Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Vào đêm, gió đêm hơi lạnh.
Màn đêm như vậy, có một người phụ nữ tựa bên cửa sổ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ đai đeo.
Chất vải từ tơ lụa, làm thần thái uyển chuyển của cô ta càng thêm mê người.
Khi gió đêm đột ngột thổi tới, thổi bay làn váy trên người cô ta, đường nét mê người từ xương quai xanh trở xuống thêu đốt tâm trí người nhìn.
Bên cạnh, còn có một chiếc ly đế dài, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ rực.
Sau khi người đàn ông vào cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ thưởng thức rượu đỏ.
Nếu là trước kia, nhìn thấy một màn như vậy, nhất định Quý Xuyên sẽ vui vẻ. Rượu, người phụ nữ quyến rũ, là người đàn ông bình thường đều sẽ thích.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt của Tiếu Huyên, vốn cơ thể của Quý Xuyên có chút phản ứng cũng biến mất.
"Xuyên, anh về rồi. Anh uống rượu sao, toàn thân đều là mùi rượu..." Lúc này, người phụ nữ giống như mới phát hiện hắn trở về, chậm rãi bước đến chỗ hắn.
"Không nên uống quá nhiều, em sẽ đau lòng." Trên mặt cô ta, là vẻ mặt vui vẻ. Nhất là đôi mắt kia mang theo vài phần dễ thương, càng làm cho người ta cảm thấy cô thật sự vì suy nghĩ cho sức khỏe của hắn.
Nhưng Quý Xuyên không ngốc, hôm nay ở hôn lễ chuyện nên thấy hay không nên thấy cô cũng đã thấy được. Vì lẽ như vậy, Tiếu Huyên còn có thể giống như trước đây không hề lo lắng gì mà yêu hắn sao?
"Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi pha cho anh một ly nước mật ong." Khi nói câu này, cô không có chút khác thường, nhận lấy âu phục trên tay Quý Xuyên, tay còn lại vòng qua khuỷu tay hắn. Thân mật như vậy, giống như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bị mang đến sofa, Quý Xuyên cũng không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng Tiếu Huyên xoay người đi vào phòng bếp.
Cô ta, rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây?
Chẳng lẽ, cô ta không tức giận một chút nào?
"Xuyên, uống nước mật ong xong, anh nhanh đi ngủ một giấc. Sáng mai, sẽ tốt thôi." Cô ta mang nước mật ong tới, ngồi ở bên cạnh hắn.
Nhu tình mật ý như thế, chỉ cần là đàn ông cũng sẽ không từ chối.
Cuối cùng, dưới anh mắt vẫn đang đắm đuối đưa tình của cô, Quý Xuyên nâng chén nước mật ong uống hết.
"Được rồi, anh đi ngủ trước. Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Hắn thay bộ quần áo đầy mùi rượu ra, sau đó chui vào chăn.
Lại không biết, vốn người phụ nữ vẫn đang tươi cười, khi nhìn đống quần áo đầy mùi rượu mà hắn thay ra, mất hết vui vẻ.
Quý Xuyên, anh để ý Tiếu Bảo Bối như vậy sao? Để ý đến nổi, ngay cả vợ của anh cũng có thể hoàn toàn không để ý nữa?
Không phải vậy, anh chỉ lo lắng Tiếu Bảo Bối gả cho người khác, sau khi Tiếu Đằng biết chuyện này nhất định sẽ tìm anh tính sổ đúng không?
Anh yên tâm đi. Chỉ cần anh ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh em, em nhất định sẽ giúp anh đạt được thứ anh muốn.
Nhìn người đàn ông đã vùi đầu trong chăn, hai mắt Tiếu Huyên từ từ nhắm lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt của cô chỉ có nụ cười quyến rũ...
- - Tuyến phân cách - -
Vào một buổi sáng đẹp trời, Kiều Trác Phàm đứng ở trước cửa sổ, thưởng thức bầu trời xanh gần như không có một đám mây.Ánh mặt trời chiếu lên người anh một tầng màu vàng kim, làm cả người anh xem ra rất ấm áp.
Buổi sáng tốt đẹp như vậy, làm cho gương mặt luôn lạnh lùng của Kiều Trác Phàm cũng dịu dàng vài phần. Cho đến khi giọng nói của Tiếu Bảo Bối truyền đến: "Kiều Trác Phàm..."
"Ừ." Vẻ mặt của anh cũng không thay đổi gì nhiều, thậm chí ngay cả xoay người nhìn về phía Tiếu Bảo Bối cũng không có.
"Kiều Trác Phàm, khi nào chúng ta trở về?" Tiếu Bảo Bối đứng ở trong góc nhỏ, đá vách tường, lẩm bẩm.
Hôm đó, Kiều Trác Phàm dẫn cô ngồi máy bay riêng, trực tiếp đến chỗ này.
Nói thật ra, Tiếu Bảo Bối cũng không biết đây rốt cuộc là nơi nào. Chỉ biết là, xung quanh đây ngay cả một ngôi nhà bình thường cũng không có.
"Hưởng tuần trăng mật, làm sao có thể trở về nhanh như vậy?" Anh xoay người, nhếch môi nhìn cô. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt của anh, ấm áp. Dường như, có một loại cảm xúc khác, đang bắt đầu khởi động.
"Cái này là tuần trăng mật sao?" Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm."Tuần trăng mật của người ta, cũng là trải qua cùng chồng mới cưới."
Hơn nữa, người ta đi hưởng tuần trăng mật đều là đi chơi khắp nơi.
Còn bọn họ? Sau khi vào căn phòng này, ngay cả ra ngoài cũng không có.
"Chẳng lẽ chúng ta không phải?" Kiều Trác Phàm giống như đang hỏi ngược lại, nhưng giọng nói không có chút nghi vấn nào.
Giấy kết hôn cũng có, hôn lễ cũng làm, trên thực tế anh cũng được xem là chồng mới cưới.
Ngược lại anh muốn xem một chút, Tiếu Bảo Bối sẽ dùng câu gì để giải thích quan hệ của bọn họ.
Lúc này, hai tay anh cắm trong túi quần, chậm rãi bước tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, bóng dáng cao ngất bị kéo thật dài dưới anh mặt trời.
"Cái gì chứ? Giấy kết hôn đều là giả, làm sao được tính là chồng mới cưới? Nhiều nhất, chúng ta có giấy kết hôn giả chỉ được xem là tình nhân thôi." Tiếu Bảo Bối nhìn anh đi đến, mang theo ưu nhã có chút quen thuộc.
Đầy khẩn trương, miệng nhỏ liền bắt đầu nói lung tung.
Đột nhiên, Kiều Trác Phàm cười.
Răng anh rất trắng, giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng, lúc cười rộ lên xuất hiện hai má lúm đồng tiền. Kiều Trác Phàm như vậy, có chút khác xa với những người đàn ông chỉ biết hút thuốc uống rượu tật xấu một đống lớn mà Tiếu Bảo Bối từng gặp.
"Giấy kết hôn giả? Tình nhân?" Kiều Trác Phàm cười dè dặt. Lại làm cho Tiếu Bảo Bối có loại dự cảm xấu...
Một giây sau, cô quả thật liền bị Kiều Trác Phàm ngăn ở góc tường.
Đương nhiên, anh cũng không làm ra hành vi gì càn rỡ, ngay cả chạm vào cô cũng không có.
Tay của anh, chỉ chống bên người cô, mặt áp rất gần mặt cô. Hơi thở di chuyển qua lại giữa hai người.
"Tiếu Bảo Bối, em biết ý nghĩa của hai chữ 'Tình nhân' này sao?" Kiều Trác Phàm lúc này, làm Tiếu Bảo Bối cảm thấy vô cùng sâu xa.
Anh không động, cũng không cười, chỉ nhìn Tiếu Bảo Bối.
Ánh mắt như vậy, làm Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình giống như con mồi trong mắt anh.
Tiếu Bảo Bối vẫn không biết trả lời thế nào, một giây sau trên môi liền bị chặn lên một vật ấm áp...
"Ưm..." Cô trừng lớn hai mắt, liều mạng muốn đẩy Kiều Trác Phàm ra. Nhưng chỉ một tay của anh, liền thoải mái đè hai cái móng vuốt lộn xộn của cô ra sau lưng, làm cô không có cách nào phản kháng.
Anh vẫn cố chấp chặn trên môi cô, trong mắt vui vẻ như có như không...
**
Xoa ri mọi người vì ra chương chậm nhé, vì máy tính bị hư nên ko post truyện được ạ. Ai thương cho thanks tý jk, những bạn không có tài khoản trong dd thì like và share FB cũng được.
Màn đêm như vậy, có một người phụ nữ tựa bên cửa sổ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ đai đeo.
Chất vải từ tơ lụa, làm thần thái uyển chuyển của cô ta càng thêm mê người.
Khi gió đêm đột ngột thổi tới, thổi bay làn váy trên người cô ta, đường nét mê người từ xương quai xanh trở xuống thêu đốt tâm trí người nhìn.
Bên cạnh, còn có một chiếc ly đế dài, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ rực.
Sau khi người đàn ông vào cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ thưởng thức rượu đỏ.
Nếu là trước kia, nhìn thấy một màn như vậy, nhất định Quý Xuyên sẽ vui vẻ. Rượu, người phụ nữ quyến rũ, là người đàn ông bình thường đều sẽ thích.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt của Tiếu Huyên, vốn cơ thể của Quý Xuyên có chút phản ứng cũng biến mất.
"Xuyên, anh về rồi. Anh uống rượu sao, toàn thân đều là mùi rượu..." Lúc này, người phụ nữ giống như mới phát hiện hắn trở về, chậm rãi bước đến chỗ hắn.
"Không nên uống quá nhiều, em sẽ đau lòng." Trên mặt cô ta, là vẻ mặt vui vẻ. Nhất là đôi mắt kia mang theo vài phần dễ thương, càng làm cho người ta cảm thấy cô thật sự vì suy nghĩ cho sức khỏe của hắn.
Nhưng Quý Xuyên không ngốc, hôm nay ở hôn lễ chuyện nên thấy hay không nên thấy cô cũng đã thấy được. Vì lẽ như vậy, Tiếu Huyên còn có thể giống như trước đây không hề lo lắng gì mà yêu hắn sao?
"Anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi pha cho anh một ly nước mật ong." Khi nói câu này, cô không có chút khác thường, nhận lấy âu phục trên tay Quý Xuyên, tay còn lại vòng qua khuỷu tay hắn. Thân mật như vậy, giống như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bị mang đến sofa, Quý Xuyên cũng không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng Tiếu Huyên xoay người đi vào phòng bếp.
Cô ta, rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây?
Chẳng lẽ, cô ta không tức giận một chút nào?
"Xuyên, uống nước mật ong xong, anh nhanh đi ngủ một giấc. Sáng mai, sẽ tốt thôi." Cô ta mang nước mật ong tới, ngồi ở bên cạnh hắn.
Nhu tình mật ý như thế, chỉ cần là đàn ông cũng sẽ không từ chối.
Cuối cùng, dưới anh mắt vẫn đang đắm đuối đưa tình của cô, Quý Xuyên nâng chén nước mật ong uống hết.
"Được rồi, anh đi ngủ trước. Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Hắn thay bộ quần áo đầy mùi rượu ra, sau đó chui vào chăn.
Lại không biết, vốn người phụ nữ vẫn đang tươi cười, khi nhìn đống quần áo đầy mùi rượu mà hắn thay ra, mất hết vui vẻ.
Quý Xuyên, anh để ý Tiếu Bảo Bối như vậy sao? Để ý đến nổi, ngay cả vợ của anh cũng có thể hoàn toàn không để ý nữa?
Không phải vậy, anh chỉ lo lắng Tiếu Bảo Bối gả cho người khác, sau khi Tiếu Đằng biết chuyện này nhất định sẽ tìm anh tính sổ đúng không?
Anh yên tâm đi. Chỉ cần anh ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh em, em nhất định sẽ giúp anh đạt được thứ anh muốn.
Nhìn người đàn ông đã vùi đầu trong chăn, hai mắt Tiếu Huyên từ từ nhắm lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt của cô chỉ có nụ cười quyến rũ...
- - Tuyến phân cách - -
Vào một buổi sáng đẹp trời, Kiều Trác Phàm đứng ở trước cửa sổ, thưởng thức bầu trời xanh gần như không có một đám mây.Ánh mặt trời chiếu lên người anh một tầng màu vàng kim, làm cả người anh xem ra rất ấm áp.
Buổi sáng tốt đẹp như vậy, làm cho gương mặt luôn lạnh lùng của Kiều Trác Phàm cũng dịu dàng vài phần. Cho đến khi giọng nói của Tiếu Bảo Bối truyền đến: "Kiều Trác Phàm..."
"Ừ." Vẻ mặt của anh cũng không thay đổi gì nhiều, thậm chí ngay cả xoay người nhìn về phía Tiếu Bảo Bối cũng không có.
"Kiều Trác Phàm, khi nào chúng ta trở về?" Tiếu Bảo Bối đứng ở trong góc nhỏ, đá vách tường, lẩm bẩm.
Hôm đó, Kiều Trác Phàm dẫn cô ngồi máy bay riêng, trực tiếp đến chỗ này.
Nói thật ra, Tiếu Bảo Bối cũng không biết đây rốt cuộc là nơi nào. Chỉ biết là, xung quanh đây ngay cả một ngôi nhà bình thường cũng không có.
"Hưởng tuần trăng mật, làm sao có thể trở về nhanh như vậy?" Anh xoay người, nhếch môi nhìn cô. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt của anh, ấm áp. Dường như, có một loại cảm xúc khác, đang bắt đầu khởi động.
"Cái này là tuần trăng mật sao?" Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm."Tuần trăng mật của người ta, cũng là trải qua cùng chồng mới cưới."
Hơn nữa, người ta đi hưởng tuần trăng mật đều là đi chơi khắp nơi.
Còn bọn họ? Sau khi vào căn phòng này, ngay cả ra ngoài cũng không có.
"Chẳng lẽ chúng ta không phải?" Kiều Trác Phàm giống như đang hỏi ngược lại, nhưng giọng nói không có chút nghi vấn nào.
Giấy kết hôn cũng có, hôn lễ cũng làm, trên thực tế anh cũng được xem là chồng mới cưới.
Ngược lại anh muốn xem một chút, Tiếu Bảo Bối sẽ dùng câu gì để giải thích quan hệ của bọn họ.
Lúc này, hai tay anh cắm trong túi quần, chậm rãi bước tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, bóng dáng cao ngất bị kéo thật dài dưới anh mặt trời.
"Cái gì chứ? Giấy kết hôn đều là giả, làm sao được tính là chồng mới cưới? Nhiều nhất, chúng ta có giấy kết hôn giả chỉ được xem là tình nhân thôi." Tiếu Bảo Bối nhìn anh đi đến, mang theo ưu nhã có chút quen thuộc.
Đầy khẩn trương, miệng nhỏ liền bắt đầu nói lung tung.
Đột nhiên, Kiều Trác Phàm cười.
Răng anh rất trắng, giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng, lúc cười rộ lên xuất hiện hai má lúm đồng tiền. Kiều Trác Phàm như vậy, có chút khác xa với những người đàn ông chỉ biết hút thuốc uống rượu tật xấu một đống lớn mà Tiếu Bảo Bối từng gặp.
"Giấy kết hôn giả? Tình nhân?" Kiều Trác Phàm cười dè dặt. Lại làm cho Tiếu Bảo Bối có loại dự cảm xấu...
Một giây sau, cô quả thật liền bị Kiều Trác Phàm ngăn ở góc tường.
Đương nhiên, anh cũng không làm ra hành vi gì càn rỡ, ngay cả chạm vào cô cũng không có.
Tay của anh, chỉ chống bên người cô, mặt áp rất gần mặt cô. Hơi thở di chuyển qua lại giữa hai người.
"Tiếu Bảo Bối, em biết ý nghĩa của hai chữ 'Tình nhân' này sao?" Kiều Trác Phàm lúc này, làm Tiếu Bảo Bối cảm thấy vô cùng sâu xa.
Anh không động, cũng không cười, chỉ nhìn Tiếu Bảo Bối.
Ánh mắt như vậy, làm Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình giống như con mồi trong mắt anh.
Tiếu Bảo Bối vẫn không biết trả lời thế nào, một giây sau trên môi liền bị chặn lên một vật ấm áp...
"Ưm..." Cô trừng lớn hai mắt, liều mạng muốn đẩy Kiều Trác Phàm ra. Nhưng chỉ một tay của anh, liền thoải mái đè hai cái móng vuốt lộn xộn của cô ra sau lưng, làm cô không có cách nào phản kháng.
Anh vẫn cố chấp chặn trên môi cô, trong mắt vui vẻ như có như không...
**
Xoa ri mọi người vì ra chương chậm nhé, vì máy tính bị hư nên ko post truyện được ạ. Ai thương cho thanks tý jk, những bạn không có tài khoản trong dd thì like và share FB cũng được.
Bình luận facebook