Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Mặt trời đã lên cao, mọi người cũng đã tỉnh.
Tôi cùng với Dư Bân chuyển ra ngồi ở một cái ghế nhỏ, Trần lão bá cùng cháu của ông ấy là Trần Tử Minh ngồi ở trên giường. Trần lão bá ôm cậu bé, sợ cậu bé bị tổn thương cái gì.
"Chú Trần, yên tâm đi, ban ngày, ma sẽ không thể tiếp xúc với ánh sáng, không dám xuất hiện đâu. " Ta nói, làm cho Trần lão bá yên tâm.
Nghe tôi nói như vậy, Trần lão bá mới buông cậu bé ra, "Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, giúp cháu tôi từ trong đống rắc rối này ra với. "
Tôi lấy ra một mảnh kẹo cao su, đưa tới tay của cậu bé nói: “Ăn đi đừng sợ.”
Trần Tử Minh dụi dụi hai con mắt vẫn còn ngái ngủ, nhận lấy kẹo cao su, bóc ra mảnh bọc giấy, sau đó nhai nhóp nhép. Khi tôi cũng đang nhai kẹo cao su, cả người bỗng nhiên vô ý thức trầm tĩnh lại, không biết là đứa bé này có giống với tôi hay không.
Trần Tử Minh bỗng nhiên mở miệng nói ra: "Chú à, cháu sẽ nói ra hết những gì cháu biết cho chú nghe. "
Mở miệng rồi! Tôi cùng với Dư Bân, Trần lão bá không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười, thời gian dài như vậy đến bây giờ, vẫn ở trong không khí áp lực như thế, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm ra được một việc có thể vui vẻ rồi.
Tôi hỏi: "Tử Minh, cô bé kia biết cháu sao? "
Tử Minh gật gật đầu, "cô ấy tên là Yến Nhi. "
Yến Nhi, là một cái tên rất bình thường, nhưng mà tôi khẳng định, trên người của Yến Nhi đã xảy ra chuyện không bình thường, thậm chí còn có thể là chuyện rất kinh khủng.
"Cháu làm sao mà biết Yến Nhi? " Tôi lại hỏi.
Tử Minh lấy tay móc móc hàm răng, giống như là bị kẹo cao su dính vào răng vậy, sau đó mới nói với tôi: "Là do Trần Điêu đưa cô ấy đến thôn, cháu nhìn thấy cô ấy, rồi làm bạn với nhau, mỗi ngày đi đến nhà của Trần Điêu, cùng chơi đùa với Yến Nhi. Yến nhi nói, Trần Điêu là người thân. "
Tôi nhìn qua Trần lão bá, hỏi: "Trần Điêu có người thân sao? "
Trần lão bá một tay chống cằm, suy tư nói: "Không có mà..., cả nhà của anh ta để sinh sống ở trong thôn, không nghe nói có người thân khác..., hơn nữa cha mẹ của anh ta chết sớm, cho dù có người thân, cũng đã sớm không liên lạc rồi. Không thể có chuyện đó được.... "
Dư Bân đột nhiên chen lời vào, nói: "Tôi muốn hỏi một chút, Trần Điêu mang cô bé kia vào trong thôn, ngoại trừ Tử Minh ra, còn có những ai biết hay không? "
"Sao lại hỏi như thế? " Trần lão bá khó hiểu.
"Bất kể vì sao, hãy nói cho tôi biết, có người nào biết nữa hay không. "
Trần lão bá nói: "Những người khác có biết hay không tôi cũng không rõ ràng, dù sao thì tôi cũng không biết. " Trần lão bá thành thật trả lời.
Dư Bân nhẹ nhàng gật đầu. "Chú Trần, làm phiền chú đi quanh trong thôn hỏi một chút, trừ Tử Minh ra, còn có ai nhìn thấy cô bé Yến Nhi hay không, việc này đối với chúng tôi rất quan trọng. " Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy Dư Bân khẩn trương như vậy, xem ra anh ta khi có chuyện sẽ rất nghiêm túc, con người như thế ngược lại lại là rất đáng tin cậy.
Trần lão bá không nói hai lời, xuống giường đeo giày, chầm chậm đi ra cửa.
"Anh muốn biết cái gì? " Tôi tò mò hỏi Dư Bân.
Ai ngờ Dư Bân lại nói: "Không cần phải hỏi, đến lúc đó anh sẽ biết. " Oạch, lời nói của cái tên này không phải là đang hờn dỗi tôi ngày hôm qua không nói có anh ta biết tác dụng của bùn trong ly nước chứ, hôm nay cũng bắt trước tôi làm như thế.
Làm sao lại giống như một đứa trẻ con vậy.
Dư Bân hỏi Trần Tử Minh: "Cháu nghĩ một chút xem, Trần Điêu có làm cái gì kỳ lạ với Yến Nhi hay không? "
Cậu bé lắc cái đầu, đột nhiên ánh mắt lại sáng lên, nói ra: "Ngay cuối tuần trước, Cháu muốn đi tìm Yến Nhi để chơi, thế nhưng mà nhìn thấy cửa nhà của Trần Điêu đóng chặt cửa, vì vậy cháu liền lên cửa sổ để nhìn, kết quả là nhìn thấy. "
Tử Minh nói xong, giống như là không nói nổi nữa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt như thế, trong lòng của tôi lại đập rộn cả lên, cảm giác vô cùng khó chịu, một tay tôi cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, cho cậu bé thêm dũng khí nói ra sự thật.
Cậu bé có chút nghẹn ngào nói: "Cháu nhìn thấy Trần Điêu đẩy Yến Nhi ngã vào ghế salon, cởi quần áo của cô áy, Yến Nhi vừa khóc vừa hét, thế nhưng Trần Điêu cũng không ngừng tay, còn đánh Yến nhi. Về sau anh ta phát hiện ra cháu đang ở cửa sổ nhìn, liền chảy ra đánh cháu. May cháu chạy trốn nhanh, cho nên anh ấy cũng không bắt được. "
Nghe được Trần Tử Minh nói, cả người tôi giống như sụp đổ, "Súc sinh. " Tôi chửi ra một câu.
Dư Bân lập tức đứng lên, tựa vào tường, không nói một lời nào, giống như là anh ta cũng đã đoán ra từ sớm sẽ có chuyện như vậy.
Pẹp pẹp pẹp, Trần lão bá chạy từ từ trở về, vừa về đến nơi liền mở miệng nói: "Không có, đều không có! Ngoại trừ Tử Minh ra, người trong thôn cũng không ai biết Trần Điêu còn dẫn một cô bé trở về. "
Dư Bân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Mọi chuyện đã rõ ràng, Trần Diêu chính là bắt từ bên ngoài về một cô bé, trùng hợp bị đứa bé này thấy được. Về sau thú tính của Trần Điêu bộc phát, làm chuyện không bằng cầm thú với Yến Nhi, cũng vừa vặn bị Tử Minh nhìn thấy. "
Tôi nói theo: "Như vậy có thể giải thích vì sap Trần Điêu lại hung dữ với câu bé tới vậy, nếu không phải bởi vì Yến nhi bị chết oan uổng, hóa thành hồn ma đi theo Trần Điêu, chỉ sợ Trần Điêu đã tìm tới chỗ Tử Minh để giết người diệt khẩu rồi. "
Trần lão bá không tin được những lời chúng tôi vừa nói, bởi vì ở nơi này hầu hết mọi người đều thành thật chất phác, giết người, hành hạ các loại chuyện như vậy, cũng không xuất hiện trong cuộc sống của chú ấy. Đột nhiên nghe được người trong thôn của mình, lại có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế, chú ấy vẫn là khó chấp nhận được việc này.
"Chúng ta đi tìm Trần Điêu tính sổ. " Dư Bân tính tình nóng nảy, đi xuống tầng để tìm Trần Điêu.
Tôi cũng đi sát ở phía sau, Trần lão bá cùng cậu bé cũng theo cùng.
Thế nhưng vừa mới đi tới cửa, đột nhiên, Dư Bân dừng lại, tôi tò mò hỏi: "hử, làm sao lại dừng lại? "
Dư Bân cũng không nói lời nào, hai mắt bốc lửa nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, liền nhìn thấy Trần Điêu đang khó khăn đi đến hướng của chúng tôi. Khi anh ta thấy chúng tôi, khóc lóc nói: "Sư phụ, cứu mạng, sư phụ, cứu mạng ~ ~! "
Hành động của anh ta rất quái dị, không ngừng gật đầu, không ngừng được, hơn nữa mức độ gật rất mạnh, lúc lên lúc xuống còn cảm giác cái đầu muốn rụng cả ra.
Chúng tôi vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, thò tay ra muốn giúp anh ta dừng lại, thế nhưng không đợi tay của chúng tôi tới gần, đã cảm giác được có một sức mạnh cực lớn, khiến tay của chúng tôi bay trở lại.
Đồng thời, trên người Trần Điêu phát ra mùi tanh hôi, giống như là mùi thôi của dưa muối để lâu khuếch đại gấp mấy lần vậy.
Tôi lấy ra gương Bát Quái chiếu vào Trần Điêu, bỗng nhiên nhìn thấy con búp bê vải đang ghé vào vai của Trần Điêu.
Hai tay của búp bê vải cầm vào đầu của Trần Điêu, không ngừng lắc lư lên xuống, lay động kịch liệt, giống như là muốn túm đầu của Trần Điêu kéo xuống vậy. Chỉ sau chốc lát Trần Điêu không chịu được lay động dữ dội như thế, nôn hết ra.
Tôi cất gương Bát Quái, nói vào ngay điểm chính: "Sự thật bọn tôi cũng đã biết hết rồi, nếu còn muốn giữ được mạng, hãy nói cho chúng tôi biết anh giấu thi thể của Yến Nhi ở nơi nào. "
Trần Điêu nôn ra, trong mắt đã chảy đầy nước mắt, ấp úng nói: "Ở, ở tại đằng sau vườn rau nhà của tôi. "
"Cầm thú. " Chờ anh ta nói dứt lời, tôi tát một cái thật mạnh, rồi đạp cho anh ta thêm một cước khiến anh ta bay đi.
Gọi Trần lão bá cùng Dư Bân, "Mau cầm theo cái xẻng, đi đến vườn rau nhà Trần Điêu. "
Trần lão bá nhanh nhẹn xách theo ba cái xẻng, cho tôi và Dư Bân mội người một cái, sau đó ba người cầm xẻng chạy đến hướng của nhà Trần Điêu, cảm giác này giống như là cầm theo súng trường đi ra tiền tuyến vậy.
Về phần Trần Điêu, cứ để cho anh ta chịu tội một chút, người giống như vậy, cho dù còn sống cũng phải xử tử hình. Chúng tôi để cho cậu bé quen thuộc cái thôn này ở trong nhà, dù sao thì chúng tôi cũng không muốn để cho cậu bé ấy nhìn thấy thi thể của Yến Nhi.
Chuyện này đối với người nhỏ tuổi như Tử Minh, đả kích quá lớn.
Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới vườn rau nhà Trần Điêu, nhìn qua một chút, phát hiện có khoảng khối đất rất xốp, tầng bùn đất ở trên vẫn rất mới, giống như là mới bị đào qua không lâu.
"Chắc là khoảng đất này. "
Ba người chúng tôi mỗi người cầm một cái xẻng, đào bùn đất ra, bỗng nhiên, cái xẻng của tôi kêu "phặc" Một tiếng, đập phải một vật gì cứng cứng.
"Phía dưới có thứ gì rất cứng, mọi người chú ý một chút. "
Sau đó, chúng tôi cẩn thận đào, phát hiện thứ cứng rắn kia là một cái bình, cái bình này với cái bình dưa muối nhìn thấy trong nhà Trần Điêu giống nhau như đúc.
Tôi quăng cái xẻng ra sau, nuốt một ngụm nước miếng, từng ngụm từng ngụm để hít thở mấy ngụm không khí trong lành, cẩn thận đi đến trước cái bình.
Tôi hướng hai người nói: "Thứ ở bên trong có thể rất là buồn nôn, chuẩn bị tâm lý tốt một chút. " Thực ra Dư Bân thấy cũng nhiều rồi, những lời này chủ yếu là nói vớiTrần lão bá.
Tôi thò tay mở cái nắp bình ra, ba người chúng tôi đều hướng vào cái bình nhìn, liền nhìn thấy bên trong bình đều là máu loãng, và nửa cái đầu của bé gái nổi ở phía trên.
Tôi cùng với Dư Bân chuyển ra ngồi ở một cái ghế nhỏ, Trần lão bá cùng cháu của ông ấy là Trần Tử Minh ngồi ở trên giường. Trần lão bá ôm cậu bé, sợ cậu bé bị tổn thương cái gì.
"Chú Trần, yên tâm đi, ban ngày, ma sẽ không thể tiếp xúc với ánh sáng, không dám xuất hiện đâu. " Ta nói, làm cho Trần lão bá yên tâm.
Nghe tôi nói như vậy, Trần lão bá mới buông cậu bé ra, "Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, giúp cháu tôi từ trong đống rắc rối này ra với. "
Tôi lấy ra một mảnh kẹo cao su, đưa tới tay của cậu bé nói: “Ăn đi đừng sợ.”
Trần Tử Minh dụi dụi hai con mắt vẫn còn ngái ngủ, nhận lấy kẹo cao su, bóc ra mảnh bọc giấy, sau đó nhai nhóp nhép. Khi tôi cũng đang nhai kẹo cao su, cả người bỗng nhiên vô ý thức trầm tĩnh lại, không biết là đứa bé này có giống với tôi hay không.
Trần Tử Minh bỗng nhiên mở miệng nói ra: "Chú à, cháu sẽ nói ra hết những gì cháu biết cho chú nghe. "
Mở miệng rồi! Tôi cùng với Dư Bân, Trần lão bá không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười, thời gian dài như vậy đến bây giờ, vẫn ở trong không khí áp lực như thế, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm ra được một việc có thể vui vẻ rồi.
Tôi hỏi: "Tử Minh, cô bé kia biết cháu sao? "
Tử Minh gật gật đầu, "cô ấy tên là Yến Nhi. "
Yến Nhi, là một cái tên rất bình thường, nhưng mà tôi khẳng định, trên người của Yến Nhi đã xảy ra chuyện không bình thường, thậm chí còn có thể là chuyện rất kinh khủng.
"Cháu làm sao mà biết Yến Nhi? " Tôi lại hỏi.
Tử Minh lấy tay móc móc hàm răng, giống như là bị kẹo cao su dính vào răng vậy, sau đó mới nói với tôi: "Là do Trần Điêu đưa cô ấy đến thôn, cháu nhìn thấy cô ấy, rồi làm bạn với nhau, mỗi ngày đi đến nhà của Trần Điêu, cùng chơi đùa với Yến Nhi. Yến nhi nói, Trần Điêu là người thân. "
Tôi nhìn qua Trần lão bá, hỏi: "Trần Điêu có người thân sao? "
Trần lão bá một tay chống cằm, suy tư nói: "Không có mà..., cả nhà của anh ta để sinh sống ở trong thôn, không nghe nói có người thân khác..., hơn nữa cha mẹ của anh ta chết sớm, cho dù có người thân, cũng đã sớm không liên lạc rồi. Không thể có chuyện đó được.... "
Dư Bân đột nhiên chen lời vào, nói: "Tôi muốn hỏi một chút, Trần Điêu mang cô bé kia vào trong thôn, ngoại trừ Tử Minh ra, còn có những ai biết hay không? "
"Sao lại hỏi như thế? " Trần lão bá khó hiểu.
"Bất kể vì sao, hãy nói cho tôi biết, có người nào biết nữa hay không. "
Trần lão bá nói: "Những người khác có biết hay không tôi cũng không rõ ràng, dù sao thì tôi cũng không biết. " Trần lão bá thành thật trả lời.
Dư Bân nhẹ nhàng gật đầu. "Chú Trần, làm phiền chú đi quanh trong thôn hỏi một chút, trừ Tử Minh ra, còn có ai nhìn thấy cô bé Yến Nhi hay không, việc này đối với chúng tôi rất quan trọng. " Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy Dư Bân khẩn trương như vậy, xem ra anh ta khi có chuyện sẽ rất nghiêm túc, con người như thế ngược lại lại là rất đáng tin cậy.
Trần lão bá không nói hai lời, xuống giường đeo giày, chầm chậm đi ra cửa.
"Anh muốn biết cái gì? " Tôi tò mò hỏi Dư Bân.
Ai ngờ Dư Bân lại nói: "Không cần phải hỏi, đến lúc đó anh sẽ biết. " Oạch, lời nói của cái tên này không phải là đang hờn dỗi tôi ngày hôm qua không nói có anh ta biết tác dụng của bùn trong ly nước chứ, hôm nay cũng bắt trước tôi làm như thế.
Làm sao lại giống như một đứa trẻ con vậy.
Dư Bân hỏi Trần Tử Minh: "Cháu nghĩ một chút xem, Trần Điêu có làm cái gì kỳ lạ với Yến Nhi hay không? "
Cậu bé lắc cái đầu, đột nhiên ánh mắt lại sáng lên, nói ra: "Ngay cuối tuần trước, Cháu muốn đi tìm Yến Nhi để chơi, thế nhưng mà nhìn thấy cửa nhà của Trần Điêu đóng chặt cửa, vì vậy cháu liền lên cửa sổ để nhìn, kết quả là nhìn thấy. "
Tử Minh nói xong, giống như là không nói nổi nữa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt như thế, trong lòng của tôi lại đập rộn cả lên, cảm giác vô cùng khó chịu, một tay tôi cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, cho cậu bé thêm dũng khí nói ra sự thật.
Cậu bé có chút nghẹn ngào nói: "Cháu nhìn thấy Trần Điêu đẩy Yến Nhi ngã vào ghế salon, cởi quần áo của cô áy, Yến Nhi vừa khóc vừa hét, thế nhưng Trần Điêu cũng không ngừng tay, còn đánh Yến nhi. Về sau anh ta phát hiện ra cháu đang ở cửa sổ nhìn, liền chảy ra đánh cháu. May cháu chạy trốn nhanh, cho nên anh ấy cũng không bắt được. "
Nghe được Trần Tử Minh nói, cả người tôi giống như sụp đổ, "Súc sinh. " Tôi chửi ra một câu.
Dư Bân lập tức đứng lên, tựa vào tường, không nói một lời nào, giống như là anh ta cũng đã đoán ra từ sớm sẽ có chuyện như vậy.
Pẹp pẹp pẹp, Trần lão bá chạy từ từ trở về, vừa về đến nơi liền mở miệng nói: "Không có, đều không có! Ngoại trừ Tử Minh ra, người trong thôn cũng không ai biết Trần Điêu còn dẫn một cô bé trở về. "
Dư Bân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Mọi chuyện đã rõ ràng, Trần Diêu chính là bắt từ bên ngoài về một cô bé, trùng hợp bị đứa bé này thấy được. Về sau thú tính của Trần Điêu bộc phát, làm chuyện không bằng cầm thú với Yến Nhi, cũng vừa vặn bị Tử Minh nhìn thấy. "
Tôi nói theo: "Như vậy có thể giải thích vì sap Trần Điêu lại hung dữ với câu bé tới vậy, nếu không phải bởi vì Yến nhi bị chết oan uổng, hóa thành hồn ma đi theo Trần Điêu, chỉ sợ Trần Điêu đã tìm tới chỗ Tử Minh để giết người diệt khẩu rồi. "
Trần lão bá không tin được những lời chúng tôi vừa nói, bởi vì ở nơi này hầu hết mọi người đều thành thật chất phác, giết người, hành hạ các loại chuyện như vậy, cũng không xuất hiện trong cuộc sống của chú ấy. Đột nhiên nghe được người trong thôn của mình, lại có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế, chú ấy vẫn là khó chấp nhận được việc này.
"Chúng ta đi tìm Trần Điêu tính sổ. " Dư Bân tính tình nóng nảy, đi xuống tầng để tìm Trần Điêu.
Tôi cũng đi sát ở phía sau, Trần lão bá cùng cậu bé cũng theo cùng.
Thế nhưng vừa mới đi tới cửa, đột nhiên, Dư Bân dừng lại, tôi tò mò hỏi: "hử, làm sao lại dừng lại? "
Dư Bân cũng không nói lời nào, hai mắt bốc lửa nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, liền nhìn thấy Trần Điêu đang khó khăn đi đến hướng của chúng tôi. Khi anh ta thấy chúng tôi, khóc lóc nói: "Sư phụ, cứu mạng, sư phụ, cứu mạng ~ ~! "
Hành động của anh ta rất quái dị, không ngừng gật đầu, không ngừng được, hơn nữa mức độ gật rất mạnh, lúc lên lúc xuống còn cảm giác cái đầu muốn rụng cả ra.
Chúng tôi vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, thò tay ra muốn giúp anh ta dừng lại, thế nhưng không đợi tay của chúng tôi tới gần, đã cảm giác được có một sức mạnh cực lớn, khiến tay của chúng tôi bay trở lại.
Đồng thời, trên người Trần Điêu phát ra mùi tanh hôi, giống như là mùi thôi của dưa muối để lâu khuếch đại gấp mấy lần vậy.
Tôi lấy ra gương Bát Quái chiếu vào Trần Điêu, bỗng nhiên nhìn thấy con búp bê vải đang ghé vào vai của Trần Điêu.
Hai tay của búp bê vải cầm vào đầu của Trần Điêu, không ngừng lắc lư lên xuống, lay động kịch liệt, giống như là muốn túm đầu của Trần Điêu kéo xuống vậy. Chỉ sau chốc lát Trần Điêu không chịu được lay động dữ dội như thế, nôn hết ra.
Tôi cất gương Bát Quái, nói vào ngay điểm chính: "Sự thật bọn tôi cũng đã biết hết rồi, nếu còn muốn giữ được mạng, hãy nói cho chúng tôi biết anh giấu thi thể của Yến Nhi ở nơi nào. "
Trần Điêu nôn ra, trong mắt đã chảy đầy nước mắt, ấp úng nói: "Ở, ở tại đằng sau vườn rau nhà của tôi. "
"Cầm thú. " Chờ anh ta nói dứt lời, tôi tát một cái thật mạnh, rồi đạp cho anh ta thêm một cước khiến anh ta bay đi.
Gọi Trần lão bá cùng Dư Bân, "Mau cầm theo cái xẻng, đi đến vườn rau nhà Trần Điêu. "
Trần lão bá nhanh nhẹn xách theo ba cái xẻng, cho tôi và Dư Bân mội người một cái, sau đó ba người cầm xẻng chạy đến hướng của nhà Trần Điêu, cảm giác này giống như là cầm theo súng trường đi ra tiền tuyến vậy.
Về phần Trần Điêu, cứ để cho anh ta chịu tội một chút, người giống như vậy, cho dù còn sống cũng phải xử tử hình. Chúng tôi để cho cậu bé quen thuộc cái thôn này ở trong nhà, dù sao thì chúng tôi cũng không muốn để cho cậu bé ấy nhìn thấy thi thể của Yến Nhi.
Chuyện này đối với người nhỏ tuổi như Tử Minh, đả kích quá lớn.
Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới vườn rau nhà Trần Điêu, nhìn qua một chút, phát hiện có khoảng khối đất rất xốp, tầng bùn đất ở trên vẫn rất mới, giống như là mới bị đào qua không lâu.
"Chắc là khoảng đất này. "
Ba người chúng tôi mỗi người cầm một cái xẻng, đào bùn đất ra, bỗng nhiên, cái xẻng của tôi kêu "phặc" Một tiếng, đập phải một vật gì cứng cứng.
"Phía dưới có thứ gì rất cứng, mọi người chú ý một chút. "
Sau đó, chúng tôi cẩn thận đào, phát hiện thứ cứng rắn kia là một cái bình, cái bình này với cái bình dưa muối nhìn thấy trong nhà Trần Điêu giống nhau như đúc.
Tôi quăng cái xẻng ra sau, nuốt một ngụm nước miếng, từng ngụm từng ngụm để hít thở mấy ngụm không khí trong lành, cẩn thận đi đến trước cái bình.
Tôi hướng hai người nói: "Thứ ở bên trong có thể rất là buồn nôn, chuẩn bị tâm lý tốt một chút. " Thực ra Dư Bân thấy cũng nhiều rồi, những lời này chủ yếu là nói vớiTrần lão bá.
Tôi thò tay mở cái nắp bình ra, ba người chúng tôi đều hướng vào cái bình nhìn, liền nhìn thấy bên trong bình đều là máu loãng, và nửa cái đầu của bé gái nổi ở phía trên.
Bình luận facebook