Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
Chương 309: Yêu anh ấy
Lần này tất cả mọi người đều nghe rõ!
Trên lầu truyền đến tiếng Ninh Quốc!
Khi một người cảm thấy nguy hiểm đến gần sẽ nói tiếng mẹ đẻ!
Hơn nữa không ai ở đây không biết giọng của Tống Vĩnh Nhi chứ?
Lăng Ngạo lập tức vén chăn lên, Nghê Chiến lập tức nhào tới ngăn anh lại: “Đừng nóng vội! Nghe thêm một chút!”
“Cô ấy đang kêu cứu mạng!”
“Anh nhỏ giọng thôi! Đừng kích động!”
“Cậu Tư!”
“Câm miệng!”
“Cậu Nghê!”
“Câm miệng!”
“Buông tôi ra!”
Trong nháy mắt, mấy người xông tới giữ chặt Lăng Ngạo, bọn họ tránh cái chân đã phẫu thuật của Lăng Ngạo, cuối cùng Nghê Chiến thỏa hiệp trước: “Anh, em cõng anh qua đó, hình như truyền đến từ nhà vệ sinh, chúng ta qua đó nghe một chút, nhưng anh không được kích động!”
Lăng Ngạo nắm chặt drap giường trừng mắt Nghê Chiến, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu!
Mà trên lầu ——
Tống Vĩnh Nhi kêu cứu mạng xong thì không thể kêu ra tiếng!
Bởi vì Bạch Ly Mạt dùng tay bóp cổ cô, sức lực mạnh đến mức làm cho cô sắp không thở nổi!
Hai mắt cô không ngừng mở to, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt trắng nõn, nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn sự đau lòng của Bạch Ly Mạt, đôi mắt nhỏ khó chịu nên nheo lại, bên trong nước mắt chỉ là oán hận!
Bạch Ly Mạt bỗng nhiên bình tĩnh lại, từ từ buông cô ra.
Cơ thể Tống Vĩnh Nhi chậm rãi trượt xuống!
Giống như con diều đứt dây, trượt theo mặt tường bằng gạch men!
“Phù phù ~ phù phù phù ~”
Cô hít thở từng ngụm khí, hô hấp vẫn chưa ổn định, còn nghẹn ngào.
Bạch Ly Mạt lấy lại tinh thần, chán nản muốn đến gần cô: “Chí Bảo, xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Tống Vĩnh Nhi nói không ra lời, cô chỉ ôm đầu sợ hãi cuộn tròn lại!
Đây là kẻ điên!
Bệnh tâm thần!
Cô thật sự không muốn ở bên cạnh anh ta một giây một phút nào!
Ngoài cửa có người chạy vào nhìn cửa nhà vệ sinh lo lắng hỏi: “Điện hạ?”
Bạch Ly Mạt quay đầu lại gào lên: “Cút đi!”
Nhóm người giật mình phát hiện đây là việc riêng của người ta, sợ đến mức chạy ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi sợ tới mức cả người run lên, nghẹn ngào không ngừng, Bạch Ly Mạt càng hối hận không thôi: “Chí Bảo, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi nhất thời không nhịn được!”
“Hu hu ~ đồ khốn nạn! Anh đi ra! Anh đi ra!”
Tống Vĩnh Nhi vừa khóc vừa giãy giụa đứng dậy, mở cửa sổ định nhảy xuống!
Trời mùa hè đầy sao, gió lạnh thổi qua, đây là tầng mười bảy, đối diện là cánh đồng bát ngát, không có một tòa nhà nào, cho nên quân đội rất yên tâm ở đây, tay súng bắn tỉa của tổ chức khủng bố cũng không thể giết chết Bạch Ly Mạt!
Nhưng cô mở cửa ra cho nên Lăng Ngạo càng nghe rõ giọng nói thở dốc và nghẹn ngạo của cô!
Lăng Ngạo nằm trên lưng Nghê Chiến ở bên cửa sổ.
Lúc này Tống Vĩnh Nhi không thể tưởng tưởng được, cô và Lăng Ngạo chỉ cách nhau ba mét!
Bạch Ly Mạt thấy cô mở cửa sổ, nhớ tới lần trước cô cắt cổ tay tự tử thì sợ tới mức đi tới ôm cô vào lòng!
Tống Vĩnh Nhi hít thở khó khăn, vất vả lắm mới thở được lại bị anh ta mạnh mẽ ôm vào lòng ngực như sắt thép, cô sợ tới mức kêu to, chỉ cảm thấy mình sắp không sống nổi!
“Hu hu ~ hu hu ~! Anh giết tôi đi! Bạch Ly Mạt! Tôi cầu xin anh, anh giết tôi đi, ô ô ~ ô oa ~! Chú ơi~! Chú ơi~! Chú ơi~!”
Cô khóc lóc, kêu lung tung, luôn nghĩ về Lăng Ngạo!
Lăng Ngạo hận không thể biến thành Spider Man nhảy xuống!
Anh nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Tôi cao hơn một mét chín.”
Ý của anh là bò xuống rồi nhảy vào cửa sổ dưới lầu, anh cao, tay chân lại dài nên cách cửa sổ dưới lầu càng gần!
Anh vừa nói xong thì Nghê Chiến sợ tới mức chân mềm nhũn!
Đây là mười tám tầng đó!
Té xuống là tan xương nát thịt!
Trán anh ta đầy mồ hôi: “Anh đừng nghĩ nữa! Nếu anh nhảy xuống thì kéo em chết chung là được, em không cần phải nghĩ đến chuyện trở về giải thích thế nào!”
Trần An và Trần Tín liếc nhau thì Nghê Chiến nhìn thấy, Nghê Chiến nhỏ giọng trách mắng: “Hai ngươi suy nghĩ cho kỹ! Đừng lại làm chuyện kích động! Lần trước không chết là do mấy người mạng lớn!”
Hai người lập tức cúi đầu không nói.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng cầu xin của Bạch Ly Mạt: “Chí Bảo! Chí Bảo của tôi! Anh chỉ hỏi em, em vẫn luôn nhớ mọi chuyện hay là chỉ vừa nhớ ra? Hả?”
Rốt cuộc Tống Vĩnh Nhi không chịu nổi!
Ở trong lòng lòng anh ta thì cô có cảm giác sống không bằng chết, cảm thấy mình rất dơ!
“Hu hu ~ hu hu hu hu ~”
Cô khóc lóc không ngừng, nhưng không trả lời!
“Chí Bảo, tôi biết hôm nay em mới nhớ ra đúng không? Em nghĩ lại xem tôi đã thôi miên em mấy ngày nay, không phải chúng ta sống chung rất vui vẻ sao, có thể thấy được nếu trong thế giới của em không có chú của em thì em vẫn đồng ý chấp nhận tôi đúng không? Nếu em cảm thấy đau lòng thì không cần nghĩ nhiều, sau khi trở về Mạc Ly Quốc, tôi sẽ tiếp tục thôi miên cho em!”
“Anh là đồ biến thái!”
“Chí Bảo, tôi yêu em! Em đừng sợ, đừng tìm chết, tôi sẽ không chạm vào em! Tôi chờ em quên đi chú của em thì chúng ta sẽ ở bên nhau! Sau khi chúng ta có con thì em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi!”
“Hu hu hu ~ sẽ không! Sẽ không sẽ không! Tôi mãi mãi sẽ không quên chú! Tôi có chết cũng không quên chú!”
“Em sẽ quên được! Trên đời này có mấy người có thể thoát khỏi thuật thôi miên chứ!”
“Hu hu ~ đó là vì anh vốn không hiểu tình yêu! Anh vốn không hiểu tình yêu!”
Tống Vĩnh Nhi giơ tay không ngừng đấm mạnh vào ngực Bạch Ly Mạt!
“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Cả đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy! Hu hu hu ~ cho dù là thôi miên, cho dù là tai nạn xe, cho dù là sống lại, cho dù lên trời xuống đất thì tôi chỉ yêu anh ấy! Tôi mãi mãi không quên được anh ấy! Tôi yêu anh ấy yêu anh ấy yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Anh tức đến chết đi!”
Bạch Ly Mạt đau lòng thừa nhận cô tức giận!
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía máy tính bảng trên mặt đất, cho dù cô gái nhỏ trong lòng nổi điên thế nào thì anh ta cũng thừa nhận.
Anh ta biết hiện tại không thể chọc giận cô, nói không chừng cô sẽ làm chuyện ngu ngốc nào đó!
Anh ta đợi cô khóc đến kiệt sức, lúc này mới u ám hỏi một câu: “Lúc nãy em cầm máy tính bảng để làm gì? Đó là hộp tư trước kia của em đúng không?”
Tiếng khóc của Tống Vĩnh Nhi lập tức dừng lại!
Cô nghẹn ngào, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt màu lục lam lại nhanh chóng tránh đi!
Bạch Ly Mạt nhíu mắt lại nói: “Chí Bảo, ngoan, nói cho tôi biết mật mã hộp thư của em đi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì liều mạng lắc đầu!
Lăng Ngạo ở trên lầu nghe thấy thì lòng đau như dao cắt!
Mấy người Nghê Chiến hoảng hốt trong lòng!
Bọn họ đã xem qua video kia, trong đó Lăng Ngạo có nói anh ở phòng bệnh trên lầu cô!
Lần này tất cả mọi người đều nghe rõ!
Trên lầu truyền đến tiếng Ninh Quốc!
Khi một người cảm thấy nguy hiểm đến gần sẽ nói tiếng mẹ đẻ!
Hơn nữa không ai ở đây không biết giọng của Tống Vĩnh Nhi chứ?
Lăng Ngạo lập tức vén chăn lên, Nghê Chiến lập tức nhào tới ngăn anh lại: “Đừng nóng vội! Nghe thêm một chút!”
“Cô ấy đang kêu cứu mạng!”
“Anh nhỏ giọng thôi! Đừng kích động!”
“Cậu Tư!”
“Câm miệng!”
“Cậu Nghê!”
“Câm miệng!”
“Buông tôi ra!”
Trong nháy mắt, mấy người xông tới giữ chặt Lăng Ngạo, bọn họ tránh cái chân đã phẫu thuật của Lăng Ngạo, cuối cùng Nghê Chiến thỏa hiệp trước: “Anh, em cõng anh qua đó, hình như truyền đến từ nhà vệ sinh, chúng ta qua đó nghe một chút, nhưng anh không được kích động!”
Lăng Ngạo nắm chặt drap giường trừng mắt Nghê Chiến, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu!
Mà trên lầu ——
Tống Vĩnh Nhi kêu cứu mạng xong thì không thể kêu ra tiếng!
Bởi vì Bạch Ly Mạt dùng tay bóp cổ cô, sức lực mạnh đến mức làm cho cô sắp không thở nổi!
Hai mắt cô không ngừng mở to, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt trắng nõn, nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn sự đau lòng của Bạch Ly Mạt, đôi mắt nhỏ khó chịu nên nheo lại, bên trong nước mắt chỉ là oán hận!
Bạch Ly Mạt bỗng nhiên bình tĩnh lại, từ từ buông cô ra.
Cơ thể Tống Vĩnh Nhi chậm rãi trượt xuống!
Giống như con diều đứt dây, trượt theo mặt tường bằng gạch men!
“Phù phù ~ phù phù phù ~”
Cô hít thở từng ngụm khí, hô hấp vẫn chưa ổn định, còn nghẹn ngào.
Bạch Ly Mạt lấy lại tinh thần, chán nản muốn đến gần cô: “Chí Bảo, xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Tống Vĩnh Nhi nói không ra lời, cô chỉ ôm đầu sợ hãi cuộn tròn lại!
Đây là kẻ điên!
Bệnh tâm thần!
Cô thật sự không muốn ở bên cạnh anh ta một giây một phút nào!
Ngoài cửa có người chạy vào nhìn cửa nhà vệ sinh lo lắng hỏi: “Điện hạ?”
Bạch Ly Mạt quay đầu lại gào lên: “Cút đi!”
Nhóm người giật mình phát hiện đây là việc riêng của người ta, sợ đến mức chạy ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi sợ tới mức cả người run lên, nghẹn ngào không ngừng, Bạch Ly Mạt càng hối hận không thôi: “Chí Bảo, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi nhất thời không nhịn được!”
“Hu hu ~ đồ khốn nạn! Anh đi ra! Anh đi ra!”
Tống Vĩnh Nhi vừa khóc vừa giãy giụa đứng dậy, mở cửa sổ định nhảy xuống!
Trời mùa hè đầy sao, gió lạnh thổi qua, đây là tầng mười bảy, đối diện là cánh đồng bát ngát, không có một tòa nhà nào, cho nên quân đội rất yên tâm ở đây, tay súng bắn tỉa của tổ chức khủng bố cũng không thể giết chết Bạch Ly Mạt!
Nhưng cô mở cửa ra cho nên Lăng Ngạo càng nghe rõ giọng nói thở dốc và nghẹn ngạo của cô!
Lăng Ngạo nằm trên lưng Nghê Chiến ở bên cửa sổ.
Lúc này Tống Vĩnh Nhi không thể tưởng tưởng được, cô và Lăng Ngạo chỉ cách nhau ba mét!
Bạch Ly Mạt thấy cô mở cửa sổ, nhớ tới lần trước cô cắt cổ tay tự tử thì sợ tới mức đi tới ôm cô vào lòng!
Tống Vĩnh Nhi hít thở khó khăn, vất vả lắm mới thở được lại bị anh ta mạnh mẽ ôm vào lòng ngực như sắt thép, cô sợ tới mức kêu to, chỉ cảm thấy mình sắp không sống nổi!
“Hu hu ~ hu hu ~! Anh giết tôi đi! Bạch Ly Mạt! Tôi cầu xin anh, anh giết tôi đi, ô ô ~ ô oa ~! Chú ơi~! Chú ơi~! Chú ơi~!”
Cô khóc lóc, kêu lung tung, luôn nghĩ về Lăng Ngạo!
Lăng Ngạo hận không thể biến thành Spider Man nhảy xuống!
Anh nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Tôi cao hơn một mét chín.”
Ý của anh là bò xuống rồi nhảy vào cửa sổ dưới lầu, anh cao, tay chân lại dài nên cách cửa sổ dưới lầu càng gần!
Anh vừa nói xong thì Nghê Chiến sợ tới mức chân mềm nhũn!
Đây là mười tám tầng đó!
Té xuống là tan xương nát thịt!
Trán anh ta đầy mồ hôi: “Anh đừng nghĩ nữa! Nếu anh nhảy xuống thì kéo em chết chung là được, em không cần phải nghĩ đến chuyện trở về giải thích thế nào!”
Trần An và Trần Tín liếc nhau thì Nghê Chiến nhìn thấy, Nghê Chiến nhỏ giọng trách mắng: “Hai ngươi suy nghĩ cho kỹ! Đừng lại làm chuyện kích động! Lần trước không chết là do mấy người mạng lớn!”
Hai người lập tức cúi đầu không nói.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng cầu xin của Bạch Ly Mạt: “Chí Bảo! Chí Bảo của tôi! Anh chỉ hỏi em, em vẫn luôn nhớ mọi chuyện hay là chỉ vừa nhớ ra? Hả?”
Rốt cuộc Tống Vĩnh Nhi không chịu nổi!
Ở trong lòng lòng anh ta thì cô có cảm giác sống không bằng chết, cảm thấy mình rất dơ!
“Hu hu ~ hu hu hu hu ~”
Cô khóc lóc không ngừng, nhưng không trả lời!
“Chí Bảo, tôi biết hôm nay em mới nhớ ra đúng không? Em nghĩ lại xem tôi đã thôi miên em mấy ngày nay, không phải chúng ta sống chung rất vui vẻ sao, có thể thấy được nếu trong thế giới của em không có chú của em thì em vẫn đồng ý chấp nhận tôi đúng không? Nếu em cảm thấy đau lòng thì không cần nghĩ nhiều, sau khi trở về Mạc Ly Quốc, tôi sẽ tiếp tục thôi miên cho em!”
“Anh là đồ biến thái!”
“Chí Bảo, tôi yêu em! Em đừng sợ, đừng tìm chết, tôi sẽ không chạm vào em! Tôi chờ em quên đi chú của em thì chúng ta sẽ ở bên nhau! Sau khi chúng ta có con thì em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi!”
“Hu hu hu ~ sẽ không! Sẽ không sẽ không! Tôi mãi mãi sẽ không quên chú! Tôi có chết cũng không quên chú!”
“Em sẽ quên được! Trên đời này có mấy người có thể thoát khỏi thuật thôi miên chứ!”
“Hu hu ~ đó là vì anh vốn không hiểu tình yêu! Anh vốn không hiểu tình yêu!”
Tống Vĩnh Nhi giơ tay không ngừng đấm mạnh vào ngực Bạch Ly Mạt!
“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Cả đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy! Hu hu hu ~ cho dù là thôi miên, cho dù là tai nạn xe, cho dù là sống lại, cho dù lên trời xuống đất thì tôi chỉ yêu anh ấy! Tôi mãi mãi không quên được anh ấy! Tôi yêu anh ấy yêu anh ấy yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Anh tức đến chết đi!”
Bạch Ly Mạt đau lòng thừa nhận cô tức giận!
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía máy tính bảng trên mặt đất, cho dù cô gái nhỏ trong lòng nổi điên thế nào thì anh ta cũng thừa nhận.
Anh ta biết hiện tại không thể chọc giận cô, nói không chừng cô sẽ làm chuyện ngu ngốc nào đó!
Anh ta đợi cô khóc đến kiệt sức, lúc này mới u ám hỏi một câu: “Lúc nãy em cầm máy tính bảng để làm gì? Đó là hộp tư trước kia của em đúng không?”
Tiếng khóc của Tống Vĩnh Nhi lập tức dừng lại!
Cô nghẹn ngào, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt màu lục lam lại nhanh chóng tránh đi!
Bạch Ly Mạt nhíu mắt lại nói: “Chí Bảo, ngoan, nói cho tôi biết mật mã hộp thư của em đi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì liều mạng lắc đầu!
Lăng Ngạo ở trên lầu nghe thấy thì lòng đau như dao cắt!
Mấy người Nghê Chiến hoảng hốt trong lòng!
Bọn họ đã xem qua video kia, trong đó Lăng Ngạo có nói anh ở phòng bệnh trên lầu cô!
Bình luận facebook