Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Anh giúp em lau bọt sữa!
Trong phòng bệnh, Vũ Minh Nguyệt đang nằm thở đều trên giường bệnh. Bệnh của cô chỉ là viêm dạ dày, uống thuốc vào sẽ ổn. Lệ Tử Sâm cũng ngồi bên cạnh không rời, cô làm anh sợ chết khiếp đi được.
Vũ Minh Nguyệt từ từ mở mắt ra, cô khẽ nhíu mày vì vùng bụng vẫn còn hơi đau. Miệng khô khốc, nhưng Lệ Tử Sâm hình như đang ngủ, không muốn làm phiền anh, cô với tay lấy ly nước trên đầu tủ.
" Em tỉnh rồi sao? Muốn uống nước?" Lệ Tử Sâm bất ngờ tỉnh dậy hỏi cô.
" Em muốn uống nước!"Vũ Minh Nguyệt gật đầu trả lời.
Lệ Tử Sâm nhanh chóng đứng lên, lấy bình nước ấm rót vào ly cho cô. Xong rồi anh nhẹ nhàng đỡ Vũ Minh Nguyệt ngồi dậy, đút nước cho cô uống.
" Em không uống nước lạnh được đâu! Vẫn là nước ấm tốt hơn." Lệ Tử Sâm nói.
" Em đó, dạ dày không tốt cũng không chịu nói cho anh nghe. Anh đã dặn dò A Tự và Hà quản gia rồi, sau này bữa cơm của em sẽ do hai người họ quản lý. Lần sau nếu còn không biết quý trọng bản thân làm anh lo lắng nữa, thì anh sẽ trừng phạt em." Lệ Tử Sâm ánh mắt híp lại nói, vậy nhưng trong lời nói chỉ có sự quan tâm.
Vũ Minh Nguyệt chỉ biết cười trừ, người đàn ông trước mặt luôn quan tâm cô hết mực, làm sao ông trời không mang anh ấy đến cho cô sớm một chút. Như vậy thì cô không phải mù quáng, yêu cái tên tra nam Lưu Phi Phàm kia rồi.
" Tử Sâm, cảm ơn anh!" Vũ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, cô choàng tay ôm lấy Lệ Tử Sâm.
Người đàn ông này cho cô cảm giác an toàn, cảm giác được quan tâm và là gia đình hiện tại của cô. Vũ Minh Nguyệt đang muốn mở lòng ra với anh, từ từ để Lệ Tử Sâm bước vào tim mình, cô muốn đặt niềm tin vào người đàn ông này một lần nữa.
Lúc này Đường Cẩm Hoa cũng hớt hải chạy vào, nghe tin Vũ Minh Nguyệt phải vào bệnh viện, bà ấy rất là lo lắng cho cô.
" Minh Nguyệt, con không sao chứ?" Vừa mở cửa phòng ra, bà đã lên tiếng hỏi.
" Ách, con không sao! Chỉ là đau dạ dày một chút thôi ạ!" Vũ Minh Nguyệt đang nằm gọn trong vòng tay Lệ Tử Sâm, cô lập tức đẩy anh ra ngại ngùng trả lời.
" Cái thằng con trời đánh này! Con chăm sóc cho Tiểu Nguyệt vậy sao? Không cho con bé ăn uống đầy đủ, làm đau cả dạ dày thế này!" Đường Cẩm Hoa nhìn sang Lệ Tử Sâm trách móc, anh nằm không cũng trúng đạn, đúng là đứa con bị ruồng bỏ.
" Mẹ, không phải do anh ấy đâu! Mọi người đều chăm sóc con rất tốt, là bệnh cũ tái phát mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười nói giúp Lệ Tử Sâm.
" Haizzz, con không cần phải nói giúp thằng nhóc này, nó như thế nào mẹ còn không biết sao? Mẹ dám chắc là nó ăn cơm trưa trễ, nên con vì chờ nó mà cũng muộn ăn trưa có đúng không? Mẹ thì còn lạ gì nó nữa!" Đường Cẩm Hoa thở dài, bà liếc xéo Lệ Tử Sâm nói.
Vũ Minh Nguyệt này là bất lực, cô không thể giúp gì được cho Lệ Tử Sâm vì Đường Cẩm Hoa cao tay ấn quá.
" Lần sau còn để con dâu bảo bối của mẹ gặp chuyện, mẹ nhất định sẽ băm con ra mang cho Tử Kỳ ăn sống!" Đường Cẩm Hoa lớn tiếng đe dọa.
" Mẹ, có cần quá đáng vậy không?" Lệ Tử Sâm rầu rĩ hỏi, trước mặt Đường Cẩm Hoa anh hoàn toàn bất lực.
" Tử Kỳ?" Vũ Minh Nguyệt thắc mắc hỏi, cô chưa hề nghe ai trong biệt thự nhắc đến Kỳ Tử, kể cả Lệ Tử Sâm.
" Tử Kỳ là con gái ngoan của mẹ, nó là một giống sư tử cái màu trắng. Đây là món quà mà Lệ Tử Sâm tặng mẹ vào sinh nhật 3 năm trước, cũng là món quà mẹ thích nhất." Đường Cẩm Hoa mỉm cười trả lời cô.
" S..sư tử sao?" Vũ Minh Nguyệt sợ hãi hỏi lại, ai lại mang sư tử làm quà tặng sinh nhật chứ, này cũng quá bá đạo đi. Lệ Tử Sâm trong mắt của Vũ Minh Nguyệt bây giờ thật đáng sợ.
" Tiểu Nguyệt, con đừng có sợ! Tử Kỳ rất đáng yêu, nó lại rất nghe lời không làm hại người khác bao giờ. Khi nào con khỏe hơn, mẹ dẫn con đi gặp nó!" Đường Cẩm Hoa nắm bàn tay cô trấn an.
" Cái này...không cần được không ạ? Con vẫn chưa sẵn sàng!" Vũ Minh Nguyệt ấp úng nói, cô đâu có bị ngu mà đi nộp mạng cho con thú dữ đó chứ.
" Không sao đâu! Tử Kỳ thật sự rất ngoan, nó sẽ không làm hại em!" Nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt Vũ Minh Nguyệt, Lệ Tử Sâm cũng lên tiếng.
Vũ Minh Nguyệt chỉ đành gật đầu, dù nội tâm cô đang gào thét điên cuồng a.
Sau khi kiểm tra, Vũ Minh Nguyệt được đưa về nhà, Đường Cẩm Hoa chuẩn bị bác sĩ riêng chăm sóc cho cô. Buổi tối trước khi đi ngủ, Lệ Tử Sâm mang cho cô một ly sữa nóng.
" Minh Nguyệt, mau đến uống sữa đi! Nó sẽ giúp em dễ ngủ hơn!" Lệ Tử Sâm đặt ly sữa lên bàn gọi cô.
" Em đến ngay đây!" Vũ Minh Nguyệt bỏ cây bút trên tay xuống, cô bước đến chỗ Lệ Tử Sâm.
Cô đưa tay lấy ly sữa uống một hơi, chẳng mấy mà hết sạch. Lệ Tử Sâm đôi mắt không rời cô một chút nào, cô trông như con mèo nhỏ uống sữa vậy. Nhìn bọt sữa còn dính trên môi cô, Lệ Tử Sâm bước đến gần Vũ Minh Nguyệt.
" Có chuyện gì vậy?" Cô ngượng ngùng lùi lại hỏi.
" Anh giúp em lau bọt sữa!" Lệ Tử Sâm âm thanh trầm thấp trả lời, rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống môi chạm môi với cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của anh nhẹ lướt qua cánh môi mềm mại của Vũ Minh Nguyệt.
Trong phòng bệnh, Vũ Minh Nguyệt đang nằm thở đều trên giường bệnh. Bệnh của cô chỉ là viêm dạ dày, uống thuốc vào sẽ ổn. Lệ Tử Sâm cũng ngồi bên cạnh không rời, cô làm anh sợ chết khiếp đi được.
Vũ Minh Nguyệt từ từ mở mắt ra, cô khẽ nhíu mày vì vùng bụng vẫn còn hơi đau. Miệng khô khốc, nhưng Lệ Tử Sâm hình như đang ngủ, không muốn làm phiền anh, cô với tay lấy ly nước trên đầu tủ.
" Em tỉnh rồi sao? Muốn uống nước?" Lệ Tử Sâm bất ngờ tỉnh dậy hỏi cô.
" Em muốn uống nước!"Vũ Minh Nguyệt gật đầu trả lời.
Lệ Tử Sâm nhanh chóng đứng lên, lấy bình nước ấm rót vào ly cho cô. Xong rồi anh nhẹ nhàng đỡ Vũ Minh Nguyệt ngồi dậy, đút nước cho cô uống.
" Em không uống nước lạnh được đâu! Vẫn là nước ấm tốt hơn." Lệ Tử Sâm nói.
" Em đó, dạ dày không tốt cũng không chịu nói cho anh nghe. Anh đã dặn dò A Tự và Hà quản gia rồi, sau này bữa cơm của em sẽ do hai người họ quản lý. Lần sau nếu còn không biết quý trọng bản thân làm anh lo lắng nữa, thì anh sẽ trừng phạt em." Lệ Tử Sâm ánh mắt híp lại nói, vậy nhưng trong lời nói chỉ có sự quan tâm.
Vũ Minh Nguyệt chỉ biết cười trừ, người đàn ông trước mặt luôn quan tâm cô hết mực, làm sao ông trời không mang anh ấy đến cho cô sớm một chút. Như vậy thì cô không phải mù quáng, yêu cái tên tra nam Lưu Phi Phàm kia rồi.
" Tử Sâm, cảm ơn anh!" Vũ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, cô choàng tay ôm lấy Lệ Tử Sâm.
Người đàn ông này cho cô cảm giác an toàn, cảm giác được quan tâm và là gia đình hiện tại của cô. Vũ Minh Nguyệt đang muốn mở lòng ra với anh, từ từ để Lệ Tử Sâm bước vào tim mình, cô muốn đặt niềm tin vào người đàn ông này một lần nữa.
Lúc này Đường Cẩm Hoa cũng hớt hải chạy vào, nghe tin Vũ Minh Nguyệt phải vào bệnh viện, bà ấy rất là lo lắng cho cô.
" Minh Nguyệt, con không sao chứ?" Vừa mở cửa phòng ra, bà đã lên tiếng hỏi.
" Ách, con không sao! Chỉ là đau dạ dày một chút thôi ạ!" Vũ Minh Nguyệt đang nằm gọn trong vòng tay Lệ Tử Sâm, cô lập tức đẩy anh ra ngại ngùng trả lời.
" Cái thằng con trời đánh này! Con chăm sóc cho Tiểu Nguyệt vậy sao? Không cho con bé ăn uống đầy đủ, làm đau cả dạ dày thế này!" Đường Cẩm Hoa nhìn sang Lệ Tử Sâm trách móc, anh nằm không cũng trúng đạn, đúng là đứa con bị ruồng bỏ.
" Mẹ, không phải do anh ấy đâu! Mọi người đều chăm sóc con rất tốt, là bệnh cũ tái phát mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười nói giúp Lệ Tử Sâm.
" Haizzz, con không cần phải nói giúp thằng nhóc này, nó như thế nào mẹ còn không biết sao? Mẹ dám chắc là nó ăn cơm trưa trễ, nên con vì chờ nó mà cũng muộn ăn trưa có đúng không? Mẹ thì còn lạ gì nó nữa!" Đường Cẩm Hoa thở dài, bà liếc xéo Lệ Tử Sâm nói.
Vũ Minh Nguyệt này là bất lực, cô không thể giúp gì được cho Lệ Tử Sâm vì Đường Cẩm Hoa cao tay ấn quá.
" Lần sau còn để con dâu bảo bối của mẹ gặp chuyện, mẹ nhất định sẽ băm con ra mang cho Tử Kỳ ăn sống!" Đường Cẩm Hoa lớn tiếng đe dọa.
" Mẹ, có cần quá đáng vậy không?" Lệ Tử Sâm rầu rĩ hỏi, trước mặt Đường Cẩm Hoa anh hoàn toàn bất lực.
" Tử Kỳ?" Vũ Minh Nguyệt thắc mắc hỏi, cô chưa hề nghe ai trong biệt thự nhắc đến Kỳ Tử, kể cả Lệ Tử Sâm.
" Tử Kỳ là con gái ngoan của mẹ, nó là một giống sư tử cái màu trắng. Đây là món quà mà Lệ Tử Sâm tặng mẹ vào sinh nhật 3 năm trước, cũng là món quà mẹ thích nhất." Đường Cẩm Hoa mỉm cười trả lời cô.
" S..sư tử sao?" Vũ Minh Nguyệt sợ hãi hỏi lại, ai lại mang sư tử làm quà tặng sinh nhật chứ, này cũng quá bá đạo đi. Lệ Tử Sâm trong mắt của Vũ Minh Nguyệt bây giờ thật đáng sợ.
" Tiểu Nguyệt, con đừng có sợ! Tử Kỳ rất đáng yêu, nó lại rất nghe lời không làm hại người khác bao giờ. Khi nào con khỏe hơn, mẹ dẫn con đi gặp nó!" Đường Cẩm Hoa nắm bàn tay cô trấn an.
" Cái này...không cần được không ạ? Con vẫn chưa sẵn sàng!" Vũ Minh Nguyệt ấp úng nói, cô đâu có bị ngu mà đi nộp mạng cho con thú dữ đó chứ.
" Không sao đâu! Tử Kỳ thật sự rất ngoan, nó sẽ không làm hại em!" Nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt Vũ Minh Nguyệt, Lệ Tử Sâm cũng lên tiếng.
Vũ Minh Nguyệt chỉ đành gật đầu, dù nội tâm cô đang gào thét điên cuồng a.
Sau khi kiểm tra, Vũ Minh Nguyệt được đưa về nhà, Đường Cẩm Hoa chuẩn bị bác sĩ riêng chăm sóc cho cô. Buổi tối trước khi đi ngủ, Lệ Tử Sâm mang cho cô một ly sữa nóng.
" Minh Nguyệt, mau đến uống sữa đi! Nó sẽ giúp em dễ ngủ hơn!" Lệ Tử Sâm đặt ly sữa lên bàn gọi cô.
" Em đến ngay đây!" Vũ Minh Nguyệt bỏ cây bút trên tay xuống, cô bước đến chỗ Lệ Tử Sâm.
Cô đưa tay lấy ly sữa uống một hơi, chẳng mấy mà hết sạch. Lệ Tử Sâm đôi mắt không rời cô một chút nào, cô trông như con mèo nhỏ uống sữa vậy. Nhìn bọt sữa còn dính trên môi cô, Lệ Tử Sâm bước đến gần Vũ Minh Nguyệt.
" Có chuyện gì vậy?" Cô ngượng ngùng lùi lại hỏi.
" Anh giúp em lau bọt sữa!" Lệ Tử Sâm âm thanh trầm thấp trả lời, rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống môi chạm môi với cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của anh nhẹ lướt qua cánh môi mềm mại của Vũ Minh Nguyệt.
Bình luận facebook