Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 116: Để xem ông ấy muốn nói gì
Lệ Tư Ý bộ dáng vui vẻ đi lên lầu, có trời mới biết bây giờ ả ta đang nghĩ về cái gì. Chờ đợi lâu đến như vậy, cô ta dĩ nhiên là muốn xử lý Vũ Minh Nguyệt nhanh nhất có thể rồi.
" Thật là, rốt cuộc ngày này cũng đến rồi! Vũ Minh Nguyệt, hi vọng mày mau chóng trở về!" Cô ta vừa đi vừa thì thầm, khóe môi không ngừng cong lên thích thú.
Rất nhanh sau đó, Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm đã về đến nhà lớn Lệ Gia. Cô bế con trai đi vào trước, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Lệ Tư Ý.
" Chị Minh Nguyệt, cuối cùng chị đã về rồi! Em và hai bác nhớ hai người lắm, còn có Tiểu Bảo Bối vừa mới chào đời nữa!" Cô ta nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng.
" Cảm ơn em!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
Nhưng lúc này, cô chợt nhìn thấy ánh mắt như quỷ dữ của Lệ Tư Ý đang nhìn con trai mình, liền thấy bất an. Giác quan của người mẹ rất nhạy cảm, cô cảm thấy Lệ Tư Ý không hề yêu thích con trai mình như những gì cô ta nói.
" Minh Nguyệt vừa về đến vẫn còn rất mệt, em mau tránh ra một chút đi! Cô ấy và con cần nghỉ ngơi!" Lệ Tử Sâm từ phía sau đi đến nói.
" Anh Tử Sâm thật là yêu chị dâu, làm em ghen tị quá đi mất!" Cô ta nghiến răng đáp, trong thâm tâm vô cùng tức giận.
Bỏ qua gương mặt gượng gạo của cô ta, Lệ Tử Sâm đưa Vũ Minh Nguyệt đi vào trong. Đường Cẩm Hoa lúc này cũng từ trong bếp ra đến, nhìn thấy hai người, liền vô cùng mừng rỡ.
" Hai đứa về rồi! Mau, mau đưa cháu nội cho mẹ bế một chút!"
Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đưa đứa trẻ sang cho bà ấy, rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
" Đúng là cháu trai của Lệ Gia chúng ta mà, thật giống Tử Sâm lúc bé!" Bà ấy cưng nựng đứa bé nói.
" Mà hai đứa đã đặt tên cho đứa trẻ chưa vậy? Tên thằng bé là gì đây?"
" Là Lệ Tử Thành, Minh Nguyệt rất thích cái tên này!" Lệ Tử Sâm đáp.
" Tử Thành sao? Cái tên này cũng rất hay!" Đường Cẩm Hoa gật đầu nói.
Lệ Tư Ý đứng một mình ở trước cửa, cô ta cảm thấy bản thân rất giống người ngoài, nào có phải là người một nhà vui vẻ như họ đâu chứ.
" Đều là do mày, tất cả là tại mày!" Cô ta cắn môi tức giận nói, tất cả chỉ là muốn đổ lỗi cho Vũ Minh Nguyệt mà thôi.
Lệ Tư Ý trở về phòng, cô ta đập phá đồ vật trong nhà, miệng không ngừng nguyền rủa người khác.
" Tiểu thư, cô đừng tức giận như vậy mà! Rốt cuộc thì đến khi nào cô mới buông bỏ tình cảm không đúng đắn của mình đây!" Trình quản gia đứng bên cạnh không chịu được mà lên tiếng.
" Không bao giờ! Một là Vũ Minh Nguyệt và đứa trẻ đó phải chết, hai thì người chết chính là tôi!"
" Tiểu thư, cô là muốn làm cái gì hả? Ngàn vạn lần không thể giết người được đâu, nếu thiếu gia biết được là do cô làm, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho cô đâu!" Ông ấy hoảng hốt kêu lên.
" Im miệng! Chỉ có tôi và ông biết mà thôi, ông không nói, tôi cũng không nói, thì sẽ chẳng có kẻ thứ ba biết được đâu!" Lệ Tư Ý ánh mắt hung hiểm nói.
" Ông mau đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh!" Cô ta lạnh lùng đuổi ông ấy đi.
Trình quản gia bất lực đành phải đi ra ngoài, ông ấy thở dài ngán ngẩm, Lệ Tư Ý bây giờ quả thật hết thuốc chữa rồi.
" Lão gia, xem ra tôi không thể giữ lời hứa với ông được nữa! Tiểu thư bây giờ không còn là cô bé ngây thơ năm đó nữa rồi!" Trình quản gia thở dài nói khẽ, ông ấy xoa xoa trán rồi đi thẳng.
Trong phòng, Lệ Tư Ý bắt đầu chuẩn bị kế hoạch của mình, cô ta đã phải chờ đợi quá lâu rồi, bây giờ Vũ Minh Nguyệt cần phải chết. Cô ta lấy điện thoại, nhấn số gọi cho ai đó.
" Là tôi đây! Có chuyện cho anh làm, chỉ cần xong chuyện này, tôi hứa sẽ cho anh một số tiền lớn, đủ sống dư giả đến già!"
"...."
" Gặp nhau ở chỗ cũ đi! Nói qua điện thoại không tiện!"
Sau khi đã hẹn xong, cô ta liền tắt máy đi, ánh mắt quả nhiên rất vui vẻ.
Một tuần sau, ở tòa nhà của Lệ Thị.
Trình quản gia đến gặp Lệ Tử Sâm, ông ấy dường như có gì muốn nói riêng với anh, tâm trạng lộ rõ lo lắng không yên.
" A Tự, thiếu gia đang ở đâu vậy? Tôi có chuyên muốn gặp cậu ấy!"
" Thiếu gia đang trong phòng họp, chắc là ba mươi phút nữa sẽ ra thôi! Trình quản gia chờ một chút đi!"
" Vậy cũng được! Tôi sẽ chờ ở đây luôn!" Trình quản gia gật đầu đáp.
Thời gian trôi nhanh, cuối cùng thì buổi họp cũng đã xong rồi, Lệ Tử Sâm mệt mỏi rời khỏi phòng họp.
" Sếp, Trình quản gia đang chờ anh trong phòng! Ông ấy bảo là có chuyện muốn nói với anh!" A Tự đi bên cạnh lên tiếng.
" Trình quản gia sao? Ông ấy tìm tôi có chuyện gì chứ?" Lệ Tử Sâm nhíu mày thắc mắc hỏi, anh biết Trình quản gia là người thân cận của Lệ Tư Ý, nên trong lòng có chút đề phòng ông ấy.
" Tôi cũng không biết nữa, ông ấy không có nhắc đến!"
" Được rồi, để xem ông ấy muốn nói cái gì đây!"
Hai người đi vào phòng, Trình quản gia đã ngồi ngay ngắn trên ghế chờ đợi. Thấy anh đi vào, ông ấy liền đứng lên cúi người chào.
" Thiếu gia!"
" Ông cứ ngồi đi! Có chuyện gì muốn nói với, mà phải đến tận đây tìm tôi vậy?" Lệ Tử Sâm gật đầu hỏi.
" Thiếu gia, chuyện này liên quan đến tính mạng của thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia!"
_____**
Lệ Tư Ý bộ dáng vui vẻ đi lên lầu, có trời mới biết bây giờ ả ta đang nghĩ về cái gì. Chờ đợi lâu đến như vậy, cô ta dĩ nhiên là muốn xử lý Vũ Minh Nguyệt nhanh nhất có thể rồi.
" Thật là, rốt cuộc ngày này cũng đến rồi! Vũ Minh Nguyệt, hi vọng mày mau chóng trở về!" Cô ta vừa đi vừa thì thầm, khóe môi không ngừng cong lên thích thú.
Rất nhanh sau đó, Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm đã về đến nhà lớn Lệ Gia. Cô bế con trai đi vào trước, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Lệ Tư Ý.
" Chị Minh Nguyệt, cuối cùng chị đã về rồi! Em và hai bác nhớ hai người lắm, còn có Tiểu Bảo Bối vừa mới chào đời nữa!" Cô ta nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng.
" Cảm ơn em!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
Nhưng lúc này, cô chợt nhìn thấy ánh mắt như quỷ dữ của Lệ Tư Ý đang nhìn con trai mình, liền thấy bất an. Giác quan của người mẹ rất nhạy cảm, cô cảm thấy Lệ Tư Ý không hề yêu thích con trai mình như những gì cô ta nói.
" Minh Nguyệt vừa về đến vẫn còn rất mệt, em mau tránh ra một chút đi! Cô ấy và con cần nghỉ ngơi!" Lệ Tử Sâm từ phía sau đi đến nói.
" Anh Tử Sâm thật là yêu chị dâu, làm em ghen tị quá đi mất!" Cô ta nghiến răng đáp, trong thâm tâm vô cùng tức giận.
Bỏ qua gương mặt gượng gạo của cô ta, Lệ Tử Sâm đưa Vũ Minh Nguyệt đi vào trong. Đường Cẩm Hoa lúc này cũng từ trong bếp ra đến, nhìn thấy hai người, liền vô cùng mừng rỡ.
" Hai đứa về rồi! Mau, mau đưa cháu nội cho mẹ bế một chút!"
Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đưa đứa trẻ sang cho bà ấy, rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
" Đúng là cháu trai của Lệ Gia chúng ta mà, thật giống Tử Sâm lúc bé!" Bà ấy cưng nựng đứa bé nói.
" Mà hai đứa đã đặt tên cho đứa trẻ chưa vậy? Tên thằng bé là gì đây?"
" Là Lệ Tử Thành, Minh Nguyệt rất thích cái tên này!" Lệ Tử Sâm đáp.
" Tử Thành sao? Cái tên này cũng rất hay!" Đường Cẩm Hoa gật đầu nói.
Lệ Tư Ý đứng một mình ở trước cửa, cô ta cảm thấy bản thân rất giống người ngoài, nào có phải là người một nhà vui vẻ như họ đâu chứ.
" Đều là do mày, tất cả là tại mày!" Cô ta cắn môi tức giận nói, tất cả chỉ là muốn đổ lỗi cho Vũ Minh Nguyệt mà thôi.
Lệ Tư Ý trở về phòng, cô ta đập phá đồ vật trong nhà, miệng không ngừng nguyền rủa người khác.
" Tiểu thư, cô đừng tức giận như vậy mà! Rốt cuộc thì đến khi nào cô mới buông bỏ tình cảm không đúng đắn của mình đây!" Trình quản gia đứng bên cạnh không chịu được mà lên tiếng.
" Không bao giờ! Một là Vũ Minh Nguyệt và đứa trẻ đó phải chết, hai thì người chết chính là tôi!"
" Tiểu thư, cô là muốn làm cái gì hả? Ngàn vạn lần không thể giết người được đâu, nếu thiếu gia biết được là do cô làm, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho cô đâu!" Ông ấy hoảng hốt kêu lên.
" Im miệng! Chỉ có tôi và ông biết mà thôi, ông không nói, tôi cũng không nói, thì sẽ chẳng có kẻ thứ ba biết được đâu!" Lệ Tư Ý ánh mắt hung hiểm nói.
" Ông mau đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh!" Cô ta lạnh lùng đuổi ông ấy đi.
Trình quản gia bất lực đành phải đi ra ngoài, ông ấy thở dài ngán ngẩm, Lệ Tư Ý bây giờ quả thật hết thuốc chữa rồi.
" Lão gia, xem ra tôi không thể giữ lời hứa với ông được nữa! Tiểu thư bây giờ không còn là cô bé ngây thơ năm đó nữa rồi!" Trình quản gia thở dài nói khẽ, ông ấy xoa xoa trán rồi đi thẳng.
Trong phòng, Lệ Tư Ý bắt đầu chuẩn bị kế hoạch của mình, cô ta đã phải chờ đợi quá lâu rồi, bây giờ Vũ Minh Nguyệt cần phải chết. Cô ta lấy điện thoại, nhấn số gọi cho ai đó.
" Là tôi đây! Có chuyện cho anh làm, chỉ cần xong chuyện này, tôi hứa sẽ cho anh một số tiền lớn, đủ sống dư giả đến già!"
"...."
" Gặp nhau ở chỗ cũ đi! Nói qua điện thoại không tiện!"
Sau khi đã hẹn xong, cô ta liền tắt máy đi, ánh mắt quả nhiên rất vui vẻ.
Một tuần sau, ở tòa nhà của Lệ Thị.
Trình quản gia đến gặp Lệ Tử Sâm, ông ấy dường như có gì muốn nói riêng với anh, tâm trạng lộ rõ lo lắng không yên.
" A Tự, thiếu gia đang ở đâu vậy? Tôi có chuyên muốn gặp cậu ấy!"
" Thiếu gia đang trong phòng họp, chắc là ba mươi phút nữa sẽ ra thôi! Trình quản gia chờ một chút đi!"
" Vậy cũng được! Tôi sẽ chờ ở đây luôn!" Trình quản gia gật đầu đáp.
Thời gian trôi nhanh, cuối cùng thì buổi họp cũng đã xong rồi, Lệ Tử Sâm mệt mỏi rời khỏi phòng họp.
" Sếp, Trình quản gia đang chờ anh trong phòng! Ông ấy bảo là có chuyện muốn nói với anh!" A Tự đi bên cạnh lên tiếng.
" Trình quản gia sao? Ông ấy tìm tôi có chuyện gì chứ?" Lệ Tử Sâm nhíu mày thắc mắc hỏi, anh biết Trình quản gia là người thân cận của Lệ Tư Ý, nên trong lòng có chút đề phòng ông ấy.
" Tôi cũng không biết nữa, ông ấy không có nhắc đến!"
" Được rồi, để xem ông ấy muốn nói cái gì đây!"
Hai người đi vào phòng, Trình quản gia đã ngồi ngay ngắn trên ghế chờ đợi. Thấy anh đi vào, ông ấy liền đứng lên cúi người chào.
" Thiếu gia!"
" Ông cứ ngồi đi! Có chuyện gì muốn nói với, mà phải đến tận đây tìm tôi vậy?" Lệ Tử Sâm gật đầu hỏi.
" Thiếu gia, chuyện này liên quan đến tính mạng của thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia!"
_____**
Bình luận facebook