Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-617
Chương 198-8: Đại kết cục (thượng)
Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)
"Đợi lát nữa cô ấy ngủ, tôi sẽ đến!"
"Tôi biết rồi! Anh nhanh nghỉ ngơi một chút đi, có lời gì chúng ta gặp mặt rồi hãy nói!"
"Ừ... Cứ như vậy đi..."
Ở cầu thang truyền đến những lời đứt quãng của Kiều Trác Phàm.
Mà lúc Tiếu Bảo Bối nghe điều này không nhịn được mày khẽ cau.
Đợi lát nữa cô ngủ thiếp đi?
Đã hơn chín giờ rồi mà lát nữa Kiều Trác Phàm còn phải ra ngoài tìm ai đây?
Tiếu Bảo Bối đang suy tư vấn đề này thì thấy người vốn là đứng ở cầu thang, đưa lưng về phía cô đã thu hồi điện thoại, xoay người định lên lầu.
Kiều Trác Phàm vốn định quay người lại lên lầu, thấy Tiếu Bảo Bối đứng phía sau mình thì chợt sửng sốt.
Hiển nhiên, dường như vừa rồi anh không phát hiện ra cô đang ở phía sau.
Bởi vậy mới ở trong tình huống không biết chuyện gì mà nói ra những lời đó hay sao?
Tiếu Bảo Bối đầy bụng nghi vấn.
Nhưng mà sau khi sững sờ, Kiều Trác Phàm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp theo là dáng vẻ yêu thương chiều chuộng đi tới trước mặt cô: "Em dậy rồi à? Đói bụng sao?"
"Đói!"
"Anh cho người mang đồ ăn tới rồi nhưng em vẫn chưa dậy. Có lẽ giờ bị lạnh rồi, để anh đi hâm nóng lên, em uống ly sữa tươi lót bụng trước đi!"
Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, vòng tay ôm chắc eo cô, bước từng bước tới đại sảnh, để cô ngồi lên ghế sa lon.
Sau đó, anh từ trong phòng bếp mang tới một ly sữa ấm đưa cho cô.
Làm xong những việc này, Kiều Trác Phàm lại quay về phòng bếp, có lẽ là đi hâm nóng thức ăn.
Cả quá trình này Tiếu Bảo Bối đều yên lặng. Kiều Trác Phàm nói cô uống sữa, cô ngoan ngoãn uống sữa.
Đợi đến khi uống xong sữa tươi, phòng bếp bên kia đã truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Tiếu Bảo Bối liền đứng lên, bước nhanh về hướng phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Kiều Trác Phàm đang mặc một cái tạp dề màu đậm, bận rộn chuẩn bị.
"Sao em lại vào đây? Không phải anh nói em cứ ở bên ngoài sao?"
Thấy Tiếu Bảo Bối vào phòng bếp, Kiều Trác Phàm nhướng mày.
Trong khoảng thời gian Tiếu Bảo Bối mang thai, Kiều Trác Phàm không để cô vào phòng bếp quá lâu.
"Trong phòng bếp toàn mùi khói dầu, sao em lại không nghe lời vậy?" Thấy cô không có phản ứng, anh trực tiếp buông cái xẻng xuống, tiến lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Em muốn nhìn anh..." Tiếu Bảo Bối chu môi cười một tiếng.
"Thật hết cách với em..." Kiều Trác Phàm tươi cười, anh thật là hết cách với cô.
"Còn một món nữa thôi, em ngồi đó ăn đi!"
Nói xong, anh lại bắt đầu ở trước bếp bận rộn.
Nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, trong đầu Tiếu Bảo Bối hiện lên bộ dáng cao quý, lạnh lùng khi anh ngồi trong phòng làm việc.
Có lẽ những nhân viên của tập đoàn Đế Phàm sẽ không nghĩ tới, Kiều Thiếu ở trong công ty lạnh lùng như vậy mà ở nhà lại tiếp xúc với những thứ này chứ?
Chỉ là, người đàn ông như vậy là thuộc về Tiếu Bảo Bối cô! Trong công ty, dù mấy nhân viên nữ ao ước cỡ nào cũng không thể chạm đến được.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tiếu Bảo Bối tràn đầy hạnh phúc.
"Cười ngây ngô cái gì đó?"
Khi Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, tay của cô đột nhiên bị nhét một đôi đũa vào.
Ngẩng đầu nhìn lên, Kiều Trác Phàm đang đứng ở phía sau.
"Không có..." Cô không muốn nói cho Kiều Trác Phàm những thứ này, tránh việc anh trở nên kiêu ngạo!
Có đôi lời nói thế nào?
Đúng rồi!
Khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm cho người ta lạc hậu!
Tiếu Bảo Bối cũng không muốn kỹ năng của Kiều Trác Phàm bị thụt lùi, cho nên sẽ không nói cho anh biết điểm này.
"Không có sao? Tại sao anh cảm giác khóe miệng của em giương lên sắp tới đuôi mắt luôn rồi..."
Lời này khiến Tiếu Bảo Bối vô thức sờ soạng khóe môi.
Nếu thật sự như vậy thì không phải sẽ có nếp nhăn thật rồi rồi sao?
Nhưng đợi cô vừa sờ đến khóe môi mới phát hiện, khóe môi vẫn bình thường không có gì thay đổi cả.
Như vậy, Kiều Trác Phàm trêu chọc cô rồi ư?
"Kiều Trác Phàm, anh thật hư, lại dám lừa gạt em!"
"Anh hư ở chỗ nào? Anh chỉ nói với em như vậy thôi, nào ngờ em sẽ tự mình kiểm tra chứ!" Kiều Trác Phàm cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Em mặc kệ, chính là anh xấu xa!" Tiếu Bảo Bối quay mặt giả bộ tức giận.
"Được được được, anh hư anh hư. Mau ăn cơm đi, đừng để bảo bảo trong bụng đói bụng!"
Nói đến đây, Kiều Trác Phàm bắt đầu chủ động gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén của Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nghe được lời thỏa hiệp, lầm bầm hai tiếng, bày tỏ xét thấy thái độ nhậm lỗi của Kiều Thiếu tốt, bổn cung quyết định tạm thời không so đo...
Sau đó, Tiếu Bảo Bối bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Dĩ nhiên, cô tự gắp thức ăn mình thích, những món không thích thì trực tiếp đặt vào chén của Kiều Trác Phàm.
Nhìn trong chén mình lại thêm một ít món, Kiều Trác Phàm không hề nói gì, gắp bỏ vào miệng, dáng vẻ hưởng thụ món ngon.
Thấy Kiều Trác Phàm ăn món mình gắp cho anh, Tiếu Bảo Bối không khỏi nhớ lại trước kia mỗi lần cùng Kiều Trác Phàm ăn cơm, anh tuyệt đối không chịu đụng vào thức ăn người khác đã đụng qua.
Nhưng bây giờ, chỉ cần Kiều Trác Phàm cùng cô ăn cơm, chỉ cần là món cô không ăn hết thì anh sẽ ăn thay cô. Dù những món này từ chén cô chuyển qua anh cũng không ghét bỏ.
Xem ra, khoảng thời gian ở cùng nhau này, anh thật sự vì cô mà thay đổi rất nhiều.
Kiều Trác Phàm, chúng ta cứ mãi hạnh phúc như vậy chứ?
Một khắc kia, cô định hỏi Kiều Trác Phàm câu này.
Thật ra sau khi bị Quý Xuyên tổn thương, Tiếu Bảo Bối cảm giác cả đời này cũng không thể cùng người khác hạnh phúc.
Nhưng Kiều Trác Phàm xuất hiện, còn vì cô mà thay đổi, dường như đã khiến những đau thương kia từ từ bình phục...
Vốn là trong lòng tràn đầy lo lắng cũng vì anh mà tiêu tan.
Nhìn anh cúi đầu anh từng món cô đưa qua, cô đột nhiên gọi: "Kiều Trác Phàm..."
Thật ra cô chính là nhất thời xúc động muốn đem câu hỏi vừa nghĩ tới hỏi Kiều Trác Phàm.
"Hả?"
Tiếu Bảo Bối đang định nói tiếp thì lại nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong túi Kiều Trác Phàm...
"Đợi chút, anh nhận điện thoại đã!" Nói xong, Kiều Trác Phàm liền móc điện thoại di động ra, buông đũa xuống, vừa bắt máy vừa rời khỏi bàn ăn.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối cũng buông bát đũa xuống.
Thật ra cô muốn sắp xếp ổn thỏa cảm xúc của mình, sau đó nói những lời vừa nghĩ trong lòng với Kiều Trác Phàm.
Chỉ là, sau khi cô chỉnh lại đầu tóc, sắp xếp những lời muốn nói lại nghe được cách đó không xa tiếng Kiều Trác Phàm nói chuyện điện thoại: "Tôi biết rồi, tôi lập tức tới đây!"
"Ừ, tôi biết rồi!"
Bỏ lại lời này, Kiều Trác Phàm liền cúp điện thoại, đi về phía cô.
"Kiều Trác Phàm, đã trễ thế này anh còn muốn đi đâu à?" Hỏi ra lời này, cơ hồ là phản xạ của Tiếu Bảo Bối.
Lúc nãy cô đã nghe thấy Kiều Trác Phàm gọi điện nói tối nay muốn đi ra ngoài.
Chỉ là sau đó anh bận rộn chuẩn bị bữa ăn nên Tiếu Bảo Bối không có thời gian hỏi tới.
"Anh có chút việc cần ra ngoài xử lý một chút!"
Kiều Trác Phàm nói xong liền quay lại phòng bếp cầm áo vest lên.
Vậy là vừa rồi anh định ra ngoài nên đã để áo ở chỗ này .
"Nhưng..."
Tiếu Bảo Bối còn chưa nói hết, một cái hôn êm ái liền rơi trên trán: "Bảo bảo ngoan, anh chỉ đi một chút thôi! Anh bảo đảm sẽ lập tức trở lại!"
"Vậy... Được rồi!"
Anh biểu hiện vội vã như vậy, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đến giờ phút này, Tiếu Bảo Bối chỉ là có chút đáng tiếc vì mình chưa kịp nói ra những lời kia. Về phần hơn nửa đêm mà Kiều Trác Phàm còn đi đâu thì cô chưa từng bận tâm.
Có lẽ là vì cô tin tưởng anh, cô vốn không có nửa điểm lo lắng...
"Bảo bảo ở nhà phải ngoan nhé! Ba đi ra ngoài một chuyến sẽ trở về với hai mẹ con ngay..."
Trước khi ra cửa, Kiều Trác Phàm nhẹ nhàng vuốt ve, thầm thì với bụng của Tiếu Bảo Bối.
"Được rồi, anh có chuyện gì cần xử lý thì nhanh đi đi. Nhớ trở về sớm chút..."
"Ừ, sau khi ăn xong em nhớ phải đi nghỉ ngơi. Anh sẽ trở về nhanh thôi.."
Nói những lời thề sắt son xong, Kiều Trác Phàm rời đi.
Tiếu Bảo Bối tiếp tục trở lại bàn ăn mà anh đã tỉ mỉ chuẩn bị vì cô.
Ăn xong, Tiếu Bảo Bối dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, cô trở lại phòng ngủ, tắm nước nóng.
Từ trong phòng tắm đi ra, đồng hồ đã chỉ hướng 11 giờ...
Nhưng giờ này Kiều Trác Phàm vẫn chưa về.
Tiếu Bảo Bối có chút lo lắng leo lên giường, từ đầu giường lấy ra quyển sách dành cho phụ nữ có thai mà Tiếu Đằng đã mua cho cô lúc trước.
Trong khoảng thời gian này, cô từ công ty về liền muốn ngủ nên quyển sách này cô mới chỉ đọc được vài trang.
Ngược lại thì Kiều Trác Phàm đã đọc xong nội dung.
Sở dĩ cô biết Kiều Trác Phàm đọc qua là vì lúc đầu quyển sách này còn là mới tinh. Nhưng bây giờ lại có nhiều chỗ được gấp lại để làm dấu.
Mỗi trang được làm dấu, Tiếu Bảo Bối thấy những ghi chú được ghi lại bằng bút máy.
Phòng ngủ này, chỉ có vợ chồng bọn họ ra vào.
Những ghi chú này nếu không phải cô thì dĩ nhiên chính là Kiều Trác Phàm làm ra rồi.
Nhìn những chữ viết kia, trong lòng Tiếu Bảo Bối rất ngọt ngào .
Trên thế giới này, có một người giống như cha, luôn yêu thương cô, thật tốt...
Vốn có chút lo sợ bất an, Tiếu Bảo Bối cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chỉ là không biết có phải bởi vì tư thế ngủ không tốt hay không mà Tiếu Bảo Bối mơ một giấc mơ đáng sợ.
Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)
"Đợi lát nữa cô ấy ngủ, tôi sẽ đến!"
"Tôi biết rồi! Anh nhanh nghỉ ngơi một chút đi, có lời gì chúng ta gặp mặt rồi hãy nói!"
"Ừ... Cứ như vậy đi..."
Ở cầu thang truyền đến những lời đứt quãng của Kiều Trác Phàm.
Mà lúc Tiếu Bảo Bối nghe điều này không nhịn được mày khẽ cau.
Đợi lát nữa cô ngủ thiếp đi?
Đã hơn chín giờ rồi mà lát nữa Kiều Trác Phàm còn phải ra ngoài tìm ai đây?
Tiếu Bảo Bối đang suy tư vấn đề này thì thấy người vốn là đứng ở cầu thang, đưa lưng về phía cô đã thu hồi điện thoại, xoay người định lên lầu.
Kiều Trác Phàm vốn định quay người lại lên lầu, thấy Tiếu Bảo Bối đứng phía sau mình thì chợt sửng sốt.
Hiển nhiên, dường như vừa rồi anh không phát hiện ra cô đang ở phía sau.
Bởi vậy mới ở trong tình huống không biết chuyện gì mà nói ra những lời đó hay sao?
Tiếu Bảo Bối đầy bụng nghi vấn.
Nhưng mà sau khi sững sờ, Kiều Trác Phàm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp theo là dáng vẻ yêu thương chiều chuộng đi tới trước mặt cô: "Em dậy rồi à? Đói bụng sao?"
"Đói!"
"Anh cho người mang đồ ăn tới rồi nhưng em vẫn chưa dậy. Có lẽ giờ bị lạnh rồi, để anh đi hâm nóng lên, em uống ly sữa tươi lót bụng trước đi!"
Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, vòng tay ôm chắc eo cô, bước từng bước tới đại sảnh, để cô ngồi lên ghế sa lon.
Sau đó, anh từ trong phòng bếp mang tới một ly sữa ấm đưa cho cô.
Làm xong những việc này, Kiều Trác Phàm lại quay về phòng bếp, có lẽ là đi hâm nóng thức ăn.
Cả quá trình này Tiếu Bảo Bối đều yên lặng. Kiều Trác Phàm nói cô uống sữa, cô ngoan ngoãn uống sữa.
Đợi đến khi uống xong sữa tươi, phòng bếp bên kia đã truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Tiếu Bảo Bối liền đứng lên, bước nhanh về hướng phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Kiều Trác Phàm đang mặc một cái tạp dề màu đậm, bận rộn chuẩn bị.
"Sao em lại vào đây? Không phải anh nói em cứ ở bên ngoài sao?"
Thấy Tiếu Bảo Bối vào phòng bếp, Kiều Trác Phàm nhướng mày.
Trong khoảng thời gian Tiếu Bảo Bối mang thai, Kiều Trác Phàm không để cô vào phòng bếp quá lâu.
"Trong phòng bếp toàn mùi khói dầu, sao em lại không nghe lời vậy?" Thấy cô không có phản ứng, anh trực tiếp buông cái xẻng xuống, tiến lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Em muốn nhìn anh..." Tiếu Bảo Bối chu môi cười một tiếng.
"Thật hết cách với em..." Kiều Trác Phàm tươi cười, anh thật là hết cách với cô.
"Còn một món nữa thôi, em ngồi đó ăn đi!"
Nói xong, anh lại bắt đầu ở trước bếp bận rộn.
Nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, trong đầu Tiếu Bảo Bối hiện lên bộ dáng cao quý, lạnh lùng khi anh ngồi trong phòng làm việc.
Có lẽ những nhân viên của tập đoàn Đế Phàm sẽ không nghĩ tới, Kiều Thiếu ở trong công ty lạnh lùng như vậy mà ở nhà lại tiếp xúc với những thứ này chứ?
Chỉ là, người đàn ông như vậy là thuộc về Tiếu Bảo Bối cô! Trong công ty, dù mấy nhân viên nữ ao ước cỡ nào cũng không thể chạm đến được.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tiếu Bảo Bối tràn đầy hạnh phúc.
"Cười ngây ngô cái gì đó?"
Khi Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, tay của cô đột nhiên bị nhét một đôi đũa vào.
Ngẩng đầu nhìn lên, Kiều Trác Phàm đang đứng ở phía sau.
"Không có..." Cô không muốn nói cho Kiều Trác Phàm những thứ này, tránh việc anh trở nên kiêu ngạo!
Có đôi lời nói thế nào?
Đúng rồi!
Khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm cho người ta lạc hậu!
Tiếu Bảo Bối cũng không muốn kỹ năng của Kiều Trác Phàm bị thụt lùi, cho nên sẽ không nói cho anh biết điểm này.
"Không có sao? Tại sao anh cảm giác khóe miệng của em giương lên sắp tới đuôi mắt luôn rồi..."
Lời này khiến Tiếu Bảo Bối vô thức sờ soạng khóe môi.
Nếu thật sự như vậy thì không phải sẽ có nếp nhăn thật rồi rồi sao?
Nhưng đợi cô vừa sờ đến khóe môi mới phát hiện, khóe môi vẫn bình thường không có gì thay đổi cả.
Như vậy, Kiều Trác Phàm trêu chọc cô rồi ư?
"Kiều Trác Phàm, anh thật hư, lại dám lừa gạt em!"
"Anh hư ở chỗ nào? Anh chỉ nói với em như vậy thôi, nào ngờ em sẽ tự mình kiểm tra chứ!" Kiều Trác Phàm cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Em mặc kệ, chính là anh xấu xa!" Tiếu Bảo Bối quay mặt giả bộ tức giận.
"Được được được, anh hư anh hư. Mau ăn cơm đi, đừng để bảo bảo trong bụng đói bụng!"
Nói đến đây, Kiều Trác Phàm bắt đầu chủ động gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén của Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nghe được lời thỏa hiệp, lầm bầm hai tiếng, bày tỏ xét thấy thái độ nhậm lỗi của Kiều Thiếu tốt, bổn cung quyết định tạm thời không so đo...
Sau đó, Tiếu Bảo Bối bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Dĩ nhiên, cô tự gắp thức ăn mình thích, những món không thích thì trực tiếp đặt vào chén của Kiều Trác Phàm.
Nhìn trong chén mình lại thêm một ít món, Kiều Trác Phàm không hề nói gì, gắp bỏ vào miệng, dáng vẻ hưởng thụ món ngon.
Thấy Kiều Trác Phàm ăn món mình gắp cho anh, Tiếu Bảo Bối không khỏi nhớ lại trước kia mỗi lần cùng Kiều Trác Phàm ăn cơm, anh tuyệt đối không chịu đụng vào thức ăn người khác đã đụng qua.
Nhưng bây giờ, chỉ cần Kiều Trác Phàm cùng cô ăn cơm, chỉ cần là món cô không ăn hết thì anh sẽ ăn thay cô. Dù những món này từ chén cô chuyển qua anh cũng không ghét bỏ.
Xem ra, khoảng thời gian ở cùng nhau này, anh thật sự vì cô mà thay đổi rất nhiều.
Kiều Trác Phàm, chúng ta cứ mãi hạnh phúc như vậy chứ?
Một khắc kia, cô định hỏi Kiều Trác Phàm câu này.
Thật ra sau khi bị Quý Xuyên tổn thương, Tiếu Bảo Bối cảm giác cả đời này cũng không thể cùng người khác hạnh phúc.
Nhưng Kiều Trác Phàm xuất hiện, còn vì cô mà thay đổi, dường như đã khiến những đau thương kia từ từ bình phục...
Vốn là trong lòng tràn đầy lo lắng cũng vì anh mà tiêu tan.
Nhìn anh cúi đầu anh từng món cô đưa qua, cô đột nhiên gọi: "Kiều Trác Phàm..."
Thật ra cô chính là nhất thời xúc động muốn đem câu hỏi vừa nghĩ tới hỏi Kiều Trác Phàm.
"Hả?"
Tiếu Bảo Bối đang định nói tiếp thì lại nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong túi Kiều Trác Phàm...
"Đợi chút, anh nhận điện thoại đã!" Nói xong, Kiều Trác Phàm liền móc điện thoại di động ra, buông đũa xuống, vừa bắt máy vừa rời khỏi bàn ăn.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối cũng buông bát đũa xuống.
Thật ra cô muốn sắp xếp ổn thỏa cảm xúc của mình, sau đó nói những lời vừa nghĩ trong lòng với Kiều Trác Phàm.
Chỉ là, sau khi cô chỉnh lại đầu tóc, sắp xếp những lời muốn nói lại nghe được cách đó không xa tiếng Kiều Trác Phàm nói chuyện điện thoại: "Tôi biết rồi, tôi lập tức tới đây!"
"Ừ, tôi biết rồi!"
Bỏ lại lời này, Kiều Trác Phàm liền cúp điện thoại, đi về phía cô.
"Kiều Trác Phàm, đã trễ thế này anh còn muốn đi đâu à?" Hỏi ra lời này, cơ hồ là phản xạ của Tiếu Bảo Bối.
Lúc nãy cô đã nghe thấy Kiều Trác Phàm gọi điện nói tối nay muốn đi ra ngoài.
Chỉ là sau đó anh bận rộn chuẩn bị bữa ăn nên Tiếu Bảo Bối không có thời gian hỏi tới.
"Anh có chút việc cần ra ngoài xử lý một chút!"
Kiều Trác Phàm nói xong liền quay lại phòng bếp cầm áo vest lên.
Vậy là vừa rồi anh định ra ngoài nên đã để áo ở chỗ này .
"Nhưng..."
Tiếu Bảo Bối còn chưa nói hết, một cái hôn êm ái liền rơi trên trán: "Bảo bảo ngoan, anh chỉ đi một chút thôi! Anh bảo đảm sẽ lập tức trở lại!"
"Vậy... Được rồi!"
Anh biểu hiện vội vã như vậy, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đến giờ phút này, Tiếu Bảo Bối chỉ là có chút đáng tiếc vì mình chưa kịp nói ra những lời kia. Về phần hơn nửa đêm mà Kiều Trác Phàm còn đi đâu thì cô chưa từng bận tâm.
Có lẽ là vì cô tin tưởng anh, cô vốn không có nửa điểm lo lắng...
"Bảo bảo ở nhà phải ngoan nhé! Ba đi ra ngoài một chuyến sẽ trở về với hai mẹ con ngay..."
Trước khi ra cửa, Kiều Trác Phàm nhẹ nhàng vuốt ve, thầm thì với bụng của Tiếu Bảo Bối.
"Được rồi, anh có chuyện gì cần xử lý thì nhanh đi đi. Nhớ trở về sớm chút..."
"Ừ, sau khi ăn xong em nhớ phải đi nghỉ ngơi. Anh sẽ trở về nhanh thôi.."
Nói những lời thề sắt son xong, Kiều Trác Phàm rời đi.
Tiếu Bảo Bối tiếp tục trở lại bàn ăn mà anh đã tỉ mỉ chuẩn bị vì cô.
Ăn xong, Tiếu Bảo Bối dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, cô trở lại phòng ngủ, tắm nước nóng.
Từ trong phòng tắm đi ra, đồng hồ đã chỉ hướng 11 giờ...
Nhưng giờ này Kiều Trác Phàm vẫn chưa về.
Tiếu Bảo Bối có chút lo lắng leo lên giường, từ đầu giường lấy ra quyển sách dành cho phụ nữ có thai mà Tiếu Đằng đã mua cho cô lúc trước.
Trong khoảng thời gian này, cô từ công ty về liền muốn ngủ nên quyển sách này cô mới chỉ đọc được vài trang.
Ngược lại thì Kiều Trác Phàm đã đọc xong nội dung.
Sở dĩ cô biết Kiều Trác Phàm đọc qua là vì lúc đầu quyển sách này còn là mới tinh. Nhưng bây giờ lại có nhiều chỗ được gấp lại để làm dấu.
Mỗi trang được làm dấu, Tiếu Bảo Bối thấy những ghi chú được ghi lại bằng bút máy.
Phòng ngủ này, chỉ có vợ chồng bọn họ ra vào.
Những ghi chú này nếu không phải cô thì dĩ nhiên chính là Kiều Trác Phàm làm ra rồi.
Nhìn những chữ viết kia, trong lòng Tiếu Bảo Bối rất ngọt ngào .
Trên thế giới này, có một người giống như cha, luôn yêu thương cô, thật tốt...
Vốn có chút lo sợ bất an, Tiếu Bảo Bối cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chỉ là không biết có phải bởi vì tư thế ngủ không tốt hay không mà Tiếu Bảo Bối mơ một giấc mơ đáng sợ.
Bình luận facebook