Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-11
Chương 11: Cặp Tình Nhân
Mạnh Tri điền xong đơn, mặt búp bê liền muốn thêm wechat của cô, bảo là muốn thêm cô vào nhóm chat của câu lạc bộ dưỡng sinh.
Người dùng wechat “U oa u oa” muốn kết bạn với bạn.
Mạnh Tri nhấn nút chấp nhận, người kia liền gửi tin nhắn đến,
“Học tỷ, em tên là Bành Giai Vỹ.”
“Tôi là Mạnh Tri.” Mạnh Tri nghiêm túc trả lời, đồng thời gửi kèm một mặt cười thân thiện.
Người dùng u oa u oa: “Em biết rồi, chị có viết tên lên tờ báo danh mà.”
Ờ, được rồi. Mạnh Tri không còn gì để nói.
Người dùng “U oa u oa” gửi đến một liên kết nhóm chat, Mạnh Tri thuận tay nhấn vào, nhét điện thoại vào túi áo.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Mạnh Tri nhìn thấy Bành Giai Vỹ đang vùi đầu, hai ngón cái đánh chữ với tốc độ ánh sáng trên màn hình điện thoại, người nhận tin nhắn là tài khoản wechat “Mạnh Tri có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
Thì ra mấy thanh niên ở sáu năm sau khi nói chuyện trực tiếp đều thích dùng wechat.
Mạnh Tri liền cảm thán thời đại thật sự thay đổi quá nhanh rồi.
Thật không hiểu nổi, nếu như cô không lăn lộn với người trẻ nhiều một chút thì thật sự lạc hậu mất thôi.
Mạnh Tri lặng lẽ lôi điện thoại từ trong túi áo.
Thế là hai người đứng trước mặt nhau, đồng thời vùi đầu, gửi tin nhắn cho đối phương.
Bành Giai Vỹ: [Mạnh Tri học tỷ, làm phiền nộp một ít tiền phí câu lại bộ được không? Hai mươi tệ (=ω`=) ]
Mạnh Tri: [Phí câu lạc bộ?]
Thì ra tham gia vào một câu lạc bộ còn có loại phí này nữa?
Thêm kiến thức rồi.
Bành Giai Vỹ: [Chính là tiền để câu lạc bộ chúng ta hoạt động sau này đó, dùng vào việc mua hạt dưa với trái cây đó chị Tri Tri~]
Mạnh Tri bị gọi là “chị Tri Tri” cả người liền nổi một lớp da gà: [Có thể nộp phí câu lạc bộ, nhưng mà Giai Vỹ học đệ này, cậu đừng có thể đừng gọi tôi là ‘chị Tri Tri’ nữa được không?]
“Chị” thì không sao thế mà còn cả “Tri Tri” nữa, đọc cả cụm lên không hiểu sao cứ cảm thấy xấu hổ.
Bành Giai Vỹ: [Không thành vấn đề chị Mạnh Mạnh]
Mạnh Tri: [...]
Bành Giai Vỹ đưa cho Mạnh Tri một tài khoản thanh toán, bảo đó là tài khoản chuyên dụng để giữ tiền sinh hoạt câu lạc bộ dưỡng sinh của bọn họ, bình thường do chuyên gia bộ tài vụ quản lý, để cho công bằng công chính thanh liêm, đến chủ nhiệm câu lạc bộ như cậu ta cũng không biết mật khẩu là gì.
Câu lạc bộ ở đại học thật sự tốt quá, còn có bộ tài vụ chuyên quản lý tiền bạc nữa, Mạnh Tri nghĩ trong lòng. Cô mở tài khoản, rất trịnh trọng mà bắt đầu nộp hội phí, nhưng vì lạc hậu thời đại đến sáu năm, đối với cái thao tác chuyển tiền công nghệ cao này còn chưa được quen lắm, lúc nhấn nút chuyển tiền tay còn run một chút, xem xem mình nhấn bao nhiêu số 0 rồi.
“Quý khách đã chuyển đến tài khoản “Bộ tài vụ câu lạc bộ dưỡng sinh” hai trăm tệ.”
Thực sự đã ấn nhiều hơn một số 0 rồi, Mạnh Tri nhìn vào con số ‘200’ được chuyển đi.
“Chuyển xong chưa chị Mạnh Mạnh?” Bành Giai Vỹ với đầu qua hỏi.
Mạnh Tri: “Chuyển xong rồi, nhưng mà hình như... chuyển nhiều rồi _(:з)∠)_"
Cho dù tiền sinh hoạt là do Thẩm Hàn Tế cho, nhưng mà mắt mở to nhìn hai mươi tệ biến thành hai trăm tệ, Mạnh Tri vẫn thấy có chút đau lòng.
Tiền tiêu vặt một tuần của cô cũng chỉ có bốn mươi tệ thôi.
“Không sao đâu, chuyện này cũng phải là chuyện gì to tát cả,” Bành Giai Vỹ nhìn số tiền mà Mạnh Tri vừa chuyển qua, “Bây giờ em liền gọi cho bộ phận tài vụ bảo bọn họ chuyển tiền dư lại cho chị là được,”
“Cám ơn.” Mạnh Tri đứng cạnh Bành Giai Vỹ đợi tiền của mình, vẻ mặt nhu thuận.
Bành Giai Vỹ gọi một cuộc điện thoại: “Alo Hoành Hoành có ở đó không, vừa nãy...”
“Tôi không có ở đây.”
Âm thanh loa trong rất lớn, đến cả người đứng cạnh Bành Giai Vỹ là Mạnh Tri cũng bị làm cho hết hồn.
Màn hình điện thoại sáng lên, bên kia đã cúp máy rồi.
Mạnh Tri và Bành Giai Vỹ đứng nhìn nhau, cảnh tượng có chút ngượng ngùng.
Bành Giai Vỹ cười gượng hihi hai tiếng, lại gọi đến số vừa nãy: “Không sao, tên đó chắc là nghĩ người gọi đến là lừa đảo đó. Cậu ta mấy hôm trước vừa bị lừa ba vạn tệ, tình tính không tốt cũng có thể hiểu được.”
Mạnh Tri cười trộm.
Có thể hiểu được mà. Ai bảo hội trưởng cậu có cái giọng giống lừa đảo vậy chứ.
Cuộc gọi kết nối, Bành Giai Vỹ hắng giọng: “Hoành Hoành à, tôi là Bành Giai Vỹ, cậu xem cậu...”
“Giai Trư cậu có thể để tôi yên tĩnh một chút được không! Lúc sáng tôi vừa mới thất tình xong, bây giờ điều cần nhất là một mình yên tĩnh! Trời có sập thì hãy để ông trời đè chết cái con người đau khổ này đi được không?
Lần này Mạnh Tri nghe hết sức rõ ràng. Tiếng gào ở đầu bên kia rất thấp rất thô, chắc là một người rất cao to, hơn nữa trong tiếng gào hình như còn lẫn vào vài tiếng khóc nức nở, cho nên người bên kia là... một người cao to đang khóc sau khi bị đá?
Điện thoại bị bị tắt rồi.
“Ờm...”
Mạnh Tri nhìn thấy trong nụ cười của Bành Giai Vỹ lộ ra nét “cmm”.
“Hay là thôi đi.” Mạnh Tri nói.
Nhân viên tài vụ người ta thất tình rồi, đang rất buồn, hay là đừng làm phiền nữa.
Bành Giai Vỹ vì không thể chiếm được một chút tiện nghi nào của hội viên thế là lại gọi điện lần nữa.
Đầu cậu và Mạnh Tri cùng ghé vào loa, trong lòng hồi hộp.
Thế mà bất ngờ là, lần này thế mà không hề có việc điện thoại vừa được kết nối tai liền chịu một trận bạo kích.
Mạnh Tri nghe thấy hơi thở ổn định của người con trai có giọng thô lúc nữa vừa khóc xong: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang thất tình, mong đừng làm phiền, sau khi nghe thấy tiếng “tút” cuộc gọi sẽ bị tắt, đồng thời đừng có gọiđến nữa.”
“Tút~”, người đầu giây bên kia còn thút thít một chút, bởi vì vừa mới khóc xong.
Mạnh Tri nói gì cũng không để Bành Giai Vỹ tiếp tục gọi nữa.
Bành Giai Vỹ định móc tiền túi ra trả số tiền dư cho Mạnh Tri. Mạnh Tri lắc đầu từ chối.
“Hai trăm thì hai trăm vậy, lấy số tiền này mà xây dựng câu lạc bộ của chúng ta thật tốt nhé.” Mạnh Tri vỗ vỗ vai Bành Giai Vỹ.
Cùng lắm thì sau này lúc cắn hạt dưa ăn trái cây thì ăn nhiều một chút vậy.
Bành Giai Vỹ thân là hội trưởng lại được thành viên mới hiến dâng tinh thần vung tiền như rác liền cảm động đến rơi nước mắt.
“Bây giờ hội trưởng tôi đây trịnh trọng tuyên bố, phó hội trưởng của câu lạc bộ dưỡng sinh chúng ta chính là chị, Mạnh Tri.” Bành Giai Vỹ vừa rơi lệ vừa nói.
Trên đường Mạnh Tri về ký túc xá, cô vẫn chưa hoàn hồn từ việc bản thân đã trở thành phó hội trưởng của câu lạc bộ dưỡng sinh.
Nộp hai trăm tệ liền trở thành phó hội trưởng.
Chổ tiền này xài rất đáng!
Tỷ lệ thoát kiếp FA của phó hội trưởng nhất định sẽ càng lớn, một trăm phần trăm luôn O(≧▽≦)O
Mạnh Tri mang tâm trang phơi phới của mình về ký túc xá, dường như đã nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc mình cùng bạn trai ôm hôn vui vẻ, tim hồng bay phấp phới.
Hai người bạn cùng phòng cũng đang ở phòng.
Mạnh Tri chào hỏi hai người.
Thật ra phòng ký túc này tổng cộng có bốn người ở, nhưng vì bọn họ là phòng tổng hợp các chuyên ngành và năm học khác nhau, có một người đang học năm bốn đang thuê phòng ở ngoài, vì vậy bình thường ở phòng chỉ có ba người.
Một trong hai người bạn cùng phòng là Lý Duy Nhất, ngày nhập học đã ôm lấy Mạnh Tri không buông, cứ kêu là ôm cô rất sướng tay. Còn người kia là Vu Tiêu Tiêu, chuyên ngành là vật lý nguyên tử mà chỉ cần nghe đến thôi cũng đủ làm Mạnh Tri đau đầu. Bởi vì cả lớp của Vu Tiêu Tiêu chỉ có cô là con gái nên mới được sắp xếp đến phòng tổng hợp này.
Lúc Mạnh Tri về thì Vu Tiêu Tiêu đang thu dọn sách vở định đi đến thư viện. Lý Duy Nhất không có dự định gì, thấy Mạnh Tri cũng vừa mới tan học, đang rất rảnh, thế là bảo cô cùng đi đến phố đêm sau đại học C ăn tối.
Hai người họ từ cửa Đông ăn mỳ cay, tôm đất, ăn đến tám giờ tối, ăn một hơi từ đầu đường đến cuối đường.
Trước lúc ăn no đến nổ bụng thì cuối cùng cũng chịu dừng lại, một người cầm một ly trà sữa, lần theo ánh trăng mà về ký túc xá.
Trên đường về có đi qua dốc tình nhân nổi tiếng của đại học C.
Dốc tình nhân sở dĩ được gọi là dốc tình nhân, là vì nơi này nhìn vào trông rất yên tĩnh du dương, đèn đường mờ nhạt, bướm bay trùng kêu, người ở đây đều chuyên tâm dồn lực làm việc của mình.
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang ngồi ngắm trăng sao, bàn chuyện thơ ca đến chuyện nhân sinh triết học.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, trên những chiếc ghế đá dài, bụi cỏ, còn có ngay ở giữa đường, những cặp tình nhân đang ôm nhau hôn.
Vừa hôn, vừa phát ra những âm thanh ý vị sâu xa.
Mạnh Tri thậm chí còn phát hiện ở dưới một cái cây nào đó còn có hai người con trai cũng đang hôn nhau, hai người hôn đến quên trời quên đất, một người xoa đầu một người sờ eo, đâu công đâu thụ vừa nhìn là biết liền.
Lợi hại! Mạnh Tri vừa nhai trân châu trong trà sữa, vừa ở trong lòng giơ ngón tay cái cho hai người.
Những loại hình này ở trong trường đại học quả thực cũng không nên lộ liễu quá. Hai người con trai hôn nhau cũng không ai nói gì, nhưng nếu đổi lại là ở Tứ Trung thì không làm cho thầy chủ nhiệm đạo đức tức đến sủi bọt mép, tay chân co quắp mới là lạ.
Lý Duy Nhất và Mạnh Tri uống trà sữa, mặt không đổi sắc bước qua dốc tình nhân kia.
Vốn nghĩ là muốn yên tĩnh nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thế mà âm thanh thân mật của mấy cặp tình nhân kia quả thật là quá lớn rồi.
Mạnh Tri và Lý Duy Nhất vừa đi vừa đánh mắt qua nhìn đôi tình nhân đang hôn nhau đến nước bọt văng tứ tung ở giữa đường.
Cặp tình nhân hôn đến quên mình, căn bản không thèm để ý đến âm thanh của hai người quá lớn đã thu hút người ta dùng ngón tay đếm số giây bọn họ hôn là bao nhiêu.
Mạnh Tri vừa đi vừa đếm, sắp đến nơi không nhìn thấy bọn họ nữa thì cặp tình nhân kia mới buông nhau ra.
Tổng cộng là một phút ba mươi hai giây.
Trâu bò thật.
Mạnh Tri: “Hôn một cái có cần kiểm tra sức hô hấp không, một phút ba mươi hai giây, bội phục.”
Lý Duy Nhất nhếch môi, “Hơn một phút thì có là gì đâu, lúc trước có đôi tình nhân nọ trong lễ tình nhân còn hôn nhau đến hơn hai phút, còn được quay lại đăng trên trang điện tử của trường nữa kìa.”
Mạnh Tri ngạc nhiên: “Như thế cũng được sao? Quay trộm người khác là không tốt đâu.”
Lý Duy Nhất nói: “Đúng đó, cho nên diễn đàng còn chưa đợi đến lúc trường xóa bài đăng thì mạng của trường đã bị hack rồi, máy móc tê liệt một tuần mới có thể bình thưởng trở lại.”
Mạnh Tri: “Vì sao?”
Lý Duy Nhất cười một tiếng: “Ai bảo bọn họ đá trúng cửa sắt làm gì, quay ai không quay, lại cứ đi quay nam thần đại học A bên kia.”
Mạnh Tri cảm thấy có chút hứng thú: “Nam thần đại học A, là ai? Tài giỏi đến mức có thể hack mạng lưới mạng của trường chúng ta luôn?”
Lý Duy Nhất giương vẻ mặt sùng bái: “Tất nhiên rồi, nam thần đại học A tên gì nhỉ, Hàn? Ai ya tớ quên mất rồi, anh ta cũng đã tốt nghiệp rồi còn đâu. Nhưng mà tớ nói cho cậu biết, cái video năm đó có mấy chị em mê nam thần tải về rồi. Bọn họ muốn tìm cho ra cô gái ở trong video, sau đó nhìn thấy mạng trường bị hack mới không bám nhiều chuyện cô gái kia là ai ở trong trường nữa.”
Mạnh Tri uống xong trà sữa, cả ly đều bị hút đến trống không: “Ghê gớm thật, đây mới thật sự là trâu bò.”
Lý Duy Nhất: “Cậu có muốn xem không? Chút nữa tớ tìm người gửi cho cậu.”
Mạnh Tri gật đầu: “Muốn muốn muốn.”
Cô muốn xem xem cặp tình nhân kia phải đói khát đến thế nào thì mới có thể hôn nhau đến hơn hai phút.
Hai người về ký túc xá.
Mạnh Tri tắm xong đang ngâm chân, liền nhận được video do Lý Duy Nhất gửi đến.
Cô hăng hái bừng bừng mở ra xem.
Màn ảnh rất mờ, còn có hơi rung, đôi nam nữ phía xa đang ôm nhau hôn môi.
Thân hình người con trai rất cao, một thân áo khoác màu đen, người con gái đứng trên một bậc cầu thang, đưa lưng về phía ống kính. Hai người đều nhìn không rõ mặt.
Bỗng dưng Mạnh Tri cảm thấy bóng lưng của người con gái kia nhìn rất quen.
Cả video kéo dài đến hai phút hai mươi bảy giây.
Mạnh Tri đang ngâm chân, mắt cũng nhìn chăm chú vào video hai phút hai mươi bảy giây.
Đoạn cuối video, cặp tình nhân cuối cũng cũng hôn xong. Mạnh Tri nhìn thấy người con trai dùng tay xoa xoa đôi môi chắc chắn đã dính đầy nước bọt của người con gái, lại hôn lên mặt cô một cái, nói gì đó.
Người con trai dường như đang cười, tay xoa lên tóc của cô gái, ngẩng đầu, nhìn vào ống kính, cười.
Video đến đây là hết.
Nước ở trong thau đều đã nguội rồi, mà Mạnh Tri lại quên luôn việc nhấc chân ra.
Trong video, nam thần đại học A mà Lý Duy Nhất nói...
Là Thẩm Hàn Tế!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Mạnh Tri điền xong đơn, mặt búp bê liền muốn thêm wechat của cô, bảo là muốn thêm cô vào nhóm chat của câu lạc bộ dưỡng sinh.
Người dùng wechat “U oa u oa” muốn kết bạn với bạn.
Mạnh Tri nhấn nút chấp nhận, người kia liền gửi tin nhắn đến,
“Học tỷ, em tên là Bành Giai Vỹ.”
“Tôi là Mạnh Tri.” Mạnh Tri nghiêm túc trả lời, đồng thời gửi kèm một mặt cười thân thiện.
Người dùng u oa u oa: “Em biết rồi, chị có viết tên lên tờ báo danh mà.”
Ờ, được rồi. Mạnh Tri không còn gì để nói.
Người dùng “U oa u oa” gửi đến một liên kết nhóm chat, Mạnh Tri thuận tay nhấn vào, nhét điện thoại vào túi áo.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Mạnh Tri nhìn thấy Bành Giai Vỹ đang vùi đầu, hai ngón cái đánh chữ với tốc độ ánh sáng trên màn hình điện thoại, người nhận tin nhắn là tài khoản wechat “Mạnh Tri có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
Thì ra mấy thanh niên ở sáu năm sau khi nói chuyện trực tiếp đều thích dùng wechat.
Mạnh Tri liền cảm thán thời đại thật sự thay đổi quá nhanh rồi.
Thật không hiểu nổi, nếu như cô không lăn lộn với người trẻ nhiều một chút thì thật sự lạc hậu mất thôi.
Mạnh Tri lặng lẽ lôi điện thoại từ trong túi áo.
Thế là hai người đứng trước mặt nhau, đồng thời vùi đầu, gửi tin nhắn cho đối phương.
Bành Giai Vỹ: [Mạnh Tri học tỷ, làm phiền nộp một ít tiền phí câu lại bộ được không? Hai mươi tệ (=ω`=) ]
Mạnh Tri: [Phí câu lạc bộ?]
Thì ra tham gia vào một câu lạc bộ còn có loại phí này nữa?
Thêm kiến thức rồi.
Bành Giai Vỹ: [Chính là tiền để câu lạc bộ chúng ta hoạt động sau này đó, dùng vào việc mua hạt dưa với trái cây đó chị Tri Tri~]
Mạnh Tri bị gọi là “chị Tri Tri” cả người liền nổi một lớp da gà: [Có thể nộp phí câu lạc bộ, nhưng mà Giai Vỹ học đệ này, cậu đừng có thể đừng gọi tôi là ‘chị Tri Tri’ nữa được không?]
“Chị” thì không sao thế mà còn cả “Tri Tri” nữa, đọc cả cụm lên không hiểu sao cứ cảm thấy xấu hổ.
Bành Giai Vỹ: [Không thành vấn đề chị Mạnh Mạnh]
Mạnh Tri: [...]
Bành Giai Vỹ đưa cho Mạnh Tri một tài khoản thanh toán, bảo đó là tài khoản chuyên dụng để giữ tiền sinh hoạt câu lạc bộ dưỡng sinh của bọn họ, bình thường do chuyên gia bộ tài vụ quản lý, để cho công bằng công chính thanh liêm, đến chủ nhiệm câu lạc bộ như cậu ta cũng không biết mật khẩu là gì.
Câu lạc bộ ở đại học thật sự tốt quá, còn có bộ tài vụ chuyên quản lý tiền bạc nữa, Mạnh Tri nghĩ trong lòng. Cô mở tài khoản, rất trịnh trọng mà bắt đầu nộp hội phí, nhưng vì lạc hậu thời đại đến sáu năm, đối với cái thao tác chuyển tiền công nghệ cao này còn chưa được quen lắm, lúc nhấn nút chuyển tiền tay còn run một chút, xem xem mình nhấn bao nhiêu số 0 rồi.
“Quý khách đã chuyển đến tài khoản “Bộ tài vụ câu lạc bộ dưỡng sinh” hai trăm tệ.”
Thực sự đã ấn nhiều hơn một số 0 rồi, Mạnh Tri nhìn vào con số ‘200’ được chuyển đi.
“Chuyển xong chưa chị Mạnh Mạnh?” Bành Giai Vỹ với đầu qua hỏi.
Mạnh Tri: “Chuyển xong rồi, nhưng mà hình như... chuyển nhiều rồi _(:з)∠)_"
Cho dù tiền sinh hoạt là do Thẩm Hàn Tế cho, nhưng mà mắt mở to nhìn hai mươi tệ biến thành hai trăm tệ, Mạnh Tri vẫn thấy có chút đau lòng.
Tiền tiêu vặt một tuần của cô cũng chỉ có bốn mươi tệ thôi.
“Không sao đâu, chuyện này cũng phải là chuyện gì to tát cả,” Bành Giai Vỹ nhìn số tiền mà Mạnh Tri vừa chuyển qua, “Bây giờ em liền gọi cho bộ phận tài vụ bảo bọn họ chuyển tiền dư lại cho chị là được,”
“Cám ơn.” Mạnh Tri đứng cạnh Bành Giai Vỹ đợi tiền của mình, vẻ mặt nhu thuận.
Bành Giai Vỹ gọi một cuộc điện thoại: “Alo Hoành Hoành có ở đó không, vừa nãy...”
“Tôi không có ở đây.”
Âm thanh loa trong rất lớn, đến cả người đứng cạnh Bành Giai Vỹ là Mạnh Tri cũng bị làm cho hết hồn.
Màn hình điện thoại sáng lên, bên kia đã cúp máy rồi.
Mạnh Tri và Bành Giai Vỹ đứng nhìn nhau, cảnh tượng có chút ngượng ngùng.
Bành Giai Vỹ cười gượng hihi hai tiếng, lại gọi đến số vừa nãy: “Không sao, tên đó chắc là nghĩ người gọi đến là lừa đảo đó. Cậu ta mấy hôm trước vừa bị lừa ba vạn tệ, tình tính không tốt cũng có thể hiểu được.”
Mạnh Tri cười trộm.
Có thể hiểu được mà. Ai bảo hội trưởng cậu có cái giọng giống lừa đảo vậy chứ.
Cuộc gọi kết nối, Bành Giai Vỹ hắng giọng: “Hoành Hoành à, tôi là Bành Giai Vỹ, cậu xem cậu...”
“Giai Trư cậu có thể để tôi yên tĩnh một chút được không! Lúc sáng tôi vừa mới thất tình xong, bây giờ điều cần nhất là một mình yên tĩnh! Trời có sập thì hãy để ông trời đè chết cái con người đau khổ này đi được không?
Lần này Mạnh Tri nghe hết sức rõ ràng. Tiếng gào ở đầu bên kia rất thấp rất thô, chắc là một người rất cao to, hơn nữa trong tiếng gào hình như còn lẫn vào vài tiếng khóc nức nở, cho nên người bên kia là... một người cao to đang khóc sau khi bị đá?
Điện thoại bị bị tắt rồi.
“Ờm...”
Mạnh Tri nhìn thấy trong nụ cười của Bành Giai Vỹ lộ ra nét “cmm”.
“Hay là thôi đi.” Mạnh Tri nói.
Nhân viên tài vụ người ta thất tình rồi, đang rất buồn, hay là đừng làm phiền nữa.
Bành Giai Vỹ vì không thể chiếm được một chút tiện nghi nào của hội viên thế là lại gọi điện lần nữa.
Đầu cậu và Mạnh Tri cùng ghé vào loa, trong lòng hồi hộp.
Thế mà bất ngờ là, lần này thế mà không hề có việc điện thoại vừa được kết nối tai liền chịu một trận bạo kích.
Mạnh Tri nghe thấy hơi thở ổn định của người con trai có giọng thô lúc nữa vừa khóc xong: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang thất tình, mong đừng làm phiền, sau khi nghe thấy tiếng “tút” cuộc gọi sẽ bị tắt, đồng thời đừng có gọiđến nữa.”
“Tút~”, người đầu giây bên kia còn thút thít một chút, bởi vì vừa mới khóc xong.
Mạnh Tri nói gì cũng không để Bành Giai Vỹ tiếp tục gọi nữa.
Bành Giai Vỹ định móc tiền túi ra trả số tiền dư cho Mạnh Tri. Mạnh Tri lắc đầu từ chối.
“Hai trăm thì hai trăm vậy, lấy số tiền này mà xây dựng câu lạc bộ của chúng ta thật tốt nhé.” Mạnh Tri vỗ vỗ vai Bành Giai Vỹ.
Cùng lắm thì sau này lúc cắn hạt dưa ăn trái cây thì ăn nhiều một chút vậy.
Bành Giai Vỹ thân là hội trưởng lại được thành viên mới hiến dâng tinh thần vung tiền như rác liền cảm động đến rơi nước mắt.
“Bây giờ hội trưởng tôi đây trịnh trọng tuyên bố, phó hội trưởng của câu lạc bộ dưỡng sinh chúng ta chính là chị, Mạnh Tri.” Bành Giai Vỹ vừa rơi lệ vừa nói.
Trên đường Mạnh Tri về ký túc xá, cô vẫn chưa hoàn hồn từ việc bản thân đã trở thành phó hội trưởng của câu lạc bộ dưỡng sinh.
Nộp hai trăm tệ liền trở thành phó hội trưởng.
Chổ tiền này xài rất đáng!
Tỷ lệ thoát kiếp FA của phó hội trưởng nhất định sẽ càng lớn, một trăm phần trăm luôn O(≧▽≦)O
Mạnh Tri mang tâm trang phơi phới của mình về ký túc xá, dường như đã nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc mình cùng bạn trai ôm hôn vui vẻ, tim hồng bay phấp phới.
Hai người bạn cùng phòng cũng đang ở phòng.
Mạnh Tri chào hỏi hai người.
Thật ra phòng ký túc này tổng cộng có bốn người ở, nhưng vì bọn họ là phòng tổng hợp các chuyên ngành và năm học khác nhau, có một người đang học năm bốn đang thuê phòng ở ngoài, vì vậy bình thường ở phòng chỉ có ba người.
Một trong hai người bạn cùng phòng là Lý Duy Nhất, ngày nhập học đã ôm lấy Mạnh Tri không buông, cứ kêu là ôm cô rất sướng tay. Còn người kia là Vu Tiêu Tiêu, chuyên ngành là vật lý nguyên tử mà chỉ cần nghe đến thôi cũng đủ làm Mạnh Tri đau đầu. Bởi vì cả lớp của Vu Tiêu Tiêu chỉ có cô là con gái nên mới được sắp xếp đến phòng tổng hợp này.
Lúc Mạnh Tri về thì Vu Tiêu Tiêu đang thu dọn sách vở định đi đến thư viện. Lý Duy Nhất không có dự định gì, thấy Mạnh Tri cũng vừa mới tan học, đang rất rảnh, thế là bảo cô cùng đi đến phố đêm sau đại học C ăn tối.
Hai người họ từ cửa Đông ăn mỳ cay, tôm đất, ăn đến tám giờ tối, ăn một hơi từ đầu đường đến cuối đường.
Trước lúc ăn no đến nổ bụng thì cuối cùng cũng chịu dừng lại, một người cầm một ly trà sữa, lần theo ánh trăng mà về ký túc xá.
Trên đường về có đi qua dốc tình nhân nổi tiếng của đại học C.
Dốc tình nhân sở dĩ được gọi là dốc tình nhân, là vì nơi này nhìn vào trông rất yên tĩnh du dương, đèn đường mờ nhạt, bướm bay trùng kêu, người ở đây đều chuyên tâm dồn lực làm việc của mình.
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang ngồi ngắm trăng sao, bàn chuyện thơ ca đến chuyện nhân sinh triết học.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, trên những chiếc ghế đá dài, bụi cỏ, còn có ngay ở giữa đường, những cặp tình nhân đang ôm nhau hôn.
Vừa hôn, vừa phát ra những âm thanh ý vị sâu xa.
Mạnh Tri thậm chí còn phát hiện ở dưới một cái cây nào đó còn có hai người con trai cũng đang hôn nhau, hai người hôn đến quên trời quên đất, một người xoa đầu một người sờ eo, đâu công đâu thụ vừa nhìn là biết liền.
Lợi hại! Mạnh Tri vừa nhai trân châu trong trà sữa, vừa ở trong lòng giơ ngón tay cái cho hai người.
Những loại hình này ở trong trường đại học quả thực cũng không nên lộ liễu quá. Hai người con trai hôn nhau cũng không ai nói gì, nhưng nếu đổi lại là ở Tứ Trung thì không làm cho thầy chủ nhiệm đạo đức tức đến sủi bọt mép, tay chân co quắp mới là lạ.
Lý Duy Nhất và Mạnh Tri uống trà sữa, mặt không đổi sắc bước qua dốc tình nhân kia.
Vốn nghĩ là muốn yên tĩnh nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thế mà âm thanh thân mật của mấy cặp tình nhân kia quả thật là quá lớn rồi.
Mạnh Tri và Lý Duy Nhất vừa đi vừa đánh mắt qua nhìn đôi tình nhân đang hôn nhau đến nước bọt văng tứ tung ở giữa đường.
Cặp tình nhân hôn đến quên mình, căn bản không thèm để ý đến âm thanh của hai người quá lớn đã thu hút người ta dùng ngón tay đếm số giây bọn họ hôn là bao nhiêu.
Mạnh Tri vừa đi vừa đếm, sắp đến nơi không nhìn thấy bọn họ nữa thì cặp tình nhân kia mới buông nhau ra.
Tổng cộng là một phút ba mươi hai giây.
Trâu bò thật.
Mạnh Tri: “Hôn một cái có cần kiểm tra sức hô hấp không, một phút ba mươi hai giây, bội phục.”
Lý Duy Nhất nhếch môi, “Hơn một phút thì có là gì đâu, lúc trước có đôi tình nhân nọ trong lễ tình nhân còn hôn nhau đến hơn hai phút, còn được quay lại đăng trên trang điện tử của trường nữa kìa.”
Mạnh Tri ngạc nhiên: “Như thế cũng được sao? Quay trộm người khác là không tốt đâu.”
Lý Duy Nhất nói: “Đúng đó, cho nên diễn đàng còn chưa đợi đến lúc trường xóa bài đăng thì mạng của trường đã bị hack rồi, máy móc tê liệt một tuần mới có thể bình thưởng trở lại.”
Mạnh Tri: “Vì sao?”
Lý Duy Nhất cười một tiếng: “Ai bảo bọn họ đá trúng cửa sắt làm gì, quay ai không quay, lại cứ đi quay nam thần đại học A bên kia.”
Mạnh Tri cảm thấy có chút hứng thú: “Nam thần đại học A, là ai? Tài giỏi đến mức có thể hack mạng lưới mạng của trường chúng ta luôn?”
Lý Duy Nhất giương vẻ mặt sùng bái: “Tất nhiên rồi, nam thần đại học A tên gì nhỉ, Hàn? Ai ya tớ quên mất rồi, anh ta cũng đã tốt nghiệp rồi còn đâu. Nhưng mà tớ nói cho cậu biết, cái video năm đó có mấy chị em mê nam thần tải về rồi. Bọn họ muốn tìm cho ra cô gái ở trong video, sau đó nhìn thấy mạng trường bị hack mới không bám nhiều chuyện cô gái kia là ai ở trong trường nữa.”
Mạnh Tri uống xong trà sữa, cả ly đều bị hút đến trống không: “Ghê gớm thật, đây mới thật sự là trâu bò.”
Lý Duy Nhất: “Cậu có muốn xem không? Chút nữa tớ tìm người gửi cho cậu.”
Mạnh Tri gật đầu: “Muốn muốn muốn.”
Cô muốn xem xem cặp tình nhân kia phải đói khát đến thế nào thì mới có thể hôn nhau đến hơn hai phút.
Hai người về ký túc xá.
Mạnh Tri tắm xong đang ngâm chân, liền nhận được video do Lý Duy Nhất gửi đến.
Cô hăng hái bừng bừng mở ra xem.
Màn ảnh rất mờ, còn có hơi rung, đôi nam nữ phía xa đang ôm nhau hôn môi.
Thân hình người con trai rất cao, một thân áo khoác màu đen, người con gái đứng trên một bậc cầu thang, đưa lưng về phía ống kính. Hai người đều nhìn không rõ mặt.
Bỗng dưng Mạnh Tri cảm thấy bóng lưng của người con gái kia nhìn rất quen.
Cả video kéo dài đến hai phút hai mươi bảy giây.
Mạnh Tri đang ngâm chân, mắt cũng nhìn chăm chú vào video hai phút hai mươi bảy giây.
Đoạn cuối video, cặp tình nhân cuối cũng cũng hôn xong. Mạnh Tri nhìn thấy người con trai dùng tay xoa xoa đôi môi chắc chắn đã dính đầy nước bọt của người con gái, lại hôn lên mặt cô một cái, nói gì đó.
Người con trai dường như đang cười, tay xoa lên tóc của cô gái, ngẩng đầu, nhìn vào ống kính, cười.
Video đến đây là hết.
Nước ở trong thau đều đã nguội rồi, mà Mạnh Tri lại quên luôn việc nhấc chân ra.
Trong video, nam thần đại học A mà Lý Duy Nhất nói...
Là Thẩm Hàn Tế!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook