Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
Chương 106: Vương kỳ khôn
Nhờ một vài thông tin mà Bạch Tử Lẫm cung cấp, Lệ Tử Sâm đã tra được một vài nơi mà Shinigami hoạt động. Dĩ nhiên anh sẽ tung một đòn đánh phủ đầu, khiến cho bọn chúng không kịp trở tay. Lệ Gia trước nay hắc bạch đều nhúng tay vào, chỉ cần một cuộc gọi của Lệ Tử Sâm, thì băng đảng hắc đạo lớn nhất ở đây cũng còn phải kính nể.
" Sếp, những tên ở đây chỉ là hạng tép riu mà thôi! Gã chúng ta cần tìm không có ở đây!" A Tự thông qua tai nghe báo tin cho anh.
" Không có cũng không sao! Nhưng nhất định phải sang bằng nơi này, không để bọn chúng tự tung tự tác được nữa!" Anh nhếch môi cười nói.
Shinigami lần này lại đụng không đúng người rồi, bọn chúng tự cao tự đại, thì phải có người dạy dỗ lại một chút.
Ở căn cứ lớn, người đứng đầu Shinigami đang ở trong tâm trạng vô cùng bức xúc. Ông ta tên là Jiro, và trước nay chưa từng muốn đối đầu với Lệ Gia, nhưng lần này lại bị Lệ Tử Sâm xử lý không chút nương tay.
" Bốp!" Jiro cầm lấy ngay chén trà trên bàn, hung hăng ném mạnh vào đầu gã đàn ông tóc vàng kia. Khiến phần da toác ra, máu chảy xuống.
" Vương Kỳ Khôn, ngươi có biết mình đã làm gì rồi không?" Ông ta nhìn hắn gầm lên dữ dội, ánh mắt là sự tức giận.
" Ngài Jiro, tôi thành thật xin lỗi! Tôi không nghĩ là hắn có thể tra ra thông tin của tôi! Nhưng tôi làm vậy chỉ là muốn trả thù thôi!" Hắn ta tỏ vẻ hối lỗi trả lời, bình thản đến mức chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình.
" Ngươi là cánh tay đắc lực của ta, vậy mà lại khiến Shinigami đi đến tình trạng này, ngươi quả thật làm ta rất thất vọng!" Người đàn ông tên Jiro kia vẫn còn rất phẫn nộ nói.
" Thành thật xin lỗi ngài! Lần sau tôi sẽ không làm việc theo cảm tính nữa!" Vương Kỳ Khôn kiên định đáp.
" Chậc, dù gì cũng đã bị xử xong cả rồi! Thôi thì lần này ta sẽ tha cho ngươi, chuyện của chúng ta và Lệ Gia cứ xem như hòa nhau đi! Kỳ Khôn, ngươi lần sau không được động vào người của Lệ Tử Sâm nữa! Tổ chức tuy lớn mạnh, nhưng có những người vẫn cần phải nể trọng!" Jiro thở dài lên tiếng dặn dò hắn.
" Tôi biết rồi! Cảm ơn ngài đã tha thứ cho tôi!" Vương Kỳ Khôn cúi đầu trả lời.
Cứ tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chuyện đâu dễ dàng như vậy, đối với hắn chỉ có khiến Lệ Tử Sâm đau khổ, thì hắn mới có thể thỏa mãn. Sau khi xử lý vết thương trên trán, hắn ung dung đi ra ngoài.
Rời khỏi căn cứ của Shinigami, Vương Kỳ Khôn lái xe đến một vùng ngoại ô. Nơi đây không khí trong lành, cảnh vật yên bình, không xô bồ như ở bên ngoài thành phố. Vương Kỳ Khôn dừng xe lại, khi đến một ngôi nhà.
Bên trong ngôi nhà lớn, một cô gái đang ngồi trên ghế mây ở ngoài vườn hoa. Mọi thứ đều có vẻ tốt, nhưng gương mặt cô gái kia không có lấy một chút cảm xúc nào cả. Không sai, cô ấy là Bạch Ngọc Trân, người bị Lệ Tư Ý hành hạ đến nửa điên nửa tỉnh.
" Vương thiếu gia, anh đã trở lại!" Một người hầu thấy hắn đi vào, liền lên tiếng chào hỏi.
" Hôm nay Ngọc Trân thế nào rồi! Có gì tiến triển hay không?" Hắn nhìn người hầu hỏi.
" Vẫn không ạ! Cô ấy cứ ngồi yên như người mất hồn, đến bữa cũng không ăn được bao nhiêu!" Người hầu rầu rĩ đáp.
" Được rồi! Cô đi làm việc đi!" Vương Kỳ Khôn nói, rồi hắn sải chậm bước đi ra vườn hoa.
Nhìn Bạch Ngọc Trân như tượng gỗ ngồi đấy, hắn lại cảm thấy đau lòng. Vương Kỳ Khôn đưa tay hái một bông hoa hồng bên cạnh, rồi bước đến gần.
" Tặng cho em! Ngọc Trân, hôm nay em cảm thấy thế nào rồi!" Hắn đột nhiên trở nên ôn nhu, mỉm cười nhìn cô nói.
Chỉ là Bạch Ngọc Trân một chữ cũng không trả lời, ánh mắt vô hồn nhìn hắn. Vết thương Lệ Tư Ý gây ra cho cô là quá sâu rồi, không biết phải mất bao lâu mới có thể chữa lành đây.
" Ông trời đúng thật là trêu ngươi mà! Tại sao em phải ôm vết thương mà khép lòng lại, còn tên khốn đó vẫn có thể vui vẻ bên vợ và con của hắn chứ? Anh không cam tâm!"
" Ngọc Trân, em yên tâm đi! Anh nhất định sẽ bắt Lệ Tử Sâm trả giá, cho những gì hắn đã đối xử với em! Anh sẽ khiến hắn đau khổ hơn em gấp trăm ngàn lần!" Vương Kỳ Khôn ánh mắt mang hận thù nói, hắn nắm tay Bạch Ngọc Trân vỗ về.
Hắn cũng chỉ là một kẻ si tình, vì yêu mà bất chấp tất cả. Vương Kỳ Khôn đã một lòng yêu Bạch Ngọc Trân, khi cả hai vừa gặp nhau ở trường đại học. Nhưng vì bản tính nhút nhát hắn chưa một lần dám thổ lộ, cho đến khi Bạch Ngọc Trân và Lệ Tử Sâm liên hôn, hắn vì quá đau khổ nên rời khỏi nước Z.
Một mình đến nước F với trái tim tan vỡ, hắn sống một cuộc sống buông thả, lầm đường lạc lối mà gia nhập tổ chức Shinigami. Ở đây hắn lấy việc đánh giết làm niềm vui, nhưng vẫn không thể quên được Bạch Ngọc Trân.
Cho đến khi nhận được tin tức cô bị người ta bức hại, Lệ Tử Sâm lại vô tình mà kết hôn cùng người khác, hắn như phát điên lên. Hắn trở về nước, xin phép Tô Lâm Như mang cô ra nước ngoài điều trị.
Tập đoàn của Lệ Thị xảy ra chuyện cũng là do một tay hắn làm, hắn muốn Lệ Tử Sâm đến đây, để dễ dàng mà xử lý.
_____**
Nhờ một vài thông tin mà Bạch Tử Lẫm cung cấp, Lệ Tử Sâm đã tra được một vài nơi mà Shinigami hoạt động. Dĩ nhiên anh sẽ tung một đòn đánh phủ đầu, khiến cho bọn chúng không kịp trở tay. Lệ Gia trước nay hắc bạch đều nhúng tay vào, chỉ cần một cuộc gọi của Lệ Tử Sâm, thì băng đảng hắc đạo lớn nhất ở đây cũng còn phải kính nể.
" Sếp, những tên ở đây chỉ là hạng tép riu mà thôi! Gã chúng ta cần tìm không có ở đây!" A Tự thông qua tai nghe báo tin cho anh.
" Không có cũng không sao! Nhưng nhất định phải sang bằng nơi này, không để bọn chúng tự tung tự tác được nữa!" Anh nhếch môi cười nói.
Shinigami lần này lại đụng không đúng người rồi, bọn chúng tự cao tự đại, thì phải có người dạy dỗ lại một chút.
Ở căn cứ lớn, người đứng đầu Shinigami đang ở trong tâm trạng vô cùng bức xúc. Ông ta tên là Jiro, và trước nay chưa từng muốn đối đầu với Lệ Gia, nhưng lần này lại bị Lệ Tử Sâm xử lý không chút nương tay.
" Bốp!" Jiro cầm lấy ngay chén trà trên bàn, hung hăng ném mạnh vào đầu gã đàn ông tóc vàng kia. Khiến phần da toác ra, máu chảy xuống.
" Vương Kỳ Khôn, ngươi có biết mình đã làm gì rồi không?" Ông ta nhìn hắn gầm lên dữ dội, ánh mắt là sự tức giận.
" Ngài Jiro, tôi thành thật xin lỗi! Tôi không nghĩ là hắn có thể tra ra thông tin của tôi! Nhưng tôi làm vậy chỉ là muốn trả thù thôi!" Hắn ta tỏ vẻ hối lỗi trả lời, bình thản đến mức chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình.
" Ngươi là cánh tay đắc lực của ta, vậy mà lại khiến Shinigami đi đến tình trạng này, ngươi quả thật làm ta rất thất vọng!" Người đàn ông tên Jiro kia vẫn còn rất phẫn nộ nói.
" Thành thật xin lỗi ngài! Lần sau tôi sẽ không làm việc theo cảm tính nữa!" Vương Kỳ Khôn kiên định đáp.
" Chậc, dù gì cũng đã bị xử xong cả rồi! Thôi thì lần này ta sẽ tha cho ngươi, chuyện của chúng ta và Lệ Gia cứ xem như hòa nhau đi! Kỳ Khôn, ngươi lần sau không được động vào người của Lệ Tử Sâm nữa! Tổ chức tuy lớn mạnh, nhưng có những người vẫn cần phải nể trọng!" Jiro thở dài lên tiếng dặn dò hắn.
" Tôi biết rồi! Cảm ơn ngài đã tha thứ cho tôi!" Vương Kỳ Khôn cúi đầu trả lời.
Cứ tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chuyện đâu dễ dàng như vậy, đối với hắn chỉ có khiến Lệ Tử Sâm đau khổ, thì hắn mới có thể thỏa mãn. Sau khi xử lý vết thương trên trán, hắn ung dung đi ra ngoài.
Rời khỏi căn cứ của Shinigami, Vương Kỳ Khôn lái xe đến một vùng ngoại ô. Nơi đây không khí trong lành, cảnh vật yên bình, không xô bồ như ở bên ngoài thành phố. Vương Kỳ Khôn dừng xe lại, khi đến một ngôi nhà.
Bên trong ngôi nhà lớn, một cô gái đang ngồi trên ghế mây ở ngoài vườn hoa. Mọi thứ đều có vẻ tốt, nhưng gương mặt cô gái kia không có lấy một chút cảm xúc nào cả. Không sai, cô ấy là Bạch Ngọc Trân, người bị Lệ Tư Ý hành hạ đến nửa điên nửa tỉnh.
" Vương thiếu gia, anh đã trở lại!" Một người hầu thấy hắn đi vào, liền lên tiếng chào hỏi.
" Hôm nay Ngọc Trân thế nào rồi! Có gì tiến triển hay không?" Hắn nhìn người hầu hỏi.
" Vẫn không ạ! Cô ấy cứ ngồi yên như người mất hồn, đến bữa cũng không ăn được bao nhiêu!" Người hầu rầu rĩ đáp.
" Được rồi! Cô đi làm việc đi!" Vương Kỳ Khôn nói, rồi hắn sải chậm bước đi ra vườn hoa.
Nhìn Bạch Ngọc Trân như tượng gỗ ngồi đấy, hắn lại cảm thấy đau lòng. Vương Kỳ Khôn đưa tay hái một bông hoa hồng bên cạnh, rồi bước đến gần.
" Tặng cho em! Ngọc Trân, hôm nay em cảm thấy thế nào rồi!" Hắn đột nhiên trở nên ôn nhu, mỉm cười nhìn cô nói.
Chỉ là Bạch Ngọc Trân một chữ cũng không trả lời, ánh mắt vô hồn nhìn hắn. Vết thương Lệ Tư Ý gây ra cho cô là quá sâu rồi, không biết phải mất bao lâu mới có thể chữa lành đây.
" Ông trời đúng thật là trêu ngươi mà! Tại sao em phải ôm vết thương mà khép lòng lại, còn tên khốn đó vẫn có thể vui vẻ bên vợ và con của hắn chứ? Anh không cam tâm!"
" Ngọc Trân, em yên tâm đi! Anh nhất định sẽ bắt Lệ Tử Sâm trả giá, cho những gì hắn đã đối xử với em! Anh sẽ khiến hắn đau khổ hơn em gấp trăm ngàn lần!" Vương Kỳ Khôn ánh mắt mang hận thù nói, hắn nắm tay Bạch Ngọc Trân vỗ về.
Hắn cũng chỉ là một kẻ si tình, vì yêu mà bất chấp tất cả. Vương Kỳ Khôn đã một lòng yêu Bạch Ngọc Trân, khi cả hai vừa gặp nhau ở trường đại học. Nhưng vì bản tính nhút nhát hắn chưa một lần dám thổ lộ, cho đến khi Bạch Ngọc Trân và Lệ Tử Sâm liên hôn, hắn vì quá đau khổ nên rời khỏi nước Z.
Một mình đến nước F với trái tim tan vỡ, hắn sống một cuộc sống buông thả, lầm đường lạc lối mà gia nhập tổ chức Shinigami. Ở đây hắn lấy việc đánh giết làm niềm vui, nhưng vẫn không thể quên được Bạch Ngọc Trân.
Cho đến khi nhận được tin tức cô bị người ta bức hại, Lệ Tử Sâm lại vô tình mà kết hôn cùng người khác, hắn như phát điên lên. Hắn trở về nước, xin phép Tô Lâm Như mang cô ra nước ngoài điều trị.
Tập đoàn của Lệ Thị xảy ra chuyện cũng là do một tay hắn làm, hắn muốn Lệ Tử Sâm đến đây, để dễ dàng mà xử lý.
_____**