Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Thiếu phu nhân có tin vui rồi
Những ngày tiếp theo đó, Mộc Tú Linh giả vờ như không biết gì, cô ta vẫn giữ gương mặt thân thiện với người nhà Ngôn Gia. Chỉ có đôi lúc không kiềm được mà liếc mắt với Ngôn Ân Ly, dù bình tĩnh đến cỡ nào thì cô ta cũng có khi không khống chế được cơn ghen tức trong lòng.
" Kiến Hào, chúng ta đẩy nhanh quá trình được không? Em không cần lễ đính hôn nữa, chúng ta cứ kết hôn luôn cho xong!" Mộc Tú Linh vì muốn nắm bắt trái tim của hắn, mà không ngại đề nghị. Cô ta nghĩ nếu như bản thân có thể nhanh chóng sinh con cho Ngôn Kiến Hào, thì đó chính là sợi dây trói buộc hắn.
" Không được, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi! Đừng gây rối nữa!" Nhưng hắn đã nhanh chóng bác bỏ lời nói của cô ta.
Mộc Tú Linh trong lòng hậm hực, nhưng cô ta lại không dám nói ra, chỉ biết siết chặt hai tay kiềm chế. Cô ta biết hắn cố tình câu dài thời gian để làm gì, nhưng cô ta sẽ không dễ dàng cho hắn và Ngôn Ân Ly toại nguyện đâu.
" Vậy thì em cũng không ép anh nữa! Cuối tuần này ba mẹ em muốn mời anh đến nhà ăn cơm, anh nhất định phải đến đấy!" Mộc Tú Linh muốn lấy lùi làm tiến, trong đầu đã bày sẵn một bẫy rập khác rồi. Chỉ còn chờ Ngôn Kiến Hào tự chui đầu vào rọ mà thôi.
Nghĩ đến chủ nhật là thời gian hắn đến căn hộ của Ngôn Ân Ly, Ngôn Kiến Hào khẽ nhíu mày khó chịu. Nhưng hắn ta bắt buộc phải đi, lúc này vẫn chưa phải lúc làm phật lòng Mộc Gia." Được rồi, cuối tuần tôi sẽ đến!" Hắn thấp giọng trả lời.
" Cảm ơn anh!" Thấy Ngôn Kiến Hào gật đầu đồng ý, trong lòng Mộc Tú Linh không khỏi mừng thầm. Chỉ cần hắn đến nhà cô ta, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ bề mà xử lý rồi.
Về phần Lệ Tử Sâm, từ sau khi xử lý được gia đình Lưu Phi Phàm, anh cũng buông lỏng được một chút. Mỗi ngày đều đưa Vũ Minh Nguyệt đi làm, buổi tối thường cùng cô tâm sự hay chỉ dạy thêm cho cô một số việc. Cuối tuần hai người lại trở về nhà lớn, cùng Đường Cẩm Hoa và Lệ Từ Liêm ăn cơm. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, cho đến khi...
Vào một ngày mùa thu thời tiết nhẹ nhàng, bầu trời trong trẻo không quá nắng gắt, không khí mát mẻ. Vũ Minh Nguyệt ngồi bên ban công lớn trải đầy cây xanh, cô thả hồn theo từng cơn gió mát. Lúc này, người hầu nữ đi vào, trên tay là một bát canh cá nóng hổi, một món ăn mà cô rất là thích.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn người làm chuẩn bị canh cá cho người! Thiếu phu nhân dùng ngay kẻo lại nguội mà mất ngon!" Nữ hầu cung kính đến bên cạnh cô lên tiếng.
Bình thường Vũ Minh Nguyệt rất thích mùi thơm của món ăn này, nhưng hôm nay cô lại thấy cực kỳ khó chịu. Nữ hầu chỉ mới đến gần, cô đã cảm thấy buồn nôn rồi. Cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, cô không biết dạ dày của mình có bị làm sao hay không?
" Tiểu Uyển, tôi không muốn ăn! Cô mang nó ra ngoài giúp tôi, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe!" Vũ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày đáp, cô đưa tay che mũi của mình lại.
" Nhưng mà..." Nữ hầu Tiểu Uyển khó hiểu muốn nói gì đó, thì Vũ Minh Nguyệt đã không thể chịu nổi, cô che miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
" Ọe, ọe!" Rồi ngồi xuống nôn khan, cô chỉ thấy bụng mình lúc này khó chịu đến lợi hại.
" Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Tiểu Uyển lo lắng chạy vào hỏi cô, nét mặt vô cùng hoảng sợ.
" Tôi thấy mệt quá! Tiểu Uyển, cô mang chén canh kia đi ra ngoài đi, tôi không chịu nổi mùi của nó!" Vũ Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cô lại hối thúc Tiểu Uyển đem canh cá ra ngoài.
" Thiếu phu nhân, em đi liền đây!" Tiểu Uyển vội vàng đứng lên, cô ấy mang nó đi nhanh ra ngoài.
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô đứng lên rửa mặt, rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cả người cô bây giờ vô lực, liền nằm vật ra giường mà thở dốc.
Tiểu Uyển mang thức ăn xuống lầu, Hà quản gia nhìn thấy chén canh vẫn còn nguyên trên khay, ông ấy cảm thấy thắc mắc." Tiểu Uyển, thiếu phu nhân không uống canh sao?" Ông bước đến chỗ nữ hầu hỏi.
" Hà quản gia, thiếu phu nhân dường như không khỏe! Lúc nãy tôi mang canh cá vào, thiếu phu nhân vừa ngửi thấy mùi đã nôn thốc nôn tháo. Rồi kêu tôi mang nó đi! Chúng ta có nên gọi cho thiếu gia không?" Tiểu Uyển thật thà, cô ta kể mọi chuyện cho Hà quản gia nghe.
" Vậy sao? Để tôi gọi cho bác sĩ đến!" Hà quản gia ngạc nhiên nói, ông ấy nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình. Sau đó, cũng gọi cho Lệ Tử Sâm biết, mọi chuyện của Vũ Minh Nguyệt, đều phải thông báo lại cho anh.
" Hà quản gia, có chuyện gì sao?" Lệ Tử Sâm nghe máy, liền lên tiếng hỏi.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân hình như đổ bệnh rồi! Cậu có muốn về nhà xem qua một chút không?" Hà quản gia giọng khàn khàn trả lời, ông ấy cũng thuật lại những gì Tiểu Uyển vừa nói lúc nãy.
" Tôi về ngay đây!" Lệ Tử Sâm nhanh tay tắt máy, anh đứng lên đi ra ngoài. Sáng nay Vũ Minh Nguyệt cảm thấy mệt, nên anh mới để cô nghỉ ngơi ở nhà, xem ra bây giờ bệnh tình của cô là không nhẹ rồi.
Bên biệt thự, bác sĩ cũng vừa đến, cô ấy đi vào phòng giúp Vũ Minh Nguyệt kiểm tra thân thể. Không bao lâu, cô ta mỉm cười đi ra bên ngoài thông báo.
" Hà quản gia, thiếu phu nhân có tin vui rồi!"
____**
Những ngày tiếp theo đó, Mộc Tú Linh giả vờ như không biết gì, cô ta vẫn giữ gương mặt thân thiện với người nhà Ngôn Gia. Chỉ có đôi lúc không kiềm được mà liếc mắt với Ngôn Ân Ly, dù bình tĩnh đến cỡ nào thì cô ta cũng có khi không khống chế được cơn ghen tức trong lòng.
" Kiến Hào, chúng ta đẩy nhanh quá trình được không? Em không cần lễ đính hôn nữa, chúng ta cứ kết hôn luôn cho xong!" Mộc Tú Linh vì muốn nắm bắt trái tim của hắn, mà không ngại đề nghị. Cô ta nghĩ nếu như bản thân có thể nhanh chóng sinh con cho Ngôn Kiến Hào, thì đó chính là sợi dây trói buộc hắn.
" Không được, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi! Đừng gây rối nữa!" Nhưng hắn đã nhanh chóng bác bỏ lời nói của cô ta.
Mộc Tú Linh trong lòng hậm hực, nhưng cô ta lại không dám nói ra, chỉ biết siết chặt hai tay kiềm chế. Cô ta biết hắn cố tình câu dài thời gian để làm gì, nhưng cô ta sẽ không dễ dàng cho hắn và Ngôn Ân Ly toại nguyện đâu.
" Vậy thì em cũng không ép anh nữa! Cuối tuần này ba mẹ em muốn mời anh đến nhà ăn cơm, anh nhất định phải đến đấy!" Mộc Tú Linh muốn lấy lùi làm tiến, trong đầu đã bày sẵn một bẫy rập khác rồi. Chỉ còn chờ Ngôn Kiến Hào tự chui đầu vào rọ mà thôi.
Nghĩ đến chủ nhật là thời gian hắn đến căn hộ của Ngôn Ân Ly, Ngôn Kiến Hào khẽ nhíu mày khó chịu. Nhưng hắn ta bắt buộc phải đi, lúc này vẫn chưa phải lúc làm phật lòng Mộc Gia." Được rồi, cuối tuần tôi sẽ đến!" Hắn thấp giọng trả lời.
" Cảm ơn anh!" Thấy Ngôn Kiến Hào gật đầu đồng ý, trong lòng Mộc Tú Linh không khỏi mừng thầm. Chỉ cần hắn đến nhà cô ta, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ bề mà xử lý rồi.
Về phần Lệ Tử Sâm, từ sau khi xử lý được gia đình Lưu Phi Phàm, anh cũng buông lỏng được một chút. Mỗi ngày đều đưa Vũ Minh Nguyệt đi làm, buổi tối thường cùng cô tâm sự hay chỉ dạy thêm cho cô một số việc. Cuối tuần hai người lại trở về nhà lớn, cùng Đường Cẩm Hoa và Lệ Từ Liêm ăn cơm. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, cho đến khi...
Vào một ngày mùa thu thời tiết nhẹ nhàng, bầu trời trong trẻo không quá nắng gắt, không khí mát mẻ. Vũ Minh Nguyệt ngồi bên ban công lớn trải đầy cây xanh, cô thả hồn theo từng cơn gió mát. Lúc này, người hầu nữ đi vào, trên tay là một bát canh cá nóng hổi, một món ăn mà cô rất là thích.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn người làm chuẩn bị canh cá cho người! Thiếu phu nhân dùng ngay kẻo lại nguội mà mất ngon!" Nữ hầu cung kính đến bên cạnh cô lên tiếng.
Bình thường Vũ Minh Nguyệt rất thích mùi thơm của món ăn này, nhưng hôm nay cô lại thấy cực kỳ khó chịu. Nữ hầu chỉ mới đến gần, cô đã cảm thấy buồn nôn rồi. Cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, cô không biết dạ dày của mình có bị làm sao hay không?
" Tiểu Uyển, tôi không muốn ăn! Cô mang nó ra ngoài giúp tôi, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe!" Vũ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày đáp, cô đưa tay che mũi của mình lại.
" Nhưng mà..." Nữ hầu Tiểu Uyển khó hiểu muốn nói gì đó, thì Vũ Minh Nguyệt đã không thể chịu nổi, cô che miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
" Ọe, ọe!" Rồi ngồi xuống nôn khan, cô chỉ thấy bụng mình lúc này khó chịu đến lợi hại.
" Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Tiểu Uyển lo lắng chạy vào hỏi cô, nét mặt vô cùng hoảng sợ.
" Tôi thấy mệt quá! Tiểu Uyển, cô mang chén canh kia đi ra ngoài đi, tôi không chịu nổi mùi của nó!" Vũ Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cô lại hối thúc Tiểu Uyển đem canh cá ra ngoài.
" Thiếu phu nhân, em đi liền đây!" Tiểu Uyển vội vàng đứng lên, cô ấy mang nó đi nhanh ra ngoài.
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô đứng lên rửa mặt, rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cả người cô bây giờ vô lực, liền nằm vật ra giường mà thở dốc.
Tiểu Uyển mang thức ăn xuống lầu, Hà quản gia nhìn thấy chén canh vẫn còn nguyên trên khay, ông ấy cảm thấy thắc mắc." Tiểu Uyển, thiếu phu nhân không uống canh sao?" Ông bước đến chỗ nữ hầu hỏi.
" Hà quản gia, thiếu phu nhân dường như không khỏe! Lúc nãy tôi mang canh cá vào, thiếu phu nhân vừa ngửi thấy mùi đã nôn thốc nôn tháo. Rồi kêu tôi mang nó đi! Chúng ta có nên gọi cho thiếu gia không?" Tiểu Uyển thật thà, cô ta kể mọi chuyện cho Hà quản gia nghe.
" Vậy sao? Để tôi gọi cho bác sĩ đến!" Hà quản gia ngạc nhiên nói, ông ấy nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình. Sau đó, cũng gọi cho Lệ Tử Sâm biết, mọi chuyện của Vũ Minh Nguyệt, đều phải thông báo lại cho anh.
" Hà quản gia, có chuyện gì sao?" Lệ Tử Sâm nghe máy, liền lên tiếng hỏi.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân hình như đổ bệnh rồi! Cậu có muốn về nhà xem qua một chút không?" Hà quản gia giọng khàn khàn trả lời, ông ấy cũng thuật lại những gì Tiểu Uyển vừa nói lúc nãy.
" Tôi về ngay đây!" Lệ Tử Sâm nhanh tay tắt máy, anh đứng lên đi ra ngoài. Sáng nay Vũ Minh Nguyệt cảm thấy mệt, nên anh mới để cô nghỉ ngơi ở nhà, xem ra bây giờ bệnh tình của cô là không nhẹ rồi.
Bên biệt thự, bác sĩ cũng vừa đến, cô ấy đi vào phòng giúp Vũ Minh Nguyệt kiểm tra thân thể. Không bao lâu, cô ta mỉm cười đi ra bên ngoài thông báo.
" Hà quản gia, thiếu phu nhân có tin vui rồi!"
____**
Bình luận facebook