hoa tuyết lém lỉnh.
Lúc này Cố Duyên cũng rất lo lắng.
Cô đứng bên cạnh Thanh Ninh, cứ cảm thấy bản thân và nơi này không hợp nhau.
Lúc trước cũng biết nhà cậu Nghê đây rất giàu có, nhưng bây giờ cô đặt mình vào trong đó, thấy ở đây cảnh tượng hoàn toàn có thể so với cung đình xa hoa, đến cả trên tường cũng khảm bảo thạch quý hiếm đầy màu sắc, cô có chút sợ hãi, cảm thấy mình không phải là trèo cao, mà là vọng tưởng rồi.
Sự sợ hãi trong ánh mắt cô bị người nhạy bén như Thanh Ninh nhìn ra rồi. Thanh Ninh trước nay ở nhà họ Nghê làm càn quen rồi, mọi người đều nuông chiều cô, nhưng mà hôm nay có đại đế Thiên Lăng, cô cũng không dám làm gì.
Nhưng mà sau khi thấy hai ông cụ này nói chuyện đã một lúc lâu, cười cũng cười rồi, Nghê Chiến mới bắt lấy một vài giây lúc họ dừng lại, dũng cảm bước lên vỗ vai Nghê Tử Dương.
Nghê Tử Dương ngây ra: “Sao vậy?”
“Ông nội! Cố Duyên!”
Nghê Chiến hơi thẹn, dù sao cũng là lần đầu đưa bạn gái về nhà, nhưng sau khi thấy Cố Duyên rất lo lắng liền vứt bỏ đi suy nghĩ ngại ngùng đó, nắm lấy tay cô và đẩy cô đến trước mặt Nghê Tử Dương.
“Ông nội! Ông nội nhìn xem! Là Cố Duyên! Cháu có nhắc đến Cố Duyên trong nhóm gia đình của mình đó! là cháu gái của ông Yến Bắc!”
Anh sợ ông nội mình sẽ phản đối nên nhân lúc có Lạc Thiên Lăng ở đây, Nghê Chiến vì hạnh phúc của mình liền thẳng thừng đem Yến Bắc ra.
Nghê Tử Dương nếu muốn cự tuyệt thì vuốt mặt cũng phải nể mũi!
Hoa Kỳ và Ninh Quốc vốn là giáp nhau, đi máy bay về thủ đô chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, chỉ là bọn họ đột nhiên đổi kế hoạch bay rồi bay đến thành phố H, Ninh Quốc đất rộng của nhiều, từ thành phố H bay đến thủ đô cần 3 tiếng đồng hồ.
Vì vậy lúc đoàn của Lạc Thiên Lăng từ sân bay đi ra thì trời đã sáng dần lên và có mưa lất phất.
Trước khi máy bay cất cánh Nghê Chiến đã âm thầm gửi tin nhắn cho ông nội, cho nên lúc mấy người bọn họ bước ra chỉ như là khách du lịch bình thường, đội mũ rộng vành và kính râm lớn, họ thấy Nghê Tử Dương đang dịu dàng mỉm cười đứng đó đợi họ rồi.
Lạc Thiên Lăng đã tuổi đã cao, lúc ngồi trên máy bay bệnh viêm khớp lại tái phát.
Vừa xuống xe thì có Lăng Ngạo đích thân đẩy ông, Kiều Thế Phương và Nghê Chiến thì bảo vệ ở sau. Vết thương của Cố Duyên cũng đỡ nhiều rồi, cô đi cùng với Tống Vĩnh Nhi, đi rất chậm, Thanh Ninh thì kéo lấy tay Trần Tín đưa qua đưa lại, ở phía trước dẫn đường cho bọn họ, những người còn lại ở hai bên đi theo sát sao, 24 chiến sĩ toàn bộ đều đi theo sau.
Lúc khuôn mặt của Lạc Thiên Lăng xuất hiện trước tầm mắt của Nghê Tử Dương, một bàn tay trắng bóc của Nghê Tử Dương vịn lên tay vịn và tay kia bắt tay liên tục, có một cảm giác mất mát gì đó dội vào tim ông, chua chát quá và buồn bã.
“Anh Thiên Lăng!”
Cuối cùng ông cũng cười rồi, tiếng cười không lớn nhưng ngọt ngào êm tai, Lạc Thiên Lăng đã nghe thấy rồi.
Ông nhìn Nghê Tử Dương, bàn tay đan chéo nhau được đặt trên chân cũng thay đổi rất nhiều động tác, đôi mắt đó như là sợ không ngắm đủ người bạn cũ, ông chăm chú nhìn Nghê Tử Dương: “Haha, Tử Dương à, cách biệt đã lâu, em vẫn khỏe chứ?”
“Ông nội!”
“Ông dượng!”
“Ông ngoại”
“Nghê lão gia!”
“Chú Nghê!”
Đám người trẻ mồm năm miệng mười ồn ào chào hỏi, hướng về phía Nghê Tử Dương gọi liên tục.
Nghê Tử Dương mỉm cười, rời ánh mắt khỏi Lạc Thiên Lăng, thấy cháu ngoại đẹp trai cao lớn của mình, sau khi đợi bọn họ tiến đến gần, ông mới đưa tay lên vỗ mấy cái vào vai Lăng Ngạo, cứ như là có hàng nghìn câu nói nghẹn ở trong tim, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu: “Đi thôi, về nhà!”
Nhà họ Nghê đưa đến một đoàn xe vừa lớn vừa sang trọng. Đường chính từ sân bay đến Thanh Ly Uyển dưới sự dặn dò của Nghê Tử Dương đã được chính quyền sở tại thiết quân luật, đợi đoàn người của Nghê Tử Dương thuận lợi đi qua, đồng thời đến được Thanh Ly Uyển thì mới khôi phục lại sự thông suốt cho con đường.
Trên đường đi, mọi người có rất nhiều điều muốn nói nhưng có rất ít lời có thể nói ra thành lời.
Lúc Lạc Thiên Lăng đến được cửa của Thanh Ly Uyển, ông liền bật cười.
Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Lạc Thiên Lăng theo bản năng xoa đầu gối của mình, Lăng Ngạo ngay lập tức thuần thạo giúp ông kéo xe lăn ra, đang định dìu ông đi vào thì bị Nghê Tử Dương ngăn lại: “Để ông!”
Lăng Ngạo nhìn ông ngoại rồi mỉm cười lùi ra, rất ngoan ngoãn nghe lời. Anh đứng dưới ánh nắng cười dịu dàng, để lộ ra hàm răng trắng sáng, dáng vẻ này không hoàn toàn giống người của nhà họ Lạc, còn có một chút gì đó ngây ngô, rất giống với Nghê Tịch Nguyệt.
Nghê Tử Dương thấy anh bây giờ đã trở thành như thế này thì rất vui mừng, ông quay đầu nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Nha đầu giỏi lắm, đều là công của cháu đấy!”
Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt rồi cười hihi: “Không phải đâu ạ, là ở chỗ ông ngoại có địa linh nhân kiệt, đất thiêng thì sinh ra người tài, cho nên mọi người ở đây đều cảm thấy rất thanh thản tự tại, nên mới thấy ông chú này trẻ ra rất nhiều, nhìn cũng sáng sủa hơn nữa!”
“Ha ha ha, giỏi nịnh quá!” Nghê Tử Dương vừa cười vừa từ từ đẩy Lạc Thiên Lăng vào phòng.
Ánh mắt của Lạc Thiên Lăng bắt đầu quan sát tứ phía, thấy ở chỗ ngoặt có một bức ảnh chụp gia đình nhiều năm về trước, ông nhíu mày: “Anh trai của em sau đó có tin tức gì không?”
Ánh mắt của Nghê Tử Dương hơi u ám đi, ông nói: “Sau khi anh ấy giao nhà họ Nghê cho em thì không có tin tức gì nữa, 10 năm trước lại gửi về nhà một bức ảnh, trên đó là góc nghiêng lúc anh ấy và Mộc Mộc ngắm hoàng hôn, không có địa chỉ, không có số điện thoại, em đã lần theo dấu bưu kiện đi tìm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.”
Lạc Thiên Lăng gật đầu rồi nói chuyện khác: “Tối qua cái tên tiểu tử hồ đồ đó ở trước mặt mọi người trên toàn thế giới nhận lỗi với con gái em, em xem rồi chứ?”
Nghê Tử Dương hớn hở cười nói: “Xem rồi, lần nào cũng khoa trương như vậy, một lần là tất cả mọi kênh trong nước đều trực tiếp, bá đạo quá mà! Lần này còn biết chọn thời gian hơn nữa!”
“Khụ khụ.”
Lạc Thiên Lăng đưa tay đặt lên miệng, ông ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Tử Dương à, em xem đấy, anh cũng đích thân đến rồi, chuyện hôn sự của Kiệt Hy và Nguyệt Nha, em có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Nghê Tử Dương cười gượng lắc đầu, cháu ngoại đã lớn vậy rồi, chắt ngoại cũng đã có rồi, bọn họ còn có thể nói gì đây?
Thân phận, danh dự, địa vị, tiền tài, những thứ này nhà họ Nghê không thiếu.
Lạc Thiên Lăng dường như biết được Nghê Tử Dương sẽ không nói gì, lúc Nghê Tử Dương đẩy ông đến trước ghế sô pha, sau đó đi sang bên cạnh ông ngồi xuống, đôi mắt sáng mang theo ý cười nhìn sang Nghê Tử Dương: “Hay là đề nghị Tiểu Dương Dương hoặc Nghê Chiến làm thân vương, được không?”
“Không!”
Nghê Tử Dương ngay lập tức từ chối: “Không cần đâu! Em nói rồi, dòng máu của em không phong hầu bái tướng gì nữa! Bọn em cứ kiên định mà làm nghề thương nhân của bọn em, cũng tốt lắm!”
Hai người già ngồi ở giữa phòng khách, anh một câu tôi một câu cứ như là đấu võ mồm.
Lúc này đây, là một thời gian rất đẹp đẽ, không có ai muốn quấy rầy bọn họ.
Nhưng mà Nghê Chiến lại rất sốt ruột, bởi vì anh đưa Cố Duyên về rồi! Cố Duyên đó!
Anh biết ông bà nội thích kiểu con gái hiền lành dịu dàng, cho nên đặc biệt chọn cho Cố Duyên một chiếc váy màu trắng, cô vốn dĩ đã điềm đạm và nội hướng, sau khi mặc chiếc váy này lên thì xinh đẹp như một bông hoa cúc trắng tinh khiết, hoặc là một bông hoa tuyết lém lỉnh.
Lúc này Cố Duyên cũng rất lo lắng.
Cô đứng bên cạnh Thanh Ninh, cứ cảm thấy bản thân và nơi này không hợp nhau.
Lúc trước cũng biết nhà cậu Nghê đây rất giàu có, nhưng bây giờ cô đặt mình vào trong đó, thấy ở đây cảnh tượng hoàn toàn có thể so với cung đình xa hoa, đến cả trên tường cũng khảm bảo thạch quý hiếm đầy màu sắc, cô có chút sợ hãi, cảm thấy mình không phải là trèo cao, mà là vọng tưởng rồi.
Sự sợ hãi trong ánh mắt cô bị người nhạy bén như Thanh Ninh nhìn ra rồi. Thanh Ninh trước nay ở nhà họ Nghê làm càn quen rồi, mọi người đều nuông chiều cô, nhưng mà hôm nay có đại đế Thiên Lăng, cô cũng không dám làm gì.
Nhưng mà sau khi thấy hai ông cụ này nói chuyện đã một lúc lâu, cười cũng cười rồi, Nghê Chiến mới bắt lấy một vài giây lúc họ dừng lại, dũng cảm bước lên vỗ vai Nghê Tử Dương.
Nghê Tử Dương ngây ra: “Sao vậy?”
“Ông nội! Cố Duyên!”
Nghê Chiến hơi thẹn, dù sao cũng là lần đầu đưa bạn gái về nhà, nhưng sau khi thấy Cố Duyên rất lo lắng liền vứt bỏ đi suy nghĩ ngại ngùng đó, nắm lấy tay cô và đẩy cô đến trước mặt Nghê Tử Dương.
“Ông nội! Ông nội nhìn xem! Là Cố Duyên! Cháu có nhắc đến Cố Duyên trong nhóm gia đình của mình đó! là cháu gái của ông Yến Bắc!”
Anh sợ ông nội mình sẽ phản đối nên nhân lúc có Lạc Thiên Lăng ở đây, Nghê Chiến vì hạnh phúc của mình liền thẳng thừng đem Yến Bắc ra.
Nghê Tử Dương nếu muốn cự tuyệt thì vuốt mặt cũng phải nể mũi!