Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Theo tầm mắt của Kiều Trác Phàm, Tiếu Đằng liền thấy được Quý Xuyên đứng ở trong góc.
Vốn chú rể hôm nay nên là hắn, giờ phút này lại mặc đồ tây bình thường như đi làm.
Mắt của Tiếu Đằng cuối cùng ngừng ở cánh tay của phụ nữ vòng qua khuỷu tay của Quý Xuyên, giờ phút này Tiếu Huyên đang tựa trên đầu vai của Quý Xuyên cười duyên.
Giây phút kia, dường như ông cũng hiểu ra gì đó rồi.
"Cha vợ, có phải lúc này không nên chú ý nhiều đến người khác hay không?" Kiều Trác Phàm tựa vào chiếc Hummer màu bạc, cười lễ phép.
Xung quanh có rất nhiều tân khách đến tham gia hôn lễ, cũng nhịn không được nảy sinh hâm mộ với anh, lại không có ai dám tiến lên bắt chuyện.
Đây là Kiều Trác Phàm. Không cần cố ý làm dáng, lại có thể ngồi tít trên cao. Ưu việt từ trong xương tủy, làm người khác không thể bắc chước.
"Kiều thiếu..." Lúc nhìn thấy Quý Xuyên, Tiếu Đằng liền nổi giận. Ngọn lửa bùng cháy, trong nháy mắt bị Kiều Trác Phàm dập tắt.
"Đến xem cô dâu một chút." Không để ý đến nét mặt giận dữ của ông, Kiều Trác Phàm ôm lấy đầu vai ông, dáng người cao lớn dẫn Tiếu Đằng đi đến chỗ của Tiếu Bảo Bối. Động tác của anh không nhanh không chậm, mang theo phần ưu nhã.
Cho đến giờ phút này, Tiếu Huyên và Quý Xuyên cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong đội ngũ đón dâu hơn trăm chiếc siêu xe kia.
"Làm sao có thể."
"Quý Xuyên, có phải em nhìn lầm hay không? Người lúc nảy, không phải là Kiều Trác Phàm phải không?" Tiếu Huyên kéo Quý Xuyên, muốn xác nhận cái gì đó. Lại không nghĩ rằng Quý Xuyên lại giận dữ, đẩy cô ta ra...
Lúc này Quý Xuyên trừng mắt nhìn Tiếu Đằng và Kiều Trác Phàm đã rời đi, đáy mắt có chút hoảng loạn.
- - Tuyến phân cách - -
"Bảo Bối, con quá làm càn rồi." Bên trong phòng nghỉ, truyền ra tiếng rống giận dữ của Tiếu Đằng."Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao con có thể không nói với cha?"
Quý Xuyên đã tuyên bố đính hôn với con gái ông, vậy mà còn đăng ký kết hôn với Tiếu Huyên?
Tiếu Đằng vẫn không có cách nào tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian này con nhóc này làm sao có thể một mình vượt qua như vậy?
"Cha..." Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối nhìn thấy bộ dáng tức giận của cha, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cô nhìn về phía Kiều Trác Phàm, tìm kiếm trợ giúp.
Nhưng người đàn ông kia, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt thong dong. Đuôi lông mày còn mang theo vẻ như cười như không, giống như người ngoài cuộc.
Tiếu Bảo Bối giận trừng vài lần, không có phản ứng, chỉ có thể tiếp tục cúi gằm đầu chờ bị giáo huấn.
"Vậy con và Kiều thiếu thì sao? Đây là thế nào?"
Bên cạnh, lửa giận của Tiếu Đằng vẫn đang lan tràn.
Lúc này Kiều Trác Phàm bị điểm đến tên, mới có phản ứng.
"Bảo Bối, em đi ra ngoài một chút. Tôi có chút việc muốn nói với cha em." Kiều Trác Phàm đột nhiên xoa đầu cô, đáy mắt chứa đầy cưng chiều.
"Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt tôi vậy?" Tiếu Bảo Bối đột nhiên phát hiện, chính mình có chút nhìn không thấu người đàn ông này.
"Nghe lời đi, chỉ ra ngoài một chút thôi." Kiều Trác Phàm áp sát vào vài cm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh tràn ngập toàn bộ thế giới của cô.
Dường như Tiếu Đằng cũng nhìn ra được Kiều Trác Phàm có lời gì đó muốn nói với ông. Sau khi sững sờ chốc lát, Tiếu Đằng cũng lên tiếng: "Bảo Bối, con ra ngoài một chút đi."
"Vậy... Được rồi." Ngay cả cha cũng nói như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể nhấc làn váy lên rời đi.
Lúc Tiếu Bảo Bối xoay người, lại bỏ xót ánh mắt của người đàn ông ở sau lưng. Ánh mắt của anh cứ dính sát theo cô, không muốn tách rời, có cảm giác như hồn phách đều đấm chìm trong đó.
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối quay đầu lại, người nọ lại đột nhiên cúi đầu. Che dấu tất cả tham luyến thật sâu trong mắt.
Mà Tiếu Đằng lại trong lúc lơ đãng phát hiện tầm mắt này. Một khắc kia, trong đồng tử của ông chứa khiếp sợ, cũng có kinh ngạc...
"Bảo bối, sao lại thế này?" Tiếu Huyên và Quý Xuyên đi tới khi Tiếu Bảo Bối bị đuổi ra khỏi phòng nghỉ.
Tiếu Huyên vẫn bình thường như trước, thân mật gọi cô là "Bảo Bối". Thế nhưng đôi mắt yêu mị không có một chút vui vẻ.
"Giống như những gì các người nhìn thấy ..." Ánh mắt Tiếu Bảo Bối rơi vào cánh tay cô ta đặt trên khuỷu tay của Quý Xuyên.
Mặc dù bên ngoài cô làm bộ như không có việc gì, nhưng nhìn người yêu lúc trước thân mật với người khác như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau nhói.
"Bảo bối, chị là hỏi Kiều Trác Phàm. Mới vừa rồi chị nghe được, hình như Kiều Trác Phàm là chú rể của hôn lễ ngày hôm nay, chị liền muốn hỏi xem bọn chị không hiểu lầm cái gì chứ?" Dường như cho tới bây giờ, Tiếu Huyên vẫn không thể nào tin nổi thay đổi lớn như vậy.
"Không, các người không có hiểu lầm cái gì cả. Chú rễ hôm nay của tôi, chính là Kiều Trác Phàm." Trong đôi mắt của Tiếu Bảo Bối mang theo ý cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Xuyên, nháy mắt cũng không nói đến hắn một câu.
Cô chính là muốn xem một chút, hai người này không kiêng nể gì mà phản bội cô, sẽ có vẻ mặt thế nào?
Tiếu Bảo Bối thừa nhận, lòng dạ cô có chút xấu xa. Biết hai người này bây giờ kiêng kỵ nhất là Kiều Trác Phàm, cô còn muốn kéo Kiều Trác Phàm vào. Mục đích, đương nhiên chính là để bọn họ tức chết.
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối cho là mình xấu xa đầy bụng tính kế người khác, lại không biết mình sớm đã bị ai đó tính kế. (Có khi chị bị người ta bán mà con giúp người ta đếm tiền, chị ngốc quá.)
"Không... Kiều Trác Phàm chỉ mới gặp em vài lần? Tại sao em có thể vội vàng kết hôn với anh ta như vậy?" So với Tiếu Huyên, Quý Xuyên hiển nhiên càng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Giờ phút này, hắn tránh khỏi cánh tay của Tiếu Huyên vẫn luôn quấn trên khuỷu tay của hắn, tiện đà trực tiếp giữ chặt một cánh tay khác của cô: "Tại sao em có thể hủy hoại cả đời mình như vậy?"
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn. Máy tóc lúc nào cũng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cũng bởi vì hắn lỗ mãng mà trở nên có chút lộn xộn.
"Anh rễ, một người chung sống vài năm cũng có thể nói phản bội liền phản bội, đã đính hôn vẫn lãnh giấy hôn thú với người khác. Chẳng lẽ anh không cảm thấy, kết hôn cùng người như vậy, chi bằng kết hôn với người chỉ mới gặp mặt vài lần còn tốt hơn sao. Ít nhất, tôi không cần mỗi ngày phải đối mặt với những người kia, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi bị người ta phản bội."
Hôm nay Tiếu Bảo Bối, trên mặt trang điểm cô dâu. So với trước kia cô đơn đơn giản giản, thì dễ thương hơn rất nhiều.
Cô như vậy, làm Quý Xuyên kinh diễm.
Nhưng đồng thời, câu nói của cô lại làm Quý Xuyên cảm thấy chói tai. Trước kia ở trước mặt hắn Tiếu Bảo Bối đều là con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nhưng hôm nay vậy mà lại mạnh miệng với hắn, lại dùng lời nói sắc bén nhắc nhở hắn từng phản bội cô. Cô như vậy, làm cho Quý Xuyên cảm thấy cứ như hai người, nhưng hắn cũng không cách nào buông tay.
"Bảo Bối, chuyện này không thể đùa giỡn như vậy được." Giọng nói Quý Xuyên ảm đạm.
Ánh mắt vừa yêu thường vừa lo lắng kia, giống như kim châm, đâm vào mắt Tiếu Bảo Bối: "Quý Xuyên, người đùa giỡn là anh. Cũng đã là chồng của chị họ, như thế nào còn muốn dính lấy với tôi? Chẳng lẽ anh không sợ chị họ tôi sẽ ghen sao?"
Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối còn dùng ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn về phía Tiếu Huyên.
Một khắc kia, Tiếu Huyên cảm thấy mình quả thực giống như trò hề.
Hiển nhiên cô ta cũng quên mất bình thường cô ta rất thích cố gắng duy trì hình tượng người phụ nữ nho nhã ở trước mặt người khác, phẫn hận tiến lên lôi kéo Quý Xuyên, ý muốn bắt người đàn ông này trở lại bên cạnh mình: "Xuyên, đi theo em."
"Cút ngay." Quý Xuyên giống như là không hiểu lời nói của cô ta, dưới cơn nóng giận vùng khỏi cô ta.
Bởi vì cơn tức hơi lớn, cho nên lúc hắn dùng khí lực vùng khỏi Tiếu Huyên cũng lớn. Bỗng chốc, đẩy Tiếu Huyên ngã lên thảm cỏ ở bên cạnh, đụng phải đồ trang trí.
Tiếng vang này hơi lớn. Làm mọi người gần đó nhìn qua, đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Nhân viên thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ Tiếu Huyên đang ngồi trên mớ hỗn độn ra.
Búi tóc được Tiếu Huyên tỉ mỉ chải chuốt bị buông lỏng ra, tóc có chút mất trật tự rơi trên trán, còn kẹp chút cỏ dại. Lễ phục màu đỏ, cũng bởi vì vừa rồi nên có chút nhăn nhúm. Nhưng làm Tiếu Bảo Bối lo lắng chính là, đôi mắt mang theo phẫn nộ của cô ta...
Hiển nhiên, cô ta đều đổ hết những chuyện này lên đầu Tiếu Bảo Bối.
Cô ta vừa được đỡ dậy, lấy tất cả tốc độ mà mọi người không thể tưởng tượng nổi đi tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, hơn nữa giơ tay lên về phía mặt cô...
Tay phải của Tiếu Bảo Bối bị Quý Xuyên nắm, không có cách nào thoát ra. Cô cho rằng, cái tát này nhất định sẽ mạnh mẽ rơi vào mặt mình. Thậm chí cô còn nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái tát kia gián xuống.
Nhưng tiếng vỗ tay sắc bén vang lên, Tiếu Bảo Bối lại không cảm thấy đau chút nào.
Đợi khi cô mở hai mắt ra mới phát hiện, vốn cánh tay đang vung tới của Tiếu Huyên, bị Kiều Trác Phàm vội vã chạy tới bắt được. Mà tay còn lại của cô ta, đang gắt gao che một bên mặt của mình...
Vốn chú rể hôm nay nên là hắn, giờ phút này lại mặc đồ tây bình thường như đi làm.
Mắt của Tiếu Đằng cuối cùng ngừng ở cánh tay của phụ nữ vòng qua khuỷu tay của Quý Xuyên, giờ phút này Tiếu Huyên đang tựa trên đầu vai của Quý Xuyên cười duyên.
Giây phút kia, dường như ông cũng hiểu ra gì đó rồi.
"Cha vợ, có phải lúc này không nên chú ý nhiều đến người khác hay không?" Kiều Trác Phàm tựa vào chiếc Hummer màu bạc, cười lễ phép.
Xung quanh có rất nhiều tân khách đến tham gia hôn lễ, cũng nhịn không được nảy sinh hâm mộ với anh, lại không có ai dám tiến lên bắt chuyện.
Đây là Kiều Trác Phàm. Không cần cố ý làm dáng, lại có thể ngồi tít trên cao. Ưu việt từ trong xương tủy, làm người khác không thể bắc chước.
"Kiều thiếu..." Lúc nhìn thấy Quý Xuyên, Tiếu Đằng liền nổi giận. Ngọn lửa bùng cháy, trong nháy mắt bị Kiều Trác Phàm dập tắt.
"Đến xem cô dâu một chút." Không để ý đến nét mặt giận dữ của ông, Kiều Trác Phàm ôm lấy đầu vai ông, dáng người cao lớn dẫn Tiếu Đằng đi đến chỗ của Tiếu Bảo Bối. Động tác của anh không nhanh không chậm, mang theo phần ưu nhã.
Cho đến giờ phút này, Tiếu Huyên và Quý Xuyên cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong đội ngũ đón dâu hơn trăm chiếc siêu xe kia.
"Làm sao có thể."
"Quý Xuyên, có phải em nhìn lầm hay không? Người lúc nảy, không phải là Kiều Trác Phàm phải không?" Tiếu Huyên kéo Quý Xuyên, muốn xác nhận cái gì đó. Lại không nghĩ rằng Quý Xuyên lại giận dữ, đẩy cô ta ra...
Lúc này Quý Xuyên trừng mắt nhìn Tiếu Đằng và Kiều Trác Phàm đã rời đi, đáy mắt có chút hoảng loạn.
- - Tuyến phân cách - -
"Bảo Bối, con quá làm càn rồi." Bên trong phòng nghỉ, truyền ra tiếng rống giận dữ của Tiếu Đằng."Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao con có thể không nói với cha?"
Quý Xuyên đã tuyên bố đính hôn với con gái ông, vậy mà còn đăng ký kết hôn với Tiếu Huyên?
Tiếu Đằng vẫn không có cách nào tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian này con nhóc này làm sao có thể một mình vượt qua như vậy?
"Cha..." Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối nhìn thấy bộ dáng tức giận của cha, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cô nhìn về phía Kiều Trác Phàm, tìm kiếm trợ giúp.
Nhưng người đàn ông kia, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt thong dong. Đuôi lông mày còn mang theo vẻ như cười như không, giống như người ngoài cuộc.
Tiếu Bảo Bối giận trừng vài lần, không có phản ứng, chỉ có thể tiếp tục cúi gằm đầu chờ bị giáo huấn.
"Vậy con và Kiều thiếu thì sao? Đây là thế nào?"
Bên cạnh, lửa giận của Tiếu Đằng vẫn đang lan tràn.
Lúc này Kiều Trác Phàm bị điểm đến tên, mới có phản ứng.
"Bảo Bối, em đi ra ngoài một chút. Tôi có chút việc muốn nói với cha em." Kiều Trác Phàm đột nhiên xoa đầu cô, đáy mắt chứa đầy cưng chiều.
"Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt tôi vậy?" Tiếu Bảo Bối đột nhiên phát hiện, chính mình có chút nhìn không thấu người đàn ông này.
"Nghe lời đi, chỉ ra ngoài một chút thôi." Kiều Trác Phàm áp sát vào vài cm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh tràn ngập toàn bộ thế giới của cô.
Dường như Tiếu Đằng cũng nhìn ra được Kiều Trác Phàm có lời gì đó muốn nói với ông. Sau khi sững sờ chốc lát, Tiếu Đằng cũng lên tiếng: "Bảo Bối, con ra ngoài một chút đi."
"Vậy... Được rồi." Ngay cả cha cũng nói như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể nhấc làn váy lên rời đi.
Lúc Tiếu Bảo Bối xoay người, lại bỏ xót ánh mắt của người đàn ông ở sau lưng. Ánh mắt của anh cứ dính sát theo cô, không muốn tách rời, có cảm giác như hồn phách đều đấm chìm trong đó.
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối quay đầu lại, người nọ lại đột nhiên cúi đầu. Che dấu tất cả tham luyến thật sâu trong mắt.
Mà Tiếu Đằng lại trong lúc lơ đãng phát hiện tầm mắt này. Một khắc kia, trong đồng tử của ông chứa khiếp sợ, cũng có kinh ngạc...
"Bảo bối, sao lại thế này?" Tiếu Huyên và Quý Xuyên đi tới khi Tiếu Bảo Bối bị đuổi ra khỏi phòng nghỉ.
Tiếu Huyên vẫn bình thường như trước, thân mật gọi cô là "Bảo Bối". Thế nhưng đôi mắt yêu mị không có một chút vui vẻ.
"Giống như những gì các người nhìn thấy ..." Ánh mắt Tiếu Bảo Bối rơi vào cánh tay cô ta đặt trên khuỷu tay của Quý Xuyên.
Mặc dù bên ngoài cô làm bộ như không có việc gì, nhưng nhìn người yêu lúc trước thân mật với người khác như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau nhói.
"Bảo bối, chị là hỏi Kiều Trác Phàm. Mới vừa rồi chị nghe được, hình như Kiều Trác Phàm là chú rể của hôn lễ ngày hôm nay, chị liền muốn hỏi xem bọn chị không hiểu lầm cái gì chứ?" Dường như cho tới bây giờ, Tiếu Huyên vẫn không thể nào tin nổi thay đổi lớn như vậy.
"Không, các người không có hiểu lầm cái gì cả. Chú rễ hôm nay của tôi, chính là Kiều Trác Phàm." Trong đôi mắt của Tiếu Bảo Bối mang theo ý cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Xuyên, nháy mắt cũng không nói đến hắn một câu.
Cô chính là muốn xem một chút, hai người này không kiêng nể gì mà phản bội cô, sẽ có vẻ mặt thế nào?
Tiếu Bảo Bối thừa nhận, lòng dạ cô có chút xấu xa. Biết hai người này bây giờ kiêng kỵ nhất là Kiều Trác Phàm, cô còn muốn kéo Kiều Trác Phàm vào. Mục đích, đương nhiên chính là để bọn họ tức chết.
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối cho là mình xấu xa đầy bụng tính kế người khác, lại không biết mình sớm đã bị ai đó tính kế. (Có khi chị bị người ta bán mà con giúp người ta đếm tiền, chị ngốc quá.)
"Không... Kiều Trác Phàm chỉ mới gặp em vài lần? Tại sao em có thể vội vàng kết hôn với anh ta như vậy?" So với Tiếu Huyên, Quý Xuyên hiển nhiên càng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Giờ phút này, hắn tránh khỏi cánh tay của Tiếu Huyên vẫn luôn quấn trên khuỷu tay của hắn, tiện đà trực tiếp giữ chặt một cánh tay khác của cô: "Tại sao em có thể hủy hoại cả đời mình như vậy?"
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn. Máy tóc lúc nào cũng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cũng bởi vì hắn lỗ mãng mà trở nên có chút lộn xộn.
"Anh rễ, một người chung sống vài năm cũng có thể nói phản bội liền phản bội, đã đính hôn vẫn lãnh giấy hôn thú với người khác. Chẳng lẽ anh không cảm thấy, kết hôn cùng người như vậy, chi bằng kết hôn với người chỉ mới gặp mặt vài lần còn tốt hơn sao. Ít nhất, tôi không cần mỗi ngày phải đối mặt với những người kia, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi bị người ta phản bội."
Hôm nay Tiếu Bảo Bối, trên mặt trang điểm cô dâu. So với trước kia cô đơn đơn giản giản, thì dễ thương hơn rất nhiều.
Cô như vậy, làm Quý Xuyên kinh diễm.
Nhưng đồng thời, câu nói của cô lại làm Quý Xuyên cảm thấy chói tai. Trước kia ở trước mặt hắn Tiếu Bảo Bối đều là con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nhưng hôm nay vậy mà lại mạnh miệng với hắn, lại dùng lời nói sắc bén nhắc nhở hắn từng phản bội cô. Cô như vậy, làm cho Quý Xuyên cảm thấy cứ như hai người, nhưng hắn cũng không cách nào buông tay.
"Bảo Bối, chuyện này không thể đùa giỡn như vậy được." Giọng nói Quý Xuyên ảm đạm.
Ánh mắt vừa yêu thường vừa lo lắng kia, giống như kim châm, đâm vào mắt Tiếu Bảo Bối: "Quý Xuyên, người đùa giỡn là anh. Cũng đã là chồng của chị họ, như thế nào còn muốn dính lấy với tôi? Chẳng lẽ anh không sợ chị họ tôi sẽ ghen sao?"
Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối còn dùng ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn về phía Tiếu Huyên.
Một khắc kia, Tiếu Huyên cảm thấy mình quả thực giống như trò hề.
Hiển nhiên cô ta cũng quên mất bình thường cô ta rất thích cố gắng duy trì hình tượng người phụ nữ nho nhã ở trước mặt người khác, phẫn hận tiến lên lôi kéo Quý Xuyên, ý muốn bắt người đàn ông này trở lại bên cạnh mình: "Xuyên, đi theo em."
"Cút ngay." Quý Xuyên giống như là không hiểu lời nói của cô ta, dưới cơn nóng giận vùng khỏi cô ta.
Bởi vì cơn tức hơi lớn, cho nên lúc hắn dùng khí lực vùng khỏi Tiếu Huyên cũng lớn. Bỗng chốc, đẩy Tiếu Huyên ngã lên thảm cỏ ở bên cạnh, đụng phải đồ trang trí.
Tiếng vang này hơi lớn. Làm mọi người gần đó nhìn qua, đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Nhân viên thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ Tiếu Huyên đang ngồi trên mớ hỗn độn ra.
Búi tóc được Tiếu Huyên tỉ mỉ chải chuốt bị buông lỏng ra, tóc có chút mất trật tự rơi trên trán, còn kẹp chút cỏ dại. Lễ phục màu đỏ, cũng bởi vì vừa rồi nên có chút nhăn nhúm. Nhưng làm Tiếu Bảo Bối lo lắng chính là, đôi mắt mang theo phẫn nộ của cô ta...
Hiển nhiên, cô ta đều đổ hết những chuyện này lên đầu Tiếu Bảo Bối.
Cô ta vừa được đỡ dậy, lấy tất cả tốc độ mà mọi người không thể tưởng tượng nổi đi tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, hơn nữa giơ tay lên về phía mặt cô...
Tay phải của Tiếu Bảo Bối bị Quý Xuyên nắm, không có cách nào thoát ra. Cô cho rằng, cái tát này nhất định sẽ mạnh mẽ rơi vào mặt mình. Thậm chí cô còn nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái tát kia gián xuống.
Nhưng tiếng vỗ tay sắc bén vang lên, Tiếu Bảo Bối lại không cảm thấy đau chút nào.
Đợi khi cô mở hai mắt ra mới phát hiện, vốn cánh tay đang vung tới của Tiếu Huyên, bị Kiều Trác Phàm vội vã chạy tới bắt được. Mà tay còn lại của cô ta, đang gắt gao che một bên mặt của mình...
Bình luận facebook