Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8: Tôi có cảm giác với phụ nữ
Sáng sớm Vương Kiên đã lái xe đi mua đồ ăn sáng, rồi đến nhà của Nguyệt Tố Song, vẫn là những món ăn thượng hạng đến từ nhà hàng cao cấp. Anh đến trước cửa nhà cô, liền đưa tay nhấn chuông.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Nguyệt Tố Song ở trên giường dụi dụi mắt thức dậy, cô ngái ngủ đi ra ngoài mở cửa. Thấy Vương Kiên đứng trước mặt cô liền giật mình, vội vàng giơ tay chỉnh trang lại đầu tóc, bấy giờ cô mới nhận ra là mình vẫn còn đang mặc đầm ngủ.
Mắt thấy vòng một lấp ló sau lớp váy mỏng của cô, Vương Kiên cảm giác hít thở không thông, cơ thể anh căng chặt.
"Anh đến rồi sao? Lại còn mua nhiều đồ ăn như vậy, tôi sắp bị hai cha con anh vỗ béo mất rồi!" Để tránh không khí gượng gạo, cô mỉm cười nói.
"Lần sau cô hãy nói sở thích của mình cho tôi biết đi, vậy thì tôi sẽ chỉ mua những món mà cô thích thôi!" Vương Kiên nhàn nhạt đáp, anh nói xong liền lách qua cô mà đi vào trong. Nếu như còn đứng ở đó thêm một chút nữa, anh cũng không biết liệu bản thân có làm ra chuyện gì cầm thú hay không.
Ba người lại cùng nhau dùng bữa, cảm giác bây giờ cũng không còn quá ngại ngùng, họ dường như đã cảm thấy quen với việc dùng cơm cùng nhau rồi. Nguyệt Tố Song cũng đã xem Vương Nghiêm như là con trai mình, cô liên tục lấy thức ăn cho cậu bé.
"Cô Nguyệt, tối nay tôi phải đưa Tiểu Nghiêm về nhà, ông bà nội của thằng bé hôm nay sẽ đến thăm! Mấy ngày qua làm phiền cô nhiều rồi, cảm ơn cô!" Vương Kiên động tác dừng lại, anh nhìn cô lên tiếng.
"Vậy à? Không sao cả, có bảo bối nhỏ bên cạnh tôi cũng rất vui, bởi vì tôi đã không còn cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình nữa." Nguyệt Tố Song cảm thấy luyến tiếc, nhưng cô phải chấp nhận thôi, dù sao thì cô cũng đâu thể làm cái gì khác. "Lúc nào rảnh, anh cũng có thể đưa Tiểu Nghiêm đến đây, tôi luôn sẵn sàng chào đón!"
"Được, nếu cô không thấy phiền!" Vương Kiên nhẹ đáp.
Nhưng Tiểu Nghiêm lại khác, nghe thấy phải quay trở về nhà, cậu nhóc lại giẫy giụa không đồng ý."Daddy, con chỉ muốn ở với chị xinh đẹp mà thôi, con không muốn về nhà!"
"Ngốc thật! Không phải con có số điện thoại sao? Khi nào muốn thì có thể gọi cho cô ấy!" Vương Kiên gõ nhẹ vào trán cậu bé mắng yêu.
"Đúng vậy nha! Lúc nào em nhớ chị đều có thể gọi, chị sẽ bắt máy để nói chuyện với em!" Nguyệt Tố Song cũng lên tiếng dỗ dành, mà cũng chỉ có cô mới khiến cậu nhóc nghe lời.
"Hừm, chị hứa đó! Được rồi, tối nay em sẽ về nhà!" Đạt được thoả thuận rồi, Tiểu Nghiêm mới gật đầu đồng ý.
Dùng xong bữa sáng, Vương Kiên lại đề nghị đưa cô đến công ty. Lúc chào tạm biệt, Tiểu Nghiêm cứ nắm lấy tay cô không nỡ buông.
"Chị xinh đẹp, em thật không muốn xa chị chút xíu nào! Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ quay lại tìm chị!"
"Ừm, chị cũng không muốn xa bảo bối nhỏ đâu, về nhà nhớ phải nghe lời ba và ông bà đó! Tạm biệt em!" Nguyệt Tố Song xoa đầu cậu bé nói, cô còn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
Mà Vương Kiên nhìn cảnh này lại không chịu nổi, anh nhanh chóng khởi động xe đi mất.
Nguyệt Tố Song vừa mới bước vào công ty, thì đã gặp cô đồng nghiệp Lê Mai, cô ấy kéo lấy tay của cô nói."Tố Song, cô biết chuyện gì chưa? Công ty của chúng ta đã bị Húc Thị thu mua rồi, lát nữa họ sẽ đến bàn bạc với giám đốc Lý!"
"Hả, bị Húc Thị thu mua sao? Chuyện này sao lại như thế!" Nghe xong Nguyệt Tố Song liền ngẩn người ra, những ngón tay của cô lo lắng đan vào nhau. Cô không ngờ một công ty thế này cũng bị Húc Thị chú ý đến, nội tâm cô cảm thấy rất bất an.
Xem ra ngày tháng sau này của cô sợ là lại sóng gió nữa rồi, cô thật hi vọng không gặp lại Húc Tinh kia. Bởi vì hắn không tốt lành gì, nhất định sẽ làm khó làm dễ cô, đó là còn chưa nói đến bây giờ bên cạnh hắn còn có Nguyệt Nhã Hoa.
Quả nhiên là lo sợ cái gì, thì nó lại đến, cô vừa xoay người lại đã thấy Nguyệt Nhã Hoa và Húc Tinh nắm tay nhau đi vào. Nguyệt Tố Song cảm thấy sợ, cô theo bản năng lui về phía sau muốn trốn đi khỏi tầm mắt của họ, nhưng Nguyệt Nhã Hoa lúc này đã nhìn thấy cô.
Thay vì tiến đến để châm chọc, cô ta lại giả vờ như không nhìn thấy, cứ thế mà cùng Húc Tinh đi vào thang máy. Với loại người thâm độc như cô ta thì sẽ không có chuyện mà bỏ qua cho Nguyệt Tố Song dễ dàng như vậy, cô ta chỉ là chờ đợi thời cơ thích hợp để hãm hại cô thêm một lần nữa.
"Nguyệt Tố Song, trái đất này tròn thật nhỉ! Xem ra tôi phải cùng chị chơi đùa chút rồi!" Cô ta mỉm cười đầy gian xảo nói khẽ.
Cảm thấy đã an toàn rồi, Nguyệt Tố Song lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng nhanh chóng trở về phòng làm công việc của mình.
Vất vả một ngày trời, công việc cũng gần như đi vào quỹ đạo, hôm nay cô đã ở lại công ty để tăng ca, vì dù sao thì ở nhà cũng không có ai chờ cô cả. Đang ngồi thẫn thờ vì nhớ Vương Nghiêm, thì chuông điện thoại lại reo lên, là cậu bé gọi đến.
"Bảo bối nhỏ, là chị đây!" Cô nhanh tay nhấc máy, tâm trạng háo hức lên tiếng.
"Chị xinh đẹp, em nhớ chị rồi! Không nhìn thấy chị em rất buồn đó, chị có nhớ em không?"
"Chị cũng rất nhớ em! Đừng buồn, không phải bên cạnh em còn có ba và ông bà nội sao? Bảo bối nhỏ ngoan, em cũng phải quan tâm đến người thân của mình có hiểu không?" Lòng cô nặng trĩu, nhưng cũng cố gắng giữ giọng tươi tỉnh trả lời cậu.
"Ừm, em sẽ nghe lời chị xinh đẹp!" Vương Nghiêm tuy là vẫn không vui, nhưng cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe lời.
"Như vậy mới ngoan chứ!" Nguyệt Tố Song cười nhẹ khen ngợi cậu bé.
Hai người nói chuyện được một lúc, thì cũng phải tạm biệt nhau, dù cho cả hai đều quyến luyến không nỡ.
Tắt điện thoại đi rồi, Tiểu Nghiêm nhào vào lòng của Vương Kiên nài nỉ."Daddy, chúng ta có thể mời chị xinh đẹp đến đây làm khách không? Con rất muốn thấy chị ấy! Nhà chúng ta to như thế này, thêm một người cũng đâu có sao!"
"Không được, bây giờ chưa phải lúc! Con cũng không muốn thấy cô ấy khó xử có đúng không? Chờ vài hôm nữa, daddy sẽ đưa con đi tìm cô ấy!" Anh lắc đầu trả lời, vì như vậy là quá đường đột, điều này có thể tạo nên thành kiến của người nhà anh đối với Nguyệt Tố Song.
"Daddy thật đáng ghét!" Dù đã được khuyên nhủ, nhưng cậu bé vẫn giận dỗi. Không muốn nhìn thấy anh nữa, Vương Nghiêm nhảy xuống giường, cậu bé chạy ra ngoài tìm Vương Nhất Trì.
"Thằng nhóc này, thật hết nói nổi!" Anh lắc đầu ngán ngẩm nhìn con trai nói.
Sau đó Vương Kiên lấy điện thoại gọi cho Huỳnh Lập Ân, người này là bác sĩ riêng điều trị tâm lý cho Vương Nghiêm, cũng là bạn thân của anh.
"Đến đây một chút đi, có chuyện gấp!" Anh thấp giọng ra lệnh cho hắn.
"Cái đồ bất nhân nhà cậu, nhờ vả người ta mà ăn nói như vậy sao? Lần sao có thể nói chuyện dịu dàng với tôi hơn được không?" Huỳnh Lập Ân không hài lòng trách mắng anh.
"Cho cậu 15 phút!" Vương Kiên chẳng buồn đếm xỉa đến nổi bất bình của hắn, anh lạnh giọng đáp.
Bên kia Huỳnh Lập Ân nhìn điện thoại đã tắt máy hắn vô cùng bức xúc, nhưng nghĩ đến Vương Kiên nói là chuyện gấp, cho nên hắn vội vàng lái xe đến biệt thự vì lo cho Tiểu Nghiêm.
Đúng mười lăm phút sau đã thấy hắn xuất hiện."Tôi đến rồi đây, Tiểu Nghiêm lại xảy ra chuyện gì sao? Thằng bé đang ở đâu? Để tôi đến xem một chút!" Huỳnh Lập Ân thở dốc hỏi anh.
"Không phải là Tiểu Nghiêm, người có chuyện là tôi!" Anh liếc mắt nhìn hắn đáp.
"Cậu thì có chuyện gì được? Làm tôi vội vàng đến đây, suýt chút là xảy ra tai nạn giao thông rồi! Nói đi, rốt cuộc cậu bị làm sao?" Huỳnh Lập Ân nhẹ nhõm ngồi xuống ghế sofa, hắn tự nhiên rót cho bản thân một ly trà.
"Tôi có cảm giác với phụ nữ rồi!" Vương Kiên nghiêm túc nhìn hắn đáp.
"Cái gì? Khụ khụ..." Huỳnh Lập Ân suýt chút nữa là bị sặc chết, hắn ho sặc sụa.
"Cậu không đùa chứ? Mà cô gái đó là ai mới được?" Sau một phút lấy lại bình tĩnh, hắn thắc mắc hỏi.
"Là một người phụ nữ tên Nguyệt Tố Song, ngay cả Tiểu Nghiêm cũng rất thích cô ấy, tôi cũng không hiểu tại sao cô ta lại có mị lực như vậy! Từ khi gặp được cô ấy, Tiểu Nghiêm đã trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn. Cậu nói xem, rốt cuộc là tại sao lại như vậy?" Vương Kiên chậm rãi kể lại cho hắn nghe.
"Ngay cả tiểu bảo bối cũng thích cô ta sao?" Huỳnh Lập Ân nhíu mày suy nghĩ, vài giây sau hắn đập mạnh tay vào nhau kêu lên." Có khi nào đó là mẹ ruột của bảo bối nhỏ không? Rất có thể lắm đó, cậu thử điều tra chút đi!"
"Không thể nào, lần đó là do Vương Nhất Trí đã hạ dược vào rượu, cho nên mới có Tiểu Nghiêm. Lần này không giống như vậy, đó là phản ứng hoàn toàn tự nhiên của đàn ông!" Anh lập tức phủ nhận, rồi thuật lại chuyện của năm năm trước.
"Là vậy à? Có thể cô ấy là chân ái của cậu đó, nếu đã gặp rồi thì đừng bỏ lỡ, nếu không sau này cậu lại thấy hối hận không kịp đó!" Huỳnh Lập Ân khuyên nhủ anh vài điều, đây là chuyện duy nhất hắn giúp được anh.
Nhưng Vương Kiên lại thấy rất mông lung, anh đắn đo suy nghĩ không thôi, mặc dù anh có cảm giác với cô là thật, nhưng anh vẫn còn rất đề phòng cô.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây, dù sao bây giờ cũng trễ rồi! Chỗ anh em tôi thật sự mong cậu hạnh phúc, suy nghĩ kỹ một chút!" Huỳnh Lập Ân nhìn đồng hồ, sau đó hắn đứng lên vỗ nhẹ vào vai anh lên tiếng.
"Ừm, cậu về đi!" Vương Kiên gật đầu đáp.
Huỳnh Lập Ân cũng không vội trở về, hắn đến thăm Vương Nghiêm kiểm tra bệnh tình của cậu bé một chút, rồi mới yên tâm về nhà.
_____** To Be Continued **_____
Sáng sớm Vương Kiên đã lái xe đi mua đồ ăn sáng, rồi đến nhà của Nguyệt Tố Song, vẫn là những món ăn thượng hạng đến từ nhà hàng cao cấp. Anh đến trước cửa nhà cô, liền đưa tay nhấn chuông.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Nguyệt Tố Song ở trên giường dụi dụi mắt thức dậy, cô ngái ngủ đi ra ngoài mở cửa. Thấy Vương Kiên đứng trước mặt cô liền giật mình, vội vàng giơ tay chỉnh trang lại đầu tóc, bấy giờ cô mới nhận ra là mình vẫn còn đang mặc đầm ngủ.
Mắt thấy vòng một lấp ló sau lớp váy mỏng của cô, Vương Kiên cảm giác hít thở không thông, cơ thể anh căng chặt.
"Anh đến rồi sao? Lại còn mua nhiều đồ ăn như vậy, tôi sắp bị hai cha con anh vỗ béo mất rồi!" Để tránh không khí gượng gạo, cô mỉm cười nói.
"Lần sau cô hãy nói sở thích của mình cho tôi biết đi, vậy thì tôi sẽ chỉ mua những món mà cô thích thôi!" Vương Kiên nhàn nhạt đáp, anh nói xong liền lách qua cô mà đi vào trong. Nếu như còn đứng ở đó thêm một chút nữa, anh cũng không biết liệu bản thân có làm ra chuyện gì cầm thú hay không.
Ba người lại cùng nhau dùng bữa, cảm giác bây giờ cũng không còn quá ngại ngùng, họ dường như đã cảm thấy quen với việc dùng cơm cùng nhau rồi. Nguyệt Tố Song cũng đã xem Vương Nghiêm như là con trai mình, cô liên tục lấy thức ăn cho cậu bé.
"Cô Nguyệt, tối nay tôi phải đưa Tiểu Nghiêm về nhà, ông bà nội của thằng bé hôm nay sẽ đến thăm! Mấy ngày qua làm phiền cô nhiều rồi, cảm ơn cô!" Vương Kiên động tác dừng lại, anh nhìn cô lên tiếng.
"Vậy à? Không sao cả, có bảo bối nhỏ bên cạnh tôi cũng rất vui, bởi vì tôi đã không còn cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình nữa." Nguyệt Tố Song cảm thấy luyến tiếc, nhưng cô phải chấp nhận thôi, dù sao thì cô cũng đâu thể làm cái gì khác. "Lúc nào rảnh, anh cũng có thể đưa Tiểu Nghiêm đến đây, tôi luôn sẵn sàng chào đón!"
"Được, nếu cô không thấy phiền!" Vương Kiên nhẹ đáp.
Nhưng Tiểu Nghiêm lại khác, nghe thấy phải quay trở về nhà, cậu nhóc lại giẫy giụa không đồng ý."Daddy, con chỉ muốn ở với chị xinh đẹp mà thôi, con không muốn về nhà!"
"Ngốc thật! Không phải con có số điện thoại sao? Khi nào muốn thì có thể gọi cho cô ấy!" Vương Kiên gõ nhẹ vào trán cậu bé mắng yêu.
"Đúng vậy nha! Lúc nào em nhớ chị đều có thể gọi, chị sẽ bắt máy để nói chuyện với em!" Nguyệt Tố Song cũng lên tiếng dỗ dành, mà cũng chỉ có cô mới khiến cậu nhóc nghe lời.
"Hừm, chị hứa đó! Được rồi, tối nay em sẽ về nhà!" Đạt được thoả thuận rồi, Tiểu Nghiêm mới gật đầu đồng ý.
Dùng xong bữa sáng, Vương Kiên lại đề nghị đưa cô đến công ty. Lúc chào tạm biệt, Tiểu Nghiêm cứ nắm lấy tay cô không nỡ buông.
"Chị xinh đẹp, em thật không muốn xa chị chút xíu nào! Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ quay lại tìm chị!"
"Ừm, chị cũng không muốn xa bảo bối nhỏ đâu, về nhà nhớ phải nghe lời ba và ông bà đó! Tạm biệt em!" Nguyệt Tố Song xoa đầu cậu bé nói, cô còn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
Mà Vương Kiên nhìn cảnh này lại không chịu nổi, anh nhanh chóng khởi động xe đi mất.
Nguyệt Tố Song vừa mới bước vào công ty, thì đã gặp cô đồng nghiệp Lê Mai, cô ấy kéo lấy tay của cô nói."Tố Song, cô biết chuyện gì chưa? Công ty của chúng ta đã bị Húc Thị thu mua rồi, lát nữa họ sẽ đến bàn bạc với giám đốc Lý!"
"Hả, bị Húc Thị thu mua sao? Chuyện này sao lại như thế!" Nghe xong Nguyệt Tố Song liền ngẩn người ra, những ngón tay của cô lo lắng đan vào nhau. Cô không ngờ một công ty thế này cũng bị Húc Thị chú ý đến, nội tâm cô cảm thấy rất bất an.
Xem ra ngày tháng sau này của cô sợ là lại sóng gió nữa rồi, cô thật hi vọng không gặp lại Húc Tinh kia. Bởi vì hắn không tốt lành gì, nhất định sẽ làm khó làm dễ cô, đó là còn chưa nói đến bây giờ bên cạnh hắn còn có Nguyệt Nhã Hoa.
Quả nhiên là lo sợ cái gì, thì nó lại đến, cô vừa xoay người lại đã thấy Nguyệt Nhã Hoa và Húc Tinh nắm tay nhau đi vào. Nguyệt Tố Song cảm thấy sợ, cô theo bản năng lui về phía sau muốn trốn đi khỏi tầm mắt của họ, nhưng Nguyệt Nhã Hoa lúc này đã nhìn thấy cô.
Thay vì tiến đến để châm chọc, cô ta lại giả vờ như không nhìn thấy, cứ thế mà cùng Húc Tinh đi vào thang máy. Với loại người thâm độc như cô ta thì sẽ không có chuyện mà bỏ qua cho Nguyệt Tố Song dễ dàng như vậy, cô ta chỉ là chờ đợi thời cơ thích hợp để hãm hại cô thêm một lần nữa.
"Nguyệt Tố Song, trái đất này tròn thật nhỉ! Xem ra tôi phải cùng chị chơi đùa chút rồi!" Cô ta mỉm cười đầy gian xảo nói khẽ.
Cảm thấy đã an toàn rồi, Nguyệt Tố Song lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng nhanh chóng trở về phòng làm công việc của mình.
Vất vả một ngày trời, công việc cũng gần như đi vào quỹ đạo, hôm nay cô đã ở lại công ty để tăng ca, vì dù sao thì ở nhà cũng không có ai chờ cô cả. Đang ngồi thẫn thờ vì nhớ Vương Nghiêm, thì chuông điện thoại lại reo lên, là cậu bé gọi đến.
"Bảo bối nhỏ, là chị đây!" Cô nhanh tay nhấc máy, tâm trạng háo hức lên tiếng.
"Chị xinh đẹp, em nhớ chị rồi! Không nhìn thấy chị em rất buồn đó, chị có nhớ em không?"
"Chị cũng rất nhớ em! Đừng buồn, không phải bên cạnh em còn có ba và ông bà nội sao? Bảo bối nhỏ ngoan, em cũng phải quan tâm đến người thân của mình có hiểu không?" Lòng cô nặng trĩu, nhưng cũng cố gắng giữ giọng tươi tỉnh trả lời cậu.
"Ừm, em sẽ nghe lời chị xinh đẹp!" Vương Nghiêm tuy là vẫn không vui, nhưng cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe lời.
"Như vậy mới ngoan chứ!" Nguyệt Tố Song cười nhẹ khen ngợi cậu bé.
Hai người nói chuyện được một lúc, thì cũng phải tạm biệt nhau, dù cho cả hai đều quyến luyến không nỡ.
Tắt điện thoại đi rồi, Tiểu Nghiêm nhào vào lòng của Vương Kiên nài nỉ."Daddy, chúng ta có thể mời chị xinh đẹp đến đây làm khách không? Con rất muốn thấy chị ấy! Nhà chúng ta to như thế này, thêm một người cũng đâu có sao!"
"Không được, bây giờ chưa phải lúc! Con cũng không muốn thấy cô ấy khó xử có đúng không? Chờ vài hôm nữa, daddy sẽ đưa con đi tìm cô ấy!" Anh lắc đầu trả lời, vì như vậy là quá đường đột, điều này có thể tạo nên thành kiến của người nhà anh đối với Nguyệt Tố Song.
"Daddy thật đáng ghét!" Dù đã được khuyên nhủ, nhưng cậu bé vẫn giận dỗi. Không muốn nhìn thấy anh nữa, Vương Nghiêm nhảy xuống giường, cậu bé chạy ra ngoài tìm Vương Nhất Trì.
"Thằng nhóc này, thật hết nói nổi!" Anh lắc đầu ngán ngẩm nhìn con trai nói.
Sau đó Vương Kiên lấy điện thoại gọi cho Huỳnh Lập Ân, người này là bác sĩ riêng điều trị tâm lý cho Vương Nghiêm, cũng là bạn thân của anh.
"Đến đây một chút đi, có chuyện gấp!" Anh thấp giọng ra lệnh cho hắn.
"Cái đồ bất nhân nhà cậu, nhờ vả người ta mà ăn nói như vậy sao? Lần sao có thể nói chuyện dịu dàng với tôi hơn được không?" Huỳnh Lập Ân không hài lòng trách mắng anh.
"Cho cậu 15 phút!" Vương Kiên chẳng buồn đếm xỉa đến nổi bất bình của hắn, anh lạnh giọng đáp.
Bên kia Huỳnh Lập Ân nhìn điện thoại đã tắt máy hắn vô cùng bức xúc, nhưng nghĩ đến Vương Kiên nói là chuyện gấp, cho nên hắn vội vàng lái xe đến biệt thự vì lo cho Tiểu Nghiêm.
Đúng mười lăm phút sau đã thấy hắn xuất hiện."Tôi đến rồi đây, Tiểu Nghiêm lại xảy ra chuyện gì sao? Thằng bé đang ở đâu? Để tôi đến xem một chút!" Huỳnh Lập Ân thở dốc hỏi anh.
"Không phải là Tiểu Nghiêm, người có chuyện là tôi!" Anh liếc mắt nhìn hắn đáp.
"Cậu thì có chuyện gì được? Làm tôi vội vàng đến đây, suýt chút là xảy ra tai nạn giao thông rồi! Nói đi, rốt cuộc cậu bị làm sao?" Huỳnh Lập Ân nhẹ nhõm ngồi xuống ghế sofa, hắn tự nhiên rót cho bản thân một ly trà.
"Tôi có cảm giác với phụ nữ rồi!" Vương Kiên nghiêm túc nhìn hắn đáp.
"Cái gì? Khụ khụ..." Huỳnh Lập Ân suýt chút nữa là bị sặc chết, hắn ho sặc sụa.
"Cậu không đùa chứ? Mà cô gái đó là ai mới được?" Sau một phút lấy lại bình tĩnh, hắn thắc mắc hỏi.
"Là một người phụ nữ tên Nguyệt Tố Song, ngay cả Tiểu Nghiêm cũng rất thích cô ấy, tôi cũng không hiểu tại sao cô ta lại có mị lực như vậy! Từ khi gặp được cô ấy, Tiểu Nghiêm đã trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn. Cậu nói xem, rốt cuộc là tại sao lại như vậy?" Vương Kiên chậm rãi kể lại cho hắn nghe.
"Ngay cả tiểu bảo bối cũng thích cô ta sao?" Huỳnh Lập Ân nhíu mày suy nghĩ, vài giây sau hắn đập mạnh tay vào nhau kêu lên." Có khi nào đó là mẹ ruột của bảo bối nhỏ không? Rất có thể lắm đó, cậu thử điều tra chút đi!"
"Không thể nào, lần đó là do Vương Nhất Trí đã hạ dược vào rượu, cho nên mới có Tiểu Nghiêm. Lần này không giống như vậy, đó là phản ứng hoàn toàn tự nhiên của đàn ông!" Anh lập tức phủ nhận, rồi thuật lại chuyện của năm năm trước.
"Là vậy à? Có thể cô ấy là chân ái của cậu đó, nếu đã gặp rồi thì đừng bỏ lỡ, nếu không sau này cậu lại thấy hối hận không kịp đó!" Huỳnh Lập Ân khuyên nhủ anh vài điều, đây là chuyện duy nhất hắn giúp được anh.
Nhưng Vương Kiên lại thấy rất mông lung, anh đắn đo suy nghĩ không thôi, mặc dù anh có cảm giác với cô là thật, nhưng anh vẫn còn rất đề phòng cô.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây, dù sao bây giờ cũng trễ rồi! Chỗ anh em tôi thật sự mong cậu hạnh phúc, suy nghĩ kỹ một chút!" Huỳnh Lập Ân nhìn đồng hồ, sau đó hắn đứng lên vỗ nhẹ vào vai anh lên tiếng.
"Ừm, cậu về đi!" Vương Kiên gật đầu đáp.
Huỳnh Lập Ân cũng không vội trở về, hắn đến thăm Vương Nghiêm kiểm tra bệnh tình của cậu bé một chút, rồi mới yên tâm về nhà.
_____** To Be Continued **_____
Bình luận facebook