Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-104
Chương 104: Cô ấy rất mạnh mẽ
Bạch Tử Lẫm được sự cho phép, hắn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, lấy những ống thuốc trong cặp mang theo. Cẩn thận tiêm vào người Vũ Minh Nguyệt, để có thể trị loại virus này, cô cần phải tiêm 6 ống thuốc như vậy.
Bên ngoài cả Lệ Tử Sâm và Đường Cẩm Hoa tâm trạng đều lo lắng không yên, bởi vì tiêm thuốc vẫn có thể ảnh hưởng đến bệnh nhân. Nếu như cơ thể của cô kháng lại loại thuốc này, như vậy rất là nguy hiểm.
" Liệu có thể không?" Đường Cẩm Hoa không nhịn được mà kêu lên.
" Chắc chắn, cô ấy rất mạnh mẽ!" Lệ Tử Sâm kiên định nói, dù trong lòng anh vô cùng thấp thỏm.
Mười lăm phút sau, thuốc dần ngấm vào cơ thể, biểu hiện của Vũ Minh Nguyệt có chút lạ lẫm. Cô căng chặt cơ thể, bắt đầu co giật liên hồi, nhịp tim cũng lên xuống thất thường.
" Có chuyện gì vậy? Con bé dường như không ổn!" Đường Cẩm Hoa thất kinh rồi, bà ấy hoảng hốt nói.
" Gọi bác sĩ đến! Lôi cái tên khốn đó ra ngoài!" Lệ Tử Sâm cũng trong trạng thái hoảng loạn, anh ra lệnh cho A Tự.
Nhưng tiếp đó, Bạch Tử Lẫm vẫn bình tĩnh đến lạ, hắn lấy thêm một ống thuốc khác, tiếp tục tiêm vào người Vũ Minh Nguyệt. Vừa tiêm xong, người của Lệ Tử Sâm đã chạy đến, bọn họ dùng sức lôi hắn ra ngoài. Bác sĩ cũng nhanh chóng đi vào, bọn họ chuẩn bị cấp cứu cho Vũ Minh Nguyệt.
" Bíp!"
" Tim ngừng đập rồi!" Một bác sĩ đột nhiên kêu lên.
Trên máy đo nhịp tim quả thật đã không còn thấy nhịp đập đâu nữa, chỉ là một đường thẳng đến đáng sợ.
" Lệ tổng, thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi! Tim cô ấy ngừng đập rồi!" Bác sĩ hớt hải chạy ra nói.
Một nhà ba người Lệ Gia như chết đứng tại chỗ, Đường Cẩm Hoa không chịu nổi mà ngất lịm đi. Lệ Tử Sâm như nổi điên lên rồi, anh tiến đến chỗ Bạch Tử Lẫm đang đứng, hung hăng đấm mạnh vào mặt của hắn.
" Bốp!"
" Thằng khốn nạn, mày đã làm gì cô ấy hả?" Kèm theo đó là những cú đấm liên tiếp, khiến Bạch Tử Lẫm không thể chống đỡ.
Bên trong bác sĩ đang cật lực kích tim cho Vũ Minh Nguyệt, lúc này lại có chuyển biến, nhịp tim đang dần đập trở lại." Đập trở lại rồi! Cô ấy không sao rồi!" Bác sĩ mừng rỡ reo lên.
A Tự vội vàng chạy đến chỗ Lệ Tử Sâm ngăn anh lại." Thiếu gia, ổn cả rồi! Tim thiếu phu nhân đập lại rồi!" Hắn nói.
Lệ Tử Sâm lập tức buông Bạch Tử Lẫm ra, anh chạy đến chỗ cửa kính nhìn vào, thật sự Vũ Minh Nguyệt đã ổn lại rồi. Anh lúc này mừng đến rơi nước mắt, cơ thể như nhẹ nhõm hơn một chút." Thật may quá!" Anh nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Tử Lẫm bị đánh đến trời đất quay cuồng, hắn lồm cồm bò dậy, lau đi máu trên khóe miệng." Đúng là mạnh tay thật! Lúc nãy là muốn giết người mà!" Hắn cười nhạt nói.
" Lúc nãy là chuyện gì?" A Tự không vui hỏi hắn.
" Chuyện bình thường mà thôi! Cô ấy đã tốt hơn rồi! Lần đâu tiêm thuốc sẽ bị sốc nhẹ, nhưng cơ thể sẽ dần tiếp nhận loại thuốc này! Tim ngừng đập chỉ là triệu chứng tạm thời, nó sẽ đập lại sau một hoặc hai phút!" Bạch Tử Lẫm bình thản trả lời.
" Nếu như nói ngay từ lúc đầu, thì đã không bị đánh như vậy rồi!" A Tự cảm thấy cái tên này thật ngu ngốc, không hiểu sao hắn lại là bác sĩ được nữa
Ba ngày sau, nhờ có thuốc đặc trị của Bạch Tử Lẫm, nên Vũ Minh Nguyệt đã ổn định hơn rồi. Cô đã tỉnh lại, không cần phải thở bằng máy, cũng không còn khó thở nữa, mà còn có thể ăn chút cháo loãng.
" Minh Nguyệt, em thật sự thấy ổn hơn chứ? Còn có chỗ nào thấy khó chịu không?" Lệ Tử Sâm vẫn lo lắng hỏi cô.
" Em không sao rồi mà! Anh đừng lo lắng quá!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười, cô nắm bàn tay của anh đáp.
Bạch Tử Lẫm lại đi vào, bởi vì vẫn còn một liều thuốc nữa, thì mới tiêu diệt hết virus trong cơ thể của cô." Lệ tổng, đến giờ tiêm thuốc rồi!" Hắn lớn tiếng nói.
Lệ Tử Sâm vẫn là không thích tên này, nhìn thấy hắn anh lại không vui, nhưng vì hắn có thể chữa trị cho cô, nên anh đành chấp nhận nhìn hắn mỗi ngày.
Bạch Tử Lẫm lấy ống thuốc cuối cùng ra, hắn nhẹ nhàng tiêm cho cô, Vũ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày lại, bởi vì cô rất sợ kim tiêm.
" Minh Nguyệt tiểu thư, đây là liều cuối cùng rồi! Chịu khó tịnh dưỡng cô sẽ khỏe lại thôi, đứa trẻ của hai người cũng sẽ không ảnh hưởng đâu, nhưng nhớ đi đứng phải cẩn thận!" Hắn mỉm cười nhìn cô dặn dò.
" Cảm ơn anh Bạch! Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ thế nào nữa!" Vũ Minh Nguyệt cảm kích đáp.
Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Lệ Tử Sâm lại ăn giấm, anh gấp gáp đuổi Bạch Tử Lẫm đi." Nếu đã xong rồi thì ra ngoài đi! Tôi cần nói chuyện với anh một chút!" Anh gằn giọng nói.
" Minh Nguyệt, em cứ ở đây nghỉ ngơi! Lát nữa anh sẽ quay lại!" Lệ Tử Sâm cúi đầu hôn lên trán cô ôn nhu nói.
Hai người đàn ông đi ra ngoài, A Tự cũng đã đợi bọn họ ở đó, trên tay là một chiếc cặp chứa rất nhiều tiền.
" Một triệu đô! Đây là chi phí anh chữa bệnh cho vợ tôi!" Lệ Tử Sâm lên tiếng nói.
" Lệ tổng quả nhiên hào phóng, Tử Lẫm tôi xin cảm ơn!" Bạch Tử Lẫm nghe đến tiền liền vui vẻ, hai mắt sáng rỡ đáp.
" Nhưng muốn nhận nó, thì anh phải giúp tôi thêm một việc!" Lệ Tử Sâm lạnh nhạt nói tiếp.
______**
Bạch Tử Lẫm được sự cho phép, hắn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, lấy những ống thuốc trong cặp mang theo. Cẩn thận tiêm vào người Vũ Minh Nguyệt, để có thể trị loại virus này, cô cần phải tiêm 6 ống thuốc như vậy.
Bên ngoài cả Lệ Tử Sâm và Đường Cẩm Hoa tâm trạng đều lo lắng không yên, bởi vì tiêm thuốc vẫn có thể ảnh hưởng đến bệnh nhân. Nếu như cơ thể của cô kháng lại loại thuốc này, như vậy rất là nguy hiểm.
" Liệu có thể không?" Đường Cẩm Hoa không nhịn được mà kêu lên.
" Chắc chắn, cô ấy rất mạnh mẽ!" Lệ Tử Sâm kiên định nói, dù trong lòng anh vô cùng thấp thỏm.
Mười lăm phút sau, thuốc dần ngấm vào cơ thể, biểu hiện của Vũ Minh Nguyệt có chút lạ lẫm. Cô căng chặt cơ thể, bắt đầu co giật liên hồi, nhịp tim cũng lên xuống thất thường.
" Có chuyện gì vậy? Con bé dường như không ổn!" Đường Cẩm Hoa thất kinh rồi, bà ấy hoảng hốt nói.
" Gọi bác sĩ đến! Lôi cái tên khốn đó ra ngoài!" Lệ Tử Sâm cũng trong trạng thái hoảng loạn, anh ra lệnh cho A Tự.
Nhưng tiếp đó, Bạch Tử Lẫm vẫn bình tĩnh đến lạ, hắn lấy thêm một ống thuốc khác, tiếp tục tiêm vào người Vũ Minh Nguyệt. Vừa tiêm xong, người của Lệ Tử Sâm đã chạy đến, bọn họ dùng sức lôi hắn ra ngoài. Bác sĩ cũng nhanh chóng đi vào, bọn họ chuẩn bị cấp cứu cho Vũ Minh Nguyệt.
" Bíp!"
" Tim ngừng đập rồi!" Một bác sĩ đột nhiên kêu lên.
Trên máy đo nhịp tim quả thật đã không còn thấy nhịp đập đâu nữa, chỉ là một đường thẳng đến đáng sợ.
" Lệ tổng, thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi! Tim cô ấy ngừng đập rồi!" Bác sĩ hớt hải chạy ra nói.
Một nhà ba người Lệ Gia như chết đứng tại chỗ, Đường Cẩm Hoa không chịu nổi mà ngất lịm đi. Lệ Tử Sâm như nổi điên lên rồi, anh tiến đến chỗ Bạch Tử Lẫm đang đứng, hung hăng đấm mạnh vào mặt của hắn.
" Bốp!"
" Thằng khốn nạn, mày đã làm gì cô ấy hả?" Kèm theo đó là những cú đấm liên tiếp, khiến Bạch Tử Lẫm không thể chống đỡ.
Bên trong bác sĩ đang cật lực kích tim cho Vũ Minh Nguyệt, lúc này lại có chuyển biến, nhịp tim đang dần đập trở lại." Đập trở lại rồi! Cô ấy không sao rồi!" Bác sĩ mừng rỡ reo lên.
A Tự vội vàng chạy đến chỗ Lệ Tử Sâm ngăn anh lại." Thiếu gia, ổn cả rồi! Tim thiếu phu nhân đập lại rồi!" Hắn nói.
Lệ Tử Sâm lập tức buông Bạch Tử Lẫm ra, anh chạy đến chỗ cửa kính nhìn vào, thật sự Vũ Minh Nguyệt đã ổn lại rồi. Anh lúc này mừng đến rơi nước mắt, cơ thể như nhẹ nhõm hơn một chút." Thật may quá!" Anh nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Tử Lẫm bị đánh đến trời đất quay cuồng, hắn lồm cồm bò dậy, lau đi máu trên khóe miệng." Đúng là mạnh tay thật! Lúc nãy là muốn giết người mà!" Hắn cười nhạt nói.
" Lúc nãy là chuyện gì?" A Tự không vui hỏi hắn.
" Chuyện bình thường mà thôi! Cô ấy đã tốt hơn rồi! Lần đâu tiêm thuốc sẽ bị sốc nhẹ, nhưng cơ thể sẽ dần tiếp nhận loại thuốc này! Tim ngừng đập chỉ là triệu chứng tạm thời, nó sẽ đập lại sau một hoặc hai phút!" Bạch Tử Lẫm bình thản trả lời.
" Nếu như nói ngay từ lúc đầu, thì đã không bị đánh như vậy rồi!" A Tự cảm thấy cái tên này thật ngu ngốc, không hiểu sao hắn lại là bác sĩ được nữa
Ba ngày sau, nhờ có thuốc đặc trị của Bạch Tử Lẫm, nên Vũ Minh Nguyệt đã ổn định hơn rồi. Cô đã tỉnh lại, không cần phải thở bằng máy, cũng không còn khó thở nữa, mà còn có thể ăn chút cháo loãng.
" Minh Nguyệt, em thật sự thấy ổn hơn chứ? Còn có chỗ nào thấy khó chịu không?" Lệ Tử Sâm vẫn lo lắng hỏi cô.
" Em không sao rồi mà! Anh đừng lo lắng quá!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười, cô nắm bàn tay của anh đáp.
Bạch Tử Lẫm lại đi vào, bởi vì vẫn còn một liều thuốc nữa, thì mới tiêu diệt hết virus trong cơ thể của cô." Lệ tổng, đến giờ tiêm thuốc rồi!" Hắn lớn tiếng nói.
Lệ Tử Sâm vẫn là không thích tên này, nhìn thấy hắn anh lại không vui, nhưng vì hắn có thể chữa trị cho cô, nên anh đành chấp nhận nhìn hắn mỗi ngày.
Bạch Tử Lẫm lấy ống thuốc cuối cùng ra, hắn nhẹ nhàng tiêm cho cô, Vũ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày lại, bởi vì cô rất sợ kim tiêm.
" Minh Nguyệt tiểu thư, đây là liều cuối cùng rồi! Chịu khó tịnh dưỡng cô sẽ khỏe lại thôi, đứa trẻ của hai người cũng sẽ không ảnh hưởng đâu, nhưng nhớ đi đứng phải cẩn thận!" Hắn mỉm cười nhìn cô dặn dò.
" Cảm ơn anh Bạch! Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ thế nào nữa!" Vũ Minh Nguyệt cảm kích đáp.
Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Lệ Tử Sâm lại ăn giấm, anh gấp gáp đuổi Bạch Tử Lẫm đi." Nếu đã xong rồi thì ra ngoài đi! Tôi cần nói chuyện với anh một chút!" Anh gằn giọng nói.
" Minh Nguyệt, em cứ ở đây nghỉ ngơi! Lát nữa anh sẽ quay lại!" Lệ Tử Sâm cúi đầu hôn lên trán cô ôn nhu nói.
Hai người đàn ông đi ra ngoài, A Tự cũng đã đợi bọn họ ở đó, trên tay là một chiếc cặp chứa rất nhiều tiền.
" Một triệu đô! Đây là chi phí anh chữa bệnh cho vợ tôi!" Lệ Tử Sâm lên tiếng nói.
" Lệ tổng quả nhiên hào phóng, Tử Lẫm tôi xin cảm ơn!" Bạch Tử Lẫm nghe đến tiền liền vui vẻ, hai mắt sáng rỡ đáp.
" Nhưng muốn nhận nó, thì anh phải giúp tôi thêm một việc!" Lệ Tử Sâm lạnh nhạt nói tiếp.
______**
Bình luận facebook