Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
"Quý Xuyên, hóa ra anh ở trong này?"
Tiếu Bảo Bối một đường chạy chậm từ toilet ra, ra tới đại sảnh tùy tiện liếc mắt một cái liền thấy Quý Xuyên đứng trong đám người. Quý Xuyên rất cao cũng rất tuấn tú, thành tích cũng vô cùng tốt. Từ nhỏ đến lớn, anh đều là một người gương mẫu trong mắt mọi người. Bây giờ anh bước vào xã hội, cũng là người tài giỏi trong xã hội. Người như vậy, trên cơ bản không có khuyết điểm gì. Có thể qua lại với anh, đến bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng cảm giác như là đang nằm mơ, chứ đừng nói bây giờ còn có thể đính hôn với anh.
Chỉ là, hình như Quý Xuyên cũng không thích cười lắm, cũng không phải người dịu dàng quan tâm. Điều này ít nhiều gì cũng làm cho Tiếu Bảo Bối có chút tiếc nuối. Cho nên khi hai người yêu nhau, đều là Tiếu Bảo Bối chủ động. . . . . .
Cũng không sao.
Chỉ cần có thể gả cho anh, có thể trở thành vợ của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cũng đã đủ lắm rồi.
Giây phút nhìn thấy anh mạnh khỏe đứng trong đám người, rốt cục sợi dây buộc chặt kia cũng được nới lỏng ra.
Không sao rồi.
Quý Xuyên của cô không gặp nguy hiểm.
"Anh còn phải hỏi em đó. Anh vừa mới đón khách giúp em, em liền lười biếng chạy ra ngoài chơi, mặc kệ khách nhiều như vậy." Quý Xuyên quét mắt liếc Tiếu Bảo Bối một cái, lập tức hừ lạnh.
Cô đi khỏi, là vì sợ bệnh suyễn của anh tái phát mới đi khỏi.
Cho nên, giờ khắc này bị anh trách cứ, nghe có chút chói tai cũng có chút chanh chua, càng làm cho hốc mắt của Tiếu Bảo Bối nổi lên một tầng hơi nước mỏng.
"Quý Xuyên, vừa rồi là em lo lắng cho anh. Còn nữa, em ở nhà vệ sinh gặp. . . . . ." Gặp một tên biến thái, lại còn bị anh ta thất lễ.
Tuy nhiên đến sau cùng, tên biến thái kia để cô đi, nhưng đối với một cô gái hồn nhiên như cô mà nói, vẫn làm cho cô sợ không thôi.
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, Quý Xuyên liền mở miệng trực tiếp ngắt ngang lời cô muốn nói: "Được rồi, nếu không có chuyện gì thì nhanh đi chiêu đãi khách đi, đừng như một cái cọc gỗ đứng chỗ này."
Lời nói của anh thật sự có chút quá phận, điều này làm cho nước mắt trong mắt Tiếu Bảo Bối tụ lại càng ngày càng nhiều. . . . . .
"Quý Xuyên, làm sao anh có thể như vậy. . . . . ." Cô khàn tiếng hô lên.
Ngay khi cô sắp chất vấn, một giọng nói chen vào: "Được rồi Bảo Bối à, cũng là do Quý Xuyên chờ em quá lâu mới sốt ruột. Hơn nữa, bây giờ khách khứa nhiều như vậy, một mình Quý Xuyên không tiếp nổi, trong lòng có chút bực bội, cũng có thể thông cảm."
Nghe thấy giọng nói kia, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến chỗ bọn họ —— Tiếu Huyên.
Cô ấy là con gái bác cả của Tiếu Bảo Bối, cũng là chị họ của Tiếu Bảo Bối, 25 tuổi phong nhã hào hoa, bây giờ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Tóc uốn gợn sóng, làm cho cô càng xinh đẹp. Váy màu đỏ khoét lưng phối hợp với giày cùng màu, lại thêm khí phách tự tin, giống như cô mới là nhân vật chính trong bữa tiệc.
Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, Quý Xuyên có chút sững sốt. Điểm này, ngược lại Tiếu Bảo Bối có chú ý tới. Hơn nữa, cô còn phát hiện tầm mắt của Quý Xuyên đang rơi vào nốt ruồi chu sa trên má phải của Tiếu Huyên. . . . . .
Cũng đúng, nốt ruồi ở vị trí đó, làm ánh mắt của cô càng phát ra quyến rũ. Mỗi lần đứng ở trước mặt Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối đều có chút tự ti. Cô có chút không quan tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình. . . . . .
"Được rồi, hai người cũng không nên cãi nhau nữa. Bảo Bối em đi tiếp khách bên kia đi, còn Quý Xuyên, nhanh đi ra cửa." Tiếu Huyên là người phụ nữ tài giỏi, bắt đầu thu xếp.
Quý Xuyên sẽ nghe lời cô ta nói mới là lạ. Trong lòng Tiếu Bảo Bối suy nghĩ như vậy.
Anh, ghét nhất là bị người khác xếp đặt.
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối mới nói thầm trong lòng mình xong, Quý Xuyên vậy mà thật sự đi ra cửa.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của anh, Tiếu Bảo Bối còn đang không có cách nào tiếp thu chuyện như vậy.
Mỗi lần Tiếu Bảo Bối cô muốn năn nỉ Quý Xuyên làm một việc, cũng phải tiêu tốn năm sáu ngày khuyên bảo, sau cùng dẫn đến Quý Xuyên bị cô làm phiền, mới không thể không thỏa hiệp. Nhưng hôm nay, Tiếu Huyên chỉ nói một câu, Quý Xuyên lại. . . . . .
Khó hiểu như vậy, làm Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn Tiếu Huyên.
Lúc này, người phụ nữa kia cũng nhìn bóng lưng đã đi xa của Quý Xuyên.
Khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Tiếu Bảo Bối đang nhìn mình chằm chằm, cô cười nhẹ: "Được rồi, em cũng nhanh bắt đầu làm đi. Có nghe không. . . . . ."
Nói xong, Tiếu Huyên đi khỏi.
Mà Tiếu Bảo Bối lại chết đứng ở chỗ đó thật lâu. . . . . .
Bởi vì cô không rõ, vì sao sau khi chị họ Tiếu Huyên nhìn thấy Quý Xuyên làm theo như lời cô ấy nói, lại bày ra nụ cười khiêu khích với cô.
Chỉ là Tiếu Bảo Bối không biết, một màn này đã rơi vào trong đôi con ngươi màu đen cách đó không xa.
Nhìn bộ dáng cô cúi đầu, người nào đó liền muốn tiến lên an ủi.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn xoay người đi khỏi. . . . . .
—— Tuyến phân cách——
Trời trong nắng ấm, Tiếu Bảo Bối định hẹn Quý Xuyên cùng đi ăn cơm.
Từ sau bữa tiệc đính hôn, đã mấy ngày bọn họ cũng chưa gặp mặt rồi.
Tiếu Bảo Bối là vì nụ cười khiêu khích của Tiếu Huyên ngày hôm đó làm cô có chút không dễ chịu, cho nên không cho Quý Xuyên gọi điện thoại. Mà Quý Xuyên……..Chỉ sợ cô không chủ động đi tìm anh, anh cũng đã quên trong thế giới của Quý Xuyên anh còn tồn tại một vị hôn thê.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tiếu Bảo Bối lộ ra tự giễu.
Nhưng bởi vì kiên trì cùng ẩn nhẫn nhiều năm qua, cô vẫn chủ động đến đây.
"Tiếu tiểu thư, sao cô lại tới đây?" Tay cô còn chưa chạm đến cửa phòng làm việc, Tiện trợ lý của Quý Xuyên vội vàng đi tới từ chỗ gần đó.
"Tôi muốn đi ăn cơm với Quý Xuyên. . . . . ." Cô nói.
"Mỗi ngày Quý tổng đều có chuyện quan trọng, cho nên sau này Tiếu tiểu thư đến vẫn nên gọi điện thoại hẹn trước." Mặt trợ lý không chút thay đổi nói với Tiếu Bảo Bối.
Chỉ một câu nói, làm cho tâm của Tiếu Bảo Bối rét lạnh.
Vị hôn thê tìm vị hôn phu đi ăn cơm, vẫn phải hẹn trước ?
Hẹn trước em gái anh.
Trùng hợp, cửa văn phòng của Quý Xuyên được đẩy ra.
"Buổi trưa hôm nay ăn cái gì đây?"
"Anh quyết định đi, em cái gì cũng được."
Từ trong phòng làm việc có hai người đi tới, lại còn đang trò chuyện. Mãi cho đến khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối và trợ lý đứng ở trước cửa văn phòng, bọn họ mới dừng chân.
"Hai người. . . . . ." Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm toàn bộ trước mắt, chợt đột nhiên không biết nên làm cái gì mới được. Bởi vì hai người song song đi tới, ngoài Quý Xuyên, chính là Tiếu Huyên. . . . . .
Cô không rõ, ngay cả vị hôn thê là cô muốn cùng ăn bữa cơm, cũng phải hẹn trước, vậy tại sao với chị Tiếu Huyên lại dễ như vậy.
Mà Tiếu Huyên nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, trong mắt cũng có chút kinh ngạc. Chẳng qua rất nhanh, cô lại khôi phục nụ cười quyến rũ: "Bảo Bối, chị đến đây là vì phòng làm việc của chúng ta có hợp tác với bên Quý Xuyên. . . . . ." Giống như cô đang giải thích cái gì đó.
Mà Tiếu Bảo Bối vừa nghe, cũng lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Em cũng chưa hỏi chị họ đến đây là có chuyện gì mà. Chẳng lẽ, đây là chị có tật giật mình hả?"
Một câu đơn giản, làm nét mặt ba người ở đây đều thay đổi.
Tiếu Bảo Bối một đường chạy chậm từ toilet ra, ra tới đại sảnh tùy tiện liếc mắt một cái liền thấy Quý Xuyên đứng trong đám người. Quý Xuyên rất cao cũng rất tuấn tú, thành tích cũng vô cùng tốt. Từ nhỏ đến lớn, anh đều là một người gương mẫu trong mắt mọi người. Bây giờ anh bước vào xã hội, cũng là người tài giỏi trong xã hội. Người như vậy, trên cơ bản không có khuyết điểm gì. Có thể qua lại với anh, đến bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng cảm giác như là đang nằm mơ, chứ đừng nói bây giờ còn có thể đính hôn với anh.
Chỉ là, hình như Quý Xuyên cũng không thích cười lắm, cũng không phải người dịu dàng quan tâm. Điều này ít nhiều gì cũng làm cho Tiếu Bảo Bối có chút tiếc nuối. Cho nên khi hai người yêu nhau, đều là Tiếu Bảo Bối chủ động. . . . . .
Cũng không sao.
Chỉ cần có thể gả cho anh, có thể trở thành vợ của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cũng đã đủ lắm rồi.
Giây phút nhìn thấy anh mạnh khỏe đứng trong đám người, rốt cục sợi dây buộc chặt kia cũng được nới lỏng ra.
Không sao rồi.
Quý Xuyên của cô không gặp nguy hiểm.
"Anh còn phải hỏi em đó. Anh vừa mới đón khách giúp em, em liền lười biếng chạy ra ngoài chơi, mặc kệ khách nhiều như vậy." Quý Xuyên quét mắt liếc Tiếu Bảo Bối một cái, lập tức hừ lạnh.
Cô đi khỏi, là vì sợ bệnh suyễn của anh tái phát mới đi khỏi.
Cho nên, giờ khắc này bị anh trách cứ, nghe có chút chói tai cũng có chút chanh chua, càng làm cho hốc mắt của Tiếu Bảo Bối nổi lên một tầng hơi nước mỏng.
"Quý Xuyên, vừa rồi là em lo lắng cho anh. Còn nữa, em ở nhà vệ sinh gặp. . . . . ." Gặp một tên biến thái, lại còn bị anh ta thất lễ.
Tuy nhiên đến sau cùng, tên biến thái kia để cô đi, nhưng đối với một cô gái hồn nhiên như cô mà nói, vẫn làm cho cô sợ không thôi.
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, Quý Xuyên liền mở miệng trực tiếp ngắt ngang lời cô muốn nói: "Được rồi, nếu không có chuyện gì thì nhanh đi chiêu đãi khách đi, đừng như một cái cọc gỗ đứng chỗ này."
Lời nói của anh thật sự có chút quá phận, điều này làm cho nước mắt trong mắt Tiếu Bảo Bối tụ lại càng ngày càng nhiều. . . . . .
"Quý Xuyên, làm sao anh có thể như vậy. . . . . ." Cô khàn tiếng hô lên.
Ngay khi cô sắp chất vấn, một giọng nói chen vào: "Được rồi Bảo Bối à, cũng là do Quý Xuyên chờ em quá lâu mới sốt ruột. Hơn nữa, bây giờ khách khứa nhiều như vậy, một mình Quý Xuyên không tiếp nổi, trong lòng có chút bực bội, cũng có thể thông cảm."
Nghe thấy giọng nói kia, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến chỗ bọn họ —— Tiếu Huyên.
Cô ấy là con gái bác cả của Tiếu Bảo Bối, cũng là chị họ của Tiếu Bảo Bối, 25 tuổi phong nhã hào hoa, bây giờ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Tóc uốn gợn sóng, làm cho cô càng xinh đẹp. Váy màu đỏ khoét lưng phối hợp với giày cùng màu, lại thêm khí phách tự tin, giống như cô mới là nhân vật chính trong bữa tiệc.
Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, Quý Xuyên có chút sững sốt. Điểm này, ngược lại Tiếu Bảo Bối có chú ý tới. Hơn nữa, cô còn phát hiện tầm mắt của Quý Xuyên đang rơi vào nốt ruồi chu sa trên má phải của Tiếu Huyên. . . . . .
Cũng đúng, nốt ruồi ở vị trí đó, làm ánh mắt của cô càng phát ra quyến rũ. Mỗi lần đứng ở trước mặt Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối đều có chút tự ti. Cô có chút không quan tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình. . . . . .
"Được rồi, hai người cũng không nên cãi nhau nữa. Bảo Bối em đi tiếp khách bên kia đi, còn Quý Xuyên, nhanh đi ra cửa." Tiếu Huyên là người phụ nữ tài giỏi, bắt đầu thu xếp.
Quý Xuyên sẽ nghe lời cô ta nói mới là lạ. Trong lòng Tiếu Bảo Bối suy nghĩ như vậy.
Anh, ghét nhất là bị người khác xếp đặt.
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối mới nói thầm trong lòng mình xong, Quý Xuyên vậy mà thật sự đi ra cửa.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của anh, Tiếu Bảo Bối còn đang không có cách nào tiếp thu chuyện như vậy.
Mỗi lần Tiếu Bảo Bối cô muốn năn nỉ Quý Xuyên làm một việc, cũng phải tiêu tốn năm sáu ngày khuyên bảo, sau cùng dẫn đến Quý Xuyên bị cô làm phiền, mới không thể không thỏa hiệp. Nhưng hôm nay, Tiếu Huyên chỉ nói một câu, Quý Xuyên lại. . . . . .
Khó hiểu như vậy, làm Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn Tiếu Huyên.
Lúc này, người phụ nữa kia cũng nhìn bóng lưng đã đi xa của Quý Xuyên.
Khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Tiếu Bảo Bối đang nhìn mình chằm chằm, cô cười nhẹ: "Được rồi, em cũng nhanh bắt đầu làm đi. Có nghe không. . . . . ."
Nói xong, Tiếu Huyên đi khỏi.
Mà Tiếu Bảo Bối lại chết đứng ở chỗ đó thật lâu. . . . . .
Bởi vì cô không rõ, vì sao sau khi chị họ Tiếu Huyên nhìn thấy Quý Xuyên làm theo như lời cô ấy nói, lại bày ra nụ cười khiêu khích với cô.
Chỉ là Tiếu Bảo Bối không biết, một màn này đã rơi vào trong đôi con ngươi màu đen cách đó không xa.
Nhìn bộ dáng cô cúi đầu, người nào đó liền muốn tiến lên an ủi.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn xoay người đi khỏi. . . . . .
—— Tuyến phân cách——
Trời trong nắng ấm, Tiếu Bảo Bối định hẹn Quý Xuyên cùng đi ăn cơm.
Từ sau bữa tiệc đính hôn, đã mấy ngày bọn họ cũng chưa gặp mặt rồi.
Tiếu Bảo Bối là vì nụ cười khiêu khích của Tiếu Huyên ngày hôm đó làm cô có chút không dễ chịu, cho nên không cho Quý Xuyên gọi điện thoại. Mà Quý Xuyên……..Chỉ sợ cô không chủ động đi tìm anh, anh cũng đã quên trong thế giới của Quý Xuyên anh còn tồn tại một vị hôn thê.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tiếu Bảo Bối lộ ra tự giễu.
Nhưng bởi vì kiên trì cùng ẩn nhẫn nhiều năm qua, cô vẫn chủ động đến đây.
"Tiếu tiểu thư, sao cô lại tới đây?" Tay cô còn chưa chạm đến cửa phòng làm việc, Tiện trợ lý của Quý Xuyên vội vàng đi tới từ chỗ gần đó.
"Tôi muốn đi ăn cơm với Quý Xuyên. . . . . ." Cô nói.
"Mỗi ngày Quý tổng đều có chuyện quan trọng, cho nên sau này Tiếu tiểu thư đến vẫn nên gọi điện thoại hẹn trước." Mặt trợ lý không chút thay đổi nói với Tiếu Bảo Bối.
Chỉ một câu nói, làm cho tâm của Tiếu Bảo Bối rét lạnh.
Vị hôn thê tìm vị hôn phu đi ăn cơm, vẫn phải hẹn trước ?
Hẹn trước em gái anh.
Trùng hợp, cửa văn phòng của Quý Xuyên được đẩy ra.
"Buổi trưa hôm nay ăn cái gì đây?"
"Anh quyết định đi, em cái gì cũng được."
Từ trong phòng làm việc có hai người đi tới, lại còn đang trò chuyện. Mãi cho đến khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối và trợ lý đứng ở trước cửa văn phòng, bọn họ mới dừng chân.
"Hai người. . . . . ." Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm toàn bộ trước mắt, chợt đột nhiên không biết nên làm cái gì mới được. Bởi vì hai người song song đi tới, ngoài Quý Xuyên, chính là Tiếu Huyên. . . . . .
Cô không rõ, ngay cả vị hôn thê là cô muốn cùng ăn bữa cơm, cũng phải hẹn trước, vậy tại sao với chị Tiếu Huyên lại dễ như vậy.
Mà Tiếu Huyên nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, trong mắt cũng có chút kinh ngạc. Chẳng qua rất nhanh, cô lại khôi phục nụ cười quyến rũ: "Bảo Bối, chị đến đây là vì phòng làm việc của chúng ta có hợp tác với bên Quý Xuyên. . . . . ." Giống như cô đang giải thích cái gì đó.
Mà Tiếu Bảo Bối vừa nghe, cũng lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Em cũng chưa hỏi chị họ đến đây là có chuyện gì mà. Chẳng lẽ, đây là chị có tật giật mình hả?"
Một câu đơn giản, làm nét mặt ba người ở đây đều thay đổi.
Bình luận facebook