Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Tôi tìm được Dư Bân, nói ra mọi chuyện với anh ta, sau đó chúng tôi bắt đầu sửa sang lại đầu mối.
Đầu tiên sửa sang lại chút những tin tức mà tôi lấy được.
Tổng cộng có ba điểm.
Điểm thứ nhất: Tỷ lệ xảy ra tai nạn cao ở đường bên cạnh cây hòe cổ thụ, hơn nữa cái chết đều là những cô gái trẻ tuổi, trong đó có con gái của dì cùng Sở Tinh Vũ hai người đều chết ở chỗ đó.
Điểm thứ hai: Cây hòe cổ thụ tu luyện thành tinh, người trên núi vì duy trì hương khói thịnh vượng, vẫn cứ để cho cây hòe cổ thụ làm ra những hành vi tàn nhẫn.
Điểm thứ ba: thiên nhãn thần nhân biết rõ chuyện cây hòe cổ thụ, hơn nữa cố hết sức kìm hãm mâu thuẫn, ngăn cản người ta làm cái gì để tiêu hủy cây hòe.
Thảo luận ba tin tức thật giả trong đó, ít nhất điểm thứ hai cây hòe cô thụ đã tu luyện thành tinh rất đang để cân nhắc.
Nhưng mà cho dù là như thế, cũng có thể từ ba điểm này cân nhắc ra một số thứ.
Đầu tiên chính là cây hòe cổ thụ tuyệt đối có vấn đề, bởi vì ba điểm này toàn bộ đều có liên quan. Tiếp theo chính là thiên nhãn thần nhân cùng cây hòe cổ thụ có khả năng liên quan tới nhau, bằng không thì anh ta cũng sẽ không giải thích cho cây hòe.
Chúng tôi mục đích của chuyến này chính là tìm thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ nói chuyện, chẳng qua chỉ thảo luận việc về "Con mắt", bây giờ lại thêm một việc về cây hòe cổ thụ.
"Đi, chúng ta đi chỗ Ung Minh Bễ để nói chuyện. " Dư Bân nói.
Tôi nghĩ muốn, nói: "...,, chúng ta trước đó đi tìm Chung Khiếu Thiên, anh ta có lẽ bây giờ rất bi thương, bên người cũng không có người thân, chúng tôi cũng coi như quen biết một chút, đi nhìn anh ta một chút. Hơn nữa bạn gái anh ta bởi vì chuyện này đã chết, chúng tôi muốn đi tìm thiên nhãn thần nhân để thảo luận, cũng phải đưa anh ta theo, anh ta có quyền biết rõ chuyện trong đó. Về phần anh ta có tin hay không, thì cũng có thể nói, ít nhất chúng tôi đã làm tốt trách nhiệm của mình rồi. "
Dư Bân tỏ vẻ đồng ý, sau đó chúng tôi cùng nhau đi tới chỗ Chung Khiếu Thiên ở khách sạn, gõ cửa, đi vào.
Chung Khiếu Thiên ngồi ở trên giường, trên tay cầm di động, trong điện thoại di động là anh ta cùng với bạn gái Sở Tinh Vũ lúc yêu nhau, ảnh chụp hạnh phúc. Nhìn anh ta thẫn thờ, cũng không chú ý tới tôi cùng Dư Bân đã tiến vào trong phòng.
"Khiếu Thiên. " Tôi nhẹ nhàng gọi lên tên của anh ta.
Chung Khiếu Thiên lấy lại tinh thần, lấy tay xoa xoa nước mắt, ngày hôm nay, anh ta cũng đã khóc không biết nhiều thế nào khi trở về. Với tư cách một đầu đội trời chân đạp đất, khóc cũng là một thứ không dễ dàng, làm người con trai này không kìm được mà khóc, chắc chắn trong lòng của anh ta đau khổ khó thể nói nên lời.
Tôi nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, khi trước còn suy nghĩ những lời nói an ủi, giờ phút này cũng nói không ra lời, chỉ thấy anh ta gối đầu lên một chiếc hộp, đó là chiếc hộp quà sinh nhật mà tối ngày hôm qua Sở Tinh Vũ đưa cho anh ta.
Tôi còn nhớ rõ Sở Tinh Vũ nói cô ấy sợ bản thân quên đi sinh nhật của Chung Khiếu Thiên, cho nên mới đưa sớm một ngày.
Nói như vậy, hôm nay vẫn là sinh nhật của Chung Khiếu Thiên. Tại chính sinh nhật của mình, bạn gái bị chết thảm. Chuyện này có lẽ sẽ ám ảnh cả đời anh ta, sau này cứ đến ngày sinh nhật, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào.
Tôi chỉ vào hộp quà tặng sinh nhật nói với Chung Khiếu Thiên: "Quà của anh vẫn còn chưa xem sao? Đó là món quà cuối cùng của Tinh Vũ cho người mình yêu, nhìn xem một chút đi. "
Chung Khiếu Thiên rất gấp gấp rút, liên tục nói: "phải, là phải. " anh ta vẫn cứ ngây ngốc ở trong tâm trạng bi thương, khó có thể hồi phục.
Anh ta đem hộp quà tặng lên tay, cởi bỏ những dải lụa màu buộc, cẩn thận, sợ khiến cho những dải lụa màu kia bị xé đứt, đồng thời, trong mắt của anh ta rơi từng giọt, từng giọt nước mắt lên chiếc hộp.
Dải lụa được tháo, cái hộp mở ra, bên trong là một cái hộp âm nhạc.
Hộp âm nhạc ở phía trên có một đôi tình nhân đang ôm nhau đứng thẳng, vừa mở ra hộp âm nhạc là có thể nghe được ca khúc rất nhẹ ngàng.
Đồng thời tôi phát hiện, đôi tình nhân bên trên hộp nhạc giống Chung Khiếu Thiên, Sở Tinh Vũ như đúc. Tôi chỉ vào hộp âm nhạc nói: "Khiếu Thiên, anh nhìn xem, người con trai kia giống anh như đúc. "
Chung Khiếu Thiên gật gật đầu, càng khóc dữ dội hơn.
Hộp quà tặng bên trong còn có một bức thư, Chung Khiếu Thiên mở ra xem, trên đó viết:
Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.
Đây là em cố ý yêu cầu làm hộp âm nhạc, là hình ảnh em và anh đứng ôm nhau khiêu vũ.
Lần này sinh nhật của anh, em không thể với anh ở cùng một chỗ, một mình anh phải kiên cường một chút.
—— em yêu của anh
Vũ.
Nhìn thấy bức thư này xong, toàn thân tôi da gà đều dựng lên, hai câu đằng trước nói đều rất bình thường, thế nhưng là câu nói sau cùng " Lần này sinh nhật của anh, em không thể với anh ở cùng một chỗ " Lại làm cho tôi không rét mà run.
Từ câu nói này cũng có thể thấy được, ngay từ đầu Sở Tinh Vũ đã biết rõ chính mình sẽ chết! Cho nên cô ấy mới có thể để lại một câu nói như vậy, cho nên cô ta mới có thể sớm hơn một ngày tặng quà cho Chung Khiếu Thiên.
Trời ạ, điều này đã thu hút tôi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? (ND: hấp dẫn thật)
Đâu chỉ có tôi, Chung Khiếu Thiên cũng phát hiện ra điều không đúng, cả ba người chúng tôi ở nơi này đều choáng váng.
Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề.
Thế nhưng là chúng tôi nên điều tra từ chỗ nào?
Tôi hỏi Chung Khiếu Thiên, gần nhất Sở Tinh Vũ có chuyện gì lạ hay không, anh ta lắc đầu, mọi thứ đều rất bình thường, ngoại trừ việc tối hôm qua bốc thăm quẻ Sinh tử trở nên giận hờn bực tức, còn lại đều rất bình thường.
Rốt cuộc là lúc nào, xảy ra vấn đề chỗ nào, có thứ gì đó chúng tôi không để ý đến?
Không thể tưởng tượng được, từ đầu đến cuối cũng không thể tưởng tượng được.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta báo cảnh sát đi. " Chung Khiếu Thiên đề nghị.
Tôi tỏ vẻ đồng ý, để cho Dư Bân liên hệ cảnh sát, thế nhưng là trong lòng của tôi cảm thấy, chuyện này không chỉ đơn gian như vậy. Bởi vì khi gặp chuyện không may chúng tôi đều ở đó, tôi dám khẳng định, Sở Tinh Vũ cũng không có ý định muốn tự sát, chiếc xe buýt kia hoàn toàn là vô tình đâm vào cô ấy.
Hơn nữa người lái xe buýt thân phận rất rõ ràng, anh ta không có khả năng cố ý sát hại Sở Tinh Vũ.
Nói cách khác, dù cho Sở Tinh Vũ ngay từ đầu sẽ biết chính mình sẽ chết, nhưng là cô ấy cũng không nghĩ tới chính mình sẽ chính theo cách này, cô ấy là dưới tình cảnh không đề phòng tâm lý mà bị đâm chết.
Có thể sớm nói cho bạn là muốn chết, sau đó còn có thể ở trước con mắt của mọi người, dùng cách không thể xuất hiện mà giết chết, tôi chỉ có thể nghĩ tới những thứ không sạch sẽ ở dưới âm tào địa phủ kia.
Xem ra nên đi gặp thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ kia, nhìn như thế nào, anh ta cùng những chuyện này có liên quan rất lớn. Vì sao anh ta sẽ biết cây hòe cổ thụ phù hộ cho trên núi hương khói thịnh vương, lại vì sao anh ta muốn ngăn cản mọi người làm tổn thương đến cây hòe cổ thụ, chỉ cần biết rõ những điều ấy, chắc hẳn chuyện của Sở Tinh Vũ sẽ có một đáp án.
Vì vậy,sau khi Dư Bân liên lạc xong với cảnh sát, một nhóm ba người chúng tôi hướng về đạo quan của Ung Minh Bễ ở.
Ung Minh Bễ ở tại một tòa gọi là "Càn Khôn quan" Trong đạo quan, chúng tôi đến nơi cũng là một giờ chiều, thấy đạo quan có một đội ngũ thật dài, liếc mắt nhìn qua, trong đội ngũ còn không ít hơn trăm người.
Những người này trong tay đều cầm lấy một tấm bảng, trên tấm bảng có ghi số "1, 2, 3......"
Bọn họ đều là tìm đến thiên nhãn thần nhân xem số phận, vận mạng, không nghĩ tới Ung Minh Bễ lại có thể được nhiều người chào đón như thế.
Đầu tiên sửa sang lại chút những tin tức mà tôi lấy được.
Tổng cộng có ba điểm.
Điểm thứ nhất: Tỷ lệ xảy ra tai nạn cao ở đường bên cạnh cây hòe cổ thụ, hơn nữa cái chết đều là những cô gái trẻ tuổi, trong đó có con gái của dì cùng Sở Tinh Vũ hai người đều chết ở chỗ đó.
Điểm thứ hai: Cây hòe cổ thụ tu luyện thành tinh, người trên núi vì duy trì hương khói thịnh vượng, vẫn cứ để cho cây hòe cổ thụ làm ra những hành vi tàn nhẫn.
Điểm thứ ba: thiên nhãn thần nhân biết rõ chuyện cây hòe cổ thụ, hơn nữa cố hết sức kìm hãm mâu thuẫn, ngăn cản người ta làm cái gì để tiêu hủy cây hòe.
Thảo luận ba tin tức thật giả trong đó, ít nhất điểm thứ hai cây hòe cô thụ đã tu luyện thành tinh rất đang để cân nhắc.
Nhưng mà cho dù là như thế, cũng có thể từ ba điểm này cân nhắc ra một số thứ.
Đầu tiên chính là cây hòe cổ thụ tuyệt đối có vấn đề, bởi vì ba điểm này toàn bộ đều có liên quan. Tiếp theo chính là thiên nhãn thần nhân cùng cây hòe cổ thụ có khả năng liên quan tới nhau, bằng không thì anh ta cũng sẽ không giải thích cho cây hòe.
Chúng tôi mục đích của chuyến này chính là tìm thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ nói chuyện, chẳng qua chỉ thảo luận việc về "Con mắt", bây giờ lại thêm một việc về cây hòe cổ thụ.
"Đi, chúng ta đi chỗ Ung Minh Bễ để nói chuyện. " Dư Bân nói.
Tôi nghĩ muốn, nói: "...,, chúng ta trước đó đi tìm Chung Khiếu Thiên, anh ta có lẽ bây giờ rất bi thương, bên người cũng không có người thân, chúng tôi cũng coi như quen biết một chút, đi nhìn anh ta một chút. Hơn nữa bạn gái anh ta bởi vì chuyện này đã chết, chúng tôi muốn đi tìm thiên nhãn thần nhân để thảo luận, cũng phải đưa anh ta theo, anh ta có quyền biết rõ chuyện trong đó. Về phần anh ta có tin hay không, thì cũng có thể nói, ít nhất chúng tôi đã làm tốt trách nhiệm của mình rồi. "
Dư Bân tỏ vẻ đồng ý, sau đó chúng tôi cùng nhau đi tới chỗ Chung Khiếu Thiên ở khách sạn, gõ cửa, đi vào.
Chung Khiếu Thiên ngồi ở trên giường, trên tay cầm di động, trong điện thoại di động là anh ta cùng với bạn gái Sở Tinh Vũ lúc yêu nhau, ảnh chụp hạnh phúc. Nhìn anh ta thẫn thờ, cũng không chú ý tới tôi cùng Dư Bân đã tiến vào trong phòng.
"Khiếu Thiên. " Tôi nhẹ nhàng gọi lên tên của anh ta.
Chung Khiếu Thiên lấy lại tinh thần, lấy tay xoa xoa nước mắt, ngày hôm nay, anh ta cũng đã khóc không biết nhiều thế nào khi trở về. Với tư cách một đầu đội trời chân đạp đất, khóc cũng là một thứ không dễ dàng, làm người con trai này không kìm được mà khóc, chắc chắn trong lòng của anh ta đau khổ khó thể nói nên lời.
Tôi nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, khi trước còn suy nghĩ những lời nói an ủi, giờ phút này cũng nói không ra lời, chỉ thấy anh ta gối đầu lên một chiếc hộp, đó là chiếc hộp quà sinh nhật mà tối ngày hôm qua Sở Tinh Vũ đưa cho anh ta.
Tôi còn nhớ rõ Sở Tinh Vũ nói cô ấy sợ bản thân quên đi sinh nhật của Chung Khiếu Thiên, cho nên mới đưa sớm một ngày.
Nói như vậy, hôm nay vẫn là sinh nhật của Chung Khiếu Thiên. Tại chính sinh nhật của mình, bạn gái bị chết thảm. Chuyện này có lẽ sẽ ám ảnh cả đời anh ta, sau này cứ đến ngày sinh nhật, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào.
Tôi chỉ vào hộp quà tặng sinh nhật nói với Chung Khiếu Thiên: "Quà của anh vẫn còn chưa xem sao? Đó là món quà cuối cùng của Tinh Vũ cho người mình yêu, nhìn xem một chút đi. "
Chung Khiếu Thiên rất gấp gấp rút, liên tục nói: "phải, là phải. " anh ta vẫn cứ ngây ngốc ở trong tâm trạng bi thương, khó có thể hồi phục.
Anh ta đem hộp quà tặng lên tay, cởi bỏ những dải lụa màu buộc, cẩn thận, sợ khiến cho những dải lụa màu kia bị xé đứt, đồng thời, trong mắt của anh ta rơi từng giọt, từng giọt nước mắt lên chiếc hộp.
Dải lụa được tháo, cái hộp mở ra, bên trong là một cái hộp âm nhạc.
Hộp âm nhạc ở phía trên có một đôi tình nhân đang ôm nhau đứng thẳng, vừa mở ra hộp âm nhạc là có thể nghe được ca khúc rất nhẹ ngàng.
Đồng thời tôi phát hiện, đôi tình nhân bên trên hộp nhạc giống Chung Khiếu Thiên, Sở Tinh Vũ như đúc. Tôi chỉ vào hộp âm nhạc nói: "Khiếu Thiên, anh nhìn xem, người con trai kia giống anh như đúc. "
Chung Khiếu Thiên gật gật đầu, càng khóc dữ dội hơn.
Hộp quà tặng bên trong còn có một bức thư, Chung Khiếu Thiên mở ra xem, trên đó viết:
Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.
Đây là em cố ý yêu cầu làm hộp âm nhạc, là hình ảnh em và anh đứng ôm nhau khiêu vũ.
Lần này sinh nhật của anh, em không thể với anh ở cùng một chỗ, một mình anh phải kiên cường một chút.
—— em yêu của anh
Vũ.
Nhìn thấy bức thư này xong, toàn thân tôi da gà đều dựng lên, hai câu đằng trước nói đều rất bình thường, thế nhưng là câu nói sau cùng " Lần này sinh nhật của anh, em không thể với anh ở cùng một chỗ " Lại làm cho tôi không rét mà run.
Từ câu nói này cũng có thể thấy được, ngay từ đầu Sở Tinh Vũ đã biết rõ chính mình sẽ chết! Cho nên cô ấy mới có thể để lại một câu nói như vậy, cho nên cô ta mới có thể sớm hơn một ngày tặng quà cho Chung Khiếu Thiên.
Trời ạ, điều này đã thu hút tôi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? (ND: hấp dẫn thật)
Đâu chỉ có tôi, Chung Khiếu Thiên cũng phát hiện ra điều không đúng, cả ba người chúng tôi ở nơi này đều choáng váng.
Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề.
Thế nhưng là chúng tôi nên điều tra từ chỗ nào?
Tôi hỏi Chung Khiếu Thiên, gần nhất Sở Tinh Vũ có chuyện gì lạ hay không, anh ta lắc đầu, mọi thứ đều rất bình thường, ngoại trừ việc tối hôm qua bốc thăm quẻ Sinh tử trở nên giận hờn bực tức, còn lại đều rất bình thường.
Rốt cuộc là lúc nào, xảy ra vấn đề chỗ nào, có thứ gì đó chúng tôi không để ý đến?
Không thể tưởng tượng được, từ đầu đến cuối cũng không thể tưởng tượng được.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta báo cảnh sát đi. " Chung Khiếu Thiên đề nghị.
Tôi tỏ vẻ đồng ý, để cho Dư Bân liên hệ cảnh sát, thế nhưng là trong lòng của tôi cảm thấy, chuyện này không chỉ đơn gian như vậy. Bởi vì khi gặp chuyện không may chúng tôi đều ở đó, tôi dám khẳng định, Sở Tinh Vũ cũng không có ý định muốn tự sát, chiếc xe buýt kia hoàn toàn là vô tình đâm vào cô ấy.
Hơn nữa người lái xe buýt thân phận rất rõ ràng, anh ta không có khả năng cố ý sát hại Sở Tinh Vũ.
Nói cách khác, dù cho Sở Tinh Vũ ngay từ đầu sẽ biết chính mình sẽ chết, nhưng là cô ấy cũng không nghĩ tới chính mình sẽ chính theo cách này, cô ấy là dưới tình cảnh không đề phòng tâm lý mà bị đâm chết.
Có thể sớm nói cho bạn là muốn chết, sau đó còn có thể ở trước con mắt của mọi người, dùng cách không thể xuất hiện mà giết chết, tôi chỉ có thể nghĩ tới những thứ không sạch sẽ ở dưới âm tào địa phủ kia.
Xem ra nên đi gặp thiên nhãn thần nhân Ung Minh Bễ kia, nhìn như thế nào, anh ta cùng những chuyện này có liên quan rất lớn. Vì sao anh ta sẽ biết cây hòe cổ thụ phù hộ cho trên núi hương khói thịnh vương, lại vì sao anh ta muốn ngăn cản mọi người làm tổn thương đến cây hòe cổ thụ, chỉ cần biết rõ những điều ấy, chắc hẳn chuyện của Sở Tinh Vũ sẽ có một đáp án.
Vì vậy,sau khi Dư Bân liên lạc xong với cảnh sát, một nhóm ba người chúng tôi hướng về đạo quan của Ung Minh Bễ ở.
Ung Minh Bễ ở tại một tòa gọi là "Càn Khôn quan" Trong đạo quan, chúng tôi đến nơi cũng là một giờ chiều, thấy đạo quan có một đội ngũ thật dài, liếc mắt nhìn qua, trong đội ngũ còn không ít hơn trăm người.
Những người này trong tay đều cầm lấy một tấm bảng, trên tấm bảng có ghi số "1, 2, 3......"
Bọn họ đều là tìm đến thiên nhãn thần nhân xem số phận, vận mạng, không nghĩ tới Ung Minh Bễ lại có thể được nhiều người chào đón như thế.
Bình luận facebook