Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày - Chương 47: Bỏ thuốc (3)
Edit: Diệp Lưu Cát
"Sao cháu ở đây? Cuộc thi kết thúc rồi sao?"
Anh mới từ sân bay trở về, đang chuẩn bị đến khách sạn đón cô, không ngờ, lại gặp ở đây.
"Không, vẫn chưa kết thúc."
Thần Ngàn Ấm cố nén cơn nóng trong cơ thể, thở gấp trả lời.
Cô bị làm sao vậy? Cả người như bị kiến đốt, nóng đến khó chịu.
Mộ Diễn Đình thấy cô rất lạ, ánh mắt trầm xuống:"Cháu lại uống rượu?"
"Không. Cháu không có uống. Chú... cháu thấy rất nóng..."
Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, ủy khuất bấu vào tay anh.
"Nóng?"
"Đúng vậy, nóng quá nóng quá..."
Đôi mắt của Thần Ngàn Ấm mờ mịt như phủ sương, tim đập nhanh nhìn Mộ Diễn Đình.
Giọng nói của cô khàn khàn xen lẫn chút đau đớn không chịu nổi, Mộ Diễn Đình mày đẹp nhíu lại, cảm thấy có gì đó không ổn, bất ngờ, cô ôm chầm lấy anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực Mộ Diễn Đình, cảm giác khó chịu dần tan biến, Thần Ngàn Ấm liền thở một hơi dài, mặt liên tục cọ vào ngực anh.
Hành động của cô khiến Mộ Diễn Đình cả người cứng đờ, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.
Một tay nắm lấy cổ tay, mới phát hiện, người cô nóng bỏng, Mộ Diễn Đình sợ hãi, đỡ cô lên ghế.
Theo phản xạ, Thần Ngàn Ấm ngã vào lòng anh, hơi thở ấm áp dần trở nên nặng nề.
"Chú..."
Cô không kìm được lòng gọi nhẹ một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn không yên phận sờ loạn trên ngực anh, mà mỗi lần cô làm như vậy, anh lại không chịu nổi.
Biết cô đã bị trúng xuân dược, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình tối đen, vội vàng ôm chặt cô đứng dậy, giọng ôn nhu:"Ngoan, chúng ta đến bệnh viện."
Dứt lời, anh bước nhanh vào xe, đặt cô ngồi ghế bên cạnh, vội vàng giúp cô thắt dây an toàn, nhưng còn chưa thắt xong đã bị hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ.
"Mộ Diễn Đình..."
Thần Ngàn Ấm dịu dàng gọi tên anh, Mộ Diễn Đình có chút xao động, không nghĩ rằng tên của anh được gọi, lại dịu dàng như vậy.
Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ, cả người Thần Ngàn Ấm đã nhào vào lòng anh, môi dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú, hôn lung lung.
Nụ hôn lúc này, so với vài ngày trước cuồng nhiệt hơn nhiều, khiến anh nghĩ muốn đem cô đặt dưới thân, hung hăng tiến vào. Nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể, ít nhất, không phải ở nơi này!
Vì vậy, anh kiên quyết nhịn xuống, dùng sức ngăn cản cô, trở về ghế lái. Chuẩn bị khởi động xe, cô lại giống như tiểu yêu tinh vội vàng đến trước mặt, cả người ngồi lên đùi anh.
Ưm...
Mộ Diễn Đình thở dốc vì kinh ngạc.
Cô bé này không biết tốt xấu, mất hết ý chí, ở trên người anh sờ loạn, thậm chí còn chủ động cởi bỏ cúc áo của anh, hình như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô thoải mái.
Mộ Diễn Đình bị cô bức đến phát điên, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:"Thần Ngàn Ấm, cháu mau tỉnh lại."
Thần Ngàn Ấm nức nở:"Thật khó chịu, chú... mau giúp cháu..."
Cô khóc thành tiếng, giọng nói quyến rũ nhìn Mộ Diễn Đình, cuối cùng anh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Sự bình tĩnh trong đáy mắt đã bị dục vọng nuốt lấy, anh nhẹ nhàng nâng cằm, môi ghé sát vành tai cô:"Cháu.. xác định muốn giúp?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Edit: Diệp Lưu Cát
"Sao cháu ở đây? Cuộc thi kết thúc rồi sao?"
Anh mới từ sân bay trở về, đang chuẩn bị đến khách sạn đón cô, không ngờ, lại gặp ở đây.
"Không, vẫn chưa kết thúc."
Thần Ngàn Ấm cố nén cơn nóng trong cơ thể, thở gấp trả lời.
Cô bị làm sao vậy? Cả người như bị kiến đốt, nóng đến khó chịu.
Mộ Diễn Đình thấy cô rất lạ, ánh mắt trầm xuống:"Cháu lại uống rượu?"
"Không. Cháu không có uống. Chú... cháu thấy rất nóng..."
Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, ủy khuất bấu vào tay anh.
"Nóng?"
"Đúng vậy, nóng quá nóng quá..."
Đôi mắt của Thần Ngàn Ấm mờ mịt như phủ sương, tim đập nhanh nhìn Mộ Diễn Đình.
Giọng nói của cô khàn khàn xen lẫn chút đau đớn không chịu nổi, Mộ Diễn Đình mày đẹp nhíu lại, cảm thấy có gì đó không ổn, bất ngờ, cô ôm chầm lấy anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực Mộ Diễn Đình, cảm giác khó chịu dần tan biến, Thần Ngàn Ấm liền thở một hơi dài, mặt liên tục cọ vào ngực anh.
Hành động của cô khiến Mộ Diễn Đình cả người cứng đờ, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.
Một tay nắm lấy cổ tay, mới phát hiện, người cô nóng bỏng, Mộ Diễn Đình sợ hãi, đỡ cô lên ghế.
Theo phản xạ, Thần Ngàn Ấm ngã vào lòng anh, hơi thở ấm áp dần trở nên nặng nề.
"Chú..."
Cô không kìm được lòng gọi nhẹ một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn không yên phận sờ loạn trên ngực anh, mà mỗi lần cô làm như vậy, anh lại không chịu nổi.
Biết cô đã bị trúng xuân dược, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình tối đen, vội vàng ôm chặt cô đứng dậy, giọng ôn nhu:"Ngoan, chúng ta đến bệnh viện."
Dứt lời, anh bước nhanh vào xe, đặt cô ngồi ghế bên cạnh, vội vàng giúp cô thắt dây an toàn, nhưng còn chưa thắt xong đã bị hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ.
"Mộ Diễn Đình..."
Thần Ngàn Ấm dịu dàng gọi tên anh, Mộ Diễn Đình có chút xao động, không nghĩ rằng tên của anh được gọi, lại dịu dàng như vậy.
Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ, cả người Thần Ngàn Ấm đã nhào vào lòng anh, môi dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú, hôn lung lung.
Nụ hôn lúc này, so với vài ngày trước cuồng nhiệt hơn nhiều, khiến anh nghĩ muốn đem cô đặt dưới thân, hung hăng tiến vào. Nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể, ít nhất, không phải ở nơi này!
Vì vậy, anh kiên quyết nhịn xuống, dùng sức ngăn cản cô, trở về ghế lái. Chuẩn bị khởi động xe, cô lại giống như tiểu yêu tinh vội vàng đến trước mặt, cả người ngồi lên đùi anh.
Ưm...
Mộ Diễn Đình thở dốc vì kinh ngạc.
Cô bé này không biết tốt xấu, mất hết ý chí, ở trên người anh sờ loạn, thậm chí còn chủ động cởi bỏ cúc áo của anh, hình như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô thoải mái.
Mộ Diễn Đình bị cô bức đến phát điên, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:"Thần Ngàn Ấm, cháu mau tỉnh lại."
Thần Ngàn Ấm nức nở:"Thật khó chịu, chú... mau giúp cháu..."
Cô khóc thành tiếng, giọng nói quyến rũ nhìn Mộ Diễn Đình, cuối cùng anh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Sự bình tĩnh trong đáy mắt đã bị dục vọng nuốt lấy, anh nhẹ nhàng nâng cằm, môi ghé sát vành tai cô:"Cháu.. xác định muốn giúp?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook