Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3: Chủ tịch vương xuất hiện
Lúc này ở tập đoàn Vương Thị, chủ tịch Vương Kiên vô cùng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, khi nghe trợ lý báo là con trai của mình đang quấn lấy Nguyệt Tố Song và không muốn về nhà.
"Thằng nhóc này càng ngày lại càng ương bướng, sao có thể tự tiện đi theo một người phụ nữ xa lạ chứ?" Anh nhíu mày không hài lòng nói.
"Sếp, theo tin mà Vệ Khang báo lại thì người phụ nữ này cũng không phải là người xấu, cô ta đã bảo vệ tiểu thiếu gia khi cậu ấy bị người khác bắt nạt! Hiện tại tiểu thiếu gia rất an toàn, trên người không có chỗ nào bị thương cả!" Trợ lý Vệ Trạch thấy anh có vẻ rất tức giận, hắn ta liền lên tiếng giải thích, người này cũng là anh em sinh đôi với Vệ Khang.
Vương Kiên nghe xong mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, anh thật ra cũng chỉ lo lắng là con trai bảo bối của mình bị người ta lợi dụng mà thôi.
Trong khi ba đang tức giận thì cậu nhóc Vương Khiêm lại theo Nguyệt Tố Song trở về nhà cô, mặc dù cô đã cố ngăn cản, nhưng cậu bé nhất quyết nài nỉ, vậy nên cô đành phải cho cậu theo về nhà.
"Tiểu Nghiêm à, em ở đây xem tivi chờ chị một chút, chị sẽ nấu cơm cho em!" Nguyệt Tố Song ôm cậu bé đặt lên ghế sofa, rồi cô đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm
Trong tủ lạnh chỉ có những thực phẩm đơn giản, cô mang ra nấu canh và thịt hầm cho cậu bé, trong lòng còn lo sợ rằng cậu ăn sẽ không quen. Rất nhanh thức ăn đã chín, cô dọn ra một bàn, rồi ra ngoài gọi Vương Nghiêm vào ăn cơm.
"Tiểu Nghiêm, cùng ăn cơm thôi!"
"Ding Dong!" Lúc này chuông cửa lại vang lên. Nguyệt Tố Song đành đi ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mặt cô là Vương Kiên, anh đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô hỏi.
"Cô là Nguyệt Tố Song? Nghe nói con trai của tôi đang ở đây, tôi đến đón thằng bé về nhà!" Anh cất giọng trầm thấp nói.
Nguyệt Tố Song lúc này cơ thể như đông cứng thành đá, cô chưa từng nhìn thấy người có khí chất xuất thần như vậy. Hơn hết khuôn mặt này của anh rất anh tuấn, làm người khác không nhịn được mà muốn nhìn lâu thêm.
"Này cô Nguyệt, cô có nghe sếp của tôi nói gì không?" Thấy cô sững sờ như tượng gỗ, Vệ Trạch phải lên tiếng hỏi.
Nguyệt Tố Song bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, cô ngượng ngùng trả lời." Tiểu Nghiêm là con trai của anh sao? Thằng bé đang ở bên trong, anh vào đi!"
Vương Kiên mặt mày không chút biểu tình, anh đưa mắt nhìn vào trong, anh không hiểu làm sao mà con trai của mình lại đến đây, nơi này còn chẳng bằng nhà vệ sinh của mình. Cũng phải thôi, nhà của cô vừa nhỏ vừa chật, khẳng định là anh không muốn vào rồi.
Nhưng vì con trai ngang bướng đang ở bên trong, anh đành phải bước vào, mà chân vẫn còn mang cả giày. Nguyệt Tố Song nhìn cảnh này chỉ muốn khóc, dù sao đây cũng là nhà của cô mà.
"Vương Nghiêm, con mau ra đây cho daddy!" Vào trong rồi nhưng lại không nhìn thấy con trai, anh nghiêm giọng kêu lên.
Hoá ra lúc nhìn thấy anh ở ngoài cửa, cậu bé đã nhanh chóng trốn vào phòng ngủ của Nguyệt Tố Song, lại còn cẩn thận khóa cửa phòng lại. Thật ra lý do cậu bé không muốn gặp anh chính là do đã giận anh ba ngày nay rồi, cho nên mới lén trốn đi chơi như vậy, và cũng không muốn trở về.
"Tôi nghĩ thằng bé chắc là đang trốn trong phòng ngủ rồi!" Nguyệt Tố Song mím môi lên tiếng.
Vương Kiên lại không nhìn đến cô, anh đi thẳng đến phòng ngủ mà gõ cửa, lớn tiếng ra lệnh cho con trai." Vương Nghiêm, con mau ra đây ngay cho daddy, từ khi nào mà con lại ngỗ nghịch như vậy hả? Mau mở cửa ra ngay!"
"Vương Nghiêm, con có nghe daddy nói hay không?" Giọng nói của anh bây giờ xen lẫn sự tức giận, có lẽ anh đang mất kiên nhẫn với cậu bé.
"Ừm, anh để tôi thử có được không?" Nguyệt Tố Song sợ anh làm Vương Nghiêm hoảng sợ, cô liền đi lên nói.
Vương Kiên liếc mắt nhìn cô một cái, rồi anh lùi về phía sau, anh muốn xem thử người phụ nữ này có thể làm cách nào dụ dỗ con trai anh ra ngoài.
Nguyệt Tố Song đưa tay nhẹ gõ cửa, cô cất giọng ngọt ngào nói với cậu bé." Tiểu Nghiêm, em mau ra đây đi, đừng để daddy tức giận! Em vẫn còn chưa ăn cơm đó, có muốn nếm thử tay nghề của chị không?"
Lời nói xong nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, Nguyệt Tố Song cảm thấy có chút bất lực.
"Không cần kêu nữa đâu! Vệ Trạch, cho người phá cửa!" Vương Nghiêm không hài lòng với hành động của con trai, anh ra lệnh cho trợ lý phá cửa.
"Vâng, thưa sếp!" Vệ Trạch gật đầu đáp.
"Cạch!"
"Khoan đã, chờ một chút!" Bên trong phát ra một tiếng động nhẹ, là Vương Nghiêm đang mở khoá cửa. Nghe thấy âm thanh này, Nguyệt Tố Song quay lại ngăn cản Vệ Trạch.
"Chị xinh đẹp, em muốn ăn cơm!" Cậu bé chạy đến ôm lấy chân cô làm nũng, mà chẳng hề để ý đến gương mặt kinh ngạc của ba mình.
Vương Kiên đây là lần đầu tiên thấy con trai lại ngoan ngoãn như vậy, bình thường mỗi khi anh dỗ ngọt hay la mắng đều thấy cậu cứng đầu không chịu thuận theo, vậy mà hôm nay lại nghe theo người phụ nữ xa lạ này răm rắp.
"Chủ tịch Vương, dù sao thì tôi cũng đã nấu cơm xong rồi, hay là anh với Tiểu Nghiêm ở lại dùng xong hãy đi!" Cô vuốt ve đầu nhỏ của cậu bé, rồi ngượng ngùng nhìn anh nói.
Vương Kiên nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của con trai, anh cuối cùng vẫn là chịu thua, đồng ý mà ở lại dùng cơm cùng Nguyệt Tố Song. Dù sao đây cũng là lần đầu thằng bé chịu tiếp xúc với người lạ, anh vẫn là nên chiều nó một chút.
Trên bàn cơm không khí vô cùng ngượng nghịu, không ai nói với ai câu nào, chỉ có Vương Nghiêm là hứng thú với thức ăn mà cô nấu. Bình thường ở nhà sơn hào hải vị cậu bé cũng không ăn nhiều như vậy, nhưng chỉ vài món ăn đơn giản ở đây cậu đã ăn rất ngon lành.
Vương Kiên nhìn thức ăn trên bàn có hơi e dè, anh không nghĩ là mình sẽ ăn những món ăn bình dân như vậy. Nhưng dẫu sao anh vẫn là khách, liền miễn cưỡng gắp một chút thịt hầm nếm thử.
Nhưng anh lại một lần bất ngờ, món ăn này không hiểu sao lại hợp khẩu vị của anh như vậy, anh lại động đũa mà lấy thức ăn. Bất giác đồ ăn trên bàn đã bị anh ăn sạch, Vương Nghiêm đưa mắt nhìn anh dò xét, trong lòng có chút không vui bởi vì cậu bé vẫn còn muốn ăn nữa.
"Thật may vì nó hợp khẩu vị với anh!" Nguyệt Tố Song nở nụ cười gượng gạo lên tiếng, cô cũng không khác gì Tiểu Nghiêm, vẫn chưa kịp ăn no.
"Tay nghề của cô không tồi, cảm ơn vì bữa cơm!" Vương Kiên lấy khăn giấy nhẹ lau miệng, anh điềm đạm đáp.
"Không có gì, chỉ là bữa cơm mà thôi!" Nguyệt Tố Song xua tay nói.
Cơm cũng đã ăn xong, Vương Kiên vén tay áo lên nhìn đồng hồ, đến giờ anh phải đưa Tiểu Nghiêm trở về rồi.
"Làm phiền cô rồi, bây giờ tôi phải đưa thằng bé về!" Anh đi đến chỗ Vương Nghiêm và Nguyệt Tố Song đang ngồi, thấp giọng lên tiếng.
"À, đúng rồi, bây giờ cũng trễ rồi!" Cô vội vàng ngồi dậy buông đứa trẻ ra, trả lại cho anh.
"Con không về đâu! Hôm nay con sẽ ở lại đây, con muốn ngủ cùng với chị xinh đẹp! Daddy về trước đi, đừng lo cho con!" Vương Nghiêm lúc này lại không đồng ý, cậu bé lao đến ôm chầm lấy chân Nguyệt Tố Song nói.
Vương Kiên cảm thấy đau đầu, anh làm sao dám để con trai ở cùng người lạ chứ, còn chưa nói đến chuyện bọn họ chỉ vừa gặp nhau có vài tiếng đồng hồ, làm thế nào mà anh yên tâm cho được.
"Vương Nghiêm, không được càn quấy, mau buông cô ấy ra, daddy đưa con về nhà!" Anh thở dài nhìn con trai nói.
"Không được, con sẽ không về đâu! Daddy đừng nói nữa, con không muốn nghe!" Tiểu Nghiêm bộ dáng ương ngạnh đáp, cậu bé vẫn ôm lấy chân của cô không chịu buông.
"Vương Nghiêm, con nháo đủ chưa hả? Là do daddy nuông chiều con quá mức, cho nên bây giờ con không xem lời nói của daddy không ra gì có đúng không?" Vương Kiên trên trán đã nổi gân xanh, anh bây giờ thật sự rất tức giận.
Nguyệt Tố Song cảm nhận được sự nghi kị của anh, cũng đúng thôi, ai lại tin tưởng một người mới vừa gặp như cô chứ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, dang tay ôm lấy Vương Nghiêm khuyên nhủ cậu bé.
"Tiểu Nghiêm, ngoan nghe lời của ba đi, phải về nhà rồi! Em ở lại đây sẽ khiến ba và ông bà rất lo lắng, nghe lời chị có được không? Nếu muốn thì sau này em vẫn có thể đến đây, chị sẽ lại nấu cơm cho em!" Cô vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nghĩ đến sắp phải rời xa cậu bé, tim cô cũng thấy khó chịu.
Không biết từ khi nào, cô đã xem cậu bé như là con trai của mình, không nỡ rời xa dù chỉ là một chút.
"Không muốn, chị xinh đẹp đừng đuổi em đi mà! Em muốn ở lại đây, muốn ngủ cùng chị xinh đẹp!" Nhưng lần này Vương Nghiêm không nghe lời, cậu bé oà lên khóc không muốn về.
Vương Kiên sự kiên nhẫn có giới hạn, anh đến mệt với đứa con này, không nói nhiều mà trực tiếp đi đến ôm cậu bé lên. Vương Nghiêm lại càng không nghe lời, cậu bé vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của ba nhưng vô dụng.
"Thật xin lỗi cô, cảm ơn vì cô đã chăm sóc thằng bé hôm nay, chúng
tôi về đây!" Anh quay sang nhìn Nguyệt Tố Song nói cảm ơn, rồi một đường ôm con trai đi thẳng ra ngoài.
...
Nguyệt Tố Song trở về phòng ngủ, cô đi đến bàn làm việc kéo ngăn tủ lấy ra một cuốn nhật ký, cô đã viết lại toàn bộ quá trình từ lúc cô mang thai cho đến lúc sinh nở.
Cô nhẹ lật quyển nhật ký ra, bên trong xuất hiện một tấm hình siêu âm thai nhi, đây là hình ảnh duy nhất của con trai mà cô có được. Sự xuất hiện của Vương Nghiêm làm cô nhớ con da diết, cô tự trách bản thân mình không phải là một người mẹ tốt, nước mắt khẽ rơi xuống ướt đẫm trang giấy đã ngả màu.
_____** To Be Continued **_____
Lúc này ở tập đoàn Vương Thị, chủ tịch Vương Kiên vô cùng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, khi nghe trợ lý báo là con trai của mình đang quấn lấy Nguyệt Tố Song và không muốn về nhà.
"Thằng nhóc này càng ngày lại càng ương bướng, sao có thể tự tiện đi theo một người phụ nữ xa lạ chứ?" Anh nhíu mày không hài lòng nói.
"Sếp, theo tin mà Vệ Khang báo lại thì người phụ nữ này cũng không phải là người xấu, cô ta đã bảo vệ tiểu thiếu gia khi cậu ấy bị người khác bắt nạt! Hiện tại tiểu thiếu gia rất an toàn, trên người không có chỗ nào bị thương cả!" Trợ lý Vệ Trạch thấy anh có vẻ rất tức giận, hắn ta liền lên tiếng giải thích, người này cũng là anh em sinh đôi với Vệ Khang.
Vương Kiên nghe xong mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, anh thật ra cũng chỉ lo lắng là con trai bảo bối của mình bị người ta lợi dụng mà thôi.
Trong khi ba đang tức giận thì cậu nhóc Vương Khiêm lại theo Nguyệt Tố Song trở về nhà cô, mặc dù cô đã cố ngăn cản, nhưng cậu bé nhất quyết nài nỉ, vậy nên cô đành phải cho cậu theo về nhà.
"Tiểu Nghiêm à, em ở đây xem tivi chờ chị một chút, chị sẽ nấu cơm cho em!" Nguyệt Tố Song ôm cậu bé đặt lên ghế sofa, rồi cô đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm
Trong tủ lạnh chỉ có những thực phẩm đơn giản, cô mang ra nấu canh và thịt hầm cho cậu bé, trong lòng còn lo sợ rằng cậu ăn sẽ không quen. Rất nhanh thức ăn đã chín, cô dọn ra một bàn, rồi ra ngoài gọi Vương Nghiêm vào ăn cơm.
"Tiểu Nghiêm, cùng ăn cơm thôi!"
"Ding Dong!" Lúc này chuông cửa lại vang lên. Nguyệt Tố Song đành đi ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mặt cô là Vương Kiên, anh đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô hỏi.
"Cô là Nguyệt Tố Song? Nghe nói con trai của tôi đang ở đây, tôi đến đón thằng bé về nhà!" Anh cất giọng trầm thấp nói.
Nguyệt Tố Song lúc này cơ thể như đông cứng thành đá, cô chưa từng nhìn thấy người có khí chất xuất thần như vậy. Hơn hết khuôn mặt này của anh rất anh tuấn, làm người khác không nhịn được mà muốn nhìn lâu thêm.
"Này cô Nguyệt, cô có nghe sếp của tôi nói gì không?" Thấy cô sững sờ như tượng gỗ, Vệ Trạch phải lên tiếng hỏi.
Nguyệt Tố Song bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, cô ngượng ngùng trả lời." Tiểu Nghiêm là con trai của anh sao? Thằng bé đang ở bên trong, anh vào đi!"
Vương Kiên mặt mày không chút biểu tình, anh đưa mắt nhìn vào trong, anh không hiểu làm sao mà con trai của mình lại đến đây, nơi này còn chẳng bằng nhà vệ sinh của mình. Cũng phải thôi, nhà của cô vừa nhỏ vừa chật, khẳng định là anh không muốn vào rồi.
Nhưng vì con trai ngang bướng đang ở bên trong, anh đành phải bước vào, mà chân vẫn còn mang cả giày. Nguyệt Tố Song nhìn cảnh này chỉ muốn khóc, dù sao đây cũng là nhà của cô mà.
"Vương Nghiêm, con mau ra đây cho daddy!" Vào trong rồi nhưng lại không nhìn thấy con trai, anh nghiêm giọng kêu lên.
Hoá ra lúc nhìn thấy anh ở ngoài cửa, cậu bé đã nhanh chóng trốn vào phòng ngủ của Nguyệt Tố Song, lại còn cẩn thận khóa cửa phòng lại. Thật ra lý do cậu bé không muốn gặp anh chính là do đã giận anh ba ngày nay rồi, cho nên mới lén trốn đi chơi như vậy, và cũng không muốn trở về.
"Tôi nghĩ thằng bé chắc là đang trốn trong phòng ngủ rồi!" Nguyệt Tố Song mím môi lên tiếng.
Vương Kiên lại không nhìn đến cô, anh đi thẳng đến phòng ngủ mà gõ cửa, lớn tiếng ra lệnh cho con trai." Vương Nghiêm, con mau ra đây ngay cho daddy, từ khi nào mà con lại ngỗ nghịch như vậy hả? Mau mở cửa ra ngay!"
"Vương Nghiêm, con có nghe daddy nói hay không?" Giọng nói của anh bây giờ xen lẫn sự tức giận, có lẽ anh đang mất kiên nhẫn với cậu bé.
"Ừm, anh để tôi thử có được không?" Nguyệt Tố Song sợ anh làm Vương Nghiêm hoảng sợ, cô liền đi lên nói.
Vương Kiên liếc mắt nhìn cô một cái, rồi anh lùi về phía sau, anh muốn xem thử người phụ nữ này có thể làm cách nào dụ dỗ con trai anh ra ngoài.
Nguyệt Tố Song đưa tay nhẹ gõ cửa, cô cất giọng ngọt ngào nói với cậu bé." Tiểu Nghiêm, em mau ra đây đi, đừng để daddy tức giận! Em vẫn còn chưa ăn cơm đó, có muốn nếm thử tay nghề của chị không?"
Lời nói xong nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, Nguyệt Tố Song cảm thấy có chút bất lực.
"Không cần kêu nữa đâu! Vệ Trạch, cho người phá cửa!" Vương Nghiêm không hài lòng với hành động của con trai, anh ra lệnh cho trợ lý phá cửa.
"Vâng, thưa sếp!" Vệ Trạch gật đầu đáp.
"Cạch!"
"Khoan đã, chờ một chút!" Bên trong phát ra một tiếng động nhẹ, là Vương Nghiêm đang mở khoá cửa. Nghe thấy âm thanh này, Nguyệt Tố Song quay lại ngăn cản Vệ Trạch.
"Chị xinh đẹp, em muốn ăn cơm!" Cậu bé chạy đến ôm lấy chân cô làm nũng, mà chẳng hề để ý đến gương mặt kinh ngạc của ba mình.
Vương Kiên đây là lần đầu tiên thấy con trai lại ngoan ngoãn như vậy, bình thường mỗi khi anh dỗ ngọt hay la mắng đều thấy cậu cứng đầu không chịu thuận theo, vậy mà hôm nay lại nghe theo người phụ nữ xa lạ này răm rắp.
"Chủ tịch Vương, dù sao thì tôi cũng đã nấu cơm xong rồi, hay là anh với Tiểu Nghiêm ở lại dùng xong hãy đi!" Cô vuốt ve đầu nhỏ của cậu bé, rồi ngượng ngùng nhìn anh nói.
Vương Kiên nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của con trai, anh cuối cùng vẫn là chịu thua, đồng ý mà ở lại dùng cơm cùng Nguyệt Tố Song. Dù sao đây cũng là lần đầu thằng bé chịu tiếp xúc với người lạ, anh vẫn là nên chiều nó một chút.
Trên bàn cơm không khí vô cùng ngượng nghịu, không ai nói với ai câu nào, chỉ có Vương Nghiêm là hứng thú với thức ăn mà cô nấu. Bình thường ở nhà sơn hào hải vị cậu bé cũng không ăn nhiều như vậy, nhưng chỉ vài món ăn đơn giản ở đây cậu đã ăn rất ngon lành.
Vương Kiên nhìn thức ăn trên bàn có hơi e dè, anh không nghĩ là mình sẽ ăn những món ăn bình dân như vậy. Nhưng dẫu sao anh vẫn là khách, liền miễn cưỡng gắp một chút thịt hầm nếm thử.
Nhưng anh lại một lần bất ngờ, món ăn này không hiểu sao lại hợp khẩu vị của anh như vậy, anh lại động đũa mà lấy thức ăn. Bất giác đồ ăn trên bàn đã bị anh ăn sạch, Vương Nghiêm đưa mắt nhìn anh dò xét, trong lòng có chút không vui bởi vì cậu bé vẫn còn muốn ăn nữa.
"Thật may vì nó hợp khẩu vị với anh!" Nguyệt Tố Song nở nụ cười gượng gạo lên tiếng, cô cũng không khác gì Tiểu Nghiêm, vẫn chưa kịp ăn no.
"Tay nghề của cô không tồi, cảm ơn vì bữa cơm!" Vương Kiên lấy khăn giấy nhẹ lau miệng, anh điềm đạm đáp.
"Không có gì, chỉ là bữa cơm mà thôi!" Nguyệt Tố Song xua tay nói.
Cơm cũng đã ăn xong, Vương Kiên vén tay áo lên nhìn đồng hồ, đến giờ anh phải đưa Tiểu Nghiêm trở về rồi.
"Làm phiền cô rồi, bây giờ tôi phải đưa thằng bé về!" Anh đi đến chỗ Vương Nghiêm và Nguyệt Tố Song đang ngồi, thấp giọng lên tiếng.
"À, đúng rồi, bây giờ cũng trễ rồi!" Cô vội vàng ngồi dậy buông đứa trẻ ra, trả lại cho anh.
"Con không về đâu! Hôm nay con sẽ ở lại đây, con muốn ngủ cùng với chị xinh đẹp! Daddy về trước đi, đừng lo cho con!" Vương Nghiêm lúc này lại không đồng ý, cậu bé lao đến ôm chầm lấy chân Nguyệt Tố Song nói.
Vương Kiên cảm thấy đau đầu, anh làm sao dám để con trai ở cùng người lạ chứ, còn chưa nói đến chuyện bọn họ chỉ vừa gặp nhau có vài tiếng đồng hồ, làm thế nào mà anh yên tâm cho được.
"Vương Nghiêm, không được càn quấy, mau buông cô ấy ra, daddy đưa con về nhà!" Anh thở dài nhìn con trai nói.
"Không được, con sẽ không về đâu! Daddy đừng nói nữa, con không muốn nghe!" Tiểu Nghiêm bộ dáng ương ngạnh đáp, cậu bé vẫn ôm lấy chân của cô không chịu buông.
"Vương Nghiêm, con nháo đủ chưa hả? Là do daddy nuông chiều con quá mức, cho nên bây giờ con không xem lời nói của daddy không ra gì có đúng không?" Vương Kiên trên trán đã nổi gân xanh, anh bây giờ thật sự rất tức giận.
Nguyệt Tố Song cảm nhận được sự nghi kị của anh, cũng đúng thôi, ai lại tin tưởng một người mới vừa gặp như cô chứ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, dang tay ôm lấy Vương Nghiêm khuyên nhủ cậu bé.
"Tiểu Nghiêm, ngoan nghe lời của ba đi, phải về nhà rồi! Em ở lại đây sẽ khiến ba và ông bà rất lo lắng, nghe lời chị có được không? Nếu muốn thì sau này em vẫn có thể đến đây, chị sẽ lại nấu cơm cho em!" Cô vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nghĩ đến sắp phải rời xa cậu bé, tim cô cũng thấy khó chịu.
Không biết từ khi nào, cô đã xem cậu bé như là con trai của mình, không nỡ rời xa dù chỉ là một chút.
"Không muốn, chị xinh đẹp đừng đuổi em đi mà! Em muốn ở lại đây, muốn ngủ cùng chị xinh đẹp!" Nhưng lần này Vương Nghiêm không nghe lời, cậu bé oà lên khóc không muốn về.
Vương Kiên sự kiên nhẫn có giới hạn, anh đến mệt với đứa con này, không nói nhiều mà trực tiếp đi đến ôm cậu bé lên. Vương Nghiêm lại càng không nghe lời, cậu bé vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của ba nhưng vô dụng.
"Thật xin lỗi cô, cảm ơn vì cô đã chăm sóc thằng bé hôm nay, chúng
tôi về đây!" Anh quay sang nhìn Nguyệt Tố Song nói cảm ơn, rồi một đường ôm con trai đi thẳng ra ngoài.
...
Nguyệt Tố Song trở về phòng ngủ, cô đi đến bàn làm việc kéo ngăn tủ lấy ra một cuốn nhật ký, cô đã viết lại toàn bộ quá trình từ lúc cô mang thai cho đến lúc sinh nở.
Cô nhẹ lật quyển nhật ký ra, bên trong xuất hiện một tấm hình siêu âm thai nhi, đây là hình ảnh duy nhất của con trai mà cô có được. Sự xuất hiện của Vương Nghiêm làm cô nhớ con da diết, cô tự trách bản thân mình không phải là một người mẹ tốt, nước mắt khẽ rơi xuống ướt đẫm trang giấy đã ngả màu.
_____** To Be Continued **_____
Bình luận facebook