Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-311
Chương 311: Thâm nhập
Thật ra, Bạch Ly Mạt làm gì biết kể chuyện chứ.
Nhưng mà cảm giác được cô níu kéo, được cô ỷ lại hạnh phúc quá đi mất, cho dù biết cô có ý đồ thì anh cũng cam tâm tình nguyện!
Dù gì số điện thoại trước kia của cô là bao nhiêu thì chỉ cần điều tra sẽ biết ngay thôi, mật mã thế nào, giải ngay là xong!
Giữa hai chiếc giường ngăn cách với nhau bởi chiếc tủ nhỏ, bọn họ ai nằm phần ấy, không đụng chạm đến nhau, anh bắt đầu kể lại câu chuyện quá khứ của mình, từ nhỏ cho đến lúc lớn lên.
Anh nói hồi nhỏ anh hạnh phúc nhất là lúc Hoàng hậu trước của Mạc Ly quốc vẫn còn sống.
Lúc ấy, ông ngoại anh nắm quân quyền, sau khi bệ hạ đoạt quyền nên cưới mẹ mẫu hậu của anh, hai người vẫn luôn rất hạnh phúc.
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy thế, trong lòng cô cảm thấy rất nghi ngờ.
Bởi vì cô biết chuyện về Kiều Hữu Kỳ, biết được quốc vương của Mạc Ly quốc vì Kiều Hữu Kỳ mà giải tán tất cả đàn bà trong cung!
Anh nói về rất nhiều điều, kể một hồi rồi lăn ra ngủ mất.
Cô vẫn luôn lắng nghe anh, nghe một lúc cũng thiếp đi.
Đêm hôm ấy, cuối cùng căn phòng ngủ này cũng đã yên tĩnh.
Trên lầu…
Nhóm người Nghê Chiến đã trở về.
Bóng đèn bật sáng, Lăng Ngạo được bọn họ sắp xếp cho ngủ trên giường, Nghê Chiến và Trần Tín, Trần An đứng xung quanh anh.
Nghê Chiến khuyên can hết nước hết cái: “Anh à, đừng rề rà nữa, em xin anh đấy! Anh rời khỏi nơi này trước, em ở lại theo dõi giùm anh, được không?”
“Để cậu theo dõi à, cậu chỉ là thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, IQ cao nhưng năng lực thực tiễn lại thấp, giống hệt như đồ ngu ngốc vậy, để cậu ở lại theo dõi thì có ích lợi gì?”
Lăng Ngạo liếc nhìn Nghê Chiến, dìm anh ta một cách dứt khoát.
Nghê Chiến vừa định mở miệng nói gì đó, Lăng Ngạo lại nhìn Trần An: “Còn nhớ năm 16 tuổi, chúng ta đến trường học của Trần Tín để đưa đáp áp cho cậu ta gian lận không?”
Trần An ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo rồi gật gật đầu.
Khả năng leo trèo của Lăng Ngạo rất giỏi, lúc thiếu thời Lăng Ngạo không thể mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn luôn quan tâm đến việc rèn luyện thể chất, anh thích chơi bóng rổ, phía trước cung Tử Vi có đặt giá treo rổ, đó là vì Lăng Ngạo lưu luyến quá khứ nên mới kêu Trần An chơi trong lúc rảnh rỗi, còn anh ngồi một bên nhìn.
Lúc ấy, Trần Tín làm kiểm tra, trước giờ anh ta luôn học ngoại ngữ rất tệ, phòng học phía trên lớp của Trần Tín còn trống, Lăng Ngạo bèn sử dụng dụng cụ leo núi, bám vào tường như con nhện rồi bò xuống giúp Trần Tín gian lận.
Trần Tín cũng nhớ lại thời thanh xuân, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng chất chứa đầy hoài niệm.
Lăng Ngạo không nói gì nữa, anh chỉ búng tay.
Đã có sự ăn ý với nhau nhiều năm như thế, Trần An và Trần Tín đều hiểu.
Bọn họ chần chừ một lúc nhưng đều quay lưng đi làm việc.
Nghê Chiến đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, anh ta định lên tiếng nhưng Lăng Ngạo lại nói: “Cậu về khách sạn chuẩn bị hành lý trước đi, tiện thể nói chú và Thanh Ninh dọn hành lý luôn, trước lúc trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Anh nhìn Nghê Chiến với ánh mắt thành khẩn, ánh mắt toát ra vẻ chân thành và trịnh trọng.
Nghê Chiến nghe thấy thế thì lấy làm mừng, anh ta nói: “Anh yên tâm đi, để em đưa anh ra sân bay, anh để Trần An lại cho em là được rồi, em sẽ giúp anh cứu chị dâu.”
Lăng Ngạo nhìn anh ta rồi mỉm cười.
Anh biết tài năng của Nghê Chiến đến đâu, cậu ta là một người tốt, cũng là một viên ngọc thô, chỉ cần một mình đảm đương công việc, còn cần có thời gian rèn luyện.
Thứ mà đàn ông không sợ nhất chính là rèn luyện.
Nghê Chiến nói: “Đợi đến khi Trần An trở về thì em đi, chứ bằng không ở đây chẳng có ai cả, em không yên tâm.”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt anh ta một lúc rồi khép mắt lại: “Tùy cậu.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã gần đến mười hai giờ trưa.
Hai cánh cửa ở sân trước và sân sau đều đã đóng kín, nhưng với người biết võ công như Trần An và Trần Tín, trèo lên cửa sau chỉ là một chuyện hết sức đơn giản mà thôi.
Cảnh sát đều tập trung trên tầng thứ 17, chủ yếu bảo vệ sự an toàn của Bạch Ly Mạt.
Người bệnh trong bệnh viện rất nhiều, để không gây ra sự sợ hãi của người dân thành phố, chỉ cần bảo vệ sự an toàn của Bạch Ly Mạt là được, còn những tầng khác nên để cho người dân sử dụng thì vẫn mở cửa.
Đợi đến khi Trần An bọn họ sắp sửa trở về, hai tay Trần Tín trống không, còn Trần An lại cầm theo bịch nilon đen.
Nghê Chiến không nhìn thấy rõ bên trong có chứa thứ gì, nhưng cảm thấy chắc hẳn là dụng cụ gì đó.
Anh ta nhướn mày muốn hỏi thăm thử, Trần Tín lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lăng Ngạo, bèn hiểu ý mà quay sang nói với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, tôi đưa cậu về khách sạn trước.”
Hai cánh cửa trước sau đều đã bị khóa, Nghê Chiến vốn là cậu ấm sống trong chăn ấm nệm êm, làm gì biết cách trèo tường, bởi thế vẫn cần Trần Tín đứng cạnh bên giúp đỡ.
Nghê Chiến cũng biết, gật đầu đồng ý,
Lúc đi ra đến cửa, anh ta còn quay đầu lại nhìn Lăng Ngạo: “Anh à, em về đặt vé máy bay, anh nhanh lên một chút!”.
Nghê Chiến không hiểu vì sao Lăng Ngạo muốn mình về trước, nhưng anh ta lựa chọn tôn trọng.
Lúc khả năng phán đoán và nguyên tắc của mình xảy ra mâu thuẫn, anh ta lựa chọn làm theo câu nói của Lăng Ngạo: “Anh chính là anh, lúc nào anh cũng là người đúng!”
Nhưng Nghê Chiến vĩnh viễn không biết là, sau khi anh ta đi, Lăng Ngạo đã làm ra chuyện khiến cho cả đời này anh ta cũng không dám tin!
Trong nhà tắm nho nhỏ, Trần An giúp Lăng Ngạo chuẩn bị hết công cụ leo trèo, đeo dây an toàn lên người Lăng Ngạo, đảm bảo anh sẽ không bị té từ trên tầng 18 xuống.
Lăng Ngạo híp mắt lại nhìn dây thừng trên người mình, rồi nói với Trần An: “Có chịu đủ sức nặng được không?”.
“Sợi dây này chịu được sức nặng 200kg, đủ cho anh và cô chủ, chắc chắc sẽ đủ.” Trần An cảm thấy hơi bất an.
Lúc Lăng Ngạo chậm rãi đứng lên từ nắp bồn cầu, Trần An không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu tư, bọn họ nói ngày đầu tiên phải nằm trong phòng nghỉ ngơi, ngày thứ hai mới có thể cử động nhẹ.”
Lăng Ngạo bật cười.
Bây giờ nói những lời này không cảm thấy trễ quá rồi à?
“Đã mười hai giờ, qua ngày mới rồi.”
Anh khẽ nhếch môi, đích thân mở cửa sổ ra.
Trần An bất lực lấy một viên thuốc bỏ vài túi Lăng Ngạo rồi nói: “Tôi đợi anh!”
Lăng Ngạo không nói gì nữa, anh chống hai tay lên bệ cửa sổ, cơ thể cao lớn của anh cuộn lại, nhẹ nhàng thả mình xuống, trong màn đêm dày đặc ánh sao, cơ thể của anh hơi nghiêng về sau, hai chân chậm rãi lần trên cửa sổ, sợi dây kim loại mà Trần An đưa cho được anh nhét vào trong túi, cứ đi xuống như thế.
Vốn dĩ Lăng Ngạo định sử dụng dây sắt mảnh để mở cửa sổ trong nhà vệ sinh, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là không ngờ cửa sổ lại chẳng khóa, chỉ khép lại mà thôi.
Trong màn đêm, anh nhẹ nhàng mở cửa sổ, cẩn thận đi vào trong.
Một chiếc máy tính bảng nằm im lặng trên mặt đất, anh đảo mắt hình nó rồi nhấc lên, mở khóa, từ từ đi vào trong phòng.
Căn phòng hết mực yên tĩnh, anh đứng bên cạnh phòng vệ sinh, cẩn thận nhìn vào hai chiếc giường bên trong phòng.
Anh nhìn thấy bé ngoan, bé ngoan đang quay lưng về phía anh, cô ấy ngủ rất ngon.
Anh cũng nhìn thấy Bạch Ly Mạt trong truyền thuyết, Bạch Ly Mạt quay mặt về phía anh, anh ta cũng ngủ rất ngon.
Lăng Ngạo híp mắt lại, lấy viên thuốc từ trong túi ra, nghiền nát trong lòng bàn tay rồi chậm rãi đi về phía Bạch Ly Mạt.
Bạch Ly Mạt là quân nhân, tính cảnh giác rất cao, lúc cảm nhận được Lăng Ngạo đến gần mình, anh ta lập tức tỉnh dậy ngay.
Thật ra, Bạch Ly Mạt làm gì biết kể chuyện chứ.
Nhưng mà cảm giác được cô níu kéo, được cô ỷ lại hạnh phúc quá đi mất, cho dù biết cô có ý đồ thì anh cũng cam tâm tình nguyện!
Dù gì số điện thoại trước kia của cô là bao nhiêu thì chỉ cần điều tra sẽ biết ngay thôi, mật mã thế nào, giải ngay là xong!
Giữa hai chiếc giường ngăn cách với nhau bởi chiếc tủ nhỏ, bọn họ ai nằm phần ấy, không đụng chạm đến nhau, anh bắt đầu kể lại câu chuyện quá khứ của mình, từ nhỏ cho đến lúc lớn lên.
Anh nói hồi nhỏ anh hạnh phúc nhất là lúc Hoàng hậu trước của Mạc Ly quốc vẫn còn sống.
Lúc ấy, ông ngoại anh nắm quân quyền, sau khi bệ hạ đoạt quyền nên cưới mẹ mẫu hậu của anh, hai người vẫn luôn rất hạnh phúc.
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy thế, trong lòng cô cảm thấy rất nghi ngờ.
Bởi vì cô biết chuyện về Kiều Hữu Kỳ, biết được quốc vương của Mạc Ly quốc vì Kiều Hữu Kỳ mà giải tán tất cả đàn bà trong cung!
Anh nói về rất nhiều điều, kể một hồi rồi lăn ra ngủ mất.
Cô vẫn luôn lắng nghe anh, nghe một lúc cũng thiếp đi.
Đêm hôm ấy, cuối cùng căn phòng ngủ này cũng đã yên tĩnh.
Trên lầu…
Nhóm người Nghê Chiến đã trở về.
Bóng đèn bật sáng, Lăng Ngạo được bọn họ sắp xếp cho ngủ trên giường, Nghê Chiến và Trần Tín, Trần An đứng xung quanh anh.
Nghê Chiến khuyên can hết nước hết cái: “Anh à, đừng rề rà nữa, em xin anh đấy! Anh rời khỏi nơi này trước, em ở lại theo dõi giùm anh, được không?”
“Để cậu theo dõi à, cậu chỉ là thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, IQ cao nhưng năng lực thực tiễn lại thấp, giống hệt như đồ ngu ngốc vậy, để cậu ở lại theo dõi thì có ích lợi gì?”
Lăng Ngạo liếc nhìn Nghê Chiến, dìm anh ta một cách dứt khoát.
Nghê Chiến vừa định mở miệng nói gì đó, Lăng Ngạo lại nhìn Trần An: “Còn nhớ năm 16 tuổi, chúng ta đến trường học của Trần Tín để đưa đáp áp cho cậu ta gian lận không?”
Trần An ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo rồi gật gật đầu.
Khả năng leo trèo của Lăng Ngạo rất giỏi, lúc thiếu thời Lăng Ngạo không thể mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn luôn quan tâm đến việc rèn luyện thể chất, anh thích chơi bóng rổ, phía trước cung Tử Vi có đặt giá treo rổ, đó là vì Lăng Ngạo lưu luyến quá khứ nên mới kêu Trần An chơi trong lúc rảnh rỗi, còn anh ngồi một bên nhìn.
Lúc ấy, Trần Tín làm kiểm tra, trước giờ anh ta luôn học ngoại ngữ rất tệ, phòng học phía trên lớp của Trần Tín còn trống, Lăng Ngạo bèn sử dụng dụng cụ leo núi, bám vào tường như con nhện rồi bò xuống giúp Trần Tín gian lận.
Trần Tín cũng nhớ lại thời thanh xuân, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng chất chứa đầy hoài niệm.
Lăng Ngạo không nói gì nữa, anh chỉ búng tay.
Đã có sự ăn ý với nhau nhiều năm như thế, Trần An và Trần Tín đều hiểu.
Bọn họ chần chừ một lúc nhưng đều quay lưng đi làm việc.
Nghê Chiến đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, anh ta định lên tiếng nhưng Lăng Ngạo lại nói: “Cậu về khách sạn chuẩn bị hành lý trước đi, tiện thể nói chú và Thanh Ninh dọn hành lý luôn, trước lúc trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Anh nhìn Nghê Chiến với ánh mắt thành khẩn, ánh mắt toát ra vẻ chân thành và trịnh trọng.
Nghê Chiến nghe thấy thế thì lấy làm mừng, anh ta nói: “Anh yên tâm đi, để em đưa anh ra sân bay, anh để Trần An lại cho em là được rồi, em sẽ giúp anh cứu chị dâu.”
Lăng Ngạo nhìn anh ta rồi mỉm cười.
Anh biết tài năng của Nghê Chiến đến đâu, cậu ta là một người tốt, cũng là một viên ngọc thô, chỉ cần một mình đảm đương công việc, còn cần có thời gian rèn luyện.
Thứ mà đàn ông không sợ nhất chính là rèn luyện.
Nghê Chiến nói: “Đợi đến khi Trần An trở về thì em đi, chứ bằng không ở đây chẳng có ai cả, em không yên tâm.”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt anh ta một lúc rồi khép mắt lại: “Tùy cậu.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã gần đến mười hai giờ trưa.
Hai cánh cửa ở sân trước và sân sau đều đã đóng kín, nhưng với người biết võ công như Trần An và Trần Tín, trèo lên cửa sau chỉ là một chuyện hết sức đơn giản mà thôi.
Cảnh sát đều tập trung trên tầng thứ 17, chủ yếu bảo vệ sự an toàn của Bạch Ly Mạt.
Người bệnh trong bệnh viện rất nhiều, để không gây ra sự sợ hãi của người dân thành phố, chỉ cần bảo vệ sự an toàn của Bạch Ly Mạt là được, còn những tầng khác nên để cho người dân sử dụng thì vẫn mở cửa.
Đợi đến khi Trần An bọn họ sắp sửa trở về, hai tay Trần Tín trống không, còn Trần An lại cầm theo bịch nilon đen.
Nghê Chiến không nhìn thấy rõ bên trong có chứa thứ gì, nhưng cảm thấy chắc hẳn là dụng cụ gì đó.
Anh ta nhướn mày muốn hỏi thăm thử, Trần Tín lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lăng Ngạo, bèn hiểu ý mà quay sang nói với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, tôi đưa cậu về khách sạn trước.”
Hai cánh cửa trước sau đều đã bị khóa, Nghê Chiến vốn là cậu ấm sống trong chăn ấm nệm êm, làm gì biết cách trèo tường, bởi thế vẫn cần Trần Tín đứng cạnh bên giúp đỡ.
Nghê Chiến cũng biết, gật đầu đồng ý,
Lúc đi ra đến cửa, anh ta còn quay đầu lại nhìn Lăng Ngạo: “Anh à, em về đặt vé máy bay, anh nhanh lên một chút!”.
Nghê Chiến không hiểu vì sao Lăng Ngạo muốn mình về trước, nhưng anh ta lựa chọn tôn trọng.
Lúc khả năng phán đoán và nguyên tắc của mình xảy ra mâu thuẫn, anh ta lựa chọn làm theo câu nói của Lăng Ngạo: “Anh chính là anh, lúc nào anh cũng là người đúng!”
Nhưng Nghê Chiến vĩnh viễn không biết là, sau khi anh ta đi, Lăng Ngạo đã làm ra chuyện khiến cho cả đời này anh ta cũng không dám tin!
Trong nhà tắm nho nhỏ, Trần An giúp Lăng Ngạo chuẩn bị hết công cụ leo trèo, đeo dây an toàn lên người Lăng Ngạo, đảm bảo anh sẽ không bị té từ trên tầng 18 xuống.
Lăng Ngạo híp mắt lại nhìn dây thừng trên người mình, rồi nói với Trần An: “Có chịu đủ sức nặng được không?”.
“Sợi dây này chịu được sức nặng 200kg, đủ cho anh và cô chủ, chắc chắc sẽ đủ.” Trần An cảm thấy hơi bất an.
Lúc Lăng Ngạo chậm rãi đứng lên từ nắp bồn cầu, Trần An không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu tư, bọn họ nói ngày đầu tiên phải nằm trong phòng nghỉ ngơi, ngày thứ hai mới có thể cử động nhẹ.”
Lăng Ngạo bật cười.
Bây giờ nói những lời này không cảm thấy trễ quá rồi à?
“Đã mười hai giờ, qua ngày mới rồi.”
Anh khẽ nhếch môi, đích thân mở cửa sổ ra.
Trần An bất lực lấy một viên thuốc bỏ vài túi Lăng Ngạo rồi nói: “Tôi đợi anh!”
Lăng Ngạo không nói gì nữa, anh chống hai tay lên bệ cửa sổ, cơ thể cao lớn của anh cuộn lại, nhẹ nhàng thả mình xuống, trong màn đêm dày đặc ánh sao, cơ thể của anh hơi nghiêng về sau, hai chân chậm rãi lần trên cửa sổ, sợi dây kim loại mà Trần An đưa cho được anh nhét vào trong túi, cứ đi xuống như thế.
Vốn dĩ Lăng Ngạo định sử dụng dây sắt mảnh để mở cửa sổ trong nhà vệ sinh, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là không ngờ cửa sổ lại chẳng khóa, chỉ khép lại mà thôi.
Trong màn đêm, anh nhẹ nhàng mở cửa sổ, cẩn thận đi vào trong.
Một chiếc máy tính bảng nằm im lặng trên mặt đất, anh đảo mắt hình nó rồi nhấc lên, mở khóa, từ từ đi vào trong phòng.
Căn phòng hết mực yên tĩnh, anh đứng bên cạnh phòng vệ sinh, cẩn thận nhìn vào hai chiếc giường bên trong phòng.
Anh nhìn thấy bé ngoan, bé ngoan đang quay lưng về phía anh, cô ấy ngủ rất ngon.
Anh cũng nhìn thấy Bạch Ly Mạt trong truyền thuyết, Bạch Ly Mạt quay mặt về phía anh, anh ta cũng ngủ rất ngon.
Lăng Ngạo híp mắt lại, lấy viên thuốc từ trong túi ra, nghiền nát trong lòng bàn tay rồi chậm rãi đi về phía Bạch Ly Mạt.
Bạch Ly Mạt là quân nhân, tính cảnh giác rất cao, lúc cảm nhận được Lăng Ngạo đến gần mình, anh ta lập tức tỉnh dậy ngay.