Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
Chương 147: Vợ tôi phạm tội gì?
Đang lúc Đường Cẩm Hoa nói chuyện với Vũ Minh Nguyệt, thì Lệ Tử Sâm và A Tự cũng vừa đến nơi. Vừa trông thấy anh đi vào, viên cảnh sát trưởng đã cung kính đi đến lên tiếng.
" Lệ thiếu, anh đến rồi! Tôi xin nói trước, là tội của Lệ thiếu phu nhân bây giờ không thể bảo lãnh được, mong anh thông cảm!" Ông ta ngại ngần, hai tay cứ chà xát vào nhau vì lo lắng.
Lệ Tử Sâm lười biếng nhìn ông ta, sắc mặt không hề có chút gì là lo lắng, anh cười nhạt đáp." Vợ tôi phạm tội gì? Ông nói tôi nghe thử xem!"
Cảnh sát trưởng tâm lý bây giờ cực kỳ hoảng, bởi vẻ ngoài nhẹ nhàng của Lệ Tử Sâm lúc này thật khiến người khác toát mồ hôi lạnh.
" Lệ thiếu, ở đây chúng tôi có cả nhân chứng và vật chứng, Lệ thiếu phu nhân có thế nào cũng không thoát khỏi liên quan!"
" Vậy sao? A Tự, đưa cho ông ta xem!" Anh liền nhìn sang A Tự ra lệnh.
" Vâng, thưa sếp!" Hắn gật đầu, rồi lấy trong cặp ra một xấp hồ sơ đưa cho cảnh sát trưởng.
Ông ấy nhanh tay cầm lấy, rồi cẩn thận mở ra xem, không quá năm phút, ông ta liền kinh ngạc kêu lên." Lệ thiếu, cái này..."
" Hừm, ông thân làm cảnh sát trưởng mà lại làm việc tắc trách, chưa gì đã muốn kết tội vợ của tôi, ông nghĩ mình đáng tội gì?" Lệ Tử Sâm híp đôi mắt hỏi ông ta.
" Lệ thiếu, đây là do tôi làm việc sơ xuất, tôi nhất định sẽ làm rõ vụ việc này! Còn có tôi sẽ thả Lệ thiếu phu nhân ra ngay bây giờ!" Ông ta mồ hôi ướt đầm đìa đáp.
Bỏ qua gương mặt hãi hùng của cảnh sát trưởng, Lệ Tử Sâm uy nghiêm bước vào bên trong tìm Vũ Minh Nguyệt.
" Tử Sâm, con đến rồi! Chuyện của Minh Nguyệt thế nào rồi? Có gì bất ổn ở đây hay không?" Đường Cẩm Hoa nhìn thấy con trai đi đến, liền đứng lên hỏi anh.
" Mẹ, người yên tâm! Con đã giải quyết xong cả rồi, không có chuyện gì đâu! Chúng ta có thể về nhà rồi!" Anh mỉm cười trả lời bà ấy.
" Thật không? Chúng ta có thể về nhà sao?"
" Chắc chắn!"
" Tốt quá rồi! Minh Nguyệt, chúng ta về nhà đi thôi!" Đường Cẩm Hoa nắm tay của cô nói.
" Tử Sâm, anh lại cứu em thêm một lần nữa rồi!" Vũ Minh Nguyệt ngượng ngùng lên tiếng, tay cô nắm vạt áo đến nhàu nát.
" Hai đứa nói chuyện đi, mẹ ra ngoài trước đây!" Đường Cẩm Hoa không muốn làm kỳ đà, bà ấy bước đi ra ngoài.
Ở đây Lệ Tử Sâm ngồi xổm xuống, anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô nói." Ngốc thật! Em là vợ của anh, tất nhiên anh phải lo lắng cho em rồi!"
" Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! Anh sẽ thay ba mẹ vợ chăm sóc cho em, không để em phải chịu bất kỳ ủy khuất nào cả!"
" Tử Sâm, cảm ơn anh!" Cô vòng tay ôm lấy Lệ Tử Sâm cảm động nói, người đàn ông tốt thế này, suýt chút nữa là cô đã đánh mất rồi. May mắn là cô kịp thời nhận ra, nếu không cô sẽ ân hận cả đời.
Bên ngoài, Bạch Thanh Thanh nhìn thấy ba người nhà Vũ Minh Nguyệt đi ra, cô ta liền tức giận không thôi.
" Cảnh sát trưởng, có chuyện gì ở đây vậy? Cô ta sao lại được bảo lãnh rồi? Không phải tội của cô ta rất nặng hay sao?" Bạch Thanh Thanh lớn giọng hỏi.
" Cô im đi, tội của cô tôi còn chưa tính đâu! Chuẩn bị mà chờ hầu tòa!" Cảnh sát trưởng giận dữ gầm lên, bây giờ tương lai thăng chức của ông ta sắp bị hủy hoại rồi.
" Cái gì? Tôi tội gì chứ? Tôi là giúp các người tố cáo tội phạm nha!"
Bạch Thanh Thanh giờ phút này vẫn không biết gì, cô ta sắp phải trả giá cho những gì mình gây ra với Vũ Minh Nguyệt rồi. Nếu Lệ gia có thể dễ dàng bị phá hoại như vậy, bọn họ đã bị hất văng khỏi nước Z từ lâu rồi. Nói thế nào nhỉ, là do cô ta quá ngây thơ chăng?
Quay lại một tiếng trước, Lệ Tử Sâm đã đến Bạch Gia gặp Vương Kỳ Khôn, để nói chuyện với hắn. Mà cũng không phải là nói chuyện, đúng hơn chính là uy hiếp hắn ta.
Vương Kỳ Khôn nhìn thấy Lệ Tử Sâm đến, hắn thật sự kinh ngạc đến cực điểm." Lệ Tử Sâm, ngươi đến đây làm gì?"
" Vương Kỳ Khôn, ngươi năm lần bảy lượt muốn hại Minh Nguyệt, vậy thử nghĩ xem ta đến đây là để làm gì?" Lệ Tử Sâm trừng mắt đáp.
" Ra là ngươi đã biết tất cả rồi? Như vậy thì đã sao? Lệ Tử Sâm, muộn rồi! Ngươi không cứu được cô ta đâu!" Vương Kỳ Khôn cũng không muốn giấu giếm nữa, hắn lật luôn bài ngửa với anh.
" Vậy à? Ngươi là đang tự tin vì bản thân mình, hay tự tin vì sau lưng có tổ chức Shinigami che chở cho ngươi?"
" Ngươi nói cái gì? Làm sao ngươi biết ta là người của Shinigami?" Vương Kỳ Khôn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác hỏi.
" Đừng tưởng ta rời khỏi nước F, là đã tha cho tổ chức đen đó rồi! À, nhưng bây giờ thì Shinigami đã không còn tồn tại nữa rồi, nó chính thức đã bị ta xóa sổ!" Lệ Tử Sâm cong môi thích thú đáp.
" Không thể nào? Ngươi không có năng lực đó đâu!"
" Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Ta còn đáng sợ hơn những gì ngươi biết rất nhiều! Nói cho ngươi biết, nếu không phải Bạch Ngọc Trân thay ngươi cầu xin, thì ta đã cho ngươi một viên kẹo đồng rồi!"
" Là cô ấy đã đến nói cho ta biết, kẻ đứng sau giật dây chính là ngươi! Nhưng nếu cô ấy không đến, ta cũng sẽ sớm điều tra ra thôi! Vương Kỳ Khôn, ván cờ này ngươi thua rồi! Là do ngươi quá tự cao tự đại mà thôi!"
____**
Đang lúc Đường Cẩm Hoa nói chuyện với Vũ Minh Nguyệt, thì Lệ Tử Sâm và A Tự cũng vừa đến nơi. Vừa trông thấy anh đi vào, viên cảnh sát trưởng đã cung kính đi đến lên tiếng.
" Lệ thiếu, anh đến rồi! Tôi xin nói trước, là tội của Lệ thiếu phu nhân bây giờ không thể bảo lãnh được, mong anh thông cảm!" Ông ta ngại ngần, hai tay cứ chà xát vào nhau vì lo lắng.
Lệ Tử Sâm lười biếng nhìn ông ta, sắc mặt không hề có chút gì là lo lắng, anh cười nhạt đáp." Vợ tôi phạm tội gì? Ông nói tôi nghe thử xem!"
Cảnh sát trưởng tâm lý bây giờ cực kỳ hoảng, bởi vẻ ngoài nhẹ nhàng của Lệ Tử Sâm lúc này thật khiến người khác toát mồ hôi lạnh.
" Lệ thiếu, ở đây chúng tôi có cả nhân chứng và vật chứng, Lệ thiếu phu nhân có thế nào cũng không thoát khỏi liên quan!"
" Vậy sao? A Tự, đưa cho ông ta xem!" Anh liền nhìn sang A Tự ra lệnh.
" Vâng, thưa sếp!" Hắn gật đầu, rồi lấy trong cặp ra một xấp hồ sơ đưa cho cảnh sát trưởng.
Ông ấy nhanh tay cầm lấy, rồi cẩn thận mở ra xem, không quá năm phút, ông ta liền kinh ngạc kêu lên." Lệ thiếu, cái này..."
" Hừm, ông thân làm cảnh sát trưởng mà lại làm việc tắc trách, chưa gì đã muốn kết tội vợ của tôi, ông nghĩ mình đáng tội gì?" Lệ Tử Sâm híp đôi mắt hỏi ông ta.
" Lệ thiếu, đây là do tôi làm việc sơ xuất, tôi nhất định sẽ làm rõ vụ việc này! Còn có tôi sẽ thả Lệ thiếu phu nhân ra ngay bây giờ!" Ông ta mồ hôi ướt đầm đìa đáp.
Bỏ qua gương mặt hãi hùng của cảnh sát trưởng, Lệ Tử Sâm uy nghiêm bước vào bên trong tìm Vũ Minh Nguyệt.
" Tử Sâm, con đến rồi! Chuyện của Minh Nguyệt thế nào rồi? Có gì bất ổn ở đây hay không?" Đường Cẩm Hoa nhìn thấy con trai đi đến, liền đứng lên hỏi anh.
" Mẹ, người yên tâm! Con đã giải quyết xong cả rồi, không có chuyện gì đâu! Chúng ta có thể về nhà rồi!" Anh mỉm cười trả lời bà ấy.
" Thật không? Chúng ta có thể về nhà sao?"
" Chắc chắn!"
" Tốt quá rồi! Minh Nguyệt, chúng ta về nhà đi thôi!" Đường Cẩm Hoa nắm tay của cô nói.
" Tử Sâm, anh lại cứu em thêm một lần nữa rồi!" Vũ Minh Nguyệt ngượng ngùng lên tiếng, tay cô nắm vạt áo đến nhàu nát.
" Hai đứa nói chuyện đi, mẹ ra ngoài trước đây!" Đường Cẩm Hoa không muốn làm kỳ đà, bà ấy bước đi ra ngoài.
Ở đây Lệ Tử Sâm ngồi xổm xuống, anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô nói." Ngốc thật! Em là vợ của anh, tất nhiên anh phải lo lắng cho em rồi!"
" Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! Anh sẽ thay ba mẹ vợ chăm sóc cho em, không để em phải chịu bất kỳ ủy khuất nào cả!"
" Tử Sâm, cảm ơn anh!" Cô vòng tay ôm lấy Lệ Tử Sâm cảm động nói, người đàn ông tốt thế này, suýt chút nữa là cô đã đánh mất rồi. May mắn là cô kịp thời nhận ra, nếu không cô sẽ ân hận cả đời.
Bên ngoài, Bạch Thanh Thanh nhìn thấy ba người nhà Vũ Minh Nguyệt đi ra, cô ta liền tức giận không thôi.
" Cảnh sát trưởng, có chuyện gì ở đây vậy? Cô ta sao lại được bảo lãnh rồi? Không phải tội của cô ta rất nặng hay sao?" Bạch Thanh Thanh lớn giọng hỏi.
" Cô im đi, tội của cô tôi còn chưa tính đâu! Chuẩn bị mà chờ hầu tòa!" Cảnh sát trưởng giận dữ gầm lên, bây giờ tương lai thăng chức của ông ta sắp bị hủy hoại rồi.
" Cái gì? Tôi tội gì chứ? Tôi là giúp các người tố cáo tội phạm nha!"
Bạch Thanh Thanh giờ phút này vẫn không biết gì, cô ta sắp phải trả giá cho những gì mình gây ra với Vũ Minh Nguyệt rồi. Nếu Lệ gia có thể dễ dàng bị phá hoại như vậy, bọn họ đã bị hất văng khỏi nước Z từ lâu rồi. Nói thế nào nhỉ, là do cô ta quá ngây thơ chăng?
Quay lại một tiếng trước, Lệ Tử Sâm đã đến Bạch Gia gặp Vương Kỳ Khôn, để nói chuyện với hắn. Mà cũng không phải là nói chuyện, đúng hơn chính là uy hiếp hắn ta.
Vương Kỳ Khôn nhìn thấy Lệ Tử Sâm đến, hắn thật sự kinh ngạc đến cực điểm." Lệ Tử Sâm, ngươi đến đây làm gì?"
" Vương Kỳ Khôn, ngươi năm lần bảy lượt muốn hại Minh Nguyệt, vậy thử nghĩ xem ta đến đây là để làm gì?" Lệ Tử Sâm trừng mắt đáp.
" Ra là ngươi đã biết tất cả rồi? Như vậy thì đã sao? Lệ Tử Sâm, muộn rồi! Ngươi không cứu được cô ta đâu!" Vương Kỳ Khôn cũng không muốn giấu giếm nữa, hắn lật luôn bài ngửa với anh.
" Vậy à? Ngươi là đang tự tin vì bản thân mình, hay tự tin vì sau lưng có tổ chức Shinigami che chở cho ngươi?"
" Ngươi nói cái gì? Làm sao ngươi biết ta là người của Shinigami?" Vương Kỳ Khôn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác hỏi.
" Đừng tưởng ta rời khỏi nước F, là đã tha cho tổ chức đen đó rồi! À, nhưng bây giờ thì Shinigami đã không còn tồn tại nữa rồi, nó chính thức đã bị ta xóa sổ!" Lệ Tử Sâm cong môi thích thú đáp.
" Không thể nào? Ngươi không có năng lực đó đâu!"
" Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Ta còn đáng sợ hơn những gì ngươi biết rất nhiều! Nói cho ngươi biết, nếu không phải Bạch Ngọc Trân thay ngươi cầu xin, thì ta đã cho ngươi một viên kẹo đồng rồi!"
" Là cô ấy đã đến nói cho ta biết, kẻ đứng sau giật dây chính là ngươi! Nhưng nếu cô ấy không đến, ta cũng sẽ sớm điều tra ra thôi! Vương Kỳ Khôn, ván cờ này ngươi thua rồi! Là do ngươi quá tự cao tự đại mà thôi!"
____**
Bình luận facebook