Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
Kiều Trì không ngờ tay Kiều Trác Phàm bị thương mà còn có thể lưu loát ném anh qua vai như vậy, khiến anh khó lòng phòng bị.
"A... Kiều, cái người khốn kiếp này!" Kiều Trì anh không thể không từ bỏ việc âu yếm trên giường với người đẹp, tới đây chữa thương cho anh. Nhưng người này không cảm kích thì thôi, bây giờ còn hành hung anh!
"Lần sau dù cho A Vĩ nói cậu chết rồi, tôi cũng không đến!" Không biết lúc này Kiều Trì thật sự bị thương hay là giả bộ, nằm bất động trên mặt đất.
Không nhìn qua vết thương đã được xử lý ổn thỏa, Kiều Trác Phàm không cảm kích một chút nào, nhất là nhìn Kiều Trì mặc quần đùi hình bọt biển nằm trên mặt đất, anh cũng không đồng tình.
"Kiều Trác Phàm, cậu có nghe hay không? Lần tới dù cho cậu chết, tôi cũng sẽ không chạy tới!" Giống như sợ vừa rồi Kiều Trác Phàm không hiểu ý tứ của anh nói nên Kiều Trì lặp lại một lần nữa.
Nào ngờ Kiều Trác Phàm lơ đễnh nói một câu: "Có tới hay không cũng không phải do anh quyết định!"
Tựa như vừa rồi, chỉ cần Kiều Trác Phàm xảy ra vấn đề, đâu đến phiên hắn Kiều Trì quyết định có tới hay không? A Vĩ sẽ lập tức đưa Kiều trì tới.
Nếu anh ta đến nơi mà không chịu điều trị thì trực tiếp cho một viên đạn, không cần để Kiều Trì lẩm bẩm hơn nửa ngày như vậy?
"Cậu là điển hình của chủ nghĩa bá quyền!" Không, vẫn chưa hết! Kiều Trác Phàm, cậu không hề có chút tình người!
(* Chủ nghĩa bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế)
Kiều Trì lật người, định cùng Kiều Trác Phàm thương lượng một phen.
Nhưng Kiều Trì chưa kịp bò dậy, Kiều Trác Phàm đã đi về phía trước.
Anh cắn răng một cái liền đưa tay bắt được ống quần Kiều Trác Phàm.
Khiến anh chật vật như vậy, Kiều Trác Phàm phải trả giá chứ?
Nhưng Kiều Trì còn chưa thành công, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Hai người định bước vào, đối với tình huống đang diễn ra trong phòng làm việc cũng có chút giật mình.
Lúc này, Kiều Trì mặc một cái quần cộc hình bọt biển, lôi kéo ống quần Kiều Trác Phàm, còn lộ ra một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.
Tình huống này nếu ở thời đại thuần khiết trước đây thì có lẽ không có ai suy nghĩ lung tung.
Nhưng thời đại này, người không thuần khiết thật sự quá nhiều rồi.
"Khụ khụ..." Thấy một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp bị sặc.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia đã chứng minh vừa rồi cô nghĩ cái gì.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn, hơi bực mình.
Vốn dĩ anh muốn mượn bộ dạng đáng thương này khiến Tiếu Bảo Bối hết giận. Ai biết, Kiều Trì đột nhiên đến làm đảo loạn hết kế hoạch của anh không nói, bây giờ còn khiến Tiếu Bảo Bối suy nghĩ lung tung! Kiều Trác Phàm làm sao không hận cho được?
Dưới cơn tức giận, Kiều Trác Phàm lại âm thầm đạp Kiều Trì một cước, ý bảo anh ta từ đâu tới thì hãy quay về đi, tránh việc ở lại đây làm Kiều Trác Phàm anh mất mặt xấu hổ.
Nhưng Kiều Trì bị đạp một cái, tay càng nắm chặt ống quần Kiều Trác Phàm hơn.
Tại sao Kiều Trác Phàm phá hoại chuyện tốt của anh, đánh anh, bây giờ còn muốn anh làm theo những gì anh ta nói?
Kiều Trì sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nghe lời người khác lại khiến mình bị thiệt thòi, đánh chết anh cũng sẽ không làm!
Cảm thấy Kiều Trì nắm lấy ống quần anh, càng nắm càng chặt, Kiều Trác Phàm cúi đầu trừng mắt liếc anh một cái: mau buông tay!
Người nào đó tỏ ý xem thường liên tiếp: không!
Muốn đánh liền đánh, muốn cút thì cút?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Buông ra, có phải muốn tôi đánh anh một trận anh mới đứng lên phải không?" Kiều Trác Phàm có chút không kiên nhẫn. Trên thực tế, đây mới là bản tính của Kiều Trác Phàm.
Anh không thích nhất là chờ đợi.
Nếu không, ban đầu anh bảo vệ Tiếu Bảo Bối, một lần chính là mười năm, cũng sẽ không khiến mọi người khiếp sợ như vậy rồi.
Nghe hai người đối thoại, A Vĩ cùng Tiếu Bảo Bối chỉ biết nhìn nhau.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều cho rằng hai người kia ở trong phòng làm việc xử lý vết thương.
Tiếu Bảo Bối chờ quá lâu nên có chút không kiên nhẫn, còn tưởng rằng vết thương của Kiều Trác Phàm rất nghiêm trọng, không để ý việc A Vĩ cản trở mà đẩy cửa phòng làm việc ra.
Không ngờ, hai người lại ở trong này đánh nhau?
Ngây thơ hay không ngây thơ?
Bị mọi người chăm chú nhìn, Kiều Trì không thẹn thùng cũng không xấu hổ.
Từ khi bị A Vĩ bắt mặc quần cộc hình bọt biển khiêng ra khỏi nhà, đón nhận ánh mắt khác thường của nhiều người như vậy, Kiều Trì đã hoàn toàn từ bỏ cái gọi là tiết tháo.
Dù thế nào đi nữa mặt mũi của anh đã hoàn toàn mất hết, vào lúc này bị bọn họ nhìn thêm mấy lần cũng như vậy mà thôi?
"Tôi không buông! Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ không buông cậu ra..." Kiều Trì nói xong bày ra vẻ mặt oan ức.
Thấy tình cảnh này, trán Kiều Trác Phàm nổi đầy gân xanh.
Kiều Trì này, không thu thập không được.
Chỉ là...
Tiếu Bảo Bối ở đây.
Vốn anh đã dùng thủ đoạn trả thù Diệp Tử Hi và Hòa Nhạc Dương, Nhạc Dương rời đi đã khiến Tiếu Bảo Bối tức giận. Nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì tàn bạo ngay trước mặt Tiếu Bảo Bối thì hiểu lầm giữa anh và Tiếu Bảo Bối sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Kiều Trác Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Bảo Bối. Đang suy nghĩ có nên để A Vĩ đưa nha đầu này ra ngoài trước hay không, tránh để hình ảnh máu tanh kinh khủng dọa cô sợ.
Nhưng ai biết, Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Tiếu Bảo Bối đang tò mò theo dõi anh cùng Kiều Trì.
Đặc biệt khi cô phát hiện anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng của Tiếu Bảo Bối nói cho anh biết: "Em không nhìn thấy gì cả!"
À?
Đây là ý gì?
Vừa rồi cô và anh nhìn nhau, chẳng lẽ cô không thấy Kiều Trác Phàm anh sao?
Nhưng bây giờ, cô lại dám nói cô không thấy gì cả.
Đây chẳng phải nói cho Kiều Trác Phàm biết cô đã suy nghĩ theo hướng nào rồi sao?
Lúc Kiều Trác Phàm đang suy nghĩ về vấn đề này, Kiều Trì lại nói nhỏ: "Khụ khụ, Tiếu Bảo Bối cô nên nói các người cứ tiếp tục, cứ xem như tôi không có ở đây!"
Kiều Trì nói xong, Tiếu Bảo Bối trực tiếp cười lớn.
Mặt A Vĩ cũng biến đổi, nếu không phải ngại vì Kiều Trác Phàm ở đây, có lẽ anh cũng sẽ không có hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.
Ngược lại, mặt Kiều Trác Phàm tối sầm.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Kiều Trác Phàm nói với A Vĩ: "Cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, tôi và Kiều Trì còn có chút việc cần giải quyết!"
Gần đây Kiều Trì không bị chỉnh đốn nên lại ngứa da rồi!
Hôm nay vừa đúng lúc Kiều Trác Phàm anh rãnh rỗi...
Kiều Trì không ngờ tay Kiều Trác Phàm bị thương mà còn có thể lưu loát ném anh qua vai như vậy, khiến anh khó lòng phòng bị.
"A... Kiều, cái người khốn kiếp này!" Kiều Trì anh không thể không từ bỏ việc âu yếm trên giường với người đẹp, tới đây chữa thương cho anh. Nhưng người này không cảm kích thì thôi, bây giờ còn hành hung anh!
"Lần sau dù cho A Vĩ nói cậu chết rồi, tôi cũng không đến!" Không biết lúc này Kiều Trì thật sự bị thương hay là giả bộ, nằm bất động trên mặt đất.
Không nhìn qua vết thương đã được xử lý ổn thỏa, Kiều Trác Phàm không cảm kích một chút nào, nhất là nhìn Kiều Trì mặc quần đùi hình bọt biển nằm trên mặt đất, anh cũng không đồng tình.
"Kiều Trác Phàm, cậu có nghe hay không? Lần tới dù cho cậu chết, tôi cũng sẽ không chạy tới!" Giống như sợ vừa rồi Kiều Trác Phàm không hiểu ý tứ của anh nói nên Kiều Trì lặp lại một lần nữa.
Nào ngờ Kiều Trác Phàm lơ đễnh nói một câu: "Có tới hay không cũng không phải do anh quyết định!"
Tựa như vừa rồi, chỉ cần Kiều Trác Phàm xảy ra vấn đề, đâu đến phiên hắn Kiều Trì quyết định có tới hay không? A Vĩ sẽ lập tức đưa Kiều trì tới.
Nếu anh ta đến nơi mà không chịu điều trị thì trực tiếp cho một viên đạn, không cần để Kiều Trì lẩm bẩm hơn nửa ngày như vậy?
"Cậu là điển hình của chủ nghĩa bá quyền!" Không, vẫn chưa hết! Kiều Trác Phàm, cậu không hề có chút tình người!
(* Chủ nghĩa bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế)
Kiều Trì lật người, định cùng Kiều Trác Phàm thương lượng một phen.
Nhưng Kiều Trì chưa kịp bò dậy, Kiều Trác Phàm đã đi về phía trước.
Anh cắn răng một cái liền đưa tay bắt được ống quần Kiều Trác Phàm.
Khiến anh chật vật như vậy, Kiều Trác Phàm phải trả giá chứ?
Nhưng Kiều Trì còn chưa thành công, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Hai người định bước vào, đối với tình huống đang diễn ra trong phòng làm việc cũng có chút giật mình.
Lúc này, Kiều Trì mặc một cái quần cộc hình bọt biển, lôi kéo ống quần Kiều Trác Phàm, còn lộ ra một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.
Tình huống này nếu ở thời đại thuần khiết trước đây thì có lẽ không có ai suy nghĩ lung tung.
Nhưng thời đại này, người không thuần khiết thật sự quá nhiều rồi.
"Khụ khụ..." Thấy một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp bị sặc.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia đã chứng minh vừa rồi cô nghĩ cái gì.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn, hơi bực mình.
Vốn dĩ anh muốn mượn bộ dạng đáng thương này khiến Tiếu Bảo Bối hết giận. Ai biết, Kiều Trì đột nhiên đến làm đảo loạn hết kế hoạch của anh không nói, bây giờ còn khiến Tiếu Bảo Bối suy nghĩ lung tung! Kiều Trác Phàm làm sao không hận cho được?
Dưới cơn tức giận, Kiều Trác Phàm lại âm thầm đạp Kiều Trì một cước, ý bảo anh ta từ đâu tới thì hãy quay về đi, tránh việc ở lại đây làm Kiều Trác Phàm anh mất mặt xấu hổ.
Nhưng Kiều Trì bị đạp một cái, tay càng nắm chặt ống quần Kiều Trác Phàm hơn.
Tại sao Kiều Trác Phàm phá hoại chuyện tốt của anh, đánh anh, bây giờ còn muốn anh làm theo những gì anh ta nói?
Kiều Trì sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nghe lời người khác lại khiến mình bị thiệt thòi, đánh chết anh cũng sẽ không làm!
Cảm thấy Kiều Trì nắm lấy ống quần anh, càng nắm càng chặt, Kiều Trác Phàm cúi đầu trừng mắt liếc anh một cái: mau buông tay!
Người nào đó tỏ ý xem thường liên tiếp: không!
Muốn đánh liền đánh, muốn cút thì cút?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Buông ra, có phải muốn tôi đánh anh một trận anh mới đứng lên phải không?" Kiều Trác Phàm có chút không kiên nhẫn. Trên thực tế, đây mới là bản tính của Kiều Trác Phàm.
Anh không thích nhất là chờ đợi.
Nếu không, ban đầu anh bảo vệ Tiếu Bảo Bối, một lần chính là mười năm, cũng sẽ không khiến mọi người khiếp sợ như vậy rồi.
Nghe hai người đối thoại, A Vĩ cùng Tiếu Bảo Bối chỉ biết nhìn nhau.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều cho rằng hai người kia ở trong phòng làm việc xử lý vết thương.
Tiếu Bảo Bối chờ quá lâu nên có chút không kiên nhẫn, còn tưởng rằng vết thương của Kiều Trác Phàm rất nghiêm trọng, không để ý việc A Vĩ cản trở mà đẩy cửa phòng làm việc ra.
Không ngờ, hai người lại ở trong này đánh nhau?
Ngây thơ hay không ngây thơ?
Bị mọi người chăm chú nhìn, Kiều Trì không thẹn thùng cũng không xấu hổ.
Từ khi bị A Vĩ bắt mặc quần cộc hình bọt biển khiêng ra khỏi nhà, đón nhận ánh mắt khác thường của nhiều người như vậy, Kiều Trì đã hoàn toàn từ bỏ cái gọi là tiết tháo.
Dù thế nào đi nữa mặt mũi của anh đã hoàn toàn mất hết, vào lúc này bị bọn họ nhìn thêm mấy lần cũng như vậy mà thôi?
"Tôi không buông! Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ không buông cậu ra..." Kiều Trì nói xong bày ra vẻ mặt oan ức.
Thấy tình cảnh này, trán Kiều Trác Phàm nổi đầy gân xanh.
Kiều Trì này, không thu thập không được.
Chỉ là...
Tiếu Bảo Bối ở đây.
Vốn anh đã dùng thủ đoạn trả thù Diệp Tử Hi và Hòa Nhạc Dương, Nhạc Dương rời đi đã khiến Tiếu Bảo Bối tức giận. Nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì tàn bạo ngay trước mặt Tiếu Bảo Bối thì hiểu lầm giữa anh và Tiếu Bảo Bối sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Kiều Trác Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Bảo Bối. Đang suy nghĩ có nên để A Vĩ đưa nha đầu này ra ngoài trước hay không, tránh để hình ảnh máu tanh kinh khủng dọa cô sợ.
Nhưng ai biết, Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Tiếu Bảo Bối đang tò mò theo dõi anh cùng Kiều Trì.
Đặc biệt khi cô phát hiện anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng của Tiếu Bảo Bối nói cho anh biết: "Em không nhìn thấy gì cả!"
À?
Đây là ý gì?
Vừa rồi cô và anh nhìn nhau, chẳng lẽ cô không thấy Kiều Trác Phàm anh sao?
Nhưng bây giờ, cô lại dám nói cô không thấy gì cả.
Đây chẳng phải nói cho Kiều Trác Phàm biết cô đã suy nghĩ theo hướng nào rồi sao?
Lúc Kiều Trác Phàm đang suy nghĩ về vấn đề này, Kiều Trì lại nói nhỏ: "Khụ khụ, Tiếu Bảo Bối cô nên nói các người cứ tiếp tục, cứ xem như tôi không có ở đây!"
Kiều Trì nói xong, Tiếu Bảo Bối trực tiếp cười lớn.
Mặt A Vĩ cũng biến đổi, nếu không phải ngại vì Kiều Trác Phàm ở đây, có lẽ anh cũng sẽ không có hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.
Ngược lại, mặt Kiều Trác Phàm tối sầm.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Kiều Trác Phàm nói với A Vĩ: "Cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, tôi và Kiều Trì còn có chút việc cần giải quyết!"
Gần đây Kiều Trì không bị chỉnh đốn nên lại ngứa da rồi!
Hôm nay vừa đúng lúc Kiều Trác Phàm anh rãnh rỗi...
"A... Kiều, cái người khốn kiếp này!" Kiều Trì anh không thể không từ bỏ việc âu yếm trên giường với người đẹp, tới đây chữa thương cho anh. Nhưng người này không cảm kích thì thôi, bây giờ còn hành hung anh!
"Lần sau dù cho A Vĩ nói cậu chết rồi, tôi cũng không đến!" Không biết lúc này Kiều Trì thật sự bị thương hay là giả bộ, nằm bất động trên mặt đất.
Không nhìn qua vết thương đã được xử lý ổn thỏa, Kiều Trác Phàm không cảm kích một chút nào, nhất là nhìn Kiều Trì mặc quần đùi hình bọt biển nằm trên mặt đất, anh cũng không đồng tình.
"Kiều Trác Phàm, cậu có nghe hay không? Lần tới dù cho cậu chết, tôi cũng sẽ không chạy tới!" Giống như sợ vừa rồi Kiều Trác Phàm không hiểu ý tứ của anh nói nên Kiều Trì lặp lại một lần nữa.
Nào ngờ Kiều Trác Phàm lơ đễnh nói một câu: "Có tới hay không cũng không phải do anh quyết định!"
Tựa như vừa rồi, chỉ cần Kiều Trác Phàm xảy ra vấn đề, đâu đến phiên hắn Kiều Trì quyết định có tới hay không? A Vĩ sẽ lập tức đưa Kiều trì tới.
Nếu anh ta đến nơi mà không chịu điều trị thì trực tiếp cho một viên đạn, không cần để Kiều Trì lẩm bẩm hơn nửa ngày như vậy?
"Cậu là điển hình của chủ nghĩa bá quyền!" Không, vẫn chưa hết! Kiều Trác Phàm, cậu không hề có chút tình người!
(* Chủ nghĩa bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế)
Kiều Trì lật người, định cùng Kiều Trác Phàm thương lượng một phen.
Nhưng Kiều Trì chưa kịp bò dậy, Kiều Trác Phàm đã đi về phía trước.
Anh cắn răng một cái liền đưa tay bắt được ống quần Kiều Trác Phàm.
Khiến anh chật vật như vậy, Kiều Trác Phàm phải trả giá chứ?
Nhưng Kiều Trì còn chưa thành công, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Hai người định bước vào, đối với tình huống đang diễn ra trong phòng làm việc cũng có chút giật mình.
Lúc này, Kiều Trì mặc một cái quần cộc hình bọt biển, lôi kéo ống quần Kiều Trác Phàm, còn lộ ra một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.
Tình huống này nếu ở thời đại thuần khiết trước đây thì có lẽ không có ai suy nghĩ lung tung.
Nhưng thời đại này, người không thuần khiết thật sự quá nhiều rồi.
"Khụ khụ..." Thấy một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp bị sặc.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia đã chứng minh vừa rồi cô nghĩ cái gì.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn, hơi bực mình.
Vốn dĩ anh muốn mượn bộ dạng đáng thương này khiến Tiếu Bảo Bối hết giận. Ai biết, Kiều Trì đột nhiên đến làm đảo loạn hết kế hoạch của anh không nói, bây giờ còn khiến Tiếu Bảo Bối suy nghĩ lung tung! Kiều Trác Phàm làm sao không hận cho được?
Dưới cơn tức giận, Kiều Trác Phàm lại âm thầm đạp Kiều Trì một cước, ý bảo anh ta từ đâu tới thì hãy quay về đi, tránh việc ở lại đây làm Kiều Trác Phàm anh mất mặt xấu hổ.
Nhưng Kiều Trì bị đạp một cái, tay càng nắm chặt ống quần Kiều Trác Phàm hơn.
Tại sao Kiều Trác Phàm phá hoại chuyện tốt của anh, đánh anh, bây giờ còn muốn anh làm theo những gì anh ta nói?
Kiều Trì sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nghe lời người khác lại khiến mình bị thiệt thòi, đánh chết anh cũng sẽ không làm!
Cảm thấy Kiều Trì nắm lấy ống quần anh, càng nắm càng chặt, Kiều Trác Phàm cúi đầu trừng mắt liếc anh một cái: mau buông tay!
Người nào đó tỏ ý xem thường liên tiếp: không!
Muốn đánh liền đánh, muốn cút thì cút?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Buông ra, có phải muốn tôi đánh anh một trận anh mới đứng lên phải không?" Kiều Trác Phàm có chút không kiên nhẫn. Trên thực tế, đây mới là bản tính của Kiều Trác Phàm.
Anh không thích nhất là chờ đợi.
Nếu không, ban đầu anh bảo vệ Tiếu Bảo Bối, một lần chính là mười năm, cũng sẽ không khiến mọi người khiếp sợ như vậy rồi.
Nghe hai người đối thoại, A Vĩ cùng Tiếu Bảo Bối chỉ biết nhìn nhau.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều cho rằng hai người kia ở trong phòng làm việc xử lý vết thương.
Tiếu Bảo Bối chờ quá lâu nên có chút không kiên nhẫn, còn tưởng rằng vết thương của Kiều Trác Phàm rất nghiêm trọng, không để ý việc A Vĩ cản trở mà đẩy cửa phòng làm việc ra.
Không ngờ, hai người lại ở trong này đánh nhau?
Ngây thơ hay không ngây thơ?
Bị mọi người chăm chú nhìn, Kiều Trì không thẹn thùng cũng không xấu hổ.
Từ khi bị A Vĩ bắt mặc quần cộc hình bọt biển khiêng ra khỏi nhà, đón nhận ánh mắt khác thường của nhiều người như vậy, Kiều Trì đã hoàn toàn từ bỏ cái gọi là tiết tháo.
Dù thế nào đi nữa mặt mũi của anh đã hoàn toàn mất hết, vào lúc này bị bọn họ nhìn thêm mấy lần cũng như vậy mà thôi?
"Tôi không buông! Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ không buông cậu ra..." Kiều Trì nói xong bày ra vẻ mặt oan ức.
Thấy tình cảnh này, trán Kiều Trác Phàm nổi đầy gân xanh.
Kiều Trì này, không thu thập không được.
Chỉ là...
Tiếu Bảo Bối ở đây.
Vốn anh đã dùng thủ đoạn trả thù Diệp Tử Hi và Hòa Nhạc Dương, Nhạc Dương rời đi đã khiến Tiếu Bảo Bối tức giận. Nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì tàn bạo ngay trước mặt Tiếu Bảo Bối thì hiểu lầm giữa anh và Tiếu Bảo Bối sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Kiều Trác Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Bảo Bối. Đang suy nghĩ có nên để A Vĩ đưa nha đầu này ra ngoài trước hay không, tránh để hình ảnh máu tanh kinh khủng dọa cô sợ.
Nhưng ai biết, Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Tiếu Bảo Bối đang tò mò theo dõi anh cùng Kiều Trì.
Đặc biệt khi cô phát hiện anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng của Tiếu Bảo Bối nói cho anh biết: "Em không nhìn thấy gì cả!"
À?
Đây là ý gì?
Vừa rồi cô và anh nhìn nhau, chẳng lẽ cô không thấy Kiều Trác Phàm anh sao?
Nhưng bây giờ, cô lại dám nói cô không thấy gì cả.
Đây chẳng phải nói cho Kiều Trác Phàm biết cô đã suy nghĩ theo hướng nào rồi sao?
Lúc Kiều Trác Phàm đang suy nghĩ về vấn đề này, Kiều Trì lại nói nhỏ: "Khụ khụ, Tiếu Bảo Bối cô nên nói các người cứ tiếp tục, cứ xem như tôi không có ở đây!"
Kiều Trì nói xong, Tiếu Bảo Bối trực tiếp cười lớn.
Mặt A Vĩ cũng biến đổi, nếu không phải ngại vì Kiều Trác Phàm ở đây, có lẽ anh cũng sẽ không có hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.
Ngược lại, mặt Kiều Trác Phàm tối sầm.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Kiều Trác Phàm nói với A Vĩ: "Cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, tôi và Kiều Trì còn có chút việc cần giải quyết!"
Gần đây Kiều Trì không bị chỉnh đốn nên lại ngứa da rồi!
Hôm nay vừa đúng lúc Kiều Trác Phàm anh rãnh rỗi...
Kiều Trì không ngờ tay Kiều Trác Phàm bị thương mà còn có thể lưu loát ném anh qua vai như vậy, khiến anh khó lòng phòng bị.
"A... Kiều, cái người khốn kiếp này!" Kiều Trì anh không thể không từ bỏ việc âu yếm trên giường với người đẹp, tới đây chữa thương cho anh. Nhưng người này không cảm kích thì thôi, bây giờ còn hành hung anh!
"Lần sau dù cho A Vĩ nói cậu chết rồi, tôi cũng không đến!" Không biết lúc này Kiều Trì thật sự bị thương hay là giả bộ, nằm bất động trên mặt đất.
Không nhìn qua vết thương đã được xử lý ổn thỏa, Kiều Trác Phàm không cảm kích một chút nào, nhất là nhìn Kiều Trì mặc quần đùi hình bọt biển nằm trên mặt đất, anh cũng không đồng tình.
"Kiều Trác Phàm, cậu có nghe hay không? Lần tới dù cho cậu chết, tôi cũng sẽ không chạy tới!" Giống như sợ vừa rồi Kiều Trác Phàm không hiểu ý tứ của anh nói nên Kiều Trì lặp lại một lần nữa.
Nào ngờ Kiều Trác Phàm lơ đễnh nói một câu: "Có tới hay không cũng không phải do anh quyết định!"
Tựa như vừa rồi, chỉ cần Kiều Trác Phàm xảy ra vấn đề, đâu đến phiên hắn Kiều Trì quyết định có tới hay không? A Vĩ sẽ lập tức đưa Kiều trì tới.
Nếu anh ta đến nơi mà không chịu điều trị thì trực tiếp cho một viên đạn, không cần để Kiều Trì lẩm bẩm hơn nửa ngày như vậy?
"Cậu là điển hình của chủ nghĩa bá quyền!" Không, vẫn chưa hết! Kiều Trác Phàm, cậu không hề có chút tình người!
(* Chủ nghĩa bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế)
Kiều Trì lật người, định cùng Kiều Trác Phàm thương lượng một phen.
Nhưng Kiều Trì chưa kịp bò dậy, Kiều Trác Phàm đã đi về phía trước.
Anh cắn răng một cái liền đưa tay bắt được ống quần Kiều Trác Phàm.
Khiến anh chật vật như vậy, Kiều Trác Phàm phải trả giá chứ?
Nhưng Kiều Trì còn chưa thành công, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Hai người định bước vào, đối với tình huống đang diễn ra trong phòng làm việc cũng có chút giật mình.
Lúc này, Kiều Trì mặc một cái quần cộc hình bọt biển, lôi kéo ống quần Kiều Trác Phàm, còn lộ ra một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.
Tình huống này nếu ở thời đại thuần khiết trước đây thì có lẽ không có ai suy nghĩ lung tung.
Nhưng thời đại này, người không thuần khiết thật sự quá nhiều rồi.
"Khụ khụ..." Thấy một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp bị sặc.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia đã chứng minh vừa rồi cô nghĩ cái gì.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn, hơi bực mình.
Vốn dĩ anh muốn mượn bộ dạng đáng thương này khiến Tiếu Bảo Bối hết giận. Ai biết, Kiều Trì đột nhiên đến làm đảo loạn hết kế hoạch của anh không nói, bây giờ còn khiến Tiếu Bảo Bối suy nghĩ lung tung! Kiều Trác Phàm làm sao không hận cho được?
Dưới cơn tức giận, Kiều Trác Phàm lại âm thầm đạp Kiều Trì một cước, ý bảo anh ta từ đâu tới thì hãy quay về đi, tránh việc ở lại đây làm Kiều Trác Phàm anh mất mặt xấu hổ.
Nhưng Kiều Trì bị đạp một cái, tay càng nắm chặt ống quần Kiều Trác Phàm hơn.
Tại sao Kiều Trác Phàm phá hoại chuyện tốt của anh, đánh anh, bây giờ còn muốn anh làm theo những gì anh ta nói?
Kiều Trì sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nghe lời người khác lại khiến mình bị thiệt thòi, đánh chết anh cũng sẽ không làm!
Cảm thấy Kiều Trì nắm lấy ống quần anh, càng nắm càng chặt, Kiều Trác Phàm cúi đầu trừng mắt liếc anh một cái: mau buông tay!
Người nào đó tỏ ý xem thường liên tiếp: không!
Muốn đánh liền đánh, muốn cút thì cút?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Buông ra, có phải muốn tôi đánh anh một trận anh mới đứng lên phải không?" Kiều Trác Phàm có chút không kiên nhẫn. Trên thực tế, đây mới là bản tính của Kiều Trác Phàm.
Anh không thích nhất là chờ đợi.
Nếu không, ban đầu anh bảo vệ Tiếu Bảo Bối, một lần chính là mười năm, cũng sẽ không khiến mọi người khiếp sợ như vậy rồi.
Nghe hai người đối thoại, A Vĩ cùng Tiếu Bảo Bối chỉ biết nhìn nhau.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều cho rằng hai người kia ở trong phòng làm việc xử lý vết thương.
Tiếu Bảo Bối chờ quá lâu nên có chút không kiên nhẫn, còn tưởng rằng vết thương của Kiều Trác Phàm rất nghiêm trọng, không để ý việc A Vĩ cản trở mà đẩy cửa phòng làm việc ra.
Không ngờ, hai người lại ở trong này đánh nhau?
Ngây thơ hay không ngây thơ?
Bị mọi người chăm chú nhìn, Kiều Trì không thẹn thùng cũng không xấu hổ.
Từ khi bị A Vĩ bắt mặc quần cộc hình bọt biển khiêng ra khỏi nhà, đón nhận ánh mắt khác thường của nhiều người như vậy, Kiều Trì đã hoàn toàn từ bỏ cái gọi là tiết tháo.
Dù thế nào đi nữa mặt mũi của anh đã hoàn toàn mất hết, vào lúc này bị bọn họ nhìn thêm mấy lần cũng như vậy mà thôi?
"Tôi không buông! Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ không buông cậu ra..." Kiều Trì nói xong bày ra vẻ mặt oan ức.
Thấy tình cảnh này, trán Kiều Trác Phàm nổi đầy gân xanh.
Kiều Trì này, không thu thập không được.
Chỉ là...
Tiếu Bảo Bối ở đây.
Vốn anh đã dùng thủ đoạn trả thù Diệp Tử Hi và Hòa Nhạc Dương, Nhạc Dương rời đi đã khiến Tiếu Bảo Bối tức giận. Nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì tàn bạo ngay trước mặt Tiếu Bảo Bối thì hiểu lầm giữa anh và Tiếu Bảo Bối sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Kiều Trác Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Bảo Bối. Đang suy nghĩ có nên để A Vĩ đưa nha đầu này ra ngoài trước hay không, tránh để hình ảnh máu tanh kinh khủng dọa cô sợ.
Nhưng ai biết, Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Tiếu Bảo Bối đang tò mò theo dõi anh cùng Kiều Trì.
Đặc biệt khi cô phát hiện anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng của Tiếu Bảo Bối nói cho anh biết: "Em không nhìn thấy gì cả!"
À?
Đây là ý gì?
Vừa rồi cô và anh nhìn nhau, chẳng lẽ cô không thấy Kiều Trác Phàm anh sao?
Nhưng bây giờ, cô lại dám nói cô không thấy gì cả.
Đây chẳng phải nói cho Kiều Trác Phàm biết cô đã suy nghĩ theo hướng nào rồi sao?
Lúc Kiều Trác Phàm đang suy nghĩ về vấn đề này, Kiều Trì lại nói nhỏ: "Khụ khụ, Tiếu Bảo Bối cô nên nói các người cứ tiếp tục, cứ xem như tôi không có ở đây!"
Kiều Trì nói xong, Tiếu Bảo Bối trực tiếp cười lớn.
Mặt A Vĩ cũng biến đổi, nếu không phải ngại vì Kiều Trác Phàm ở đây, có lẽ anh cũng sẽ không có hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.
Ngược lại, mặt Kiều Trác Phàm tối sầm.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Kiều Trác Phàm nói với A Vĩ: "Cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, tôi và Kiều Trì còn có chút việc cần giải quyết!"
Gần đây Kiều Trì không bị chỉnh đốn nên lại ngứa da rồi!
Hôm nay vừa đúng lúc Kiều Trác Phàm anh rãnh rỗi...
Bình luận facebook