Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-314
Chương 314: Sắc bén
Ngày tiếp theo.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng, vẽ nên bức tranh ấm áp duy mỹ.
Mái tóc dài như mực, có một lọn quấn quanh đầu ngón tay, đầu mũi nhẹ nhàng hít ngửi hương thơm ấy, hết sức dịu dàng.
Anh đã dậy từ sớm, bởi vì những tiếng chuông cảnh báo dưới lầu vang lên réo rắt.
Nhưng mà con heo nhỏ trong lòng ngực của mình vẫn còn đang ngủ say, thậm chí gương mặt hồng hào của cô vẫn còn ánh lên nét vui vẻ.
Lăng Ngạo không biết cô đã thức ròng bao nhiêu đêm, có phải đêm nào cũng lo lắng và sợ hãi lắm hay không, dù gì đi chăng nữa, lúc Nghê Chiến và Thanh Ninh tập trung ở phòng bệnh, cô vẫn còn đang ngủ say.
Tất cả mọi người đều dụi mắt, không dám tin rằng Lăng Ngạo đã cứu Tống Vĩnh Nhi về rồi.
Thanh Ninh đứng bên cạnh giường, bụm miệng khóc nức nở như trong những tác phẩm nghệ thuật.
Trong lòng cô thầm giơ ngón cái cho Lăng Ngạo, cô ấy đột nhiên quay người lại níu lấy áo của Trần Tín, rồi thì thầm với anh ta: “Nếu như em cũng ở dưới lầu, cũng sa vào tình cảnh như thế thì anh sẽ cứu em chứ?”
Không còn cách nào khác, con gái mà, ai ai cũng lãng mạn đôi chút.
Trần Tín đáp lại một cách nghiêm túc: “Đương nhiên rồi! Em đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế, làm sao anh không cứu em được?”
Có hai câu này của anh, trong lòng cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hạ Kiệt toàn quyền chịu trách nhiệm về bệnh của Lăng Ngạo, đến chuyện kiểm tra phòng bệnh cũng đích thân xử lý, không có phép người ngoài đến quấy rầy.
Ông ta kiểm tra thần kinh chân của Lăng Ngạo, rồi nhìn anh với ánh mắt vui mừng và trách cứ: “Cậu kích động quá.”
Lăng Ngạo chỉ cười chứ chẳng nói gì.
Anh nghiêng đầu nhìn cô công chúa nhỏ ngồi bên cạnh mình, hình ảnh cô ấy chiếm cứ trái tim anh rồi.
Giống như rốt cuộc linh hồn cũng đã trở về với cơ thể, trái tim lơ lửng quá lâu, cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất.
Hạ Kiệt chưa từng gặp Tống Vĩnh Nhi, trước kia cứ hay nghe Thanh Ninh khen Tống Vĩnh Nhi xinh đẹp như thế nào nào, bây giờ lại thấy Lăng Ngạo điên cuồng mê mẩn cô như thế, nhất thời cũng cảm thấy có hứng với cô.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta kề đầu quan sát góc nghiêng gương mặt Tống Vĩnh Nhi chăm chú.
Làn da trắng ngần, mũi thẳng, miệng nhỏ và đo đỏ, gương mặt mọng nước hồng hào.
Lăng Ngạo chợt kéo mền lên, trùm gương mặt của cô lại rồi nhíu mày nhìn Hạ Kiệt: “Chú!”
Hạ Kiệt bật cười xán lạn: “Ha ha, chú tò mò nên chỉ nhìn cái thôi.”
Lăng Ngạo nghiêng người che chắn cô trong lồng ngực của mình.
Đại khái là cô cũng cảm nhận được hành động của Lăng Ngạo, quả đầu nhỏ nhắn của cô dụi vào lòng anh rồi ngủ tiếp.
Dường như có chú ở đây, trời sụp xuống cũng chẳng liên quan gì đến cô cả!
Vẻ yên tâm và ỷ lại của cô, còn có vẻ ruột để ngoài da, đã thành công làm Lăng Ngạo vui lòng. Anh nâng niu ôm chầm lấy cô, đặt nụ hôn xuống đỉnh đầu của cô, sờ bàn tay và bàn chân ấm áp của cô bên dưới lớp mền, cảm xúc mềm mại ấy giống hệt như đứa trẻ sơ sinh, khiến cho người khác yêu thích.
Nụ cười mỉm nhưng hoa đào nở rộ trong mùa xuân, rực rỡ sáng sủa vô cùng hiện lên trên gương mặt anh.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của Lăng Ngạo, bọn họ im lặng nhìn ngắm anh, từ trước đến nay anh đều chưa từng cảm thấy ngượng một chút nào cả, dù gì nói theo cách của anh là, yêu chính là yêu, không có việc khoe khoang gì cả, anh và bé ngoan luôn luôn là thế trong từng giây từng phút.
Tống Vĩnh Nhi ngủ say sưa trong vòng tay yêu thương của Lăng Ngạo, ngược chết vô số cẩu độc thân.
Còn Nghê Chiến cũng kịp thời chụp lại toàn bộ cảnh tượng này.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì Cố Duyên từng nhắc nhở anh ta, sau này còn có thể bán mấy tấm hình quý giá này cho Lăng Ngạo với giá cao, lấy tiền tiêu vặt xài chơi!
Anh ta vừa chụp vừa nhớ đến Cố Duyên.
Sau khi chụp được một lúc, anh ta quay người đi đến bên ghế sô pha, nhắn tin cho Cố Duyên.
“Duyên, anh nhớ em rồi. Ngày nào cũng nhớ em hết, hy vọng sớm ngày gặp được được em.”
Ai mà biết, Cố Duyên nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho Nghê Chiến: “Em đang ở trong cửa hàng của anh này, vừa mới đến, anh cứ yên tâm làm việc đi, em giúp anh giám sát việc trang trí!”
Trong lòng Nghê Chiến cảm thấy vô cùng vui vẻ, đúng là có ích thật.
Anh ta không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, nghĩ ngợi đến cảnh tượng nếu như anh ta có việc phải ra ngoài, có một người vợ hiền lương thục đức như thế này sắp xếp gọn ghẽ nhà cửa.
Từng nghe người ta nói rằng, trên đời này không có hai người nào hoàn toàn không hòa hợp với nhau, muốn êm ả ăn đời ở kiếp với nhau thì phải ma xát, bao dung lẫn nhau.
Nhưng mà sau khi gặp Cố Duyên, anh ta lại cảm thấy Cố Duyên chính là người mà ông trời đã chuẩn bị cho anh ta?
Anh ta vui vẻ đáp lại vỏn vẹn ba chữ: “Hiền thục thật.”
Cố Duyên nhanh chóng đáp lại một câu: “Chỉ là em không biết phải giúp anh thế nào, chỉ đành làm những chuyện sức mình cho phép mà thôi, anh không chê em là được rồi.”
Chuyện Nghê Chiến luôn chăm sóc Cố Duyên, hai người bọn họ đều không nói rằng mình đang chính thức yêu nhau.
Thế nhưng ai ai cũng có thể nhận ra bọn họ chính là một đôi, hơn nữa đã bắt đầu yêu đương rồi.
Trong lòng Nghê Chiến cảm thấy hết sức ấm áp, cũng biết rằng Cố Duyên lo lắng mình sẽ ghét bỏ cô ấy, cô ấy thường cảm thấy một người ít đi đây đi đó như mình sẽ không xứng với một người biết người hiểu rộng như anh.
Thế giới bên ngoài kia rộng lớn như thế, những thứ đặc sắc quá nhiều quá nhiều, Nghê Chiến cảm thấy những thứ này đều không phải là vấn đề.
Chỉ cần nghĩ đến những lời cô nói, cả cuộc đời còn lại dài đến như thế, cô muốn đi đâu để mở mang tầm mắt thì anh đều có thể bầu bạn với cô, như hình như bóng.
Đợi đến khi y tá vào cắm ống truyền dịch cho Lăng Ngạo, rốt cuộc Tống Vĩnh Nhi đã tỉnh rồi.
Cô tỉnh lại vì cơn đói.
Đôi mắt nhập nhèm, vừa mới bò dậy đã nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng.
Lăng Ngạo nhìn cô một chốc, anh chẳng nói gì, chỉ dặn dò y tá một câu, rồi y tá nhanh chóng lấy tăm bông chấm vào chất khử trùng, Lăng Ngạo cầm cổ tay trắng trẻo của cô sang.
Tất cả mọi người đều nhìn nơi ấy với ánh mắt thương xót!
Nghê Chiến nhíu mày lại, Trần An và Trần Tín đều sầm mặt xuống, Lăng Ngạo nhẹ nhàng tháo băng, một vết sẹo đỏ lồ lộ ra trước mắt!
Y tá lau cho cô rồi nói: “Bây giờ đang là mùa hè, thật ra tốt nhất là đừng quấn băng, để không sẽ dễ lành hơn, nếu quấn lại, ra mồ hôi sẽ bị viêm, lỡ mà mưng mủ nhiễm trùng thì không hay rồi.”
Lăng Ngạo cẩn thận nhìn gương mặt của Tống Vĩnh Nhi, anh lo rằng chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô.
Nhưng Thanh Ninh lại không nhịn nổi, đợi đến khi y tá vừa đi thì cô ấy đã nhảy dựng lên mà lớn tiếng mắng chửi: “Cái tên Bạch Ly Mạt ấy không ra gì cả! Con gái nhà người ta không muốn, không ngờ anh ta lại còn ép! Vĩnh Nhi là một cô gái đơn thuần, làm sao có thể chịu đựng nổi? Hại Vĩnh Nhi của chúng ta tự sát, nếu như tên khốn ấy rơi vào trong tay tôi thì tôi phải băm thây anh ta ra thành vạn mảnh mới được!”
Thanh Ninh vừa mới nói đứt lời, ánh mắt sắc lẻm của Lăng Ngạo đã đảo về phía cô ấy.
Ánh mắt này khiến cho Thanh Ninh ý thức được rằng mình đã nói sai rồi. Cô ấy quay người lại, nấp ra sau lưng Trần Tín, cúi đầu lầm bầm tự trách, làm sao cô ấy lại nói năng không suy nghĩ kia chứ?
Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi, gương mặt cô trắng bệch đến mức không còn chút máu!
Cô bĩu môi nhìn Thanh Ninh, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra mọi người ở đây đều đã biết chuyện mà cô luôn giấu giếm!
Thế thì, chắc chắn chú cũng đã biết rồi!
Ngày tiếp theo.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng, vẽ nên bức tranh ấm áp duy mỹ.
Mái tóc dài như mực, có một lọn quấn quanh đầu ngón tay, đầu mũi nhẹ nhàng hít ngửi hương thơm ấy, hết sức dịu dàng.
Anh đã dậy từ sớm, bởi vì những tiếng chuông cảnh báo dưới lầu vang lên réo rắt.
Nhưng mà con heo nhỏ trong lòng ngực của mình vẫn còn đang ngủ say, thậm chí gương mặt hồng hào của cô vẫn còn ánh lên nét vui vẻ.
Lăng Ngạo không biết cô đã thức ròng bao nhiêu đêm, có phải đêm nào cũng lo lắng và sợ hãi lắm hay không, dù gì đi chăng nữa, lúc Nghê Chiến và Thanh Ninh tập trung ở phòng bệnh, cô vẫn còn đang ngủ say.
Tất cả mọi người đều dụi mắt, không dám tin rằng Lăng Ngạo đã cứu Tống Vĩnh Nhi về rồi.
Thanh Ninh đứng bên cạnh giường, bụm miệng khóc nức nở như trong những tác phẩm nghệ thuật.
Trong lòng cô thầm giơ ngón cái cho Lăng Ngạo, cô ấy đột nhiên quay người lại níu lấy áo của Trần Tín, rồi thì thầm với anh ta: “Nếu như em cũng ở dưới lầu, cũng sa vào tình cảnh như thế thì anh sẽ cứu em chứ?”
Không còn cách nào khác, con gái mà, ai ai cũng lãng mạn đôi chút.
Trần Tín đáp lại một cách nghiêm túc: “Đương nhiên rồi! Em đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế, làm sao anh không cứu em được?”
Có hai câu này của anh, trong lòng cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hạ Kiệt toàn quyền chịu trách nhiệm về bệnh của Lăng Ngạo, đến chuyện kiểm tra phòng bệnh cũng đích thân xử lý, không có phép người ngoài đến quấy rầy.
Ông ta kiểm tra thần kinh chân của Lăng Ngạo, rồi nhìn anh với ánh mắt vui mừng và trách cứ: “Cậu kích động quá.”
Lăng Ngạo chỉ cười chứ chẳng nói gì.
Anh nghiêng đầu nhìn cô công chúa nhỏ ngồi bên cạnh mình, hình ảnh cô ấy chiếm cứ trái tim anh rồi.
Giống như rốt cuộc linh hồn cũng đã trở về với cơ thể, trái tim lơ lửng quá lâu, cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất.
Hạ Kiệt chưa từng gặp Tống Vĩnh Nhi, trước kia cứ hay nghe Thanh Ninh khen Tống Vĩnh Nhi xinh đẹp như thế nào nào, bây giờ lại thấy Lăng Ngạo điên cuồng mê mẩn cô như thế, nhất thời cũng cảm thấy có hứng với cô.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta kề đầu quan sát góc nghiêng gương mặt Tống Vĩnh Nhi chăm chú.
Làn da trắng ngần, mũi thẳng, miệng nhỏ và đo đỏ, gương mặt mọng nước hồng hào.
Lăng Ngạo chợt kéo mền lên, trùm gương mặt của cô lại rồi nhíu mày nhìn Hạ Kiệt: “Chú!”
Hạ Kiệt bật cười xán lạn: “Ha ha, chú tò mò nên chỉ nhìn cái thôi.”
Lăng Ngạo nghiêng người che chắn cô trong lồng ngực của mình.
Đại khái là cô cũng cảm nhận được hành động của Lăng Ngạo, quả đầu nhỏ nhắn của cô dụi vào lòng anh rồi ngủ tiếp.
Dường như có chú ở đây, trời sụp xuống cũng chẳng liên quan gì đến cô cả!
Vẻ yên tâm và ỷ lại của cô, còn có vẻ ruột để ngoài da, đã thành công làm Lăng Ngạo vui lòng. Anh nâng niu ôm chầm lấy cô, đặt nụ hôn xuống đỉnh đầu của cô, sờ bàn tay và bàn chân ấm áp của cô bên dưới lớp mền, cảm xúc mềm mại ấy giống hệt như đứa trẻ sơ sinh, khiến cho người khác yêu thích.
Nụ cười mỉm nhưng hoa đào nở rộ trong mùa xuân, rực rỡ sáng sủa vô cùng hiện lên trên gương mặt anh.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của Lăng Ngạo, bọn họ im lặng nhìn ngắm anh, từ trước đến nay anh đều chưa từng cảm thấy ngượng một chút nào cả, dù gì nói theo cách của anh là, yêu chính là yêu, không có việc khoe khoang gì cả, anh và bé ngoan luôn luôn là thế trong từng giây từng phút.
Tống Vĩnh Nhi ngủ say sưa trong vòng tay yêu thương của Lăng Ngạo, ngược chết vô số cẩu độc thân.
Còn Nghê Chiến cũng kịp thời chụp lại toàn bộ cảnh tượng này.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì Cố Duyên từng nhắc nhở anh ta, sau này còn có thể bán mấy tấm hình quý giá này cho Lăng Ngạo với giá cao, lấy tiền tiêu vặt xài chơi!
Anh ta vừa chụp vừa nhớ đến Cố Duyên.
Sau khi chụp được một lúc, anh ta quay người đi đến bên ghế sô pha, nhắn tin cho Cố Duyên.
“Duyên, anh nhớ em rồi. Ngày nào cũng nhớ em hết, hy vọng sớm ngày gặp được được em.”
Ai mà biết, Cố Duyên nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho Nghê Chiến: “Em đang ở trong cửa hàng của anh này, vừa mới đến, anh cứ yên tâm làm việc đi, em giúp anh giám sát việc trang trí!”
Trong lòng Nghê Chiến cảm thấy vô cùng vui vẻ, đúng là có ích thật.
Anh ta không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, nghĩ ngợi đến cảnh tượng nếu như anh ta có việc phải ra ngoài, có một người vợ hiền lương thục đức như thế này sắp xếp gọn ghẽ nhà cửa.
Từng nghe người ta nói rằng, trên đời này không có hai người nào hoàn toàn không hòa hợp với nhau, muốn êm ả ăn đời ở kiếp với nhau thì phải ma xát, bao dung lẫn nhau.
Nhưng mà sau khi gặp Cố Duyên, anh ta lại cảm thấy Cố Duyên chính là người mà ông trời đã chuẩn bị cho anh ta?
Anh ta vui vẻ đáp lại vỏn vẹn ba chữ: “Hiền thục thật.”
Cố Duyên nhanh chóng đáp lại một câu: “Chỉ là em không biết phải giúp anh thế nào, chỉ đành làm những chuyện sức mình cho phép mà thôi, anh không chê em là được rồi.”
Chuyện Nghê Chiến luôn chăm sóc Cố Duyên, hai người bọn họ đều không nói rằng mình đang chính thức yêu nhau.
Thế nhưng ai ai cũng có thể nhận ra bọn họ chính là một đôi, hơn nữa đã bắt đầu yêu đương rồi.
Trong lòng Nghê Chiến cảm thấy hết sức ấm áp, cũng biết rằng Cố Duyên lo lắng mình sẽ ghét bỏ cô ấy, cô ấy thường cảm thấy một người ít đi đây đi đó như mình sẽ không xứng với một người biết người hiểu rộng như anh.
Thế giới bên ngoài kia rộng lớn như thế, những thứ đặc sắc quá nhiều quá nhiều, Nghê Chiến cảm thấy những thứ này đều không phải là vấn đề.
Chỉ cần nghĩ đến những lời cô nói, cả cuộc đời còn lại dài đến như thế, cô muốn đi đâu để mở mang tầm mắt thì anh đều có thể bầu bạn với cô, như hình như bóng.
Đợi đến khi y tá vào cắm ống truyền dịch cho Lăng Ngạo, rốt cuộc Tống Vĩnh Nhi đã tỉnh rồi.
Cô tỉnh lại vì cơn đói.
Đôi mắt nhập nhèm, vừa mới bò dậy đã nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng.
Lăng Ngạo nhìn cô một chốc, anh chẳng nói gì, chỉ dặn dò y tá một câu, rồi y tá nhanh chóng lấy tăm bông chấm vào chất khử trùng, Lăng Ngạo cầm cổ tay trắng trẻo của cô sang.
Tất cả mọi người đều nhìn nơi ấy với ánh mắt thương xót!
Nghê Chiến nhíu mày lại, Trần An và Trần Tín đều sầm mặt xuống, Lăng Ngạo nhẹ nhàng tháo băng, một vết sẹo đỏ lồ lộ ra trước mắt!
Y tá lau cho cô rồi nói: “Bây giờ đang là mùa hè, thật ra tốt nhất là đừng quấn băng, để không sẽ dễ lành hơn, nếu quấn lại, ra mồ hôi sẽ bị viêm, lỡ mà mưng mủ nhiễm trùng thì không hay rồi.”
Lăng Ngạo cẩn thận nhìn gương mặt của Tống Vĩnh Nhi, anh lo rằng chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô.
Nhưng Thanh Ninh lại không nhịn nổi, đợi đến khi y tá vừa đi thì cô ấy đã nhảy dựng lên mà lớn tiếng mắng chửi: “Cái tên Bạch Ly Mạt ấy không ra gì cả! Con gái nhà người ta không muốn, không ngờ anh ta lại còn ép! Vĩnh Nhi là một cô gái đơn thuần, làm sao có thể chịu đựng nổi? Hại Vĩnh Nhi của chúng ta tự sát, nếu như tên khốn ấy rơi vào trong tay tôi thì tôi phải băm thây anh ta ra thành vạn mảnh mới được!”
Thanh Ninh vừa mới nói đứt lời, ánh mắt sắc lẻm của Lăng Ngạo đã đảo về phía cô ấy.
Ánh mắt này khiến cho Thanh Ninh ý thức được rằng mình đã nói sai rồi. Cô ấy quay người lại, nấp ra sau lưng Trần Tín, cúi đầu lầm bầm tự trách, làm sao cô ấy lại nói năng không suy nghĩ kia chứ?
Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi, gương mặt cô trắng bệch đến mức không còn chút máu!
Cô bĩu môi nhìn Thanh Ninh, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra mọi người ở đây đều đã biết chuyện mà cô luôn giấu giếm!
Thế thì, chắc chắn chú cũng đã biết rồi!
Bình luận facebook